A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1734 / 14
Cập nhật: 2015-11-21 21:35:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
asha và các con rất vui thích tại St. Moritz, nhưng 2 con bà thường trêu ghẹo bà về chuyện của Gonzagne. Họ ở trong căn phòng sang trọng tại khách sạn Palace. Thỉnh thoảng bà nuông chìu các con, nhất là trong các dịp nghỉ lễ. Bà và Arthur thường làm như thế. Họ cảm thấy hạnh phúc khi có thể làm thế, và chuyến đi ở đây là để họ nhớ lại những kỷ niệm cũ đã từng làm cho họ hạnh phúc. St. Moritz là 1 trong những nơi như thế
Bà đi trượt băng với các con vài lần, nhưng phần lớn thời gian bà ở trong phòng 1 mình. Xavier trượt băng rất giỏi, Tatianna cũng khéo léo như anh, nhưng nhạy cảm và ít bạo dạn hơn anh. Ban đêm, cả 2 anh em đều đi chơi với nhiều người. Bà thường nhiều lần ăn tối 1 mình trong phòng. Bà không ngại về chuyện này. Bà có đem theo nhiều sách, và bà không muốn tham gia vào cuộc sống về đêm. Khi họ về Paris, bà cảm thấy khỏe khoắn, hạnh phúc, thư thái. Tatianna chỉ ở lại đây vài hôm thôi, cô muốn về New York để xin việc, và Xavier thì nán lại 1 2 hôm sau khi cô em ra đi, rồi anh trở về phòng vẽ ở London. Trước khi anh đi, Liam gởi phim đèn chiếu đến. Bà hết sức ngạc nhiên và lo buồn, vì tranh của anh ta trong phim đèn chiếu rất đẹp, đẹp hơn cả lời khen của Xavier. Sasha rất ấn tượng, nhưng để quyết định xem có nên làm đại diện cho anh ta hay không, bà phải xem tranh thật mới được
- Mẹ sẽ gặp anh ấy vào tuần sau, hay có lẽ vào tuần sau nữa - Bà nói với Xavier, và thật tình bà muốn làm thế. Nhưng mãi cho đến tuần cuối cùng của tháng Giêng bà mới đến London để gặp 3 anh họa sĩ của bà, và gặp Liam. Bà vạch kế hoạch gặp anh vào buổi chiều cuối cùng của bà ở London với tâm trạng lo lắng. Những chuyện tinh nghịch và hạnh kiểm xấu của anh ta mà bà đã nhiều lần nghe Xavier kể, không làm cho bà hăng hái muốn làm đại diện cho anh ta, nhưng tài năng của anh ta bà không thể làm ngơ được. Bà cảm thấy phải gặp anh ta. Và khi vào phòng vẽ của anh ta, bà thấy mừng vì đã đến đây
Liam mời bà vào phòng vẽ của mình với nét mặt lo lắng và nụ cười gượng gạo trên môi. Xavier đi theo bà, anh vỗ nhẹ lên vai bạn để động viên tinh thần. Anh biết Liam rất lo. Khi Sasha đi vào phòng, bà có vẻ lạnh lùng chăm chú đến công việc của mình, và rất nghiêm nghị. Bà mặc quần jeans và áo len đen, mang giày ống đen, tóc đen như áo len, và như thường khi, bà chải tóc ra sau và vấn lại thành búi. Mặc dù bà nhỏ con, nhưng khi Liam bắt tay bà, anh cảm thấy bà có vẻ đáng sợ. Anh nghĩ rằng, dù cho bà nói gì hay nghĩ gì về tác phẩm của anh, thì lời của bà cũng sẽ có tác động rất mạnh đến cuộc đời của anh sau này. Nếu bà chê tác phẩm không có giá trị, hay quyết định không muốn làm đại diện cho anh để trưng bày tại phòng triển lãm của bà, thì anh cảm thấy đây là 1 đòn rất mạnh giáng xuống người anh. Anh nhìn bà đi vào phòng vẽ mà cảm thấy yếu đuối,sợ sệt. Bà lịch sự cám ơn anh đã mời bà đến thăm phòng vẽ của anh. Mặc dù anh đã nghe Xavier nói nhiều về bà, nhưng khi nhìn bà đi vào, không hiểu tại sao anh có vẻ sững sốt khi thấy bà rụt rè.Điều làm cho bà quan tâm là nghệ thuật chứ không phải con người. Nhưng Liam phai công nhận là anh không thể làm ngơ việc này. Bà đã nghe contrai nói nhiều chuyện về anh. Bà biết anh là người có cá tính đặc biệt, vui chơi nghịch ngợm. Bà hy vọng nhân tố duy nhất làm cho anh bỏ tính xấu đi là vợ và 3 đứa con của anh. Bà nghĩ rằng nếu anh có vợ và con, thì anh không thể hoàn toàn vô trách nhiệm, không lo lắng cho gia đình được. Xavier không nói anh vui chơi bừa bãi mà chỉ "không thể nhịn", chỉ ham vui, và anh không thích người khác nói anh phải làm như thế này thế nọ. Anh chống lại những ai muốn thay đổi tính nết của anh, phản đối những người khuyên anh hành động như 1 người trưởng thành, như 1 người biết "tự kiềm chế". Tho Xavier thì anh luôn luôn cho rằng anh là họa sĩ, vì thế anh không thể sống theo nguyên tắc của người khác, mà tự mình muốn làm gì thì làm. Nếp sống của người đời chẳng có gì kỳ cục, thế mà bà thấy có nhiều người như anh khó thích hợp. Họ làm việc khi họ muốn, chơi khi họ thích, và thường bê trễ công việc. Người như anh muốn được người ta đối xử như con nít. Rõ ràng vợ anh muốn làm như thế. Sasha thì không, mặc dù anh có đẹp trai và duyên dáng bao nhiêu cũng không. Nếu anh nghiêm túc trong công việc, ít ra cũng đến mức độ nào đó, thì bà nghĩ anh hành động như người lớn. Theo những chuyện bà đã nghe, bà không tin Liam sẵn sàng trưởng thành. Và cuối cùng, dù anh có duyên dáng hay không, tác phẩm của anh thế nào cũng nói lên tư cách của chính mìh
Bà chậm rãi bước đến nơi anh treo những bức tranh lớn, sáng sủa. Có 3 bức nhỏ hơn đang để trên các giá vẽ. Tác phẩm của Liam hấp dẫn, nét vẽ dũng mãnh, màu sắc sử dụng mạnh mẽ, và khung vải anh dùng có kích cỡ lớn hơn càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ của tác phẩm hơn. Bà đứng nhìn tác phẩm của anh 1 hồi lâu, thầm hài lòng, trong khi đó anh hồi hộp nín thở. Xavier biết sự im lặng của bà là dấu hiệu tốt, nhưng LIam không biết thế. Thấy bà im lặng nhìn kỹ tác phẩm của mình, Liam chết điếng cả người. Anh đang hồi hộp lo sợ thì bà quay sang nói với anh, chỉ vỏn vẹn 5 tiếng:
- Tuyệt đấy! Tôi rất thích
Trước khi thú thật với bà rằng anh gần ngất vì sung sướng, thì anh rú lên hân hoan, ôm chầm lấy bà nâng bà lên khỏi mặt đất và xoay quanh như chong chóng. Khi để bà xuống đất, anh cười toe toét
- Ôi lạy Chúa, tôi không tin được... Tôi yêu bà! Ôi lạy Chúa! Tôi cứ tưởng bà sẽ nói bà không thích tác phẩm của tôi, bà sẽ chê tranh quá xấu
- Tranh không xấu đâu - Bà cười với anh khiến anh cảm thấy hưng phấn. Bà cám ơn Xavier đã khám phá ra LIam và nói cho bà biết về anh - Tranh rất đẹp. Cách dùng màu của anh làm cho tim tôi đập mạnh và chảy nước mắt. Nhưng chúng tôi không thể trưng bày tranh của anh trong vòng 1 năm. Chúng tôi đã có người đăng ký hết chỗ rồi. Tôi muốn mở triển lãm trah anh ở New York, chứ không ở Paris - Triển lãm tranh ở Paris thường lặng lẽ hơn. Bà muốn mở triển lãm tranh hiện đại có giá trị ở New York. Xavier cũng nghĩ làm thế hay hơn, anh tự nhủ sẽ nói cho Lia biết về chuyện này sau. Anh không muốn bỏ qua những chuyện bí mật của mẹ mình trong khi bà đang đứng đấy. Anh rất sung sướng vì đã giới thiệu bạn mình với mẹ. Anh tin chắc tác phẩm của Liam rất tuyệt, và anh rất hân hoan, hồ hởi khi thấy mẹ hài lòng
- Ôi lạy Chúa - LIam lại nói, ngồi xuống nền nhà, gần khóc. Anh đã làm việc gần 20 năm mới có được thành quả như thế này. Anh sẽ triển lãm tranh ở phong triển lãm Suvery tại New York. Thật là 1 điều ngoài sức tưởng tượng của anh. Sasha hiện đang ngồi tại phòng vẽ của anh, thích tác phẩm của anh. Bà nói với anh rằng anh phải làm việc thật nhiều để chuẩn bị cho buổi triển lãm - Tôi biết làm gì để cảm ơn bà đây? - Liam nhìn bà như nhìn bóng ma hiện ra trong phòng vẽ của mình. Anh cảm thấy mình như 1 cậu bé nhìn thấy Đức Mẹ Đồng Trinh với dấu thánh giá trên người
- Anh cần vẽ cho tôi những tác phẩm đặc sắc. Tôi cũng mang bản hợp đồng từ Paris đến, phòng khi công việc có kết quả. Nếu anh muốn thì cứ đưa cho luật sư xem. Tôi không cần lấy lại vội - Bà không bao giờ hối thúc ai ký hợp đồng
- Sao không vội được với tôi? Nếu bà thay đổi ý kiến thì sao? Hợp đồng đâu? Bà đưa đây, tôi ký ngay - Liam như đang bay bổng lên trời xanh. Khi nhìn anh ta, bà không thấy anh ta lớn hơn con trai bà gì hết
Khi Liam gởi phim đèn chiếu đến cho bà, anh ta có gởi kèm theo tiểu sử của mình, nên bà biết anh ta 39 tuổi. Bây giờ bà nhìn anh ta, bà không tin. Anh ta đã học với 1 số họa sĩ danh tiếng, và có triển lãm tranh tại 1 vài nhà trưng bày nhỏ. Nhưng trông anh ta như 1 cậu bé. Cái gì nơi anh cũng có vẻ phóng túng, tự do và non nớt. Anh ta cao, đẹp trai. Mái tóc vàng thẳng để dài, hầu như lúc nào cũng xõa ngang lưng. Anh ta đã buộc thành đuôi ngựa để gặp bà. Nhưng mặt anh ta láng lẩy và trẻ trung. Đôi vai anh ta mạnh mẽ, 2 bàn tay dài duyên dáng; anh ta mặc quần jeans xanh, áo thun, đi giày đế phẳng như trẻ vị thành niên, tất cả đều dính sơn. Anh ta đứng nhìn xuống bà như 1 đứa bé lo lắng khi xin bà đưa tờ hợp đồng
- Tôi để ở khách sạn rồi - Bà nói, vẻ trấn an anh ta như người mẹ trấn an con. Bây giờ anh sắp trở thành họa sĩ của bà, bà cảm thấy có bổn phận che chở anh - Tôi sẽ ghé lại đây đưa cho canh trước khi tôi đi, hay nhờ người đem đến đây cho anh. Tôi không tha đổi ý kiến đâu, Liam. Tôi không làm thế đâu - Bà dịu dàng nói. Giọng bà bình tĩnh, có sức gợi cảm khiến cho anh hết sức hưng phấn. Anh nói đây là trường hợp quyết định tương lai của mình. Bà không nghĩ như thế, nhưng bà sung sướng khi thấy anh tin như vậy. Khi giới thiệu những hoa sĩ đang lên, bà thích nhất những trường hợp như thế này. Bà sẽ tạo cơ may cho họ tiến thân. Bà thường thích làm việc với những họa sẽ trẻ như anh. Mặc dù Xavier đã cho bà biết anh lớn tuổi, nhưng trông anh vẫn còn trẻ. Cái gì nơi người anh ta cũng non nớt. Anh ta chỉ nhỏ hơn bà 9 tuổi, nhưng hành động như 1 đứa trẻ mới 14 tuổi, và trông có vẻ mới 25 chứ không phải 39 tuổi. Bà thấy anh ta không lớn hơn Xavier, nên bà cảm thấy nảy sinh trong lòng bà tình mẫu tử đối với anh - Anh có muốn đưa cho vợ anh xem tờ hợp đồng này không? - Phòng vẽ của Liam rất lộn xộn, chứng tỏ anh không sống ở đây, và không có dấu hiệu gì cho thấy có vợ con anh ở đây như lời Xavier nói. Bà nghĩ chắc họ ở đâu đấy, mặc dù áo quần của anh ta hình như vứt bừa bãi khắp nơi, dính đầy sơn. Rõ ràng toàn là áo quần làm việc. Bà nghĩ họ ở nơi nào gọn gàng ngăn nắp sạch sẽ hơn
- Vợ tôi hiện ở tại Vermont - Liam đáp, vẻ luyến tiếc - Sau khi ký hợp đồng xong, tôi sẽ gởi cho vợ tôi 1 bản. Thế nào vợ tôi cũng rất ngạc nhiên - Anh nói, nhìn Xavier rồi nhìn bà
Liam rót 3 ly rượu vang, người nào cũng có vẻ sung sướng. Sasha chỉ nhấp 1 hớp, nhưng Liam uống liền 1 hơi hết nửa ly. Anh ta đang bay tận trời xanh. Anh ta là 1 phát hiện mới của bà. Hơn bao giờ hết, bà ước sao Xavier đến làm việc với bà. Giống bà, chàng có con mắt nhìn thấy thiên tài. Cả 2 mẹ con đều thừa hưởng tài năng này từ bố bà. Nhưng Xavier muốn sống ở London luôn và muốn làm họa sĩ, chứ không thích lam nghề buôn bán họa phẩm ở New York hay Paris. Có lẽ 1 ngày nào đó, họ sẽ mở phòng triển lãm ở London. Từ lâu nay, bây giờ là lần đầu tiên bà nghĩ đến chuyện bành trướng cơ sở kinh doanh. Nhưng Xavier còn quá trẻ, chưa có tinh thần trách nhiệm trong công việc này. Có lẽ 1 ngày nào đó mới được. Chàng mới bước vào tuổi 25, mặc dù bào bước vào nghề này khi chỉ lớn hơn chàng 1 tuổi, tức là năm 26 tuổi, dưới sự dìu dắt của bố bà
- Tôi xin phép mời bà và Xavier đi ăn tối - Liam hỏi, lòng hy vọng - Tôi muốn ăn mừng - Trông anh rấtt hân hoan, hồ hởi
- Tôi rất thích, nhưng... - Xavier đáp, vẻ tinh nghịch và Sasha hiểu chàng muốn nói gì. Chàng không muốn chen vào cuộc trò chuyện giữa họa sĩ và mẹ chàng. Chang chưa chuẩn bị tinh thần để tham dự vào cuộc kinh doanh này. Bà lấy chồng vào năm bằng tuổi chàng, rồi làm việc ở viện bảo tàng Met, và sinh 2 con. Xavier còn lâu mới được như thế
Sasha ngần ngừ 1 lát. Bà định tối nay sẽ đi ăn với Xavier, bà không nghĩ là chàng có kế hoạch khác. Nhưng đấy là nét điển hình của con trai bà. Bà quay qua Liam, nói với anh, giọng rất dịu dàng
- Liam, tôi muốn mời anh đi ăn tối. Bây giờ tôi là người đại diện cho anh rồi, anh khỏi cần phải mời tôi. Chúng ta sẽ tìm hiểu nhau
Anh thấy bà có vẻ nhiệt tình, khi bà mới đến, anh không thấy bà như thế. Bây giờ anh thấy bà hơi rụt rè nhưng quả quyết, và anh thích phong thái của bà. Bà có vẻ thân ái, thành thạo nghề nghiệp, anh thích bà. Mới đầu, anh sợ bà. Nhưng dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng, sành nghiệp vụ, anh cảm thấy bà có nhiệt tình. Danh tiếng của bà làm cho anh sợ, nhưng bản thân bà thì không
Bà phân vân không biết anh có bộ complet nào không. Hầu như các họa sĩ trẻ đều không có. Và Liam cũng không khác gì họ. Thật ra thì trông anh còn tệ hơn họ nhiều, mặc dù anh có bộ mã ngon lành. Anh rất đẹp trai, rất hấp dẫn
- Tôi thích thế. Tôi có thể ký hợp đồng khi ăn tối - Anh nói, miệng cười toe toét, nụ cười làm cho nhiều phụ nữ phải xiêu lòng
- Anh nên đọc hợp đồng trước đã - Bà đáp - Anh phải đọc xem hợp đồng có thỏa đáng với anh không. Đừng ký khi chưa đọc, hay thậm chí đưa cho luật sư xem
- Tôi bằng lòng làm nô lệ cho bà, hay nếu bà muốn, tôi xin hiến cho bà dịch hoàn bên trái đây - Anh ta nói thẳng thừng. Sasha nhấp nháy mắt. Nhưng bà đã quen với cái lối ăn nói như thế này của các họa sĩ của bà rồi
- Không cần phải làm như thế - Sasha nghiêm nghị đáp - Như tôi nhớ thì trong hợp đồng chúng ta không có đề cập đến dịch hoàn. Anh cứ giữ cả 2 hòn. Tôi tin vợ anh sẽ rất sung sướng - Anh cười với bà, không đáp. Khi bà nhìn anh, bà liên tưởng đến chàng trai xinh đẹp. Trông anh dễ thương, mặc dù bề ngoài và tác phong của anh lôi thôi, nhưng anh là người rất có tài - Anh thích ăn ở đâu? - Bà định đi ăn tại Harry's Bar với Xavier, nhưng con trai bà là loại thanh niên hoàn toàn khác với Liam, con trai bà có quần áo tươm tất và biết cách xử sự. Bà không tin Liam có tác phong chững chạc hay có quần áo đẹp hơn quần áo anh đang mặc. Nói tóm lại, anh ta là 1 họa sĩ chết đói, nhưng nếu bà giải quyết việc này cho anh ta, thì không bao lâu nữa tình thế sẽ thay đổi. Bà tin là anh ta sẽ gây được tiếng vang ở New York, và cuối cùng ở Paris. Liam là 1 phát hiện mới thực sự, là người có đại tài, hiếm thấy, đã sản sinh ra nhiều họa phẩm tuyệt tác
- Tôi muốn ăn mặc chỉnh tề đi với bà để cảm ơn bà- Anh ta khúm núm nói, khiến bà cảm động
- Anh ăn mặc chỉnh tề như thế nào? - Bà nhìn anh ta với vẻ như người mẹ nhìn con. Anh ta đã khơi dậy tình mẫu tử trong lòng bà. Bất cứ cái gì nơi anh ta cũng đều khiến co người ta nghĩ rằng anh còn con nít chứ không phải người lớn. Bỗng bà muốn che chở và giúp đỡ anh ta. Bà thấy phấn khởi khi nghĩ đến việc sẽ làm việc với Liam, đưa anh ta tiến xa trên đường sự nghiệp. Anh ta là 1 khám phá quan trọng của bà. Đây không chỉ là cơ hội trong đại cho anh ta, mà còn cho Sasha nữa
- Tôi có bộ complet và 2 cái chemise còn tốt. 1 cái còn sạch. Hình như tôi đã dùng cái kia để lau bóng chiếc xe của tôi. Anh ta nhìn bà với vẻ bẻn lẻn và bà cười. Trông anh ta rất dễ thươn, khó có thể cầm lòng được. Anh ta nhắc bà nhớ đến Xavier khi con trai bà 14 tuổi, cố phấn đấu để trở thành người lớn. Liam thì chưa
- Vậy thì chúng ta đến nhà hàng Harry's Bar - Bà nói. Bà thích ăn tối ở đấy. Đây là nhà hàng ở London bà thích nhất
- Trời đất quỷ thần! Tôi không tin có chuyện như thế này xảy đến cho tôi. Cậu có tin không? - Anh ta quay qua hỏi Xavier, miệng cười toe toét. Xavier cười lại với bạn. Thì ra tình hình hóa ra tốt đẹp hơn lòng mong muốn của chàng. Chàng mừng cho Liam, và cám ơn mẹ chàng đã cho Liam 1 cơ may
- Có. Tôi tin - Xavier đáp
- Trời ơi, tôi mang ơn cậu rất nhiều - Nói xong, anh ta đập mạnh lên vai bạn. Sasha thấy 2 người như 2 cậu bé trong câu lạc bộ thể thao, và bà hy vọng tối đó Liam sẽ cư xử đúng đắn ở quán ăn Harry's Bar. Khó mà nói trước tư cách của các họa sĩ, cho nên bà ít khi đưa họ đến đây. Nhưng bà quyết định tạo cho Liam cơ may để anh ta trở thành người lớn. Trông anh ta có vẻ non nớt, tươi vui, nên nếu anh ta đi quá trớn, gây ồn ào náo nhiệt thì bà sẽ bảo nên cư xử chững chạc. Đối với bà, họa sĩ như trẻ con, thậm chí nhiều lúc họa sĩ lớn tuổi cũng như vậy. Bà cảm thấy mình như bà mẹ nuôi của họ, có nhiều việc phải giải quyết với họ, nhưng những công việc này là 1 phần quan trọng của bà. Họa sĩ như những chú gà con, còn bà là con gà mẹ. Và mặc dù bà không lớn hơn họ nhiều nhưng Liam trông có vẻ cần có 1 người mẹ, giống như Peter Pan vậy
- Chúng ta sẽ ăn lúc 8 giờ tối. Tôi sẽ cho tài xế đến đón anh lúc 7 giờ 30, rồi đến đón tôi ở khách sạn. Tôi sẽ đợi anh ở tầng dưới - Bà nói khi bà và Xavier ra về
- Bà nhớ mang theo hợp đồng - Liam nhắc bà khi họ xuống cầu thang
1 buổi chiều có kết quả rất khả quan cho cả 2, và Liam háo hức chờ mong đến giờ ăn tối. Anh muốn nói chuyện với bà về buổi triển lãm, về khối lượng lớn tác phẩm mà bà muốn có. Anh muốn làm việc như 1 kẻ nô lệ chèo thuyền chiến ngày xưa trong năm sa, để sản xuất những tác phẩm tuyệt nhất từ trước đến nay của mình. Anh sẽ không để cho bà thất vọng. Đây là cơ may ngàn năm 1 thưở, Liam nghĩ thế. Anh đã làm việc cả đời để có được giây phút như bây giờ. Mặc dù đôi lúc anh có tác phong đạo đức không tốt, đã cùng Xavier vui chơi trác táng vào những buổi tối, nhưng Liam lúc nào cũng chăm lo sáng tác nghệ thuật. Anh đã biết từ lúc còn tấm bé rằng anh sinh ra để vẽ. Vì ý thức được điều này nên ngay từ nhỏ anh đã sống cách biệt với mọi người chung quanh. Rồi khi đến tuổi vị thành niên, và sau đó trưởng thành, lúc nào anh cũng sống cô đơn, cách biệt. Anh biết mình khác người, nhưng anh không quan tâm đến chuyện này. Mẹ anh luôn luôn khuyến khích anh nên theo đuổi mơ ước của mình. Còn tất cả những người khác trong gia đình đều không có cảm tình với anh, thậm chí bố anh xem anh như đồ điê. Cho nên giữa họ có 1 khoảng cách lớn. Chỉ có mẹ mới xem anh có thể trở thành thiên tài. Những người khác, bố anh, anh em của anh, và ngay cả bạn bè, cũng đều nghĩ anh là kẻ kỳ quặc, đều cho những tác phẩm đầu tiên của anh không có gì đáng chú ý. Bố anh gọi những tác phẩm này là vô giá trị, còn anh em của anh thì cho chúng là đồ rác rưởi. Họ đẩy anh ra khỏi mọi sinh hoạt hàng ngày của họ, và trong cuộc sống cô đơn này, anh thấy việc vẽ là niềm an ủi cho anh. Giống như những người bị đau khổ từ lúc còn nhỏ, anh có vẻ đau đớn, buồn khổ ê chề. Sasha không biết anh có đau khổ như thế không, nhưng bà nghĩ anh rất khổ sở. Tất cả những họa sĩ mà bà biết đều có nỗi buồn riêng, hay trải qua 1 cuộc sống đớn đau. Nhờ đau khổ trong cuộc sống như thế mà hoọ đã sáng tác nhiều tác phẩm có giá trị, và sự nghiệp của họ rất có triển vọng. Bà mất mẹ khi còn nhỏ, nên bà rất thương cảm cho số phận của họ, khiến bà thông cảm nỗi khổ đau của họ. Bà hiểu hoàn cảnh của Liam hơn bao giờ hết. Bà đã thấy như thể giữa họ đã nảy sinh sự cảm thông sâu sắc mà không nói nên lời
- Con nghĩ mẹ thích tác phẩm của anh ấy - Xavier nói khi họ đi ra xe, vẻ mặt hân hoan - Ảnh rất có tài - Chàng nói tiếp, vẻ tự hào về bạn mình
- Phải, anh ta có tài - Bà thành thật đáp, lòng mừng thầm vì Xavier đã phát hiện ra anh ta. Bà rất hãnh diện khi có người con có con mắt tinh đời
- Anh ta cũng dễ thương nữa - Xavier nói tiếp - Ảnh tốt và chân thật. Ảnh thương yêu vợ con. Mặc dù thỉnh thoảng ảnh có hành động hơn điên khùng nhưng ảnh là người tốt. Ảnh hoang nghịch, nhưng vô hại
- Thật rất tiếc là chị ấy đang ở Vermont. Mẹ muốn gặp chị ta. Gặp vợ con của họa sĩ, ta mới có thể biết được nhiều về họ - Sasha bình tĩnh nói. Xavier không nói gì 1 lúc
- Chị ấy tuyệt lắm. 2 vợ chồng họ rất yêu thương nhau. Chị ấy về Vermont 1 thời gian rồi
- Tại sao thế? - Sasha nhìn con trai, ánh mắt phân vân - Họ còn lấy nhau chứ? Hay chị ta bỏ ảnh rồi?
- Con nghĩ câu trả lời là cả 2 đều đúng. Họ vẫn còn lấy nhau, nhưng họ tạm xa nhau 1 thời gian. Ảnh không nói gì về chuyện này. Hè nào chị ấy cũng về nhà ở Vermont để thăm bố mẹ chị. Nhưng năm nay đến tháng 9 vẫn không thấy chị ấy về đây. Ảnh nói chị ấy muốn ở lại bên đó vài tháng. Chị ta đi từ tháng 7. Anh ấy rất tuyệt, nhưng con nghĩ ảnh khó mà sống 1 cuộc sống như thế. Chị ấy làm người hầu trong các nhà nghỉ vào mùa hè và mùa đông để cho anh ấy đi học. Rồi khi đến đây, chị ấy làm thư ký. Chị làm việc để giúp đỡ chồng con, và chị chịu đựng tính nết thất thường của giới họa sĩ điên khùng. Con không tin anh ấy sẽ ly dị vợ. Nhưng thật khó cho chị ấy khi phải làm việc để nuôi 5 miệng ăn. Con hy vọng chị ấy sẽ trở về đây. Chị ấy là người tốt, con biết ảnh yêu chị ấy
- Có lẽ bây giờ chúng ta sẽ làm cho cuộc sống của họ thay đổi - Sasha nói. Chuyện này đã có từ muôn thưở. Hầu hết các họa sĩ của bà đều làm cho vợ con họ điên đầu, họ chỉ biết vẽ trong khi vợ họ lo kiếm sống để nuôi chồng phát huy tài năng. Vợ chồng Liam không phải là cặp vợ chồng đầu tiên sống căng thẳng như thế này, không phải họ là người duy nhất hy sinh cuộc sống để phục vụ cho nghệ thuật. Trước đây, bà đã nghe nhiều chuyện như thế này rồi - Mẹ sẽ ứng trước cho anh ấy 1 ít tiền, nếu việc này có thể cải thiện cuộc sống của họ. Khi ăn tối, mẹ sẽ nói với ảnh như thế. Có lẽ nhờ thế mà ảnh sẽ giải hòa được với vợ
- Có lẽ nhờ thế mà ảnh quyết định được nhiều việc. Nhưng không xảy ra trong 1 sớm 1 chiều được - Tuy nhiên, cả 2 đều nghĩ rằng thỉnh thoảng có nhiều trường hợp như thế xảy ra. Theo những chuyện Xavier đã nói cho bà biết, bà hy vọng chuyện này sẽ giúp Liam giải quyết được việc nhà. Gia đình anh ta đáng được gíup đỡ. Nhất là khi có con trai đầu lòng sắp vào đại học. Liam trông còn quá trẻ, không ai tin anh ta có con sắp hết tuổi vị thành niên. Chính anh ta trông cũng có vẻ là trai vị thành niên
Xavier ôm ghì lấy mẹ, hẹn bà sáng mai ăn sán với nhau. 2 mẹ con hẹn nhau lúc 10 giờ, vì bà nghĩ sẽ có nhiều cuộc điện thoại gọi nói chuyện làm ăn vaò buổi sáng. Bà đã có kế hoạch sẽ ra phi trường vào 12 giờ trưa, nên bà muốn ở với con trai vài giờ ở London trước khi ra đi
- Tối nay con hãy giữ mình cho nghiêm túc - Bà nói với giọng trang trọng pha chút hài hước, xuất phát từ lòng mẹ muốn dặn dò con. Xavier cười và bỏ đi. Ít ra thì lần này Liam sẽ không cùng đi với con bà., Sasha nghĩ thầm. Nhưng bây giờ bà đã gặp Liam rồi, bà cảm thấy ít lo về việc anh ta gây ảnh hưởng không tốt cho Xavier. Bà nghĩ là Xavier đã nói đúng. Liam ình như còn non nớt, chưa chín chắn, nhưng vô hại
- Hẹn gặp mẹ vào sáng mai! - Xavier vẫy tay chào bà, bước vào xe, và chỉ 1 lát sau, chàng lái xe chạy đi, vẻ hồ hởi. Chiều hôm đó, họ đã làm được 1 việc rất tốt. Liam rất sung sướng. Sự nghiệp chập chững của anh ta đang bước vào giai đoạn mới, tràn trề hy vọng trong tương lai.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Daniel Steel Tình Khúc Mùa Thu