Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1734 / 14
Cập nhật: 2015-11-21 21:35:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
uổi sáng Sasha thức dậy nằm yên bên cạnh Liam, và lần này bà cười được rồi
- Em như nằm mơ. Chắc em đã dùng ma túy... cả 2 ta đều điên mới làm chuyện này
- Phải - Anh đáp, lăn ra nằm ngửa trên giường, miệng cười toe toét - Chúng ta điên và anh thích điên như thế. Sống không được như thế này thì chán biết bao nhiêu
- Đúng, có lẽ khi không điên thật chán. Chúa mới biết khi đi người ta mới hạnh phúc như thế nào. Em không nhớ gì hết
- Không điên chán lắm - Anh đáp và cười với bà
- Ôi lạy Chúa... đừng nói rằng...
- Hôm nay chúng ta đã làm gì?
- Em không biết anh đã làm gì, thưa ngài họa sĩ điên. Còn em, em phải làm việc để sống. Em phải nuôi con và giúp đỡ các họa sĩ của em
- Không có anh. Anh không nằm trong số đó - Anh nói với vẻ rất hồ hởi, rồi lăn qua hôn bà. Họ hạnh phúc trở lại. Cuộc đời thật ngọt ngào - Đi Vermont thăm con xong, anh sẽ trở về đây - Anh đã có kế hoạch bay từ Boston về London, nhưng bây giờ anh thay đổi kế hoạch chỉ trong nháy mắt. Nếu em muốn, anh sẽ bay về Paris với em. Anh khôn muốn quấy rầy em và Xavier vào ngày lễ Giáng sinh. Anh có thể về London vài ngày
- Không - Bà cương quyết đáp - Em muốn có anh ở đây - Xavier chắc cũng thích như thế - Tatianna hẳn là cô ta không muốn mừng Giáng sinh với mẹ và anh trai. Nhưng Xavier vẫn trung thành với bà, không muốn để bà 1 mình. Bà ngồi dậy, nghiêm trang nhìn anh rồi nói - Liam - Trông bà có vẻ như muốn tuyên bố 1 việc gì - Lần này em sẽ không để mất anh đâu. Dù chuyện xảy ra như thế nào em cũng cóc cần. Em không muốn lần này gặp chuyện bê bối nữa. Nếu lần này anh bỏ ra đi, em sẽ đi theo anh. Em muốn anh biết điều đó. chúng ta phải sướng khổ có nhau, sống chết bên nhau mới được. Em sẽ không chịu nổi cảnh mất anh lại
- Vâng, thưa bà! - Anh chào, rồi đi tắm
Thật không có gì sung sướng bằng cảnh được thấy anh lại, thấy thân hình trần truồng của anh cao ráo, đẹp đẽ và mái tóc dài vàng ươm
- Em nói thật đấy! - Bà nói lớn theo anh khi anh mở vòi nước - Hôm nay em sẽ nói cho Tatianna biết - Bà nói với anh đồng thời như nói với mình. Bà biết bây giờ Tatianna sẽ bằn lòng việc này của 2 người. Đời của bà là của bà, chứ không phải của ai hết
- Anh yêu em!- Anh đáp. Bà nói cái gì, anh cũng đồng ý. Anh đang sống trong cảnh hạnh phúc
Bà làm thịt lợn muối, trứng và bánh nướng xốp cho cả 2 người. 1 giờ sau, anh quay về giường, đọc báo, còn bà chuẩn bị đi làm. Trông anh có vẻ như chưa bao giờ bỏ đi, giống như lâu nay anh vẫn ở đây
Khi bà xách cặp chuẩn bị đi, bà nhìn anh và nói
- Người giúp việc sẽ đến làm lúc 12 giờ trưa đấy
- Anh biết. Anh nhớ. Khi ấy anh đã dậy rồi. Hôm nay trông em trưởng thành rất nhiều - Anh vui vẻ nói
- Em trưởng thành rồi
- Không, em không trưởng thành. Đừng nói láo với anh, Sasha. Em không trưởng thành nhiều hơn anh đâu. Nếu em trưởng thành thì chúng ta đã không yêu nau như thế này
Bà sung sướng vì họ đã trưởng thành. Rất sung sướng. Anh cũng vậy. Thực ra phải nói cực lạc mới đúng. Bà cảm thấy như thể đời bà trẻ lại, trẻ lại với anh. Sự thực là bà làm cho anh lớn lên, và anh làm cho bà nhỏ xuống. Họ phải phấn đấu 1 năm trời mới thu hẹp khoảng cách để có thể đến điểm hòa hợp nhau, và hình như họ đã tìm ra được chỗ ấy. Điều quan trọng là phải giữ cho được kết quả này. Bà sẵn sàng trước thử thách này, và anh cũng vậy. Cả 2 đều biết việc này không dễ, nhưng nó rất có giá trị cho cả 2 người - Em đi ăn trưa được chứ? - Bà gật đầu - Anh sẽ đến đón em lúc 1 giờ. Anh phải đi làm 1 vài công việc vặt trước đã. Anh muốn đi mua vài món quá Giáng sinh cho mấy đứa nhỏ. Theo em thì chúng muốn cái gì?
- Em đâu biết chúng, LIam - Bà nói, cười với anh
Anh quay lui, nằm lên giường lại như 1 ông vua
- Anh muốn sơm thay đổi tình hình này. Lần sau em đến New York, chúng ta cùng đi Vermont
- Giao ước rồi đấy nhé - Bây giờ chuyện tình của họ không còn bí mật nữa. Nếu họ muốn thực hiện công việc này, họ sẽ làm tự nhiên, không có gì cản trở họ được. Bây giờ bà chuẩn bị để làm việc này, và anh cũng vậy. Họ đã mất 1 năm trời để có sự đồng bộ hoàn hảo như bây giờ. Mất anh 4 tháng, khiến bà nhận ra rằng anh rất quan trọng đối với bà. Và anh c4ng nhận thấy bà như thế đối với anh. Bà hôn anh trước khi ra đi, và sau đó 1 lát, anh nhảy ra khỏi giường. Anh cũng muốn mua cho bà 1 món quà Giáng sinh. Chiều nay anh sẽ mua. Lần này không mua vòng vàng, mà phải mua cái gì đẹp hơn. Tuần này anh đã kiếm được nhiều tiền, anh nôn nóng mua tặng bà món quà quý giá
Anh đến đón bà ở phòng triển lãm lúc 1 giờ. Họ đến ăn trưa tại nhà hàng Gino, rồi sau đó anh đưa bà về phòng triển lãm rồi mới đi mua hàng. Anh về lúc xế chiều, ngồi chơi với Marcie trong khi Sasha bận làm việc với khách hàng. Trước khi khách về, bà giới thiệu Liam với ông ta rằng anh là họa sĩ đang lên đầy hứa hẹn nhất của họ. Rồi bà hôn lên má LIam, và bà thấy anh muốn đi xa hơn thế. Anh không muốn giữ bí mật nữa. Khi họ ra về, anh tươi cười
- Em làm cái gì trong ấy tuyệt đấy chứ!
- Sao? Giới thiệu anh với khách hàng có tuyệt không? - Bà nghĩ anh muốn bà làm thế, và bà sung sướng vì anh thích thế. Bà biết anh muốn được mọi người chấp nhận anh, và thỉnh thoảng còn muốn được giới thiệu với mọi người. Anh cần thế, và nếu trong những việc này làm cho anh hạnh phúc, thì bà sẵn lòng làm ngay. Rất sẵn lòng. Bà muốn thế vì bà yêu anh, và biết anh yêu bà
Điều khiến cho 2 người ngạc nhiên là khi họ trở lại với nhau quá nhanh, như thể họ không hề xa nhau. Anh dời chỗ ở từ nhà bạn ở Tribeca về nhà bà. Sasha nói cho Tatianna biết, rồi gọi nói chuyện với Xavier ở London. Lần này cô không phản đối. Cô không ưa Liam, nhưng chấp nhận quyết định của mẹ, và còn bằng lòng để cho anh cơ may tiến tới. Cô nhận ra mẹ cô rất yêu anh
Mọi việc đã trở lại con đường cũ, tốt đẹp hơn trước rất nhiều. Tình hình như thể mỗi lần họ xa nhau, khi tái hợp, sợi dây ràng buộc họ càng chặt hơn trước, khiến cho họ gần nhau hơn bao giờ hết. Lần này bà cảm thấy như đã lấy anh, và anh cũng nói như thế. Bà phân vân không biết rồi họ có lấy nhau được không, như điều này không quan trọng. Điều quan trọng là họ đã quay về với nhau. Mối tình của họ có vẻ có thể thành công, và bà cảm thấy lần này họ sẽ gắn bó keo sơn với nhau mãi. Sáng hôm ấy bà đã nói với Marcie như thế, chị ta mừng cho bà
Trong 2 ngày tiếp theo, họ cùng đi ăn trưa, ăn tối, đi mua hàng, khi bà bận việc thì anh đi chơi loanh quanh trong phòng triển lãm. Họ lại đi vào thói quen làm tình buổi tối, buổi sáng, thỉnh thoảng vào giữa 2 thời gian ấy. Sáng hôm sau, Liam đi Vermont, quà cho các con anh đã cho vào túi xách sẵn sàng. Anh có mua cho bà món quà, anh đã cất vào học bàn trong phòng của Xavier. Anh mua cho bà chiếc vòng đeo tay nhỏ bằng kim cương, giống như cái bằng vàng lần trước, nhưng lần này chiếc vòng sáng long lanh và trông rất "người lớn". Bây giờ anh có đủ khả năng để mua. Hồi tháng 5, anh không có đủ. Sau lần triển lãm tranh của anh, mọi việc đều thay đổi. Anh đã có nhiều tiền, và anh rất nôn nóng quay lại làm việc
Khuya hôm đó, sau khi họ đã đi ngủ, điện thoại di động của anh reo, mới đầu họ không nghe. Máy điện thoại của Liam để trong phòng tắm, nhưng vì chuông cứ reo mãi, nên cuối cùng Sasha nghe, bà thúc tay thức anh dậy, nói cho anh biết. Anh đã ngủ say. Anh liền chập choạng đi vào phòng tắm lấy điện thoại, lòng phân vân kh6ong biết ai gọi. Beth gọi. Khi nghe giọng chị, anh tỉnh ngủ hẵn, nhìn Sasha với anh mắt hoảng hốt
- Chuyện gì thế? - Sasha hỏi, vẻ lo lắng. Điện thoại gọi vào giờ ấy, với cách anh hỏi như thế là không tốt rồi. Bỗng bà nghĩ đến các con anh
- Charlotte bị tai nạn. Beth gọi đến. Họ đến thăm ngôi nhà mới của người chồng tương lai của cô ấy xây cất cho cô ta. Ngôi nhà xây chưa xong. Charlotte bước trên tấm bạc đậy che lỗ hổng trên tầng lầu, thế là nó té xuống tầng lầu, rơi trên 1 đống vật liệu xây dựng
- Ôi, lạy Chúa! - Sasha có vẻ hoảng hốt như anh. Anh run lên, để máy điện thoại xuống. Nắm lấy bàn tay của Sasha. Rồi anh bóp mạnh bàn tay bà khiến bà đau nhói, và anh kể tiếp câu chuyện
- Nó bị gãy lưng, họ chưa biết nặng nhẹ ra sao. Không biết nó có thể đi lại được hay không. Nó bị thương trên đầu, nhưng không nặng bằng sau lưng. Bây giờ nó tỉnh rồi, nhưng rất đau đớn - Anh bật khóc và ôm bà. Anh phải đi ngay tức khắc. Không thể đợi đến sáng mai được. Bà gọi điện thoại thuê xe cho anh, muốn đi với anh, nhưng bà nghĩ có người lạ đi vói anh đến đấy sẽ gây cho Beth và ca1ccon anh nhiều khó khăn. Nhưng bà ước chi có thể đến đấy với Liam. Bà biết anh cần bà
Chưa đầy 10 sau, họ ra khỏi nhà. Anh đem túi xách theo, họ đi taxi đến chỗ cho thuê xe. Nửa giờ sau, anh sẵn sàng đi Vẻmont
- Em ước chi đi được với anh - Bà nói với lòng thành. Anh thông cảm cho bà. Có bà đến đấy sẽ rất khó khăn. Họ sẽ đến thăm Charlotte tại phòng chấn thương, và anh biết nếu Sasha đi với anh, Beth sẽ rất đau đớn
- Anh sẽ gọi báo cho em biết khi anh biết rõ sự tình - Anh nói, rồi ôm bà vào lòng 1 lát. Anh cần sức mạnh bà truyền qua cho anh. Khi ấy là 1 giờ sáng, anh phải lái xe 6 giờ liền, nếu thời tiết tốt tì có thể ít hơn, nếu không thì nhiều hơn. Beth đã báo cho anh biết nơi họ ở trởi đang rơi tuyết
- Em sẽ nghĩ đến anh từng giây từng phút - Bà nói, và hôn anh qua cửa xe. Bà vẫy tay chào, anh lái xe đi. 1 phút sau bà đi taxi lên phía trên thành phố về nhà. Bà có mang theo điện thoại di động, trước khi bà về đến nhà, anh gọi cho bà. Khi anh nói với bà, anh rất xúc động, và khóc
- Anh yêu em, Sasha... cám ơn em sẵn sàng ở bên anh khi anh cần em!...
- Em sẵn sàng ở bên anh, cưng à. Em sẵn sàng ở đây từng phút, cầu nguyện cho anh và các con anh - Bé Charlotte tội nghiệp. Nó không chết quả thật quá may. Sasha hy vọng, như anh hy vọng, tai nạn không trầm trọng như họ lo sợ - Lái xe cẩn thận nhé, anh yêu... Khi đến đấy hãy gọi cho em, nếu có thể
Đêm đó anh gọi cho bà nhiều lần, báo cho bà biết tin tức về Charlotte do Beth báo cho anh hay. Bé đang ở trong tình trạng nguy kịch, nhưng phải chờ. Khi anh đến đấy, họ đang giải phẩu cho bé vào buổi sáng. Sasha cảm thấy đau đớn khi nghĩ đến cảnh họ nơm nớp lo sợ. Thật là cơn ác mộng. Bà thấy không có gì đau đớn bằng cảnh 1 em bé bị thương nặng. Liam đến đấy lúc 9 giờ sáng và Sasha ngồi đợi để biết tin anh cả đêm. Bà theo dõi tin anh suốt đêm. Cứ nửa giờ là bà nói chuyện với anh 1 lần. Khi anh không gọi thì bà gọi. Bà mừng là vì họ đã trở lại với nhau, cho nên nhờ thế bà mới giúp đỡ anh được trong cơn hoạn nạn này
Bà không nghe tin anh cho đến giờ ăn trưa, trong thời gian Charlotte ở trong phòng mổ. Họ cho biết đến chiều tối cô bé mới ra khỏi phòng mổ. Liam ngồi ở góc phòng, khóc ròng khi anh miêu tả tình trạng của cô bé cho bà nghe. Sasha ngồi ở phòng triển lãm để đợi nghe tin của anh, nước mắt đầm đìa. Kết quả phẩu thuật nghe có vẻ đầy hứa hẹn. Tình trạng không đến nỗi tệ như họ lo sợ, nhưng rất xấu. Khi họ có cơ hội để nói chuyện về việc tai nạn xảy ra, Liam nói cho bà biết rằng người đàn ông sắp cưới Beth rất giận mình, ông ta cho rằng mình có lỗi trong việc này và ổng rất khổ sở. Charlotte đi với ông ta, đến xem cái phòng mà người ta đang xây cho cô bé. Ông ta mới quay đi 1 phút để chỉ cho bé thấy cái gì đấy thì bé té. Liam nói Beth trách ông ta, nhưng không bằng ông ta tự trách mình. Nghe anh nói, bà mường tượng ra cảnh cực kỳ đau đớn cho họ. Tom, con trai đầu của Liam, bay từ trường về nhà để thăm em gái. Cả gia đình anh đều có mặt đầy đủ. Sasha ân hận là bà không đi với anh đến thăm họ. Bà định bay đến ở tại 1 khách sạn gần bệnh viện để có thể hỗ trợ cho Liam, nhưng anh nói họ ngủ tại phòng của Charlotte và trên những chiếc giường thô sơ ngoài hành lang. Anh nói có lẽ anh kh6ong được gặp bà. Cho nên bà ở lại New York, lúc nào cũng cầm điện thoại di động trên tay
Bà rời khỏi phòng triển lãm lúc 7 giờ để về nhà, và ngồi bên cạnh máy điện thoại. Đêm đó, anh gọi cho bà nhiều lần. Đến sáng, tin tức có phần tốt hơn 1 chút, sau 1 đêm không ngủ nữa, Sáha cũng như LIam. Anh nói Beth rất căng thẳng, nhưng tử tế với anh. Anh nói cô ta mất hết tinh thần. Họ phải hủy cuộc đám cưới dự kiến trong 3 tuần nữa. Họ phải hoãn lại sau tháng Giêng. Cho đến khi họ biết Charlotte đã bình phục. Bỗng nhiên cuộc sống của mọi người bị đảo ngược, mạng sống của Charlotte vẫn còn bấp bênh. Cô bé vẫn chưa ra khỏi cơn nguy kịch
Ngaỳ nặng nề trôi qua, đến cuối tuần thì họ biết cô bé không bị liệt tứ chi, như vẫn không biết về 2 chân cô. Tất cả đều phụ thuộc vào tình hình cột sống có lành hẳn hay không. Rõ ràng cô bé có khả năng đi lại được, nhưng không có gì chắc chắn, và nếu bé có đi lại được thì cũng phải mất hàng tháng, thậm chí có thể đến hàng năm bé mới đứng vững được. Và trước mắt, bé phải trải qua nhiều lần phẫu thuật nữa. Sasha mừng khi họ có bảo hiểm đầy đủ, nếu kh6ong họ phải tốn kém rất nhiều, có thể đi đến chỗ sạt nghiệp vì phải chạy chữa cho bé. Việc chữa trị sẽ mất hàng năm và rất tốn kém mới giúp cô bé bình phục. Theo Beth cho biết, trước mắt, chị phải lâm vào cảnh rất khó khăn vì phải trực tiếp chăm sóc cho bé. Liam có vẻ đau khổ khi anh nói chuyện này với Sasha. Dĩ nhiên là phải có người chăm sóc Charlotte, nhưng anh không thể ở đấy được. Anh sống ở London, và muốn đến với Sasha ở Paris. Anh lo sợ không ăn lễ Giáng Sinh với bà được, nhưng đấy chỉ là mối quan tâm không đáng kể. Nghe anh nói, Sasha quyết định sẽ ăn Giáng Sinh ở New York. Nếu anh có cơ hội đến với bà để mừng lễ Giáng sinh, thì anh đến New York dễ dàng hơn là đến Paris, nơi bà đã định ăn lễ Giáng Sinh. Và ở Paris, phòng triển lãm này không có bà thì nhờ Bernard điều hành cũng thuận lợi, tốt đẹp rồi
Bà gọi Xavier,nói cho chàng biết chuyện xảy ra. Cũng như bà, chàng rất lo lắng cho Liam. Xavier biết Charlotte trước ngày Beth bỏ đi, chàng đã gặp bé nhiều lần. Chàng đau đớn khi nghĩ đến chuyện cô bé có thể bị bại liệt, chàng hy vọng chuyện ấy sẽ không xảy ra cho bé. Chàng nhờ mẹ chuyển lời thăm hỏi đến Liam, và nói chàng sẽ đi nhà thờ để cầu nguyện cho cô bé. Sáng hôm đó, Sasha thắp đèn cầy cho bé, rồi đi lễ cầu nguyện cho bé. Đây là viết rất ít khi bà làm
Xavier đề nghị chàng đến New York để ăn mừng Giáng Sinh với bà, nhưng thật ra chàng muốn ở lại London với cô bạn gái mới. Cô ta đã mời chàng đi trượt băng với cô, cho nên Sasha để cho chàng được tự do. Rõ ràng chàng có nhiều chuyện vui ở đấy. Chàng nói chàng rất cám ơn bà, và hứa sang năm sẽ ăn lễ Giáng Sinh với bà. Nhưng GIáng sinh năm nay chắc sẽ có nhiều chuyện đáng lo
Bà hỏi tin tức từ LIam suốt 2 tuần tiếp theo, cho đến gần lễ Giáng Sinh. Họ tỏ ra lo lắng Charlotte đến nỗi quên cả Giáng Sinh sắp đến. Bệnh tình cô bé có phần khá hơn, nhưng không chắc chắn gì. Mọi người đều rất căng thẳng. Liam quá mõi mệt, anh bắt đầu gắt gỏng với bà, ít gọi cho bà hơn, vì anh phải thay phiên để ngồi cạnh bên giường Charlotte 8 giờ 1 phiên. Sau mỗi phiên, thỉnh thoảng anh phải ngủ 1 giấc trên giường kê ở hành lang, rồi mới có thì giờ gọi cho bà. Sasha thông cảm cho anh, biết anh bị căng thẳng, nên bà cố kiềm chế mình. Bà buồn bã khi nghe tin tức từ xa nói đến, bà chỉ biết mường tượng ra cảnh mọi người ở đấy như thế nào, ngồi suốt ngày đêm trong phòng chấn thương để chăm sóc cho bé gái. Liam cho biết bé rất đau đớn, thấy bé đau đớn anh rất đau lòng. Thật là cơn ác mộng cho cả mọi người. Mỗi lần bà nói chuyện với Liam là lòng bà đau đớn cho anh. Anh vẫn hứa là khi nào có thể, anh sẽ đến New York để thăm bà. Bà không biết khi nào anh sẽ đi được, và bà không hỏi. Bà muốn làm nhẹ bớt gánh nặng trên vai anh, kh6ong thêm vào làm gì nữa
2 ngày trước Giáng Sinh, các bác sĩ đã tặng cho Charlote và gia đình món quà quý báu. Họ báo cho gia đình biết rằng việc chữa trị sẽ còn lâu, nhưng cô bé sẽ đi lại được. Có thể đi khập khiễng, không vững vàng, dáng đi lựng khưng như cô bé sẽ đi được. Cột sống của cô bé không hoàn toàn bị hỏng, nhưng cũng không trở lại hoàn toàn như trước. Bé cần chữa trị lâu dài, nhưng như thế cũng là điều đáng mừng cho bé và cho gia đình. Bé sẽ nằm việt ít ra là 3 tháng, có thể lâu hơn, nhưng họ tin là bé sẽ bình pục, và không bị ảnh hưởng tới tinh thần. Bé cần phải can đảm để trải qua những cuộc phẩu thuật, nhưng mọi người đều lạc quan. Ngày hôm đó họ gạch tên bé ra khỏi danh sách bệnh nhân nguy kịch. Khi Liam gọi báo cho Sasha hay tin này, anh khóc ròng. Và Sasha cũng khóc với anh. Tình hình còn rất đáng buồn, nhưng mọi người đã nhẹ nhõm tỏng lòng. Có lẽ trong vài tuần tới tình hình còn tệ, nhưng ai nấy đều tin tưởng thế nào bé cũng khỏi
- Anh muốn đến thăm em - Liam nói, giọng mệt mõi
- Tại sao không để em lái xe đến thăm anh? Em không muốn anh lái xe khi người anh mệt mõi như thế
- Anh khỏe - Liam đáp, nhưng bà nghe giọng anh không được khỏe như anh nói. Hơn 2 tuần, anh quá mệt mõi và suy nhược. Bà không muốn anh lái xe xa như thế. Nhưng anh đã nhất quyết ngày mai xuống thăm bà, để ở với bà đêm trước Giáng Sinh, rồi anh nói anh phải quay về. Anh vẫn thay phiên trực bên giường bệnh với Beth và Becky. Bà nghe anh có vẻ lúng túng khi nói đến Becky, nhưng trong lúc lâm nguy, họ không còn chọn lựa nào khác. Lúc cũng phải có 1 trong 3 người ở bên cạnh bé, còn ông bà ngoại của bé cũng như người chồng chưa cưới của Beth, thì giúp bé theo khả năng của họ. Charlotte có rất hiều người thươn yê giúp đỡ, rồi còn có Jsassha và Xavier cầu nguyện nữa. Bà cũng nói chuyện này cho Tatianna biế.t Cô hoảng hốt và nhờ bà nói với Liam rằng cô xin cia buồn. Sasha nói lại cho Liam nghe, anh nói anh rất xúc động va xin cảm ơn cô. Tatianna được nuông chìu, khó tính thật đấy, nhưng cô có tấm lòng nhân hậu
Sasha lo lắng cho Liam khi anh lái xe từ Vermont đi về phía nam. Cứ mỗi giờ là bà lại gọi cho anh, và anh có vẻ tỉnh táo, khỏe khoắn. Đêm trước anh đã cố ngủ 1 giấc rồi. Bà rất nôn nóng muốn gặp anh, bà rất sung sướng khi có anh đến để mừng lễ với bà, mặc dù thời gian qua đã xảy ra chuyện không hay
Trong lúc anh đang trên đường đi thì bà dựng cây Giáng Sinh và trang hoàng nó cho anh. Bà đã treo dưới cây 1 ít quà tặng anh: cái chemise ngộ nghĩnh, cái mũ chơi dã cầu, cuốn sách hội họa nguyên là của bố bà, và cái đồng hồ của nhà hàng Catier. Khi bà đang lo lắng đợi anh, thì anh đến lúc 6 giờ tối. Anh đã đến đúng giờ, vì nhờ đường ít xe cộ
Sasha vừ thấy anh, bà liền bật khóc. Trông anh xơ xác, bơ phờ, và khi bà ôm anh vào người, anh khóc nức nở. Anh cảm thấy mình như người chết đuối trong 2 tuần vừa qua. Chưa bao giờ trong đời anh gặp trường hợp khủng khiếp như thế này. Bà thấy anh không còn có vẻ bé bỏng nữa, mà anh đã lớn lên rất nhiều, lớn hơn tuổi của anh trong nhay mắt. Chỉ trong vòng mấy tuần mà trông anh già hơn 10 tuổi. Thấy anh, bà rất đau lòng, mắt anh lộ nét căng thẳng, buồn rầu. Anh tả cho bà nghe cảnh khủng khiếp đã diễn ra như thế nào. Chỉ nghe thôi mà ruột gan bà như thắt lại. Cảnh tượng thật là khủng khiếp. Nhưng bây giờ Charlote đã đỡ hơn nhiều, hy vọng cô bé sẽ chóng bình phục
- Beth xử sự như thế nào? - Sasha muốn biết về chị ta
- Cô ấy lo lắng lắm. Không bao giờ cô rời khỏi bệnh viện. George ở lại nhà bạn.Tom thay phiên với chúng tôi thức bên giường bệnh - Cả gia đình đều tụ lại với nhau, ngay cả Becky, nhưn LIam không nói nhiều đến cô ta.Anh còn cảm thấy có tội vì chuyện đã làm với cô ấy, và có lẽ mãi cảm thấy như thế. Sasha không lo về chuyện cô ấy, đấy chỉ là chuyện điên cuồng trong 1 đêm, khiến cho anh phải trả giá đắt. Sasha mừng vì anh đã ở trong bệnh viện với Charlotte. Đấy là chuyện mà không đứa trẻ nào có thể quên được, anh cũng sẽ không quên, ngay cả Sasha cũng không
Bà nấu cho anh 1 bữa ăn tối mừng Giáng Sinh thật tuyệt vời, đun nước cho anh tắm trong bồn, rồi đưa anh vào giường. Anh nằm yên lặng nhìn bà 1 hồi thật lâu, nắm tay bà. Anh quá mệt nên nói rất ít. Anh không rời mắt khỏi bà, và đến 12 giờ khuya thì họ tặng quà cho nhau. Bà đem quà vào giường tặng anh, rồi anh ngồi dậy đến phòng dành cho khách để lấy quà tặng bà. Bà sửng sốt khi thấy chiếc vòng kim cương anh mua tặng bà, rồi mang chiếc vòng vào cổ tay
- Chiếc vòng đẹp quá! Anh thật đã nuông chìu em - Bà hôn anh, lòng mừng thầm được ở với anh. Và anh thích tất cả quà tặng của bà, nhất là chiếc đồng hồ và cuốn sách về hội họa nguyên là của bố bà
Khi bà lên giường thì anh đang nằm nhìn trần nhà. Anh không có cử chỉ gì tỏ ra muốn làm tình với bà, và bà cũng không. Sau những chuyện vừa xảy ra, bà nghĩ chuyện làm tình là không thích hợp. Anh có vẻ quá xơ xác. Không có lòng dạ nào để làm tình, và cũng không nghĩ đến chuyện ấy. Họ chỉ nằm bên nhau, muốn lặng lẽ nắm tay nhau
Đến gần 1 giờ sáng, anh lăn qua nhìn bà. Anh quá mệt nên không đi dự thánh lễ vào lúc nửa đêm, và bà cũng không bảo anh đi. Bà chắc thế nào Chúa cũng hiểu
- Anh yêu, trông anh quá mệt mõi. Tại sao không ngủ đi? - Bà muốn ru anh ngủ như ru 1 đứa bé. Anh rất cần được như thế, vì anh còn nhiều việc khó nhọc sắp đến. Sáng mai anh sẽ quay về những công việc ấy. Đây là đêm duy nhất anh được nghỉ ngơi, rồi anh phải lái xe gần 7 giờ để đến đấy
- Anh không muốn ngủ. Anh muốn ngủ với em đêm nay, tận hưởng hạnh phúc với em - Anh muốn kéo dài giây phút ở bên bà
- Em đây. Anh cần phải ngủ. Nếu không, ngày mai anh sẽ mệt, không lái xe được đâu - Anh muốn tối mai sẽ được cùng các con anh mừng lễ Giáng Sinh, hay nếu có thể thì sớm hơn càng tốt.Sáng mai anh sẽ ra đi lúc 7 giờ. Họ cỉ còn lại với nhau 6 giờ - Khi tình hình lắng dịu bớt, em sẽ lái xe đến thăm anh - Bây giờ còn quá sớm, bà chưa thể đên thăm gia đình anh được, nhưng Liam hình như không biết anh sẽ ở lại bao lâu. Sasha kiên nhẫn chờ đợi
- Sasha nàiy, anh phải nói với em chuyện này - Anh nói, chống khủy tay để nhỏm người lên
- Chuyện gì thế? - Bỗng bà tự hỏi phải chăng anh sắp đề nghị thành hôn với bà, nhưng bà nghĩ đề nghị lúc này thì thật quá kỳ quặc. Nếu vậy thì anh quá cao hứng. Bà cười với anh, ngước mắt nhìn anh. Bà rất sung sướng khi có anh ở đây, và anh cũng vậy. Nhưng bây giờ tuy đang xa cảnh kinh hoàng trong bệnh viện, trông anh vẫn buồn. Anh đã trải qua những giây phút lo sợ, và đã chứng kiến cảnh quá đau lòng, khiến cho anh không dễ gì quên được cảnh tượng ấy. Tất cả mọi người phải cần 1 thời gian dài mới qua khỏi được chứ không riêng gì 1 mình Charlotte. Tai nạn này xảy ra khiến cho cả gia đình đều bị chấn thương
- Anh không biết bắt đầu từ dâu - Anh đáp, và nhắm mắt lại. Khi anh mở mắt ra, Sasha đang nhìn anh đăm đăm. Lời anh nói nghe có vẻ quan trọng, nên bà chú ý nghe - Charlotte sẽ cần được chăm sóc rất nhiều, nào là phải được trị liệu, phục hồi chức năng, đủ thứ. Nó phải nằm bệnh viện nhiều tháng trời, rồi chúng tôi phải giúp nó hồi phục chức năng ở nhà vì nó còn quá nhỏ, hay tại trung tâm phục hồi chức năng. Ở Burlingtn có 1 trung tâm - Bà hiểu điều anh lo lắng. Bà thấy rõ sự lo lắng của anh. Bà muốn làm bất cứ điều gì để giúp anh, bà muốn nói với anh như thế càng sớm càng tốt, nhưng không phải là muốn xen vào gia đình anh hay nhòm ngó gia đình anh
- Xin trả lời là phải - Bà đáp, rồi nghiêng người qua hôn anh, Liam có vẻ ngạc nhiên
- Phải cái gì? - Bà đã làm cho anh hoang mang. Thật ra khó nói được tâm trạng của anh lúc đó
- Nếu anh cần em ứng trước tiền thì phải, được thôi. Tai nạn như thế tốn rất nhiều tiền. Em sẽ làm đủ cách để giúp anh. Phòng triển lãm sẽ làm, và em cũng sẽ làm - Nước mắt tuôn ra trên mặt bà
- Anh yêu em. Em khỏi cần làm việc ấy
- Em muốn làm thế - Công việc quá đơn giản
- Chúng tôi không sao. Tiền bảo hiểm của chúng tôi nhiều lắm. Nhờ trời Beth rất lo đóng tiền bảo hiểm. Còn anh thì không. Anh thường cho việc mua bảo hiểm là ngu ngốc. Thật ơn Chúa, chúng tôi đã mua và bây giờ chúng tôi cần đến tiền bảo hiểm - Anh nghĩ còn thiếu hụt bao nhiêu, bố mẹ Beth sẽ lo. Trong những năm qua, họ đã dành được nhiều tiền. Và người hôn phu của Beth cũng muốn giúp. Anh nghĩ ông ta không nên làm thế. Nhưng ông ta cảm thấy có trách nhiệm về tai nạn đã xảy ra - Rồi chúng tôi sẽ tính tóan sau. Chúng tôi chưa thấy có hóa đơn tính tiền nào hết. Nhưng dù sao cũng cám ơn đề nghị của em
- Vậy thì tốt, thế chuyện anh muốn yêu cầ là gì? - Sasha hỏi, cười với anh. Anh hít 1 hơi dài
- Không phải yêu cầu, Sasha à. Anh muốn nói với em 1 chuyện, chứ không phải yêu cầu. vì thế mà anh xuống đây. Để nói với em - Nước mắt quanh mắt anh
- Nói với em chuyện gì?
Anh nhắm mắt 1 lát, rồi mở mắt ra và lên tiếng. Anh cảm thấy mình như kẻ sát nhân tàn bạo khi nói những lời này với bà. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác
- Anh sẽ quay về với Beth - Sasha nhìn anh 1 hồi lâu như thể không hiểu anh nói gì
- Anh sẽ quay về với Beth - Anh lặp lại. Bà nhìn anh như thể mình bị ai bắn. Rồi bỗng nhiên bà ngồi dậy
- Quay về Vermont vào ngày mai phải không? - Bà không thể thở ra hơi, cố níu vào hy vọng cuối cùng ấy
Nhưng anh lắc đầu
- Quay về với cuộc hôn nhân của chúng tôi.Cô ấy không thể làm công việc này 1 mình. Phải mất hàng tháng hay hàng năm mới làm cho Charlotte dđi được, và có thể nó không hoàn toàn bình phục hẳn. Chúng tôi chưa biết được. Anh cũng ngồi dậy với bà - Trước đây tôi không đến đấy vì Beth. Bây giờ tôi phải làm việc này. Cô ấy muốn tôi trở về. Chúa mới biết tại sao. Tôi nghĩ là cô ấy điên. Tôi là người chồng khốn nạn với cô ấy suốt 20 năm. Tôi quá bận rộn đóng vai họa sĩ điên, và chẳng giúp được gì cho cô ấy. Nhưng bây giờ tôi phải làm việc này. Tôi không thể để cô ấy làm việc này 1 mình, Sasha à. Không thể được. Cô ấy đã từ hôn khi chuyện này xảy ra. Cô ấy nói cổ không thể tha thứ cho anh ta được. Cổ cần tôi trở về - Anh ngồi nhìn Sasha, nước mắt chảy đầm đìa xuống 2 má. Anh yêu bà. Nhưng anh cũng yêu vợ. Và vợ anh đang cần anh, cần hơn bao giờ hết. Bản chất của anh là người tốt. Chính cái bản chất tốt đã khiến cho bà yêu anh, và bây giờ chính cái bản chất tốt này đã làm cho anh phải từ giã bà để ra đi
- Chuyện này không phải là lý do để anh quay về với hôn nhân. Nếu anh cần, anh cứ ở lại đấy 6 tháng. Nếu không đủ thì anh ở lại 1 năm. Nhưng đừng vì chăm sóc đứa bé bị bệnh mà anh quay về với hôn nhân. Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô bé khỏi bệnh? Anh phải gắn bó với cuộc hôn nhân và với Beth suốt cuộc đời còn lại
- Tôi không bỏ cô ấy, Sasha à - Anh đáp - Cô ấy bỏ tôi và tôi đáng bị như thế. Tôi không bao giờ bỏ vợ con
- Ôi, lạy Chúa! Tôi kh6ong thể tin được chuyện này - Họ vừ quay lại với nhau và anh đang ở trên giường với bà. Nhưng suốt đêm anh không đụng đến bà. Anh chỉ đến với bà lần cuối cùng, để nói với bà anh rời xa bà, lần này rời xa vĩnh viễn - Tôi nghĩ là trí óc anh bây giờ không đủ sáng suốt để quyết định 1 việc như thế. Anh cũng nghĩ thế - Bà đang chiến đấu để dành quyền sống. Nhưng nhìn mặt anh, bà biết bà đã thua. Lần này bà không thắng nổi. Đúng là chuyện này không thể thực hiện được, nhưng hoàn toàn vì lý do khác. Và không có vũ khí gì để chiến đấu dành lại anh. Beth có 20 hôn nhân để làm vũ khí, và 3 con nữa, trong đó chỉ có 1 đứa đang bệnh nặng. Sasha không có cơ may nào - Anh không thể dợi cho đến khi đã ngủ được 1 giấc cho tỉnh táo rồi mới quyết định hay sao?
- Ở đây không có quyết định, Sasha à. Tôi không thể để Beth giải quyết việc này 1 mình, và tôi cũng không thể bỏ con gái tôi - Anh đã trưởng thành, đã có trách nhiệm và bây giờ anh không muốn bà nữa. Bà không thể tranh cãi gì với anh được. Vì bà biết điều anh sắp làm là đúng, đúg cho tất cả bọn họ. Ngoại trừ bà. Bà cảm thấy thư thể bị anh bỏ rơi, và anh đã bỏ rơi thật. Liam choàng tay ôm quanh bà, bà khóc nức nở, va 2 anh cũng khóc - Sasha, tôi rất buồn, tôi yêu em. Tôi muốn sống hết đời bên em.Tôi muốn chuyện tình của chúng ta có kết quả tốt... nhưng tôi phải quay về. Tôi xinthe63 là nếu không có chuyện này, tôi sẽ cưới em làm vợ. Tôi muốn cưới em. Nhưng bây giờ tôi không thể làm được điều đó - Chuyện thật là bi thảm cho cả 2 người. Nhưng Sasha biết Liam cũng yêu Beth. Bà có thể thấy được điều này trong mắt anh. Chuyện thật phi lý, nhưng thật, anh yêu cả 2. Anh có trách nhiệm nhiều với Beth. Sasha phải thua. Liam cảm thấy anh phải hy sinh Sasha để cứu con gái mình
Họ ôm nhau nằm khóc suốt mấy giờ liền, than thở với nhau, và ước chi tình thế khác đi. Bà muốn nổi giận, muốn ghét anh, nhưng không thể làm được. Bà không muốn giận, bà tan nát cả cõi lòng. Lần này bà cảm thấy đau đớn như khi Arthur mất, hay còn tệ hơn thế nữa. Và khi Liam trở về với bà, ông đã thực sự chết hẳn đối với bà. Lần này chắc anh sẽ không trở về nữa, và cả 2 đều biết thế
- Nếu em muốn thì tôi xin rút lui khỏi phòng triển lãm. Tôi không muốn gây khó khăn cho em thêm nữa
- Anh không cần làm thế. Làm thế là bất công đối với anh. Anh có thể tiếp xúc với Karen và Bernard để giải quyết công việc - Sasha nghĩ sau vụ này chắc bà không thể gặp Liam, hay nói chuyện với anh được. Nếu bà làm thế, bà sẽ đau đớn vô cùng.Chưa bao giờ trong đời, hay từ khi Arthur chết đến giờ bà gặp cảnh đau khổ như thế này
Họ vẫn nằm trong tay nhau cho đến 6 giờ. Đến 6 giờ 30 thì LIam dậy. Cả 2 trông như đã bị đánh tơi bời. Điểm bậy nhất là bà biết anh đang làm 1 việc chính đáng. Quyết định như thế chứng tỏ anh không còn là người họa sĩ điên nữa. Đấy là quyết định của 1 người cao quý, người tốt, người biết mình phải có trách nhiệm với vợ con, bằng lòng sống theo bổn phận của mình trong gia đình. Quyết định chính đáng. Và chính quyết địh này đã làm cho bà yêu anh thêm
- Nếu tình hình không tiến triển tốt thì sao? - Sasha hỏi trong khi anh mặc quần áo - Khi Charlotte đã khá hơn mà 2 người không hòa thuận nhau thì sao? Khi ấy chuyện gì sẽ xảy ra?
- Tôi không biết - Anh thành thật đáp, mắt nhìn bà. Cả 2 đều có vẻ phờ phạc
- Chuyện chắc sẽ không ổn thỏa đâu, vì anh đã ngủ với Becky. Trường hợp đàn ông không hạnh phúc với vợ, họ mới làm những việc như thế
- Có lẽ đúng. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã chán nhau. Beth ngán ngẫm cảnh nghèo túng. Tôi cảm thấy lúc nào cũng quá bận bịu vì con cái. Bao nhiêu trách nhiệm đổ lên đầu tôi. Trời đất, tôi lấy vợ năm mới 19 tuổi!
- Và chính vì thế mà anh trở về với vợ con - Sasha rầu rĩ nói - Anh hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi làm việc này. Anh có thể chăm sóc Charlotte trong thời gian cần thiết thôi, chứ không cần phải trở về với Beth
- Sasha, tôi đã quyết định rồi - Anh đáp. Nghe như lời cáo chung đối với bà - Tôi phải trở về. Cô ấy cần tôi. Cô ấy không thể làm việc này 1 mình. Cô ấy không đủ nghị lực - Sasha gật đầu. Không còn gì để tranh cãi nữa. Bà đã cố sức đưa ra lý lẽ, nhưng bà đã thua. Bà không có lòng dạ nào để cố thuyết phục. Anh nghĩ anh phải trở về với Beth, chỉ vì anh muốn thế, chứ không phải vì chị ta yêu cầu. Thế nào anh cũng suy ngẫm về điều này. Sasha biết anh sẽ làm thế. Anh là con người có tính tình kỳ quặc, nhưng là người tốt
Bà đề nghị nấu cho anh bữa ăn sáng, nhưng anh lắc đầu. Anh không thể ăn được. Họ không ngủ. Anh cảm thấy như anh đang từ bỏ cuộc sống khi phải chia tay với bà. Anh rất muốn sống với bà, thế mà bây giờ số phận lại chia rẽ 2 người. Vì bàn tay của số phận, chứ không phải vì lỗi của người nào hết. Và bàn tay của Chúa. Vì sốt phận.Tất cả mọi mơ ước của họ đã bị hủy hoại tiêu vong. Nhưng vì hạnh phúc của Beth, của Charlotte và của các cậu con trai. Anh thuộc về họ. 20 năm trước, anh đã thề với Beth, bây giờ anh phải thực hiện lời thề. Anh cảm thấy anh không còn lựa chọn nào khác. Sasha là giấc mơ. Còn Beth là vợ
Anh để quà tặng vào ba- lô của anh, bà nhìn xuống chiếc vòng, rồi nhìn anh và nói
- Tôi sẽ không bao giờ tháo chiếc vòng ra. Tôi sẽ yêu anh mãi, Liam à
- Đừng! - Anh nói, nước mắt chảy xuống má, và khi anh cúi xuống hôn bà lần cuối, nước mắt anh chảy xuống má bà - Quên tôi đi. Quên chuyện chúng ta đi. Hãy để nó trong trái tim em, và anh cũng vậy - Anh chỉ ngón tay vào trái tim mình - Em sẽ luôn luôn ở đây với anh - Sasha gật đầu
Bà ôm chặt lấy anh như thể khi anh đi thì bà sẽ chết mất, bà nghĩ bà sẽ chết thật. Đây là giây phút giã biệt mà bà không có cơ may để nói với Arthur. Đêm ấy bà giã biệt Liam, họ đã nói được hết cảm xúc trong lòng. Anh từ giã bà, yêu bà nhiều như anh đã yêu trong năm qua. Thực ra thì nhiều hơn
Bà đi với anh đến thang máy, khóc thút thit. Anh bấm nút thang máy. Bà mặc áo ngủ, để chân trần, đứng bên cạnh anh, mái tóc đen xõa dài như tóc của 1 đứa bé. Thang máy đến, anh nhìn bà rồi bước vào, 4 mắt nhìn nhau, rồi cửa đóng lại và anh biến mất. Khi trở về căn hộ, bà nhận ra rằng khi ấy là sáng ngày Giáng Sinh.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Daniel Steel Tình Khúc Mùa Thu