We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Mishima Yukio
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đỗ Khánh Hoan
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2547 / 45
Cập nhật: 2015-07-07 23:17:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hờ mãi dường như chẳng bao giờ có một ngày nghỉ nhà không xuống thuyền đánh cá ngoài khơi. Cuối cùng hai ngày sau khi Hiroshi đi du ngoạn thì hòn đảo bị một trận bão lớn đến nỗi không một chiếc thuyền đánh cá nào dám rời bến. Có vẻ như không một nụ anh đào thưa thớt hiếm hoi nào vừa hé nở lại có thể thoát khỏi rơi rụng trong gió bão bời bời.
Hôm trước, một trận gió trái mùa ẩm ướt đã ùa tới vây hãm, thổi phồng những cánh buồm; đến lúc hoàng hôn buông xuống thì có một thứ ánh sáng thiêu đốt rực sáng lạ kỳ tỏa khắp trời chiều. Bãi biển vang ầm tiếng sóng dội từ ngoài khơi cuồn cuộn, nhấp nhô ùa vào hòn đảo; những con cáy, con bọ dại hối hả leo lên các mô đất cao mà ẩn mình. Trong đêm, một trận gió mạnh quyện với nước mưa ào ào thổi tới. Từ bầu trời đến mặt biển đều tràn ngập những âm thanh nghe như tiếng người kêu thét hay tiếng sáo bi thương.
Nằm trên chiếu, Shinji lắng nghe tiếng gió bão thét gầm. Chỉ cần nghe cũng đủ biết là suốt ngày hôm nay sẽ chẳng có một chiếc thuyền nào rời bến ra khơi. Trời như thế này, dù là chỉ muốn bện những sợi thừng hay sửa chữa ngư cụ cũng còn không nổi, có lẽ ngay cả công tác bắt chuột của Thanh niên hội cũng không sao thi hành nổi nữa.
Lòng con thương mẹ không muốn mẹ mình đang nằm trên tấm chiếu sát bên mất ngủ - hơi thở đều đặn chứng tỏ bà còn ngon giấc - Shinji đã ý tứ nằm im, nôn nao chờ đợi làn ánh sáng ban mai xuất hiện ngoai cửa sổ. Cả căn nhà đang rung chuyển khủng khiếp, các khung cửa sổ cái nào cái ấy đều kêu lên răng rắc. Ở chỗ nào đó, một tấm tôn rơi xuống kêu loảng xoảng. Nhà cửa trên đảo Uta, từ những căn to lớn đến những căn nhỏ bé, một tầng như nhà mẹ con Shinji, thấy đều xây cất giống nhau với cửa chính dẫn vào căn phòng làm việc, nền đất bẩn thỉu, bên trái là nhà xí, bên phải là nhà bếp. Giữa lúc gió bão đang gầm thét điên cuồng trong màn tối nhờ nhờ báo hiệu bình minh chỉ có một mùi đặc biệt tràn ngập khắp căn nhà, thầm lặng vương mắc làn không khí bên trong, đó là cái mùi nằng nặng, lạnh lẽo, tối tăm từ nhà xí bay ra.
Cửa sổ đối diện búc tường nhà kho bên hàng xóm đang từ từ ngả sang màu trắng. Shinji ngước nhìn mưa như trút nước, ào ào thổi hắt vào mái hiên, bắn tung tóe ướt hết các khung cửa kính. Trước kia, anh vẫn ghét những ngày nghỉ nhà không ra khai đánh cá - những ngày đã cướp mất của anh cả niềm vui lao động lẫn món thu hoạch hàng ngày; nhưng hôm nay, nghĩ đến một ngày nghỉ như thế, anh chàng lại thấy như là một ngày hội thích thú nhất. Đó là một ngày hội tưng bừng không phải với bầu trời cao xanh với những lá quốc kỳ tung bay phấp phới trên những cột cờ trang hoàng những hạt châu hoàng kim mà là một ngày hội với trận cuồng phong, với những làn sóng giận dữ điên cuồng, những trận gió gầm thét trong khi ào ào xô qua những lùm cây nghiêng ngửa.
Chờ đợi mãi không chịu nổi, người trẻ tuổi nhảy ra khỏi chỗ nằm, xỏ chân vào cái quần và vớ vội cái áo len màu đen cổ vanh, thủng lỗ chỗ.
Một lát sau, người mẹ vừa thức giấc thì nom thấy một bóng đen lù lù bên khung cửa sổ mờ mờ trong ánh sớm mai. Bà quát hỏi:
“Ê! Ai đó?”
“Con!”
“Ồ! Đừng làm má sợ hết hồn như vậy, con. Hôm nay bão táp như thế này mà con cũng đi đánh cá hay sao?”
“Không đi đánh cá nhưng...”
“Không đi đánh cá thì sao không ngủ thêm chút nữa hử con? Mẹ cứ tưởng là có ai ở ngoài cửa sổ kia chứ!”
Sự thật thì cái ấn tượng in vào mắt bà mẹ lúc bà vừa mở mắt quả có như vậy; con trai bà sáng hôm nay trông y hệt như một người lạ. Cái anh chàng Shinji ngày thường lầm lầm lì lì ít nói, giờ đây lại đang cao giọng hát vang cả nhà và đang bám vào thành của đu mình làm mấy động tác thể dục. Băn khoăn chẳng hiểu vì sao con mình sáng nay lại có vẻ kỳ cục như vậy, lại lo rằng thằng con cứ đu mình mãi có thể làm sụp đổ luôn căn nhà nên bà mẹ lầu nhầu:
“Ngoài trời đã giông bão mà trong nhà cũng giông bão nữa hay sao?”
Shinji ngó lên chiếc đồng hồ treo bám đầy bồ hóng không biết bao nhiêu lần. Lòng không quen hoài nghi, anh chẳng lúc nào băn khoăn tự hỏi là liệu cô bé có dám liều lĩnh xông pha bão táp đến chỗ hai người đã ước hẹn hay không. Anh không hề biết cái lối giết thì giờ đầy ưu uất nhưng rất hiệu quả là dùng sức mạnh của trí tưởng tượng mà phóng đại hay phiền tạp hóa những tình cảm của mình, bất kỳ đó là niềm vui thích hay sự khó chịu, bất an.
Đến lúc nghĩ tới đợi chờ là không chịu được nữa, Shinji choàng vội chiếc áo mưa rồi đi xuống bãi bể. Đối với anh, dường như chỉ có biển cả mới đủ tốt bụng để đáp lại cuộc đối thoại không lời của mình.
Tràn dâng qua cả bờ ngăn sóng, những đợt thủy triều điên cuồng đang gầm thét, ào ào đổ ập vào bờ. Vì có tin báo sắp gió bão lớn từ đêm hôm trước nên tất cả những thuyền đánh cá về muộn đã được kéo tít mãi vào trong bờ. Khi những đợt sóng khổng lồ rút ra ngoài, mặt nước cũng tức thời trũng xuống sâu thẳm tưởng như sắp làm cho đáy biển phía trong bến tàu lộ hẳn dưới mắt người nhìn. Trộn lẫn với những hạt mưa hắt mạnh, những giọt nước mằn mặn, cay cay, man mát chảy dài trên đôi má đỏ ửng rồi tuôn chảy thành hàng hai bên mũi Shinji làm anh chàng nhớ lại mùi vị đôi môi của Hatsue.
Mây đang dồn dập đuổi nhau, bầu trời u ám thay đổi không ngừng, lúc tối lúc sáng. Có một lúc, Shinji thoáng nhìn thấy ở tít trên cao những đám mây sáng mờ như báo trước một ngay quang đãng đẹp trời, tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, những đám mây này lại tan biến ngay lập tức.
Shinji chăm chú nhìn bầu trời đến nỗi một đợt sóng tràn tới ngay chỗ anh đang đứng, làm ướt cả đôi quai guốc mà anh chàng không hay. Dưới chân anh có một cái vỏ sò màu hồng đào đẹp đẽ, xinh xinh đang nằm trỏng trơ, chắc là vừa bị đợt sóng lúc nãy đánh tạt lên bờ. Anh chàng cúi xuống nhặt cái vỏ sò lên, ngắm nghía. Hình dáng cái vỏ sò thực là hoàn toàn, ngay ở cái mép mỏng dính như tờ giấy cũng chẳng hề có một vết sứt mẻ nào. Nghĩ bụng đây là một món quà tặng thực hay, anh chàng liền bỏ cái vỏ sò vào túi.
Bữa ăn trưa vừa xong, Shinji lại bắt đầu sửa soạn đi ra. Thấy con lại sắp sửa rời nhà ra đi dưới trời mưa bão, bà mẹ dừng tay rủa bát, đăm đăm nhìn theo; tuy nhiên bà không dám hỏi xem nó đi đâu: nhìn sau lưng thằng con, bà thấy có một sức mạnh gì đó bảo bà nên im lặng, đừng dò hỏi gì thì tốt hơn. Lúc này bà mới thấy tiếc là làm sao không có một mụn con gái để nó luôn luôn ở nhà đỡ đần mọi việc.
Đàn ông con trai ra khơi đánh cá. Họ lên tàu hàng đến khắp mọi hải cảng. Trời sinh ra đàn bà con gái không phải để sống với thế giới bao la ấy mà để ở nhà nấu cơm gánh nước, mò rong biển và đến mùa hè thì lặn sâu xuống đáy bể. Với ngay bà, một tay lão luyện trong giới phụ nữ làm nghề thợ lặn, bà cũng thấy cái thế giới mịt mù của đáy biển chính là thế giới của đàn bà con gái. Bà biết tất cả những điều này. Bên căn nhà tối om ngay cả giữa ban ngày, những con đau đớn khi lâm bồn, bóng tối mịt mù dưới đáy biển, tất cả là một chuỗi những thế giới khăng khít gắn liền trong đó bà đã sống trọn cuộc đời.
Bà mẹ nhớ lại mùa hè năm kia, một người trong đám thợ lặn đàn bà, cũng góa bụa như bà - người đã ốm yếu mà hãy còn bê theo một đứa con đang độ bú sữa - sau khi lặn xuống đáy bể mò bào ngư đã ngoi lên mặt nước và đang đứng hong quần áo trước ngọn lửa bỗng dưng ngã lăn ra bất tỉnh, mắt trắng dã trợn trừng, răng cắn chặt vào môi tím ngắt tím ngơ rồi chết cứng đơ ngay trên mặt cát. Vào lúc hoàng hôn, khi thi hai người đó được đem hỏa táng trong rừng thông, những thợ lặn đàn bà khác bi thương đến độ đứng không vững, phải ngồi bệt xuống đất mà khóc.
Người ta đã đồn đại nhiều chuyện lạ lùng về việc này khiến một số phụ nữ đâm ra sợ hãi không dám làm nghề thợ lặn nữa. Người ta bảo rằng người đàn bà mới chết kia đã bị trừng phạt vì nhìn thấy một cái gì kinh khủng dưới đáy biển, một cái gì mà người trần mắt thịt không được phép để mắt nhìn tới.
Bà mẹ Shinji nghe những lời đồn đại ấy mà buồn cười và càng ngày bà càng lặn xuống bể sâu hơn để mang lên những mẻ cá lớn nhất trong mùa. Bà là người chẳng bao giờ bận tâm nghĩ đến những điều chưa ai hay biết cả.
Ngay cả những hồi tưởng về câu chuyện như trên cũng chẳng làm thương tổn được bản tính vui vẻ hăng hái của bà: bà vẫn thường khoe khoang về sự khang kiện của mình và trận bão đang gầm thét bên ngoài lại khiến cho ba càng cảm thấy vui vẻ dễ chịu hơn, y hệt như con trai bà vậy. Rủa bát xong, bà mở rộng tà áo rồi ngồi bệt xuống, ruỗi thẳng hai chân ra đằng trước, chăm chăm ngắm nhìn đôi chân mình dưới ánh sáng lờ mờ từ những cửa sổ đang kêu ken két hắt vào. Không có một nếp nhàn nào trên cặp đùi đầy đặn, tròn căng, xạm nắng, da thịt tròn lẳn một cách lạ kỳ hầu như ánh lên một màu hổ phách.
“Như thế này, mình còn có thể đẻ được năm ba đứa con nữa!” Tuy nhiên mới nghĩ đến thế, bà bỗng thấy tấm lòng trinh khiết của mình quặn đau dữ dội. Bà vội vã sửa lại quần áo rồi ra vái lạy trước bài vị thờ chồng.
Con đường chàng thanh niên đang đi dẫn thẳng lên ngọn hải đăng đã bị mưa lũ biến thành một dòng suối nước chảy như thác, cuốn sạch cả những vết chân người. Các ngọn thông đang rú lên gầm thét. Đôi giầy ống bằng cao su khiến anh cất bước càng khó khăn hơn và vì không mang ô nên anh cảm thấy nước mưa ngấm qua mái tóc cắt ngắn và chảy dài xuống tận cổ áo. Tuy nhiên, anh chàng vẫn tiếp tục bước đi, chìa mặt ra trước bão táp. Anh không chống lại bão táp, trái lại, cũng như từng cảm thấy một niềm hạnh phúc trầm tịnh khi quanh mình có thiên nhiên trầm tịnh, lúc này anh cảm thấy trong lòng mình có những liên quan chặt chẽ, có sự hòa nhịp hoàn toàn với sự cuồng nộ của thiên nhiên ở bên ngoài.
Anh ngó qua rặng thông lưa thưa nhìn xuống phía biển, nơi vô số những ngọn sóng bạc đầu đang xô đẩy nhau tràn dâng vào bờ. Thỉnh thoảng ngay cả những mỏm đá nhô cao ở phía ngoài mũi biển cũng chìm ngập dưới làn sóng.
Qua khỏi Dốc Bà, Shinji nhìn thấy khu nhà một tầng của ngọn hải đăng đang nằm nhoài mình dưới con bão táp, mọi cửa sổ đều đóng kín, các tấm màn đều buông thấp. Anh trèo lên các bậc thềm đá dẫn tới ngọn hải đăng. Không có dấu hiệu nào cho thấy hôm nay có nhân viên nào trong căn phòng canh gác nhỏ hẹp, kín mít. Bên trong những tấm cứa kính, trên đó nước mưa đang xối xả, ngoằn ngoèo rơi đồm độp không ngùng, có một ống kính viễn vọng quay thẳng về phía những cửa sổ đóng kín như bưng. Giấy tờ bị gió cuốn khỏi bàn viết, tung bay ngổn ngang, bừa bãi, một chiếc tẩu thuốc lá, một cái mũ đội viên Bảo an trên mặt biển, một tấm lịch của công ty hàng hải vẽ một chiếc tàu biển mới tinh màu sắc lòe loẹt va cũng trên bức tường ấy, cùng chỗ với tấm lịch còn có hai chiếc thước “tam giác định quy” treo hờ hững trên một cái đanh.
Lúc chàng thanh niên tới ngọn tháp quan sát thì người đã ướt sũng. Tại một nơi bưng bít, vắng lặng như thế này, trận bão lại càng có vẻ thê lương hơn nữa. Tại đây hầu như là trên đỉnh cao nhất của hòn đảo, không còn có cái gì ngăn cách bầu trời và mặt đất, rõ ràng trận bão đang mặc sức tung hoành.
Cửa sổ mở toang ra ba phía, căn nhà hoang phế này không hề ngăn gió được chút nào. Hơn nữa dường như ngọn tháp còn đón mời mưa gió vào từng căn phòng rồi để mặc cho nhảy múa loạn cuồng trong đó. Nhìn từ cửa sổ tầng nhì thấy quang cảnh bao la của Thái Bình Dương bị mây mưa thu hẹp hẳn lại nhưng những đợt sóng giận dữ, điên cuồng mỗi lần giằng giật xé toang những đường viền trắng xóa, tan biến vào các lớp mây đen ngòm thấp tịt lại làm cho người ta tưởng tượng như vùng trời mây mưa sôi sục đó đang trải rộng mênh mang không còn giới hạn nào cả.
Shinji quay lại, đi xuống cầu thang bên ngoài rồi nghé mắt nhìn vào nền nhà căn phòng nơi hôm nọ mình đã đến vác củi về cho mẹ. Có vẻ như căn phòng này trước kia đã được dùng, làm nhà kho, cửa sổ nhỏ hẹp đến nỗi tới nay mới chỉ có một cái bị vỡ. Anh chàng thấy nơi này là một chỗ trú mưa lý tưởng. Đống cành thông cao ngất ở đó trước kia hình như được mang đi dần dần từng bó nên bây giờ chỉ còn lại bốn hoặc năm bó nằm trỏng trơ trong tít một xó. Anh chàng chợt ngửi thấy mùi ẩm mốc, tự nhủ:
“Thật giống hệt một nhà tù”. Và vừa mới ẩn mình tránh gió mưa thì anh chàng lại chợt thấy lạnh, hắt hơi soàn soạt, cởi áo mưa ra, anh chàng lần tay vào túi quần tìm bao diêm mà cuộc sống trên thuyền đã dạy anh là lúc nào cũng phải mang theo bên mình. Trước khi lần tới bao diêm, những ngón tay anh chạm vào cái vỏ sò anh đã nhặt được ngoài bãi biển ban sáng. Anh móc vỏ sò ra giơ lên cao, soi trước làn ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Chiếc vỏ sò màu hồng đào óng ánh như hãy còn ướt đẫm nước triều. Chàng trẻ tuổi lấy làm vừa lòng thích ý, lại nhét nó vào trong túi.
Anh góp những cành lá thông khô vụn thành một đống trên nền xi măng rồi hì hục đánh một que diêm đã ẩm. Chẳng mấy chốc, khói bốc um lên tràn ngập cả căn phòng và mãi sau, ngọn lửa âm ỉ leo lét mới nhóm lên được, bập bùng cháy.
Anh chàng tụt cái quần ướt đem hong trước ngọn lửa rồi ngồi bó gối ngay đằng trước. Bây giờ chỉ còn có việc đợi chờ.
* * * * *
Shinji ngồi chờ không một chút bồn chồn khó chịu. Để giết thì giờ anh chàng nghịch ngợm thọc ngón tay vào những lỗ thủng trên cái áo len mà nong cho rộng mãi ra. Anh chàng chìm đắm trong cái cảm giác ấm áp lan dần trong cơ thể và trong những tiếng phong ba gào thét bên ngoài; và rồi anh chàng buông mình theo những cảm giác sung sướng lâng lâng của chính thân thể mình. Vì không đủ sức tưởng tượng nên anh chàng chẳng hề bận trí chút nào để lo đến những chuyện có thể làm cho thiếu nữ không tới được nơi này. Và cứ như thế, anh chàng gục đầu xuống đầu gối mà ngủ thiếp đi.
Khi Shinji mở mắt, ngọn lửa vẫn bùng bừng sáng rực ở trước mặt như thể anh chàng chỉ vừa chợp mắt có một chút mà thôi. Mắt còn nhấp nháy nhìn chưa quen, anh thấy một bóng người mờ mờ phía bên kia ngọn lửa Shinji tự hỏi không biết là mình tỉnh hay mê. Người đó là một thiếu nữ ở trần đang cúi thấp đầu, tay cầm cái áo trắng giơ lên trước ngọn lửa. Nàng đứng thẳng người hai tay hạ thấp cầm chiếc áo mà hong nên phơi bày tất cả nửa người phía trên. Khi biết chắc là mình không mơ, Shinji thoáng có một ý nghĩ - chỉ cần láu cá một chút giả vờ hãy còn đang ngủ là mình có thể ngắm nàng thỏa thuê qua đôi mắt lim dim. Thế nhưng thân mình Hatsue lại quá đẹp đẽ nên anh chàng không thể nào nằm yên ngắm nhìn mà không cưa quậy thân mình cho được.
Đàn bà con gái làm nghề thợ lặn mỗi khi mới ngoi lên mặt nước vẫn có thói quen để mình trần đến trước ngọn lửa mà hong cho toàn thân khô ráo. Vì vậy nàng thiếu nữ đã chẳng trù trừ chút nào khi làm như thế. Lúc tới chỗ hai đứa hẹn hò, cô nàng thấy có ngọn lửa mà anh chàng lại đang ngủ say, do đó liền quyết định mau lẹ như một đứa trẻ con. Và hiển nhiên là cô nàng đã quyết định đem bộ quần áo sũng nước và tấm thân ướt đẫm đến hong trước ngọn lửa trong khi anh chàng con say ngủ. Tóm lại, Hatsue chưa bao giờ có ý thức là mình đang lõa thể trước một người con trai. Nàng chỉ trút bỏ quần áo trước ngọn lửa bởi vì ở đây chỉ có một ngọn lửa này và vì người nàng đang ướt như chuột lột, chỉ có vậy mà thôi.
Trong lúc ngắm nhìn Hatsue khỏa thân phía bên kia ngọn lửa trong căn nhà hoang phế bốn bề chỉ có gió bão vây quanh, nếu Shinji đã biết đàn bà con gái là gì thì hẳn anh chàng phải nhận ra ngay thân mình nàng là thân mình một xử nữ hoàn toàn trong trắng. Nước da nàng quyết là không trắng trẻo nhưng căng thẳng mịn màng vì ngâm mãi dưới nước biển. Và trên làn da thịt căng cứng ấy, trên khuôn ngực tròn trặn nở nang sau bao lần ngụp lặn dưới đáy biển ấy, có hai bầu vú xinh xắn, săn cứng - hơi chếch sang hai bên như thể bẽn lẽn, thẹn thùng không muốn nhìn thẳng mặt nhau - đang nâng cao hai nụ hoa hổng. Sợ là thiếu nữ khám phá ra mình đang nhìn trôm, Shinji chỉ dám mở hé đôi mắt mà nhìn; nhìn qua ngọn lửa rập rờn vươn cao lên tới tận trần nhà, hình dáng cô gái vẫn chỉ là một cái bóng mờ ảo thực khó phân biệt với những lưỡi lửa bập bùng.
Nhưng rồi chàng thanh niên chớp chớp đôi mắt và trong một thoáng, hình ảnh cặp lông mi bị ánh lửa rọi lớn đã di động trên đôi má anh chàng. Thiếu nữ chụp vội chiếc áo trắng hãy còn chưa khô mà che lấy thân mình rồi hét lớn:
“Nhắm mắt lại đi, anh!”
Anh chàng con trai thật thà chất phác vội vàng nhắm nghiền đôi mắt lại. Nghĩ lại lúc nãy mình giả vờ hãy còn đang ngủ để ngắm nhìn bằng thích, thực là xấu quá. Tuy nhiên, nếu mở mắt thức dậy vào đúng lúc ấy, đâu phải là lỗi của anh ấy. Lấy lại can đảm nhờ cái lý do công minh chính đại này, anh lại giương to đôi mắt đen va đẹp của mình. Luống cuống quá, chẳng biết xoay xỏa ra sao, người con gái vẫn còn lúng túng chưa khoác được chiếc áo lên người. Một lần nữa, cô nàng lại hét với giọng lanh lảnh như giọng trẻ con:
“Nhắm mắt lại đi, anh!”
Nhưng anh chàng không cần phải giả vờ nhắm mắt lại nữa. Từ lúc ra đời cho đến nay, anh chàng đã quen nhìn đàn bà con gái trong thôn chài lưới này ở trần nhưng đây là lần đầu tiên, anh được nhìn người yêu của mình lõa thể ngay trước mắt. Tuy nhiên anh không sao hiểu nổi là chỉ vì nàng đang khỏa thân mà giữa hai đứa bỗng dưng có một hàng rào ngăn cách khiến không ai có thể nói những lời chào đón thân thiện, tự nhiên như thường ngày. Với sự ngay thẳng, dạn dĩ của tuổi trẻ, anh nhỏm người đứng dậy.
Lúc đó chàng thanh niên và nàng thiếu nữ quay đầu nhìn thẳng mặt nhau, giữa hai cô cậu là ngọn lửa bập bùng cháy.
Chàng nhẹ nhàng đi sang bên phải. Nàng cũng hơi lui mình về bên phải. Giữa chàng và nàng, vẫn có ngọn lửa cháy bập bùng.
“Em định chạy trốn đàng nào vậy?”
“Ừ nhỉ! Chạy trốn đâu nào, xấu hổ mà thôi”.
Chàng thanh niên không nói “Vậy sao em không mặc quần áo vào”, anh chàng chỉ ước gì được ngắm nhìn nàng thêm một lát nữa. Thế rồi cảm thấy nhất định là phải nói một cái gì đó, anh chàng buột miệng hỏi một câu thực là trẻ con:
“Làm thế nào cho em hết xấu hổ được bây giờ?”
Người con gái đáp lại một cách hết sức ngây thơ không chút tà ý nhưng làm anh sững sờ.
“Nếu anh cũng cởi bỏ quần áo ra thì em sẽ không còn xấu hổ nữa”.
Shinji lúng túng chẳng còn biết xoay xỏa ra sao, nhưng chỉ trong chớp mắt, không nói một lời, anh chàng bắt đầu cởi bỏ chiếc áo len cao cổ. Sợ là Hatsue sẽ trốn chạy trong lúc mình cởi áo, Shinji cứ nhìn nàng chầm chậm không rời con mắt ngay cả khi kéo chiếc áo qua đầu. Thế rồi đôi tay nhanh nhẹn của anh chàng đã cởi phăng quần áo quẳng sang một bên. Tức thì thân mình trần trụi của anh chàng hiện ra, chỉ có một tấm khố quấn ngang mình - trông còn đẹp hơn khi mặc quần áo rất nhiều. Lòng dạ anh chàng hăm hở hướng hết về Hatsue đang đứng trước mặt đến độ chỉ trong giây lát, quên hết cả thẹn thùng xấu hổ. Anh chàng hỏi thật nhanh tựa hồ một quan tòa đang vặn hỏi một nhân chứng:
“Bây giờ thì em không còn xấu hổ thẹn thùng gì nữa chứ?”
Thiếu nữ dường như không ý thức được lời nói đáng sợ của mình, buột miệng trả lời:
“Vâng, nhưng...”
“Sao nữa?”
“Anh vẫn chưa cởi hết quần áo mà”.
Bấy giờ chàng thanh niên lại cuống quýt thẹn thùng, thân mình anh chàng đỏ gay đỏ gắt dưới ánh lửa. Anh cất tiếng nói nhưng cứ nghẹn lời. Rồi tiến sát lại bên ngọn lửa đến độ tưởng như cháy xém cả đầu móng tay, anh chàng trố mắt nhìn cái áo trắng của cô nàng đang đu đưa dưới ngọn lửa, hắt bóng rập rờn trên vách tường rồi cuối cùng lắp bắp:
“Nếu - nếu em vứt bỏ cái ấy đi thì anh cũng sẽ làm theo”.
Hatsue mỉm cười. Tuy nhiên cả hai cô cậu chẳng ai hiểu được ý nghĩa nụ cười ấy. Manh áo trắng từ nãy đến giờ vẫn được cô nàng giơ lên che nửa thân mình từ ngực xuống đùi, đến lúc này bị quẳng luôn ra đằng sau. Chàng thanh niên nhìn chăm chăm rồi đứng nguyên tại chỗ như một pho tượng điêu khắc hùng vĩ, anh chàng dán chặt đôi mắt vào đôi mắt cô nàng rồi cởi chiếc khố của mình quăng ra một chỗ.
Vào đúng lúc ấy, bão táp bất thần đổ ụp tới ngay bên ngoài cửa sổ. Từ trước, gió và mưa vẫn lồng lộn gầm thét quanh căn nhà hoang phế nhưng đến lúc này, hai cô cậu mới thấy bão bùng ở ngay trước mặt, mới nhận ra rằng ngay dưới những khung cửa sổ cao này, Thái Bình Dương đang chuyển mình dữ dội, lồng lộn điên cuồng.
Người con gái lui lại đàng sau mấy bước liền, lưng đã chạm vào bức tương xi-măng ám đầy bồ hóng, không còn lối thoát ra ngoài. Người con trai gọi lớn:
“Hatsue!”
“Nhảy qua ngọn lửa sang bên này với Em. Cứ nhảy qua ngọn lửa mà sang bên này với Em đi, Anh!” Người con gái thở hổn hển, rạo rực úng toàn thân nhưng giọng nói của nàng thực trong trẻo và dõng dạc. Người con trai trần trụi không trù trừ lấy một giây. Anh vươn mình nhún mạnh trên các đầu ngón chân nhảy vọt lên, thân mình bóng loáng dưới ánh lửa bay vút qua ngọn lửa bập bùng. Trong nháy mắt, anh chàng đã đứng ngay trước mặt cô nàng. Lồng ngực chàng khẽ chạm vào hai bầu vú nàng. “Mềm mại, săn cứng, đúng là cái vẻ mềm mại, săn cứng mà hôm nọ mình đã tưởng tượng ra dưới tấm áo chẽn màu đỏ ấy” anh chàng rạo rực, cuống quýt, cảm động mà nghĩ như vậy.
Chàng và nàng nằm gọn trong vòng tay nhau. Người con gái là người đầu tiên khuỵu chân xuống nền nhà kéo người con trai xuống theo. Nàng nói:
“Lá thông làm đau quá!”
Người con trai đưa tay ra với chiếc áo trắng rồi gắng sức luồn xuống lót dưới lưng nàng. Nàng ngăn chàng lại. Hai tay không còn ôm lấy chàng nữa. Nàng co đầu gối lên, lấy tay vo tròn chiếc áo lại mà nhét xuống phía dưới khăng khăng che lấy thân mình - y hệt như một đứa trẻ con cụp tròn hai tay vồ một con sâu trong bụi rậm.
Những lời nói của Hatsue sau đó đầy giọng đạo đức:
“Xấu lắm! Xấu lắm! Con gái trước khi lấy chồng mà làm thế này thực là xấu lắm!”
Người con trai chưng hửng:
“Có gì là xấu xa đâu?”
“Xấu lắm!” Vì đã nhắm tịt đôi mắt lại rồi nên nàng có thể nói thẳng một mạch với giọng vừa có vẻ trách móc, vừa có vẻ làm lành:
“Bây giờ thì xấu lắm. Vì em đã quyết ý lấy Anh và trước khi lấy Anh mà làm thế này thì xấu lắm!”
Trong lòng Shinji vốn vẫn có sự tôn kính tự nhiên đối với đạo đức, nhất là cho đến nay vẫn chưa hề biết đàn bà con gái ra sao nên anh chàng nghĩ là lúc này đây mình đã va chạm tới tận hạch tâm đạo đức của một người con gái nên bèn thôi, không nài nỉ gượng ép gì nữa.
Chàng vẫn còn ôm gọn thân mình nàng trong vòng tay. Họ có thể nghe thấy trong thân mình rạo rục của nhau tiếng tim đập thình thịch như trống làng. Một cái hôn dài không bao giờ chấm dứt đã làm chàng thanh niên đang thèm khát cảm thấy đau nhói trong người, nhưng chỉ trong chớp mắt, nỗi đau nhói này biến thành một cảm giác sung sướng kỳ diệu. Thỉnh thoảng ngọn lửa tàn lụi lại khẽ nổ lách tách. Hai người nghe những âm thanh này, nghe tiếng bão táp rít lên khi lướt nhanh qua những khung cửa sổ cao - tất cả đều hòa nhịp với tiếng trống thình thịch trong chính tim họ, Shinji cảm thấy như thể cảm giác say sưa ngây ngất bất tận này cùng tiếng gầm thét hỗn loạn của sóng triều ngoài cửa và tiếng bão táp rú lên, rít lên qua các lùm cây, tất cả đều đang hòa nhịp với cung điệu cao vút của thiên nhiên. Và chàng cảm thấy một niềm sung sướng thầm lặng, êm ả không bao giờ tan dứt.
Thân mình hai người tách rời khỏi nhau. Đoạn, chàng nói với giọng dằn dỗi, chững chạc:
“Hôm nay ra ngoài bãi biển nhặt được một cái vỏ sò thực đẹp. Anh mang về để tặng cho Em”.
“Đâu? cho Em xem ngay cái nào”
Shinji đứng dậy đi tới chỗ ban nãy anh vứt quần áo rồi bắt đầu mặc lại áo quần. Hatsue nhẹ nhàng choàng chiếc áo lên mình rồi cũng mặc nốt quần áo.
Sau khi cả hai người đã ăn mặc chỉnh tề, chàng mang cái vỏ sò đến chỗ nàng ngồi.
“Trời ơi! Đẹp quá!” Người con gái vui sướng, soi bóng ngọn lửa vào phía mặt vỏ sò nhẵn bóng. Rồi nàng đưa cái vỏ sò áp vào mái tóc mình.
“Trông y như là san hô, Anh nhỉ! Chẳng biết làm đồ trang sức cho mái tóc có được hay không?”
Shinji ngồi bệt xuống nền nhà, sát bên người thiếu nữ. Bây giờ cả hai cô cậu đều mặc quần áo hắn hoi nên có thể hôn nhau bằng thích...
* * * * *
Khi hai cô cậu ra về, trận bão vẫn chưa tan, vì thế lần này hai người không theo thói quen chia tay nhau phía trên ngọn hải đăng và mỗi người đi theo một đường để tránh trường hợp có người trong hải đăng nhìn thấy. Thay vì thế, hai cô cậu cùng đi theo con đường bằng phẳng hơn chạy qua phía sau ngọn hải đăng. Rồi chàng và nàng khoác tay nhau cùng bước xuống các bậc thềm đã dẫn từ ngọn hải đăng ngang qua khu nhà ở.
Chiyoko về thăm cha mẹ trên đảo mới được một ngày mà nàng đã thấy buồn chán hết sức. Shinji cũng chẳng đến thăm nàng. Các thiếu nữ trong thôn đã tụ tập lại nhà nàng để theo học phép xã giao như thường lệ. Trong bọn họ, có một người môi mặt, Chiyoko nghĩ người ấy hẳn phải là cô ả Hatsue mà Yusuo đã nói đến và nàng thấy nét mặt Hatsue lạ còn đẹp hơn cả lời kể của những người trên đảo nữa. Đây là điểm tốt trong tâm lý Chiyoko dù cho có ít nhiều tự tin ra sao, một người đàn bà con gái cũng chẳng bỏ quánh sáng cơ hội để soi mói, moi móc những khuyết điểm của một người đàn bà con gái khác; Chiyoko còn thẳng thắn hơn cả đàn ông con trai nữa: nàng luôn luôn sẵn sàng công nhận bất cứ một thứ gì đẹp tốt nàng thấy ở bất cứ người đàn bà con gái nào khác ngoại trừ chính mình.
Vì chẳng biết làm gì, Chiyoko quay ra nghiên cứu văn học sử Anh. Chẳng biết gì về những tác phẩm của một nhóm nữ thi sĩ thời Victoria, nàng đành học thuộc lòng một lô tên họ - Christina Georgina Rossetti, Adelaide Anne Procter, Jean Ingelaw, Augusta Webster - y như thể học thuộc lòng những câu kinh kệ vậy. Học thuộc lòng vốn là điều đắc ý nhất của nàng, ngay cả những cái hắt xì hơi của giáo sư, nàng cũng hạ bút ghi chép nữa.
Mẹ nàng luôn luôn cặp kè bên nàng, ham thích học hỏi thêm nơi con gái mình. Việc lên đại học là do ý chí và ước vọng của Chiyoko, nhưng chính nhờ sự ủng hộ nhiệt thành của bà mẹ mà nàng đã vượt qua được sự ngại ngần của ông bố. Nếp sống đổi dời hết từ hải đăng này đến hải đăng nọ, từ cô đào nọ tới cô đào kia đã làm tăng thêm sự thèm khát hiểu biết nơi bà mẹ nên bà luôn luôn hình dung cuộc đời con gái mình như một mộng đẹp tuyệt vời. Và chưa bao giờ ba nhìn thấy một nỗi bất hạnh nhỏ nhoi nào trong nội tâm con gái mình cả.
Sáng hôm trời bão hai mẹ con đều thức dậy trưa. Cuồng phong đã ùn ùn nổi lên từ chiều tối hôm trước nên cùng với ông trưởng đài, rất coi trọng trách nhiệm, cả hai mẹ con đều thức canh gần suốt đêm. Khác hẳn với nếp sống thường ngày, bữa ăn trưa hôm ấy của họ cũng là bữa ăn sáng luôn. Và sau khi ăn xong vì trời bão nên cả ba người đều ngồi nhà.
Chiyoko bắt đầu thấy nhớ Tokyo. Nàng nhớ Tokyo, nơi dù vào một ngày mưa bão như thế này, xe hơi vẫn chạy qua chạy lại như mắc cửi, thang máy vẫn chạy lên chạy xuống đều đều và xe điện vẫn nhộn nhịp qua lại trên các đường phố. Ở đó trong thành phố, thiên nhiên hầu như đã bị chinh phục, uy lực của thiên nhiên bị coi là thù địch. Ở đây, trên hòn đảo, ngược lại người dân đã sôi nổi hòa mình và hết lòng nâng đỡ thiên nhiên.
Học đã chán, Chiyoko áp mặt vào cửa kính nhìn cơn bão táp đang giam hãm mình trong nhà. Bão táp cứ đều đều một điệu. Tiếng sóng gầm thét nghe như tiếng quát tháo của một người say rượu.
Chẳng hiểu sao, Chiyoko chợt nhớ lại những lời xì xào về một người bạn cùng lớp đã bị thằng con trai mà nó yêu quyến rũ. Cô gái đã yêu người ấy vì sự lịch thiệp, tao nhã của anh ta và nói thẳng ra như thế. Nghe nói là sau cái đêm ấy, cô nàng lại yêu anh chàng vì cái bạo lực và cái tính cứng đầu cứng cổ - tuy nhiên cô nàng không bao giờ hé môi cho ai biết điều này.
Lúc này, Chiyoko thoáng thấy Shinji đang bước xuống các bậc thềm đã gió bão tơi bời - và Hatsue đang nép mình bên anh.
Chiyoko thấy rõ hiệu năng của một khuôn mặt xấu xí mà nàng nghĩ như chính khuôn mặt mình: một khi đã cứng nhắc trong khuôn, một bộ mặt như thế dễ che giấu tình cảm hơn một khuôn mặt đẹp đẽ rất nhiều. Tuy nhiên, cái mà nàng tin là xấu xí thực ra chỉ là cái mặt nạ thạch cao của một cô gái còn trong trắng mà thôi.
Chiyoko quay mặt rời khung cửa sổ. Bên cạnh lò sưởi, mẹ nàng đang khâu vá và cha nàng đang bình thản hút thuốc lá Tân Sinh. Ngoài cửa là bão tố, trong của là gia đình, chẳng có ai trên đời để ý đến nỗi bất hạnh của Chiyoko cả.
Nàng trở lại bàn học, mở cuốn sách tiếng Anh. Những chữ trong sách chẳng có ý vị gì, chỉ là những hàng chữ in chạy kín trang giấy. Giữa những hàng chữ, ảo ảnh đàn chim bay vút lên cao, bay xà xuống thấp rập rờn trước mắt nàng. Đó là những con chim âu.
“Lúc trở về đảo”, Chiyoko tự nhủ, “mình có đánh cuộc về con hải âu sắp bay cao qua ngọn thiết tháp ở Toba. Ý nghĩa của sự việc ấy, chính là điều này đây”.
Tiếng Sóng Tiếng Sóng - Mishima Yukio Tiếng Sóng