Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ừ biệt lão Hồ, Tuyết Liên quyết định không giết người nữa. Không những không giết, cũng chẳng thèm đánh. Chẳng những không đánh, ngay cả kiện cũng thôi luôn. Cô đột nhiên tỉnh ngộ, khổ sở vì mấy thứ này thật vô ích. Vốn định giày vò người khác, ai ngờ cuối cùng lại giày vò chính mình. Nhưng lòng cô vẫn thấy không phục, vẫn muốn câu chuyện được rõ ràng. Khắp người trong thiên hạ nói không rõ được, vậy tìm một người có thể nói rõ ràng sai, duy chỉ một người biết cô đúng. Người khắp thiên hạ đều nói vụ ly hôn năm ngoái của Tuyết Liên là thật, duy chỉ một người biết thật giả ra sao, hiểu rõ đầu cua tai nheo câu chuyện thế nào. Và cũng chính người này đã đẩy Tuyết Liên tới bước đường không nói rõ nổi thật giả sự việc, còn bị nhốt vào trại tạm giam bảy ngày. Người này chẳng phải ai khác, chính là Tần Ngọc Hà - chồng cũ của cô. Cô muốn hỏi thẳng mặt Tần Ngọc Hà, rốt cuộc năm ngoái ly hôn là thật hay giả. Giờ mục đích câu hỏi đã không giống như mấy ngày trước; mấy ngày trước băn khoăn câu ấy là vì muốn kiện cáo, giờ không kiện cáo nữa, cũng chẳng cần sau khi làm rõ trắng đen xong, lại tái hôn rồi ly hôn với anh ta, bắt ly hôn với người vợ hiện tại... giày vò nhau thế đủ rồi, giày vò đến nhà tan cửa nát hết cả... mà chung quy chỉ cần một câu nói. Trên đời chỉ cần có một người thừa nhận cô đúng thôi thì từ đây cô sẽ buông tay gác kiếm, những ấm ức phải chịu trong quá khứ cô cũng không nhắc lại nữa. Tuyết Liên không thể chứng minh được chân tướng sự việc cho người khác thấy, đành phải tự lực cánh sinh. Một khi đã kết thúc như vậy là để khép lại quá khứ, và cũng vì hướng tới tương lai. Năm nay Tuyết Liên 29 tuổi, bảo trẻ cũng chẳng phải trẻ, nói già cũng chưa phải già; nhưng trông cô đâu phải khó coi, mắt to, mặt trái xoan, muốn eo có eo, muốn ngực có ngực, nếu không lão Hồ mổ lợn gặp cô đã không như mèo thấy mỡ. Cô không thể lãng phí tuổi xuân vào những việc vô ích như vậy được, buông bỏ mọi ân oán của quá khứ, bắt đầu tìm một người chồng mới. Sau khi tim được chồng mới, cô sẽ đón con gái, sống một cuộc sống mới bình yên.
Vì để khép lại quá khứ, hướng tới tương lai, Tuyết Liên lại một lần nữa đến xưởng phân hóa học Tây Quan, tìm Tần Ngọc Hà. Một tháng trước, cô từng tới đây tìm hắn, khi đó muốn lừa anh ta về thị trấn để giết. Vì mục đích ấy nên cô còn tha lôi cả đứa con gái mới hơn hai tháng tuổi theo cùng. Nhưng tìm khắp xưởng vẫn không thấy bóng dáng tên khốn kiếp ấy đâu cả, anh ta đã đánh xe chuyển phân hóa học đến Hắc Long Giang, y như thằng em trai Lý Anh Dũng của Tuyết Liên không giúp cô giết người, mà trốn qua Sơn Đông. Anh ta cũng đã trốn. Cũng may lần đó Tần Ngọc Hà chuồn, chứ không cô đã tìm mọi cách giết hắn. Giả sử lúc ấy anh ta bị giết thật thì bây giờ Tuyết Liên sẽ ở đâu nhỉ? Không chừng đang trong tù, đợi ngày ăn đạn cũng nên, chứ làm gì còn có ngày hôm nay đến tìm Tần Ngọc Hà lần thứ hai. Lần trước tìm khắp xưởng mà không tìm được Ngọc Hà, lần này Tuyết Liên còn chưa bước vào trong xưởng đã thấy mặt hắn ta rồi. Hắn ta đang ngồi trong quán cơm trước cổng xưởng, ung dung uống bia, bên cạnh còn có năm, sáu thằng đàn ông nữa. Tuyết Liên nhận ra một người để râu quai nón trong số đó là lão Trương, cũng làm lái xe ở xưởng phân. Bọn họ vừa uống bia, vừa nói cười phớ lớ. Bên trái cổng xưởng là nhà vệ sinh thu phí, bên phải là quán cơm này. Nó cách nhà vệ sinh có vài bước chân, nhưng ở phía bên kia cổng, ai đi vệ sinh cứ đi, ai ăn cơm cứ ăn, uống bia cứ việc. Sau lần Tuyết Liên kiện tụng ở tòa án, Công Đạo phán cô thua kiện, Ngọc Hà không còn trốn tránh cô nữa, lại đường đường chính chính sống như trước, hắn ta cũng chẳng cần phải đi Hắc Long Giang chuyển hàng thêm lần nào nữa, mà lại tiếp tục ngồi ở cổng xưởng bù khú rượu bia với bạn bè, tưởng chuyện này đến đây là xong.
Tuyết Liên trông thấy Ngọc Hà cùng một đám người đang uống bia, nhưng bọn họ lại không nhận ra cô đang xăm xăm bước tới. Tuyết Liên bước tới trước một bước, quát to một tiếng: “Tần Ngọc Hà!”
Ngọc Hà quay đầu lại, thấy Tuyết Liên liền há hốc mồm kinh ngạc. Chẳng những chỉ hắn ta kinh ngạc, mà mấy thằng cha bên cạnh cũng chẳng kém. Nhưng Ngọc Hà nhanh chóng trấn tĩnh lại hỏi:
“Cái gì?”
Tuyết Liên: “Ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Ngọc Hà nhìn mấy người xung quanh, ngẩn người nghĩ hổi lâu mới nói: “Chuyện gì? Có gì nói luôn ở đây đi.”
Tuyết Liên: “Chuyện này chỉ tôi với anh mới nói được.”
Ngọc Hà không biết Tuyết Liên đến đây có ý đồ gì, nên càng án binh bất động: “Có chuyện gì nói luôn ở đây đi. Chuyện tôi với cô ầm ĩ đến mức khắp huyện khắp thành phố đều biết rồi, còn gì phải giấu ai nữa.”
Tuyết Liên nghĩ một hồi, đành nói: “Vậy tôi nói luôn ở đây cũng được!”
Ngọc Hà: “Nói đi.”
Tuyết Liên: “Nếu đã ba mặt một lời, vậy anh nói thật đi. Vụ ly hôn năm ngoái của chúng ta rốt cuộc là thật hay giả?”
Ngọc Hà thấy Tuyết Liên lại nhắc đến chuyện này, không khỏi bực mình. Anh ta không thể ngờ cô hỏi câu ấy chỉ để chấm dứt mọi chuyện. Điều cô muốn đạt được, chỉ là một câu nói của anh ta mà thôi. Ấy vậy ngược lại, anh ta lại cho rằng Tuyết Liên hỏi vậy là vì vẫn muốn xới tung lại chuyện cũ, muốn giày vò anh ta thêm lần nữa. Anh ta nóng gáy trả lời: “Thật hay giả, chẳng phải cô đã đến tòa án kiện tôi rồi sao? Tòa nói thế nào chứ?”
Tuyết Liên: “Tòa xử tôi thua rồi. Nhưng hôm nay tôi mặc kệ tòa án, cũng mặc kệ người khác. Tôi chỉ muốn hỏi anh: Tòa xử vậy đúng hay sai? Vụ ly hôn năm ngoái, rốt cuộc là thật hay giả?”
Ngọc Hà càng cho rằng Tuyết Liên vẫn muốn tiếp tục quấy rối, vẫn muốn giày vò anh ta đến tan cửa nát nhà. Câu hỏi này biết đầu lại là cái bẫy để làm chứng cứ về sau. Trong người cô ta không giấu máy ghi âm đấy chứ? Anh ta bèn hằm hằm mặt nói: “Tôi không dây dưa lằng nhằng với cô. Thật hay giả, tòa đã phán rồi. Cô còn gì muốn nói, cứ ra tòa mà kiện tôi đi.”
Tuyết Liên không nhịn nổi òa khóc: “Tần Ngọc Hà, anh thật vô lương tâm, sao mắt anh mở trừng trừng mà cũng nói láo được thế? Sao anh nói lời mà không giữ lời? Năm ngoái rõ ràng bảo giả ly hôn, vậy mà sao giờ lại lật lọng? Lật lọng cũng được, cớ sao lại còn hợp sức cùng người ta hãm hại tôi. Rõ ràng là giả, sao không bảo giả một câu được chứ?”
Thấy Tuyết Liên khóc, Ngọc Hà càng cáu: “Ai hãm hại cô chứ? Tôi hãm hại cô à? Từ tòa án đến các cấp chính quyền đều hãm hại cô cả à? Tuyết Liên, tôi khuyên cô, đến nước này rồi thì đừng lằng nhằng nữa. Còn lằng nhằng là chuyện nọ sẽ xọ sang chuyện kia đấy. Coi như tôi vu oan cho cô, thế từ Thẩm phán đến Ủy viên chuyên trách tòa án - từ Ủy viên chuyên trách tòa án đến Chánh án - từ Chánh án đến Chủ tịch huyện - rồi đến Chủ tịch thành phố đều đang vu oan cho cô à? Giờ cô không gây sự, chuyện còn nhỏ, chỉ bị tạm giam thôi, nếu tiếp tục gây chuyện nữa, chuyện lớn rồi, nói không chừng còn phải ngồi hẳn trong tù ấy chứ!”
Đoạn nói tiếp: “Giờ cô đang đối đầu với tôi phải không? Cô cũng đối đầu lại với từ Thẩm phán đến Ủy viên chuyên trách, đến Chánh án, đến Chủ tịch huyện, đến cả Chủ tịch thành phố nữa, cô nghĩ đi, liệu cô có kết cục tử tế không?”
Mục đích Tuyết Liên đến tìm Ngọc Hà vốn dĩ không định tiếp tục dây dưa lằng nhằng, chỉ cần một câu nói từ chính miệng anh ta mà thôi. Nhưng chính mấy lời ấy của Ngọc Hà lại châm ngòi cho cơn giận của cô. Anh ta đã không còn là Tần Ngọc Hà khi xưa nữa, giờ đã hoàn toàn thay đổi. Khi anh ta còn ở cùng Tuyết Liên dù chỉ là một tay lái xe hàng, tuy cũng từng giở trò đểu cáng, nhưng vẫn là người biết điều, chuyện gì cũng nhường Tuyết Liên vài phần. Ngờ đâu chỉ sau một năm, họ đã ở hai đầu chiến tuyến, trở thành thù địch và anh ta đã biến thành một kẻ mặt trơ trán bóng. Nếu không phải hạng mặt trơ trán bóng anh ta hẳn đã không lấy vợ khác; nếu không phải mặt trơ trán bóng hẳn anh ta đã không đem chuyện riêng của hai người nói bô bô trước bàn dân thiên hạ. Tức hơn nữa, trong lúc nói, anh ta còn kéo cả Thẩm phán, Ủy viên chuyên trách, Chánh án, Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố về phía mình, như thể họ là họ hàng hang hốc nhà mình vậy, khiến Tuyết Liên thành ra thân cô thế cô. Nhưng sự thật cả tháng vừa rồi chẳng phải vậy sao? Thẩm phán, Ủy viên chuyên trách, Chánh án, Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố chẳng phải đều đứng về phe anh ta sao? Nhưng điều càng khiến người ta bực hơn nữa là cái thằng cha bố láo Ngọc Hà kia nói xong lại còn dám nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, lắc lắc lon bia, ngửa cổ lên, tu ừng ực mấy ngụm. Tuyết Liên không mang theo con dao nào, nếu có kiểu gì cô cũng lao bổ lên, xiên luôn vào cái cổ đáng ghét ấy ngay tức khắc. Lão Trương - bạn của Ngọc Hà, lúc này đứng dậy khuyên cô: “Tuyết Liên, chuyện này nói một chốc một lát không rõ ràng được, hay là cô cứ về trước đi.”
Tuyết Liên không đi, mà lại khóc ầm lên: “Ngọc Hà, dẫu sao mình cũng từng là vợ chồng, lòng dạ anh sao lại ác độc như thế?”
Rồi lại thút thít: “Chuyện quan tòa tôi mặc kệ, Chủ tịch huyện hay Chủ tịch thành phố tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn hỏi, nhân lúc tôi mang thai, anh đi tằng tịu với con khác, anh có còn lương tâm không hả?”
Ngọc Hà thấy Tuyết Liên nhắc tới chuyện lăng nhăng của mình, thẹn quá hóa khùng. Anh ta lại ngửa cổ lên tu “ừng ực” mấy ngụm bia, rồi lại phun một bãi nước bọt xuống đất: “Chuyện này không phải hỏi tôi, hỏi chính cô ấy.”
Tuyết Liên ngớ ra: “Ý gì?”
Ngọc Hà: “Nếu nói tôi lăng nhăng với người khác, thế thì tôi sớm đã bị thiệt ấy.”
Tuyết Liên: “Anh nói thế là ý gì?”
Ngọc Hà: “Lúc cưới tôi, cô còn là gái trinh không? Đêm tân hôn, cô chẳng thừa nhận mình đã từng ngủ với thằng khác.”
Rồi lại bồi thêm một câu: “Cô có phải Lý Tuyết Liên không, sao tôi cảm thấy hình như cô là Phan Kim Liên(3) thế?”
Tuyết Liên như sét đánh ngang tai. Nếu không với tay ra vịn vào tường, chắc cô đã ngất lăn ra đất rồi. Cô không thể nào ngờ được, hắn lại có thể nói được ra những lời đó. Trước đây, điều khiến cô cảm thấy khổ tâm nhất là chuyện ly hôn thật giả giữa cô và Ngọc Hà, giờ chẳng hiểu giày vò nhau kiểu gì mà lại thành ra hắn ta mỉa mai cô là Phan Kim Liên. Vốn dĩ người cô muốn giày vò là Tần Ngọc Hà, nào ngờ giờ mũi tên đổi hướng, giày vò chính mình. Hồi còn trẻ, Tuyết Liên có thể được coi là đẹp, nhiều đàn ông muốn cặp kè với cô. Trước khi cô và Ngọc Hà kết hôn, Tuyết Liên cũng từng có mấy mối tình. Trong đó, cô và hai anh chàng đã có quan hệ với nhau. Sau này vì vô vàn lý do mà chuyện không thành, cuối cùng cô lấy Tần Ngọc Hà. Đêm tân hôn, anh ta phát hiện Tuyết Liên không phải gái trinh nữa, liền gắt gao truy hỏi vụ này, cô cũng thành thật kể lại. Mà thời buổi này, gái qua mười tám có mấy ai còn trinh chứ? Lúc đó Ngọc Hà không vui, nhưng chỉ khó chịu vài hôm rồi chuyện cũng qua đi. Ai mà ngờ được anh ta vẫn giữ chuyện này trong bụng, tám năm sau lại lôi chuyện cũ ra nhắc lại. Cũng chẳng phải nhắc lại chuyện cũ, mà là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Rành rành Phan Kim Liên gian dâm với Tây Môn Khánh sau khi kết hôn cùng Võ Đại Lang, còn Lý Tuyết Liên có quan hệ với người ta trước khi kết hôn, lúc đó còn chưa quen biết Tần Ngọc Hà. Huống hồ, Tuyết Liên đâu có giống kiểu Phan Kim Liên, cùng gian phu mưu hại chồng mình, mà là Ngọc Hà cưới vợ khác hãm hại cô ấy chứ!
Tuyết Liên cũng biết, Ngọc Hà nói câu ấy cũng bởi nhất thời kích động, chứ không phải vì muốn chụp mũ cô, mà để thoát khỏi sự khó xử và phẫn nộ của bản thân hoặc để thoát khỏi sự quấy rầy của Tuyết Liên. Chính vì vậy, Tuyết Liên bỗng cảm thấy chuyện to hẳn. Lúc Ngọc Hà nói câu đó, đâu phải chỉ có hai người họ, mà xung quanh còn cả một đống người đang uống bia. Tục ngữ phán chẳng bao giờ sai: Đẹp tốt chẳng thốt ra ngoài, xấu xa đồn ra ngàn dặm. Sáng mai kiểu gì chuyện Lý Tuyết Liên là Phan Kim Liên sẽ lan truyền khắp huyện, ngày kia lan khắp thành phố. Vì kiện cáo, Tuyết Liên đã thành người nổi tiếng. Vụ Phan Kim Liên này còn thú vị hơn chuyện ly hôn thật giả kia nhiều. Chuyện ly hôn thật hay giả lúc này đây đã chẳng còn quan trọng nữa, mà quan trọng hơn cả, nếu Lý Tuyết Liên biến thành Phan Kim Liên, thì việc cô và Ngọc Hà ly hôn thật cũng có thể thông cảm được. Ai sống được cùng một cô vợ là Phan Kim Liên chứ? Nói cách khác, có cái cớ Lý Tuyết Liên là Phan Kim Liên, Ngọc Hà làm gì cũng đều đúng cả. Vô hình chung, Tuyết Liên từ nguyên cáo lập tức trở thành bị cáo, câu nói này độc địa vô cùng ở chỗ đó. Lúc Tuyết Liên tới, vốn dĩ muốn khép lại quá khứ mở ra tương lai mới, bắt đầu đi tìm một người chồng mới, nhưng giờ đây trên đầu cô lại đội thêm cái mũ Phan Kim Liên, có muốn hướng tới tương lai cũng không thể được. Trên đời còn có ai bằng lòng lấy một dâm phụ Phan Kim Liên chứ? Trông thấy Tuyết Liên bàng hoàng đứng đó, phải vịn tay vào tường cho khỏi ngã, lão Trương quay ra quở trách Tần Ngọc Hà: “Lão Tần, có vẻ quá đáng rồi đấy. Chuyện nọ lại xọ chuyện kia thế!”
Rồi lại mắng xa xả: “Tục ngữ có câu: Đánh thì tránh mặt người ta, chửi thì cũng tránh bới ra chuyện buồn.”
Xong xuôi quay qua khuyên Tuyết Liên: “Tuyết Liên, chuyện này càng nói sẽ càng loạn, hay là cô cứ về đi thôi.”
Tuyết Liên xì mạnh mũi, quay người bước đi. Cô bỏ đi chẳng phải vì nghe lời khuyên của lão Trương, mà trong đầu cô vừa nảy ra một ý tưởng mới. Nếu đã không thể hướng tới tương lai, đành phải vướng với quá khứ tiếp vậy. Ngày trước vướng vít quá khứ là để chứng minh tính thật giả của vụ ly hôn, giờ còn để chứng minh mình không phải dâm phụ Phan Kim Liên tai tiếng khắp thiên hạ nữa. Trước nói chuyện này đơn thuần vì trừng phạt Ngọc Hà, giờ còn vì chứng minh sự trong sạch của Tuyết Liên. Sự phức tạp của vấn đề ở chỗ, việc Lý Tuyết Liên có phải Phan Kim Liên hay không lại phụ thuộc vào tính thật giả của vụ ly hôn giữa cô với Ngọc Hà. Hay muốn chứng minh Lý Tuyết Liên không phải Phan Kim Liên, cần quay lại nói rõ ràng tính thật giả của vụ ly hôn trước. Hai chuyện vốn dĩ chẳng liên quan, giờ Tần Ngọc Hà khơi khơi nói vậy, đâm ra chúng xoắn xuýt, lồng vào nhau. Câu nói của lão Trương Đánh thì tránh mặt người ta, chửi thì cũng tránh bởi ra chuyện buồn, cũng đã đả kích Tuyết Liên ghê gớm, điều đó chứng tỏ mọi người đều coi lời của Ngọc Hà là thật và coi cô là Phan Kim Liên. Vốn dĩ cô không định gây sự nữa và cũng chẳng định giày vò ai thêm. Giờ đây, cô lại muốn giày vò lại từ đầu. Nhưng biết bắt đầu từ đâu bây giờ? Nơi nào cần dằn vặt cô đều đã tìm đến, từ thị trấn lên đến huyện, từ huyện lại lên đến thành phố. Nơi nào có thể kiện cáo, cô đã kiện sạch, đắc tội cũng đắc tội hết rồi. Trước kia kiện vô ích, giờ mà giở thói kiện lại từ đầu chắc cũng chẳng có tác dụng, biết đâu lại còn bị tống giam cũng nên. Đột nhiên Tuyết Liên hạ quyết tâm phải rời khỏi vùng đất này, kiện thẳng tới Bắc Kinh. Chuyện này mà không rõ trắng đen Tuyết Liên khó lòng sống tiếp. Mảnh đất này toàn kẻ lú lẫn, Bắc Kinh là thủ đô, thể nào chẳng có người hiểu chuyện? Từ Thẩm phán đến Ủy viên chuyên trách, từ Chánh án đến Chủ tịch huyện, rồi đến Chủ tịch thành phố của cái vùng này đều nghĩ giả là thật, ở Bắc Kinh kiểu gì chẳng có người coi thật là thật? Hoặc có người coi giả là giả chứ? Thật giả chẳng quan trọng, quan trọng, tôi là Lý Tuyết Liên, không phải Phan Kim Liên. Hoặc, tôi không phải Lý Tuyết Liên, tôi là Đậu Nga(4).
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên