Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
hương 50: Ngoại truyện: Không rời xa.
Edit: Fleur.
Beta: Mạc Vô Tuyết.
Lữ Tụng bị Mạnh Nguyên Nguyệt dùng chim gõ kiến dọa không dám lượn lờ trước mặt nhưng vẫn không cam lòng buông tay. Trong lúc nhàm chán, anh ta vô cùng nhiệt tình làm ông mai – giới thiệu bạn gái cho Quý Phong.
Sau một thời gian giả mất trí, sau khi bị Trần Dự Sâm phát hiện, Quý Phong liền ngượng ngùng khôi phục trí nhớ.
Tuổi tốt, xuất thân tốt, dáng người tốt, là người đàn ông độc thân hoàng kim
tiêu chuẩn, mà bản thân anh cũng rất phối hợp, những người Lữ Tụng giới
thiệu anh đều đặt lịch hẹn. Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm rất vui mừng nghĩ rằng Quý Phong sẽ sớm gặp được người tâm đầu ý hợp. Không ngờ sau một trăm lẻ tám lần xem mặt, Quý Phong vẫn là cây vô chủ.
“Sao lại thế này?” Sau sinh nhật một tuổi của con, Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất giống như anh chị cả giữ Quý Phong và Lữ Tụng lại. Vấn đề của người
ta không được giải quyết, ông mai cũng phải chịu trách nhiệm.
“Cũng không hiểu ánh mắt Lữ Tụng thế nào nữa.” Quý Phong không hề nghiêm túc như trước, nói chuyện cũng hài hước hơn, ánh mắt u oán nhìn Lữ Tụng.
“Mắt tôi làm sao?” Lữ Tụng kêu oan, lấy ảnh từ trong túi đưa ra, “Dự Sâm, Tống Sơ Nhất, hai người nhìn đi, đây là người tôi giới thiệu cho Quý Phong. Người nào chả xinh như hoa.”
Dung mạo trong ảnh rất được, nhiều mỹ nữ như vậy, Lữ Tụng cũng bỏ ra không ít công sức. Tống Sơ Nhất nhìn Quý Phong.
“Những người cậu ta giới thiệu ưu điểm duy nhất là khuôn mặt, đầu óc thì không nhiều lắm.” Quý Phong xoa mi tâm, thở dài: “Lữ Tụng, cậu giúp tôi tìm vợ hay tìm vật hi sinh thế, chỉ nhìn mặt không nhìn chỉ số thông minh.”
Có lẽ do nghẹn đã lâu, anh lấy ảnh chụp kể lại cho Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm nghe.
Cô gái đầu tiên dẫn theo một người bạn. Trong lúc xem mặt, bạn cô ta hỏi Quý Phong rất nhiều thứ, từ ông bà nội, ba mẹ anh chị em rồi đến lương tháng. Hỏi cẩn thận hơn cả đồn cảnh sát. Mỹ nữ chỉ ngồi một bên lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng dùng ánh mắt sùng bái nhìn bạn mình. Sau khi ăn xong, Quý Phong lễ phép đưa mỹ nữ và bạn cô ta về.
Dưới lầu nhà mỹ nữ, cô ta mím môi hàm súc cười, bạn cô ta hỏi Quý Phong thời gian buổi hẹn sau. Quý Phong cười từ chối, bạn mỹ nữ kinh ngạc hỏi: “XX đáng yêu như vậy, vì sao anh không thích cậu ấy?”
“Tôi thực sự chẳng thấy cô ta đáng yêu gì cả. Tôi đã nói không thích, không có cảm giác rồi, bạn cô ta lại cứ đuổi theo tôi không ngừng hỏi tại sao, hỏi gần nửa giờ không cho tôi đi.”
Tống Sơ Nhất không nói gì, mặt Lữ Tụng đỏ lên, lặng lẽ cất ảnh chụp vào cặp da.
Vị mỹ nữ thứ hai tốt hơn, không dẫn theo bạn mà đi một mình. Có thể nhìn ra cô ta rất ngại ngùng. Lần gặp đầu tiên, cho đến lúc chia tay gương mặt hồng như quả táo, không dám nhìn vào mắt anh. Khi gặp nhau, cô ta chỉ vâng vâng dạ dạ không ngừng gật đầu. Quý Phong cố tìm đề tài nói chuyện. Một lần gặp mặt còn mệt hơn bàn hợp đồng kinh doanh.
“Nhưng cô ấy có vẻ tốt, lần đầu gặp nhau xấu hổ là bình thường. Gặp thêm vài lần sẽ quen thôi.” Tống Sơ Nhất cảm thấy phụ nữ hay ngại rất tốt, dịu dàng hiền lành, vẫn có thể thử hẹn hò.
“Anh cũng cho là thế. Sau đó anh có hẹn cô ấy ba lần, lần nào cũng chỉ vâng vâng dạ dạ. Anh nghĩ có thể là đi cùng anh cô ấy lo lắng, đi cùng người
quen sẽ không sao. Sau đó có lần anh chủ động mời bạn cô ấy đi cùng.”
Sau buổi hẹn ấy, Quý Phong quyết đoán gọi điện chia tay với cô gái kia.
“Tôi đưa cô ấy và bạn đi karaoke. Trong lúc đó tôi có rời đi toilet một chút, khi quay trở lại phòng tôi có nghe được cô ấy nói chuyện với bạn. Mọi người đoán xem tôi nghe thấy gì?”
Cô gái ấy bị nói lắp, một cây phải nói rất lâu mới nói xong.
“Nếu ngay từ đầu cô ấy thẳng thắn nói ra, tôi còn có thể thử hẹn hò với cô ấy, đưa cô ấy đến gặp bác sĩ.” Quý Phong cười khổ.
Lữ Tụng đỏ mặt cất ảnh đi.
“Sau khi gặp cô gái này, tôi rất muốn chạy đến đánh cho Lữ Tụng một trận.”
Quý Phong chỉ vào bức ảnh thứ ba.
“Vì sao?” Lữ Tụng thấy khó hiểu, đánh giá kĩ càng tấm ảnh: “Đúng giờ, eo nhỏ ngực lớn, phụ nữ như vậy mới thú vị.”
“Ba câu không bỏ được tính phong lưu.” Trần Dự Sâm lườm anh ta, bản tính khó đổi, chẳng trách Mạnh Nguyên Nguyệt không thích anh ta.
“Cậu đã từng ngủ với cô ta.” Quý Phong nói.
“Có ai làm anh em như cậu không?” Trần Dự Sâm nổi giận, cầm gạt tàn thuốc đập Lữ Tụng.
“Tôi không cố ý.” Lữ Tụng ôm đầu chạy trốn.
“Tôi biết cậu không cố ý, cậu đã quên cậu và cô gái kia từng hẹn hò, nếu không tôi đã đánh cậu một trần rồi.” Quý Phong cười cười, phụ nữ của Lữ Tụng nhiều lắm, không nhớ hết là bình thường. Nhưng cô gái kia rất được, rất thành thật, ngay lần gặp mặt đầu tiên đã thẳng thắn với anh.
Cô ta nói: “Nếu anh có thể chấp nhận chúng ta sẽ thử hẹn hò, nếu không thì thôi.”
Anh hẹn hò với mục đích kết hôn. Lữ Tụng là bạn bè, cúi đầu thấy ngẩng đầu gặp, Quý Phong không thể chấp nhận việc vợ và bạn từng có chuyện phong lưu được.
“Cũng không phải tất cả đều kém. Cô gái này không tồi, nhưng quá nhiệt tình, làm người ta khó chấp nhận.” Quý Phong lấy ảnh đưa cho Tống Sơ Nhất.
Cô gái này là giáo viên, mặt tròn mắt to, da rất trắng, hoạt bát sáng sủa.
Tuy hai người không có đề tài chung nhưng cô ta rất giỏi việc đặt câu hỏi, vừa không làm người khác phản cảm lại làm không khí hòa hợp. Khi Quý Phong nói đến một vài ý nghĩ về hôn nhân sự nghiệp, cô ta rất đồng ý với anh. Có lẽ cô gái này rất coi trọng Quý Phong nên cố gắng đón ý nói hùa theo, so với những người trước, lần này có vẻ rất tốt. Khi bữa ăn kết thúc đưa cô gái về nhà, dưới lầu, Quý Phong đang nghĩ thời gian buổi hẹn tiếp theo, cô ta mời anh lên nhà, còn ám chỉ mình chỉ ở một mình. Quý Phong không biết làm sao. Việc này phát triển quá nhanh, vì thế đã từ chối.
Một lần khác, Quý Phong đã hẹn địa điểm với cô gái kia, đợi nửa giờ không thấy cô ta đến, anh gọi điện. Cô ta không hề có ý xin lỗi, chỉ nói mình đang đi dạo phố với bạn, muốn anh đến tìm cô ta.
“Anh đi?” Tống Sơ Nhất hỏi, ánh mắt tức giận bắn về phía Lữ Tụng, giới thiệu người kiểu gì vậy?
“Đi. Anh muốn giáp mặt từ chối.” Nhưng Quý Phong không để ý chút nào, nhún vai nói: “Cô gái kia không tốt lắm, nhưng bạn cô ta khá được. Nếu không phải bạn cô ta mà là một người xa lạ, có lẽ anh sẽ theo đuổi.”
Ngày đó nắng rất to, nơi cô gái này đi dạo là phố đi bộ, không cho xe đi vào. Quý Phong đi bộ rất xa, ở nơi cô gái kia nói nhìn thấy hai cô gái đội mũ che nửa mặt. Một người nhìn thấy anh liền bỏ mũ ra đón ánh nắng chói mắt, nhìn anh mỉm cười giải thích: “Ngại quá, tôi không biết hôm nay hai người gặp nhau. Xin lỗi, trời nóng như vậy còn bắt anh đi xa, thật xấu hổ. Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Cô đi nhưng chưa đi ngay mà đến cửa hàng mua hai chai nước hai khăn tay trở
lại, một đưa cho cô gái, một đưa cho Quý Phong rồi mới rời đi. Cô gái được hẹn vẫn đội mũ sau khi bạn cô ta đi, không hề giao tiếp với mắt Quý Phong.
Quý Phong rút khăn tay lau mồ hôi trên trán, lại uống nước giải nhiệt, sau đó nói tạm biệt với cô ta. Đây là lần gặp mặt kì quái nhất của anh, mặt của người ta anh còn chưa được nhìn.
“Bạn cô gái này rất cẩn thận, xử sự chu đáo.” Tống Sơ Nhất có chút tiếc nuối vì Quý Phong đã bỏ qua một cô gái tốt.
“Đúng vậy, đáng tiếc không phải người xa lạ.” Quý Phong cười, bạn của đối tượng xem mắt, dù có thích cũng không thể ra tay. Huống chi ngoại trừ Tống Sơ Nhất còn chưa có cô gái nào làm anh phấn đấu quên mình.
Đương nhiên không phải cô gái nào cũng không tốt, cũng có người khiến Quý
Phong thiếu chút nữa bàn chuyện hôn nhân.
Đó là tổng giám đốc một công ty, là kiểu phụ nữ vì công việc, rất có khả năng, trên người có khí chất độc đáo, thành thục mà không kiêu ngạo, có rất nhiều đề tài chung với Quý Phong. Lần đầu gặp nhau hai người hàn huyên ba giờ, rất hòa hợp. Sau đó hai người cũng thường xuyên gặp nhau. Cô ấy cũng không phải loại phụ nữ bình thường, so với đàn ông còn giống đàn ông hơn, hung ác quyết đoán, thành thạo trên thương trường, có những giải thích độc đáo về những việc trên thương trường. Mỗi lần gặp nhau Quý Phong nói chuyện với cô ấy rất vui vẻ. Quý Phong kể với cô ấy một vài chuyện không thoải mái trong gia đình thời thơ ấu, cô khuyên anh, cũng kể lại một vài mưu mô cô gặp phải trên thương trường. Cô gái vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng hiểu lòng người là một người vợ rất hoàn mỹ. Nhưng bọn họ không thể vượt khỏi ranh giới bạn bè.
Có một lần, khi hai người hẹn hò gặp được bạn cô gái. Người bạn ấy chỉ vào Quý Phong hỏi: “Bạn trai cậu?”
Cô nói: “Là bạn nam.”
Bạn nam và bạn trai, chỉ khác một chữ nhưng thực sự kém rất nhiều.
Quý Phong cười, ăn mừng cùng cô gái, chúc mừng mình có một người bạn như
vậy.
Không đến mức ai cũng không vừa ý chứ? Trần Dự Sâm lật ảnh chụp, lấy ra một
tấm: “Còn cô gái này?”
Cô gái trong ảnh mặc áo trắng như tuyết, nhã nhặn lịch sự, có vài nét giống Tống Sơ Nhất. Đây là người anh hẹn hò lâu nhất, gần nửa năm.
Đối với cô gái này, hiển nhiên Quý Phong không muốn nói nhiều, anh nhìn thoáng qua rồi đưa cho Lữ Tụng, cười nói: “Cất đi, đều đã là quá khứ rồi.”
Thật sự là quá khứ sao? Tống Sơ Nhất không muốn Quý Phong tìm kiếm bóng
dáng cô trên người khác nhưng có một cô gái có thể làm Quý Phong rung động, cô thật sự rất ngạc nhiên.
Sau đó Tống Sơ Nhất có hỏi Ninh Duyệt về cô gái này.
“Hữu duyên vô phận.” Ninh Duyệt cười nói.
“Dì không nghĩ rằng nếu Quý học trưởng sớm cưới vợ dì sẽ sớm được ôm cháu
sao?”
“Con người rồi sẽ gặp được người thuộc về mình, không gấp được.” Ninh Duyệt
lơ đễnh, thấy Tống Sơ Nhất có vẻ rất ngạc nhiên với chuyện của cô gái này liền trả lời.
Cô gái này không chỉ có bề ngoài giống Tống Sơ Nhất, tính cách cũng giống. Ninh Duyệt rất vừa lòng, chính Quý Phong cũng rung động. Hai người hẹn hò nửa năm rồi bàn đến hôn nhân. Nhưng vận mệnh không muốn cho bọn họ ở bên nhau. Một người đàn ông vẫn theo đuổi cô gái này đã cưỡng bức cô. Sau đó trong lúc Quý Phong không biết gì, hai người đã đăng kí kết hôn.
“Cô bé đó quá bảo thủ, cho rằng đã *** thì chỉ có thể gả cho người đó. Không ngờ vào thời buổi này vẫn còn cô gái có tư tưởng lạc hậu như vậy.”
Ninh Duyệt thở dài, “Sau khi A Phong biết chân tướng đã đi tìm cô gái đó, nói rằng hành vi của người đàn ông kia là phạm pháp, có thể giúp cô gái đó kiện anh ta, cũng có thể giúp li dị, nếu cô gái đó không ngại, bọn họ có thể kết hôn ngay sau khi cô ấy li hôn. Nhưng cô gái đó từ chối, nói rằng mình không còn trong sạch, không xứng gả cho A Phong.”
“Không thể bỏ qua cho tên kia, đó là tội cưỡng gian.” Tống Sơ Nhất không kìm được tức giận.
“Không bỏ qua thì sao?” Ninh Duyệt cười khổ, bây giờ cô gái kia đã mang thai, nếu bọn họ nhúng tay trừng trị tên kia, cô ấy làm sao bây giờ? Ai sẽ chăm sóc cô ấy?
Kỳ thật như vậy cũng tốt. Cô gái kia giống Tống Sơ Nhất như vậy, nếu Quý Phong cưới cô, chỉ sợ Trần Dự Sâm sẽ cảm thấy khó chịu.
Hết chương 50.
Tình Yêu Khác Thường Tình Yêu Khác Thường - Tự Thị Cố Nhân Lai