We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
uyết Liên gặp được Chủ tịch huyện Xử Vì Dân là tại cổng chính ủy ban huyện. Ông ta ngồi ô tô ra ngoài, đang xì xụp húp cháo ở trong xe, bỗng thấy có một phụ nữ lao tới trước đầu xe chặn đường khiến lái xe phanh gấp. Xử Vì Dân đập đầu vào lưng ghế đằng trước, cháo đổ đầy người. Ông ta vuốt vuốt tóc, ngồi ngay ngắn lại, ngẩng lên thấy người phụ nữ phía trước xe quỳ dưới đất, giơ cao một tấm bìa cứng, trên đó ghi một chữ rất to: OAN.
Hôm nay là chủ nhật, đáng ra ông ta không phải đi làm. Song Chủ tịch huyện Xử Vì Dân chưa từng nghỉ ngày chủ nhật. Một huyện có hơn triệu dân gồm công nhân, nông dân, thương lái, học sinh... nguyên việc ăn uống ỉa đái đã rối như canh hẹ. Thêm vào đó, từ trung ương đến tỉnh lỵ, rồi lại tới thành phố, mỗi ngày gửi xuống hơn trăm công văn, tất cả đều phải qua tay ông xử lý. Công nhân đi làm tám tiếng một ngày, còn ông chắc phải 14-15 tiếng, lại còn họp đêm liên miên nữa chứ. Còn nữa, từ tỉnh lỵ đến thành phố, ngày nào cũng có đoàn công tác xuống kiểm tra với cả trăm ban ngành. Hàng ngày huyện phải tiếp đãi ít nhất 8 đoàn kiểm tra cấp trên tại nhà hàng. Bữa trưa bữa tối, Xử Vì Dân phải tiếp tổng cộng hơn 16 lượt khách. Đều là các bộ ngành chức năng, chẳng dám đắc tội ngành nào. Dạ dày của ông ta cũng vì uống rượu mà coi như hỏng. Ngày thường Xử Vì Dân hay chỉ vào dạ dày than vãn với cấp dưới: “Chủ tịch huyện không phải việc dành cho người phàm làm đâu.”
Nhưng leo lên được cái chức Chủ tịch của một huyện, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Một huyện nếu tính số người nhăm nhe cái ghế ấy chắc phải có hơn triệu; dù là con ông cháu cha, cũng chưa chắc được ngồi vào. Quan trọng hơn cả, việc tham gia chính sự chính là một cái mê hồn trận. Lên được Trưởng thôn, lại muốn làm Chủ tịch huyện; lên được Chủ tịch huyện, lại muốn leo lên Chủ tịch xã rồi Chủ tịch tỉnh. Mọi chuyện chẳng trách được ai khác, trách mình trước đã. Xử Vì Dân hiểu rõ những đạo lý ấy, nên hàng ngày làm việc có oán trách nhưng không hối hận. Vấn đề dạ dày dạ mỏng, tự tìm cách xử lý vậy. Trưa uống, tối uống, còn chừa ra được buổi sáng không phải uống, lúc này ông ta sẽ chỉ húp cháo. Cho thêm vào cháo một ít bí đỏ và khoai lang, hạn chế ăn ngũ cốc, cũng tốt cho dạ dày. Đôi khi như tối hôm trước họp về muộn, sáng hôm sau ngủ quá giấc, lại vội ra ngoài, đành ăn cháo trên xe.
Lần này Tuyết Liên đi gặp Chủ tịch huyện, rút kinh nghiệm lần gặp Chánh án Tuân Chính Nghĩa, không tới tìm vào buổi trưa và tối nữa, mà đổi sang sáng sớm. Trưa và tối người ta dễ uống say, sáng sớm, đầu óc họ tỉnh táo. Sớm hôm ấy, Tuyết Liên bèn đến gặp mặt Chủ tịch huyện tại cổng ủy ban huyện.
Sáng nay Xử Vì Dân đi tham dự lễ cắt băng khánh thành một nhà hàng trong huyện. Nhà hàng này tên là “Bồng Lai Tiên Cảnh”. Tiếng là cõi Bồng Lai, chứ cách nhân gian chẳng xa, khoảng 20 dặm về phía Tây Nam huyện có một cánh rừng, nhà hàng mở ở đó, thỉnh thoảng có vài con chim bay tới, chủ nhà hàng lại trồng thêm mấy chậu mai, liền kêu là “Bồng Lai Tiên Cảnh”... Hùng vĩ hơn “Bồng Lai Tiên Cảnh”, chính là khu phía sau nhà hàng, một khu Spa cao cấp với đầy đủ các kiểu dịch vụ massage sauna. Nghe nói ngành nghề phụ trợ hình như có dính dáng tới “mại dâm”. Đáng ra Chủ tịch huyện không nên tham dự lễ cắt băng khánh thành, nhưng người mở cái “Bồng Lai Tiên Cảnh” này là cậu ruột của một vị lãnh đạo trên tỉnh. Ông ta thuê một mảnh đất ở đấy, mà nó lại thuộc huyện của Xử Vì Dân, cho nên “thổ địa” ắt phải tham dự, huống hồ, sau khi nhà hàng khai trương, còn nộp thuế cho huyện. Vì vậy, đây cũng được coi là một phần công việc của Chủ tịch huyện.
Ngày khai trương được chọn vào chủ nhật vì muốn có đông người tới. Tối qua tan họp về muộn, nên sáng nay Chủ tịch huyện ngủ quá giấc, lại phải ngồi ăn cháo trên xe. Lễ cắt băng khánh thành lúc 9 giờ, lúc ra cửa đã 8 giờ 30, nên ông ta có hơi sốt ruột. Vừa ra khỏi ủy ban, lại bị người ta chặn đầu, ông ta càng sốt ruột hơn. Người bực mình hơn cả Xử Vì Dân là tay tài xế của ông. Gã ta bực không phải vì làm lỡ việc cắt băng của Chủ tịch, hay đầu ông ta chúi vào ghế phía trước hay do cháo đổ bẩn hết lên người, mà do một con mụ đột nhiên lao tới quỳ xuống trước đầu xe, phải phanh gấp, khiến gã sợ toát mồ hôi. Gã thò đầu qua cửa xe, chửi phủ đầu: “Muốn chết hả?”
Xử Vì Dân vẫn điềm đạm hơn lái xe của mình nhiều. Chuyện kiểu này đâu phải lần đầu gặp. Vả lại, đây cũng là một phần công việc của Chủ tịch huyện mà. Ông ta liền cản lái xe, đẩy cửa bước xuống, gạt đống cháo trên người trước, rồi tiến tới đỡ người phụ nữ trước đầu xe dậy: “Đứng lên nào, có gì đứng dậy rồi nói.”
Tuyết Liên đứng dậy. Xử Vì Dân hỏi: “Cô tìm ai?
Tuyết Liên: “Tôi tìm Chủ tịch huyện.”
Xử Vì Dân liền biết ngay nhà người phụ nữ này không có tivi, không xem được tin tức của huyện mình trên truyền hình nên đứng đối diện với ông mà không biết, bèn hỏi: “Tìm Chủ tịch huyện làm gì?”
Tuyết Liên khẽ giơ chữ “Oan” trên đầu nói “Thưa kiện ạ!”
Xử Vì Dân: “Kiện ai?”
Tuyết Liên: “Không phải chỉ một vụ.”
Xử Vì Dân cười tủm: “Tổng cộng có mấy vụ?”
Tuyết Liên: “Vụ thứ nhất, kiện Chánh án Tuân Chính Nghĩa; vụ thứ hai, kiện Ủy viên chuyên trách tòa án Hiểu Hiến Pháp; vụ thứ ba, kiện Thẩm phán tòa án Vương Công Đạo; vụ thứ tư, kiện chồng tôi Tần Ngọc Hà; vụ thứ năm, kiện chính tôi nữa.”
Xử Vì Dân nghe xong, hoa mày chóng mặt. Không phải vì việc kiện một lúc một loạt người, mà do đoạn sau còn có câu “chính tôi nữa.” Đâu có ai tự mình đi kiện mình? Ông ta phán đoán, vụ này chắc không đơn giản, dăm ba phút không thể rõ đầu cua tai nheo được, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 40, bèn nói: “Cô tới tìm Chủ tịch huyện hả? Vậy tôi đi gọi cho cô.”
Đoạn quay người chạy vào trong cổng Ủy ban. Ông chạy một phần vì muốn thoát thân để đi tham dự lễ cắt băng khánh thành “Bồng Lai Tiên Cảnh”, một phần vì cả người dính đầy cháo, sao chường mặt đi tham gia cắt băng được, phải về phòng làm việc thay bộ đổ mới. Tuyết Liên tiến tới giữ chặt ông ta lại: “Bác đừng chạy, tôi thấy bác chính là Chủ tịch huyện.”
Xử Vì Dân giũ vết cháo trên người hỏi: “Sao cô lại thấy tôi giống Chủ tịch huyện?”
Tuyết Liên: “Tôi nghe ngóng được biển số xe của Chủ tịch huyện. Bác lại ngồi trên xe, vậy bác chính là Chủ tịch huyện.”
Xử Vì Dân: Đúng là xe của Chủ tịch huyện, nhưng người ngồi chưa chắc nhé. Tôi là thư ký của ông ấy. Vụ án của cô lớn vậy, tôi không quyết được, tôi đi gọi Chủ tịch cho cô.”
Tuyết Liên đành buông tay. Xử Vì Dân xăm xăm bước về phòng làm việc, vừa thay quần áo, vừa sai người gọi điện cho trưởng phòng Tiếp dân huyện, lệnh cho ông ta đến cổng Ủy ban huyện, xử lý vụ người đến kiện cáo. Thay đồ xong, ông lên một chiếc xe khác, đi theo lối cửa sau của Ủy ban, tới tham gia lễ cắt băng khánh thành.
Cả ngày không có gì đáng nói. Đến tối, Xử Vì Dân lại đến nhà khách của huyện để tiếp các đoàn khách của tỉnh và thành phố tới ăn cơm. Xe đến cửa nhà khách, trưởng phòng Tiếp dân huyện họ Lữ đang đứng trên bục. Xử Vì Dân vốn đã quên béng vụ người phụ nữ đến kiện ban sáng. Thấy ông ta xuống xe, lão Lữ hớn hở ra đón: “Chủ tịch, anh phải ủng hộ công việc của em đấy.”
Xử Vì Dân: “Ý chú là sao?”
Lão Lữ: “Lát nữa trưởng phòng Tiếp dân của thành phố tới, em bố trí ở phòng VIP 888, anh đợi lát rồi qua chào hỏi người ta giúp em nhé.”
Xử Vì Dân ngớ ra: “Có nghe nói lão Trương sẽ tới đâu.”
Lão Lữ: “Gần đến mới gọi điện thoại. Bình thường em không dám làm phiền anh, nhưng đang thời điểm then chốt, cuộc bình bầu tiếp dân trong thành phố lần thứ nhất sắp bắt đầu rồi.”
Xử Vì Dân giơ tay chỉ: “Cậu đứng ở tốp thứ 9 đấy.”
Lão Lữ: “Uống mấy chén thôi. Anh vào uống dăm ba chén, huyện mình sẽ có khả năng sẽ lọt vào tốp 3.”
Đoạn nói tiếp: “Chuyện này can hệ đến quốc thái dân an đấy. Việc giữ ổn định huyện mà xảy ra chuyện, cái mũ trưởng phòng Tiếp dân của em chẳng phải bị lột à?”
Xử Vì Dân: “Lát nữa tôi ghé qua một lát là được. Cậu định lôi mũ quan ra dọa tôi à?”
Lão Lữ bật cười. Xử Vì Dân bỗng nhớ ra người phụ nữ đến kiện trước cổng Ủy ban huyện hồi sáng, liền hỏi: “Đúng rồi, cái người phụ nữ chặn xe thưa kiện sáng nay sao rồi?”
Lão Lữ xua xua tay: “Một mụ điên, bị em đuổi đi rồi.
Xử Vì Dân ngẩn ra: “Liều chết lao ra chặn xe, viết cái chữ ‘Oan’ to như thế, sao lại nói người ta là mụ điên?”
Lão Lữ: “Chữ ‘Oan’ đúng là chẳng bé, nhưng chuyện to bằng hạt vừng.”
Xử Vì Dân: “Chuyện gì?”
Lão Lữ: “Năm ngoái ly hôn, giờ lại hối hận, kiên quyết nói vụ ly hôn năm ngoái là giả.”
Xử Vì Dân: “Chút chuyện cỏn con, thế mà sao đòi kiện lắm người thế? Người cô ta kiện toàn trong tòa án đấy, có phải cô ta tìm tới tòa án, mà họ không chịu xử không?”
Lão Lữ: “Em đã hỏi phía tòa án, không phải không xử, mà chính vì xử rồi, cô ta mới đâm đơn kiện tòa án. Cô ta nói ly hôn là giả, tòa đã cho điều tra, té ra vụ ly hôn là thật, chẳng lẽ vì cô ta kiện, mà tòa án lại phạm luật xử cho cô ta thành giả ư?”
Xử Vì Dân đến buồn thay cho Tuyết Liên: “Rốt cuộc là tại sao mà ly hôn xong lại hối hận chứ?”
Lão Lữ: “Mà dù có hối hận, lẽ ra cũng phải tìm chồng cũ mà gây sự, sao lại tìm tới Ủy ban? Có phải Ủy ban ly hôn với cô ta đâu.”
Xử Vì Dân cười hinh hích: “Người ta đi kiện đã tức anh ách rồi, cậu còn nói xỉa xói kiểu ấy.”
Lúc này phó Sở Thủy lợi do phó Chủ tịch huyện tiếp đang tới trước cửa nhà khách. Xử Vì Dân bỏ mặc lão Lữ, vội tươi cười tiến tới đón, bắt tay với phó Sở. Hai người cười nói hỉ hả rồi cùng nhau đi vào nhà hàng.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên