Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 1166
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3480 / 70
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 666 - 669 (4)
iểu Hân cắn chặt hàm răng trắng tinh:
- Nhưng là sơ sầy nhất thời của đại ca lại giết chết mấy trăm tu sĩ San Ngọc Tông?
- Ách?
Dương Phàm nao nao, thương vong tạo thành trên Lục San Châu, hắn hết sức rõ ràng.
Chi là trên con đường hắn từng bước đi lẽn đinh Tu Tiên giới, đã gặp rất nhiều chuyện như vậy. đạt tới mức độ nhìn nhiêu không lấy làm kỳ quái.
Dĩ vãng tại Nội Hải. Bắc Tần. cấp bậc lão quái Nguyên Anh giao chiến lẩn nào mà không liên lụy một số sinh linh vô tội.
Mà sau khi đạt tới trinh tự Hóa Thần trớ lên, quy mô chiến đấu lại mờ rộng vô số lần.
- Việc này đích thật không nắm trong tay.
Dương Phàm hơi xin lỗi nói với Tiểu Hân.
Nếu là tu sĩ khác, hắn căn bán khinh thường giải thích, nhưng hắn hiểu biết cá tinh Tiểu Hân. Tư tướng thiện lương và hành V cứu thế trong nội tâm nàng từng khiến Dương Phàm hoài nghi tính chán thật thân phận Hoàng tộc Đại Tẩn của nàng.
- Điểu này cũng không thể toàn bộ trách đại ca.
Tiêu Hân ngược lại có chút hô then. Hai người ớ chung hai mươi năm, nàng đổi với Dương Phàm cùng khá hiểu biết, quyết không phái là hạng cùng hung cực ác. ít nhất không có ý thương tôn vô tội.
- Một chiêu vừa rồi, lúc không khống chế được ta đã tận lực tránh đi.
Trong mắt Dương Phàm lóe thẩn quang:
-Nếu không...
- Nếu không sẽ thế nào?
- Nếu một chiêu vừa rồi không phái vỗ về phía hư không mà là hướng xuống dưới hoặc là Lục Vân, như vậy...
Dương Phàm hít sâu một hơi. trong mắt ẩn hiện lệ quang:
- Như vậy toàn bộ Lục San Châu phạm vi mấy trăm dặm này sẽ bốc hơi khỏi thế gian, không người may mắn thoát khỏi.
-Hà!?
Tiểu Hân nghe vậy sợ ngây người, khó có thể tướng tượng một chiêu kia nếu không phải vỗ về phía trời cao.
Lúc này nàng hiểu thật sâu Dương Phàm đã cổ hết sức tránh thương đến người vô tội.
- Tránh thương đến người vô tội là một phương diện, mà ý niệm đẩu tiên trong đầu ta là Tiêu Hân cũng ở phía dưới cho nên lập tức t hay đôi hướng phát chiêu.
Dương Phàm thớ nhẹ một hơi. nhẹ nhàngbâng quơ nói.
Tiểu Hán nghe vậy, khóe mắt lập tức có chút úng đó, cảm động không hiểu.
Hiểu biết của nàng đổi với Dương Phàm chi cực hạn ớ một bộ phận.
Chán chính được hắn coi là bẳng hữu. cho dù dùng cái giá húy diệt toàn bộ tiểu châu này để đổi tính mệnh, đểu sẽ lựa chọn làm mà không chút nháy mắt.
Hô... ô... ô
Đúng lúc này. ngọn lửa ánh vàng trong hư không dẳn dẩn ảm đạm, lốc xoáy lửa đó kia cũng dần dần tiêu tan.
Một trận nguy cơ trước nay chưa từng có cuối cùng cùng coi như trôi qua.
Chúng tu sĩ toàn tràng thớ ra một hơi dài.
- A...
Mà ớ một mánh đất trồng, Lục Vân ôm đẩu lãn lộn trên mặt đất.
Trên da hắn nhiễm một tầng lửa đỏ. không ngừng rên ri kêu thảm thiết, hai tầng đau buốt bóng rát phát ra từ linh hòn cùng thân thê.
Lục Vân là một trong hai người tại đây bị mưa lửa ánh vàng đánh trúng còn có thể may mắn sống sót.
Một người khác là Cơ Nguyệt cấp bậc Thông Huyền, lúc này Thông linh Pháp bào bị hư hao. cái giá phải trả là thân thức bị thương.
Giờ phút này nhìn qua, Cơ Nguyệt không còn tươi cười nhu tĩnh lúc trước, khuôn mặt tái nhợt, tóc cùng quẩn áo đểu có một mành cháy đen. trong mắt lộ ra hoảng sợ.
Mà Lục Vân bị mưa lửa công kích chi lớn bẳng nòng nọc, dưới tác dụng của ngọc trụy màu lam đeo trước ngực, bảo vệ được cái mạng nhỏ.
Nhưng dù vậy, thống khổ hắn chịu đựng xa xa không phải chút thương tổn này có thể so sánh.
- Vân thiếu gia.
Chúng Thiên Vân Vệ bên cạnh gấp đển độ như kiến bò chào nóng, lại không dám tới gần.
Vừa rồi một gã Thiên Vân Vệ chi vẻn vẹn đụng vào thân thể Lục Vân lập tức bị đốt chết.
- Uy lực đã vếu đi, có thểthửxem...
Đội trướng Thiên Vân Vệ lớn tuổi kia lấy ra một tấm ngọc phù màu lam. bấm pháp quyết, lam phù tinh quang run lên, hàn khí bổn phía dán lên trên người Lục Vân.
Lặp rức một cỗ hàn linh khí tinh thuần rót vào trong cơ thể Lục Vân, khiến tình huống của hắn có chút chuyển biến tốt đẹp.
- Lục Vân thiéu gia. Lẩn này chiến đấu đã xong, xem ra ngươi lại phải trở về nẳm mấy tháng.
Dương Phàm cười tửm tim nhìn phía Lục Vãn.
Trong lòng hắn đang suy tu xem có muốn chém giết người này hay không.
Nhưng nghĩ lại nơi này vẫn là địa bản của Lục Vân Hầu. nếu giết chết người này. hậu quả thiết tưởng không chịu nôi. Đến lúc đó. chi sợ toàn bộ Đại Long Đàm đêu không thê chịu đựng nôi lửa giận của Lục Vân Hầu.
Cho dù Dương Phàm muốn giết hắn, hơn mười vị bậc cao Hóa Thẩn bên cạnh, bao gồm hai cường giả Thòng Huyền cùng sẽ không khoanh tay đứng nhin.
Ngược lại. nếu như trong chiến đấu công bình chiến thắng và thương nặng Lục Vân. như vậy cho dù Lục Vân Hâu đích thán tới cũng là danh chính ngôn thuận.
Cho nên Dương Phàm tạm thòi coi cuộc chiếnnàỵ là một lẩn công bình quỵá chiến.
- Ngươi...
Lục Vân nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong mắt nhin về phía Dương Phàm càng nhiều lại là sợ hãi.
Tuy nhiên đúng lúc này, thán thể Dương Phàm cũng lắc lư một cái, sắc mặt khẽ biển.
Nguyên lai một kích vừa rồi, lúc bắt đầu hắn chi tính sử dụng ba thành công lực nhưng cuối cùng không khống chế được, gần như rút hơn nửa pháp lực trong cơ thể hắn.
Nghiêm trọng nhất không phái điểu này mà là bới vì hắn mới bước vào Hoán Nha KỲ. căn cơ không ổn định, vừa rồi Hồng Nhật Phẩn Thiên kinh thế hãi tục căn bản không phải giờ phút này hắn có thê thi triên.
Điểu này tạo thành chấn động nhất định với cảnh giới của hắn, khién cho thản thể không khỏe.
- Dương đại ca.
Tiểu Hân vội vàng đỡ hắn, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Pháp lực người này trống rỗng...
Ánh mắt chúng Thiên Vân Vệ sáng lên. tâm lý sợ hãi Dương Phàm ít đi vài phẩn.
“Xem ra tiểu tử này sau một chiêu không khống chế được vừa rồi, xảy ra dị biến, mà hắn không chi pháp lực trồng 1'ồng, còn phải trả một cái giá lớn. Hừ, duới tình huống cành giới không ôn định vận dụng cấm thuật như thế. hoàn toàn là tìm chết!”
Hai mắt Thương Vũ lão tồ híp lại, ớ sau lưng nhìn chẳm chẳm Dương Phàm, trong lòng lại nổi lên sát ý.
Giờ phút này Dương Phàm suy yếu chưa từng có, là cơ hội tuyệt hào nhất để ra tay.
Một khi tiêu diệt người này. đoạt được Chí Bảo Long Khí dễ nhưtrớ bàn tay.
Lý trí trong lòng Thương Vũ lão tổ bị tham lam vô tận t hay thấ phập lực trong cơ thể ngưng tụ, chậm rãi nâng một bàn tay.
Với thực lực cấp Thông Huyển của hắn, đổi phó Dương Phàm suy yếu không chịu nổi giờ phút này hoàn toàn không có khó khăn gì.
- Ngươi muốn động thủ?
Cơ Nguyệt thẩn niệm truyển âm, sắc mặt khẽ biến.
- Hừ. lúc trước ngươi đã từng nói. vậy thì không nên nhúng tay vào việc này.
Thương Vũ lão tổ cười lạnh nói.
- Ha ha. Thương Vũ đạo hữu vên tâm động thủ đi.
Cơ Nguyệt nhẹ nhàng cười, trong mắt có ý cười trừo phúng.
Mà lúc này. Dương Phàm ngồi xếp bẳng trên đất. thẩn sắc bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Pháp lực trống rỗng đối với hắn mà nói không tính là vấn để.
Thử hỏi Dương Phàm đã khi nào từng lo lắng vì pháp lực không đủ chứ?
Con ngươi Thương Vũ lão tổ co rút lại, đang chuẩn bị từ sau lưng đánh lén, tiến hành lôi đình chém giết cướp đi Chí Bảo Long Khí...
Vút Vút Vút —
Nhưng mà chính vào lúc này. phía chân trời xẹt qua mười mấy đạo vân quang, cầm đẩu là một thanh niên tóc ngắn lạnh lùng, trên người tản mát ra một cỗ uy áp mạnh mẽ tuyệt luân khiến cho đám tu sĩ San Ngọc Tông vừa mới thớ ra một hơi. thân kinh lại lâm vào căng thẳng.
- Cường giả Thông Huyền? Mà lại còn là Thiên Vân Vệ.
Pháp lực Thương Vũ lão tổ vừa mới ngưng tụ đến mức tận cùng đột nhiên rời rạc phản tán, bàn tay nâng lẻn giữa không trung cũng cứng đờ lại.
- Nếu ta đoán không sai, người tới chính là... Đại công tử Lục Chiến cùa Lục Vân Hầu.
Cơ Nguyệt nhìn chẳm chẳm vào thanh niên tóc ngắn oai hùng bất phàm, trên thanh văn bì giáp có một tia vân quang. Trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia sáng, thản sắc ngưng trọng vô cùng.
- Đại công tử.
Chúng Thiên Vân Vệ phía dưới lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Đại ca...
Sắc mặt Lục Vân cũng rất khó coi.
Vào lúc thống khổ không chịu nổi. hắn cũng không phải khòngbiết tinh thế.
Giờ phút này hắn hoàn toàn bị thua, cũng khiến Dương Phàm suy yếu không chịu nổi. Vừa lúc đại ca chạy tới. bị hắn nhặt một cái tiện nghi lớn. đoạt lấy công lao.
Hắn chiến đấu sinh tử lại bị đại ca ngư ông đắc lọi, trong lòng không cam lòng tới cực điểm.
- Nhị đệ. ngươi làm sao rồi? Chẳng lẽ ngươi bị người ta đánh trọng thương thành như
vậy?
Lục Chiến lộ ý cười, vè mặt “quan tâm” nói.
Sinh trong nhà Vương hầu, cùng cha khác mẹ. hai huynh đệ này từ nhỏ liền đã có tranh đấu.
Hai người luận tư chất thì không hon kém nhau, nhưng tiếc 1'ẳng Lục Chiến sinh sớm hon Lục Vân vài trăm năm, tu vi thực lực vẫn dễ dàng ép một bậc.
Dương Phàm khoanh chân ngồi một bên, mặt lộ vẻ cổ quái. Thế nào mà hắn cảm giác được hai huynh đệ này có ý tứ giấu đao trong nụ cười.
Điều này làm cho hắn nghĩ đến đệ đệ mình, so với bọn họ. thòi niên thiéu của đệ đệ Dương Lỗi nhiều nhất chi là có chút lòng hiếu thắng.
- Hừ, không cần ngươi quản.
Lục Vân nghiến răng nghiên lọi, lúc này khí tức nóng cháy trong cơ thê miễn cưỡng ôn định, được đội trướng Thiên Vân Vệ ớ bên cạnh nâng đỡ. lui qua một bên.
Hắn hiểu được, chuyện kế tiếp nhất định là do đại ca chiểm tiện nghi, đây là không thể ngăn cản.
- Nhị đệ vên tâm. Đại ca nhất định sẽ cho ngươi ra một ngụm ác khí (trút giận).
Lục Chiến tươi cười sáng lạn, vân quang quanh thán rang chuyển, khí tức mơ hỗ phát ra so với lúc Lục Vân thi triên Vân Bạo Liệt Thiên Thuật còn cường đại hơn rất nhiêu.
Ánh mắt hắn đảo qua Dương Phàm cùng Tiểu Hân, đặc biệt dừng trên mặt Tiểu Hân. cặp mắt sáng ngời.
Lục Vân thi nghiến răng nghiến lọi, hai tay nắm chặt, gắt gao nan lên. Hắn nhìn về phía Dương Phàm vẻ mặt suy yếu đang xếp bẳng điểu tức. thẳm nghĩ trong lòng: “Tiểu tử họ Dương, ngươi có thể lại sáng tạo kỳ tích hay không? Ngàn vạn lẩn đừng cho đại ca thực hiện được...”
“Tiểu tử họ Dương, ngươi có thể lại sáng tạo kỳ tích hay không? Ngàn vạn lần đừng cho đại ca thực hiện được.”
Lục Vân nghiến răng nghiến lọi, trong lòng đầy vẻ không cam lòng, ánh mắt nhìn phía Dương Phàm dường như có vài phẩn chờ mong.
Dưới tình huống lưỡng bại câu thương giờ phút này. trong lòng Lục Vân không ngờ lại nghiêng về phía địch nhản.
Hắn liều chết chiến đấu. thiếu chút nữa đánh mất cái mạng nhỏ. làm sao cam tâm đem thánh quá thắng lợi không công dâng tặng cho đại ca vẫn một mực tranh phong từ nhỏ.
Cho nên. trong lòng hắn càng bức thiết địch nhân Dương Phàm này lại sáng tạo kỳ tích.
Thông qua giao chiến vừa rồi, trong nội tâm Lục Vân đổi với Dương Phàm vừa kính vừa sợi. Nói một câu chán tình, hắn không thể không bội phục thiên phú cùng tiến triển của Dương Phàm.
Ngắn ngủi bốn mươi mấy năm, đối phương từ một con kiến quyển sinh sát nẳm trong tay mình đi lên tới mức mà giờ phút này khiến hắn cám thấy sợ hãi.
“Chi tiếc, tại tình huống như vậy hắn gặp phái đại ca.”
Nhưng mà, Lục Vân càng biết rõ thực lực đại ca. trong lòng âm thẩm thớ dài.
Lý trí nói cho hắn, Dương Phàm tuyệt không còn sức phản kháng gì. trừ khi hắn còn có thể thi triển cấm thuật Hồng Nhật Phẩn Thiên vừa rồi.
Nhưng là... Còn có khá năngnày sao?
Giờ phút này. Dương Phàm sắc mặt suy yếu. ngồi xếp bẳng dưới đất. hẳn là đang tận dụng thời gian điêu tức.
Lục Chiến bẳng vào cỗ khí tức trên người Dương Phàm, phán đoán khẳng định ra cảnh tượng đồ sộ kinh thiên lúc trước là đến từnguời này.
- Chi là một tu sĩ mới vào Hóa Thẩn...
Trong mắt Lục Chiến lộ nghi hoặc. Lúc trước hắn từng nghĩ qua, có thể tạo thành cảnh tượng kinh thế hãi rục như vậy, khăng định là cấp bậc Thông Huyên trờ lên. đã làm sẵn chuẩn bị một trận đại chiến.
Lại nhìn bộ dạng suy yếu của Dương Phàm, khóe miệng Lục Chiến nhếch lên một tia cười khẽ.” Thì ra là bị minh làm ngư ông thủ lợi. khó trách nhị đệ lại có biểu tình kia!”
- Tiểu Hân cô nương, ở bên ngoài chạy loạn là phi thường nguy hiểm đó, không bẳng theo chúng ta trờ về. Nếu không đê đại ca kia của ngươi tức giận, chúng ta cũng không gánh chịu nổi.
Lục Chiến cười rúm tim nhìn phía Tiểu Hân. thuật dịch dung của đối phương cũng không giấu được hắn.
Tiểu Hân đứng bén cạnh Dương Phàm, răng ngọc cắn chặt, vẻ mặt quật cường nhung trong lòng lại lo lắng không yên.
Nàng hiện tại hoàn toàn không biết tình huống của Dương Phàm, không biết làm thế nào cho phải.
- Tiểu Hân. trước tiên lui ra sau. Nơi này để ta xử trí
Dương Phàm chậm rãi đứng lên. thẩn sắc bình tĩnh như trước, luồng hào quang màu lửa quanh thân cũng dẩn dẩn thu liễm.
- Dương đại ca chớ cậy mạnh. Cùng lắm thì ta theo chân bọn họ đi, nhất định có thể nghĩ cách cho huynh binh yên vô sự.
Cặp mắt Tiểu Hân úng đỏ. nhìn thẳng Dương Phàm.
- Muội yên tâm. ta không việc gì.
Dương Phàm trấn định tự nhiên, trên mặt lộ ra một tia tự tin. thò tay vỗ vỗ vai nàng.
- Vâng.
Tiểu Hán dường như bị lây lan, gật gần đầu lui sang một bên, vẻ mặt cám kích đồng thòi cũng tràn ngập tự tin đối với Dương Phàm.
- Chậc chậc, tinh cành thật cảm động.
Lục Chiến dùng ánh mắt khác thường đảo qua hai người, đột nhiên cám thấy được long khí mịt mờ câu thông thiên địa trên người Dương Phàm, thân thê bồng nin lên.
Chí Bào Long Khí?
Trong lòng hắn chấn động, người này có được Chí Bảo Long Khí, lại cùng Công chúa Tẩn Hán ớ một chỗ. chẳng lẽ hắn là vị cao thủ nào của Hoàng tộc.
Nhưng theo hắn biết, ỡ Đại Tẩn này, có được Chí Bảo Long Khí người nào kokhông ài là nhản vật quát tháo phong vân? Tối thiều không có bất kỳ người nào tu vi không từ Thòng Huyên trớ lên.
Thậm chí. lấy thực lực cấp Thông Huyền cũng không có tư cách có được Chí Bảo Long Khí.
Người thực lực thấp, kết cục có được Chí Bảo Long Khí chính là một chữ - Chết!
Cảm quan bước đẩu thòng hiểu thiên cơ của Dương Phàm lập tức cảm ứng được biến hóa tâm lý của Lục Chiến, thâm nghĩ đổi phương hơn phản nửa là phát hiện long khí trên nguời mình.
“Xem ra không thể thiếu một trận ác chiến”.
Thẩn sắc Dương Phàm dần dần trờ nên sắc bén. trạng thái nguyên bản nhìn như suy yếu trong khoảnh khắc đã biển mất không còn.
“Lực khôi phục thật nhanh.”
Trong mắt người khác thì kinh hãi, mà ánh mắt Lục Vân lại sáng ngời, trong lòng lại càng thêm chờ mong.
- Ha ha, ngươi họ Dương hả? Nghe nói Nhị đệ kia của ta liên tiếp bại trong tay ngươi, thật đúng là không đơn giản. Mà hiện tại ngươi lại cùng một chỗ với Tiêu Hân cô nương, không biết có ý đổ gì?
Lục Chiến vẻ mặt nghiền ngẫm nói. khóe miệng còn treo vài tia trừo phúng: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Thán phận Công chúa Tân Hán cỡ nào. ngươi này lại muôn làm rể hiền Hoàng tộc Đại Tần?”
- Bớt nói nhảm. Các ngươi cùng tiến lên, hay là lên từngnguời?
Dương Phàm thái độ khác thường, cuồng ngạo không kiên nhẫn nói.
Hắn biết rõ thời gian càng kéo dài càng bắt lợi với mình. Nơi này là phạm vi của Lục Vân Hầu. nếu không tốc chiến tốc thắng, sẽ chi đưa tới càng nhiều cường địch.
- Ha ha ha... Tiểu tử ngươi đủ cuồng ngạo, dám nói như vậy trước mặt bản công từ. Như vậy Lục Chiến ta muổn nhìn, ngươi rốt cục có thẩn thông gì.
Lục Chiến sau một tràng cười to. hai chân ngưng kết ra hai vệt vân quang cao tốc chấn động, khí tức trên người đột nhiên phóng ra, uy áp cấp Thòng Huyển làm cả Lục San Cháu lâm vào hít thớ không thòng và sợ hai vô hình.
Cấp Thông Huyển.
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng. Lẩn đẩu đối mặt lực lượng cấp Thòng Huyền, với tu vi mới bước vào Hoán Nha Kỳ của hắn đểu cảm giác áp lực cùng uy hiếp sâu sắc.
Vút Vút Vút
Đúng lúc này, phụ cận Lục San Châu lại có một đội liệp sát già bay tới, tổng cộng hai ba chục người.
Đội liệp sát giả này đểu là sát thủ tinh anh trong Thiên Sát Các. mỗi người ánh mắt sắc bén. sát ý lạnh băng.
- Dừng lại.
Lão già cẩm đẩu cấp Thòng huyền đột nhiên khoát tay.
- Viên tiền bối, vì sao không tiến tới?
Một thanh niên hai mắt màu đó máu bên cạnh hỏi.
Lúc hắn lên tiếng, các liệp sát giả khác đều lộ vẻ kính sợ.
Nam nhân hai mắt đò máu này danh hiệu “Huyết Đồng”, là một trong những sát thủ “Địa cấp” tiếng tăm lừng lẫy. Chém giết vô số Hóa Thẩn cùng cấp. thực lực so với Tử Ma lúc trước còn cao hơn không chi một bậc.
Danh hiệu sát thủ địa cấp. bình thường chi có cường già cấp Thông Huyển mới có thể đạt được.
- Chúng ta đã tới chậm mộtbước.bị Thiên Vân Vệ nắm trong tay cục diện.
Tiên Hồng Lộ Tiên Hồng Lộ - Khoái Xan Điếm Tiên Hồng Lộ