Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12263 / 27
Cập nhật: 2015-11-17 05:36:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ộng Hà bị bệnh nên nghỉ học hết mấy hôm. Cô đứng tựa cửa bệnh viện nhìn ra đường. Huyền Thi kéo tay Ánh Mai đi vào cổng. Hai cô gái dáo dác tìm kiếm. Lâm Hoàng chạy theo hai người.
- Nghe nói cô ấy ở phòng 16.
- Chúng ta đi thôi!
- Anh mua gì cho Mộng Hà vậy?
Ánh Mai đưa mắt nhìn mấy người bị băng bó đầy thương tích do tai nạn. Sợ hai, cô nép vào Huyền Thi:
- Vào đây ghê quá!
Lâm Hoàng cười đáp:
- Có ai muốn vào đây đâu, chỉ tại hoàn cảnh.
Huyền Thi bóp nhẹ tay bạn:
- Sợ thì đừng nhìn họ, theo mình nè!
Ánh Mai đi nhanh theo Lâm Hoàng và Huyền Thi. Nhỏ Mộng Hà trông thấy họ, liền vẫy tay gọi:
- Ê! Mình đây nè!
Cả bọn nhìn lên, cô nàng đang mặc chiếc áo của bệnh viện đứng trên tầng ba nhìn xuống. Ánh Mai kêu lớn:
- Chờ bọn mình, lên tới ngay.
Bước vào thag máy nhấn nút, cả ba người đứng trước phòng của Mộng Hà, Huyền Thi lo lắng hỏi bạn:
- Sao bị bệnh mà không nhắn bọn mình một tiếng?
Mộng Hà nói trong hơi thở mệt nhọc:
- Ở đây buồn thấy mồ. Nhưng mình sợ phiền các bạn. Anh Lâm Hoàng không đi làm sao đến đây thăm em vậy.
Ánh Mai liến thoắng:
- Anh ấy tình nguyện là tài xế đưa đón cho Huyền Thi đó. Đâu có ai sô lô như chúng mình.
- Vậy hả?
Huyền Thi liếc Ánh Mai:
- Đừng có nghe con nhỏ bẻm mép ấy. Lâm Hoàng cho mình đi nhờ xe vì xe mình nằm bệnh viện dài hạ. Mộng Hà nhìn Lâm Hoàng đùa:
- Có đúng như lời Huyền Thi nói không anh? Hai người thân nhau lắm mà Lâm Hoàng cười cười:
- Anh muốn đăng ký đưa đón dài hạn nhưng sợ không được. Các cô giúp giùm đi.
- Vậy hả? Để em gắng giúp cho.
Mộng Hà mỉm cười đáp lại, Huyền Thi vuốt tóc lại cho ngay ngắn:
- Lo cho mình kìa. Bộ thân nhau là có vấn đề gì ư?
- Chớ sao. Đừng có chối nha. Mai mốt bọn này gặp hai người đi chung thì đừng có trách đó.
Huyền Thi chối dài:
- Không có chuyện đó đâu, Lâm Hoàng đâu chỉ tốt với mình. Ảnh cũng tốt với mọi người nữa, đúng không?
Ánh Mai ngước nhìn Huyền Thi:
- Chuyện này phải hỏi anh Lâm Hoàng mới được. Thế nào anh nói đi Lâm Hoàng?
Lâm Hoàng khoát tay:
- Thôi, các cô nói chuyện đi. Tôi đến thăm Mộng Hà cô khỏe chưa, bao giờ xuất viện?
- Hừ, biết đánh trống lảng nhỉ. Mai mốt có người đòi đưa đón Huyền Thi anh đừng có khóc nha!
Lâm Hoàng hơi chột dạ trước câu đùa của Ánh Mai. Anh chợt nhìn khắp lượt, ba cô gái đều xinh đẹp như nhau, nhưng mỗi người có một cái cá tính riêng. Bạn bè của Huyền Thi thật là dễ mến. Anh muốn nói lên điều bấy lâu ao ước nhưng sợ các bạn Huyền Thi cười, biết đâu Huyền Thi sẽ giận anh. Anh đành giấu nó vào tận đáy lòng. Có lẽ Ánh Mai chỉ nói khích anh thôi.
- Sao hả? Hay là anh đang để ý cô nào trong nhóm ngũ long.
Mộng Hà cười to nhất:
- Ánh Mai trêu anh ấy làm gì. Chuyện tình cảm riêng tư sao lại bắt anh ấy nói trước mặt bạn bè. Bạn không tâm lý chút nào.
Cả bọn đều cười. Huyền Thi đe bạn:
- Bao giờ có gì mới mình báo cho mà, không mất phần đâu. Các bạn trêu mình hả, liệu hồn đó.
Ánh Mai rụt cổ:
- Sợ quá, hổng dám!
Nói xong, cô quay sang Mộng Hà nói nho vào tai bạn. Hai người nhìn nhau cười thích thú. Mộng Hà tròn mắt ngạc nhiên:
- Thật hả?
- Có nên chúc mừng Huyền Thi không?
Lâm Hoàng không hiểu gì chỉ ngồi im lặng kín đáo quan sát họ đùa giỡn với nhau.
Mộng Hà ngó Lâm Hoàng rồi quay sang Huyền Thi:
- Sao, tròn ước nguyện rồi chứ Huyền Thi.
Cô không hiểu tròn mắt nhìn bạn:
- Ước nguyện gì nhỉ?
- Thì vào đại học ngoại thương và gặp lại người ân của mình. Lúc nào mi cũng áy náy.
Sợ Lâm Hoàng biết, mấy hôm nay cô giấu biệt chuyện gặp lại Viễn Đăng vì cô sợ Lâm Hoàng buồn. Cô nháy mắt với Mộng Hà:
- Có gì đâu, mộng bình thường mà.
Cả ba cô gái cười, Lâm Hoàng xin phép ra ngoài, quay lại dặn Huyền Thi:
- Anh bận việc xuống dưới chờ em, nhanh nhanh nha!
Ánh Mai chợt đề nghị:
- Hay là anh gấp công việc thì về trước đi. Bọn em ở lại với Mộng Hà nửa tiếng nữa.
Lâm Hoàng nhìn Huyền Thi:
- Em về một mình được không?
Cô gật đầu:
- Được, làm phiền anh mãi, em ngại lắm Lâm Hoàng.
- Em còn nói với anh cái giọng điệu đó, anh cho em đi bộ luôn cho biết thân.
Ánh Mai chen vào:
- Hỏng dám cô ấy đi bộ đâu. Coi chừng mai mốt cô ấy đi xe hơi xịt khói vào mũi anh lúc đó ai khổ hơn ai cho biết.
Lâm Hoàng lừ mắt nhìn Ánh Mai:
- Cô thật biết đùa. Tôi gởi cô ấy cho hai cô giữ giùm tôi đó. Mất thì tôi bắt đền cho mà xem.
- Đền gì nào?
Mộng Hà hỏi lại, Lâm Hoàng nói dứt khoát:
- Bắt cô thế vào chỗ trống trong tim tôi đó.
Ánh Mai cười đắc ý:
- Gì chớ chuyện này Mộng Hà làm được anh cứ yên chí về đi.
Huyền Thi chắp tay trước ngực:
- Lạy chúa, để cho con yên đi mà.
Mộng Hà và Ánh Mai nhìn nhau không hiểu khi thấy Lâm Hoàng đi rồi:
- Thật ra mi đang làm gì vậy Huyền Thi. Đừng nói tim mi chứa tới hai bóng hình nha! Nó nổ tung đấy.
Huyền Thi điềm đạm nói:
- Thì mình đang hỏi nó đây. Mình không hiểu rõ mình đang làm gì nữa các bạn cho lời khuyên đi.
Ánh Mai nhìn bạn chăm chú:
- Lúc gặp lại Viễn Đăng mi bảo là nằm mơ cũng không gặp kia mà. Nghĩa là mình hằng mơ ước gặp lại người ân của mình.
- Ừ, ta nghĩ như vậy.
- Còn Lâm Hoàng anh ấy rất tốt với mi. Hình như anh ta yêu mi thì phải?
- Yêu quá đi chứ, còn hình như nỗi gì?
Ánh Mai lên tiếng giải thích làm Mộng Hà chăm chú lắng nghe:
- Và mi cũng có cảm tình với Lâm Hoàng từ lâu rồi. Có điều anh ấy chưa nói thẳng với mi đúng không?
- Sao mi biết?
Huyền Thi còn mơ hồ trong tình cảm, cô thấy mình đang loay hoay trong mớ bòng bong không lối thoát. Nói chung chưa rõ ràng:
- Lúc nào anh ta cũng là cái bóng của mi, không yêu thì ai lại khùng mà lẽo đẽo theo người khác như thế trừ phi...
- Khi nào?
- Khi anh ta bị thần kinh, có vấn đề.
- Hứ! Mi thích đùa lắm hả? Người ta đang rối mà.
Mộng Hà lắc đầu:
- Có gì mà rối. Mi yêu ai dứt, khoát cho rồi.
- Làm gì dứt khoát cho được. Ta và Viễn Đăng chỉ mới gặp nhau vài hôm, còn Lâm Hoàng cũng chưa nói gì cả. Thử hỏi ta làm gì bây giờ.
- Ừ nhỉ? Thôi để thời gian trả lời, chuyên gì tới sẽ tới đâu ai đoán trước được đúng không?
- Có lẽ Ánh Mai nói đúng, đừng nghĩ ngợi nhiều. Tình yêu tự đến, tự đi khó làm theo ý mình lắm. Mình sẽ chờ thời gian trả lời cho chúng ta tất cả.
Huyền Thi chợt quay qua Mộng Hà hỏi:
- Bao giờ mi về nhà? Không nhờ nhỏ Thạch Thảo nhắn, bọn này cứ nghĩ là mi nghỉ học đi làm việc rồi chứ.
- Nhỏ Thạch Thảo nhiều chuyện quá. Các bạn ăn trái cây đi. Ủa, còn Thùy Vân đâu không thấy.
- Nhỏ Vân à? Chắc học nửa năm sẽ đi theo ông bà ngoại sang Úc. Ngũ long mất một con buồn quá.
- Thật hả?
- Ừ!
- Sao mình ở đây mới có ba ngày mà lạc hậu quá chừng vậy ta. Biết bao nhiêu tin thời sự nóng bỏng.
Ánh Mai ngập ngừng một lát rồi nói:
- Đâu phải chỉ gặp lại Viễn Đăng, Huyền Thi còn được bạn anh ấy đế ý. Một anh chàng khá đẹp trai.
- Ôi, con người hào hoa phong nhã, nhiều người đeo đuổi.
Huyền Thi trề môi mỏng dính:
- Anh chàng Tấn Hưng thấy ghét vậy mà mi khen. Ta tặng mi đó.
Ánh Mai tít cả mắt trêu bạn:
- Vậy hả? Nhưng sợ anh ta không thích mình thôi.
- Ta sẽ làm mai cho mi Tấn Hưng. Còn Lâm Hoàng tặng cho Mộng Hà.
Chừa Viễn Đăng lại cho ta.
Ánh Mai nhăn mặt:
- Nè, nói phải nhớ nghe chưa? Đã suy nghĩ kỹ chưa, lấy lại không được đâu.
Mi bảo Viễn Đăng chưa hề để ý đến mi. Trái tim anh ấy như đá tháng chạp kia mà.
- Không phải là băng của vùng Xêbiri.
- Vậy sao mi chọn?
- Ta không hiểu nữa, từ cái buổi tắm biển định mệnh ấy, ta đã trở thành người bạn thân thiết của chàng. Không hiểu sau khi gặp lại anh ấy mình thấy như cuộc đời mình đang bừng sáng nở hoa. Cho dù Viễn Đăng không hề hay biết.
Mộng Hà vỗ vào vai bạn, cô siết nhẹ vai bạn thật thân ái:
- Tội nghiệp mi quá. Hay là bọn mình sẽ gặp Viễn Đăng.
Huyền Thi la hoảng:
- Chi vậy?
- Nói cho anh ấy biết, mi rất yêu anh ấy.
Ánh Mai bật cười.
- Mi lại làm chuyện rồ dại rồi. Tình yêu đâu phải là sự thương hại. Hãy để cho nó tự đến với Huyền Thi. Chúng ta không giúp được đâu.
Huyền Thi gật đầu. Cô mang đôi giày vào rồi cùng Ánh Mai chào từ biệt Mộng Hà. Gió chiều xôn xao thổi tung mái tóc hai người lá me rơi đầy trên tóc mây. Huyền Thi miên man suy nghĩ về Viễn Đăng. Cô quên mất có một người đang quay lại chờ cô. Anh thở dài định đuổi theo hai cô gái. Không hiểu sao chàng trai lại ngoảnh sang hướng khác. Anh chạy như có ai đuổi theo sau. Dáng anh giận dỗi khác thường.
Mộng Hà nhìn căn phòng đầy đủ tiện nghi, cô rất vui vì không ngờ mình chó một chỗ ở tốt như thế. Căn phòng rộng, thoáng đãng, những chiếc bàn gỗ tăng thêm phần sang trọng. Bà Huyền Thanh cho cô ở nhờ, trọ trong căn phòng kế bên phòng Huyền Thi. Nó vốn là căn phòng dành cho khách ở xa đến thăm gia đình.
Những vật dụng ở đây không khác gì bên phòng Huyền Thi. Cô ngã dài trên nệm êm ái biết bao Mộng Hà ở ngoại thành, căn nhà cô ở rất bé nhỏ nghèo nàn.
Mẹ cô buôn bán suốt lo cho cô ăn học làm gì có tiền cất lên gian nhà đẹp. Nó chỉ có trong mơ ước của cô.
Huyền Thi bước sang hỏi Mộng Hà:
- Thế nào có vừa ý không?
Mộng Hà ngồi lên tươi cười bảo:
- Quá vừa ý. Mình nhờ Huyền Thi hỏi bác Thanh cho mình tá túc nơi đây nếu không mình vất vả lắm.
Huyền Thi kéo cô về thực tại:
- Mộng Hà ở đây, chúng ta đi học chung. Bạn có thể tiếp bạn bè của mình nhưng cũng có vài điều không được làm.
Mộng Hà nhìn cô chờ đợi, Huyền Thi đưa ngón tay lên:
- Một là không đi chơi khuya. Mẹ mình rất khỏ ngủ.
- Được. Duyệt!
- Thứ hai, không được tiếp bạn trai ở lại trong nhà, không được ồn ào.
Mọng Hà bật cười to, Huyền Thi ngạc nhiên hỏi:
- Sao bạn cười thế?
- Cái mục bạn trai mình nghì mình chưa có đâu. Chúng ta biết nhau quá mà.
Không hiểu sao chẳng anh chàng nào để ý dù mình không xấu.
Mộng Hà gục gặt đầu ngẫm nghĩ, sơ bạn hiểu lầm Huyền thi giải thích thêm:
- Không ai cấm bạn có bạn trai, có điều đừng nói chuyện lâu ở trong nhà.
Mộng Hà nhìn Huyền Thi như hiểu rõ điều cô nói, cô cười nửa miệng:
- Hiểu rồi - Chẳng ta có thể học chung, ăn chung ngoài ra bạn có thể tự do mọi thứ.
Cảm động Mộng Hà chớp mi như biết ơn:
- Có chỗ nào cho mình ở, học như vậy tốt quá rồi. Mình không biết cảm ơn bạn thế nào nữa Huyền Thi.
- Từ nay chúng ta là bạn tốt của nhau chứ Mộng Hà Mẹ mình cũng thích cái tính hiền dịu của bạn nên mình không tốn công thuyết phục.
Huyền Thi khều nhẹ bạn:
- Ta hỏi thật nha!
- Ừ, hỏi đi. Mình không có gì giấu giếm cả.
- Vậy hả! Có phải mi và Quỳnh Trang xích mích nhau không? Về chuyện gì vậy.
Mộng Hà ngã người ra phía lưng tựa vào tường mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ. Ánh nắng vàng nhảy nhót qua kẻ lá nghe gió thầm thì to nhỏ, cô nói chậm rãi:
- Thật ra mình và Quỳnh Trang rất thân như chúng ta bây giờ vậy. Chỉ tại cô ấy yêu Quốc Thanh, nên bọn mình đành chia tay.
- Sao kỳ vậy? Chuyện cô ấy có người yêu bạn bè lại chia tay. Khó tin quá?
Hơi ngượng ngùng, Mộng Hà nói nhỏ:
- Thật đó, bạn chưa hiểu hết nên khó tin, mình không ngờ có ngày mình lại gây gổ với Quỳnh Trang như thế.
- Cô ấy ăn hiếp và đuổi bạn đi ư?
- Sống cùng Quỳnh Trang trong ký túc xá mình rất vui. Thế rồi Quốc Thanh cứ đến tìm Quỳnh Trang. Hôm ấy Quỳnh Trang hẹn hò giận dỗi gì đó với anh chàng. Chàng ta đến phòng mình và một hai đòi vào tìm cô ấy. Mình nói Quỳnh Trang không có trong phòng Quốc Thanh không tin. Anh ấy vào cho bằng được.
Mình ngồi đó nhìn anh ta tìm khắp phòng. Quỳnh Trang về hiểu lầm, mắng mình giật người yêu cô ấy. Mình buồn lắm Huyền Thi.
Nói tới đó, tự nhiên Mộng Hà thớ dài một mình. Huyền Thi hỏi ngay:
- Bạn không thanh minh cho mình ư? Còn Quốc Thanh thế nào?
- Thanh minh ư? Nếu Quỳnh Trang tin mình đâu có đi lang thang ngoài đường để rồi gặp bạn hôm nay Quốc Thanh nghĩ cũng lạ chẳng nói lời nào ngoài từ xin lỗi em.
- Thế à! Tệ quá!
Huyền Thi chợt thấy tội cho cô bạn của mình quá, nên chỉ kêu lên rồi kéo tay Mộng Hà ra ngoài:
- Nào, chúng ta đi chơi đi. Ra ngoài giải sầu.
- Nhưng bác Thanh không cho Huyền Thi phẩy tay:
- Không có đâu, mẹ mình rất dễ dãi. Mình đi dạo mà rầy nỗi gì.
- Ừ thì đi!
Chợt Mộng Hà hỏi:
- Anh Lâm Hoàng có thường đến đây chơi không?
- Có chứ, Lâm Hoàng nói chuyện với mẹ mình rất hợp. Anh ấy hay tìm đến chơi những ngày rỗi rãnh.
- Vậy hả?
- Chúng ta đi nhanh lên.
Mộng Hà thay đồ thật nhanh. Nhìn cô khỏe khoắn tươi tỉnh hơn, Huyền Thi cảm thấy yên lòng. Cô muốn Mộng Hà vui. Từ đây có người bạn đáng yêu bên cạnh. Tự nhiên cô thấy thích. Trong nhóm ngũ long công chúa, có lẽ Mộng Hà là cô bé đáng thương nhất, hiền nhất Nghĩ vậy Huyền Thi không tiếc với cô một thứ gì.
Cô trao cho Mộng Hà hộp phấn và cây son đắt tiền:
- Này, trang điểm sơ rồi đi.
Mộng Hà chong mắt nhìn cô:
- Mình không quen những thứ này. Vã lại có ai để ý đâu mà màu mè chứ.
Mình không quan tâm về hình thức.
Huyền Thi cười khúc khích:
- Chao ôi, không ngờ mi giống bà cụ non quá. Hèn gì con trai thấy mi dông mất thì phải.
Mộng Hà tiu nghỉu tự ái:
- Tại mình nghèo, mình xấu cho nên, thôi Huyền Thi đi một mình đi. Chúng ta đi dạo đâu cần trang điểm.
Thấy cô giận, Huyền Thi vội xin lỗi:
- Cho mình xin lỗi, mình không có ý làm bạn buồn. Thôi chúng ta đi được rồi đó. Đừng giận nha!
Mộng Hà cười héo hon:
- Ừ, thi đi đi. Mình sợ làm phiền bạn lắm Huyền Thi.
Cô ôm lấy tay Mộng Hà kéo về phía trước:
- Gì mà phiền hỏng biết. Lúc trước ta nhớ mi đâu có khách sáo dữ vậy. Tính khách sáo làm bạn bè xa cách đó.
- Ừ, mình biết rồi.
Gió lồng lộng bốn bề. Huyền Thi chở Mộng Hà trên chiếc Dream. Hai cô gái trẻ nói chuyện thật vui. Tiếng cười của họ trong veo, rộn ràng trên suốt chặng đường. Huyền Thi đưa cô ăn bánh xèo ở góc phố. Món bánh thật ngon. Hai người đi ăn kem rồi vào siêu thị mua sắm. Huyền Thi tặng cho Mộng Hà một bộ đồ rất moden. Mộng Hà thật sự cảm động trước tấm chân tình của cô bạn.
Tự nhiên cô cảm thấy buồn buồn, không hiểu Mộng Hà đang buồn cho phận mình hay buồn cho ai, cô khó mà giái thích được lòng mình một cách rõ ràng.
Cô cầm bộ đồ trong tay, cắn chặt môi để nước mắt khỏi trào ra.
Buổi trưa, sân trường đại học rộn ràng vì tan trường. Viễn Đăng viết vội mảnh giấy đẩy sang cho Huyền Thi:
- Trưa nay chờ anh ở sân trường.
Huyền Thi háy anh một cái rồi trao lại mảnh giây:
- Có chuyện gì hả anh? Không chờ đâu.
- Nếu không chờ sau này đừng hối hận đó.
Huyền Thi tần ngần vò nát mảnh giấy trong tay. Rốt cuộc thì Viễn Đăng cũng thấy được tấm chân tình của cô sao? Hôm nay có lẽ anh ấy không chờ nỗi nên hẹn hò Huyền Thi nghe mừng không thể tả nhưng cô giả vờ từ chối:
- Em bận. Chuyện gì mà hối hận chứ?
Cô thấy Viên Đăng cắm cúi viết vào mảnh giấy khuôn mặt đăm chiêu khác thường. Hơn nữa năm học chung cô rất yên lòng vì có Viễn Đăng bên cạnh. Cô nghĩ như vậy cũng đủ rồi. Huyền Thi không dám mơ ước xa hơn. Cô sợ thất vọng sẽ khiến cô hụt hẫng vô cùng. Thà đừng nói ra.
Viễn Đăng không có cử chỉ gì dành cho cô ngoài sự lo lắng thường ngày.
Anh rất ít nói, đôi khi còn nhút nhát nữa. Có hôm thầy hỏi một câu khó. Anh cứ đứng yên mồ hôi vã ra, hai bên má thật đáng thương. Lúc ấy Huyền Thi ra tay cứu giúp.
Có lẽ Viễn Đăng muốn trả công cô ư? Cô thu dọn tập vở trên bàn, có ý ở lại lớp vì xuống sân không tiện. Cô sợ mọi người nhìn thấy. Cô ngán nhất là Tấn Hưng, cứ trêu chọc cô mãi. Cô rất dị ứng với cách nói chuyện của anh ta. Huyền Thi chờ cho Tấn Hưng ra ngoài. Cô nháy mắt ra hiệu cho Viễn Đăng, nhưng anh không hiểu ý cứ theo Tấn Hưng bước ra khỏi lớp.
Anh dừng lại ở hành lang có ý chờ Huyền Thi. Anh định trở vào lớp gọi cô.
Huyền Thi gom nhanh tập vở cho vào cặp rồi xách lên bước lao theo anh.
Không ngờ vội vàng cô lủi vào anh, cặp vở đổ tứ tung:
- Ối... đau quá!
Viễn Đăng giật mình đỡ nhẹ tay cô giọng ngọt ngào:
- Xin lỗi, em có sao không Huyền Thi?
Thẹn thùng vì hơi thở anh quá gần, một làn hơi dường như rất quen thuộc, khiến cô ngây ngất. Cô nhoẻn miệng cười:
- Không có sao cả. Anh đừng lo!
Viễn Đăng nhặt giúp cô từng quyển vở. Giấy tờ bay tứ tung, Huyền Thi chạy nhặt thật nhanh. Quyển nhật ký đổ tung ra gió bay phất phới. Vô tình Viễn Đăng nhìn thấy tên mình được cô đóng khung đồ lên bằng nét chữ bay bướm rất đẹp.
Anh chỉ dám lướt nhanh, khuôn mặt anh dường như đờ ra vì kinh ngạc. Anh định nhặt lên.
Huyền Thi chớp nhanh giấu sau lưng:
- Anh... đừng xem, đó là nhật ký của em.
- Ừ, anh đâu có xem. Nhưng sao em viết tên anh vậy Huyền Thi. Em ghét anh phải không?
Cô nhoẻn miệng cười che giấu điều bí mật của mình.
- Anh nghĩ vậy hả? Làm gì có chuyện ghét mà ghi vào nhật ký. Anh thử đoán xem.
Viễn Đăng lắc đầu:
- Anh không thế đoán, em giải thích cho anh nghe đi Huyền Thi?
Huyền Thi nhìn anh một thoáng.
Không lẽ người thông minh như anh lại không hiểu được điểu gì xảy ra trong lòng một cô gái ư? Anh khờ đến thế sau? Tự nhiên Huyền Thi thấy nản cách nói chuyện của anh vô cùng. Cô nhíu mày hỏi sang chuyện khác:
- Anh hẹn em có chuyện gì không?
Viễn Đăng bỗng cất giọng buồn buồn:
- Anh muốn nói điều gì với em? Không hiểu em có chịu nghe và thông cảm cho anh không?
- Anh nói mau đi, em không thích vòng vo.
- Nhưng ta tìm chỗ nào yên tĩnh một chút. Trưa nay em rãnh chứ?
Huyền Thi có cảm giác Viễn Đăng muốn nói với một điều gì quan trọng, cô gật đầu nhận lời.
- Được tùy anh chọn địa điểm. Chuyện có quan trọng lắm không, Hay là anh cứ nói em nghe.
- Anh muốn có thì giờ Huyền Thi ạ.
Cách nói chuyện lấp lửng của anh làm cho Huyền Thi cảm thấy bồn chồn hơn. Cô ngước nhìn anh tin cậy, Viễn Đăng đã đọc được trong đôi mắt trong veo áy một lần rồi. Đôi mắt đẹp như hồ thu ấy nhìn anh như tỏ vẻ hàm ơn, khi anh và cô đối diện với biển ngày hôm ấy.
Viễn Đăng xôn xao cả tâm trí, khi bắt gặp cái nhìn thăm thẳm thấu suốt của cô. Tình cảm bấy lâu anh dành cho cô thật đằm thắm, có lúc Viễn Đăng muốn nói rõ lòng mình cho Huyền Thi nghe. Nhưng anh sợ cô buồn khổ sau này. Và anh cũng vui mừng không tả khi phát hiện ra hình như cô ấy để ý đến mình.
Nhìn tên mình trong quyển nhật ký Viễn Đăng thảng thốt, không nói nên lời.
Nhưng anh phải ra đi rồi, anh không có quyền làm cho người con gái ấy đau khổ. Anh định ra đi im lìm như chưa hề đến đây, anh lại sợ Huyền Thi âm thầm đau khổ.
Suy nghĩ dằn vặt anh nghĩ ra cuộc gặp gỡ hôm nay. Nếu Huyền Thi từ chối anh sẽ không có gì nuối tiếc, nếu cô ấy yêu anh, anh cũng có lời từ biệt khéo.
- Chúng ta đi đâu bây giờ Viễn Đăng.
- Em biết quán Mây Chiều ở cạnh trường ta không? Cuối con đường đó.
- Biết.
- Chúng ta gặp nhau ở đó nha.
Huyền Thi không còn tâm trí suy nghĩ nữa. Cô lấy xe chạy ngay đến quán Mây Chiều. Khung cảnh ở đây thật thơ mộng vô cùng. Cô nhìn vào trong quán không đông lắm. Khung cảnh yên tĩnh khiến Huyền Thi rùng mình. Cô và mấy cô gái không khi nào đến đây. Hơi lạ, Huyền Thi tần ngần chờ Viễn Đăng. Quái lạ, làm gì mà lâu nhỉ. Huyền Thi nhìn đồng hồ lo lắng không yên. Cô định quay trở về trường tìm anh. Chợt cô nhận ra Tấn Hưng đang nói chuyện gì đó với Viễn Đăng. Cô đành bước vào quán chờ.
Một lát sau Viễn Đăng bước vào quán tìm cô. Anh nhìn quanh, Huyền Thi ngồi trong góc nhìn ra. Cô rất sợ gặp Tấn Hưng.
Bầu trời bỗng u ám. Rồi những hạt mưa thi nhau rơi xuống. Dường như những nỗi buồn của trời đất trút hết xuống trần gian. Trong tối mờ đi, Viễn Đăng kéo ghế ngồi đối diện với Huyền Thi. Anh lặng ngắm cô, còn Huyền Thi mãi mê ngắm mưa rơi. Cô ngước nhìn bầu trời nặng trĩu, nhìn những giọt mưa nối nhau rơi xuống khoảng sân rộng. Cô nhìn gian nhà rộng lớn mờ mờ trong mưa, chợt thấy mình cô đơn lạ dù cô Viên Đăng bên cạnh. Cô thấy cả thế giới này rỗng tuếch chẳng còn một ai.
Huyền Thi ngồi bó gối, đôi mắt to đen cứ chớp liên hồi:
- Có lẽ mưa đến chiều anh ạ!
- Em có hẹn với ai sao?
- Làm gì có. Nhưng em sợ mẹ lo.
- Em có hiếu lắm đó. Anh tin em sống có tình có nghĩa.
Đôi mắt của Viễn Đăng thăm thẳm, chợt dừng lại trên gương mặt mùa thu của Huyền Thi, cô nhắc khẽ:
- Sao anh không nôn về à?
- Em muốn nói gì? Đói rồi phải? Anh nói chuyện hơi lâu. Hay là anh gọi cho em món ăn nha!
Huyền Thi lắc đầu.
- Chúng ta uống nước rồi về anh ạ. Đừng mất công, vã lại trời đang mưa ai mà đem thức ăn cho chúng ta chứ.
- Cô ơi cho hai ly sinh tố đâu đi!
- Sao anh biết em thích món này mà gọi?
Viễn Đăng cười nhếch môi:
- Anh xin lỗi, không hỏi ý kiến của em. Em thích không?
- Thích, rất thích anh ạ.
- Như vậy chúng ta giống nhau về sở thích rồi, nên anh có thể đoán giúp em đấy.
Huyền Thi liếc nhìn anh:
- Anh khéo chống chế lắm. Em nghĩ rằng câu chuyện anh sắp nói cũng rất quan trọng đúng không?
- Sao em biết?
Viễn Đăng hơi chồm lên phía trước giọng anh sôi nổi hẳn lên khi Huyền Thi chỉ cười:
- Anh biết em rất thông minh, trong lớp học chỉ có mình em hiểu anh nên anh nghĩ việc này chỉ cần nói với em mà thôi.
Huyền Thi uống nhỏ nhẻ ngụm sinh tố ngọt lịm, mát cô không rời những hạt mưa bên ngoài, hạt mưa của trời đất hay của đời mà sao buồn thê thiết quá.
Viễn Đăng bất gíac thở dài thườn thượt. Anh thấy cô buồn không muốn nói ra lời từ biệt đau lòng:
- Anh tin cậy em thế sao?
Viện Đăng gật đầu. Đôi mắt anh buồn mênh mông, đôi mắt ấy dường như chứa đựng một nỗi sầu ẩn chứa trong ấy. Chỉ một nỗi sầu chợt rơi rụng, những giọt nước mắt sẽ tuôn ra như những hạt mưa cuối thu này.
- Nếu một ngày nào đó em thấy trong lớp, chỗ anh thường ngồi không còn bóng dáng anh ở đó, em có cảm nghĩ gì?
Huyền Thi nhìn anh trân trối:
- Hình như anh có điều gì đó rất khó nói phải không? Chúng ta là bạn từ lâu rồi anh cứ nói, em chịu được mà.
- Anh sợ em sẽ buồn.
- Còn hơn anh giấu kín, có hai người chia sẻ nỗi buồn sẽ vơi đi.
- Em nghĩ thế sao?
- Vâng, có lẽ như vậy.
Viễn Đăng chỉ cười, nụ cười của anh chẳng tươi chút nào, Huyền Thi có cảm giác như anh đã từ biệt cô thì phải. Tại sao vậy chứ?
Lần này cô không nhìn trời, nhìn mưa mà cô quay lại nhìn anh. Ánh mắt cô chứa chan bao lời nói. Viễn Đăng biết chỉ cần ánh mắt ấy, cô sẽ theo anh suốt cuộc đời. Anh cất giọng xa xăm:
- Ngày mai anh đi xa rồi Huyền Thi!
- Sao hả? Anh định đi đâu?
Huyền Thi hơi chồm về phía trước nhìn anh với vẻ van nài và đau đớn lắm, di di bàn chân trên mặt sàn anh nói:
- Anh được cô ruột rước sang Úc du học, tuần này không biết bao giờ mới về. Anh muốn nói lời từ biệt với em.
Huyền Thi nhìn sững vào một điểm trong không trung cô thấy một giọt nước vừa bay qua mắt mình. Nén xúc động vào lòng. Huyền Thi chợt nghe lòng mình vỡ vụn mọi mơ ước. Cô khóc nấc lên, ôm lấy mặt rồi gục trên bàn.
Huyền Thi biết nói gì bây giờ, tương lai sự nghiệp đang chờ đón anh phía trước. Viễn Đăng đâu là gì của cô ma cô cản trở anh. Chấp nhận cho anh đi là cô chấp nhận cắt đứt tơ lòng. Bao nhiêu mơ ước Huyền Thi khổ công dệt bấy lâu nay, phút chốc đã tan thành mây khói. Đầu óc cô trống rỗng, tan hoang, cô muốn ôm lấy cô nói ngàn lời yêu thương nhưng cô không làm được Huyền Thi chỉ biết khóc mà thôi.
Viễn Đăng ngồi yên lặng buồn mênh mông. Anh hơi hối hận khi nói cho Huyền Thi nghe điều này. Anh không chịu nổi cảnh chia tay đầy nước mắt. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô lắc nhẹ:
- Huyền Thi, em có sao không?
Cô chỉ lắc đầu, mắt nhòe lệ, cô không dám ngẩng lên nhìn anh - Thôi, Huyền Thi đừng buồn, được không? Mai mốt chỗ anh ngồi Tấn Hưng sẽ thay thế anh. Anh phải đi vì tương lai, vì gia đình nhưng anh không bao giờ quên cô bạn ngồi cạnh mình trên giảng đường đại học. Dù giây phút cạnh nhau quá ư ngắn ngủi so với đời người. Ngày nào anh trở về, anh sẽ tìm Huyền Thi.
Huyền Thi lắc đầu, cô vẫn chưa vơi niềm xúc động:
- Em không cần Tấn Hưng em chỉ thích có anh bên cạnh là đủ rồi Viễn Đăng ơi!
Nói đến đây cô lại òa khóc nấc lên, Viễn Đăng đỡ lấy vai cô. Anh nâng khuôn mặt đẫm lệ của cô bạn lên nhẹ nhàng lau đi dòng lệ buồn thảm. Huyền Thi để yên trong tay anh. Cô nhìn anh không chớp mắt, lệ lại đong đầy khóe mắt. Cô gục đầu vào ngực anh thổn thức:
- Đừng buồn nữa Huyền Thi. Anh biết cuộc chia tay nào cũng buồn. Sao em không nói gì đi. Em không tin anh hả? Anh thề ngày nào trở lại sẽ tìm em.
Huyền Thi nghe hơi thở nồng nàn của anh bên tay mình. Cô càng khóc nhiều hơn:
- Ngày trời đất dun dủi cho em gặp anh trên biển là ngày quả tim em trao về anh. Em biết em làm như thế là dại khờ. Anh biết không em đã sống trong hoài vọng được gặp lại anh.
- Điều em nói có thật không Huyền Thi?
- Thật. Rất thật anh ạ.
Viễn Đăng vuốt nhẹ những sợi tóc mây mềm mại trên tay anh. Anh muốn chải mãi mái tóc cho cô. Hương tóc con gái thật nồng nàn. Viễn Đăng nhắm mắt lại đau khổ:
- Rất tiếc điều này anh biết thì đã quá muộn rồi. Mai anh đi xa rồi em ạ.
Huyền Thi im lặng cô nén nỗi đau vào tim cố nói:
- Không muộn đâu Viên Đăng em sẽ chờ anh, chờ anh trong cả những giấc mơ. Em chờ anh mãi.
Viễn Đăng lắc đầu:
- Anh không có quyền bắt em chờ đợi. Đừng phí tuổi thanh xuân của mình nha Huyền Thi. Anh sẽ không vui nếu em héo hon vì nhớ anh. Chúng ta hãy xem nhau như những người bạn. Anh muốn khi chia tay nhau em vẫn sống vui vẻ khỏe mạnh bên những người bạn mới như anh.
Huyền Thi lắc đầu:
- Làm sao họ giống anh chứ? Em không thể quên anh.
Viễn Đăng quyết định cứng cỏi hơn, anh đỡ nhẹ khuôn mặt cô lên. Anh rất muốn đặt nụ hôn dài bất tận lên môi cô. Nhưng anh sợ ánh mắt ấy sẽ oán hờn anh sau này. Anh cố gìm giữ lòng mình thật chặt. Trái tim anh như con ngựa hoang trở chứng. Anh muốn siết cô vào người, muốn hôn lên đôi mắt đâm lệ, đôi môi xinh mộng như cánh hòng, nhưng lí trí lại mách bảo anh phải dừng lại ngay. Đừng làm khó một người con gái yếu đưối kia. Anh đỡ cô dậy ngồi ngay ngắn rồi nhẹ nhàng bảo:
- Chúng ta mãi mãi là bạn chứ Huyền Thi.
Đôi môi hình trái tim bé nhỏ hé ra một nụ cười buồn:
- Chỉ là bạn thôi sao?
Viễn Đăng sôi nổi gật đầu:
- Anh chỉ mơ ước có một người bạn, một tri kỷ thế là đủ rồi. Anh không có quyền mơ ước hơn đâu.
- Tại sao vậy hả anh?
Đôi mắt sâu thẳm của Viễn Đăng bừng sáng lên:
- Vì anh tin vào tương lai, có niềm tin ta sẽ chiến thắng. Bằng chứng là anh đã vô tình gặp em trên biển:
''Tình trong giây phút lại thành thiên thú'. Chúng ta không hẹn mà lại gặp nhau ở khung trời đại học và một ngày nào đó mình sẽ gặp nhau ở trong cuộc đời. Nghĩ đến điều ấy thật thú vị biết bao. Anh nghĩ như vậy nên gọi em đến nói lời từ biệt.
Huyền Thi vẫn đau đớn không nguôi:
- Và anh mang niềm tin, tương lai của anh ra đi để lại trong em một khoảng trống khôn cùng.
Viễn Đăng giật mình, anh không ngờ cô lại sướt mước đa sầu, đa cảm đến thế. Tình cảm của cô đối với anh, anh có thể cảm nhận được nhưng anh không thể nhận lúc này. Yêu là cho không chỉ nhận riêng mình. Anh chưa cho gì cả sao lại có thể nhận một cách vô lý như thế. Với anh luôn có một niềm tin mãnh liệt. Lần đầu tiên anh lau nước mắt và dỗ dành một cô gái. Nhưng anh chưa dám trao trái tim mình, nhất là trong giờ phút sắp chia tay không hẹn bao giờ gặp lại.
Anh đâu thể có một lời hẹn hò.
- Không có đâu, em vẫn có niềm tin của em Tấn Hưng bạn của anh sẽ thay anh chăm sóc em, anh ta không tồi đâu.
Huyền Thi buồn anh không thể tưởng. Như vậy tình yêu mà cô dành cho anh bấy lâu nay đang vỗ cánh bay giữa lưng trời. Thật ra anh ấy đâu có yêu cô. Anh chỉ xem cô là bạn. Một cô bạn quen trước những cô bạn khác và thân hơn một chút. Ôi, buồn thê thiết! Huyền Thi ngồi yên lặng nhìn ra bầu trời. Cơn mưa không hề dứt, hết cơn này lại ào cơn mưa. Mưa Sài Gòn lạ thế. Sáng nắng, chiều mưa, mưa da diết, khó mà dứt. Mưa của trời hay của đời, của lòng cô.
Cô phải trời cũng buồn theo, ông hiểu nỗi đau cùa cô trong giờ phút chia tay này mà không chịu dứt. Chịu không nối những giọt mưa thu cô kêu lên thất vọng:
- Trời ơi! Ông đừng mưa nữa Viên Đăng ôm bờ vài mềm mại của cô lòng lại bùng lên bao cam xúc. Anh lắc vai cô:
- Anh hiểu em đang buồn lắm. Mình đã dành tình cảm cho ai thì khó dứt ra Anh không ngờ có người lại chí tình với anh đến thế.
- Anh đừng nói nữa. Em không buồn đâu. Không hề! Tại trời mưa nên em như thế.
- Đừng, đừng như vậy mà Huyền Thi. Anh sẽ không yên tâm ra đi khi nhớ mãi khuôn mặt âu sầu áo não của em hôm nay. Thử hỏi anh cũng là người, anh cũng có trái tim, nó đâu phải là sắt, hay đá.
Huyền Thi không muốn đau khổ trước một người chưa hề yêu mình. Cô thà đau đớn một mình. Tình yêu của cô chỉ là một phía, đơn phương nên cô tự hửng chịu. Trong những ngày nhớ anh, cô đa tự nguyện như thế.
Huyền Thi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra. Cô tự tay lau những giọt nước mắt còn sót lại rồi gượng cười. Thái độ của cô luôn làm cho Viễn Đăng ngạc nhiên:
- Cảm ơn anh trước khi ra đi đã nói với em một lời. Em sẽ nhớ mãi buổi chiều tay hôm nay, nó là một kỷ niệm buồn nhất.
Viễn Đăng mỉm cười yên lòng. Cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra điều đó. Anh tin như vậy, khi nhìn vào đôi mắt buồn mênh mông của cô ánh lên một niềm tin làm bừng sáng khuôn mặt trong chiều mưa. Anh rất thích nhìn cô khi cô cười.
ánh mắt bao giờ cũng đẹp thu cả hồn người. Viễn Đăng hiểu rõ điều đó bởi vì có nhiều chàng trai đeo đuổi cô. Anh luôn muốn Huyền Thi hạnh phúc trong đời. Anh đâu tìm ra bến bờ tương lai của mình ngay và đón cô về với bến bờ hạnh phúc. Anh đành cao thượng gởi gắm cho số phận, cuộc đời. Nếu có duyên số, một ngày nào đó họ chẳng thể xa nhau.
Viễn Đăng luôn tin vào điều kỳ diệu trong cuộc sống:
- Em có tin vào số phận không Huyền Thi?
Bát giác anh hỏi làm Huyền thi khó trả lời. Cô đang mãi chìm đắm trong những suy tư mà Viễn Đăng không đoán nỗi:
- Số phận gì hả anh? Em nghĩ đôi khi không do trời mà do người tạo ra.
- Nếu người ta tạo ra thì con người có thể sửa đổi được, em ton chứ!
- Ừ, tin!
Viễn Đăng gật đầu như muốn nhấn mạnh điều anh hứa một lần nữa:
- Đã tin thì có sao lại buồn hả cô bé. Anh đi rồi còn một mình, anh muốn em sống vui vẻ như ngày nào có anh bên cạnh. Lúc quay về anh muốn em là cô gái xinh đẹp, tự tin và luôn yêu đời. Hứa nhé!
- Em tin rồi. Anh đi em buồn lắm, vì mất một người bạn, Mỗi ngày bên cạnh em, em sẽ giữ chỗ cho anh và em không cho ai thế vào chỗ đó cả, Anh tự nghĩ, thầm nghĩ anh vẫn ngồi bên cạnh chỉ cho em từng bài học, trao cho em mảnh giấy có nét chữ của anh, để mà nhớ về một kỷ niệm đã qua dù ngắn ngủi, nhưng với em thật đầy đủ và thật hạnh phúc.
Viễn Đăng nắm đôi bàn tay cô u ấm trong tay mình. Anh nói như ru:
- Em sẽ không làm như vậy chứ. Vì làm như thế em sẽ buồn, nhớ anh đó.
Nhớ luôn đi kèm thương rồi khóc. Anh muốn khoảng trống ấy phải được lấp đầy, sẽ có người khác ngồi cạnh em.
Huyền Thi nói như la lên:
- Nhưng em không thích. Em không cho bất cứ ai ngồi vào chỗ ấy. Anh có biết làm như vậy em đau lòng lắm không?
- Nhưng thầy chủ nhiệm sẽ đưa người thế cho anh.
Cô nói dứt khoát:
- Em không bằng lòng!
Lúc này Viễn Đăng đành chịu thua. Anh chưa gặp một người nào lại thích sống với kỷ niệm như Huyền Thi. Đây là cô gái chung thủy. Anh không muốn trong giờ phút chia tay lại phải tranh cãi với cô về quan điểm, chỉ làm buồn thêm. Ngày mai này anh sẽ đi xa liệu Huyền Thi có sống vui vẻ nổi không vì trong lớp bốn mươi người có nam, nữ cô chỉ thích nói chuyện với anh thôi. Mọi người với cô thật xa cách dù họ có thiện cảm với cô. Anh lại lo lắng thêm:
- Hình như em không thích Tấn Hưng?
- Sao anh cứ nhắc anh ta mãi trước mặt em vậy hả? Tấn Hưng là Tấn Hưng, em ghét anh ấy vì anh ấy trêu em không tế nhị.
- Không, cậu ấy rất ga lăng với phụ nữ. Trong mọi lĩnh vực cậu ấy rất giỏi.
- Mặc kệ anh ta!
- Ừ thì kệ. Hay là anh nhớ Tú Mai chơi với em.
- Đã bảo không cần mà. Em có nhiều bạn lắm. Nhóm ngũ long công chúa ai mà không biết.
- Vảy hả? Anh hơi yên lòng rồi.
Viễn Đăng lại nhìn trời, mưa vẫn chưa dứt nhưng hạt nhỏ hơn. Anh muốn rủ Huyền Thi đi ăn cái gì đó và tặng cô một món quà. Anh muốn hai người đi dạo trên phố hoặc công viên nào đó nói với nhau những câu chuyện vu vơ thư giãn đầu óc trước khi anh rời xa nơi thân yêu này. Vậy mà cơn mưa chiều nay ngăn cản mọi ước muốn của anh. Anh đành thở dài:
- Anh muốn đưa em đi dạo, chuyện ấy anh chưa kịp làm...
Mắt Huyền Thi chợt sáng bừng lên:
- Bấy lâu em quên cứ nghĩ là anh bên cạnh em một ngày nào đó ta sẽ đi dạo chung, đi chơi, nhưng bây giờ không thể thực hiện, không còn kịp nữa, đâu có cơ hội.
- Có chứ!
- Bao giờ anh đi?
- Ngày kia. Nhưng ngày mai anh nghỉ học rồi. Anh phải trở lại Vũng Tàu thu xếp hành trang. Chúng ta chỉ còn vài giờ nói chuyện nữa thôi.
Huyền Thi dường như tiếc rẻ:
- Phải chi anh nói trước với em. Chúng ta sẽ có nhiều kỷ niệm đẹp.
- Anh sợ làm phiền em. Ngay cả hôm nay, trong buổi học cử nhóm em là anh xốn xang cả lòng. Mấy lần định nói rồi lại thôi.
- Anh thật là.. - Ngày mai anh đi rồi. Bữa nay tụi mình lang thang một bữa, anh sẽ bao em ăn bất cứ thứ gì, và tặng em thứ gì em thích.
Huyền Thi cất giọng buồn so, ly sinh tố nước đầy tràn sắp trào ra khỏi ly:
- Em chả thích gì cả. Có một điều ước nếu được phép thần em sẽ ước bấy nhiêu thôi.
Viễn Đăng đưa mắt nhìn cô:
- Anh biết rồi. Một ngày nào đó em sẽ gặp lại điều ước mơ của mình.
- Sao anh biết em ước điều gì?
- Thế không phải?
- Không, em muốn trở lại Vũng Tàu.
- Chi vậy hả em?
- Để được anh ôm vào vòng tay lần nữa. Một lần thôi. Em không mở mắt ra đâu, như vậy em sẽ thanh thản hơn bao giờ hết.
- Em thật là kỳ quặc. Đừng có chán nản nữa. Nếu biết em chán đời anh đã không từ biệt em. Đừng để anh sống trong hối tiếc chúng ta còn trẻ hãy đi tìm tương lai đi Huyền Thi. Hẹn gặp nhau ở chân trời mới.
Huyền Thi thấy anh nhiệt tình vui vẻ. Giận anh không thể tả cô muốn quay về nhà ngay nhưng nhìn gương mặt anh cô lại khó mà có ác cảm với anh. Dần dần cô nghe cảm giác thương cảm ngoài ý muốn đang dâng trào lên trong lòng.
Đúng là thương người không phải dễ, muốn ghét giận một người lại càng khó hơn. Chính là tâm trạng của Huyền Thi lúc này. Cô đẹp bỏ nỗi buồn sang bên tận hưởng những giây phút hiếm hoi còn lại bên anh, nó giống như giây phút chia tay ở biển hôm nào. Nhưng hôm nay đau đớn hơn nhiều khi cô nhận ra mình quá yêu Viễn Đăng mà anh thì ngược lại.
Cả hai đội chung cái áo mưa nhỏ tìm đến quán ăn gần đó. Huyền Thi lại không muốn ăn. Cô muốn đi dạo cạnh anh thật lâu. Kéo dài ra mãi thời gian đang đến thật gần. Cơn mưa buồn vận lắc rắc lên tóc, lên áo Huyền Thi trắng xóa. Chiếc áo trắng của cô ướt loang lổ Viễn Đăng nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người cô. Hai người đứng ngắm dòng sông nước chảy lừng lờ không nói lời nào. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư. Những gì của ngày hôm nay, Huyền Thi sẽ nhớ mãi làm hành trang cho cô trên bước đường đời.
Còn Viễn Đăng thì sao, không biết anh ấy có nhớ không nhỉ? Bất giác Huyền Thi thở dài. Cô rảo bước đi chẳng hề biết đi đâu về đâu. Viễn Đăng cứ đi theo cô chẳng dám nói lời nào.
Tình Xưa Tình Xưa - Hoàng Thu Dung Tình Xưa