We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2820 / 11
Cập nhật: 2015-12-15 07:35:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Mãnh Long Xuất Động
− Quân Sơn, đợi mình một tí.
Rồi không kịp cho Quân Sơn có thái độ, Nguyên Minh băng mình vội vã vào một ngôi biệt thự um tùm, xum xuê cây lá.
Như một kẻ từ trên trời rơi xuống, Quân Sơn ngỡ ngàng đưa mắt nhìn quanh lòng lạ lùng tự hỏi. Không hiểu Nguyên Minh đưa lòng lạ tới đây để làm gì? Liệu rồi anh bạn mới quen kia có giúp được chàng như lời đã hứa không? Lòng phân vân nghi ngại, Quân Sơn đưa mắt nhìn sâu vào trong lớp áo. Chiếc nanh heo vẫn đong đưa như một dấu hỏi lạnh lùng huyền bí.
Có cái gì nhoi nhói ở sau lưng, như ai đó đang nhìn mình chăm chú. Quân Sơn quay nhanh người lại. Tia mắt chàng vô tình ngưng lại trên một đôi mắt long lanh. Đôi mắt đang nhìn chàng nữa như tò mò, nữa như thích thú. Nó tròn tròn, đen ley láy như đôi mắt bồ câu đậu trên một gương mặt tròn tinh nghịch, mái tóc xấp xỉ bờ vai trông nghiêng nghiêng như đầu con sáo nhỏ. Nước da nàng trắng một cách lạ lùng. Và Quân Sơn chưa từng thấy một bờ môi đỏ mọng như thế bao giờ.
Bờ mi dài chớp nhanh muốn hỏi: Chàng từ đâu ra vậy? Sao lại đứng trước cửa nhà nàng mà ngó mông lung. Tay chân bỗng như thừa thãi, Quân Sơn lảng tia nhìn qua phía khác như không thèm chú ý đến nàng. Nhưng, không đầy một phút sau chàng tò mò quay lại. Chàng muốn biết nàng có còn nhìn mình nữa hay không? Và hầu như đôi mắt đó không hề biết mỏi, vẫn đăm đăm nhìn chàng không bối rối. Nhìn thấy vẻ lúng túng của chàng, đôi môi hồng lại nở nụ cười như thể trêu người khiêu khích.
Nàng đẹp quá đi mất! Quân Sơn thầm kêu lên trong dạ, hồn bỗng lơ lửng như bay giữa trời mây. Ánh mắt tròn có tia sáng long lanh đã thu rồi hồn chàng trai rừng núi.
Cánh cửa rào bật mở, Nguyên Minh bước ra đưa chàng trở về thực tại:
− Quân Sơn! Cậu đang thẫn thờ gì vậy?
Môi chàng khẽ nở nụ cười ngượng nghịu, rồi theo chân Nguyên Minh vào căn nhà có nuôi con chim sáo nhỏ.
− Thưa ông chủ, đây là anh bạn Quân Sơn mà tôi đã thưa cùng ông chủ!
− Thế à! Hân hạnh làm quen với anh!
Người đang chìa tay ra trước mặt chàng là một trung niên trạc chừng năm mươi tuổi. Thân hình dong dỏng cao, đeo kính trắng gọng vàng ra vẻ đạo mạo, phong lưu lắm.
− Dạ, hân hạnh!
Quân Sơn vụng về đưa đôi tay vạm vỡ của mình ra phía trước. Bàn tay của chàng chạm vào những chiếc nhẫn lớn lấp lánh kim cương của người đàn ông lạ.
− Anh ngồi ghế đi! Ông ta lịch sự đưa tay chỉ vào cái ghế salon sang trọng. Tôi là Robert buôn nổi tiếng ở Sài Gòn.
Người đàn ông giới thiệu, Quân Sơn thấy hoang mang. Hiểu được tâm trạng của chàng trai trẻ, ông cười một cách hiền hòa:
− Anh đừng lấy làm lạ, Nguyên Minh đưa anh đến đây để nhờ tôi giúp đỡ. Vì anh ấy biết rằng tôi là một người hiện đang có nhiều thế lực ở đây. Lời nói của tôi có giá trị với chính phủ. Và hơn nữa, từ trước tới nay tôi luôn luôn là người binh vực kẻ thế cô lục yếu.
Quân Sơn thở phào ra như trút được gánh nặng ngàn cân. Robert Cảnh lại nói tiếp:
− Nghe Minh kể chuyện của bạn đây mà tôi thương cảm vô cùng. Nếu bạn không từ chối thì chúng ta làm lễ ăn thề kết tình bè bạn với nhau. Sinh tử không rời, sẻ chia hoạn nạn.
Quân Sơn ấp úng:
− Nhưng…
Robert Cảnh cười tươi, móc túi trao gói xì gà cho chàng cắt ngang:
− Bạn đừng lo ngại, tôi hứa sẽ giúp bạn tìm ra bọn cướp Cái Nanh Heo.
Quân Sơn tươi ngay nét mặt:
− Ồ, nếu được vậy thì tốt biết bao nhiêu, nhưng tôi chỉ sợ phiền…
− Ấy, đừng nói vậy. Robert Cảnh mở nắp chai rượu vang đó của mình thong thả rót vào những cái ly thủy tinh có chân cao- Diệt trừ gian ác là nhiệm vụ chung mà! Nào, Nguyên Minh, Quân Sơn, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng cho cuộc gặp gỡ hôm nay.
Những cái ly được nâng lên, chạm khẽ vào nhau. Quân Sơn đưa mắt nhìn hai người bạn mới, tuy chưa từng uống loại rượu có màu đỏ như máu ấy bao giờ, nhưng chàng cũng chẳng ngại ngần kề ly lên môi uống cạn.
Một vị chát chạy nhanh vào cổ họng, một luồng hơi nóng bốc lên choáng váng cả mặt mày, nhưng cũng thật là thú vị.
− Quân Sơn, bạn cũng biết đấu võ chứ?
Robert Cảnh gác tréo chân lên cao dò hỏi, Quân Sơn trả lời một cách rụt rè:
− Dạ, em biết cũng thường thôi, một vài miếng để phòng thân.
Robert Cảnh gục gặc đầu:
− Hay lắm, tôi đề nghị thế này, từ nay chúng ta thành lập một nhóm “Tam Kiệt” cùng chung mục đích tìm ra đảng cướp Cái Nanh Heo.
Quân Sơn nhoẻn nụ cười tươi, chìa tay ra phía trước, nói một cách tự tin:
− Nhất trí!
Ba bàn tay đập mạnh vào nhau. Cái môi mỏng dưới hàm ria con kiến của Cảnh mỉm một nụ cười khó hiểu. Nguyên Minh chợt đưa tay lên nhìn đồng hồ:
− Ấy chết, đến giờ tôi đến võ đường rồi, xin phép được kiếu lui.
Robert Canh đứng dậy bắt tay đưa tiễn:
− Bạn cứ tự nhiên, từ nay bạn cứ coi đây là nhà của bạn, gặp khó khăn gì cứ nói.
Quân Sơn cũng đứng dậy:
− Và tôi cũng phải trở về nhà kẻo hai em nóng lòng mong đợi.
Robert Xanh quay lại nhưng không chìa tay:
− Tôi sẽ đưa bạn về tới tận nhà.
Rồi chẳng cần biết Quân Sơn có đồng ý hay không ông choàng tay lên vai thân mật dìu chàng ra cửa. Chiếc Pờ- rô nổ máy mầ ĩ, tung khói mịt mù lao như một con ngựa chứng.
Từ sau một bức rèm Bội Ngọc chạy nhanh ra cửa, nhìn theo bóng cha. Nàng lẩm bẩm một mình:
− Quân Sơn! Anh chàng ngớ ngẩn ấy tên là Quân Sơn… Đúng rồi…
− Bội Ngọc…
Một giọng nói âm ấm vang lên rồi tấm mành the lay động khẽ khàng, Bội Ngọc quay lại kêu lên vui vẻ:
− Ồ, mẹ! Mẹ làm con hết hồn.
Hải Yến nhìn con âu yếm:
− Bội Ngọc, hôm nay con không đi học sao mà còn đứng đó.
Bội Ngọc ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường rồi kêu lên hốt hoảng: - Ôi, trễ giờ rồi! Tất cả chỉ tại anh chàng Quân Sơn ngớ ngẩn này thôi. Hải Yến thoáng giật mình:
− Bội Ngọc, con có bạn trai từ bao giờ vậy? Quân Sơn là ai?
Bội Ngọc mỉm cười, nàng đến ngồi vào lòng mẹ nói một cách thương yêu:
− Con có bạn trai bao giờ đâu! Quân Sơn là tên người bạn của cha con chứ bộ! Chiếc đầu nhỏ nghiêng nghiêng, nàng cười khúc khích - Mà mẹ biết sao hôn? Người bạn của cha hôm nay lạ lắm! Ngốc nghếch khù khờ trông dễ thương như một chú gấu con.
Hải Yến phì cười, bà hôn lên mái tóc thơm ngát của con.
− Con chỉ khéo nhận mọi thứ cho khác thường thôi. Bạn của ba con làm gì có cái vẻ ngốc nghếch đáng thương kia?
− Hông, con nói thật đó! Nàng ôm lấy cổ mẹ kêu lên phụng phịu:- Bởi anh ta có thái độ kỳ kỳ như vậy nên con mới chịu bõ công theo dõi. Mất cả một buổi học chớ bộ mẹ tưởng à? A! nàng chợt kêu lên:- Quên mất hôm nay con có một cuộc họp quan trọng vậy mà con lại quên mất đi chứ, con đi mẹ nhé!
Nàng rời lòng mẹ, nhún nhảy bước chân vui như sáo. Ra đến cửa nàng còn quay lại “mi” gió mẹ một cái. Hải Yến gọi với theo con:
− Bội Ngọc, về sớm mẹ chờ cơm con nhé!
Nhưng nàng đã đi xa rồi chẳng kịp nghe lời bà nhắn nhủ. Hải Yến thở dài cúi nhìn những bông tử đinh hương khoe mình trong nắng sớm. Mười tám năm rồi bà sống chỉ vì con. Môi bà còn nở nụ cười đó chẳng qua là muốn cho đôi mắt của con long lanh không vướng lệ buồn. Miệng còn nói được lời ngọt ngào, ân tình cùng hắn chỉ vì tương lai tươi sáng của con. Ôi, Bội Ngọc! Con có biết? Bao đêm rồi mẹ cay đắng nằm trong tay hắn chỉ vì con! Con là tất cả những gì mẹ hoài mong chờ đợi.
Khóe mắt chợt rưng rưng, nơi sâu thẳm của tâm linh người mẹ. Bà đang nhớ đến một đứa con. Phải, một đứa con khác con khác nữa, mà bao đêm bà âm thầm để lệ rơi thấm tràn trên mặt gốc. Con ơi! Con ở đâu? Sau cái đêm kinh hoàng đó, con được ân nhân nào đem đi nuôi dưởng? Hay giờ con đã nắm yên trong lòng thú dữ rừng xanh? Hải Yến rùng mình nhắm mắt bà không còn đủ can đảm để đợi chờ hy vọng. Xin hãy để vết thương lòng đóng kín miệng đau thương. Bao tháng, bao năm rồi bà cùng hắn mỏi mòn tìm kiếm, nhưng bóng con như tăm cá mịt mù.
Thôi vậy thì, bà tự an ủi lấy mình, bao nhiêu tình thương bà trọn dành cho Bội Ngọc. Con là tất cả những gì mẹ hoài mong đợi, và bà tin rằng Bội Ngọc sẽ không làm cho bà phải thất vọng buồn đau.
Quân Sơn đưa mắt dõi nhìn đấu trường một lượt rồi không nén được tiếng thở dài thoát ra từ cổ họng. Chàng chợt thèm quay trở về khu rừng yên tĩnh của mình. Nơi đó chàng được sống hồn nhiên, không phải căng đầu óc ra mà suy ngĩ.
Chàng lại thấy thương cho anh bạn mới quen. Vì cái gì mà Nguyên Minh phải đem thân mình làm trò vui cho thiên hạ? Chàng ta có vui sướng hả hê khi thấy một đối thủ bị hạ, hay ngẫm nghĩ buồn cho số phận kẻ làm thuê.
Mới gia nhập xã hội văn minh mấy ngày. Quân Sơn đã cảm thấy khó thở bực bội lắm rồi. Chàng không hiểu gì cả! Với bộ óc của một kẻ sơn dân chàng không hiểu đất nước mình là thuộc địa của thực dân pháp, nên cứ ngẩn người ra nhìn những vị quan Tây chễm chệ ngồi trên những chiếc xe cho người dân bản xứ còng lưng ra kéo. Lòng thầm bất bình cho cảnh dùng người thay trâu ngựa.
Bọn cướp Cái Nanh Heo! Bọn chúng ở đâu? Liệu chúng có biết chàng từ vạn dặm núi rừng đến đây rửa hận? Võ sư Nam Long chết, tình cờ hay hữu ý mà bọn chúng lại đánh rơi con dao kỳ lạ đó gần nơi gây án? Giữa Sài Gòn mênh mông người nào cũng như người nào, làm sao chàng phân biệt được đâu là kẻ thù đâu là bạn?
Quân Sơn lại nhớ đến Robert Cảnh. Gã đàn ông đó gương mặt lạ lùng bí hiểm. Đôi mắt sâu, sáng chứng tỏ người có nội công thâm hậu nhưng ẩn sau chiếc kính trắng, đôi mắt đó như chứa một điều gì gian xảo, một âm mưu gì đó sau nụ cười bí hiểm của ông ta. Lòng Quân Sơn cuộn lên nỗi lo lo, chàng sợ mình làm bạn với một người không đáng để mình làm bạn. Thế nhưng…
− Á, bớ người ta cướp… cướp, cứu tôi với!
Một tiếng thét thất thanh vang lên giữa khu đấu trường rộng vắng, Quân Sơn ngẩng đầu lên. Chàng bàng hoàng nhận ra người bị nạn là một cô gái nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai. Nàng đang bị ba tên côn đồ đuổi tới.
Không cần phải nghĩ ngợi xa vời, Quân Sơn gầm lên một tiếng như hổ đói, thân người chàng như bay bổng trên không, hai chân thẳng về phía trước. Trước khi đặt chân xuống đất chàng đã kịp cho hai tên côn đồ biết thế nào “Long Phụng Cước”. Cả hai đồng rống lên một tiếng dài đau đớn, té nhào lăn lộn trên mặt cỏ.
Tên thứ ba nhìn sững chàng như khong tin vào điều mình vừa thấy. Mãi tới khi chàng lừ lừ tiến tới. Hắn mới giựt mình rút nhị côn khúc ra, quay vùn vụt. Khắp người như được phủ kín bởi một làn hào quang màu sáng bạc.
Bốp!
Quân Sơn né đầu tránh thoát khỏi một đòn vào giữa trán. Cánh tay đưa lên trong chớp mắt, khúc nhị côn đã nằm gọn giữa nách chàng một cách nhẹ nhàng. Dùng hai tay nắm hai đầu nhị khúc, Quân Sơn bứt rời chúng ra như người ta bứt một cọng chỉ mục. Cả đấu trường như hoa mắt sững sờ trước một vị thần sức mạnh. Ba tên côn đồ hồn phi phách tán không còn nhớ đến chuyện trả thù, vội lỉnh ngay vào giữa đám đông trốn mất.
− Cô, cô có làm sao không?
Chàng đưa tay gãi đầu hỏi một cách ngượng nghịu. Bội Ngọc sau giây phút sững sờ, chớp vội đôi mắt đẹp mỉm cười duyên dáng:
− Thật không ngờ anh là một người có võ nghệ cao cường như vậy. Ơn này…
Quân Sơn đỏ mặt nghe nàng nói lời ân nghĩa, chàng lúng túng đưa tay ngắt lời nàng:
− Cô đừng… Cô đừng nói vậy! Người ta nhìn tôi kìa cô có thấy không?
Bội Ngọc đưa mắt nhìn quanh. Nàng biết mình đã phạm sai lầm khi muốn thử tài chàng trai ngớ ngẩn. Chẳng mấy chốc tên chàng sẽ thật là nguy hiểm! Nàng trách mình tại sao quá trẻ con đã đưa chàng vào thế có nhiều người muốn hại.
− Cô, cô làm sao vậy? Quân Sơn kêu lên lo sợ: - Cô giận tôi à? - Không! Bội Ngọc chợt tỉnh, hàm răng ngọc cắn nhẹ bờ môi - Tôi không giận anh đâu, có gì mà giận kia chứ? Tôi chỉ muốn mời anh đi nơi khác để nói chuyện thôi!
Quân Sơn ngơ ngác:
− Sao lại là nơi khác mà không là nơi này?
Bội Ngọc cười khúc khích:
− Vì nơi này có nhiều người quá anh ngốc à!
Quân Sơn cũng cười theo rồi ngần ngừ nói:
− Nhưng… Tôi cần phải chờ Nguyên Minh.
Bàn tay nàng cuộn sợi tóc mềm:
− Để tôi nhờ họ nói lại với Nguyên Minh là anh về trước nhé!
Quân Sơn lắc đầu từ chối, nhưng bắt gặp tia mắt nàng quá thiết tha chờ đợi, chàng không nỡ chối từ, đành thở dài nói cho nàng vui bụng:
− Xin nghe lời cô dạy!
− Hay lắm! Anh chờ tôi một tí nha.
Nàng nhảy lên vui vẻ rồi chạy đi như kẻ vừa bắt được vàng.
Lạ lùng thật! Quân Sơn thấy đầu óc rối mù, lòng lơ lơ lửng lửng trước cuộc tao ngộ lạ lùng. Chàng cứ ngỡ mình gặp lại nàng là một chuyện tình cờ, chứ làm sao chàng biết chính nàng là tác giả và là diễn vêin chính trong vở kịch kia để kiểm tra võ nghệ của chàng!
− Xong rồi! Nàng hiện ra vui vẻ, nắm lấy tay chàng bước đi một cách tự nhiên. Bây giờ mình đi đâu hở anh?
Quân Sơn lúng túng khi nghe mùi nước hoa thơm lừng từ tóc nàng thoáng bay ra:
− Tôi, tôi không biết nữa!
− Vậy thì em sẽ đưa anh đến chỗ này hay lắm.
Nàng mỉm cười bí mật rồi đưa tay vẫy một chiếc xe song mã.
− Đến Đại Thế Giới.
Người xà ích vui vẻ mở cánh cửa kính, Bội Ngọc đẩy Quân Sơn:
− Lên đi anh!
Chàng ngơ ngác nhìn quanh rồi nhún chân nhảy ngồi gọn gàng trong lòng xe. Bội Ngọc mỉm cười vén áo dịu dàng bước lên ngồi cạnh bên chàng. Cánh cửa đóng lại, người xà ích ra roi cho ngựa chạy nhanh. Hai hàng cây bên đường thi nhau chạy ngược trở về sau. Quân Sơn bỗng hỏi một câu ngớ ngẩn:
− Cô, cô nói gì đi!
Bội Ngọc cười lém lỉnh:
− Nói gì là nói gì?
Quân Sơn cười ngượng nghịu:
− Nói gì mà chẳng được, tôi thích nghe cô nói lắm.
Vẻ mặt chàng thành thật đến nỗi Bội Ngọc không nỡ nói đùa:
− Anh tên là Quân Sơn có phải không?
Chàng lộ vẻ kinh ngạc:
− Đúng rồi, làm sao cô biết vậy?
− Có gì đâu, cái tên của anh nó hiện ngời ngời lên ánh mắt kia kìa. Nàng lại không bỏ được thói quen trêu chọc và chàng thì vẫn cứ tin người.
− Thật vậy ư?
Chiếc xe ngựa đột nhiên chao đảo, Bội Ngọc không kềm được té nhào vào lòng chàng.
− Ấy! Quân Sơn vội đưa tay ra đỡ nhẹ nhàng - Cô không sao chứ?
− Không!
Nàng trả lời phụng phịu:
− Anh là một người vô tình nhất thế gian.
− Kìa, sao cô lại nói vậy?
Quân Sơn kêu lên hốt hoảng, chiếc môi nàng lại trêu:
− Ai bảo anh không thèm hỏi tên tôi.
Đôi mày Quân Sơn nhíu lại:
− Hỏi để làm gì?
Đang sùng mà nàng cũng phải cười lên:
− Để gọi chớ chi? Hổng lẽ anh cứ gọi tôi bằng cô suốt cuộc đời sao?
Quân Sơn chớp mắt ngó sững nàng:
− Tôi… Mà bộ tôi với cô đi chung với nhau trọn đời hay sao mà cô nói vậy?
Gương mặt đẹp bỗng tối sầm lại, Bội Ngọc kêu lên hờn dỗi:
− Thì ra là thế! Dừng xe… Dừng xe lại mau.
Nàng vùng la lớn đột ngột, người xà ích dừng xe quay đầu lại hỏi ngọc nhiên:
− Cô nói gì?
Một tờ năm cắc được nhét vội vàng vào người đánh xe, nàng mở cửa kiếng vùng vằng bước xuống. Quân Sơn hốt hoảng chạy theo nàng:
− Kìa cô! Cô làm sao vậy? Tôi chịu hỏi tên của cô rồi, cô tên gì vậy?
Bội Ngọc không thèm nhìn lại rồi bước xuống xăm xăm vào rừng cây trước mặt, Quân Sơn vội vàng tăng tốc độ đuổi theo, mồm kêu rối rít:
− Cô ơi! Dừng lại, tôi, tôi…
Vút!
Một luồng gió lạ rơi nhanh xuống đầu chàng, Quân Sơn hụp đầu né tránh nhưng muộn rồi, toàn thân chàng đã bị một tấm vải đen buộc cứng, chàng hốt hoảng kêu lên:
− Cô, cô ơi! Cái gì vậy?
Đang hờn hỗi bỏ đi, Bội Ngọc chợt nghe tiếng chàng là lạ, nàng quay đầu trở lại kinh hoàng khi nhận ra trước mặt mình là bốn bóng đen kỳ lạ, bịt kín cả mặt mày chỉ chừa lại đôi mắt sáng, nàng cất giọng run run:
− Các người là ai? Sao lại bắt anh ấy?
Quân Sơn vùng vẫy trong lớp vải lùng phùng:
− Cô đừng lo cho tôi, chạy đi!
− Không! Nàng trả lời bướng bỉnh: - Các người thả anh ấy ra mau, nếu không muốn bị Robert Cảnh hỏi thăm sức khỏe.
Cả bốn tên đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, cái tên Robert Cảnh có làm cho họ chùn tay, nhưng lịnh của đại ca còn đáng sợ hơn nhiều. Một tên cất tiếng ồm ồm:
− Cô bé kia đừng rung cây mà nhát khỉ. Robert Cảnh đến đây ta sẽ cho hắn nhận được đầu cô bé đó!
Bội Ngọc nghe thế liền lui ra sau một bước, đôi mắt đẹp đảo nhanh như tìm đường tẩu thoát. Rồi không hiểu sao nàng lại chần chừ hỏi chúng:
− Các người cần gì? Tại sao lại bắt người thanh niên đó?
− Muốn biết thì về gặp đại ca ta.
Nói xong hắn thắt chặt sợi dây quấn quanh Quân Sơn đẩy chàng tiến nhanh về phía trước. Bội Ngọc cũng bước theo một cách không rời.
− Khoan đã! Một tên rút từ trong người ra giải khăn bịt màu xanh. Muốn đến gặp đại ca ta, nàng phải chịu khó bịt kín đôi mắt lại.
− Không.
Quân Sơn lại vùng vẫy trong lớp vải lùng phùng. - Cô đi đi, đừng theo tôi, tôi về được mà!
− Được rồi! Tôi đồng ý! Giọng nàng vang lên không chút gì sợ sệt.
Chiếc khăn bịt ngang đôi mắt nàng, đoàn người mỗi lúc một tiến sâu hơn vào khu rừng đêm rậm rạp.
THẤY Tiểu Lan ngồi đứng không yên nhấp nhỏm bên khung cửa. Phi Loan không nén được nỗi chờ mong. Nàng đến gần Tiểu Lan ấn cô em nhỏ ngồi xuống ghế:
− Tiểu Lan! Rồi anh Sơn sẽ về ngay mà. Em đừng làm cho chị thêm bối rối.
Tiểu Lan sụt sịt khóc:
− Mặt trời đi ngủ đã lâu rồi mà anh Sơn cũng chẳng chịu về. Chị ơi, sao em nghi ảnh bị tai nạn gí quá.
Phi Loan thoáng giật mình, rồi mỉm cười trấn an em ngay:
− Không có đâu, em đừng nghĩ bậy, có anh Nguyên Minh đi cùng với ảnh nữa mà.
Tiểu Lan không trả lời, nàng đứng dậy đến bên cửa sổ gục đầu thầm khóc. Phi Loan nhìn em lòng cảm thấy bâng khuâng. Linh tính như báo với nàng Quân Sơn đã gặp chuyện không lành. Nàng chợt muốn chạy đi tìm Nguyên Minh để hỏi nhưng Phi Loan thở dài nàng không thể bỏ mình Tiểu Lan với nỗi hoang mang lo sợ.
− Tiểu Lan lại đây. Một ý nghĩ thoáng qua óc Phi Loan, nàng đưa tay vẫy Tiểu Lan - Lại đây chị có chuyện này nói với em hay lắm!
Tiểu Lan rời khung cửa, đưa tay chậm nước mắt giọng âu lo.
− Chị đã biết anh Quân Sơn ở đâu rồi phải không?
Phi Loan gật đầu, kéo tay Tiểu Lan ngồi xuống trước mặt mình:
− Em ngồi xuống đây rồi chị kể em nghe, em có nhìn thấy gì kia không?
Theo tay chỉ của Phi Loan, Tiểu Lan nhìn thấy một miếng mảnh chai đang bay lơ lửng giữa không trung. Nàng há hốc miệng ngạc nhiên, mắt không rời cái Mảnh chai phản chiếu dưới ánh đèn lấp lánh, Phi Loan vẫn nói đều đều.
− Tiểu Lan, em phải nghe lời chị, phải tin là Quân Sơn sẽ trở về bình yên và bây giờ em hãy ngủ đi.
− Ngủ? Ngủ ở đâu?
Tiểu Lan lặp lại một cách máy móc. Giọng Phi Loan không đổi:
− Em hãy trở về phòng mình nằm xuống và ngủ ngay. Chừng nào Quân Sơn về chị sẽ kêu em thức dậy.
− Vâng.
Tiểu Lan đứng dậy bước về phòng mình bằng những bước chân chao đảo. Phi Loan vẫn ngồi yên, nàng không cần phải đi theo kiểm soát, vì nàng tin vào thuật thôi miên của mình. Không một ai có thể chống lại ý muốn của nàng. Đó chính là sức mạnh vạn năng mà thầy mo C.Ho đã phát hiện khi con gái mình lên sáu tuổi. Lần ấy, một cách vô tình nàng đã thôi miên một con cọp dữ để nó trở thành một con thỏ ngoan hiền.
Mười mấy năm qua, sự kỳ diệu của đôi mắt xanh không ngừng được thầy mo C.Ho gia tăng dạy dỗ. Để giờ đây mỗi lần đôi mắt đó rực sáng là có kẻ phải cúi đầu phục tùng mệnh lệnh.
Nhẹ gót trở lên lầu đắp một mảnh chăn lên người cô em yếu đuối, cài cửa phòng cẩn thận, Phi Loan nhất định đi tìm kiếm Quân Sơn.
Nhưng vừa đặt chân xuống phòng khách nàng đã nghe chuông cửa vang inh ỏi. Quân Sơn đã về bước chân nàng vội vã vấp vào ngạch cửa. Song kẻ đang đứng trước mặt nàng chỉ là một Nguyên Minh đẹp trai, phong nhã.
Đôi mắt nàng chợt chuyển mình xanh rực làm chàng trai trẻ phải bàng hoàng lúng túng. Lần thứ ba rồi mà chàng vẫn thấy mình sờ sợ cô gái đẹp tuyệt vời kia.
− Cô à! Cô làm ơn cho tôi vào gặp Quân Sơn…
− Đôi mắt xanh ánh lên kinh ngạc, hãi hùng với anh từ sáng tới giờ vẫn chưa về mà!
Chàng giật mình sửng sốt:
− Cô nói sao? Quân Sơn vẫn chưa về lạ lùng chưa?
Đến bây giờ nàng mới nhớ mình đứng án ngay cánh cửa chưa mời khách vào nhà.
− Anh vào nhà không? Tại sao hai người đi chung mà anh tôi ở đâu anh không biết?
Nguyên minh đưa tay vỗ trán:
− Sáng nay tôi đưa Quân Sơn tới đấu trường chơi xem tôi tập luyện. Giữa lúc tôi đang đấu võ say mê, thì ảnh cho người tới bảo tôi rằng mình đi với Bội Ngọc một tí sẽ về ngay!
− Bội Ngọc…
Nàng kêu lên ngạc nhiên, chàng gật đầu nói tiếp:
− Phải, và chính mắt tôi cũng trông thấy Quân Sơn và người con gái ấy bước lên xe song mã. Tưởng hai người sẽ về trong chốc lát nên tôi nóng lòng chờ đợi. Nhưng chờ mãi đến tối mịt, chẳng thấy tăm hơi. Tôi giận quá toan đến đây để trách Quân Sơn, có ngờ đâu là anh ấy cũng chưa về.
Phi Loan cắn môi lo lắng:
− Vậy thì người con gái ấy đưa anh của tôi đi đâu? Anh không vào nhà à?
Đôi mắt Nguyên Minh chợt sáng:
− A, phải rồi! Tôi thử đến nhà Bội Ngọc tìm may ra…
Phi Loan gật đầu tán đồng ý kiến:
− Đúng rồi, nhưng anh cho tôi cùng đi với nhé!
Nguyên Minh ngần ngừ giây phút rồi gật đầu chờ nàng chạy đi khóa cửa.
− Rồi, tôi đã xong rồi, chúng ta đi thôi!
Nguyên Minh lúng túng:
− Tôi chở cô đi nhé!
Nàng sựng người lại nhìn chiếc xe đòn vông mới bóng của chàng. Môi thoáng nở nụ cười rồi lặng lẽ leo lên ngồi cho chàng đạp đi nhanh. Phía sau lưng hai người, ba bóng đen vừa nhẹ nhàng đáp xuống.
Hải Yến e dè đưa mắt nhìn Robert Cảnh dậm những bước chân bực bội xuống nền nhà. Tiếng giày đinh vang lên cồm cộp đều đều như nhịp đập của những trái tim lo lắng.
− Hừ! Một lúc sau không nén được Robert Canh cất giọng ồm ồm- Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, tại sao bà không nghe lời tôi chứ?
Hải Yến thở ra không nói. Trong câu chuyện này lỗi hoàn toàn thuộc về bà. Giọng ông vang lên bực tức:
− Con gái lớn rồi mà bà cứ nuông chiều cho đi chơi như vậy. Bà có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Để trả lời bà, chiếc đồng hồ quả lắc thong thã đánh lên mười một tiếng trầm buồn. Bà cất tiếng nhẹ nhàng:
− Có lẽ bây giờ nó đang dự dạ tiệc ở nhà một đứa bạn nào đó!
Robert Cảnh quay phắt lại:
− Tại sao nó không gọi điện thoại về như thường khi chớ! Nó phải biết nỗi nóng ruột của tôi với bà chứ?
Bà lại thở ra, Bội Ngọc! Tại sao hôm nay con lại làm cho mẹ phải lo lắng u buồn? Có bao giờ con la cà lêu lổng như thế này đâu? Con phải biết con là tất cả những gì mà mẹ chờ mong hoài vọng.
− Mười tám năm trước bà phạm một sai lầm chưa đủ sao mà bây giờ bà lại.
Robert Cảnh cất lời gay gắt, Hải Yến nhắm mắt xua tay, tim đau nhói nơi lồng ngực. Kỷ niệm tràn về làm mắt bà choáng váng, Robert Cảnh nhìn thấy sự biến đổi nơi mặt vợ, ông vội vàng rót một cốc nước kề môi cho bà uống giọng dịu dàng:
− Hải Yến, tôi không cố ý, nhưng… tôi quá lo cho Bội Ngọc…
Bà uống cạn ly nước, lệ trào hoen má rưng rưng:
− Thế sao ông còn đứng đó? Ông không đi tìm nó về đây?
Ông đặt trả nước lên bàn:
− Tôi đã cho cảnh sát hay, họ đang đi tìm nó trong các nhà thương.
Trời ơi! Bà nhắm mắt hãi hùng, hình ảnh Bội Ngọc nằm sóng soài trên vũng máu đã làm bà nghe tay chân rã rời.
− Hải Yến, bình tĩnh lại đi em!
Robert Cảnh nắm lấy tay bà như truyền thêm sức mạnh. Bà mở mắt nhìn ông như thể cảm ơn. Mười tám năm dài, chỉ có phút giây này bà cảm thấy lòng không ghét kẻ đang ngồi trước mặt mình.
Reng.. Reng.. Reng..
Tiếng chuông cửa, bà và ông nhìn nhau vui sướng, chờ nghe một tiếng một tiếng òa vui vẻ của con thơ. Nhưng trước mắt họ là một thực tế phũ phàng. Nguyên Minh và một cô gái lạ… Nguyên Minh vào đề ngay:
− Anh Cảnh, Bội Ngọc đã về chưa?
Hải Yến vùng lên hấp tấp hỏi:
− Cậu có gặp con gái của tôi?
− Kìa bà! Robert Cảnh đã lấy lại được vẻ đĩnh đạc thường ngày- Bà hãy vào trong nghĩ đi, chuyện để tôi liệu định.
Hải Yến gật đầu rồi chậm chạp chạp bước đi. Phi Loan cảm thấy thương hại cho người đàn bà tuy đã già nhưng vẫn còn rất đẹp kia.
− Ngồi đi Nguyên Minh! Robert Canh cất lời vồn vã:- Cô gái này hẳn là người yêu của bạn?
Nguyên Minh nhảy nhổm lên như đỉa phải vôi, nhìn mặt chàng đỏ lên, Phi Loan không nén được nụ cười thương hại.
− Dạ, chú đừng nói vậy tội nghiệp ảnh! Cháu là em của Quân Sơn.
− Ồ, thế thì mình xin lỗi nhé! Còn cô em đây đừng gọi tôi bằng chú như vậy. Cứ gọi bằng anh như Nguyên Minh, như Quân Sơn thôi!
− Dạ!
Phi Loan cúi đầu nén một nụ cười và tránh cho ông không nhìn thấy tia mắt xanh rực của mình.
Ông cố lấy giọng thản nhiên:
− Bội Ngọc chưa về! Nhưng cậu quen với con gái tôi tự bao giờ? Tìm kiếm nó vào giờ này ắt là có việc quan trọng.
Nguyên Minh nuốt nước bọt nói nhanh:
− Dạ, em không quen với tiểu thư nhưng hồi sáng này cô ấy đến trường đấu rủ Quân Sơn đi dạo. Đến giờ này vẫn chưa thấy bóng Quân Sơn về, em tưởng tiểu thư về rồi nên…
Đôi mắt Ribert Cảnh chớp nhanh rồi cố gắng… Nhưng vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Nhưng chỉ một thoáng thôi, ông lấy lại vẻ bình thường:
− Chỉ có vậy mà anh bạn và cô em đây lo lắng đến cuống cuống à?
Phi Loan kêu lên vui mừng:
− Ồ! Như vậy có nghĩa là chú đã biết anh cháu và chị Bội Ngọc ở đâu rồi?
Robert Cảnh nở nụ cười ngượng nghịu:
− Không, hiện tại thì chú chưa biết, nhưng chú chắc là không có gì nguy hiểm đâu. Cháu đừng lo, chú có nhiều vườn lắm. Có lẽ Bội Ngọc đã đưa Quân Sơn về đó chơi rồi.
Nguyên Minh thở ra:
− Vậy mà cháu cứ lo cho bạn gặp chuyện không lành.
Đôi mày Robert Cảnh nhíu lại rồi giãn ra nhanh. Cũng phải thôi! Ông không thể bắt mọi người gọi mình là anh như ý muốn, dù sao ông cũng già rồi!
− Thôi, cậu và cô đây cứ về nhà nghỉ đi, có lẽ sáng mai Quân Sơn sẽ về thôi mà!
− Vậy, thưa chú cháu về.
Phi Loan và Nguyên Minh khuất hẳn sau cánh cửa tử lâu mà Robert Cảnh vẫn chưa hết nỗi bàng hoàng. Mãi đến khi Hải Yến bước ra hỏi ông mới giựt mình sực tỉnh:
− À, bà cứ vào trong nghỉ đi, sáng mai là con Ngọc về mà!
Bà vẫn không an tâm:
− Sao ông biết con Ngọc có đưa anh chàng Quân Sơn nào đó về thăm vườn của mình? Mà liệu anh chàng đó có đáng tin cậy không? Mới gặp người ta mà đã dắt về nhà ở đêm rồi.
Robert Cảnh gắt nhẹ:
− Tôi đã bảo không sao rồi! Tại sao bà cứ lãi nhải bên tai tôi hoài vậy? Đi ngủ đi!
Hải Yến không dám cãi, bà lặng lẽ đi vào nhà trong thắp một nén nhan lên bàn Phật lâm râm cầu nguyện.
Còn lại một mình trong căn phòng trống. Robert Cảnh lồng lộn như con sư tử bị thương, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, ông gọi máy bộ đàm:
− Lục Lâm lên gấp! Có chuyện.
Có tiếng chân lạo xạo ngoài cửa kính rồi sáu tên côn đồ mặt mày hung dữ đầy những vết sẹo dọc ngang chằng chịt hiện ra, vòng tay xung kính:
− Lục Lâm ra mắt đại ca!
Ông búng vèo mẩu xì gà xuống chân:
− Tụi bây cho đàn em đi lùng xem băng nào cả gan dám chạm đến oai hùng bắt cóc tiểu thư Bội Ngọc? Tao nghi tụi thằng Hổ Văn, nếu không thì cũng băng thằng Hoàng Long!
− Tuân lệnh.
Sáu gã côn đồ vòng tay rồi lặng lẽ băng mình vào bóng đêm, mỗi tên đi một hướng âm thầm như một bóng ma.
Điếu thuốc đã mồi lên chưa kịp hút, không hiểu sao Robert Cảnh lại dí tắt dưới chân, giọng ông vang lên như đe dọa:
− Hừ! Muốn phổng tay trên của Robert Cảnh này à? Không dễ đâu, bàn tay này sẽ bóp nát tụi bây tan thành cám.
Rắc… rắc…
Chiếc ly thủy tinh trên bàn bị ông bóp nát. Những mảnh vỡ rơi xuống đất tạo thành những âm thanh lẻng kẻng rợn người. Ông đưa bàn tay mình lên cao cất giọng cười vang sằng sặc…
Phải thật khuya Nguyên Minh mới đưa Phi Loan về đến nhà. Dựng chiếc xe sát vào tường, chàng đưa nàng đến tận cùng dãy cầu thang. Phi Loan mở cửa xong quay lại nhìn chàng cười vui vẻ:
− Thôi, làm phiền anh bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Tôi xin được cảm ơn anh.
Nguyên Minh đỏ mặt nói lí nhí mấy lời trong cổ họng rồi lặng lẽ quay lưng. Được vài bậc thang chàng bỗng dưng quay đầu nhìn lại, thấy nàng chưa khép cửa còn đứng đó nhìn theo, chàng quay trở lên nhìn nàng âu yếm nói:
− Phi Loan, tôi muốn hỏi cô một điều.
Nàng mỉm cười rạng rỡ, chưa bao giờ chàng thấy nàng đẹp bằng phút giây này:
− Anh muốn hỏi gì?
Chàng ngập ngừng giây lát rồi hỏi nhanh:
− Có phải hôm đó cô đã cứu tôi thoát khỏi chất độc bí truyền mà các bác sĩ đã bó tay?
Nàng thành thật lắc đầu:
− Không phải! Hôm ấy Tiểu Lan đã cứu anh chứ không phải tôi.
Chàng bám lấy hy vọng cuối cùng:
− Thế thì hôm tôi nhận vòng hoa vô địch chính cô đã tung ám khí cứu tôi?
Một lần nữa nàng làm chàng thất vọng:
− Không, tôi không có tài sử dụng ám khí. Lần đó chính Quân Sơn đã cứu anh.
Chàng lộ vẻ không vui:
− Thế à! Xin cảm ơn cô tôi về nhá.
Nói xong chàng quay lưng bỏ đi một mạch, không hay sau lưng mình Phi Loan vẫn đắm đuối nhìn theo, lòng nàng sơn nữ trĩu nặng mối tơ tình: Nhuyên Minh, anh thật vô tình không chịu nhớ đôi mắt âm thầm tiếp thêm sức mạnh để anh đủ sức chiến thắng giữa đấu trường.
Đêm đã khuya lắm rồi, nàng đưa mắt nhìn những ngôi sao âm thầm nhấp nháy. Gió đêm lộng thổi, trên ban - Con nàng thả hồn nhớ về núi thẳm, rừng xanh. Nơi thời thơ dại. Nàng nhớ đến những ánh lửa lập lòe khi cha mình làm phép cầu Giàng, với đôi tay điêu luyện ông múa may hát những câu quái lạ, và những đôi mắt ngây dại tôn thờ sung kính của đám sơn dân.
Một con trăng đã qua rồi. Quân Sơn vẫn chưa tìm được tung tích bọn cướp Cái Nanh Heo. Giàng ơi! Như vậy thì bao giờ mối thù của cha mới trả được đây? Nàng lại nhớ đến Quân Sơn với nỗi nghi ngờ mỗi lúc một tăng. Chàng đi đâu với cô gái lạ có tên Bội Ngọc? Còn cha người con gái đó, nàng nhớ đến gương mặt choắt, lạnh lùng của Robert Cảnh. Một cảm giác bồn chồn chợt đến. Con người ông ta toát ra vẻ gì là lạ như có ma lực vô tình sai khiến kẻ chung quanh. Liệu ông có phải là con người chuyên bênh vực kẻ thế cô như lời Nguyên Minh nói? Sao nàng cảm thấy không an tâm khi nhìn thấy bộ ria con kiến của ông ta trên mép miệng.
Thế nhưng, đó chỉ là một cảm giác chưa hẳn là sự thật. Một cơn gió thổi qua, Phi Loan chợt nghe lành lạnh, nàng bước vào trong bật đèn, khóa cửa, rồi trở về phòng toan tìm giấc ngủ.
À! Phi Loan kêu lên chợt nhớ mình chưa giải thôi miên cho Tiểu Lan, nghe tin Quân Sơn yên lành con bé sẽ nhảy cẩng lên và hát cho coi. Nàng mỉm cười đặt tay vào nắm cửa.
Nhưng, Phi Loan chợt sững người, chặn ngực cổ không thét lên thành tiếng to kinh hãi. Tiểu Lan đã biến mất.
Con bé tỉnh dậy không thấy mình rồi bỏ đi kiếm ư? Nàng tự hỏi lòng rồi cũng tự gạt phắt đi ngay! Không thể được, nàng chưa có giải thôi miên thì Tiểu Lan không thể thức dậy mà đi được. Thế thì con bé đi đâu? Mồ hôi toát ra lạnh ngắt. Nàng lục tung cả nhà lên tìm kiếm, mong tìm ra câu trả lời bí ẩn.
Sau một hồi tìm kiếm, Phi Loan thả mình ngồi phịch xuống salon tuyệt vọng. Hung thủ thật khéo không để lại một dấu vết gì. Bây giờ thì nàng đã có thể nói một trăm phần trăm Tiểu Lan bị người bắt cóc. Vì ngoài việc đó ra không còn một lý do gì khác để Tiểu Lan biến mất khỏi căn nhà này nữa!
Thế nhưng ai bắt? Và bắt để làm gì? Đó là câu hỏi mà nàng phải trả lời trước Quân Sơn khi chàng trở lại. Chàng sẽ trách nàng bỏ mặc Tiểu Lan. Trời ơi nếu Tiểu Lan có mệnh hệ nào Quân Sơn sẽ không tha cho nàng! Phải làm cách nào đây? Lòng dạ rối bời, nàng băng mình vào đêm tối. Tìm cái gì đây? Khi bốn bên tối đen như mức? Đôi mắt nàng chợt lóe lên tia hy vọng mỏng manh:
Phải rồi! Nàng phải đến nhờ Nguyên Minh giúp đỡ. Nhà chàng kia rồi, chàng là người bạn láng giềng, tối lửa tắt đèn của nàng mà!
Bàn tay nàng đặp mạnh vào cửa sắt, lũ chó trong nhà cất tiếng sủa vang rền, rồi một cái đầu ngó ra nhìn nàng ngơ ngác:
− Cô kia, nữa đêm đpậ cửa làm gì?
Nàng nói trong hơi thở gấp. Tiếng nghẹn ngào như người đang khóc:
− Làm ơn cho tôi gặp Nguyên Minh!
Tiếng ổ khóa va va vào nhau lách cách, cánh cửa mở ra vội vã, tiếng người con gái như thúc giục:
− Mời cô vào nhà cho.
Phi Loan vừa bước vào cánh cửa đóng sập lại ở sau lưng, người con gái đưa nàng vào một căn pphòng sang trọng:
− Cô ngồi chờ một tí…
Rồi vội bỏ đi ngay, Phi Loan ngỡ ngàng đưa mắt nhìn quanh. Đây là nhà chàng võ sĩ kia sao? Thật không ngờ chàng giàu có đến bậc này.
Nguyên Minh hiện ra ở cửa. Trông thấy nàng chàng kêu lên mừng rỡ, thắt vội sợi dây lưng quấn ngang bụng của chiếc áo Kimônô Nhật Bản.
− Ồ! Là cô ư? Quân Sơn đã về rồi sao?
Trong chiếc áo ngủ, trông chàng trẻ trung và quyến rũ, nhưng Phi Loan không dám nghĩ ngợi điều chi. Nàng nói ngay mục đích của mình:
− Không phải, tôi đến để nhờ anh giúp cho một việc.
Nhuyên Minh sốt sắng:
− Xin cô cứ nói.
Nàng buông một tiếng thở dài:
− Tiểu Lan đã bị bắt cóc mất rồi!
Chàng như bật người ra khỏi ghế:
− Hà? Cô nói gì? Làm gì có cái chuyện lạ lùng kia chứ?
Phi Loan gật đầu chậm rãi nói:
− Vậy mà có đó! Người ta đã bắt cóc Tiểu Lan khi tôi và anh đến nhà Robert Cảnh hỏi thăm tông tích của Quân Sơn. Bọn người đó lại lấy đi tất cả các hành lý mà chúng tôi mang theo.
− Hừ!
Nguyên Minh thở hắt ra, mặt lộ vẻ đăm chiêu khó nghĩ. Phi Loan cất giọng khẩn thiết:
− Tôi hoang mang quá! Anh định xem có cách nào giúp được tôi không?
Chàng cầm lấy chiếc ly trên tay xoay tròn một lúc lâu rồi cất giọng trầm trầm:
− Giúp cô dĩ nhiên là tôi phải giúp rồi. Nhưng tôi chưa biết mình phải bắt đầu từ đâu cả. Tất cả mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi đấy.
Phi Loan gục đầu vào lòng bàn tay ân hận nói:
− Tất cả cũng tại tôi mà thôi! Nếu tôi ở nhà với Tiểu Lan thì đâu đến nỗi…
Nguyên Minh hơi mỉm miệng cười:
− Chuỵên đã xảy ra rồi, có dằn vặt cũng chẳng sáng suốt hơn đâu. Có khi bọn chúng bắt cô đi rồi thì phải.
Phi Loan không trả lời Nguyên Minh, chàng chưa biết hết khả năng của nàng đâu.
Chàng chợt cất lời:
− Tôi có ý thế này, trông cô có vẻ mệt đấy! Hãy ở lại đây tôi sẽ bảo cô sen dọn phòng cho cô nghỉ. Còn việc Tiểu Lan sáng tính sau.
Nàng kêu lên nôn nóng:
− Không được, chậm một giây là nguy hiểm một giây. Anh không biết Tiểu Lan đã bị… Nàng bỏ lững câu nói giữa chừng.
Nguyên Minh ngạc nhiên:
− Tiểu Lan đã bị gì?
Nàng nói lảng sang chuyện khác:
− Không, anh cô gắng giùm cho, tôi không còn biết phải làm gì nữa bây giờ.
Nguyên Minh gật đầu an ủi:
− Cô ngủ đi, tôi hứa sẽ tìm ra Tiểu Lan mà.
Chàng đưa tay nhấn mạnh một cái nút trên bàn. Cô gái ban nãy lại hiện ra:
− Cô đưa cô này về phòng nghỉ giùm tôi.
Cô gái bước lại gần Phi Loan dịu dàng nói:
− Mời cô theo tôi.
Phi Loan đành phải theo chân cô gái bước đi, trước khi trao lại cho chàng tia nhìn như gởi gắm.
Đợi cho bóng hai người con gái khuất hẳn. Nguyên Minh đứng bật dậy ngay nhanh nhẹn như một đầu dây nhỏ nằm khiêm nhường xuống đất không qua lối cầu thang.
Buông tay cho sợi dây rút ngược trở lên, chàng nhẹ nhàng bước ra giữa khu vuồn xanh um cây lá. Dưới ánh trăng mờ bóng chàng thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma.
− Cú…Cú…
Hai tiếng cú ngân dài trong đêm vắng. Lập tức trên những cây cao rậm lá, một trận gió xạc xào làm như rung động lá cây, rồi những bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống đất vìng tay cung kính:
− Hoàng Long xuất động!
Trong một bụi rậm, tiếng Nguyên Minh vang lên lạ lẫm:
− Hoàng Long nhận lịnh, mau tìm cho ra tông tìch của một cô gái nhỏ tên gọi Tiểu Lan vừa mất tích khoảng mười giờ đêm nay. mục tiêu có thể: Hổ Vằn, Anh Đào, Bạch Long, Hắc Mã. Nơi nhận lịnh: 44082.
Mười hai thanh niên vận y phục vàng lấp lánh trước ngực huy hiệu đầu rồng vòng tay cung kính:
− Hoàng Long nghe rõ, xuất hành!
Lời vừa dứt mười hai bóng vàng biến đi nhanh như những mãnh long, oai hùng như lặng lẽ.
Từ sau một bụi rậm, Nguyên Minh từ từ đứng dậy đưa tay gạt cái mặt nạ đầu rồng rơi xuống ngực, chàng lẩm bẩm một mình:
− Phi Loan! Nàng đã buộc lòng ta cho Hoàng Long xuất động. Rồi đây mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp. Mỗi lần Hoàng Long xuất hiện là mỗi lần giang hồ dấy động phong ba.
Đàng xa, vầng dương đã ló dạng, Nguyên Minh lững thững đi như một kẻ vừa thức dậy thả bách bộ lang thang. Thái độ ung dung mà tâm tư xáo trộn. Cứ suy nghĩ hoài mà không biết mình vừa có hành động đúng hay sai? Lần đầu tiên chúa Hoàng Long để tình riêng xen vào mục tiêu của đời mình. có phải chăng đôi mắt xanh kia có uy quyền tột đỉnh? Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Bóng chàng nhòa dần trong làn sương sớm…
Tiếng Vọng Tiếng Vọng - Hạ Thu Tiếng Vọng