Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1880 / 27
Cập nhật: 2015-11-20 02:38:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 164: Băng Gia Kinh Biến!
hanh âm vừa phát ra, oanh oanh liệt liệt vang vọng tứ phương bát cực, từ xa một đạo quang mang xanh lam nồng đậm tiến tới như ánh chớp.
- Đại ca!
- Giáo quan!
- Sư đệ!
Một đạo cầu vồng kinh thiên phi tới, mang theo uy lực vô tận, lướt qua nơi nào, thiên địa nơi đó nổ vang, mặt đất run rẩy, dù cho chỉ là một tia dư uy rơi xuống, cũng khiến cho những phòng ốc kiên cố không gì sánh được phải sụp đổ, mặt đất nứt gãy!
Nhân kiếm hợp nhất!
Lăng Phong nặng nề đánh về phía ngưu đầu linh thể. Cả người như một mũi tên sắc bén đâm xuyên qua bụng nó. Trong lúc nóng lòng cứu Mạch Kha, lực lượng toàn thân hắn đã vượt qua cực hạn điên cuồng bạo phát, kiếm mang sắc bén như xé rách không gian bắn sang hai bên.
- Uồm! Uồm!
Ngưu đầu linh thể không ngừng rống lên, nhưng lần này trong tiếng hống của nó lại tràn ngập kinh khủng cùng bất an. Kiếm mang bắn tới, xuyên qua lồng ngực nó tạo thành một cái động toang hoác, năng lượng nhất thời điên cuồng trào ra. Bị Mạch Kha cùng với Huyết Sát Vệ liên tiếp oanh tạc hai lần, một thân năng lượng của nó mười phần đã mất đi năm sáu, sao còn có thể ngăn cản được một kích toàn lực của Lăng Phong?
Quang mang xanh lam lóe lên, tựa như nước sôi hắt vào tuyết, ngưu đầu linh thể đã tàn tạ không chịu nổi ngẩng đầy sợ hãi rống lên, không cam lòng hóa thành từng đạo quang mang tiêu tán giữa không trung.
Lăng Phong huýt dài một tiếng, một tay cầm kiếm giơ lên trời, Tinh Thiết kiếm tản mát ra hào quang vạn trượng, khiến cho hắn tựa như một vị thần hạ phàm, trên trời dưới đất duy nhất chỉ có một người!
Thân thể hắn hóa thành lưu quang, ôm lấy Mạch Kha chậm rãi đáp xuống đất.
- Phong Nhi?
Đôi môi Mạch Kha run run, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ không chút che giấu. Mái tóc đầy sợi bạc của hắn toán loạn, ảm đạm không gì sánh được, bên trong hốc mắt thật sâu hiện lên nét uể oải, so với lần đầu Lăng Phong gặp hắn tựa như hai người khác nhau.
Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Lăng Phong đột nhiên chấn động, trong lòng hiện lên sự chua xót vô tận, vị sư tôn có phong thái tuấn lãng đã bao giờ tiều tụy như thế này đâu? Hết thảy những điều này đều là vì bản thân mình!
Trên đường chạy về không gặp được nhóm người Khải Ân. Lăng Phong cũng đoán trước hậu quả có thể xuất hiện, chỉ là không nghĩ tới ngay cả Mạch Kha cũng đến Mạt Vân Túc, lại càng không nghĩ tới chỉ vì "cái chết" của mình lại tạo thành đả kích nghiêm trọng cho hắn như vậy!
Bây giờ cảm nhận được tình cảm sâu đậm của sư tôn, Lăng Phong không thể kiềm được, hai đầu gối nặng nề nện lên mặt đất:
- Sư tôn! Đồ nhi bất hiếu!
- Trở về là tốt, trở về là tốt rồi!
Mạch Kha cười vui mừng, muốn đưa tay lên xoa đầu Lăng Phong, nhưng bỗng nhiên cảm thấy một cơn mệt mỏi kéo tới, cánh tay nâng lên tới nửa chừng không chịu được mềm nhũn rơi trên mặt đất.
- Sư tôn!
Lăng Phong kinh hãi, một tay ôm lấy Mạch Kha, hét lớn:
- Bối Nạp Thông!
...
Trong phòng ở tại nơi dừng chân của Đông Phương thương đội, thấy Mạch Kha đang nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, Lăng Phong kinh hỉ hô lên, hẳn nửa quỳ ngồi bên giường Mạch Kha:
- Sư tôn, người có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
Mạch Kha yên lặng nhìn Lăng Phong, nhìn đến mức khiến Lăng Phong hốt hoảng: Lẽ nào vừa rồi chiến đấu kịch liệt một hồi đã lưu lại di chứng trên người sư tôn? Nghĩ tới đây, lòng hắn trầm hẳn xuống, đang muốn xoay người gọi Bối Nạp Thông, Mạch Kha thở dài một hơi nói:
- Phong Nhi, con không có việc gì là tốt rồi!
Không kích động vô vị, không than vãn giả tạo, vẻn vẹn chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa quá nhiều bi thương cùng kinh hỉ. Hai mắt Lăng Phong cay cay, xiết chặt lấy bàn tay Mạch Kha, liên tục nói:
- Sư tôn, con không sao, con không sao!
Mạch Kha mỉm cười, trong nụ cười còn có cả sự nhẹ nhõm và vui mừng nói không nên lời, mọi người đứng bên cạnh thấy cảnh đó đều không khỏi cay cay sống mũi, lại cảm thấy ấm áp không gì sánh được. Một lúc lâu sau, Mạch Kha nói:
- Được rồi, các ngươi đi ra trước đi, ta có chuyện cần nói với Phong Nhi.
Nhóm người Lô Sâm hơi do dự, nhưng vẫn cung kính lui ra ngoài, Lô Sâm đi trên cùng nặng nề vỗ vỗ lên vai Lăng Phong.
Lăng Phong hơi gật đầu một chút, hiểu rằng hắn muốn nói với mình đừng để sư tôn quá hao tổn tinh thần.
Thấy mọi người đều rời đi, Mạch Kha từ trên giường ngồi dậy, vội vã hỏi:
- Phong Nhi, từ đâu mà con hấp thu được nhiều hỏa hệ nguyên lực như vậy?
Ý hắn chính là ám chỉ những quang mang xanh lam đang tràn ngập trên người Lăng Phong, với kiến thức của hắn tự nhiên hiểu rõ điều này đại biểu cho việc gì.
- Yên tâm đi, vi sư cũng đâu phải là tờ giấy!
Mạch Kha bật cười nói, vốn hắn bởi vì chiến đấu kịch liệt mà hao tổn quá nhiều năng lượng, hơn nữa khi thấy Lăng Phong không có việc gì, kinh hỉ quá độ mà ngất đi. Bây giờ sau khi được nghỉ ngơi một lúc đã sớm khôi phục lại vài phần.
- Vâng!
Lăng Phong cúi người đáp, sau đó đem những việc mình trải qua ở Hỏa Sơn Cư kể lại, ngoại trừ một ít ảo diệu trong đó trước khi Sang Sư cho phép hắn không thể tiết lộ ra được, còn về sự tồn tại của Thích Thiên Ách thì hắn kể lại tường tận cho Mạch Kha không sót thứ gì.
Sau khi nghe xong, Mạch Kha hít vào một hơi thật dài, lộ ra thần sắc chấn động:
- Năm đó ta cũng chỉ đi vòng quanh ở phạm vi bên ngoài của Vô Tận Hoang Nguyên một phen mà thôi, thật không thể ngờ bên trong còn nhiều cường giả đến thế.
Hắn vui mừng nhìn Lăng Phong:
- Vậy mà con có thể kết bạn được với một tồn tại kỳ diệu bậc này, thật là khiến ta không thể ngờ nổi, càng khó có được chính là vị linh thể đó còn tràn ngập thiện ý với con nữa. Bất quá Tinh Kỹ tinh chương mà hắn yêu cầu quả thực có chút khó khăn, không biết đến tột cùng phải như thế nào mới có thể luyện chế ra được?
- Việc này sư tôn không cần lo lắng!
Lăng Phong vội vàng nói:
- Đồ nhi tin tưởng về sau khi tu vi đã tiến triển nhất định có thể tiếp xúc được với loại tinh chương này.
- Ừm, thế cũng đúng, vi sư quên mất là trình độ luyện chương của con ngay cả Bản Hách đại sư cũng đều phải thán phục.
Mạch Kha nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc trên mặt có chút cảm khái nói:
- Sợ rằng về sau những thứ mà sư tôn có thể truyền thụ cho con cũng không nhiều nữa rồi.
Đồ đệ thiên tài tất nhiên là chuyện may mắn của người làm sư phụ, nhưng trông thấy tu vi đồ đệ tiến triển cực nhanh, sắp thoát ra khỏi đôi cánh bảo hộ của mình, sao có thể không cảm thấy mất mát được chứ?
- Mặc kệ thế nào, người vĩnh viễn là sư tôn của con!
Lăng Phong nghiêm nghị nói.
Mạch Kha cười ôn hòa, hắn tự nhiên biết tâm tính của Lăng Phong, lúc trước khi biết rõ ràng bái mình là thầy sẽ có thể nhận được chỗ tốt rất lớn, nhưng bởi vì mình khiển trách Gia Liệt Áo mà hắn còn dám không tuân theo. Tâm tính như vậy há có thể là hạng người vong bản?
Quay lại, Mạch Kha lấy từ trong tiết văn ra một khối minh thúy, nói:
- Ở chỗ này của ta có một pháp môn có thể phụ trợ rèn luyện chân nguyên lực, con hãy thử tu luyện một phen, hẳn là có thể giúp giảm bớt hiện tượng trên người con đó!
Trong minh thúy mà Mạch Kha lấy ra có ghi chép một loại pháp môn có tên là "Hỏa Thối", thấy hành động tùy tiện lấy ra như vậy, Lăng Phong trong lòng thầm than: Bất kỳ một cường giả nào thì trên con đường đi tới trưởng thành đều có thu hoạch tích lũy vô cùng đáng sợ. Tu vi của mình tuy rằng đột nhiên tăng mạnh, thế nhưng đối với việc lý giải các tri thức thì không thể bằng được sư tôn. Sự chênh lệch này không thể lấp đầy được trong một thời gian ngắn, chỉ có dần dần theo sự tăng trưởng của kinh nghiệm mới có thể bù đắp nổi.!
Sau khi tỉ mỉ xem xong, môn công quyết tu luyện Hỏa Thối này cũng không quá phức tạp, tác dụng chủ yếu của nó chỉ là phụ trợ tu luyện chân nguyên lực, khi nào đạt tới mức điều khiển như tay chân, nó sẽ có tác dụng gián tiếp đề thăng tiến độ tu luyện. Khẽ nhắm mắt ghi nhớ quá trình tu luyện vào đầu, sau khi niệm lại một vài lần, Lăng Phong nâng hai ngón tay nhẹ nhàng búng ra, đột nhiên một khối hỏa cầu nhỏ như đầu ngón tay cái bay lên, hỏa cầu ngưng tụ lại như viên đạn, có quang diễm lưu chuyển ở bên ngoài mặt. Ngay sau đó, từng khối hỏa cầu liên tiếp thi nhau bay ra, đến khi số lượng hỏa cầu đạt tới mười thì Lăng Phong mới dừng lại.
Mười khối hỏa cầu lấy Lăng Phong làm trung tâm hình thành nên một vòng tròn, chậm rãi xoay quanh người hắn. Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện ra khoảng cách giữa mỗi khối hỏa cầu trong mười khối này đều cố định, không quá gần, cũng không quá xa. Khi tốc độ vận chuyển tăng lên, trong không khí hình thành nên một vòng quang diễm thật dài, vô cùng mỹ lệ.
Trông thấy Lăng Phong dần dần thành thạo, tốc độ vận hành mười khối hỏa cầu càng lúc càng nhanh, Mạch Kha âm thầm sợ hãi than thở, năm đó khi hắn tu luyện môn công quyết này, muốn đạt được tới trình độ như Lăng Phong hiện giờ cũng phải tốn hao thời gian hơn ba tháng, vậy mà Lăng Phong chỉ xem một lần đã làm được luôn. Đồ đệ này, quả thực không hổ danh là "quái vật".
Điều khiển tu luyện một hồi, Lăng Phong linh mẫn cảm nhận được ánh sáng bên ngoài cơ thể mình mơ hồ đã nhạt bớt, tuy rằng không thay đổi quá rõ ràng nhưng xác thực là có giảm đi. Hắn lập tức minh bạch môn công quyết này quả thực rất hữu dụng. Hơn nữa theo thời gian tu luyện tăng lên, say này khi tu luyện Phong Viêm Dung cũng có thể đạt được hiểu quả làm ít hưởng nhiều.
Lăng Phong nhớ tới Thủy Lam Thiên Cát của Phí Ân cùng với Vô Gian Ngọc Lạc của Hằng Trùng. Hỏa Thối này nếu tu luyện đến cực hạn, lại phối hợp với Phong Viêm Dung mà nói, có lẽ uy lực thậm chí còn vượt xa hai đại tuyệt chiêu kia!
Trông thấy Lăng Phong chậm rãi ngừng tu luyện, Mạch Kha ngẫn nghĩ một chút rồi lại móc ra một khối minh thúy:
- Trên này có ghi chép một chiêu nguyên lực ấn có tên là "Cực Diệu Viêm Trụ", cần phải phối hợp với nguyên tố tinh chương Viêm Tráo mới có thể tu luyện, một khi thi triển ra, dưới thánh vực không kẻ nào có thể công phá nổi, phạm vi lớn hay nhỏ thì phải căn cứ vào tu vi người thi triển để quyết định, thế nhưng chân nguyên lực tiêu hao cũng cực kỳ kinh người. Nguyên bản ta dự định để con một lòng chuyên tu Phong Viêm Dung, miễn phải phân tâm sang những thứ khác. Hiện tại xem ra nếu như lượng hỏa hệ nguyên lực con thu nạp lần này có thể ngưng luyện hoàn toàn, có lẽ sẽ đủ chân nguyên lực để thi triển một chiêu này.
Đối với sư tôn mình tự nhiên không cần phải khách sáo, Lăng Phong cung kính tiếp nhận, Mạch Kha lại ân cần nhắc nhở hắn một phen rồi mới nói:
- Được rồi, ra ngoài tâm sự với các sư huynh đệ của con đi, lần này con gặp chuyện không may, bọn họ cũng lo lắng không ít đó!
- Vâng, thưa sư tôn!
Nghĩ tới nhóm người Lô Sâm hiểu lầm mình đã chết nên bộc lộ vẻ điên cuồng như vậy, trong lòng Lăng Phong tràn ngập ấm áp: Cảm giác có người quan tâm thật đúng là không tệ!
Nhìn thấy Lăng Phong cuối cùng cũng đi ra, Lô Sâm lén lút nhìn về phía sau hắn, khẽ giọng hỏi:
- Lão Lục, sư tôn đâu rồi?
Lăng Phong đang muốn trả lời, Lô Sâm đã hô lớn lên một tiếng:
- Sư tôn không có đây, lão Tứ, lão Ngũ, lên đi!
Cảnh Vân cười mờ ám, trên vẻ mặt lãnh khốc của Tang Phi cũng hiện lên vẻ tươi cười khiến người khác không dám khen tặng, ba thân ảnh như hổ vồ môi lao về phía trước, một tay đè Lăng Phong xuống dưới đất, Lô Sâm phẫn nộ quát lên:
- Lão Lục đáng chết, dám hại chúng ta lo lắng, làm cho một đám hảo nam nhi như chúng ta thiếu chút nữa thì rơi lệ vì ngươi!
- Sư huynh, tha mạng a...
Từ những hốc mắt hãm sâu thâm quầng cùng vẻ mặt tiều tụy của bọn họ, Lăng Phong sao không nhận ra được tình cảm huynh đệ nồng đậm của họ dành cho mình? Đối mặt với trận "nghiêm phạt" để phát tiết phấn khích của các huynh đệ, hắn không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là kêu lên đau đớn cầu xin tha thứ.
Tô Lam đứng phía sau thấy một màn như vậy cũng nở nụ cười nhàn nhạt, thực đúng là ấm áp. Nghĩ đến trước đây đám sư huynh đệ Lô Sâm tuy ở chung với nhau nhưng lại rất lãnh đạm, nàng nhìn Lăng Phong nhịn không được cười thật tươi, sư đệ này đúng là một phúc tinh, đối với Tinh Lam, đối với Nguyên Lực Tháp, đới với toàn bộ những người bên cạnh hắn đều là như vậy.
Náo loạn một trận, thẳng cho đến khi Mạch Kha chỉnh lý lại bộ dáng rồi đẩy cửa phòng bước ra, ba người Lô Sâm mới phẫn nộ buông Lăng Phong ra. Thương cảm cho Lăng Phong lúc này hai mắt đã tím bầm như gấu mèo, vẻ mặt vô cùng ai oán.
Khuôn mặt nghiêm túc của Mạch Kha cũng nhịn không được phải lộ ra vẻ buồn cười, đám đồ đệ bảo bối này thực sự là càng ngày càng như lũ hề rồi.
- Sư tôn, vì sao lần này người lại đến Mạt Vân Túc?
Huyết Sát Vệ, Hoàng Phủ Vân, Cố Dao, bao gồm cả nhóm người Hác Vận thay phiên nhau tiến lên biểu thị sự "thăm hỏi ân cần nóng bỏng" đối với Lăng Phong. Sau đó, Lăng Phong thật vất vả mới tìm được một kẽ hở thoát ra, kéo theo thân thể và y phục tàn tạ tiến lên trước mặt Mạch Kha, hiếu kỳ hỏi.
Từ khi rời khỏi Tinh Lam thành, kỳ thực bọn họ đã thương lượng rõ tất cả mọi chuyện, Huyết Sát Vệ sẽ đi trước tới Mạt Vân Túc tiến hành lịch lãm, sau đó trực tiếp tiến thẳng tới địa điểm của Thương Khung Hội Chiến.
Mạch Kha đột nhiên tới đây, sớm đã khiến mọi người cảm thấy kỳ quái. Mục đích hắn tới lần này là mang theo "tin dữ" cho nhóm người Lăng Phong, sau đó dưới cơn tức giận điên cuồng mà quên bẵng đi mất.
- Nếu không phải con hỏi tới, ta hầu như cũng quên mất.
Mạch Kha vỗ trán nói:
- Các con đi được một thời gian ngắn, từ Băng Phong thành có gửi tới một bức thư, chỉ đích danh muốn giao cho con cùng Khải Ân.
Biểu tình Mạch Kha có chút ngượng ngùng, Tô Lam bên cạnh cũng cười thầm không thôi. Trên thực tế, chỉ là một bức thư đâu cần đường đường Mạch Kha đại sư phải tự mình đưa tới? Đơn giản là Mạch Kha quá nhớ đám đồ đệ bảo bối này, thật vất vả mới tìm được cái cớ để chạy tới đây. Việc này còn khiến cho hai lão oan gia Mạch Kha cùng Kiều Sâm Đặc thiếu chút nữa đánh nhau để tranh cướp, làm cho Hoàng Phủ Lập bị kẹp ở giữa dở khóc dở cười. May mắn là tin tức được che giấu khá kín đáo, bằng không có lẽ ngay cả Bản Hách cũng phải chạy tới góp môt phần náo nhiệt.
Lăng Phong tự nhiên không biết nguyên lai trong chuyện này còn nhiều trắc trở như vậy, hắn chỉ hiếu kỳ nhận lấy bức thư, đến tột cùng Băng Phong thành có việc gì mà lại muốn tìm hai người mình.
Đầu tiên hắn bình thản mở thư ra xem, nhưng ngay sau khi đọc xong, lại nhìn dòng chữ cuối cùng đề trên đó, lông màu Lăng Phong nhíu lại thật chặt.
- Đại ca, xảy ra việc gì sao?
Khải Ân khẩn trương hỏi, từ trong biểu tình của Lăng Phong hắn đã nhìn ra có điểm không ổn.
- Băng gia có chuyện rồi!
Lăng Phong đem bức thư giao cho Khải Ân.
Tinh Ngự Tinh Ngự - Thất Nguyệt Hỏa Tinh Ngự