Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Sầu
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1265
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3373 / 72
Cập nhật: 2014-12-04 16:17:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 288: Lời của Võ Tứ Hải (2)
õ Tứ Hải có thể ngồi lên vị trí gia chủ một gia tộc, tự nhiên cũng không phải là người đơn giản, nương theo địa vị của lão tổ tông đem lời của mình muốn nói bảo là do lão tổ tông nói. Kỳ thực sau khi bốn người nhìn thấy Tất Trường Xuân, song phương cũng không nói được gì nhiều, Tất Trường Xuân cũng sẽ không nói lời vô ích với bọn họ, nói như vậy chỉ là do bốn gia chủ đã thương lượng với nhau trên đường về.
"Đây.., đây là linh bảo trong truyền thuyết?" Võ Chân kinh ngạc vươn tay cầm lấy, lại dừng một chút hỏi: "Linh bảo của lão tổ tông nếu đã ban tặng cho gia chủ, những người khác tất nhiên không thể tùy ý khinh mạn, Tứ Hài! Vậy.., vậy có thể cho ta giám định và thưởng thức linh bảo trong truyền thuyết hay không?"
Lúc này Võ Tứ Hải cầm bảo kiếm trong tay đưa qua. Võ Chân nhìn hai người bên cạnh một chút, ha ha cười nói: "Vậy ta đành làm da mặt dày nhìn xem linh bảo do lão tổ tông ban cho." Nói xong thần tình nghiêm túc lên, hai tay tiếp nhận kiếm tinh tế quan sát một hồi, lập tức một tay cầm chuôi kiếm chậm rãi rút ra. Chỉ thấy bảo kiếm mát lạnh như nước mùa thu phát sinh tiếng ngâm khẽ dễ nghe, bị rút đi ra.
"Hảo kiếm!" Võ Bảo và Võ Duệ đồng thời nghiêng đầu nhìn qua Võ Chân cùng phát ra tiếng tán thán. Những trưởng lão khác đã thấy Võ Tứ Hải đưa ra, mặc dù cũng không phải rất kinh ngạc, nhưng cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh diễm trong ánh mắt.
Xem qua xong, Võ Chân rót vào thần thức điều tra một phen, bỗng nhiên nhíu mày "di" một tiếng, hồ nghi đưa mắt nhìn Võ Tứ Hải nói: "Đây thực sự là linh bào sao? Vì sao ta cảm giác chỉ có uy lực của trung phẩm pháp bảo?"
Võ Tứ Hải cười khổ hành lễ nói: "Tộc lão có điều chẳng biết, lão tổ tông muốn bốn gia chủ dặn dò con cháu hậu thế vâng lời tổ huấn nâng đỡ lẫn nhau, cùng sử dụng máu tươi trên người chúng ta hạ một huyết chú trên thân kiếm, về phần là huyết chú gì chúng ta cũng không rõ ràng lắm, nói là ngoại trừ quan hệ huyết thống của bốn người chúng ta thì sẽ không ai phát huy được uy lực của linh bảo, muốn bốn người chúng ta.., muốn bốn người chúng ta đem linh bảo kể cả vị trí gia chủ truyền cho con cháu quan hệ huyết thống, ai! Lời này ta thực sự khó có thể mở miệng." Lúc đó Tất Trường Xuân khả năng có ý tứ như vậy, nhưng tuyệt đối cũng không có nói trắng ra như thế, có thể nói Võ Tứ Hải đã lợi dụng địa vị của Tất Trường Xuân một phen không nhỏ.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Võ Chính Cương cùng một ít người nhất thời thay đổi, há mồm muốn nói lại không dám mở miệng. Võ Bảo trong tộc lão, vùng chân mày cũng nhíu chặt lại, Võ Chân lại đưa mắt nhìn Võ Duệ. Võ Chân thu hồi bảo kiếm, nói: "Nếu lão tổ tông nói như vậy, ngươi bất quá chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, không có gì khó thể mở miệng."
"Võ Tứ Hải, không biết có thể đưa linh bảo cho ta giám định và thưởng thức hay không?" Võ Bảo mở miệng hỏi.
Lúc này Võ Tứ Hải cung kính nói: "Tộc lão cứ giám định và thưởng thức." Gương mặt Võ Chân không chút biểu tình giao kiếm cho Võ Bảo.
Võ Bảo rút kiếm ra loay hoay thời gian không ít, nhíu mày nói: "Kiếm này thực sự là linh bảo? Đây rõ ràng là trung phẩm pháp bảo, Võ Tứ Hải, lão tổ tông nói ngươi không nhớ lầm chứ! Huyết chú? Ta thật ra là lần đầu tiên nghe nói, nếu không ngươi thi triển thử uy lực của linh bảo cho chúng ta nhìn xem?"
"Tuân lệnh tộc lão!" Thần tình Võ Tứ Hải nghiêm túc tiếp nhận kiếm, rút kiếm truyền vào thần thức, chỉ thấy bảo kiếm phát sinh tiếng long ngâm khe khẽ, kiếm thể mát lạnh tỏa ra một vòng quang văn, lập tức một cỗ túc sát hời hợt dựng lên, mọi người
Xung quanh cảm giác tâm thần nhộn nhạo, bị cỗ túc sát làm cho không thở nổi, dù là ba người Võ Chân cũng cảm thấy tâm thần bất định, có loại cảm giác muốn thần phục dưới kiếm. Kiếm chưa động đã có khí thế như vậy, thật phải thi triển ra thì còn như thế nào?
"Mau nhanh thu kiếm!" Thấy Võ Tứ Hài đưa kiếm lên đang tìm mục tiêu đề thử kiếm, hơn nữa quang mang trên thân kiếm càng ngày càng thịnh, Võ Chân nhanh miệng ngăn cản nói.
Võ Tứ Hải ngần người, có điểm khó hiểu nghe lời thu kiếm lại.
"Lộ ra quang mang của linh bảo chỉ sợ bị người ngoài nhìn thấy sẽ đưa tới phiền phức, không cần thử, kiếm này nhất định là linh bảo không thế nghi ngờ, nhìn qua khí thế dù là đỉnh cấp thượng phẩm pháp bảo cũng không thể so sánh bằng." Võ Chân tán thán nhìn qua Võ Bảo, Võ Bảo gật đầu nhíu mày nói: "Ở trong tay chúng ta chỉ là pháp bảo, nhưng ở trong tay ngươi lại biến thành linh bảo, lão tổ tông quả nhiên pháp lực thông thần, không ngờ có thể thi triển ra pháp thuật thần kỳ như huyết chú."
"Đó là tự nhiên, địa vị như lão tổ tông làm sao người thường có khả năng so sánh." Võ Duệ ha ha cười nói.
Võ Chân cũng có điểm tiếc hận nói: "Tứ Hải, lão tổ tông đã nói như thế nào, có thể kể lại thật tỉ mỉ hay không? Lẽ nào không cho chúng ta một cơ hội bái kiến hay sao?"
Võ Tứ Hải thu kiếm vào trong túi trữ vật, cung kính nói: "Trước khi bốn người chúng ta rời đi, lão tổ tông nói nguyên vẹn lời thế này, trên đời này không có gia tộc nào vĩnh viễn không suy tàn, ta có thể làm cũng chỉ là những chuyện thế này, các ngươi tự mình suy nghĩ nên làm như thế nào! Được rồi! Các ngươi trở về đi! Sau này vô luận phát sinh chuyện gì cũng không cho trở lại tìm ta, bằng không sẽ không dễ dàng tha thứ." Lời này Võ Tứ Hải lặp lại nguyên văn, cũng không có sửa chữa hoặc thêm mắm thêm muối.
Ba người kia suy nghĩ lời nói một phen, nhìn nhau, liên tục tiếc hận. Võ Tứ Hải liếc mắt nhìn Võ Chính Cương, thu hồi ánh mắt lại nói: "Ba vị tộc lão, nếu như có thể tìm được một người hỗ trợ, nói không chừng chúng ta còn có thể cầu được một lần cơ hội gặp mặt lão tổ tông."
"Ai?" Ba người cùng kêu lên hỏi.
"Chính là Dược Thiên Sầu vừa bị chúng ta bức rời đi." Võ Tứ Hải thấy ba người không hiểu, lúc này liền giải thích: "Lúc đầu khi gặp mặt lão tổ tông, vốn do Dược Thiên Sầu tìm được Quỷ Tướng Quân của Yêu Quỷ Vực là Mông Duyên và Yêu Vương Ngao Lực mang chúng ta cùng đi. Sau khi gặp qua lão tổ tông, Dược Thiên Sầu và lão tổ tông rất hợp nhau, Dược Thiên Sầu muốn theo chúng ta rời đi, nhưng lại bị lão tổ tông mạnh mẽ giữ lại. Lần này có thể nhìn thấy hắn, chắc là quan hệ giữa hắn và lão tổ tông không tệ, nên lão tổ tông đã thả hắn trở về, bằng không hắn làm sao có thể từ trong tay lão tổ tông chạy trốn. Ta vốn đang định hỏi kỹ lại chuyện này, xem có thể để cho hắn giúp đỡ một tay, cầu lão tổ tông cho chúng ta cứ cách một đoạn thời gian có cơ hội đến bái kiến, nhưng thật sự không ngờ lại phát sinh ra chuyện vừa rồi, đã nháo cương với hắn. Bất quá quan hệ giữa hắn và Lập Thành rất tốt, nếu như có thể tìm được hắn, nhượng Lập Thành đứng ra, có lẽ còn có cơ hội vãn hồi."
Nghe vậy ba người Võ Chân vừa bị sự tình về lão tổ tông làm trùng hôn cả đầu, bật người liền nhớ tới chuyện rắc rối với Dược Thiên Sầu còn chưa được xử lý, huống chi bây giờ Võ Tứ Hải nói còn có khả năng nhờ Dược Thiên Sầu giúp đỡ gặp mặt lão tổ tông, lúc này sắc mặt ba người trầm xuống, cùng nhau trành về đầu sỏ gây nên chuyện là Võ Chính Cương...
Tinh Thần Châu Tinh Thần Châu - Thiên Sầu Tinh Thần Châu