We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
gọc Hà chết đã năm ngày nay. Chết được hai ngày, cũng không ai để ý, càng không ai lấy cái chết của hắn gắn liền với cáo trạng của Tuyết Liên. Ba ngày trước, Chủ tịch huyện Trịnh Trọng vô tình biết được chuyện Ngọc Hà chết, tiếp đó nhận ra mối liên quan giữa nó với chuyện kiện cáo của Tuyết Liên. Ngày hôm đó Trịnh Trọng họp từ thành phố về, đi qua cổng xưởng phân hóa học huyện. Xưởng phân hóa học nằm ở cửa Tây huyện, đường quốc lộ nối từ thành phố về huyện, ngang qua cổng xưởng phân hóa học. Từ trong xe, Trịnh Trọng nhìn thấy, trước cổng chính của xưởng phân, có đám người đang xúm vào. Chính giữa cổng, đặt một vòng hoa, một phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo tang, dắt đứa con quỳ trước vòng hoa. Người phụ nữ trung niên này tay giơ một tấm thẻ bài, trên thẻ bài viết mấy chữ lớn:
Tần Ngọc Hà, anh chết oan quá!
Lúc mới đầu Trịnh Trọng không hề để ý ba chữ “Tần Ngọc Hà”, chỉ nhìn thấy ở cổng xưởng phân hóa học có người tụ tập gây sự. Trịnh Trọng không biết gây những chuyện gì, liền nói với lái xe: “Dừng xe.”
Bác tài vội dừng xe bên lề đường. Trịnh Trọng lại nói với thư ký ngồi ghế phụ phía trước: “Đi hỏi xem, rốt cuộc có chuyện gì. Đây là cổng phía Tây huyện, ngay cạnh đường quốc lộ, người ra xe vào, để thế nhìn khó coi lắm.”
Thư ký vội xuống xe. Năm phút sau, chạy về nói với Trịnh Trọng, một lái xe của xưởng phân xảy ra tai nạn giao thông. Vì bất đồng về số tiền trợ cấp, người nhà và người trong xưởng gây sự ầm ỹ. Trịnh Trọng biết, tình huống kiểu này là chuyện nội bộ xí nghiệp, thân làm Chủ tịch huyện, không thể nhúng tay. Một khi cấp trên mà nhúng tay, tinh thần của đám người gây chuyện càng lớn. Cứ không lo, không hỏi, những người gây chuyện dăm bữa nửa
tháng, hai bên tự nhượng bộ, mọi việc cũng sẽ tự động được giải quyết. Kiểu tranh chấp này chỉ có thể bình tĩnh xử lý, không thể nóng vội được. Trịnh Trọng không để ý nữa bèn bảo bác tài lái xe đi. Xe đi qua đường, vào cổng ủy ban huyện, Trịnh Trọng đột nhiên nhớ ra điều gì: “Tần Ngọc Hà, cái tên này
sao lại quen thế nhỉ?”
Thư ký nhất thời cũng không nhớ ra Tấn Ngọc Hà là ai, vội lấy điện thoại gọi cho giám đốc xưởng phân hóa học hỏi. Đợi Trịnh Trọng xuống xe, vào trong phòng làm việc, thư ký trưởng đi vào theo nói: “Hỏi rõ rồi ạ! Tần Ngọc Hà chính là chồng trước của mụ ‘Rau cải thìa’ đó.”
Trịnh Trọng nghe nói Tần Ngọc Hà là chồng trước của Lý Tuyết Liên, mới đầu cũng không để tâm. Đợi sau khi ngồi xuống bàn làm việc, đột nhiên ngẩn ra, mới gắn cái chết của Ngọc Hà và chuyện kiện cáo của Tuyết Liên vào với nhau. Gắn vào nhau xong, không nén nổi kích động, đập bàn nói: không chỉ là vụ tai nạn xe ô tô thôi đâu.
Trịnh Trọng: “Chuyện xảy ra ở người khác là tai nạn xe ô tô, xảy ra ở chồng trước Lý Tuyết Liên, không chỉ đơn giản là tai nạn xe ô tô.”
Rồi ông vội nói tiếp: “Nguyên nhân gây ra vụ kiện cáo của Tuyết Liên, chính là vì hôn nhân giữa mụ ta và chồng trước. Giờ chồng trước mụ chết rồi, mụ còn kiện cái gì nữa? Người chết rồi, cũng tự khắc giải trừ hôn nhân. Hôn nhân giải trừ rồi, mụ muốn kiện, cũng không có nguyên do.”
