The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Echoes Of Love
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ọi việc diễn ra quá nhanh. Cả Felix và Zac đều được tham dự khóa huấn luyện của tiểu đoàn Commando thuộc Hải Quân Hoàng Gia. Khỏi phải nói họ đã sung sướng thế nào. Anna cố gắng tỏ ra vui lây, nhưng khi biết anh sẽ đi khoảng ba mươi hai tuần chỉ với vài lần nghỉ phép, cô cảm thấy đau buốt như bị đâm một nhát chí mạng vào ngực.
"Em đừng buồn," Felix dỗ dành. "Chúng mình có thể gửi email và dầu sao ba tuần sau khi bắt đầu, người thân trong gia đình được phép đến thăm và xem bọn anh tập luyện như thế nào - còn có thể ở lại cả ngày nữa. Em sẽ đến chứ?"
"Nhưng em không phải người thân."
Anh muốn em tới. Họ cho phép cả bạn gái nữa - anh kiểm tra rồi!"
Anh ấy muốn mình tới đó. Mình là bạn gái của anh. Anna bấu chặt lấy từng lời từng chữ đó, nhẩm đi nhẩm lại như một câu thần chú.
"Bố nghĩ đã đến lúc phải gặp anh bạn da màu con đang hẹn hò."
Walter đặt vấn đề khi ông cùng ba cô con gái, bà Marina và Aramite ("tình cờ tạt qua" - điều mà cô ta làm thường xuyên một cách đáng ngạc nhiên mặc dù sống ở cách đây chín mươi dặm) đang ăn tối.
"Sao bố phải om sòm về chuyện màu da của anh ấy?" Anna cật vấn, lấy tay phủi vụn bánh quy ra khỏi chiếc váy cô mới mua dành cho bữa tiệc của Leo Hayter. "Bố có gọi anh Zac là "gã da trắng" không?"
"Đó là chuyện khác, cậu ta... "
"Mẹ của anh ấy da trắng," Anna nói tiếp. "Bà luôn đấu tranh vì những mục tiêu cao cả. Bà đã ứng cử một vị trí trong quốc hội."
Khi nói ra những điều đó, Anna tự thấy khinh rẻ bản thân vì đã vội vàng bao biện. Màu da và việc mẹ anh ấy làm thì có nghĩa lý gì? Ngoại trừ việc bố luôn chào đón những người thuộc giới thượng lưu.
"Thật sao?" Aramita quan tâm. "Bà ấy tên gì?"
"Cassandra Wentworth," Anna nói. "Bố đã có lần mời bà ấy tham dự chương trình truyền hình."
"Bà Wentworth à?" Walter thốt lên ngỡ ngàng, sau đó rót thêm cho mình một ly Pinot Noir. "Bà ta đã từ chối thẳng thừng. Đúng là một kẻ bảo thủ."
"Trời ơi!" Aramita nói gấp. "Vấn đề là bà ấy đại diện cho vùng nào?"
"Muckleborough và Bythorn," Anna đáp. "Sao ạ?"
"Anh nên báo cho nhà sản xuất bắt tay vào vụ này đi," Aramita quay về phía Walter. "Bà ta muốn được công chúng biết đến và anh có thể làm một chương trình đối thoại trực tiếp."
"Gì cơ? Ghi hình kẻ dám từ chối anh ư? Em nghĩ anh là ai?"
"Anh yêu," Aramita thủ thỉ, ánh mắt sắc lẹm của cô ta hoàn toàn đối nghịch với cái giọng đó. "Em nghĩ anh là người đã bị đài BBC bỏ rơi, là người không còn những chương trình phát sóng vào giờ cao điểm và có tỉ lệ bầu chọn rớt thê thảm. Anh chẳng còn gì, anh yêu ạ, những người xây dựng chương trình như anh cần phải tăng tốc lên... Và tiện thể, ta nên mời Cassandra Wentworth lên tọa đàm... Điều này sẽ rất thú vị và biết đâu ta lại có một buổi nói chuyện chấn động báo giới."
"Cũng đáng để thử đấy," Walter gật gù. "Anh thì đã quá giỏi trong việc xử lý những cuộc đối đầu trực tiếp."
Ông mỉm cười với tất cả mọi người như thể chờ đợi tràng vỗ tay tán thưởng.
"Tuy vậy," ông nói tiếp, "chuyện ấy sẽ để sau. Bây giờ, bố muốn gặp Felix, Anna ạ. Gaby không dám chắc là cậu ta có phù hợp với gia đình mình hay không - rõ ràng mẹ cậu ta giống như một viên kim cương chưa được mài giũa - chất giọng và khiếu thẩm mỹ của bà ta đáng xếp hạng bét... Chết tiệt, chuyện gì vậy?" Walter bỏ lửng khi tiếng còi ô tô inh ỏi phá tan bầu không khí.
"Ôi, à, bạn của con - họ qua rủ đi dự tiệc," Anna lí nhí, liếc thấy Gaby có vẻ bối rối.
"Felix ở ngoài kia à?" Walter chen ngang. "Vì Chúa, gọi nó vào đây để bố xem mặt."
"Không phải bây giờ, bố ơi, mọi người đang ở đây."
"Mọi người là ai? Họ đều là bạn thân của con," Walter nói oang oang, đúng điệu bộ mỗi khi ông xuất hiện trên TV. Ông nở một nụ cười hào hiệp với cả Marina và Aramita. "Đi nào, chúng ta hãy ra phòng khách - không thể để bạn của Anna ngồi ở chỗ bừa bộn này!" Ông lùa mọi người ra khỏi bếp ăn, tiện thể đưa tay xoa nhẹ lưng Aramita. "Vì Chúa, dẫn cậu ta vào đây và hãy bảo nó tắt ngay tiếng còi chết tiệt đó đi!"
Đây không phải điều mà Anna dự tính cho buổi gặp gỡ đầu tiên giữa bố cô và Felix. Thực ra, cô chưa hề chuẩn bị tinh thần, trái lại luôn tìm cách trì hoãn càng lâu càng tốt. Cảm giác yêu đương thật là mới mẻ và cô không muốn bất kỳ thứ gì, bất kỳ một ai hủy hoại nó. Cái kiểu hiếu chiến thích đối đầu khiến bố nổi danh như cồn trên màn ảnh nhưng ở cuộc sống thực thì chẳng hay hớm gì. Cô biết rằng, trong sâu thẳm, bố mình là một kẻ hợm hĩnh và chỉ những kẻ ông thích mới được đặt chân vào gia đình này.
Mặc dù ghét phải thừa nhận với chính mình một sự thật phũ phàng là Felix không giống những chàng trai vo ve tán tỉnh mấy chị em mà bố cô từng biết. Anh không học ở trường công, không biết bắn súng, lái thuyền buồm hay cưỡi ngựa.
Cô chỉ dám bấu víu vào niềm hy vọng mong manh rằng nếu bố muốn mời Cassandra tham dự chương trình thì ông sẽ tìm cách lấy lòng Felix. Hiển nhiên là người đại diện của ông cũng chung ý tưởng.
"Em rất thích gặp gỡ bọn trẻ, anh thì sao, Walt?" Aramiata thủ thỉ. "Dĩ nhiên, em có thể đồng cảm với chúng, và em chắc là anh chàng Felix cũng sẽ có cảm tình với em nếu anh cho phép em nói chuyện với cậu ta... "
Thay vì ói ngay tại chỗ, Anna để mặc cô ta tiếp tục huyên thuyên, và chấp nhận tình huống không mấy thú vị này. Rút cuộc, chuyện sẽ tồi tệ đến đâu được chứ? Chào hỏi dăm ba câu, uống vài ly nước và cả bọn rút êm. Tất cả sẽ chỉ có thế.
Nhưng chuyện đã không được như thế. Khi Anna mở cửa bước ra, cô thấy không chỉ một chiếc xe đậu ở ngoài mà là hai. Jamie Benwick ngồi trước vô lăng chiếc VW Polo được bố mẹ tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ mười tám, bên cạnh là Phoebe, em gái của Zac.
"Lực lượng tiếp viện đây," Felix cười toe toét rồi tặng cho Anna một nụ hôn. "Phoebe đang nuối tiếc thay cho ông anh trai."
"Mình đã quá mệt mỏi bởi bộ mặt u sầu của anh ấy," Phoebe cười lớn. Cô nàng trèo ra khỏi xe và vén lọn tóc duy nhất màu hồng nhạt ra sau tai. (Phoebe đang thử nghiệm một diện mạo mới những cá nhân Anna thấy không được hiệu quả cho lắm.)
"Cho em năm phút, đảm bảo chút nữa thôi Gaby sẽ tay trong tay với Zac."
Rồi cậu sẽ thất vọng thôi, Anna thầm nghĩ, nhưng quyết định không nói gì.
"Cô ấy đâu?" Zac nôn nóng. Có đôi lúc Zac xử sự như một gã chíp hôi đang bị thất tình khiến Anna không thể tưởng tượng nổi nếu anh ấy đối mặt với kẻ thù sẽ như thế nào. Mặc dù vậy, đối diện với Gaby lúc này chính là một bài tập thực hành tốt nhất trước khi ra chiến trường.
"Ở trong phòng khách nhưng anh biết đấy... "
"OK, đi nào!" Phoebe rối rít. "Kéo chị ấy đến bữa tiệc và sau đó anh tự mà lo liệu! Em chỉ hy vọng chị ấy xứng đáng với những gì anh đang cố gắng." Nói đoạn, cô nàng cùng Jamie lao phăm phăm vào nhà, Zac hớn hở theo sau.
"Đợi chút!" Anna chộp lấy cánh tay Felix. "Bố em muốn gặp anh."
"Thật tuyệt," Felix đáp. "Chuyện gì vậy?"
"Chỉ là - ừm anh biết đấy - bố em hơi, ừm anh biết đấy... ý em làm, anh sẽ phải... ý em là, anh đừng bận tâm nếu... "
"Anna, em nói anh chẳng hiểu gì," Felix cười. "Anh sẽ đi gặp bố em và tự biết phải làm gì."
Những gì Phoebe nói với Gaby hóa ra lại có tác dụng. Trong lúc Anna và Felix còn đứng ở ngưỡng cửa, cô chị đã lao vụt lên gác thay quần áo, theo sau là Phoebe ra dấu đã thành công với Zac - người mà lúc đó đỏ mặt tía tai nhưng có vẻ rất hân hoan.
"Phoebe đã "tình cờ" nói là Zac kiếm được vé đi xem hòa nhạc Hi5 ở MK Bowl tuần tới," Felix thì thầm vào tai Anna khi hai người nấn ná đứng lại hành lang. "Đó là lý do khiến chị em thay đổi quyết định - chẳng liên quan gì đến chàng Zac tội nghiệp cả."
Anna đang định buôn chuyện tiếp thì bố cô từ phòng khách bước tới, giả vờ thân thiện.
"Thế ra đây là cậu Felix bí ẩn?" Bố cô soi anh từ đỉnh đầu xuống đôi giày thể thao cũ nát, rồi ngược lại. "Rất vui được gặp cháu. Cháu muốn uống bia chai hay bia hơi?"
"Không, cám ơn ạ, cháu phải lái xe," Felix đáp. "Nhưng nếu chú có nước chanh thì hay quá!"
"Một chàng trai thông minh và ngoan ngoãn!" Anna ước anh không nhận ra bố cô khẽ cau mày khi anh cất giọng địa phương. "Anna, lấy nước cho bạn. Đi nào, chúng ta ra gặp đại diện của chú, Aramiata Clay và người bạn thân thiết của gia đình, Marina Russel."
Walter vẫn đang tiếp tục tỏ ra lịch sự trong vòng năm phút đầu tiên bằng cách vận dụng kỹ thuật đã được tôi luyện đó là ban đầu tạo cảm giác thoải mái cho người được phỏng vấn, rồi đột nhiên chuyển phắt sang kiểu thẩm vấn dồn dập với hàng loạt câu hỏi về việc học hành của Felix ("Tốt nghiệp trường công rồi chứ? À, ta cho là ai cũng vậy - Ha! Ha!"), sở thích ("Leo núi và khám phá hang động á? Có vẻ không được thời thường lắm nhỉ?") hay nơi ở của anh ("Fleckfolk ư? Thị trấn đẹp đấy... Sao, phía Tây Fleckfolk. Thế ư?")
"Còn bố mẹ cháu thì sao? Dĩ nhiên là ta có biết chút ít về mẹ cháu mặc dù không đủ nhiều để có thể mời bà ấy tham dự chương trình."
Anna nhận thấy Felix bỗng trở nên dè chừng.
"Chúng con phải đi rồi," cô thở gấp, giả vờ liếc đồng hồ. "Bữa tiệc của Leo thường bắt đầu rất sớm và... "
"Một người phụ nữ hăng hái, đúng như những gì báo chí viết. Anna nói là mẹ cậu có những khát vọng chính trị à?" Walter thao thao, phớt lờ Anna. "Thật thú vị - đảng Lao Động, đúng không nhỉ?"
Cánh mũi phập phồng đã cho thấy quan điểm của ông về những người thuộc đảng Xã Hội nói chung và tình hình chính phủ hiện thời nói riêng.
"Thực ra là ứng viên tự do thôi ạ," Felix lên tiếng. "Mẹ cháu nghĩ đảng phái chính trị là nguyên nhân dẫn đến sự suy vi của đất nước."
"Thế sao? Thật phi thường. Còn bố cháu? Wentworth có vẻ không giống tên của người Châu Phi."
Anna đau khổ nhủ nhầm, nếu có giải thưởng nào cho những bậc phụ huynh đáng xấu hổ nhất thì bố cô sẽ giành chiến thắng tuyệt đối.
"Bố cháu là người Jamaica," Felix hít một hơi thật sâu. Anna nhận thấy anh đang cố gắng hết sức để tỏ ra lịch sự. "Từ xa xưa, cụ kỵ cháu - ôi, cháu không nhớ nổi là từ khi nào nữa, đã từng là nô lệ ở đồn điền Wentworth, nên bố cháu mới mang họ này."
"Thật hấp dẫn," Aramiata trầm trồ. "Những người nô lệ. Một gia đình thú vị. Còn cháu thì sao? Gabriella nói cháu xin gia nhập Hải Quân."
Felix gật đầu. "Dạ, Zac và cháu sắp lên đường đi tập huấn rồi ạ."
"Gia đình chắc hẳn rất tự hào về cháu," Marina thốt lên. "Một chàng trai sẵn sàng bảo vệ đất nước."
"Động não đi Marina," Walter xía vào. "Tôi không nghĩ là mẹ nó vui mừng đâu - bà ấy cực lực phản đối chiến tranh."
"Chúng con phải đi thật rồi," Anna nhấn mạnh. Cô nắm lấy cổ tay Felix.
"Nhưng bố cháu nghĩ gì?" Aramita thắc mắc.
"Anna, chúng ta phải đi thôi." Felix quay sang nhìn Anna bằng ánh mắt van lơn.
Walter vỗ vai Felix, nói rằng ông rất vui mừng vì gặp anh và anh có thể gọi điện đến đây bất cứ lúc nào - và ngay lập tức Anna đã tha thứ cho thói huyênh hoang trịnh thượng của bố mình. Bố đã chấp thuận, đây mới là điều quan trọng và từ nay trở đi mọi việc sẽ xuôi chèo mát mái. Nhưng rồi cô thấy tối nay không thể vui được nổi nữa khi nghe thấy những điều Aramita thậm thụt với Walter lúc cô và Felix đi tìm những người khác.
"Ừm, Anna nhà anh phải lòng cậu con trai của Cassandra Wentworth. Ôi Walter, anh nên tận dụng ngay cơ hội này."
"Gì cơ? Anna và gã da màu đến từ phía Tây Fleckfolk ư? Em điên à?"
"Chịu đựng trong chốc lát thôi. Tin em đi, đáng công đáng sức đấy," Aramita nói chắc như đinh đóng cột. "Em nhớ có một tin đồn... à, tuy nhiên, sẽ có chuyện hay ho để kể đấy, tin lời em đi. Loạt chương trình Walt at the Weekend sẽ gây chấn động cho mà xem."
Đã vài ngày trôi qua kể từ cuộc cãi vã lần đầu tiên giữa hai người. Lúc đến rạp phim, Anna đã hỏi bố Felix làm nghề gì.
"Không làm gì cả," anh trả lời nhát gừng.
"Bố sống ở đâu? Anh có hay gặp không? cô thắc mắc. "Em gặp bố vào Ngày Lễ Gia Đình được không?"
"Anna vì Chúa, thôi đi được không?" Felix cắm cảu. Anh buông tay rồi nhìn vào mắt cô. "Tất cả chuyện này là thế nào? Điều tra lý lịch à? Muốn xem bố con anh có thích hợp gia đình em không à?"
Anna cảm thấy nôn nao. Nếu như những lần khác cô sẽ bỏ qua nhưng hôm nay cô cảm thấy khó chịu, bực mình và sẵn sàng nổi cáu bất cứ lúc nào. Chuyện gì xảy ra nếu đây là cái cách mà anh muốn rũ bỏ cô? Chuyện gì xảy ra nếu anh muốn chấm dứt, toàn tâm toàn ý với những buổi tập luyện và lãng quên cô?
"Chẳng qua là em quan tâm thôi," cô nói nhỏ. "Anh gặp gia đình em rồi và em chỉ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu... "
"Anh nói rồi," Felix gắt gỏng, buông tay cô ra. "Em biết gì không? Quên buổi tối hôm nay đi. Rõ ràng là em lo lắng đến chuyện gia đình anh bị coi khinh hơn là mong muốn ở bên anh."
"Không đúng... "
"Thế chuyện gia đình đoàn tụ là sao? Anh nghe rát cả tai rồi."
"OK - em sẽ không nói thêm một lời nào nữa... "
"Muốn nói bao nhiêu tùy thích, bởi vì anh sẽ không ở đây mà nghe đâu!"
Anh ngoảnh mặt bước đi. Sau đó, đột nhiên dừng lại và tiến về phía cô.
"Này." Anh ném vào tay cô tờ mười Bảng.
"Gì vậy?" Giọng Anna nghèn nghẹn.
"Tiền taxi về nhà," anh gằn giọng. "Chả nhẽ bỏ em lại Fleckfolk vào tối thứ Bảy à?"
Nói xong, anh quay ngoắt đi không một lần nhìn lại.
Bốn tám giờ sau đó đúng là địa ngục trần gian. Anh không gọi điện, nhắn tin cũng như gửi email. Đêm đêm cô mơ thấy anh mắng mỏ và xua đuổi cô; mỗi ngày cô gõ hàng trăm tin nhắn rồi lại xóa đi. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì. Rõ ràng là cô làm anh bực mình - nhưng tại sao?
Cuối cùng anh cũng gửi một tin nhắn gọn lỏn.
Có việc chúng ta cần giải quyết. Gặp nhau ở Rừng Kellynch sáu giờ chiều nhé? F x
Căng thẳng đã lên tới đỉnh điểm. Khi hai người men theo con đường đi sâu vào trong khu rừng, cuộc nói chuyện gần như chỉ là những câu đơn âm tiết.
"Ổn cả chứ?"
"Vâng."
"Học tốt không?"
"Ừm."
"Đi đường này nhé?"
"Nếu anh muốn."
"Ngồi đây nhé?"
"Được."
Và khi họ ngồi sát bên nhau trên một khúc gỗ mới bị đốn, họ đột nhiên cất lời cùng lúc.
"Này, hôm thứ Bảy vừa rồi, đáng nhẽ em không nên đề nghị... "
"Anh sai rồi... "
"Em hứa sẽ không bao giờ... "
"Anh sai hoàn toàn," Felix thừa nhận, khẽ đưa tay chạm môi cô, ra hiệu giữ im lặng. "Anh muốn kể hết với em mọi chuyện. Nhưng thật ra toàn bộ sự việc rất khó giải thích."
Anh im lặng cắn môi và né tránh ánh mắt cô.
"Khi mẹ em ốm, bố em có chăm sóc bà không?" anh hỏi.
Anna gật đầu. "À vâng - ban đầu những cô y tá Macmillan 1 tới hằng ngày, sau đó mẹ được chuyển đến bệnh viện dành cho những người sắp qua đời. Nhưng mẹ em vẫn muốn ở nhà càng lâu càng tốt và... "
"Chính xác!" Felix đấm xuống khúc gỗ. "Mẹ em muốn ở nhà và bố em giúp bà làm việc đó. Thế - em có muốn biết tại sao anh lại tỏ ra khó chịu thế không? Bởi những gì mẹ đã làm với bố."
"Anh nói tiếp đi."
"Bố già hơn mẹ rất nhiều - chính xác là mười sáu tuổi. Và ông đã rất tôn thờ bà."
Anna nhận thấy anh dùng thì quá khứ cho câu nói đó, nhưng tốt nhất là không bao giờ nên mở miệng bình phẩm.
"Bố anh làm tất cả mọi việc để mẹ vui. Ở nhà trông con để mẹ có thể đi làm, mua cho mẹ tất cả những gì mẹ muốn, đứng ra giơ đầu chịu bắn mỗi khi mẹ mắc lỗi. Và bà dành cho ông rất nhiều tình cảm vì nó có lợi cho bà. Nhưng rồi vài năm trước bố anh đã ngã bệnh."
Anna không biết phài nói gì nữa. Cô thấu cảm được những nỗi đau đớn khi mẹ ốm liệt giường.
"Anh không muốn đi đâu trong giai đoạn chuyển tiếp chỉ vì lẽ đó, nhưng mẹ nói anh không nên bỏ lỡ và lúc đó bệnh tình của bố không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Bố còn nói đùa và nói rằng muốn anh đến Châu Mỹ. Bố động viên anh rất nhiều. và rồi anh đã đi. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã rời ông vào lúc đó."
"Tại sao?"
"Bởi vì khi anh quay về, mẹ đã đưa bố vào trại dưỡng lão."
Giọng Felix vỡ vụn vì những xúc động, anh quay mặt đi. Felix nhặt một cành cây khô từ dưới đất rồi quăng nó về phía bụi rậm.
"Trại dưỡng lão ư? Nhưng em không hiểu."
Felix hít một hơi khó nhọc rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
"Bố anh sáu tám tuổi rồi," anh chậm rãi nói. "Ông mắc bệnh Alzheimer. Sáu tháng anh đi vắng, sức khỏe của ông trượt dốc không phanh và khi anh về đến nhà thì ông không còn nhận ra anh là ai nữa."
Anna ngồi lặng yên, lắng nghe tất cả những tâm sự - anh đã oán trách mẹ khi bà không chăm sóc cho ông, anh nghĩ với mẹ chính trị có ý nghĩa hơn chính ông chồng mình.
"Anh đã vô cùng tức giận. Bố xứng đáng được hơn thế; bố là người duy nhất lo lắng cho anh khi anh trưởng thành, em biết đấy. Chị gái anh đã lập nghiệp tại Mĩ, và anh Oscar thì rất hiếm khi ở nhà, nhưng bố luôn ở bên anh. Ngược lại, mẹ hay đi vắng, lúc thì đến các buổi biểu tình lúc thì đi công tác. Nay Greenham, mai Faslane. Bố và anh giống như cùng một trận tuyến vậy."
Anh lột sạch lớp vỏ đã gần bung ra trên khúc gỗ. "Anh xin lỗi vì đã tức giận với em hôm thứ Bảy tuần trước," anh tỏ ra hối lỗi, rồi đứng dậy kéo Anna lên.
"Em rất lo lắng vì không thấy anh trả lời tin nhắn," Anna thú nhận.
"Anh đã định gọi thì em biết gì không? Hôm Chủ Nhật, mẹ nói không thể cùng anh đến thăm bố được vì còn có một buổi họp mặt của tất cả các nhà thờ ở Fleckfolk và vì danh tiếng, bà phải đến đó. Tin nổi không? Diễu hành ở nhà thờ, tỏ ra mộ đạo hơn mọi người... " Anh giận dữ đá chân vào một thân cây gần đó. "... chỉ vì muốn giữ gìn danh tiếng - thật là đạo đức giả phải không? Vì thế anh đi một mình."
"Rồi sao?"
Felix lắc đầu. "Hình hài vẫn là bố nhưng ông không còn là mình của ngày xưa nữa. Ông không thể theo kịp được câu chuyện. Còn nếu có ai nhắc tới những người quen, ông chỉ nhìn người đối diện trống rỗng, Bệnh tình ông còn nặng hơn từ khi vào trại dưỡng lão. Nếu được ở cùng gia đình có lẽ ông không tới nỗi yếu như vậy."
Anna cảm thấy tốt nhất mình nên giữ im lặng.
"Nhưng thôi," Felix nói tiếp, "không nói chuyện đó nữa, OK? Chúng mình chỉ còn ít thời gian trước khi anh đi. Hãy tận dụng triệt để nhé! Chỉ hai chúng ta thôi."
Rồi mặc dù Anna đang vắt chân lên cổ chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, họ vẫn dành thời gian bên nhau. Khi kỳ nghỉ kết thúc, hàng ngày cô dậy vào lúc năm giờ sáng ôn bài để khi tan học có thể gặp Felix; và thậm chí đang trên lớp cô còn bỏ về - điều cấm kị với học sinh cuối cấp, trừ khi "phải xin phép trước mới được giảm nhẹ hình phạt" theo như lời Hiệu Trưởng. Tất nhiên, cô có lý do bào chữa cho việc đó; quỹ thời gian của Felix sắp hết. Cô ghét ý nghĩ anh sắp ra đi - nhưng phải thừa nhận cô thích thú với sự nổi tiếng, đặc biệt là từ khi không còn ai để ý đến bố cô. Hàng ngày Felix đứng đợi cô trước cổng trường, gửi hàng chuỗi thư điện tử và tin nhắn hàm chứa nhiều ẩn ý, làm cho dưới con mắt của bạn học cô thực sự nổi tiếng và quyến rũ.
"Anh chàng đó thật hấp dẫn," Shannon xuýt xoa. "Nếu cậu không phải là bạn thân của mình, mình quyết sẽ giành anh ấy bằng được!"
"Khi nào người yêu cậu đi?" Lauren trêu chọc. "Mình rất muốn xem cậu khóc lóc sướt mướt thế nào, cậu nên tích trữ giấy ăn là vừa!"
Ngày đó đến thật nhanh. Họ gặp nhau lần cuối lúc bình minh vừa ló rạng, ngay bên Hồ Kellynch, trước khi Felix và Zac đi tới Lympstone và trước khi Anna đến lớp.
"Anh yêu em, Anna," anh thì thầm, đôi môi mơn trớn cổ và lướt nhẹ lên má cô. "Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế này với một cô gái."
"Em cũng yêu anh," cô thầm thì, toàn thân khẽ run rẩy khi anh kéo sát cô lại gần.
"Đừng khóc nhé," anh nói rồi thắt lại chiếc khăn khi thấy cô rung mình trước cơn gió lạnh. "Em nhớ chỉ còn ba tuần nữa là đến Ngày Lễ Gia Đình. Em đến nhé? Hứa đi?"
"Anh thử ngăn cản em xem," cô hóm hỉnh. "Em sẽ đếm từng ngày."
Và rồi anh đỡ cô ngồi xuống bãi cỏ ngay phái dưới tán cây tần bì và cây sồi đang đâm chồi nảy lộc. Anh hôn cô như điên dại. Cô cảm tưởng như có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình.
"Đừng quên anh nhé," giọng anh đầy xúc cảm.
"Sẽ không bao giờ em quên, không bao giờ," cô đáp.
Và rồi, cô tự nhủ, đó là lời hứa mình không bao giờ bội ước.
Chú thích!!!1 Y tá chuyên giúp đỡ bệnh nhân ung thư.
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu