"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1149 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Tương Nhu Dĩ Mạt
ió rít gào thổi qua hốc núi khiến người càng thêm lạnh.
Ánh trăng chiếu lên người Lý Tư Tư, bạch y trắng như tuyết, trên mặt nàng hiện một quầng hào quang mờ ảo, nếu không phải Sở Dịch biết nàng lòng như rắn rết, thì đã tưởng nàng là một tiên từ thánh thiện đoan trang.
Chỉ thấy nàng thấp giọng nói:
- "Ta bắt vài chục đồng tử ở các sơn trại phụ cận, làm nổi lên một trường sóng lớn, mọi người lúc đó đều giận dữ đồn rằng hỏa sơn xuất hiện một yêu quái ăn thịt người. Rất nhiều tu chân nam hoang nghe tin theo nhau đến.
Lúc đó ta tuy hút được không ít chân khí của Phục Hy lão tổ, nhưng chưa hoàn toàn dung hóa được, thất ca lại bị thương vừa mới khỏi, bọn ta chỉ sợ bị tu chân pháp lực cao cường xuất hiện, trộm thần kiếm cùng Tử Vi tinh bàn, vì thế chỉ ẩn thân trong băng hỏa nhai, âm dương song tu, tăng cường luyện công..."
Khí hậu dưới thủy hỏa nhai dị thường, thi thể của Phục Hy lão tổ không hề bị thối nát. Thất ca đối với hắn hận đến tận xương, lóc vẩy của hắn, lôi nguyên thần khí đan của hắn từ huyền khướu ra, tự mình nuốt lấy, rồi lại đem thi thể hắn phân thân vạn mảnh, nấu thành canh thịt, ăn ba ngày ba đêm.
Không biết có phải vì ăn nguyên đan của lão quái đó không, tính tình thất ca càng lúc càng trở nên bạo ngược, ăn hết lão yêu rồi, hắn vẫn không hả giận được, lai đêm thi thể của mấy mươi thiếu niên đó, dùng phương pháp cũ, bức ta cùng hắn ăn hết sạch.
Sở Dịch run người, thầm nghĩ:
- "Cứ theo như nàng ta nói, Lý Huyền trước đó không phải là ác nhân, chỉ vì sân si hận thù, gút mắc trong lòng khó giải, mới đi càng lúc càng sâu vào ma đạo. Chỉ vì một ý niệm, phân biệt thiện ác hai đường, đạo ma lưỡng giới, cuối cùng có kết cục như ngày hôm nay."
Hắn cảm thấy cự thạch trên mình càng lúc càng nặng, rất khó chịu đựng.
Lý Tư Tư hồn nhiên không phát giác, si dại ngồi bên cạnh hắn, tà áo bay phất phơ, nhu thanh thấp giọng hồi tưởng lại những sự việc trước kia.
- "Bọn ta trốn ở dưới đáy nhai ba tháng, tiềm tâm khổ luyện, tu vi biến hóa rõ rệt. Thất cha thông minh ham học, bác cổ thông kim, nhanh chóng đoán ra đại khái ý nghĩa của những cổ tự viết trên Tử Vi tinh bàn, không những học được "Bắc thần tử vi đại pháp", còn biết được bí mật của Hiên Viên lục bảo.
Lúc đó bọn ta trầm mê vào con đường tu chân, biết được chỉ cần tìm đủ Hiên Viên lục bảo là có thể tu luyện Hiên Viên tiên kinh, đăng nhập tiên giới, vui mừng như cuồng.
Chỉ tiếc Tử Vi tinh bàn chỉ có thể hiện thị một nửa "Hiên Viên tinh đồ", mà thế thì cực kỳ huyền ảo khó giải, muốn biết chính xác phương vị của Hiên Viên lục bảo, phải có thêm Thiên la giới nữa..."
Bọn ta nghĩ trước nghĩ sau, sau cùng mới nghĩ ra một phương pháo ổn thỏa nhanh chóng nhất, đó là quay lại Trường An, lợi dụng thân phận hoàng thất, dò tìm nơi hạ lạc của bảo vật."
"Nhưng đường xa vạn dặm, tai mắt rất nhiều. Ngọc Hành kiếm thông linh thông thiên, mà bọn ta lúc đó làm gì có những loại pháp bảo như túi càn khôn để cất vào, đế tránh dẫn dụ sự chú ý của đạo ma tu chân, bọn ta đành đem thần kiếm phân ra làm hai thanh, một người cầm một nửa, đi đường vòng quay về Trường An."
"Ta đi đường thuận lợi, nhanh chóng về đến kinh thành. Nghe nói ta quay về, triều dã chấn động, phụ hoàng rất là hoan hỉ, hỏi ta mấy năm nay đã đi đâu, ta chỉ nói ngày đó bị một con cự xà bắt đi, sau đó lại được thợ săn cứu sống, trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, mới bình an quay lại được, không biết Thất ca giờ ở đâu."
Mười hai ngày sau thất ca mới quay về đến kinh thành, chỉ là hắn bị trọng thương, nửa thanh Ngọc Hành kiếm không thấy đâu..."
Lý Tư Tư nhíu mày, lạnh lẽo nói:
- "Thì ra hắn ở Miêu Cương gặp phải Trương Túc của Linh Bảo phái, lão mũi trâu đó cảm ứng được linh lực của thần kiếm, nảy sinh tà ý, không biết liêm sỉ mượn danh hàng yêu trừ ma, đánh bị thương thất ca ta, cướp đi thần kiếm!"
Sở Dịch a lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý Huyền đối với Linh Bảo phái như có thâm thù đại hận như vậy, thậm chí không tiếc sức buộc tội, hãm hại, mượn tay đạo ma các phái, giết sạch trên dưới của Hoa sơn.
Lý Tư Tư hứ một một tiếng, âm hiểm nói:
- "May là thất ca ta cảnh giác, đã sớm thay đổi diện mạo, không để lộ thân phận, lại cố ý giả chết, thoát khỏi được một kiếp nạn. Quân tử báo thù mười năm không muộn. Lão mũi trâu đó tưởng rằng thần không hay quỷ không biết, dấu Ngọc Hành kiếm vào dưới đáy Trầm Ngư Uyên, hắn không biết rằng từ ngày đó, hắn đã gieo cái họa diệt môn cho Hoa sơn.
Sở Dịch cười lạnh nói:
- "Thì ra ngươi đã sớm biết Ngọc Hành kiếm được dấu ở Lạc Nhạn đỉnh! Nếu là như thế, gì sao còn phải phí bao tâm cơ, giúp huynh đệ Tô Bạch Thạch cứu Trương chân nhân?"
- "Sở công tử, đó đều là vì ngươi! Nếu không phải ngươi làm loạn kế hoạch, giết đi thất ca của ta, cướp lấy Hiên Viên lục bảo, lại còn vọng tưởng giúp lão mũi trâu đó giải oan... Thì ta sao phải phí sức như vậy chứ?"
Lý Tư Tư đứng lên, khanh khách cười nói:
- "Nói thật với người, thực ra " tỏa phách thực cốt giao " trên linh thạch vốn là chuẩn bị cho Tiêu Thái Chân, con lão yêu nữ đó. Ta vốn tính đợi yêu nữ đó thu hết Hiên Viên lục nao, lừa ả đến đây rút Ngọc Hành kiếm, sau đó từ từ đợi ả chết đi..."
Ngừng một lúc, mỉm cười nói;
- "Những năm này thất ca đối xử với ta càng lúc càng nóng nảy, nhưng lại dính như sam với con Tiêu yêu nữ đó. Tuy biết hắn chẳng qua là nhăm nhe Hiên Viên lục bảo, cùng ả chẳng qua là Tiếu lý tàng đao, lợi dụng lẫn nhau, nhưng lòng ta vẫn ghen tức khó chịu đựng.
"Ta đã tính trước, chỉ cần trừ đi Tiêu yêu nữ đó, Sở Cuồng Ca cùng đám linh bảo đạo sĩ, sau đó mượn Tiên Phật đại hội, khiêu động đạo phật ma các phái đấu đá nhau đến cá chết lưới tan, là có ngồi hưởng ngư ông đắc lợi. Thất ca có được Hiên Viên lục bảo, có thể cùng với ta phi thăng thành tiên, vĩnh viễn bên nhau... Ai, không ngờ ngươi đột nhiên xuất hiện giữa đường* phá hỏng hảo sự của ta."
Sở Dịch lạnh người, chỉ thấy hàng cười nhìn chằm chằm hắt, trong mắt chứa đầy oán độc bi hận, dịu dàng nói:
- "Sở công tử, ngươi giết thất ca của ta, lại hóa thành hình dạng của huynh ấy, đến đây làm loạn. Lúc đầu ta không đoán được ngươi là ai, chỉ biết ngươi tu vi cao thâm khó lường, đơn độc sức một mình ta, tuyệt đối không thể báo thù cho thất ca. Bất đắc dĩ, ta đành phải mượn dao giết người..."
Sở Dịch giật mình, lập tức hiểu ra, thất thanh nói:
- "Là ngươi! Chính ngươi đã đem chuyện Lý Huyền bức gian Ngũ nương nương nói cho Lý Mộc Phủ!"
Lý Tư Tư khanh khách cười nói:
- "Không sai. Ta biết Lý Mộc Phủ tên lão tặc đó xưa nay xem thất ca như cái đinh trong mắt, đã thế, ta cho hắn một cơ hội. Ta cố ý kích hóa dâm trùng trong thể nội Ngũ phi nương, sau đó lại bày kế để Đỗ Như Tấn thông báo với Lý lão tặc, để cho hắn diễn vở hí kịch bắt gian tại trận.
Thở dài một hơi, nàng nói tiếp:
- "Ta nghĩ cao thủ đạo phật các phái đều ở đó, nhất định sẽ đánh cho ngươi tan xác. Nhưng vạn lần không ngờ, ngươi lại thông minh tinh quái thế, dùng kế kim thiền thoát xác, hóa nguy thành an."
Sở Dịch tức giận nói:
- "Nói vậy thái tử cùng Ngũ nương nương quả nhiên là do ngươi sát hại? Ngươi muốn giết ta, thì cứ xông đến ta. Vì sao phải lạm sát vô tội, vu oan giá họa?"
Lý Tư Tư khanh khách cười:
- "Sở công tử, cứ tưởng ngươi nuốt được nguyên thần của Sở Cuồng Ca, sẽ biến thành phẫn khích, cuồng phóng như hắn, không ngờ vẫn còn vu hủ như thế? Chỉ cần đạt được mục đích, cần gì câu nệ dùng thủ đoạn nào? Tính mạng người khác có liên quan gì đến ta?"
"Lại nói, Trương Túc lão mũi trâu đó cùng thất ca ta thù sâu như biển, sao để hắn tiện nghi thế được? Ta bày kế để huynh đệ Tô Bạch Thạch xâm nhập vào Từ Ân tự, sau đó giết đi thái tử, đổ tội lên đầu bọn chúng, cho bọn Linh Bảo phái bọn chúng có trăm miệng cũng không cãi được, vĩnh viễn không có cơ hội chuyển mình..."
Lý Tư Tư chắp tay sau lưng đi thong thả quanh Sở Dịch, dịu giọng nói:
- "Ta ở trong Từ Ân tự, thấy Sở công tử tự nhiên ôm theo Ngũ nương nương phi lên Đại Nhạn tháp, đúng thật là vừa kinh hãi vừa buồn cười. Cũng vào lúc ấy, ta đoán ra thân phận của ngươi, biết ngươi chắc là người gọi là "Tần hoàng chuyển thế". Ngươi đã tự mình mò đến, ta đanh phải thuận thiên hành đạo, làm cho màn kịch thêm tí màu sắc vậy."
Sở Dịch cười lạnh nói:
- "Vì thế ngươi cải biến chủ ý, cố ý để Tô Bạch Thạch cứu Trương chân nhân ra, sau đó giết chết thái tử, để Lộc lực đại tiên dâm sát Ngũ nương nương, đem mọi chuyện đổ lên đầu ta? Hắc hắc, Lý Mộc Phủ không những không hại được ta, còn mất cả tính mệnh, ngươi chắc lúc đó thất vọng lắm nhỉ?"
Lý Tư Tư yêu kiều cười nói:
- "Sở công tử, ngươi nói đều sai rồi. Ta đã biết ngươi là " tần hoàng chuyển thế", trên mình có Hiên Viên lục bảo, thì làm sao để cho ngươi chết vào tay người khác chứ? Lý lão tặc tuy là lão gian thần giảo hoạt, nhưng ngươi cũng quỷ kế đa đoan, miệng lưỡi trơn tru, thay trắng đổi đen, ta đã sớm biết hắn quyết không phải là đối thủ của người rồi..."
Sở Dịch ha ha cười nói:
- "Vì thế ngươi mới mượn tay ta, trừ đi lão hồ ly ấy chứ gì? Hắc hắc, đa tạ người có tuệ nhãn nhìn người, tín nhiệm ta như thế."
Hắn tuy tức giận, nhưng cũng không khỏi cảm thấy vài phần đắc ý.
Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề lâu nay không hiểu, Sở Dịch giương mi nói:
- Nói như vậy, thần bí nhân xuất hiện trong tự hôm đó là đồng đảng của ngươi sao? Hắn thần thông như thế, sao không thừa cơ đánh lén, tiếp tục dồn ta vào chỗ chết?"
Lý Tư Tư nhíu mày liễu lại, kỳ quái hỏi:
- "Người thần bí nào cơ?"
Sở Dịch sững người, thấy mặt nàng tràn ngập nghi hoặc ngạc nhiên, không giống giả tạo, hắn thầm lạnh người nghĩ:
- "Không lẽ người đó thật sự không phải cùng một đường với ả? Vậy hắn là ai? Là bạn hay địch? Bỏ đi, ả đã không biết việc đó, thì cứ coi như không có chuyện gì, để khỏi làm đả thảo kinh xà..."
Nói rồi hắn thu liễm tinh thần, đổi đề tài, cười lạnh nói:
- "Đúng rồi, hôm đó Chu tước thất túc là do ngươi gọi đến đúng không? Nếu ngươi có tài năng như thế, vì sao còn khổ sở hao phí tâm tự, đi một vòng lớn? Cứ triệu tập chu tước thất túc, giết ta là được rồi."
Lý Tư Tư cười khằng khặc nói:
- "Sở công tử, ngươi quá đề cao ta rồi. Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, trong tay ta có nửa thanh Ngọc Hành kiếm, dụ bọn chúng đến đương nhiên là dễ, nhưng muốn chế ngự được bọn chúng e rằng không thể. Nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng đành lấy tín nhiệm của ngươi trước, đợi sau này có thời cơ khác cũng không muộn."
Ngừng một lúc, chậm rãi nói:
- "Ta lừa Tô a đầu đó, nói chỉ có dùng "Kim cương đạo thể trọng chú đại pháp" mới có thể cứu được tính mệnh Trương Túc, vốn là định dụ người làm, nhân lúc ngươi vì cữu lão mũi trâu đó tổn thương chân khí, mới ngầm ám toán, đoạt Hiên Viên lục bảo. Không ngờ ngươi không trúng kế, chẳng làm gì hết, ta đành để Lộc lực đại tiên giả làm thất ca, cướp Đường tiên tử, từng bước từng bước dụ ngươi đến đây.
Nghe đến đây, Sở Dịch đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, không ngờ hắn bị hư tình giả ý mê hoặc, chịu hậu quả này không nói, lại còn vì ả mà lo lắng không nguôi, lúc nào cũng sợ ả có gì bất trắc... Lòng hắn không kìm được ngượng ngùng tự then, lửa giận bừng bừng.
Liền đó, hắn lạnh lùng nói:
- "Ả Đinh lục nương đó cũng sớm biết thân phận của ta rồi phải không? Vì thế mới cùng ngươi diễn kịch tốt như vậy chứ?
- "Không sai."
Lý Tư Tư yêu kiều cười, dịu dàng nói:
- "Sở công từ, chỉ trách ngươi đối với bọn yêu nữ đó dịu dàng quá, làm bọn họ nghi ngờ. Đinh lục nương đối với ca ca ta trung tâm cảnh cảnh, nếu không phải vì nghe lệnh của ta, bọn chúng đã sớm vì đại ca báo thù rồi"
Ngừng một lúc, ả thở dài nói:
- "Ngươi dung hợp nguyên thần của đạo ma nhị tiên, thông minh nhiều kế, tu vi trùm trời, vốn là một đối thủ cực kỳ khó ứng phó, chỉ tiếc ngươi đa tình thái quá, thương hương tiếc ngọc, nhất định phải chịu nhiều khổ sở vì nữ nhân. Đó là một điều ngươi phải học từ thất ca ta..."
Nói xong câu cuối, quầng mắt đột nhiên đỏ hồng, thu ba lưu chuyển, nhìn chằm chằm Tử Vi tinh bàn trong tay, mỉm cười nói:
- "Chẳng qua nói lại, ta có khi phải cảm ơn ngươi. Đại ca đối với ta càng lúc càng không tốt, ta lúc nào cũng sợ cuối cùng sẽ có một ngày hắn lìa xa ta. Nhưng giờ đây không cần lo lắng nữa rồi. Đời này kiếp này, hắn không thể nào lìa xa ta được nữa.
Âm thanh nhẹ nhàng thấp nhỏ đó, hoan hỉ mà âm u thê lệ, làm người ta nổi da gà, không lạnh mà run.
Sở Dịch lạnh lùng nói:
- "Yêu nữ, oan có đầu, nợ có chủ, Lý Huyền là do ta giết, không liên quan đến người khác. Đường tiên tử, Tô tiểu muội đều là những cô nương đơn thuần chất phác, ngươi thả bọn họ ra, rồi muốn giết muốn chém gì, cứ tự tiện ra tay với ta..."
Lý Tư Tư sững người, khanh khách cười giòn nói:
- "Sở công tử, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cái tính phong lưu đa tình của ngươi, thật là chết đến vẫn không đổi. Ai... Ngươi đã yêu Đường tiên tử như thế, hay là ta cho ả bồi táng cùng ngươi, thế nào? Chẳng qua Tô A đầu thì cô gia còn có việc khác cần dùng, không thể cho ngươi làm tình nhân được.
Nói xong, ả phi lên không trung, xâm nhập vào động phủ bên trong đỉnh núi.
Một lúc sau, quả nhiên đem theo Đường Mộng Yểu xuống đáy khe, để nàng nằm bên cạnh Sở Dịch, tương cách vài xích, bốn mắt nhìn nhau
Đường Mộng Yểu không thể động đây, liếc mắt nhìn Sở Dịch, đầu mày nhíu nhẹ, trong thần sắc khinh bỉ giận dữ có pha thêm vài phần ngạc nhiên, chắc là vì coi hắn là Lý Huyền. Nhưng thần thái giận dữ, khinh bạc của nàng cũng cực kỳ động nhân.
Sở Dịch tim đập thình thình, thấp giọng nói:
- "Đường tiên tử, cô không sao chứ? Ả ta đối với cô thế này sao?"
Đường Mộng Yểu "a" lên một tiếng, vừa kinh ngạc, kỳ quái, ngượng ngùng lại vừa vui mừng nói:
- "Sở công tử! Không lẽ... Không lẽ là người sao?"
Thu ba lưu chuyển, cả mặt ừng hồng, khẽ khép bờ mi dài, khóe miệng kìm không được nhếch lên khẽ cười.
Sở Dịch nghĩ đến mình hai tay hai chân đều bị dính lên cự linh thạch, bị ép chìm vào đất, chỉ lộ ra cái đầu, tư thế buồn cười, giống như một con rùa lớn, bất giác tai đỏ hồng, cảm thấy rất khó xử, câu nói quan tâm cũng đành nuốt trong bụng nói không ra lời."
- "Có duyên thiên lý nối một sợi tơ, quản gì chàng ở nhân gian hay đỉa phủ". Sở công tử, Nguyệt lão ta đại công cáo thành, không làm phiền các ngươi nữa."
Lý Tư Tư người khanh khách, dịu dàng nói:
- "Đợi mười ngày nửa tháng nữa, cô gia lại đến lấy Hiên Viên lục bảo, thuận thiện mời khách quý Ngao sơn Ngu phu nhân đến, để bà tận mắt nhìn thấy Thượng Thanh chưởng môn vì tên Sở Cuồng Ca xảo quyệt gian ngoan, vì tình tự vẫn như thế nào."
Nói đến đây, ngon tay nàng búng một cái, xích quang lưu vũ, một sợi long gân rồng màu đỏ sậm quay tròn phi nhanh tới trói chặt Đường Mộng Yểu, đóng vào lòng đất."
Sở Dịch cực giận mắng lớn:
- "Yêu nữ, ngươi muốn giết cứ giết ta, Đường tiên tử cùng ngươi không oán không thù, ngươi điếm nhục thanh danh của nàng để làm gì!"
Đường Mộng Yểu mặt đỏ hồng, vừa ngượng ngừa tức, không nói nên lời.
Lý Tư Tư hi hi cười nói:
- "Sở công tử, ai bảo ngươi yêu vị Đường tiên tử này? Ngươi giết đi người ta yêu nhất, vay mận trả đào, ta tự nhiên phải đem những người ngươi yêu thương nhất giết sạch mới đúng."
Nàng khẽ trợn mắt, sát cơ lăng lệ, từng chữ từng chữ nhẹ giọng nói:
- "Ngươi cứ yên tâm, trừ vị Đường tiên tử này, Tiêu tỷ tỷ, Yến muội muội của ngươi cũng đến bồi táng cùng ngươi nhanh thôi, ta sẽ vì ngươi đốt mấy cái bùa, thỉnh diêm vương gia ở âm phủ vì bọn ngươi mở đại yến kết hôn. Ai, chỉ là ba vị mỹ nhân như hoa như ngọc này, phải lập ai lớn ai nhỏ, thật là khó quyết."
Sở Dịch lòng trầm xuống, mồ hôi lạnh toát đầy người, sợ hãi nghĩ nếu như Lộc lực đại tiên giả mạo hắn, hai ngươi chắc sẽ không phòng bị. Kinh hãi giận dữ lẫn lộn, hắn lớn tiếng quát:
- "Nếu ngươi dám đụng đến một cọng lông của bọn họ, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi"
Lý Tư Tư khanh khách cười to nói:
- "Sở công tử, ngươi bị tỏa phách thực hồn giao đó dính lên, đã định sẵn là hồn phi phách tán, làm quỷ làm sao được? Trên thân Đường tiên tử là một sợi Bắc hải huyết long gân, gặp nước thì co lại, càng vùng vẫy trói càng chặn, đợi nó thâm nhập vào cốt tủy, cũng đồng dạng vạn kiếp bất phục. Thời gian không nhiều, hai vi còn không trân quý trong thời gian ngọt ngào trước mắt đi.
Nói xong câu cuối cùng, nhẹ nhàng bay lên không, quát nhỏ:
- "Chử giang phí hải, di san điền uyên tật!" (nấu sôi sông, làm biển bốc hơi, dời núi, lấp khe..."
Tay áo dài phất phơ, Ngọc Hành kiếm quang mang đại tác, bầu trời dường như bị bao phủ bởi những cơn sóng tím lăn tăm
"Ầm"
Cả dãy núi chấn động, những khối tuyết từ đỉnh núi bốn bề theo nhau sụp xuống, như sóng trắng cuộn dâng, lăn về phía khe sâu vạn trượng.
Mắt Sở Dịch hoa lên, hô hấp nghẹn lại, tiếng cười như chuông bạc của Lý Tư Tư cũng không nghe thấy được.
Từng cơn sóng lạnh buốt nhắm vào đầu hắn cuộn vỗ, tứ phía một mầu bích lam, bọt cuồn cuộn nổi lên.
Trong khoảnh khắc, vách sâu mới vừa rồi trống rỗng lại biến trở lại thành Trầm Uyên Ngư băng lạnh vô bì.
Bị cơn sóng lớn vỗ phải, Đường Mộng Yểu bị cuốn mạnh về phía sau, lại bị sợi gân rồng kéo lại, như thủy tảo trôi nổi lắc lư, mặt trắng như tuyết.
"Đường tiên tử"
Sở Dịch lạnh người, nàng không biết thuật hô hấp trong nước, lại bị chế trụ kinh mạch, chân khí tắc nghẽn, khó chi trì được lâu. Chỉ sợ chẳng cần đợi sợi gân rồng bắc hải đó xâm nhập vào huyết mạch gân tủy, đã sớm chết đuối trong nước lạnh rồi.
Trong lúc cẩn cấp, Sở Dịch hét to, cố gắng đẩy bay cự linh thạch, nhưng song chưởng như mọc rễ đóng đinh vào nó.
Hòn đá chỉ khẽ rung động, nhưng ngược lại hắn thì bị chìm xuống thêm một thốn, làm toàn thân hắn tê dại, rất khó chịu.
Trong làn nước lạnh, hai người mặt hướng về nhau, không thể động đậy, khoảng cách chỉ vài xích, mà tưởng như trăm sông ngàn núi.
Sợi gân rồng trói càng lúc càng chặt hơn, hồng quang lấp lóe. Đường Mộng Yểu mặt càng lúc càng trắng, nhăn mày cắn môi, dường như đang cắn răng chịu khổ sợ cực đại, không nói gì.
Sở Dịch lòng như lửa đốt, hắn có bản lãnh kinh thế hãi tục, có báu vật mà thần quỷ đều thèm khát trong túi, thế mà giờ đây phải trừng mắt nhìn nàng, thúc thủ vô sách, chỉ hô gọi thì có làm được gì.
Qua một lúc, băng thủy càng lúc càng lạnh.
Đường Mộng Yểu không kìm được run lẩy bẩy, cảm thấy hàn ý thấu xương, từ bốn phương tám hướng phả vào nàng, làm ngực phổi như muốn vỡ tung, sợi gân rồng trên người lại trói càng lúc càng chặt, khiến nàng càng thêm khó thở.
Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy Sở Dịch không chớp mắt nhìn về phía nàng, trên mặt đầy vẻ quan tâm lo lắng, Đường Mộng Yểu trong lòng cảm thấy ấm áp khó tả, những kinh hoảng sợ hãi cũng tiêu biến được quá nửa.
Đột nhiên nàng nghĩ tới mười mấy ngày trước trên đỉnh Hoa Sơn, cùng hắn chỉ cách nhau vài thước, đối mặt sinh tử... Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm kỳ dị:
- "Không lẽ đó quả thật là thiên ý sao? Đã định rằng kiếp này ta cùng Sở công tử phải đồng táng trên hoa sơn này?"
Lòng run rẩy, thầm nghĩ:
- "Sư phụ thương nói "Thế gian nhân quả, đều do duyên định". Ta cùng Sở công tử vốn chẳng quen biết nhau, vì sao trong mười mấy ngày ngắn ngủi, lại ba lần bảy lượt cùng trải qua sinh tử? Ta và hắn... Giữa ta và hắn... Không lẽ thật sự có nhân duyên sao.
Tim nàng đập mạnh... Cuống tai, đôi má vốn giá lạnh chợt ửng hồng.
Sở Dịch thấy nàng hồng đôi má, sững người nhìn hắn, như đang suy nghĩ gì, thần sắc cổ quái mà yêu mị khó tả, không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ. Nhưng lúc đó một lòng chỉ nghĩ làm sao thoát nạn, giải cứu Yến Tiểu Tiên hai người, không rảnh rỗi nghĩ nhiều.
Trong lúc suy nghĩ, sóng xanh lay động, hàn ý từng chút một thấm vào da thịt bọn họ.
Đường Mộng Yểu hô hấp ngưng trệ, nhịn không được đành mở miệng thả trọc khí ra ngoài. Một xâu bong bóng khí từ miệng nàng thoát ra ngoài. Những bong bong khí lăn tăn đó, chạm vào má, môi Sở Dịch, lập tức bị vỡ tan.
Sở Dịch giật mình, nảy ra một ý:
- "Đúng rồi, ta chỉ cần có thể đem không khí truyền vào trong thân thể, là có thể cứu được tính mệnh nàng!"
Nói rồi không còn chần chờ, hắn vận chuyển thiên địa lô, xoáy ngược chân khí ở đan điền, phồng miệng nói:
- "Đường Tiên tử, đắc tội. Phiên giang đảo hai, di tinh hoán đẩu, tật!"
Sóng xanh xung quanh lập tức hình thành một cái vòi rồng cuồn cuồn xông lên, thông đến cổ họng.
Bị chân khí xoáy tròn nghịch chuyển cấp tốc hút lấy, Đường Mộng Yểu thân bất do kỷ tiến về phía trước, trong khoảnh khắc bờ môi nàng áp lên bờ môi Sở Dịch.
Chưa kịp hồi thần lại, nàng cảm thấy bờ môi bị một vật vừa mềm mại vừa mạnh bạo tách môi nàng ra, một luồng không khí thanh tân theo đó truyền vào, cảm giác tức thở trong phôi lập tức tiêu tán như mây khói.
Bốn mắt nhìn nhau, mi chạm vào nhau
Đường Mộng Yểu vừa kinh hoảng vừa mơ hồ nhìn chằm chằm vào hắn, đầu óc trống rỗng. Không biết qua bao nhiêu lâu, dường như một khắc, mà cũng giống như vài trăm năm, nàng mới tỉnh lại:"Đúng rồi! Đó là đầu lưỡi của Sở công tử! Hắn... hắn đang hôn ta!"
Bên tai nàng như có sấm nổ, như bị sét đánh trúng người, trong khoảnh khắc thiên địa xoay chuyển, tim như ngừng đập, chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm từ đầu truyền khắp thân mình, khiến nàng như lửa đột, chỉ muốn ngất đi.
Sở Dịch thấy hơi thở đang đều càng của nàng đột nhiên biến thành cuồng loạn hổn hển, lạnh người, không dám lơ là, đầu lưới chặn mạnh lưỡi nàng lại, đem không khí trong lành liên miên bất tuyệt truyền vào trong phổi nàng.
Tứ phía nổi sóng lớn, sợi gân rồng trói nàng xuống phía dưới, càng lúc càng chặt, khiến cho Đường Mộng Yểu đung đưa bồng bềnh, nếu không phải bị bờ môi của Sở Dịch hút mạnh lấy, thì đã sớm bị đẩy ra xa.
Nhưng lúc này nàng hoảng hốt không cảm thấy gì, chẳng nhìn thấy gì, nghe thấy gì, tai như lùng bùng như có sấm sét cuộn đến, không ngừng lập đi lập lại thanh âm của chính nàng:" hắn đang hôn ta... hắn đang hôn ta..."
Thanh âm đó liên tục vang lên, chấn nàng mặt đỏ hồng, toàn thân như bị thiêu đốt, không tự chủ phát run lên, hàn ý, đau đớn, tất cả đều không cảm thấy được nữa.
Đường Mộng Yểu vốn là một xử nữ băng thanh ngọc khiết, từ nhỏ đến lớn chuyên tâm tu luyện, đến một đầu ngón tay người khác giới cũng chưa từng cầm qua, nói chi đến chuyện tình ái
Nhưng giờ đây đang tuổi cập kê, thiếu nữ mơ mộng, gặp thiếu niên anh tuấn không khỏi có hảo cảm.
Từ khi gặp được Sở Dịch, không những bị hắn nhìn khắp ngọc thể, còn vài ba lần cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử... Bất tri bất giác, đối với chàng thư sinh thiện lương tuấn tú này, đấy lòng nàng cũng có một cảm giác kỳ dị.
Giờ đây bị hắn cướp đi nụ hôn đầu như thế, không kịp phòng bị, không biết là kinh ngạc, giận dữ, ngượng ngùng hay là vui mừng, trong lòng chấn động đến mức khó tả thành lời.
Trong lúc tâm hươu ý vượn, trong đầu đột nhiên khuôn mát hiền từ mà uy nghiêm của Ngu phu nhân, nàng giật mình, lòng nghĩ:
- "Không, phông được! Ta đã là người xuất gia tu chân, phải thanh tâm quả dịch, độc thiện kỳ thân, thế mới tu thành chính quả, đăng nhập tiên giới, sao có thể suy nghĩ hồ đồ, cùng thế tục nam nhân thân mật được?
Nàng cố sức lắc đầu, muốn chống cự, nhưng ngay đến một chút khí lực cũng không có. Kinh hãi, tuyệt vọng, sợ hãi, ngượng ngùng, ủy khuất đều xông lên đầu, nước mắt chỉ chực trào ra khỏi mắt.
Nhắm đôi mắt lại, nàng vừa ngượng vừa lo lắng, thầm nghĩ:
- "Sư phụ, đó không phải là con muốn, con thật thân bất do kỷ..."
Đột nhiên nghĩ đến Ngu phu nhân thường nói:"Thuận thiên ứng đạo, tâm lặng như gương" tám chữ châm ngôn của tu chân, lòng nghĩ:
- "Phải rồi! Ông trời để Sở công tử tình cờ gặp ta lúc này, chắc phải có dụng ý của nó, sống cũng được, chết cũng được, hắn hôn ta cũng được, không hôn ta cũng được, ta hà tất phải ngu ngốc tự gây phiền cho mình? Cứ nghe theo mệnh trời sắp đặt vậy..."
Nghĩ đến đấy, tâm thần hoảng loạn khẩn trương dần lắng xuống. Nàng ngưng thần tụ ý, cực lực loại bỏ mọi tạp niệm.
Nhưng hai người vẫn môi chạm vào môi, trao nhau hơi thở, mỗi lần hô hấp, nàng lại thấy tim mình lay động, muốn tâm lặng như nước đâu có dễ?
Môi răng của nàng bị đầu lưỡi Sở Dịch quét qua, tê như điện giật, Đường Mộng Yểu không khỏi run lẩy bẩy, nhịn không được nghĩ:
- "Ba nghìn thế giới, một tuyến nhân duyên"Không lẽ ta và hắn thực sự có một đoạn trần duyên sao, ta và hắn có đúng vì thế mới cùng đến Hoa sơn này không? Nếu cùng hắn cùng chết một nơi, đó có phải do trời cao đã định không?
Tim nàng đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy chua xót mà ngọt ngào, lại nghĩ:
- Trên " Nam hoa chân kinh" có viết:"Tương nhu dĩ mạt, không bằng cả hai quên đi giang hồ", nếu ta cùng Sở công tử có thể sống mà rơi khỏi đây, ta có thể quên hắn không? Hắn có nhớ ta không?
Đường Mộng yểu gò má càng lúc càng hồng, cả người lúc lạnh lúc nóng, ý loạn tình mê, nghĩ đến những tâm sự cổ quái.
Những ý niệm này nàng cũng từng nghĩ qua, nhưng loáng một cái rồi biến, thủy chung không dám nghĩ nhiều.
Nhưng giờ đây trong thời khắc sinh tử, môi chạm bờ môi, bao nhiêu tình cảm đều xông đến, như những con sóng lớn lạnh lùng từng cơn từng cơn lay động lòng nàng, khiến nàng như chết chìm trong đó, nổi trôi bất định, không thể nào rút mình ra được.
Sở Dịch vừa ngưng thần truyền khí cho nàng, vừa khổ sở nghĩ kế thoát thân, không hề để ý đến tâm tình phức tạp của thiếu nữ bên cạnh mình.
Sợi long gân càng lúc càng thu chặt, hằn trên cánh tay trắng như tuyết của nàng những vết tím bầm, hắn tuy có thể giúp Đường Mộng Yểu không tức thở, nhưng sợi gân rồng đó một khi xâm nhập vào xương, thì cũng hồn phi phách tán, không thể cứu chữa.
Bắc Hải huyết long cân lấy từ thái cổ thần thú "Xích lân long mãng" là một vật dai nhất trên thế giới.
Năm xưa Xi Vưu ở Bắc hải cùng thủy yêu đại quân kịch chiến mấy ngày đêm, tuy có thể dùng đao chém chết Bích lân long mãng, nhưng không có cách nào cắt đứt được gân của nó. Xi Vưu đã không thể, huống chi là hắn.
Trong đầu Sở Dịch lướt qua vô số ý nghĩ, nhưng không có cái nào có hiệu quả.
Chính lúc đang bàng hoàng vô kế, đột nhiên nghĩ:
- "Đúng rồi, vạn vật tự nhiên, nóng nở lạnh co. Nếu sợi huyết long cân này gặp nước lạnh thu nhỏ lại, ắt gặp lửa sẽ nới lỏng ra, chỉ cần có thể xông phá được kinh mạch của Đường tiên tử, sau đó dùng tam muội chân hỏa thiêu nó, có khi có thể khiến nàng an toàn thoát thân.
Nghĩ ra được chi tiết này, hắn tinh thần đại chấn, sau đó liền ngưng thần tụ ý, đem chân khí cuồn cuộn truyền qua lưỡi, du nhập vào thân thể Đường Mộng Yểu. Hắn bị bị ép bởi Cự Linh thạch, chân tay bị dính chặt lên dá, không thể động đậy nhưng kinh mạch vẫn không suốt không bị gì cản trở.
Đường Mộng Yểu chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, một cỗ khí lưu nóng vô cùng mạnh mẽ cuộn cuồn xông vào, di chuyển khắp toàn thân, cảm gia tê rần vì lạnh lập tức đỡ đi.
Qua nửa thời thần nữa, ngón tay út bên phải, ngón giữa tay trái cùng run lên, Thái Dương tiểu tràng kinh, quyết âm lương bao kinh, hai đại hỏa thuộc kinh mạch của bàn tay bị chân khí của Sở Dịch xung khai.
Hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thổ... Ngũ hành tương sinh tương khắc, không ngừng khắc nào, Âm minh vị kinh, Thái Dương tì kinh của chân đều là những kinh mạch thuộc thổ tiếp tục bị xung khai.
Tiếp đó, kỳ kinh bát mạch, thập nhị kinh lạc đều dần dần thông suốt.
Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, nhưng sợi long gân dày thắt nút trói nàng rất chặt, tuy kinh mạch đã giải, nhưng vẫn như cũ khó mà động đậy, định muốn vùng thoát, nàng chợt cảm thấy đao đớn, ngược lại bị trói càng chặt hơn.
Sở Dịch lạnh người, vội dùng niệm lực truyền âm nói:
- "Đường tiên tử, long gân gặp cường tắc cường, gặp nhược tắc nhược, uy lực ngược lại cực kỳ kinh người. Cô đừng giãy giụa, cứ thả lỏng thân mình, tôi có cách làm cho nó lỏng ra."
Thoại âm chưa dứt, Đường Mộng Yểu nghe những tiếng "xuy xuy" nhẹ vang lên, kinh mạch bị thiêu đốt từng trận, lửa bừng bừng vừa đau đớn lại vừa dễ chịu. Lòng hồi hộp, muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại sợ gặp ánh mắt của Sở Dịch, chỉ dám ngầm tự thị triển thuật "nội thị".
Ngưng thần xem, nàng thấy rất kinh ngạc, trên da thịt trắng như tuyết của nàng một lớp u lam hỏa diễm dầy ba thốn, đung đưa trên toàn cơ thể.
Cảm giác thấy thân thể nàng khẽ run, Sở Dịch mỉm cười, truyền âm nói:
- "Tiên tử yên tâm, tam muội ly hỏa này là chân khí của ta thông qua kinh mạch cô phát ra. Vì thế chỉ có ở bề mặt, không hề tổn thương cô. Hoặc là có đau một chút, nhưng cô cố chịu đựng, một khi sợi gân rồng lỏng ra, thì cô có thể thoát thân.
Vừa nói, hắn vừa mặc niệm pháp quyết, đem chân khí không ngừng truyền vào hỏa thuộc kinh mạch của nàng.
Đường Mộng Yểu mặt đỏ bừng, biết hắn không kể sống chết của bản thân, một lòng một ý cứu mình, thấy vừa ngượng ngùng vừa cảm kích, tim càng thình thịch đập loạn.
Qua một lúc lâu, thấy ly hỏa lập lòe nhảy múa, trong nước càng đốt càng lạnh, nhưng sợi long gân vẫn không hể lỏng ra, Sở Dịch thầm lo lắng, trong lòng không biết đã thầm chửi Xích lân ma long bao nhiêu ngàn lần.
Cự thạch trên hắn càng lúc càng mạnh, dần dần ép đến hắn tức thở, nếu không mở được sợi long gân này mau, đừng nói tới cứu Đường Mộng Yểu, chỉ sợ bản thân hắn cũng bị đè nát thịt.
Chính lúc đó, phái trên song nước rung chấn, lờ mờ truyền lại một tiếng lừa kêu.
Sở Dịch thuận theo tiếng nhìn lại, đột nhiên giật mình.
Chỉ thấy bích lãng rẽ sang, một con lừa đen đang khẩn cấp xông đến, vừa ngượng nghịu quẫy đạp nhanh bốn chân trong nước, vừa dùng cặp mắt lớn như chuông đồng nhìn tứ phía, chính là "Hắc kỳ lân"
"A... U" hắc lư nhìn thấy hắn, hoan hỉ kêu lên, phun ra một xâu bọt khí, lắc đầu quẫy đuôi bơi tới.
Sở Dịch vừa vui mừng vừa kinh ngạc, dường như không dám tin vào mắt mình, nhưng hắn liền hiểu chắc là nó đã theo hương của thanh phù, đuổi theo đến đây.
Nhưng với cái tính lười biếng vô tích sự của nó, làm sao leo lên được thiên hạ chí hiểm Hoa sơn? Làm sao có thế bơi trong Trầm Uyên Ngư thiên hạ chí hàn mà vẫn tiêu diêu tự tại?
Chính lúc hắn kinh ngạc không hiểu, lại nghe những tiếng phốc phốc phốc bất tuyệt, bốn phía bọt khí cuồn cuộn, dường như vô số cong bạch long uốn lượn theo làn sóng, tụ lại xung quanh hai người.
Sở Dịch định tình nhìn lại, lòng lạnh toát, suýt nữa kêu ra tiếng.
Trong bọt trắng, xung quanh xuất hiện rất nhiều quái nhân mình rùa, đầu như cái dĩa, chân mọc màng, trên da thịt có dĩnh một niêm dịch trơn tuột không màu, lấp lánh phát quang. Phóng mắt nhìn ra, thấy phải gần một nghìn tên.
"hà đồng*!"
Sở Dịch đột nhiên nhớ tới trên Chí quái điển tịch ngày trước xem có đề cập đến một loại quái thú bạo ngược hung ác, sức lực vô vùng, diện mạo hoàn toàn giống như bọn chúng.
Chỉ là thủy yêu này nghe nói sống ở đông hải phù tang, vì sao lại xuất hiện trên đất Hoa sơn, không hiểu là địch hay là bạn.
Trong lúc hắn suy nghĩ, bọn hà đồng mặt như gỗ không biểu tình, bay nhanh như điện chớp, chớp mắt vượt qua hắc lư, vô thanh vô tức bơi đến bên cự linh thạch.
"viu viu viu viu"
Hà đồng cùng há mồm, phun ra vô số tơ trăng, tung hoành loạn vũ, như tơ nhện cuốn lấy, bao phủ hai người Sở Dịch
Còn không đợi Sở Dịch kịp hoàn hồn lại, dưới người đã thấy chấn động, bị bọn cúng kéo cùng với cự linh thạnh, bơi lên phía trên.
*dịch ý, nguyên văn là nửa đường xuất hiện Trình giảo Kim:
Trinh Giảo Kim vốn là một nông dân khởi nghĩa thời Đường, sau khi nhà đường nổi lên, ông quy thuận nhà đường, là một đại tướng công danh hiển hách thời đại này.
Bán lộ sát xuất Trình Giảo Kim là câu tục ngữ của người TQ, ý nói kế hoạch tính toán kỹ càng, đang trên đường thực hiện thì có một người không liên quan nhảy ra phá đám, làm hỏng đại cuộc
*tương nhu dĩ mạt
Xuất xứ: Trang tử. Đại tông sĩ.
Điển cố;Có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động, Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, tình huống lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có thiên địa thuộc về bản thân chúng, cuối cùng, bọn chúng quên mất dòng sông. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
--------------------------------
Ý nghĩa
Con cá quên được, có khi có thể sống hạnh phúc, còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao. Con người đối với tình cảm cũng như thế, tương nhu dĩ mạt, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác,"tương nhu dĩ mạt làm người cảm động, nhưng "tương vong giang hồ" quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua, cũng là một hạnh phúc.
*hà đồng: Con kappa trong truyền thuyết Nhật Bản
trông đại khái như con bên dưới, mình xanh giống ếch, mỏ vịt, chân vịt, đầu giống úp cái đĩa lên đầu, loe hoe mấy sợi tóc vàng, lưng đeo cái mai... Nhưng tất nhiên là không xinh như con dưới này đâu
--------------------------------
Tiên Sở Tiên Sở - Thụ Hạ Dã Hồ