Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1880 / 27
Cập nhật: 2015-11-20 02:38:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Tiến Nhập Thần Bí
goài Băng Phong thành.
Đằng sau một bụi cây rậm rạp tươi tốt, ba người Lăng Phong lẳng lặng nằm sấp xuống, ba ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con đường phía trước. Nếu thật có người của Giản gia đi qua Băng Phong thành, thì đấy chính là con đường duy nhất.
- Hắc, tổ chức tình báo của gia tộc càng ngày càng thối nát rồi, người của Giản gia nếu như thật sự vận chuyển vật trọng yếu, vậy làm sao có thể lựa chọn băng qua Băng Phong thành đây?
Trần Hàng oán giận nói:
- Làm hại ta sáng sớm phải ở chỗ này chờ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không hề có.
- Tiểu bạch kiểm, nếu ngươi không nhịn nổi thì cứ trở về là được, ta đây còn ngại cùng ngươi ở chung một chỗ sẽ rất nghẹn khuất đó!...Khải Ân cười nhạo nói. (Nghẹn khuất: Kìm nén ủy khuất)
- Ngươi...
- Đừng có ầm ĩ nữa, có người tới!
Ánh mắt Lăng Phong co rụt lại, trên con đường phía trước có hai người đang vội vã đi tới khiến cho hắn chú ý. Hai người này tiếng bước trầm ngưng, rất rõ ràng là Chân Võ Giả tu luyện đã có thành tựu, hơn nữa trong đó còn có một người ở phía sau lưng đeo một cái bao.
- Đứng lại!...Trần Hàng thét lớn lên rồi nhảy ra ngoài.
- Cái tên đáng chết này!...Lăng Phong thầm mắng một tiếng, hợp tác với Khải Ân nhảy theo ra.
Hai người đi đến một cao một thấp, tên có dáng cao gầy vừa thấy có điều phát sinh ngoài ý muốn nhất thời cả kinh, hét lớn:
- Nhị đệ, chạy mau, có người đánh cướp.
Bộ dáng bối rối của hắn cực kỳ giống như người bình thường gặp phải cướp bóc vậy, nhưng mà Lăng Phong sớm đã chú ý tới cử động của hắn, làm sao lại có thể dễ dàng bị gạt đây?
Trường kiếm trong tay nhẹ run, kiếm khí sắc bén bay thẳng đánh về phía người nọ, kiếm quang màu bạc trắng sáng rừng rực dưới ánh nắng khiến mắt kẻ khác phải hoa đi!
- Kiếm khí!
Tên cao gầy cũng bất chấp việc ngụy trang, một mình chật vật quay cuồng để tránh thoát một kích đó:
- Nhị đệ, là người của Băng gia, cầm món đồ đó đi mau!
Hắn quay người lại đem bao quần áo ném qua, ngay sau đó không để ý đến Lăng Phong, bay thẳng đến Trần Hàng mà đánh.
- Muốn chết!
Lục kinh cức hiện lên, ánh mắt âm lãnh của Trần Hàng chợt lóe:
- Thiên phú linh kỹ, kinh thứ! (Kinh thứ: Vung dây ra đâm)
Đầu của lục kinh cức rất nhanh liền hướng tên cao gầy động vài cái, mỗi một lần mũi cây động đều có thể biến ảo thành một đạo quang ảnh, nương theo đó là những tiếng xẹt xẹt xé gió, uy thế kinh người!
Bất đồng với linh kỹ dựa theo tinh chương hậu thiên mới có thể tu luyện, thì thiên phú linh kỹ là nương theo lúc Cự Linh thức tỉnh mà tự nhiên xuất hiện, hơn nữa uy lực cũng sẽ nương theo năng lực của Cự Linh mà tăng lên một cách sâu sắc!
- Công kích tính linh kỹ?
Nam tử mập mạp bị công kích kinh hãi, cũng bất chấp tiếp tục cùng đồng bạn liên thủ đối địch cùng nhau, hắn ngưng lại quát một tiếng:
- Cự Linh truy điện!
Một ảo ảnh giống như con ngựa xuất hiện sau lưng hắn, hắn run tay bắt lấy tên cao gầy quăng lên cao, lập tức xoay người bỏ chạy. Cự Linh cùng hắn tâm ý tương thông, bốn vó phi động, giống hệt như điện quang hướng chỗ khác chạy đi.
- Chạy đâu cho thoát? Cự Linh phụ thân...Thái Nhạc!
Khải Ân hét lớn, thân thể của hắn trong nháy mắt bành trướng ra thêm ba phần, lực lượng xác thịt phồng lên trong nháy mắt đem trang phục xé tung! Lúc này Khải Ân thoạt nhìn cao cỡ hai mét rưỡi, là hình mẫu của một tiểu cự nhân (Người khổng lồ nhỏ)
Đây chính là bộ phận thiên phú năng lực đặc biệt "Cự Linh phụ thân" mà các Thiên Hành Giả sơ giai có được khi thức tỉnh!
Khải Ân vung tay chụp xuống nam tử mập mạp, Cự Linh cả người bộc phát, một đoàn kình khí cương mãnh vô trù đè xuống đầu hắn! (Vô trù: Không cần sự trợ giúp)
Thực lực song phương kém nhau khá lớn, một kích này của Khải Ân ngưng tụ hết thiên phú linh kỹ cùng Cự Linh tự thân, uy lực mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đem Cự Linh đối phương đập thét một tiếng rồi ngã mềm xuống đất. Cự Linh cùng túc chủ quan hệ mật thiết, truy điện bị hao tổn, nam tử mập mạp phun ra một ngụm máu tươi, bao quần áo trong tay chịu không được lực đánh sâu kịch liệt mà văng ra một bên!
Cùng lúc đó, lục kinh cức của Trần Hàng bay tới đâm nhanh vào ngực tên cao gầy mấy lỗ, nhất thời, máu tươi tuôn ra!
- Đại ca!
Hai tròng mắt nam tử mập mạp trở nên đỏ bừng, bỏ hết tất cả phòng ngự, lấy một mạng đổi một mạng hướng Trần Hàng đánh tới. Trần Hàng khóe miệng nhẹ nhếch:
- Muốn chết!
Mũi gai lại phát động, có điều lần này lại xuất hiện ngoài ý muốn nho nhỏ, nam tử mập mạp kia không ngờ lại hoàn toàn để mặc cho kinh cức đâm xuyên tim mình, ngang nhiên ôm lấy cổ Trần Hàng, máu nóng trong miệng điên cuồng phun vào mắt hắn!
- AAAAAA
Hét thảm một tiếng, Trần Hàng rống giận:
- Gia hỏa ti tiện, chết cho ta!
Song chưởng vung lên, Cự Linh bộc phát, liền đem nam tử mập mạp đánh cho thịt nát tả tơi đầy trời!
Trần Hàng nhìn lại bản thân chật vật, lại nhìn đến ánh mắt Khải Ân ở một bên nhìn vào có chút hả hê, một tia hung ác âm hiểm chợt lóe qua đáy mắt hắn. Nhất là khi hắn chứng kiến bao đồ trong tay Lăng Phong, ánh mắt lại càng lộ ra thêm sự ghen ghét.
- Rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Lăng Phong lộ ra nụ cười vui mừng, đồng thời cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng hắn. Ban đầu hắn vốn tưởng nhiệm vụ lần này kỳ thật chỉ phái một người đi qua thử, thật không ngờ Giản gia lại thật sự phái người đi qua Băng Phong thành, không những thế lại còn mang theo một bao đồ bên người nữa! Cho dù cố tình che mắt người khác thì cũng đâu cần phải làm giống thật như vậy chứ?
- Đại ca, cẩn thận!
Tiếng la của Khải Ân khiến cho Lăng Phong bừng tỉnh lại từ trong trầm tư, một điềm báo chợt hiện lên, Lăng Phong nhanh chóng lui lại vài bước, tránh được chỗ hại ngay ngực. Tuy nhiên dù là như vậy, thì đạo ánh sáng xẹt như điện của lục kinh cức vẫn đâm trúng tay hắn, bao đồ vỡ vụn, máu tươi vẩy ra!
Không cần phải nhiều lời, Lăng Phong cũng khẳng định rõ ràng là Trần Hàng nhân cơ hội ra tay muốn cướp đoạt bao đồ trở về lấy công, hắn trong lòng giận dữ định ra tay. Đột nhiên, một thanh âm cổ quái trực tiếp khắc sâu vào trong óc hắn:
- Tuyệt vời a, quá tuyệt vời a, không ngờ lại là linh hồn song phân chi thể (linh hồn chia làm hai cái), càng khó có được chính là tiên thiên Cự Linh còn chưa có tỉnh giấc! Thật sự là chuyện tuyệt đến nỗi không còn gì tuyệt hơn rồi, hahahaha.
Ngay lập tức, đầu hắn cảm giác như muốn ngất đi, tựa hồ như bên trong nhiều ra một thứ gì vậy.
- Trần Hàng, ta xxxx mười tám đời tổ tông nhà ngươi!
Hai tròng mắt Khải Ân một mảnh đỏ bừng, đối với hắn mà nói, cho dù một cái ngón tay của Lăng Phong so với tánh mạng của hắn còn muốn trọng yếu hơn nữa! Mắt thấy Lăng Phong bị thương ngay trước mắt mình, điều này khiến cho nội tâm hắn tự trách muốn chết được. Trong tiếng nổi giận, "Thái Nhạc" lại phát động, một đoàn kình khí màu bạc trắng ngưng kết thành thực chất hướng vào đầu Trần Hàng oanh kích!
- Ha ha, thì ra bất quá chỉ là một bao đồ không, ta sẽ không cùng với các ngươi tranh công này đâu! Hẹn gặp lại ở doanh huấn luyện!
Trong điện quang thạch hỏa, Trần Hàng thấy rõ bao đồ bị mình đánh nát không có vật gì. Vì vậy liền buông tha ý niệm hiến công đạt sủng trong đầu mình, hắn rất sợ Khải Ân lỗ mãng sẽ nhân cơ hội cùng Lăng Phong liên thủ đối phó mình, vì thế liền bỏ lại một câu rồi bay đi thoát khỏi hiện trường!
- Đại ca, huynh làm sao vậy?
Chứng kiến bộ dáng ngây ngốc của Lăng Phong, Khải Ân bỏ qua ý định truy kích Trần Hàng, vội vàng hỏi.
- À, không, không có gì.
Lăng Phong thất thần nói, hắn không dám vững tin với chuyện mới vừa xảy ra, không biết mình có bị ảo giác không, chẳng lẽ...mới vừa rồi thật sự có người nói chuyện?
- Cái tên khốn kia thực sự càng lúc càng quá kiêu ngạo rồi, phi, không phải là ỷ vào bản thân có một hảo tỷ tỷ thôi sao? Ta sớm muộn gì cũng đánh nát trứng thối của con chó này!...Khải Ân tức giận chửi.
- Uhm, việc này để sau này hãy nói, huấn luyện viên khẳng định là đang sốt ruột chờ, chúng ta trở về Băng Phong Cốc trước.
Sau khi trở về, Trần Hàng không ngờ sớm đã thêm mắm thêm muối đem nhiệm vụ lần này báo cáo, ở trong miệng của hắn, hai người Lăng Phong ngược lại trở thành trói buộc, nếu không có lục kinh cức của hắn phát, toàn bộ người của Giản gia một kẻ cũng không lưu. Khải Ân đang định giải thích, thì Lăng Phong trong lòng vừa động, ngăn cản hành động của hắn lại, cam chịu cách nói của Trần Hàng.
Đơn giản răn dạy cả hai một phen, Bạch Nham liền để cho họ trở về. Khải Ân vẫn còn có chút tức giận, muốn đi tìm Trần Hàng tính sổ, Lăng Phong chỉ mỉm cười vỗ vỗ vai hắn:
- Sổ sách này sớm muộn gì cũng tính, bất quá bây giờ cứ để cho hắn tiêu dao cho đã đi.
Khải Ân có thói quen lấy Lăng Phong làm đầu, có phân phó của hắn nên cũng tạm thời kiềm chế tâm tư lại.
Trong lều ở nội doanh.
Lăng Phong khẽ nhíu mày, một màn quỷ dị nọ lúc ban ngày khiến cho tâm của hắn khó mà bình tĩnh, chẳng lẽ...thật sự có thứ gì tiến vào đầu mình rồi sao?
- Hắc, tiểu tử thúi, thứ gì là thứ gì? Có thể lọt vào mắt xanh của lão nhân gia ta là phúc khí mười tám đời tổ tông nhà ngươi tu luyện rồi, ngươi không ngờ lại còn làm ra bộ dáng không tình nguyện nữa? Thật sự là tức chết lão phu mất!
Một giọng nói già nua, thần bí, tựa hồ như mang theo chút thương cảm vang lên, thanh âm này lưu lại cho Lăng Phong ấn tượng rất sâu khắc!
Lăng Phong đột nhiên đứng dậy, bàn tay nắm lấy trường kiếm, cảnh giác nói:
- Ai? Ngươi đến tột cùng là ai?
- Khỏi tìm, lão phu đang ở trong thức hải của ngươi, ngươi làm sao mà tìm được ta chứ?
- Thức hải?
- À, lão phu thiếu chút nữa đã quên, thức hải, tức là theo lời các ngươi gọi, là thế giới linh hồn!
Thanh âm thần bí lại vang lên:
- Hắc hắc, đừng suy nghĩ nữa, ngươi là trời sinh linh hồn song phân chi thể, đã vậy Cự Linh còn chưa tỉnh giấc, rất thích hợp để truyền thừa tuyệt học của lão phu! Nhanh, bái sư mau lên, sau khi bái sư xem như một thân tuyệt học của lão phu đã có người kế nghiệp!
Thấy Lăng Phong trầm mặc không nói, thanh âm thần bí vội la lên:
- Này, tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì? Phải biết rằng năm đó biết bao nhiêu người cầu lão phu thu họ làm đồ đệ mà lão phu cũng không có đáp ứng. Nếu không phải hôm nay chỉ còn lại mỗi linh hồn, tiểu tử ngươi thiên phú lại vô cùng khế hợp một cách hiếm thấy, ngươi tưởng có thể may mắn bái lão phu làm thầy sao?
- Ta cuối cùng cũng phải thấy được ngươi, thì mới có thể biết rõ được người ta sắp bái làm sư phụ là dạng người gì chứ
- Ồ, nói cũng có lý, thôi, để lão phu tiêu hao chút năng lượng linh hồn cho ngươi gặp mặt vậy!
Vừa dứt lời, một thân ảnh già nua liền xuất hiện trước mặt Lăng Phong.
Tâm tư của Lăng Phong sớm đã động, vừa thấy thân ảnh xuất hiện, trường kiếm trong tay liền vung, kiếm khí sắc bén giống như đã luyện hướng nó bổ tới.
- Tiểu tử thúi, ngươi làm cái gì?
Thân ảnh quái dị hú lên, né sang một bên. Lăng Phong lạnh lùng cười:
- Ta chưa bao giờ có thói quen đem vận mệnh của mình giao phó trong tay kẻ khác! Ngươi cho rằng chiếm cứ được thế giới linh hồn là có thể tùy ý phân phó ta sao? Thật sự quá ngây thơ rồi!
- Phi phi phi, thật sự là một tiểu tử hỗn trướng mà! Không biết lý lẽ! Lão phu chẳng muốn cùng ngươi so đo!
Thân ảnh chợt lóe hướng vào Lăng Phong. Lăng Phong cả kinh, trong tiềm thức muốn né tránh, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại tránh không được, không ngờ bị nó tiến nhập vào trong thế giới linh hồn của mình.
- Tiểu tử thúi, ngươi điên rồi! Có lão phu dạy bảo, thứ khác không nói, chỉ cần cỡ tên tiểu tử vung móng vào ngươi lúc sáng, ngươi bóp chết nó giống như là bóp chết một con kiến vậy! Thật không ngờ ngươi lại vô tâm cự tuyệt lão phu?
- Ta không tin ngươi!
Chỉ là một lý do vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho người thần bí kia nghẹn hồi lâu không nói nên lời. Một hồi sau, hắn mới lẩm bẩm:
- Không tin? Hắc, không tin ư? Không có thói quen đem vận mệnh giao phó trong tay kẻ khác? Thật đúng là một tiểu tử có tính tình quật cường a, thật đúng là...
Thanh âm mấy chữ cuối cùng của hắn cực thấp:
- Rất giống lão nhân gia ta a!
- Thôi, tiểu tử thúi, ngươi cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải cầu đến ta thôi!
Bỏ xuống một câu, người thần bí miễn cưỡng nói:
- Sự tình hôm nay cũng đừng nghĩ nói với người khác, nếu như ngươi không muốn bị coi là đồ điên!
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Phong lười biếng duỗi thắt lưng một chút, tỉnh lại từ trong mơ. Nếu như không phải người thần bí kia nhắc nhở tại bên tai một câu: "Này, tiểu tử, ngươi thật sự không định suy nghĩ lại chút sao", hắn cơ hồ là tưởng rằng mọi chuyện phát sinh hôm qua hết thảy là ảo giác của mình rồi.
Hắn bây giờ còn chưa có nghĩ ra làm thế nào để đối mặt với việc trong thức hải của mình đột nhiên nhiều ra một vị "khách ở nhờ", bất quá, chuyện này cũng không hề trở ngại việc tu luyện mỗi ngày của hắn.
Bước tới bên hồ thường tu luyện, thân đón ánh sáng mặt trời, thu nạp một khắc năng lượng thuần khiết tới đan điền khí tuyền rồi luyện hóa thành Cự Linh, dựa theo tần suất chuyển động chín lần chu thiên. Đổi lại lúc trước, thì hết thảy mọi thứ đều được tiến triển vô cùng thuận lợi, đáng tiếc hôm nay lại không được như vậy. Ngay từ lúc Lăng Phong bắt đầu tu luyện, người thần bí đã bắt đầu mở mồm mở miệng nhắc:
- Sai bét rồi, Cự Linh làm sao lại có thể vận chuyển như thế? Cái này là chân võ quyết do tên ngốc nào truyền xuống vậy? Tu luyện như thế sẽ khiến cho kinh mạch từ từ cương hóa, làm sao có thể trộn lẫn thành một được? Hắc hắc, chân võ quyết bình thường mặc dù chỉ là công pháp để tạo căn cơ trên con đường tu luyện, nhưng tu luyện sai lầm như vậy di chứng có hại vô cùng a. Ngươi nói coi đến cùng là ngươi tu luyện thứ võ quyết cặn bã gì vậy?
- Câm miệng!
Rốt cuộc, Lăng Phong nhẫn nại không nổi nữa, rống lớn một tiếng.
- Hắc hắc, Lăng thủ tịch, đến tột cùng là ai chọc giận ngươi mà tức giận thế? (Thủ tịch: Cấp cao nhất)
Trần Hàng giống như một oan hồn xuất hiện kế bên.
Lăng Phong bình ổn lại tâm tình, có vẻ chán ghét nhìn thoáng qua hắn:
- Ngươi hôm nay lại có trò gì mới nữa?
- Trò thì không dám có, chỉ là ta muốn nhắc nhở Lăng thủ tịch, làm đệ tử thủ tịch của nội doanh tựa hồ là có chức trách hiệp trợ huấn luyện viên huấn luyện các đệ tử đó?
Trần Hàng thanh âm thành khẩn nói.
- Chuyện này không phiền ngươi phải nhắc.
- Không không không, ta nghĩ Lăng thủ tịch đã hiểu lầm ý tứ của ta rồi.
Trần Hàng cười quỷ dị:
- Cho đến bây giờ ba mươi hai đệ tử nội doanh, đại bộ phận đều đã thức tỉnh Cự Linh, mà Lăng thủ tịch tựa hồ như ở phương diện này không có bất cứ tư cách gì chỉ đạo họ a!
Lăng Phong cau mày, hắn đã hiểu rõ ý đồ đến của tên này rồi. Hừ, muốn ỷ vào việc Cự Linh của mình thức tỉnh mà rình lấy danh dự của đệ tử thủ tịch ư? Hắn biết rõ suy tính trong lòng của Trần Hàng, trở thành đệ tử thủ tịch tức là trở thành đệ tử có khả năng được hưởng vinh quang cao nhất trong doanh huấn luyện, nhận được những trao tặng có tu vi cấp cao nhất! Mà đệ tử thủ tịch ngoại trừ được hưởng danh dự tôn sùng ra, còn có thể có thân phận "trợ giúp huấn luyện" giúp đỡ huấn luyện viên huấn luyện đệ tử, có được tiền lương nhất định!
Từ ba năm trước, Lăng Phong chiếm được danh hào thủ tịch cho tới nay, chưa từng có ai khiêu chiến mà thắng được hắn, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc lại có thêm một tên không biết sống chết mò tới nữa rồi!
Mỉm cười, lùi bước vốn không phải là tính cách của mình, Lăng Phong hãnh diện nói:
- Đệ tử thủ tịch tựa hồ như cùng với việc thức tỉnh Cự Linh không có quan hệ gì nhỉ? Có một số người, sợ rằng Cự Linh thức tỉnh dù cấp cao tới đâu đi nữa, thì cuối cùng vẫn là rác rưởi không cản được a!
Câu này nói ra cực kỳ tàn nhẫn, sắc mặt Trần Hàng biến đổi một chút, hắn mạnh mẽ kiềm chế xúc động của mình, ra vẻ phong độ nói:
- Hào khí của Lăng thủ tịch, ta hiện ở nơi này coi như chính thức khiêu chiến! Ba tháng sau, là lúc nhận tân đệ tử tiến vào doanh huấn luyện, đến lúc đó mong rằng Lăng thủ tịch không nên lùi bước cho thỏa đáng!
Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp:
- À, thiếu chút nữa ta quên mất, trước đó vài ngày ta không nghĩ tới là đã tiến vào tứ tinh rồi, ngại quá, thật sự là ngại quá a! Hahahaha!
Trong tiếng cười điên cuồng, hắn quay đầu rời đi.
Tứ tinh? Lăng Phong có chút thất thần, hắn mỗi ngày khổ luyện rốt cuộc mới có thể tiến vào tứ tinh, thật không ngờ cái tên kia lại...chẳng lẽ không có Cự Linh thật không được sao?
Lúc này, Khải Ân thở hồng hộc mà chạy tới:
- Đại ca, cái tên kia tới tìm huynh làm gì?
- Hắn muốn khiêu chiến chức thủ tịch...Lăng Phong hời hợt nói.
- Cái gì? Cái tên khốn kiếp này, đại ca, huynh chờ đó, đệ hôm nay không tìm hắn tính sổ là không được!
- Khải Ân!
Lăng Phong cười nhạt:
- Có một số việc, làm nam nhân là không thể nào né tránh!
- Đại ca!
Khải Ân có chút nóng nảy, hắn rất rõ hiện trạng của Lăng Phong. Mặc dù tu vi của hắn rất cao, lý giải đối với Thốn Kích Quyết cũng không người nào có thể bằng, nhưng mà trong thực chiến không có Cự Linh trợ giúp, lực công kích của hắn thua kém không ít. Một khi cùng đối thủ có tu vi ngang nhau chiến đấu thời gian dài, tình thế xấu có thể gặp quả thật rất lớn, mà điều này đã được nghiệm chứng rõ trong lúc thực hiện nhiệm vụ ngày hôm qua! Nghĩ đến Lăng Phong thật vất vả lắm mới thành lập được uy vọng trong doanh huấn luyện, rất có thể sẽ bởi vì nhân tố hoàn toàn bất công này mà bị hủy, Khải Ân cảm giác được nội tâm mình nóng cháy không thôi.
- Làm sao vậy? Đệ không tin huynh sao?
Lăng Phong ánh mắt như điện:
- Ta...là đại ca của đệ a!
- Ta là đại ca của đệ a!
Những lời này giống như điện quang chiếu sáng ký ức của Khải Ân, trong trí nhớ, có một thân thể nhỏ gầy nhưng cứng cỏi đứng chắn trước người mình, mà thân ảnh yếu gầy đó vốn đã sớm vào doanh, tu vi của thiếu niên đó ít nhất cũng đạt tới nhất tinh! Lúc ấy vì để bảo vệ mình, thân ảnh gầy yếu bị đánh khắp người thương tích, nhưng mà hắn lúc ấy chỉ cắn răng thản nhiên mà nói với mình một câu..." Ta là đại ca của ngươi a!"
Rồi sau đó, Khải Ân liền thấy được một màn mà cả đời mình khó quên, thân ảnh gầy yếu không ngờ lại lao thẳng tới một hài tử có tu vi cao nhất mà đánh, một luồng lệ khí hung ác nọ chấn nhiếp đối phương không dám nhúc nhích chút gì! Sau đó chính là một trận mãnh kích phô thiên, mà hài tử kia một bên sợ hãi ngăn cản công kích của thân ảnh gầy yếu, một bên kêu gọi đồng bạn hỗ trợ. Mà lúc này thân ảnh gầy yếu kia vô luận thừa nhận bao nhiêu đòn thế nghiêm trọng cũng vẫn cắn chặt răng một quyền tiếp một quyền nặng nề đánh, không biết mệt mỏi, cũng không biết đình chỉ...
Thân ảnh gầy yếu, lạnh lùng, cứng cỏi, kiên cường đó đã dùng hành động điên cuồng cứng ngắc của bản thân phá vỡ ý chí mưu toan ngăn cản của mọi người. Những nắm đấm rơi vào người hắn càng lúc càng nhẹ, cho đến khi có người lặng lẽ đào tẩu, thì hắn vẫn phảng phất như một cỗ máy huy động nắm tay vào mục tiêu phía trước. Tại thời khắc đó, trong lòng của Khải Ân, cả thiên địa ở trước mặt nắm tay đó đều yếu ớt như vậy! Cuối cùng, thậm chí cả khi thân ảnh gầy yếu nọ rốt cuộc bởi vì thể lực không đủ mà hôn mê bất tỉnh, thì những hài tử vây quanh nhìn cũng không ai dám hướng hắn đánh một quyền một cước nào hết!
Giờ phút này, khi Lăng Phong nói những lời đó ra, Khải Ân không hề khuyên bảo nữa, bởi vì hắn hiểu rõ những lời nói đó mang ý nghĩa kiên định đến cỡ nào, bất khuất đến cỡ nào, cùng với máu huyết điên cuồng cỡ nào!
Tinh Ngự Tinh Ngự - Thất Nguyệt Hỏa Tinh Ngự