Thư ký cũng chợt hiểu: “Nói thế, vụ tai nạn xe ô tô này xảy ra lại là chuyện tốt.”
Trịnh Trọng không màng đến việc phán tính tốt xấu của vụ tai nạn xe này, vội lấy điện thoại, gọi điện cho Chánh án Vương Công Đạo, hiện đang ở Bắc Kinh lùng bắt Tuyết Liên. Khi nói xong chuyện Tần Ngọc Hà xảy ra tai nạn xe hơi, Công Đạo cũng bần thần. Dù gì anh ta cũng là Chánh án, nên lập tức hiểu ngay: “Đây là chuyện tốt, Tần Ngọc Hà chết, vụ án của Tuyết Liên không còn lý do gì để tiếp tục nữa. Nguyên nhân không còn thì cáo trạng này không thành lập rồi.”
Công Đạo tiếp tục hưng phấn nói: “Chủ tịch, vậy tụi em rút nhé.”
Ai ngờ Trịnh Trọng không vui vẻ như anh ta, ngược lại còn nổi cáu: “Ý tôi không phải vậy. Ý tôi là, càng như thế này, càng phải mau chóng bắt được Lý Tuyết Liên.”
Công Đạo ngẩn người: “Cáo trạng đã không thành lập, còn bắt mụ làm gì, lại chẳng thành tốn công vô ích à?”
Trịnh Trọng: “Ngọc Hà vừa chết, Tuyết Liên ở Bắc Kinh chưa chắc đã biết, e là mụ vẫn sẽ xông vào Đại lễ đường Nhân dân.”
Công Đạo: “Ấn không thành lập, mụ xông vào Đại lễ đường sẽ thành gây sự vô lý, mình cũng không sợ.”
Trịnh Trọng: “Cậu đúng là quá hồ đồ, càng như vậy, càng không thể để mụ xông vào. Mụ mà xông vào, bình thường cấp trên truy cứu, sẽ chẳng buồn để ý đến nguyên nhân cáo trạng, mà việc xông vào Đại lễ đường sẽ gây ra sự cố chính trị. Nếu như cáo trạng thành lập, chúng ta bị truy cứu nguyên cớ sự tình. Giờ cáo trạng không thành lập, chúng ta vẫn bị truy cứu, không phải lại càng oan hơn à?”
Giờ Công Đạo mới hiểu ý Trịnh Trọng. Nhưng anh ta dẫn mười mấy người của tòa án tìm gần mười ngày ở Bắc Kinh, khắp hang cùng ngõ hẻm trên dường dưới đất đều không tìm thấy Tuyết Liên. Không chỉ không tìm thấy Tuyết Liên, đến tung tích của mụ, cũng không mò được chút nào. Bắc Kinh lớn như thế này, tìm một người đâu có dễ dàng gì? Nhưng Trịnh Trọng mặc kệ tìm người dễ hay khó, nói nghiêm túc: “Mau chóng tìm được mụ, nói cho mụ biết chồng trước mụ chết rồi, chuyện này mới kết thúc được.”
Lúc này Công Đạo lại buồn bực: “Cho dù tìm thấy mụ, anh nói Tần Ngọc Hà chết rồi, cũng chưa chắc mụ tin, mụ còn tưởng là chúng ta lừa mụ.”
