Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Sầu
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1265
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3373 / 72
Cập nhật: 2014-12-04 16:17:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 478: Chuộc người (2)
hưng hắn lập tức sửng sốt, hắn cũng có hoài nghi như mọi người, nhiều người tập hợp như vậy, bọn cướp thực dám đến sao? Vậy lá gan cũng lớn quá đi thôi!
m Bách Khang thậm chí còn hoài nghi tôn tử của mình đã chết, thuần túy bọn cướp chỉ muốn làm cho mình mất mặt, cố tình đem mình ra làm ứò cười với thiên hạ, sắc mặt hắn còn đang âm tình bất định, bên trong sơn cốc đột nhiên vang lên thanh âm ầm ầm rất lớn.
Mọi người hơi kinh hãi, nghe tiếng cấp tốc nhìn lại. Chỉ thấy bên dưới sơn cốc, vách núi đá nguyên bản còn đang hoàn chỉnh đột nhiên rơi xuống một khối phiến đá vuông vức hai thước, một sơn động đột ngột xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
"Di! Các ngươi xem, trên phiến đá kia hình như có chữ viết?" Một vị Hóa Thần kỳ trên không trung đột nhiên chỉ vào phiến đá nói. Mọi người ngưng thần nhìn xuống, quả nhiên phát hiện mặt trên tựa hồ có chữ viết, nhưng mọi người đứng quá cao, mà chữ viết lại rậm rạp một đống nhìn không thấy rõ lắm.
Trên không trung m Bách Khang trong nháy mắt đã không còn hình bóng, đảo mắt liền đứng trên cửa động ngay vách núi. Không chút do dự, thần thức cấp tốc rải vào bên trong động kiểm tra, biết rõ đây là mới đào ra, bên trong cũng không sâu, chỉ khoảng một hai mươi thước, bất quá ở giữa có khúc quanh một chút, làm cho người ta không thể liếc mắt thấy cuối động. Nhưng điều này đối với tu sĩ Hóa Thần kỳ mà nói, căn bản không phải là vấn đề gì, thần thức tùy tiện đảo qua, cũng đã nhìn thấy rõ tình huống bên trong hoàn toàn rõ ràng.
m Bách Khang nhướng mày, trong động không có thứ gì, trống rỗng. Ánh mắt cấp tốc rơi lên phiến đá bên cạnh, kiểm tra nội dung bên trên.
Một đám Hóa Thần kỳ cũng đã hạ thấp độ cao lăng không mà đứng, thẳng đến khi thấy rõ chữ viết mới dừng lại, không ít người nhẹ giọng thì thầm: "m Bách Khang, nếu như không muốn cố tình hại chết tôn tử của ngươi, đừng có xông vào trong động. Đứng yên ở ngoài động, ném linh thạch ta cần vào trong cuối động, bằng tu vi của ngươi, chuyện này cũng không phải là việc khó. Chỉ cần đủ số, ngươi lập tức liền có thể thấy tôn tử của ngươi vẫn vui vẻ không chút tổn hao gì."
Tu sĩ chung quanh không dám tới gần, cũng không biết bên trên viết cái gì. Đám Hóa Thần kỳ nhìn nhau, đều có vẻ dở khóc dở cười, bọn cướp này không chỉ lớn mật, còn rất thành thạo, hơn nữa rất chuyên nghiệp, dường như không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Lại nhìn m Bách Khang chỉ lắc đầu không nói gì, người này ở tại tu chân giới có tiếng thích tính toán người, nghĩ không ra cũng có ngày hôm nay, m Bách Khang nhìn chữ trên phiến đá, không chỉ không tức giận, trái lại vùng lông mày còn nhăn lại thật sâu. Thầm nghĩ, bên trong sơn động rỗng tuếch, căn bản là không có ai, linh thạch ném vào cũng không ai lấy, lẽ nào thực sự là đùa giỡn ta, sai...
Thần thức m Bách Khang cấp tốc lưu một vòng quanh phiến đá, khối đá này ít nhất phải nặng mấy trăm cân, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ ngã xuống, vừa rồi cũng không hề phát hiện có khí lưu ba động, rất hiển nhiên là bị người từ bên trong đẩy xuống.
Bên trong vừa có người! Hai mắt m Bách Khang hơi khép hờ, thần thức cấp tốc sưa tầm bên trong động một lần. Nhưng tìm từng nơi từng góc bên trong động, lại phát hiện ra bên trong căn bản là không có khả năng giấu được người. Hắn thậm thí lợi dụng thần thức vô cùng mạnh mẽ ở mỗi vách động gõ qua một lần, nhưng cũng không hề phát hiện ra ám động (động trong động).
Trên đỉnh một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ không biết tình hình trong động, cho nên cũng không hiểu hắn đang do dự điều gì.
Kỳ lạ! Hai mắt m Bách Khang hầu như khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ xíu, thầm nghĩ, ta thật muốn nhìn xem là thần thánh phương nào, có thể sử dụng biện pháp gì từ mí mắt của ta lấy đi linh thạch.
Đưa tay lấy ra hai túi trữ vật, nhẹ nhàng ném đi, hai túi giống như có bàn tay vô hình chậm rãi đẩy vào trong động, sau đó còn quẹo vào, đi tới tận cuối động mới chịu rơi xuống.
Vốn chỉ cần một túi trữ vật cũng đủ đựng hết, nhưng hắn lại cố tình chia làm hai túi, mục đích là muốn ở số lượng chia hơn kém một chút. Đừng xem chút hơn kém này, đối với người có tu vi cảnh giới như họ, một tia chênh lệch ở thời khắc mấu chốt chính
Là sự chênh lệch trí mạng.
Hắn tin tưởng, người dám đánh chủ ý với hắn nói vậy tu vi sẽ không thấp hơn hắn, cho nên hắn đã chuẩn bị làm ra chi tiết này.
"n?" m Bách Khang đột nhiên phát ra một tiếng hừ khó có thể tin, hai mắt trừng thật lớn. Thần thức hắn đi vào cùng túi trữ vật, vẫn luôn cản thận đề phòng bốn phía, nhưng trong nháy mắt túi trữ vật rơi trên mặt đất, hắn bỗng nhiên cảm giác được có thần thức ba động khác, còn chưa kịp phát giác là từ nơi nào truyền đến, thì hai túi trữ vật trên mặt đất đã biến mất thật kỳ lạ.
"m Bách Khang làm sao vậy? Hắn nhìn thấy vật gì? Thế nào lại kinh ngạc thành hình dạng như vậy?" Một đám Hóa Thần kỳ châu đầu ghé tai. Mọi người chỉ sợ vạn nhất phát hiện ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ bị m Bách Khang trách tội, nên đã sớm muốn đi xuống dưới tìm tòi.
Bọn hắn không thể thấy được rõ tình huống bên trong, nhưng có thể cảm nhận được lúc này m Bách Khang có bao nhiêu khiếp sợ, xác thực mà nói, m Bách Khang khiếp sợ đến mức nói không ra lời, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, có thể ở ngay trước mặt hắn lấy đi hai túi trữ vật, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Tu vi của Tất Trường Xuân hắn xem như từng kiến thức qua, nhưng dù là Tất Trường Xuân đích thân tới, ở ngay tình huống có người ngăn chặn tại cửa động, Tất Trường Xuân cũng không thề, thần không biết quý không hay lấy đồ vật đi a!
Trời ạ! Lẽ nào trên đời này còn có người có tu vi cao hơn cả Tất Trường Xuân? Hoặc là thần tiên trên trời hạ phàm nhằm vào ta? m Bách Khang gian nan nuốt nước bọt.
Lúc này, bên trong ô Thác Châu trong sơn động giam giữ gia đình m Vô Phong, Dược Thiên Sầu mặc hắc y che mặt, cấp tốc rót thần thức vào trong hai túi trữ vật kiểm tra, sau đó thỏa mãn gật đầu, quay nhìn m Vô Phong vết thương đầy người cạc cạc cười nói: "Gia gia ngươi m Bách Khang quả nhiên thủ tín dụng, hai ức thượng phẩm linh thạch không thiếu một khối. Có tiền a! Không hổ là lão bản Thiên Hạ thương hội, ha ha!" Nói xong thu lại.
m Vô Phong nhìn mấy vết roi trên người tiểu nhi tử, đôi mắt oán độc căm giận nói: "Ngươi rốt cục là ai? Nếu biết gia gia ta là chủ nhân Thiên Hạ thương hội, còn dám tra tấn đối với gia đình ta? Lẽ nào không sợ gia gia ta tìm ngươi tính sổ?"
"m Bách Khang đối với lão tử mà nói tính là cái thí gì!" Dược Thiên Sầu cười nhạt một trận, nhìn thấy hình dạng như muốn cắn người của hắn, nhẹ vung tay nói: "Người này ngứa da rồi, trước khi đi cho hắn một hồi ức tốt đẹp, đánh cho ta!"
"Vụt, vụt." Cây roi tre trên tay một hắc y nhân bịt mặt nhất thời huy vũ lên, đánh cho m Vô Phong ngao ngao kêu rên thảm thiết liên tục, lăn lộn trên mặt đất. Mấy nữ nhân cùng hài tử đều sợ đến khóc thành một đoàn.
"Dám mạnh miệng với lão tử, không có chút giác ngộ của một tù nhân." Dược Thiên Sầu khoát khoát tay nói: "Bỏ đi, tùy tiện đánh vài roi là đủ rồi. Vạn nhất đánh chết thì không tốt, đến lúc đó m Bách Khang mắng lão tử nói không giữ lời thì không hay. Mẹ nó, ai kêu con người ta thích giảng tín dụng nhất."
m Vô Phong có thể nói là chết cũng không hối cải, ánh mắt vẫn tàn bạo nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Đừng nhìn ta, gia gia ngươi đã bỏ tiền chuộc ngươi, lập tức sẽ tống ngươi đi trở về. Nhưng phải xem lão bà và tiểu hài tử của ngươi đã! Vạn nhất gia gia ngươi không chịu bỏ tiền ra chuộc họ, vậy gia đình ngươi xem như phải vĩnh biệt rồi."
"Ngươi có ý tứ gì?" m Vô Phong trợn trừng hai mắt, phẫn nộ quát.
"Không có ý tứ gì." Dược Thiên Sầu vui tươi hớn hở nói: "Gia gia ngươi chịu thanh toán tiền chuộc ngươi, ta tự nhiên phải trả ngươi trở về. Nhưng! Cũng chỉ là tiền chuộc một mình ngươi thôi, ý tứ ta ngươi hiểu rõ chưa?"
"Đê tiện, vô sỉ!" m Vô Phong điên cuồng rít gào nói: "Ngươi đã nói lấy được tiền sẽ thả gia đình ta rời đi, ngươi nói không giữ lời...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu băng lãnh, nhẹ nhàng phất tay.
"Vụt." Người bịt mặt đứng bên cạnh lại vung một roi, đem m Vô Phong vừa mới
Giãy dụa bò lên liền đau đến hét thảm một tiếng, té trên mặt đất lăn lộn.
"Con người ta từ trước đến nay luôn giảng tín dụng. Nói một là một, hai là hai, cũng không hề nói lung tung." Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Đem cái đầu cao ngạo của ngươi ngẳng lên, hảo hảo ngẫm lại, ta vẫn luôn nói, lấy được tiền chuộc sẽ thả ngươi, lúc nào nói qua sẽ đem thả toàn bộ gia đình ngươi? Ta ghét nhất có người nói sau lưng xấu ta."
m Vô Phong tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tinh tế ngẫm lại lời đối phương nói, xác thực là như vậy, đối phương xác thực chưa nói qua lấy được tiền sẽ thả cả nhà hắn, chỉ đáp óng sẽ thả một mình hắn thôi. Có phải là do mình đã nghe nhìn lẫn lộn, đây rõ ràng một mực chỉ ám chỉ một mình hắn. "Ngươi" chính là đại biểu toàn gia của hắn, hôm nay đối phương lại chơi chữ, nhưng người nhà mình đang ở trong tay hắn, có thể làm gì bây giờ?
"Rốt cục ngươi muốn thế nào, mới chịu thả người nhà của ta?" m Vô Phong tê thanh quát.
"Cái này sao.., ta giúp ngươi ngẫm lại." Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi vòng vo hai vòng, bỗng nhiên gật đầu dừng lại nói: "Ngươi xem như vậy được chưa? Ta đưa ngươi về trước, ngươi tìm gia gia ngươi xin thêm một ức thượng phẩm linh thạch làm tiền chuộc, vừa thu được tiền, ta lập tức thả cả nhà ngươi."
m Vô Phong hoàn toàn hết lời để nói, gắt gao nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cảm thán nói: "Ngươi đừng dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn ta, giá tiền này đã rất công đạo. Ngươi ngẫm lại, một mình ngươi trị giá hai ức tiền chuộc, lẽ nào ngươi có nhiều lão bà hài tử cộng lại cũng không giá trị một ức trong lòng ngươi sao?"
"Vậy đến lúc đó ngươi có tìm lý do đổi ý hay không?" m Vô Phong nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Dược Thiên Sầu liên tục xua tay nói: "Không có. Ngươi nghe cho rõ, chỉ cần lấy được một ức thượng phẩm linh thạch tiền chuộc, ta bảo chứng sẽ đem toàn gia ngươi không thiếu một người an toàn tống trả lại về cho ngươi, cho gia đình ngươi sớm ngày được đoàn tụ."
"Tốt, ta đáp ứng ngươi." m Vô Phong cắn răng nói: "Nhưng ta cũng cầu ngươi một chuyện, hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta."
Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói ra trước thử xem, xem ta có thể làm được hay không, chuyện nói không giữ lời, ta sẽ không làm đâu."
"Đó là trong khoảng thời gian ngắn, ta không thể lấy được một ức thượng phẩm linh thạch, nhưng ta sớm muộn sẽ mang tới." m Vô Phong quay đầu lại nhìn vợ con phía sau, nói: "Ta cầu ngươi cho ta chút thời gian."
Dược Thiên Sầu ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, trong lòng hơi thở dài một tiếng, người này coi như còn lương tâm, không giống như m Bách Khang. Nhưng ta cũng không xấu, chỉ là cho các ngươi nếm chút nỗi khổ da thịt, và bị một chút kinh hãi mà thôi. Không hạ độc thủ đối với các ngươi, đến nay cũng chưa từng muốn lấy tính mạng các ngươi.
Nhớ tới chuyện hắn đã dùng mấy tên tu sĩ chộp tới để hù dọa gia đình này, đã răng rắc mấy tu sĩ kia, Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, đi đến ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai m Vô Phong nói: "Ngươi cũng đừng oán ta. Gia gia m Bách Khang của ngươi làm việc còn thiếu đạo đức hơn ta. Ta làm như vậy chỉ là vì mấy người đã chết đòi lại công đạo mà thôi. Thỉnh cầu của ngươi ta đáp ứng, nhưng ta chỉ cho ngươi thời gian mười ngày. Quá thời hạn không tính nữa đâu."
m Vô Phong yên lặng gật đầu. Dược Thiên Sầu lại cười dặn dò hắn vài việc giao tiền chuộc, lập tức điểm lên cổ hắn, trực tiếp đánh mê, sau đó ôm đồm hắn đi ra sơn động. Một đám nữ nhân cùng hài tử trong động liền kêu khóc ầm ĩ, làm như sinh ly tử biệt, thật không hề biết Dược Thiên Sầu đã sớm có quyết định, dù không lấy được tiền chuộc, không lấy được một khối linh thạch cũng sẽ thả bọn họ đi.
Bên kia, m Bách Khang thấy hai túi trữ vật biến mất lâu như vậy còn chưa thấy đối phương giao người, vô thức cho rằng mình đã bị đùa giỡn, tức giận đến run cả người, rồi lại không biết làm sao. Ai kêU Minh không hề phát hiện được đối phương, nói ra quả thực là mất mặt...
Tinh Thần Châu Tinh Thần Châu - Thiên Sầu Tinh Thần Châu