Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Sầu
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1265
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3373 / 72
Cập nhật: 2014-12-04 16:17:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 288: Lời của Võ Tứ Hải (1)
ột đám đệ tử Võ gia vọt tới vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe xong lời nói của hắn, đều ngạc nhiên nhìn nhau, Võ gia nuốt hết linh thạch bán đấu giá của người khác? Còn giết người diệt khẩu? Vẻ mặt mọi người khó có thể tin, Võ gia nhờ vào tín dự mà tồn tại, thế nào khả năng tự hủy căn cơ? Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía gia chủ Võ Tứ Hải.
Đón lấy ánh mắt của mọi người, Võ Tứ Hải thật sự xấu hổ, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Bởi vì chỉ có hắn hiểu được ý tứ vong ân phụ nghĩa trong lời của Dược Thiên Sầu, người ta mạo hiểm đưa hắn đến Yêu Quỷ Vực tìm được lão tổ tông, mà hắn lại bỏ rơi người ta mặc kệ, đó rốt cục đã là vong ân phụ nghĩa, hôm nay còn muốn giết người ta, tuy rằng Dược Thiên Sầu nghĩ lầm là muốn giết người diệt khẩu nuốt linh thạch, nhưng đó không phải vong ân phụ nghĩa là gì?
Kỳ thực hắn đã không hiểu được tính tinh Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu tự nhiên biết đây không phải giết người diệt khẩu nuốt linh thạch của hắn, thuần túy là vì hắn và Võ Chính Cương một lời không hợp mà xảy ra, nhưng sự tình tới bước này, đã tới bước động thủ cũng không chiếm được tiện nghi, hắn phải chiếm tiện nghi ngoài miệng mới được, không hung hăng cắn đối thủ vài miếng, tạo chút phiền phức cho đối thủ vậy cũng không phải là Dược Thiên Sầu. Điều này cũng có điểm quan hệ tới việc kiếp trước hắn từ một tiểu lưu manh bước lên hỗn thành lão đại xã hội đen, tập tính của côn đồ thường thường vẫn cứ bị lộ ra.
Ba gã lão giả lăng không mà đứng nghe nói vậy, thần tình lúc này trở nên phi thường nghiêm túc, lão giả ở giữa trành xuống quát: "Võ Tứ Hải, lời hắn nói là thực sự?"
Võ Tứ Hải còn chưa mở miệng, ngược lại là Võ Chính Cương nóng lòng tỏ thái độ: "Ba vị tộc lão, ngàn vạn lần đừng nghe tiểu tử này ăn nói bừa bãi!" Nói giỡn sao, Dược Thiên Sầu rõ ràng đâm thẳng vào hắn, nếu như thật sự để ba vị tộc lão hiểu lầm hắn nuốt linh thạch của người ta còn muốn giết người diệt khẩu, ba vị tộc lão không thể không làm thịt hắn, vì vậy không phải tới phiên hắn không vội.
"Dược Thiên Sầu, ngươi hiểu lầm rồi! Có chuyện từ từ nói, ngươi thực sự đã hiểu lầm!" Võ Tứ Hải cười khổ nói.
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Hiểu lầm? Nếu ta không có vài phần bản lĩnh, Võ Chính Cương đã một kiếm làm thịt ta, đến lúc đó chỉ sợ ngươi có hét là hiểu lầm lớn hơn nữa ta cũng không còn nghe được. Cừu hôm nay chúng ta đã kết xuống, còn nhiều thời gian, chúng ta chậm rãi tính, ta thật hi vọng Võ gia ngươi chơi nổi với ta! Hừ! Cáo từ, không phụng bồi." Nói xong, trực tiếp giẫm mạnh chân phá thủng nóc nhà bên dưới rơi xuống.
"Thanh niên nhân, đem chuyện nói rõ ràng hãy đi cũng không muộn!" Lão giả ở giữa trầm giọng quát to, năm ngón tay vung tay, lăng không xuất hiện một đạo hư ảnh khoảng cỡ một thước vuông, thành hình chộp, theo chỗ lỗ thủng trên nóc nhà xuyên qua thanh sắc hỏa diễm chộp xuống phía dưới.
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu vừa rơi vào trong nhà còn chưa kịp rơi xuống đất nghe được âm thanh phía trên, ngẳng đầu vừa nhìn nhất thời phát sinh tiếng hét quái dị, một bàn tay hư ảnh không sợ hãi Thanh hỏa thẳng tắp hướng hắn chộp tới, đó chính là sự ngưu bức của Độ Kiếp hậu kỳ. Hắn không dám tiếp tục do dự, mang theo một đoàn Thanh hỏa biến mất.
"Di!" Ba gã lão giả đồng thời kêu lên một tiếng, thần thức của ba người ngay lúc Dược Thiên Sầu vừa rơi vào trong phòng cũng đã tập trung vào hắn, nhưng mục tiêu tập trung lại biến mất, điều này sao có thể. Lúc này ba người thuấn di cùng xuất hiện bên trong từ đường bị thiêu hủy, bên trong một mảnh cháy đen, nóc nhà và bốn vách
Tường lung lay sắp đổ, nhưng lại rỗng tuếch, làm gì còn nhìn thấy bóng người? Ba người không thể tưởng tượng nổi đưa mắt nhìn nhau.
"Võ Tứ Hải và trưởng lão trưởng lão hội lưu lại, những người khác tản." Không bao lâu bên trong từ đường truyền ra âm thanh, ba gã tộc lão sắc mặt âm trầm đi ra.
Những đệ tử Võ gia hành lễ xong đều tản đi, Võ Tứ Hải cùng một đám trưởng lão vội vã đi tới trước mặt tộc lão hành lễ. Tộc lão dẫn đầu trầm giọng nói: "Không ngờ để cho hắn chạy, thực sự là kỳ quái! Võ Tứ Hải, ta hỏi ngươi, khẩu khí thanh niên nhân này lớn như vậy, rốt cục là ai? Còn nữa, lời hắn nói có phải sự thật?"
Ba Độ Kiếp hậu kỳ tu sĩ không ngờ không bắt được Dược Thiên Sầu? Mọi người không khỏi nhớ tới một câu chuyện được thuật lại lúc trước, nói là ngày trước Thanh Quang Tông Thanh Phó lão tổ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ truy sát Dược Thiên Sầu, kết quả đã bị hắn trốn thoát, sau đó rất nhiều người còn chưa tin, thử hỏi một tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ làm sao khả năng bắt không được một tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ, hôm nay xem ra quả thật có khả năng, Dược Thiên Sầu phỏng chừng từng tu luyện qua pháp môn chuyên chạy trốn. Mọi người nhìn nhau lại nhìn về phía ba vị tộc lão, ba tộc lão tên là Võ Chân, Võ Bảo, Võ Duệ, chính là ba vị tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ còn lại của Võ gia, trong đó tư cách của Võ Chân là lớn nhất.
"Chuyện này vốn nên sớm hướng ba vị tộc lão bầm báo, thế nhưng ba vị tộc lão bế quan tu luyện đến lúc khẩn yếu, nên không dám tùy ý quấy rối. Sự tình là như vậy...Võ Tứ Hải không dám giấu diếm ba người điều gì, lúc này thành thật đem nguyên do sự tình nói ra. Từ lúc bắt đầu xuất thân của Dược Thiên Sầu, sau đó lại đến Phù Tiên Đảo, lại đến cùng Võ Lập Thành bốn người kết thành bạn tốt, ngay cả thế lực ẩn giấu sau lưng hắn cùng chuyện đấu giá danh tác tại hội đấu giá Võ gia cũng không bỏ sót. Nhất là từ trong miệng hắn biết được tin tức của Tất Trường Xuân, lại đến lúc hắn mang theo bốn tộc trưởng của tứ đại gia tộc đi Yêu Quý Vực tìm Tất Trường Xuân, lại càng cung kính nói qua một lần. Cuối cùng là chuyện xảy ra tại Võ gia từ đường, đoạn này càng nói được tỉ mỉ.
Mọi người nghe được trong lòng nhảy mạnh, hay thật! Thế nào lại chọc phải một nhân vật như vậy? Mà sắc mặt Võ Chính Cương đang đứng một bên cũng xám ngắt, không hối hận mới là lạ, nhớ tới câu nói đối phương muốn lấy đầU Minh, quả thực là hối hận muốn chết.
"Lão tổ tông không ngờ còn sống trên đời! Tu vi lão tổ tông đã đạt Hóa Thần kỳ! Lão tổ tông không ngờ là chủ tể của Yêu Quỷ Vực! Thật khó tin! Thật quá khó tin!" Ba tộc lão thần tình kích động, đều có điểm nói năng lộn xộn. Đối với ba người mà nói, tu vi ba người sắp sửa đối mặt bình cảnh khó thể vượt qua, bước không quá bất quá sẽ không sống được bao lâu, hôm nay có một lão tổ tông đã vượt qua được bình cảnh, có thể đi thỉnh giáo, lòng tin ba người nhất thời tăng nhiều.
"Chúng ta hẳn nên lập tức đến bái kiến lão tổ tông!" Võ Duệ kích động nói. Võ Bào cũng kích động gật đầu, Võ Chân cũng bình tĩnh trở lại, nhíu mày hỏi: "Tứ Hải, ngươi nói lão tổ tông không cho chúng ta tìm ngài nữa?"
Võ Tứ Hải gật đầu, lấy ra linh bảo trong túi trữ vật, hai tay giờ lên nói: "Không dám giấu diếm ba vị tộc lão, chính là bởi vì bên trong gia tộc có không ít người yêu cầu tự lập môn hộ, mà ngày xưa lập ra quy củ bốn nhà nâng đỡ lẫn nhau là do lão tổ tông, từ trong miệng Dược Thiên Sầu biết được lão tổ tông vẫn còn sống trên đời, ta tìm không ít tâm tư cầu Dược Thiên Sầu mang bốn người chúng ta đến Yêu Quỷ Vực, sau khi gặp mặt lão tổ tông có hỏi qua ý tứ lão nhân gia. Lão nhân gia biết con cháu hậu thế muốn vi phạm ước nguyện ban đầu của ngài, dị thường tức giận, nhưng lão nhân gia không muốn hỏi lại thế sự, vì vậy ban tặng bốn thanh phi kiếm linh bảo cấp thấp cho bốn gia chủ, muốn bốn người chúng ta xử lý đệ tử trong tộc muốn phân liệt. Lại dặn chúng ta không được quấy rối ngài, bằng không sẽ không tha cho chúng ta."
Tinh Thần Châu Tinh Thần Châu - Thiên Sầu Tinh Thần Châu