I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 573 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:32:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75: Phong Thái Nữ Vương
iệp, cậu đi tắm đi, tôi ở đây trông chừng chị dâu." Đợi Lăng Diệp ăn điểm tâm xong, Tề Ngôn vừa dọn dẹp đồ ăn còn thừa trên bàn vừa nói.
Lăng Diệp đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên giường nhìn Úc Hàn Yên vẫn nhắm chặt hai mắt, đáp:
"Không đi."
Hình như Dany đoán ra điều gì đó, cô nói:
"Tôi cũng sẽ ở lại đây trông chừng cô ấy."
Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn cô một cái, đứng dậy cầm túi quần áo, nói câu “Tôi sẽ trở lại ngay”, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Vẻ mặt Tề Ngôn khó hiểu, anh nhìn Dany đang loay hoay với bó hoa bên cạnh giường, có chút buồn bực hỏi:
"Tại sao cậu ấy nghe em nói cũng ở lại đây thì liền thay đổi ý định?"
Dany ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Úc Hàn Yên, cười đáp:
"Bởi vì anh là đàn ông, anh ta sẽ không để Úc Hàn Yên ở riêng với đàn ông."
"......" Anh nhớ trước đây Diệp cũng đâu có khoa trương như vậy, sao giờ lại biến thành như thế?
Tề Ngôn thu dọn đồ ăn còn sót lại trên bàn xong, cũng không đem đồ thừa ném đi mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn dài, luôn luôn để ý đến từng dấu hiện của Úc Hàn Yên.
Trước lúc Diệp trở lại, anh không thể rời khỏi đây một bước được.
Tám phút sau, Lăng Diệp đã xuất hiện bên ngoài phòng bệnh của Úc Hàn Yên. Anh thấy có một đống người cầm quà cáp đứng vây quanh phòng bệnh, khuôn mặt lập tức đen như đáy nồi. Anh đang định lên tiếng thì thấy điện thoại trong túi quần chấn động.
Khuôn mặt anh thoáng qua tia không kiên nhẫn, lấy điện thoại di động ra, nhìn số hiển thị trên màn hình, ấn nút nghe, lạnh lùng nói:
"Có chuyện gì nói mau."
Có người nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía sau, bất giác quay đầu lại, thấy đối phương là Lăng Diệp, ngay tức khắc khuôn mặt liền hớn hở, vây quanh anh.
"Cuộc phẫu thuật của cô ấy thuận lợi chứ? Hiện tại cô ấy thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?"
Khắp nơi trong mắt Lăng Diệp đều đã đóng băng lạnh lẽo. Anh dùng giọng không có chút nhiệt độ nào hỏi:
"Anh có được thông tin này từ đâu?"
"Trên báo và internet đều có."
Lăng Diệp lập tức cúp điện thoại, đưa điện thoại ra trước mắt đang định gọi thì đột nhiên động tác của anh ngừng lại. Anh ngước mắt lên, dùng ánh mắt lạnh lẽo như vùng Seberia quét qua mấy người đang nhìn chằm chằm mình, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Nếu như không muốn lưu lạc tới tầng lớp dưới đáy của xã hội, ngay lập tức cút đi cho tôi."
"Tổng giám đốc Lăng, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đến thăm vợ chưa cưới của ngài thôi." Một người đàn ông tai to béo tốt trong đó cười lấy lòng nói.
"Đừng để tôi phải lặp lại." Con ngươi Lăng Diệp sâu không thấy đáy, như muốn hút người ta vào.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng tôi đi luôn bây giờ." Mấy người không hẹn mà đều cúi người chào, cầm quà cáp bỏ chạy nhanh hơn cả thỏ.
Mấy người đang vây quanh phòng bệnh nghe thấy động tĩnh phía sau cũng nhao nhao quay đầu lại, thấy Lăng Diệp nhìn bọn họ giống như người chết, bất giác sắc mặt bọn họ đều trắng bệch lên, mồ hôi trán chảy ra, vội vàng cầm quà của mình biến khỏi tầm mắt của anh.
Lăng Diệp đi tới đứng trước cửa phòng bệnh, qua tấm kính thủy tinh nhìn vào bên trong. Anh bấm một số điện thoại, không đợi đối phương lên tiếng, anh hỏi:
"Là ai đã tiết lộ thông tin ra ngoài?"
"Diệp, không ngờ cậu vẫn biết được. Sáng sớm hôm qua lúc cậu đưa chị dâu đến bệnh viện đã bị một ký giả nhìn thấy. Hắn ta đã cắm ở bệnh viện đến mười giờ, đợi bác sĩ phẫu thuật cho chị dâu xong đi ra, liền phỏng vấn ba người trong số đó."
"Ba người kia đều đã nói hết sự thật ra?" Lăng Diệp lạnh lùng hỏi.
"Không, chỉ có một người nói, còn hai người kia không nói gì."
Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia rét lạnh, phân phó:
"Nhốt tên ký giả và bác sĩ kia vào nhà tra tấn, mỗi ngày đánh đập ba lần, về phần người nhà của bọn họ, để cho đi ăn xin hết. Còn nữa, tòa soạn của tên phóng viên kia, không cần phải tồn tại nữa đâu."
"Được."
Lăng Diệp lại hỏi:
"Hiện tại tin tức đã được phong tỏa chưa?"
"Đã phong tỏa.”
Lăng Diệp đáp lại một tiếng xong cúp máy.
Anh nhét điện thoại vào trong túi quần, định đẩy cửa đi vào lại phát hiện ra cửa đã bị khóa trái.
Anh nhíu nhíu mày gõ cửa.
Tề Ngôn nhìn qua tấm kính thủy tinh trên cửa thấy Lăng Diệp, vội vàng đứng dậy đi đến mở cửa cho anh.
Lăng Diệp đi vào phòng bệnh với hai tay trống trơn, thấy người trên giường vẫn chưa mở mắt, liền ngồi xuống mép giường, sắp xếp một cách hợp tình hợp lý:
"Phái người bảo vệ các hướng đến phòng bệnh của Tiểu Yên, trừ bác sĩ, y tá và người nhà của mình ra, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần."
Dany đứng ở bên cửa sổ, thấy anh đi tay không vào không khỏi nhếch miệng lên cười, quả nhiên là anh đã vứt luôn quần áo mặc ngày hôm qua đi.
Tề Ngôn gật đầu một cái, giải thích:
"Chẳng hiểu tại sao đột nhiên bên ngoài phòng bệnh có một nhóm người, chúng tôi liền kéo rèm cửa sổ và khóa trái cửa lại."
"Có người tiết lộ thông tin Tiểu Yên nằm viện." Sắc mặt Lăng Diệp xanh mét, anh thấp giọng nói.
Sắc mặt Tề Ngôn cũng rất khó coi. Anh đi đến bên chiếc bàn dài, cầm đồ đỏ đi, vừa đi về phía cửa phòng bệnh vừa nói:
"Tôi về chọn người."
Không thể để cho người khác quấy rầy đến chị dâu được.
Lăng Diệp liếc mắt nhìn Dany, sắp xếp hợp lý nói:
"Mang Dany cùng đi đi."
Dany buồn bực một hồi, lời này nghe sao lạ vậy? Cô cũng đâu phải là gì của Tề Ngôn, tại sao lại bảo Tề Ngôn mang cô đi.
Tề Ngôn nhìn về phía Dany với con mắt sâu như biển, nói:
"Đi thôi."
Dany hục hặc trong lòng một hồi, nhưng vẫn đi theo Tề Ngôn ra khỏi phòng.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là Úc Hàn Yên chưa tỉnh, nếu Tề Ngôn rời đi thì cô cũng không biết ở cùng với Lăng Diệp như thế nào.
Sau khi hai người rời đi, hai tay Lăng Diệp cầm lấy tay phải của Úc Hàn Yên, đưa lên môi tỉ mỉ hôn lên từng đầu ngón tay mượt mà của cô, nhìn khuôn mặt cô với ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Dưới con mắt nhiệt tình như lửa của anh, Úc Hàn Yên từ từ mở mắt ra.
Lăng Diệp thấy vậy, khóe môi không tự chủ được nâng lên. Anh khẽ đứng dậy, đặt một nụ hôn lên trán Úc Hàn Yên, dịu dàng nói:
"Buổi sáng tốt lành, Tiểu Yên của anh."
Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, đáp lại:
"Buổi sáng tốt lành, Diệp."
Cô dừng một lúc, chậm rãi hỏi:
"Anh ăn sáng chưa?"
Lăng Diệp gật đầu một cái, dịu dàng nói:
"Ăn rồi, yên tâm đi."
Hình như Úc Hàn Yên không tin tưởng lời anh lắm, hỏi vặn:
"Anh tự ra ngoài mua bữa sáng?"
"Không! Ngôn mang tới."
Lăng Diệp chỉ vào bình hoa tươi trên bàn, lại nói:
"Hoa này là Dany mang tới."
Theo ngón tay anh chỉ, Úc Hàn Yên nhìn thấy bình hoa cẩm chướng mềm mại, cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lăng Diệp, hỏi hiếu kỳ:
"Bọn họ đến cùng nhau?"
Lăng Diệp thấy mắt cô sáng lên, không khỏi buồn cười trong bụng. Anh nhẹ nhàng lên tiếng:
"Uhm, cùng đi đến."
"Bọn họ ở cùng một chỗ với nhau?" Mắt Úc Hàn Yên sáng lên, tò mò hỏi.
Lăng Diệp thành thật lắc lắc đầu, nói:
"Không rõ lắm, nhưng anh cảm thấy không giống như vậy."
Con mắt Úc Hàn Yên ảm đạm, vẻ mặt thất vọng.
"Tại sao Tiểu Yên lại muốn hai người bọn họ ở cùng một chỗ?" Lăng Diệp không muốn thấy cô thất vọng, chậm rãi hỏi.
Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Diệp, chậm rãi nói:
"Dany yêu quá mệt mỏi. Em hy vọng có một người đàn ông mạnh mẽ có thể xóa đi hình bóng Bạch Triết Hiên trong lòng cô ấy, mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Người ấy cũng không phải nhất định là Tề Ngôn, nhưng mà em cảm thấy bọn họ cũng rất xứng đối."
Lăng Diệp nhếch miệng tạo nên một đường cong đẹp mắt, nói:
"Em muốn bọn họ ở cùng một chỗ, vậy bọn họ sẽ ở cùng một chỗ."
Một câu nói đã quyết định luôn tương lai của Tề Ngôn và Dany.
Úc Hàn Yên trừng mắt, coi như không nghe thấy lời anh vừa nói.
Lăng Diệp cười cười, không nói gì nữa.
Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em đạt được hết......
Kể từ đó, mỗi ngày ít nhất Dany sẽ nhận được ba cuộc điện thoại của Tề Ngôn, nội dung cuộc trò chuyện cũng không khác nhau lắm, hỏi cô có muốn đến bệnh viện thăm Úc Hàn Yên không. Nếu như cô muốn đi, anh sẽ đưa cô đi đến đó.
Thường xuyên qua lại, thời gian hai người ở cùng nhau nhiều hơn, quan hệ cũng đã dung hòa không ít.
Úc Hàn Yên đã chuyển sang phòng bệnh VIP từ sớm, ngày ngày cô thấy bọn họ sánh đôi đi vào, không khỏi nghĩ thầm, hy vọng.
Giữa trưa hôm nay, hai người lại đi cùng nhau mang bữa trưa đến cho Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.
Úc Hàn Yên nhiền quét qua Lăng Diệp và Tề Ngôn một vòng, nói:
"Hai người các anh ra phòng khách trước đi, em muốn nói chuyện với Dany một lúc."
Lăng Diệp nhíu nhíu mày, không tán thành:
"Ăn trưa xong rồi nói, ăn sau sẽ nguội mất."
"Em muốn nói bây giờ." Giống như Úc Hàn Yên muốn khiêu chiến với Lăng Diệp, cô lườm anh một cái, bĩu môi nói.
"......" Tề Ngôn thấy chị dâu giận dỗi như đứa trẻ, không khỏi buồn cười một hồi.
Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, bất đắc dĩ nói:
"Được được được, vậy nói bây giờ." Anh nhìn Tề Ngôn, xoay người đi ra phòng khách.
Tề Ngôn không khỏi cảm thán, Diệp càng ngày càng không có địa vị rồi… Anh cười lặng lẽ, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Dany đang cúi người bày biện bữa trưa ra cho Úc Hàn Yên và Lăng Diệp, cười trêu chọc:
"Hàn Yên càng ngày càng có phong thái nữ vương nha."
Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, nói:
"Bất luận tôi có như thế nào, trước sau anh ấy cũng đều cưng chiều tôi."
Dany bày biện bữa trưa xong, đứng dậy dựa người vào giường của Úc Hàn Yên, nhìn cô xấu xa hỏi:
"Cô chắc chứ?"
"Ách...... Ánh mắt của cô là như thế nào?" Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn Dany, hỏi.
Dany cười cười, từ từ nói:
"Nếu cô không chống lại việc tôi động chạm cô……… thì người đàn ông của cô sẽ như thế nào?"
Khuôn mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên, yếu ớt nói:
"Được rồi, chỉ cần trong lòng tôi không có người khác, cũng không để cho người khác chạm vào mình thì anh ấy sẽ cưng chiều tôi."
Dany cười càng sáng lạn hơn, đang lúc Úc Hàn Yên định xù lông lên, cô hắng giọng một cái hỏi:
"Cô định nói gì với tôi?"
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên