Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 874
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3028 / 42
Cập nhật: 2015-11-11 04:17:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.12 - Chương 25: Nếu Là Phản Công, Tất Phải Có Khí Thế Của Phản Công
ả khu vực này chợt yên tĩnh.
Chỉ là một câu hỏi ngược rất bình thản của Lâm Tịch, nhưng cảm xúc mỗi người lại nháy mắt biến hóa.
Viên Thừa Dụ đang rất tức giận bỗng nhiên nhếch miệng lên cười giễu một tiếng, đồng thời lắc đầu nhẹ nhàng. Hắn ta thầm nghĩ rằng mình vừa tức giận quả thật là rất dư thừa, bởi vì chuyện này còn không được tính là vấn đề.
Khoảng mấy tức trước, quan viên mặt tròn còn lo lắng, sợ hãi rằng Cố Vân Tĩnh rất có thể sẽ ra lệnh quân đội phối hợp với Lâm Tịch để thực hiện một cuộc ám sát thử. Với khả năng của Lâm Tịch, hắn ta tất nhiên lo lắng Lâm Tịch có thể thật sự ám sát Thu Mặc Trì ngay trong đại quân. Nhưng đến bây giờ, hắn phát hiện Lâm Tịch không cần phải tốn công sức để làm chuyện đó, bởi vì hắn ta thật sự đã quên một thân phận khác của Lâm Tịch.
- Các ngươi đang chất vấn phẩm cách của một Tế ti Linh Tế, chẳng lẽ ta thân làm Tế ti Linh Tế lại nói dối?
Ánh mắt Lâm Tịch vừa lúc nhìn lướt qua khuôn mặt đầy sợ hãi của quan viên mặt tròn, đồng thời nhẹ giọng nói một câu.
Khu vực này vẫn rất yên tĩnh.
Hai gã quan viên Lại ti vẫn luôn duy trì sự trấn định của mình, ánh mắt bỗng nhiên tập trung trên người Thu Mặc Trì. Theo bọn hắn nghĩ, nếu như Lâm Tịch đã nói như vậy, Lâm Tịch đã chấp nhận làm chứng, vậy cuộc nghị luận này đã có thể chấm dứt.
Bởi vì kể từ khi học viện Thanh Loan bị hoàng đế và học viện Lôi Đình cố ý áp chế đến bây giờ vẫn tỏ ra nhường nhịn, thậm chí khiến cho người khác cảm thấy thánh địa Vân Tần này đã xuống dốc, nên thân phận Thiên Tuyển học viện Thanh Loan của Lâm Tịch dường như không còn được người khác kính sợ nữa.
Bởi vì sau trận chiến ở lăng Bích Lạc, Lâm Tịch không còn liên lạc với triều đình và quân đội, nên rất nhiều người đã quên đi quan vị của hắn còn chưa được lột bỏ, chẳng qua là hoàng đế cố ý không nhắc tới.
Mà sau khi xuất hiện ở hành tỉnh Nam Lăng, bởi vì chiến công của Lâm Tịch quá hiển hách, khiến cho người ta nghĩ đến thân phận tiễn sư và người tu hành cường địa, mà quên đi rằng hắn ta còn là một Tế ti Linh Tế.
Tế ti Linh Tế đại biểu cho quang minh.
Một quan viên bình thường có tư cách để đi nghi ngờ phẩm cách của một Tế ti Linh Tế?
Nhưng Thu Mặc Trì lại lắc đầu, bình thản lên tiếng:
- Sao ta có thể quên thân phận của ngươi, nhưng không phải không có trường hợp Tế ti Linh Tế đọa lạc. Dựa theo lệ cũ, Tế ti Linh Tế như ngươi tuy mang chức Tế ti Khổ Hạnh trong triều đình, nhưng hàng năm cũng phải tới viện Tế ti kiểm tra. Trong hơn một năm nay, hẳn ngươi chưa từng đến viện Tế ti, cũng không được họ kiểm tra qua.
Thu Mặc Trì vừa nói xong, các quan viên ở đây nhất loạt biến sắc.
- Ngươi rất hiểu các thủ đoạn chốn quan trường, đồng thời cũng biết làm thế nào để bò đi lên. Ngươi lợi dụng những quy tắc đó, đồng thời nói đến việc viện Tế ti hàng năm kiểm tra Tế ti, làm như vậy ít nhất có thể kéo dài được thêm thời gian. Tuy cuối cùng có thể chứng minh được rằng chiến công của họ là chính xác, nhưng ngươi lại đang dựa theo trình tự để giải quyết việc chung, làm thế đã đủ khiến chúng ta tức giận.
Trong tình huống như vậy mà đối phương vẫn cãi chày cãi chối, Lâm Tịch cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói:
- Chỉ là học viện Thanh Loan chúng ta làm việc thật sự đã quá khiêm tốn, nên ngay cả loại người như ngươi lại can đảm nói những lời này với ta, nhưng ngươi thật sự không đủ tư cách...Còn nữa, ngươi không cần làm ra vẻ bình thản như thế. Trong khi ta vô lễ và trách cứ nặng nề như vậy với ngươi, ngươi càng làm như vậy càng tỏ ra đang rất dối trá.
Sự bình thản trên mặt Thu Mặc Trì biến mất, tức giận cười lạnh:
- Ta không biết tư cách ngươi nói là cái gì, ta chỉ biết ta có quyền làm rõ chuyện này.
- Phải không? Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi cũng là một nhân vật?
Lâm Tịch cười cười, hắn phát hiện mình đã tìm lại được cảm giác vui vẻ khi đối phó với những quan viên lộng hành ở trấn Đông Cảng, nên tiếp tục nói:
- Ta sẽ nói cho ngươi biết sự khác biệt giữa ta và ngươi. Bây giờ ta có thể đi ra ngoài, nói với dân chúng trong thành ta là Lâm Tịch. Sau đó, ta sẽ nói cho bọn họ biết rằng hơn một trăm tướng sĩ vô cùng trung tâm với đế quốc này đã chiến đấu gian khổ như thế nào, một đường phá vây quay về, cuối cùng đã thành công trở về quân doanh. Tiếp theo, ta sẽ nói cho bọn họ biết kết quả của các quân nhân này sau khi quay về Vân Tần, không ngờ lại bị Giám quân, bị đại nhân như ngươi biến thành nghi phạm nhốt vào nhà giam. Ta căn bản không cần chứng minh thân phận Tế ti Linh Tế của mình có bị đọa lạc hay không, nhưng chỉ sợ ngươi sẽ bị dân chúng tức giận đến mức dùng gạch đá và trứng gà ném chết.
- Nếu như cần phải làm những chuyện kích động dân chúng như vậy, ngươi có thể đi làm.
Thu Mặc Trì hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
- Nhưng ngươi đừng tưởng rằng có thể lấy chuyện này để khuất phục ta. Cho dù ta chết, quan viên kế tiếp đến Giám quân này vẫn sẽ xử lý chuyện này như vậy!
Lâm Tịch nhíu mày.
Đối phó với mấy loại người như Thu Mặc Trì, đúng là hắn cảm thấy rất phiền phức. Theo hắn nghĩ, dùng thân phận Tế ti Linh Tế để dọa người như Thu Mặc Trì là phương pháp hiệu quả nhất, nhưng hắn không ngờ trong tình huống này, Thu Mặc Trì vẫn còn ngoan cố đến như thế.
Tiểu nhân như chó, nhưng đây lại là một chó lúc nào cũng muốn cắn người.
Khu vực này còn đang yên tĩnh.
Nhưng bởi vì quá yên tĩnh, nên mỗi người ở đây, bao gồm cả Lâm Tịch đang cau mày, mới nghe thấy có tiếng bước chân mơ hồ từ trong gió truyền đến.
Tiếng bước chân này tựa như có rất nhiều người đang dồn dập đi tới tiếp đón một người, hoặc là có rất nhiều người gấp gáp bước nhanh đuổi theo một người.
Không bao lâu sau, những tiếng bước chân này nhanh chóng biến mất, không gian chợt yên tĩnh.
Sau đấy chỉ còn một tiếng bước chân càng lúc càng gần, mang theo một khí tức đặc biệt khiến người ta phải kinh ngạc.
Lâm Tịch xoay người lại.
Hắn cảm giác được khí tức này không phải do hồn lực chấn động, mà là do nguyên khí trời đất dao động đặc biệt, giống như có một sức mạnh đang không ngừng tản phát ra ngoài bao vây thân thể người tu hành, để cho người tu hành đó lúc nào cũng có thể hấp thu, sử dụng.
Chẳng lẽ là Chu thủ phụ đến đây?
Hắn đột nhiên nghĩ như vậy.
Nhưng màu hoàng kim chói mắt xuất hiện trong tầm mắt hắn sau đó đã lập tức phủ định phán đoán này của hắn.
Tất cả quan viên đang ở đây, cho dù là Cao Á Nam đang đứng bên cạnh Lâm Tịch, khi nhìn thấy bóng người phát ra màu hoàng kim chói mắt đấy, đều cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Đây là một lão nhân mặc trường bào Tế ti màu hoàng kim.
Hơn nữa, mái tóc của ông ta cũng có màu hoàng kim.
Ở Vân Tần, trường bào Tế ti màu hoàng kim đại biểu cho Đại tế ti có thân phận tối cao ở viện Tế ti. Mà ở Vân Tần này chỉ có một dòng họ có mái tóc màu hoàng kim, chính là Vũ Hóa gia.
Đây là một lão nhân mặt đầy nếp nhăn, thân hình thấp bé, nhưng ở Vân Tần này, ông ta lại có thân phận thậm chí còn cao quý hơn cả Ti thủ tám Ti. Cho nên, khi ông ta bước đi trên con đường được lát gạch màu xanh dẫn thẳng tới đây, mọi người lại cảm thấy ông ta rất cao lớn.
- Ta là Vũ Hóa Sơn Hà.
Lão nhân này nhìn đám người Lâm Tịch và Cao Á Nam mà cười cười, cất tiếng nói.
Vũ Hóa Sơn Hà chính là đệ đệ của vị nguyên lão Vũ Hóa gia đang ngồi sau bức màn che nặng nề, nhưng ở đây không có ai cảm thấy bất ngờ. Bởi vì ở viện Tế ti có hai Đại tế ti xuất thân từ Vũ Hóa gia, người còn lại có thân phận tôn quý ngang với Vũ Hóa Sơn Hà. Chỉ cần là người mặc áo bào Tế ti màu hoàng kim đại diện cho Đại tế ti viện Tế ti, vậy người đó đang là người cao quý nhất của Vũ Hóa gia.
Kể từ khi Đại tế ti đủ đại biểu cho cả Vũ Hóa gia xuất hiện, Lâm Tịch vẫn đang suy nghĩ vì sao đối phương lại đến đây, mà những người còn lại đều quá rung động, nên đồng thời quên mất mình phải nên hành lễ với người này.
- Ngươi đoán thử coi đồ vật trong tay ta có màu gì?
Tựa như một lão thầy bói chuyên lừa gạt người khác, lão nhân này đi tới trước mặt Lâm Tịch, nhưng lại không nói lời dư thừa nào, chỉ là đưa nắm tay phải của mình cho Lâm Tịch nhìn.
Tay phải của ông ta tựa như một nhánh cây khô héo, nhưng lại tản phát ra màu hoàng kim rực rỡ, khiến cho người ta nghĩ rằng có một tầng kim loại màu hoàng kim bao vây tay ông ta lại, càng không cần phải nói đến việc nhìn rõ đồ nằm trong tay ông ta có màu gì.
Lâm Tịch khom mình hành lễ, cung kính nói:
- Tại sao phải đoán?
- Việc này sẽ chứng minh giúp ngươi.
Lão nhân này tinh ý tươi cười, nói:
- Hơn nữa đối với viện Tế ti chúng ta, đây không phải là vấn đề có nên đoán hay không, mà là vấn đề có đáng giá hay không.
Lâm Tịch đứng thẳng, nhìn lão Tế ti tên Vũ Hóa Sơn Hà, đồng thời tươi cười:
- Ngài đại biểu cho viện Tế ti và Vũ Hóa gia?
Lão nhân này bất đắc dĩ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nếu như ngươi đã không thích nói nhảm, vậy cần gì phải giả bộ hồ đồ?
Lâm Tịch càng vui vẻ tươi cười, gật đầu nói:
- Lâm Tịch đoán màu đỏ chót.
Hai tròng mắt của lão nhân sáng lên, trên người bắt đầu tản phát một loại ánh sáng màu hoàng rực rỡ hơn lúc bình thường, giống như có một mặt trời dâng lên.
- Ngươi quả nhiên đoán được.
Ông ta nhìn Lâm Tịch với thần sắc khiếp sợ và thỏa mãn, nói.
Lâm Tịch khẽ cười, lòng thầm nói rằng có một số việc đã diễn ra, chỉ là sau đấy ngài lại không biết mà thôi.
Thu Mặc Trì rất muốn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng thần thái của lão nhân kia và Lâm Tịch hiện giờ lại khiến hắn ta không nhịn được mà run rẩy. Khuôn mặt vốn lạnh như băng của hắn ta cũng trở nên trắng bệch, không còn một chút máu.
Trong ánh mắt khiếp sợ và khó hiểu của mọi người, lão nhân này buông lỏng nắm tay của mình.
Một vật nhỏ tựa như một đóa hoa đang nở rộ ngay trong lòng bàn tay ông ta.
Đóa hoa này có màu đỏ chót.
Đây là một trường bào Tế ti màu đỏ chót.
Không biết được làm từ chất liệu nào, nhưng khi ở trong bàn tay của lão nhân, bộ trường bào này đã bị ép nhỏ lại thành một vật nhỏ xíu. Tuy nhiên, sau khi lão nhân buông tay ra ngoài, nó lại nhanh chóng lớn lên, biến thành một bộ trường bào Tế ti màu đỏ chót sáng bóng như gốm sứ vừa được nung.
Trên bộ trường bào Tế ti màu đỏ chót ấy có những đường viền cũng màu đỏ, thêu lại thành đồ án Tam vĩ hắc hồ miêu và phượng hoàng Vân Tần.
Thu Mặc Trì bỗng ngừng thở.
Bởi vì hắn biết rằng ở Vân Tần bộ trường bào Tế ti màu đỏ chót này chỉ có một ý nghĩa duy nhất, đó là đại biểu cho Đại tế ti viện Tế ti!
Được tất cả Tế ti bảo vệ và tôn kính, đồng thời có quyền lực thăng cấp hoặc gạt bỏ các Tế ti khác, Đại tế ti mặc hồng bào!
- Lâm Tịch được mặc bộ trường bào này sao?
Lâm Tịch nhìn bộ trường bào Tế ti màu đỏ này, hỏi.
Vũ Hóa Sơn Hà tươi cười, cười đến nỗi khuôn mặt có nhiều nếp nhăn hơn, nói:
- Đã biết rõ còn cố hỏi...ngươi thân là Tế ti Linh Tế, nhưng khi ở lăng Trụy Tinh đối địch lại mặc trường bào màu trắng của Tế ti học đồ bình thường, thật không đúng quy tắc...nhưng nghĩ đến việc ngươi thường xuyên xâm nhập chiến trường, truyền vinh quang về, trường bào Tế ti rất dễ hư hỏng, nên viện Tế ti đã vì ngươi mà chế tạo trường bào Tế ti này. Bộ trường bào này không dễ hư hỏng đâu, sau này ngươi không nên mặc nhầm.
Đám người Viên Thừa Dụ chấn động đến mức gần như không thể thở được.
Điều này có nghĩa rằng viện Tế ti đã thông qua quyết nghị, đồng ý cho Lâm Tịch tiến vào viện Tế ti, trở thành Đại tế ti mặc hồng bào?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, rõ ràng cũng cảm thấy ngoài ý muốn nên cất tiếng nói:
- Hiện giờ ta đã trở thành Đại tế ti hồng bào?
- Là thực tập...đây là do Trương viện trưởng đặt ra.
Vũ Hóa Sơn Hà nhìn Lâm Tịch, nói:
- Có thể thi hành mọi quyền lực của Đại tế ti hồng bào, nhưng trong ba năm nếu xảy ra chuyện làm ô nhục vinh quang, sẽ lập tức mất đi tư cách của Đại tế ti hồng bào.
- Như vậy cũng không khác gì mấy cả.
Lâm Tịch cười cười, nhận lấy bộ trường bào Tế ti trong tay Vũ Hóa Sơn Hà, nhưng ngay lập tức hắn ta lại sửng sốt, đến nỗi nụ cười trở nên cứng ngắc. Bởi vì bộ trường bào Tế ti màu đỏ chót thoạt nhìn rất mềm nhẹ này lại nặng đến ít nhất hai mươi cân.
Vũ Hóa Sơn Hà dường như đã sớm biết Lâm Tịch sẽ phản ứng như vậy, nên lại cười cười, nhưng khi nhìn Lâm Tịch, ông ta chợt nhớ đến chuyện đã từng xảy ra từ nhiều năm trước, nên đôi mắt lại tràn đầy thần sắc cảm khái.
Lâm Tịch hơi lúng túng bĩu môi, sau đấy chân thành đứng thẳng người, nhìn thoáng qua Thu Mặc Trì đã biến sắc hoàn toàn, nói:
- Thu đại nhân, có lẽ ngươi không nghi ngờ phẩm cách và thân phận của ta nữa chứ?
Vũ Hóa Sơn Hà nhìn Thu Mặc Trì một cái, bình tĩnh nói:
- Chuyện này không liên quan đến hắn nữa. Viện Tế ti nghi ngờ phẩm cách của hắn, Lại ti lập tức tiến hành cách chức thẩm tra.
Thu Mặc Trì đột nhiên mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào, bộ quan phục đang mặc bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn hiện giờ quá tương phản với hình ảnh bình thản lạnh lùng khi nãy, Lâm Tịch lại lắc đầu nói:
- Quá nhẹ!
- Quá nhẹ?
Vũ Hóa Sơn Hà khẽ nhíu mày, hỏi lại như đang thăm dò ý của Lâm Tịch:
- Còn không phải là một nhân vật...
Lâm Tịch mỉm cười nói:
- Nếu như phản công...tất phải có khí thế của phản công, để cho người nhìn còn cảm thấy kính sợ.
Vũ Hóa Sơn Hà trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Được, nếu như cần kiểm tra phẩm cách, vậy tiền tuyến là nơi tốt nhất, để hắn đến đó chứng minh mình.
Thu Mặc Trì vẫn không thể nói lời nào.
Viên quan mặt tròn tâm phúc của hắn lại không ngừng run rẩy, tinh thần hoàn toàn bị choáng váng.
Tiên Ma Biến Tiên Ma Biến - Vô Tội Tiên Ma Biến