Trịnh Trọng cũng thấy câu này có lý, khi ấy mới nghĩ ra biện pháp đưa con trai của Tuyết Liên và Tần Ngọc Hà là Tần Hữu Tài đến Bắc Kinh. Người khác nói Ngọc Hà chết rồi, chưa chắc Tuyết Liên tin. Nhưng con trai nói bố nó chết, Tuyết Liên chắc chắn sẽ phải tin? Trịnh Trọng lại gọi điện cho trưởng phòng Công an huyện. Thế là trưởng phòng Công an huyện lại dẫn thêm mười mấy cảnh sát đến Bắc Kinh, giăng thêm một tầng lưới canh gác bốn phía khu Đại Lễ Đường, phía ngoài mạng lưới cảnh sát Bắc Kinh. Tầng lưới này giăng gần mười ngày cũng không thu được kết quả. Trịnh Trọng nói trong điện thoại, trừ việc thông báo tin tức Tần Ngọc Hà đã chết cho trưởng phòng công an ra, cũng giống như yêu cầu Vương Công Đạo, Trịnh Trọng nghiêm khắc yêu cầu trong mấy ngày cuối cùng Đại hội phải thắt chặt mạng lưới, không thể để Lý Tuyết Liên quấy phá Đại lễ đường. Lúc này để mụ xông vào Đại lễ đường, mọi người sẽ bị xử lý theo, lại còn phải chịu tiếng oan không rửa được. Đồng thời nhắc nhở trưởng phòng công an, càng về sau mọi người càng dễ lơ là, khi lơ là nhất là lúc nguy hiểm nhất. Nửa tháng trước, Tuyết Liên chạy trốn khỏi thôn, chính do sự lơ là bất cẩn của người thuộc cơ quan Công an gây ra; nhưng khi ấy chỉ là ở trong thôn, giờ là ở Bắc Kinh, tính chất hoàn toàn khác nhau, không thể có thêm bất cứ sự lơ là bất cẩn nào nữa. Trưởng phòng công an cũng vâng vâng dạ dạ liên tục trong điện thoại.
Để kịp thời gian, Tần Hữu Tài được tòa án dùng xe cảnh sát, đi suốt đêm, đưa tới Bắc Kinh. Công Đạo nhìn thấy Hữu Tài cũng không nói gì, nhưng một vị phó Chánh án đưa Hữu Tài đến Bắc Kinh đã nói cho anh ta biết một chuyện, hóa ra khi Công Đạo dẫn mười mấy người của tòa án ở Bắc Kinh truy tìm Tuyết Liên, Chủ tịch huyện Trịnh Trọng đồng thời còn sai trưởng phòng công an đem theo mấy chục tên cảnh sát cũng tới Bắc Kinh truy lùng. Mấy ngày trước người của tòa án không biết chuyện, nhưng mấy ngày nay không thấy khá nhiều người ở phòng công an đâu. Vậy nên tin tức mới dần lộ ra. Công Đạo nghe xong vô cùng kinh ngạc, mọt mặt cảm thấy Chủ tịch huyện Trịnh Trọng chẳng ra gì, cử hai nhóm người cùng đến Bắc Kinh, trước đó không cho anh ta biết. Rõ ràng là không tín nhiệm người của tòa án, cũng không tín nhiệm Công Đạo. Mặt khác cũng cảm thấy được an ủi phần nào, chẳng may không bắt được Lý Tuyết Liên, cô ta xông vào Đại lễ đường thì trách nhiệm không chỉ của mình tòa án, mà người của cơ quan Công an cũng phải gánh chịu một nửa. Phòng công an cử nhiêu người, tòa án cử ít người, thế nên khi có chuyện phòng công an phải gánh phần lớn trách nhiệm mới đúng. Mấy chục người của phòng công an, ăn uống ỉa đái ở Bắc Kinh, tiền chi tiêu có khi bỏ ra nhiều gấp mấy lần người của tòa án. Mặc dù Chủ tịch huyện Trịnh Trọng dưa Hữu Tài đến, nhưng Công Đạo cũng không ôm quá nhiều hy vọng đối với việc sẽ tìm ra Tuyết Liên.
Cùng lúc đó, chỉ còn ba ngày nữa, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc sẽ bế mạc. Dù không tìm thấy Tuyết Liên, chỉ cần ba ngày này cô không gây ra chuyện gì thì mọi người cũng có thể bình yên thoát hiểm. Nhưng Công Đạo không nói suy nghĩ này cho cấp dưới của mình, cũng giống như Trịnh Trọng yêu cầu nghiêm khắc với anh ta, hắn cũng nghiêm khắc yêu cầu mười mấy tên thuộc hạ như vậy. Trong 14 người đi theo, có hai người bị ốm từ tám ngày trước, giờ đã khỏe lại. Cộng thêm một phó Chánh án, một lái xe mới đến cùng với Công Đạo. Tổng cộng 17 người, có thể coi là binh hùng tướng mạnh. Trịnh Trọng nghiêm khắc yêu cầu mọi người, trước khi Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc bế mạc nhất định phải bắt được Tuyết Liên. Nếu như cô ta gây ra chuyện gì trong ba ngày này, ông ta nhất định sẽ không nương tay. Trước khi Công Đạo bị cách chức, sẽ khai trừ toàn bộ công chức của những người còn lại. Mặc dù cũng chỉ nói vậy thôi, nhưng thuộc hạ thấy tiếng nói và sắc mặt ông ta đều nghiêm nghị, nên đều nghĩ là thật. Thế nên mọi người dốc sức tìm kiếm Tuyết Liên còn tích cực hơn cả mười ngày vừa rồi nữa. Ai cũng nghĩ chỉ còn ba ngày nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc, đừng để xảy ra sai sót ở thời điểm quyết định cuối cùng. Hơn mười ngày không xảy ra chuyện, thời điểm quyết định cuối cùng xảy ra chẳng khác gì mất bò rồi đang lo làm chuồng lại bị quy kết tội ăn cắp bò, truy cứu trách nhiệm ra thì càng oan hơn. Công Đạo không hy vọng có thể bắt được Tuyết Liên, nhưng vì mọi người ai cũng quyết tâm dốc hết sức lực, những nơi cần đi vốn ba ngày đi một lần giờ đổi thành một ngày đi hai lần. Thế nên hai ngày sau ở chợ nông sản Nhạc Các Trang đã bắt được Tuyết Liên.
Nghiêm túc mà nói, đây cũng không thể gọi là bắt được, chỉ là mọi người với Tuyết Liên tình cờ gặp nhau ở Nhạc Các Trang mà thôi. Hoặc là, sự trùng hợp này cũng chẳng phải do đám người, Công Đạo và Tuyết Liên mà có, nên cảm ơn tên Yên Tĩnh ở viện Vệ sinh thị trấn Đầu Trâu. Không phải do Yên Tĩnh thúc nợ và lắm mồm, mọi người cũng không gặp được nhau. Bất kể vì nguyên nhân gì, có thể tóm được Tuyết Liên, Công Đạo vẫn vui mừng khôn xiết. Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng biến mất. Mặc dù Chủ tịch huyện Trịnh Trọng chẳng ra gì, đã phái người của tòa án đến Bắc Kinh, lại còn giấu hắn cử thêm mấy chục người của phòng công an đến nữa. Nhưng giờ bắt được Tuyết Liên cũng coi như lập công đầu. Công Đạo bắt được Tuyết Liên, đồng nghĩa với việc mấy chục người của phòng công an đã toi công giăng lưới. Mấy chục người, mười mấy ngày, ăn uống ngủ nghỉ tại Bắc Kinh ai biết cho chứ? Khi Tuyết Liên còn đang đau khổ tuyệt vọng ở chợ nông sản Nhạc Các Trang, Công Đạo quay lưng đi, gọi điện cho Chủ tịch huyện Trịnh Trọng, báo cho ông ta đã bắt được Tuyết Liên: “Chủ tịch, cuối cùng Tuyết Liên đã bị tụi em tóm được rồi, đằng đẵng mười mấy ngày nay rồi đấy ạ.”
Rồi anh ta nói tiếp: “Đã nói chuyện Tần Ngọc Hà bị tai nạn xe ô tô với mụ ta rồi. Anh nghe đi. Mụ ta đang khóc đấy. Sau khi mụ ta biết tin rồi thì sẽ chẳng còn vụ nào để mà kiện, cũng sẽ không xông vào Đại lễ đường nữa.”
Chủ tịch huyện Trịnh Trọng nghe nói đã bắt được Tuyết Liên, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống. Nhưng niềm vui của Trịnh Trọng không giống với Công Đạo. Với anh ta, đó chỉ là đã hoàn thành nhiệm vụ, bắt được Tuyết Liên ở Bắc Kinh, là lập công lớn và có thể lập tức rút lui về huyện. Còn Trịnh Trọng vui mừng vì lần này bắt được Tuyết Liên, đã không giống những năm trước bắt cô nữa. Giờ Tần Ngọc Hà đã chết, không chỉ lần này Tuyết Liên không gây ra chuyên tại Bắc Kinh, sau này cũng sẽ không bao giờ gây chuyện nữa. Gốc rễ của vụ việc trước giờ đã bị chính Tần Ngọc Hà đào hố chôn. Giờ vừng và kiến đã biến mất, dưa hấu với voi cũng được giải thoát theo. Trước giờ chưa từng có cái chết nào của một người mà đem lại sự giải thoát cho nhiều người như vậy. Trước giờ chưa từng có cái chết của một người mà đem lại cho người ta niềm vui lớn đến thế. Chính vì giải thoát và vui vẻ nên đối với những sai sót và sai lầm đã phạm phải trong quá khứ của Chánh án Vương Công Đạo, Trịnh Trọng cũng bỏ qua hết không trách cứ gì nữa. Ông ta nói với Công Đạo trong điện thoại: “Nói với anh em, mọi người vất vả rồi. Đợi các anh em về huyện, tôi mở tiệc mừng công lao của mọi người.”
Công Đạo thấy Chủ tịch huyện Trịnh Trọng vui mừng, cũng biết những vướng mắc và không vui với Chủ tịch trong quá khứ, phút chốc đã tan thành mây khói, vui mừng khôn xiết đáp lời: “Em thay mặt mọi người cảm ơn Chủ tịch. Đợi Tuyết Liên khóc xong, tụi em lôi mụ về huyện.”
Trịnh Trọng dập điện thoại rồi lại nhấc lên, bắt đầu gọi điện cho Chủ tịch Mã Văn Bân. Sự tình cuối cùng cũng được giải thoát, ông ta phải lập tức báo cáo lên Chủ tịch. Những gì ông ta báo cáo với Mã Văn Bân, không giống như Vương Công Đạo báo cáo. Công Đạo báo cáo với ông, chẳng qua vì tranh công. Trịnh Trọng báo cáo với Mã Văn Bân, chủ yếu không để tảng đá trong lòng Mã Văn Bân được trút xuống sớm đi một chút, giống như ông ta và Vương Công Đạo. Làm như vậy không chỉ vì khiến Mã Văn Bân nhanh chóng giải thoát khỏi chuyện này mà bởi chuyện của Lý Tuyết Liên, Mã Văn Bân từng nói với Trịnh Trọng một câu “hơi thất vọng”. Mã Văn Bân thất vọng với ai, cuộc đời chính trị của người đó coi như đen đủi. Trịnh Trọng muốn sớm cứu vãn chuyện “hơi thất vọng” này, đồng thời giải thoát luôn cái chuyện bị chủ tịch thấy “hơi thất vọng” đó. Lần Tuyết Liên bỏ trốn khỏi Sơn Đông, Trịnh Trọng không dám gọi điện cho Mã Văn Bân, mà gọi cho thư ký trưởng của Ủy ban thành phố, nhờ ông ta che giấu không để Mã Văn Bân biết. Giờ sự tình kết thúc một cách triệt để cũng nên báo hỉ cho Mã Văn Bân sớm một chút. Ngày trước là chuyện xấu nên không dám gọi điện cho Mã Văn Bân, nhưng lần này là chuyện vui, Trịnh Trọng bèn vượt mặt thư ký trưởng, gọi điện trực tiếp cho lãnh đạo. Mã Văn Bân vẫn đang họp Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc tại Bắc Kinh. Ngày mai Đại hội mới kết thúc. Mã Vãn Bân nhấc máy, Trịnh Trọng nói một hơi từ đầu đến cuối vụ chồng trước của Lý Tuyết Liên là Tần Ngọc Hà bị tai nạn xe ô tô chết, nói một cách rành mạch. Rõ ràng, không phải năm nay cô ta sẽ không gây ra chuyện, mà đúng hơn là sẽ không bao giờ gây chuyện nữa. Bởi hạt vừng và con kiến của vụ kiện đã biến mất, dưa hấu với voi sẽ mãi mãi được giải thoát theo. Thật ra lần trước Tuyết Liên trốn khỏi Sơn Đông, tối hôm ấy, Mã Văn Bân đã biết chuyện. Việc lớn như vậy, thư ký trưởng nào dám giấu ông ta? Nhưng ông ta không gọi điện thoại trách mắng Trịnh Trọng ngay. Trách mắng cũng vô ích nên cũng chẳng trách móc làm gì, ông dã “thất vọng hoàn toàn” với Trịnh Trọng. Chỉ có điều ông giao việc cho thư ký trưởng, nghiêm khắc đôn đốc Trịnh Trọng, bắt bọn họ sớm bắt được Tuyết Liên. Nếu thật sự không bắt được Tuyết Liên, để xảy ra chuyện, âu cũng cái số mọi người đen đủi mà thôi. Trời phải đổ mưa, gái phải lấy chồng là chuyện muốn chống cũng chẳng chống được. Lúc này Mã Văn Bân than vãn, chính trị quả là ngành nghề vô cùng nguy hiểm. Mọi người toàn nghĩ của trời cho là ngon chứ chưa nêm mùi cay đắng khi bị của trời phạt bao giờ. Nhưng ông ta nào ngờ, vụ án của Tuyết Liên, sẽ dựa vào chuyện vừng và kiến biến mất đột ngột để kết thúc như vậy. Nghe Trịnh Trọng báo cáo xong, tảng đá trong lòng ông, cũng theo đó được trút xuống. Nhưng ông không kích động và vui mừng như Trịnh Trọng, mà nói: “Đây quả là trường hợp bất ngờ.”
Trịnh Trọng cho rằng Mã Văn Bân đang nói vụ Tần Ngọc Hà tai nạn xe hơi, vội nói: “Đúng vậy ạ! Chiếc xe của Tần Ngọc Hà, cắm thẳng đầu xuống sông Trường Giang.”
Ai ngờ Mã Văn Bân nói: “Ý tôi không phải vậy, mà cách giải quyết của vụ này, không phải là kết quả từ sự chủ động nỗ lực của chúng ta, mà nó được đặt dấu chấm hết bởi một sự cố bất ngờ. Sự tình từ không thể giải quyết lại được giải quyết. Sự xuất hiện của cục diện này là bất ngờ.”
Trịnh Trọng thoáng bần thần. Mã Văn Bân càng nói càng nghiêm túc: “Mặc dù việc của Lý Tuyết Liên đã dược giải quyết, nhưng cách tư duy của chúng ta, không hể thay đổi. Năng lực lãnh đạo của chúng ta, cũng không được nâng cao. Trình độ chế ngự và dẫn dắt sự việc của chúng ta, vẫn hệt như xưa. Lão Trịnh này, vẫn là ba câu thành ngữ đó, Ngàn dặm đê điều, vỡ do tổ kiến, không phải ban nãy cậu nhắc đến con kiến sao? Còn nữa Diệt từ trứng nước, Tham bát bỏ mâm. Chuyện của Tuyết Liên, năm nay giày vò chúng ta biết bao nhiêu lần rồi cũng không chỉ giày vò mỗi năm nay, giày vò đằng đẵng suốt hai chục năm rồi. Vấn để nằm ở đâu? Nếu như vì những chuyện đao to búa lớn thì tôi cũng không nói, cứ như những chuyện khác đi. Nhưng vẫn là mấy câu cổ mà trước đây tôi đã nói, thường xuyên xảy ra ở vấn dề ở cái ‘nhỏ’, xuất hiện trong những tình tiết ‘nhỏ’. Lão Trịnh, tôi vẫn khuyên cậu, không thể không lưu tâm, đừng cho rằng chuyện Lý Tuyết Liên dã kết thúc, sự tình thật sự kết thúc, là phải đúc rút bài học sâu sắc từ trong chuyện của cô ta. Không thì một Lý Tuyết Liên này không còn, cũng sẽ lại xuất hiện thêm một Lý Tuyết Liên khác!”
Kết quả của việc báo cáo như này, lại là điều Trịnh Trọng không ngờ đến. Một cuộc điện thoại báo hỉ, nhưng thu về một bài lên lớp của Mã Văn Bân khiến khắp người Trịnh Trọng từ trên xuống dưới lại toát mồ hôi lạnh. Nhưng ông ta nói ngay: “Mong Chủ tịch yên tâm, chúng em nhất định đúc rút bài học từ chuyện này của Lý Tuyết Liên, nhất định chúng em sẽ bắt tay vào từ những phần ‘nhỏ’, tình tiết ‘nhỏ’, để làm việc càng thấu triệt và càng bền chắc. Chúng em nhất định Diệt từ trứng nước, quyết không Tham bát bỏ mâm mà khiến cho Ngàn dặm đê điều, vỡ do tổ kiến”
Mã Văn Bân lại nói: “Còn nữa, mặc dù cáo trạng của người đàn bà đó không thành lập, nhưng cũng phải đưa cô ta về huyện, Đại hội đại biểu Nhân dân còn một ngày, đề phòng cô ta Chó cùng bứt giậu, phát sinh vấn đề mới tại Bắc Kinh thì phiền phức to, đây chính là tình tiết ‘nhỏ’ đó.”
Trịnh Trọng: “Mong Chủ tịch yên tâm, người đàn bà đó, đang ở cùng người của tòa án rồi, em bắt họ quay về huyện ngay.”
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên