Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ần đầu Lý Tuyết Liên gặp Vương Công Đạo, anh ta mới 26 tuổi. Bấy giờ Công Đạo khá gầy, mặt trắng, da thịt chỗ nào cũng trắng, trông như được nặn bằng bột. Anh ta có đôi mắt to. Theo lẽ thường, người mắt to thường sở hữu đôi lông mày rậm, đằng này lông mày của Công Đạo lại thưa, thưa đến mức chỉ có lơ thơ vài sợi, gần như nhẵn thín. Tuyết Liên vừa nhìn đã thấy buồn cười, nhưng lúc đang có chuyện nhờ vả, ai lại cười. Hơn nữa, việc gặp được Công Đạo vốn chẳng dễ dàng gì. Hàng xóm nói anh ta ở nhà, nhưng Tuyết Liên liên tục gõ cửa đến mỏi tay mà vẫn không thấy có mảy may động tĩnh. Lúc tới, Tuyết Liên vác nửa bao vừng, xách một con gà nên giờ cô nàng mỏi tay quá, con gà cũng bị xách đến rệu cánh, kêu quang quác liên hồi. Cuối cùng, cửa mở vì tiếng gà. Công Đạo khoác trên người trang phục quan tòa, dưới mặc độc chiếc quần xà lỏn. Ngoài việc trông thấy tấm thân trắng trẻo của anh chàng, Tuyết Liên còn thấy chữ song hỷ được dán trên tường phòng. Đã mười rưỡi tối, thảo nào mà anh ta không thèm ra mở cửa. Chỉ đêm hôm đến tìm, cô mới tóm được anh ta chứ. Vượt quãng đường hơn chục cây số đến đây, không thể toi công được.
Công Đạo cất giọng ngái ngủ: “Tìm ai đấy?”
Tuyết Liên: “Vương Công Đạo.”
Công Đạo: “ Cô là ai?”
Tuyết Liên: “Mã Đại Kiểm ở Mã Gia Trang có phải cậu họ của anh không?”
Công Đạo gãi đầu nghĩ một lúc rồi gật gù.
Tuyết Liên: “Nhà vợ của Mã Đại Kiểm là Thôi Gia Điếm anh biết chứ?”
Công Đạo gật đầu.
Tuyết Liên: “Em vợ của Mã Đại Kiểm được gả tới Hồ Gia Loan anh biết chứ?”
Công Đạo lại gãi đầu nghĩ, rồi lắc đầu.
Tuyết Liên: “Cô em họ, đằng nhà dì tôi được gả cho người cháu con chú con bác với nhà em vợ anh Mã Đại Kiểm, xét ra chúng ta cũng là thân thích.”
Công Đạo nhíu mày: “Rốt cuộc cô có chuyện gì?”
Tuyết Liên: “Tôi muốn ly hôn.”
Để đặt nửa bao vừng xuống, chủ yếu là để đặt con gà mái già vẫn đang quang quác cái mỏ xuống, mà thực ra cũng chẳng phải riêng thế, mà vì muốn đuổi Tuyết Liên đi cho sớm nên Công Đạo bảo cô vào ngồi ở gian phòng khách. Một người phụ nữ từ gian trong thò đầu ra rồi lại rụt vào. Công Đạo nói: “Sao lại ly hôn? Không hợp à?”
Tuyết Liên: “Nghiêm trọng hơn thế.”
Công Đạo: “Có kẻ thứ ba?”
Tuyết Liên: “Nghiêm trọng hơn thế.”
Công Đạo: “Không đến mức giết người đấy chứ?”
Tuyết Liên: “Anh mà bỏ mặc vụ này, tôi về tôi giết hắn.”
Công Đạo thót tim, vội đứng dậy rót trà cho Tuyết Liên: “Không thể giết người được, giết rồi thì sao mà ly hôn được.”
Ấm trà vẫn trên không trung, Công Đạo hỏi: “Đúng rồi, cô tên gì nhỉ?”
Tuyết Liên: “Tôi là Lý Tuyết Liên!”
Công Đạo: “Chồng cô?”
Tuyết Liên: “Tần Ngọc Hà!”
Công Đạo: “Anh ta làm gì?”
Tuyết Liên: “Lái xe chở hàng cho xưởng phân hóa học của huyện.”
Công Đạo: “Kết hôn mấy năm rồi?”
Tuyết Liên: “Tám năm.”
Công Đạo: “Có đem đăng ký kết hôn theo không?”
Tuyết Liên: “Mang giấy ly hôn theo đây này.”
Vừa nói Tuyết Liên vừa cởi cúc áo khoác, rút từ túi áo trong ra tờ giấy ly hôn.
Công Đạo ngẩn người: “Chẳng phải cô đã ly hôn rồi sao, còn muốn ly gì nữa?”
Tuyết Liên: “Cái giấy ly hôn này là giả.”
Công Đạo cầm tờ giấy ly hôn. Tờ giấy đã bị vò đến nhăn nhúm. Anh ta xem xét kỹ từ trên xuống dưới: “Trông có giả đâu nhỉ, một bên là tên cô, một bên là tên Tẩn Ngọc Hà còn gì?”
Tuyết Liên: “Giấy ly hôn không phải giả, nhưng lúc đó ly hôn là giả.”
Công Đạo dùng ngón tay búng búng vào tờ giấy ly hôn: “Không cần biết lúc đó giả hay thật, đứng từ góc độ luật pháp mà nói, có tờ giấy này thì việc ly hôn là thật.”
Tuyết Liên: “Khó là khó ở chỗ đó.”
Công Đạo gãi đầu: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Tuyết Liên: “Trước tiên cứ kiện đã, chứng minh việc ly hôn này là giả, rồi kết hôn lại với tên khốn Tần Ngọc Hà, sau đó ly hôn tiếp.”
Công Đạo càng không hiểu, lại gãi đầu: “Đằng nào cô cũng muốn ly hôn với tên họ Tẩn đó, luẩn quẩn một hồi, rốt cục vẫn là ly hôn, cô làm vậy khác gì tự hành mình.”
Tuyết Liên: “Ai cũng bảo vậy nhưng tôi không nghĩ vậy.”
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên