Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hien
Số chương: 1166
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3480 / 70
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 643 - 664 (14)
ình thường phi hành trong trạng thái ẩn nấp dễ dàng bị phát hiện, nhưng giờ phút này bốn gã Thiên Vân Vệ đêu đang chiến đấu, không rảnh cẩn thận xem xét.
Hơn nữa. dưới sự khống chế cùa Dương Phàm, đám Mộc Linh Thế thân kia đều dẫn Thiên Vân Vệ đi nơi khác.
Bốn gã Thiên Vân Vệ này chỉ có thể đuổi theo đến cùng, bởi vì bốn Tiểu Hân áo gai này nhìn qua không giống rối gỗ thế thân, nếu trong đó thật sự có một bản tôn, chẳng phải là lỡ mất chuyện lớn?
- Ta cảm giác không đúng, chỉ sợ lại trúng kế rồi.
Một gã Thiên Vân Vệ trong đó lộ vẻ cảnh giác, lấy ra một ngọc phù màu trắng đang khi chiến đấu vận lực bóp nát.
Xuy... vút
Đột nhiên, trong ngọc phù màu trắng kia bắn ra một luồng vân quang chói mắt tận tròỊ khiến cho tầng mây phạm vi mấy ngàn dặm rung chuyển, trong chớp mắt tiêu tan sinh ra cảnh tượng vạn dặm không mây.
Mà giữa Thiên Vân Vệ đối với vân quang này đều có cảm ứng đặc thù, ở trong mười vạn dặm đều có thể phán đoán được phưcmg hướng xin trợ giúp.
Vân quang kia quanh quẩn nơi đâv. không ngờ không biến mất.
“Không tốt”. Dương Phàm thẩm nghĩ không ồn, hắn vẫn còn đánh, giá sai thực lực cùng phản ứng cùa Thiên Vân Vệ.
Nơi này là Đại Tần, không phải Bắc Tần. Nội Hải. Văn mitih tu chân nơi đây tuyệt đối là hơn xa nơi khác.
Vút Vút Vút...
Đúng lúc này, càng nhiều Thiên Vân Vệ hướng về bên này. rất nhanh tiến hành vâv chặn bốn Tiểu Hân áo gai.
Dương Phàm thầm nghĩ không ổn, vội vàng nhanh chóng rời khỗi một vách núi cheo leo nơi Dược Sơn Trại. Nơi này địa thế trống trải, rất dễ dàng bị phát hiện.
Nhưng mà hắn vừa mới bay ra mấy trăm dặm liền cảm giác một đạo thần thức cường đại đảo qua:
-Là ngươi...
Thanh âm kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút quen tai.
Dương Phàm biến sắc. Hắn đang phi hàiih trong khi ẩn nấp. đích xác đễ đàng bị nhìn thấu huống chi người tới là cao nhân Hóa Thần Kỳ.
Xuy... vút
Một đạo quang toa màu bạc như tia chợp đánh úp lại, tốc độ nhanh khó tin.
Dương Phàm lập tức đoán ra, người tói chính là Lục Vân khống chế Thông linh Pháp bảo phi hành.
Hắn không đoán được đám. Thiên Vân Vệ còn co đầu rút cổ trong phạm vi này. hơn nữa tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy.
- Ha ha ha Không nghĩ tới ngươi chính là đồng lõa cùa nàng. Chi cần bắt giữ ngươi, nhất định có thể tra hòi ra tung tích cùa nàng.
Thiểu niên bạch sam tuán tú trên quang toa màu bạc. trong mắt lộ ra kinh ngạc vui mừng, bộ dạng nắm chắc thắng lợi.
Hắn tự nhiên cho rẳng lần trước để Dương Phàm chạv trốn nguyên nhân chủ yếu là vì khinh địch quá lớn.
Mà lẩn này. hắn lập tức sừ đụng Thông linh Pháp bảo phi hành, tốc độ nhanh han Dương Phảm không chi gấp hai.
Đây là chênh lệch thật lớn giữa tu vi cảnh giới, thậm chí là Pháp bảo.
Sắc mặt Dương Phàm đại biến, làm sao gặp phải sát tinh này?
Nếu là liều mạng, hắn phải tế ra Hoàng Long Quan mới có thể chống lại. Nhưng là có tẩm gương Kim Giao Vương, dùng huyết để giáo huấn hắn. Chí Bảo Long Khí nhất định không thể dễ dàng sừ đụng, huống chi nơi đây là Đại Tần.
- Xem ngươi lần này chạv trốn đi đâu.
Trong chớp mắt Lục Vân đuổi tới.
Dương Phàm hít sâu một hơi. trong phút chốc tiến vào Bán Thiên Nhân, bỗng nhiên giậm chân, toàn bộ ngọn núi run rầy một cái. ầm ầm vang lên.
Cùng lúc. tự nhiên lực mênh mông cuồn cuộn thiên địa hình thảnh vô số luồng khí xoáy ở trẽn hư không khiến hắn trong nháy mắt nắm giữ uv lực kinh thiên.
Lục Vân hơi ngây ra, mặt lộ vè ngưng trọng. Nam nhân trước mắt này lại có được thực lực đáng sợ như vậy. hoàn toàn có thê chống lại cường giả Hóa Thần sơ kỳ.
Tuy nhiên hắn cười lạnh một tiếng, tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ bình thường căn bản không phải đối thủ.
Người này nhìn qua mặc đù có cảnh giới cao có thể uy hiếp từ Hóa Thần Kv trờ xuống, nhưng đối với cao nhân Hóa Thần Kỳ chân chính lại không có nhiều ưu thế.
̀m... Rắc!
Dương Phàm đột nhiên giậm chân một cái. ngọn núi sụp đổ. bụi mù cuồn cuộn, trong lúc nhất thời khu vực núi non chung quanh lắc lư địa chấn, một mảnh ánh sáng màu đất chói mắt phóng lên cao.
Tuv về mặt lực lượng trình tự không có siêu việt nhưng loại nắm trong tay lực lượng tự nhiên kinh thiên này lại có thể khiến cao nhân Hóa Thẩn Kỳ kinh hãi.
Xuy... vút
Dưới khí thế kinh thiên dãv núi sụp đổ. đại địa lay động, Dương Phàm hóa thành một bóng sáng màu đất bay vụt đến giữa không trung, một chưởng vỗvềphíaVân thiếu gai.
Lục Vân không dám khinh địch, một cánh tay trắng nõn vung lên trong không trung, mấy đạo vân quang “Phốc... xuy” bắn nhanh ra. hóa thành vài sợi vân ti. giao kích cùng một chỗ với hào quang màu đất.
Một chường đù có thể đánh vỡ núi cùa Dương Phàm giao kích cùng vài sợi vân ti kia lại không chút nào ra sức. cũng không gây tổn thương cho vân ti chút nào.
- Không tốt...
Dương Phàm kinh hô một tiếng, vân ti kia đã theo cánh tay quấn quanh trói hắn.
- Ha ha ha. Cảnh giới cao lại thế nào. lực lượng trình tự như trước là Nguyên Anh hậu kỳ. Không biết tự lượng sức mình.
Lục Vân lạnh lùng cười, chỉ một ý niệm Dương Phàm đã bị vân ti trói gô.
Dương Phàm mặt như tro tàn, liều chết giãy dụa lại không làm gì được vân ti kia. Thân thể ngược lại tê cứng.
Vút Vút Vút —
Đúng lúc này. Thiên Vân Vệ còn lại đều chạy tới. hiển nhiên là thế thân bên kia đều bị giải quyá xong.
- Đồng lõa cùa ngươi đi nơi nào? Tốt nhất là khai thật ra, bổn thiểu gia còn cân nhắc tha ngươi một mạng.
Lục Vânbắt đẩu tra khảo Dương Phàm.
- Ngươi nói là cô nương tên Tiểu Hân kia?
Trên mặt Dương Phàm một mảnh bình thản.
Ánh mắt Lục Vân sáng lên:
- Đúng, chính là nàng.
- Không biết nàng này có thân phận gì. lạikhiển Vân thiếu gia không tiếc mấy chục năm truy tìm.
Dương Phàm lạnh nhạt cười.
- Nói nhảm ít thôi. Nàng có thân phận gì. ngươi có tư cách gì biết, thành thật trả lời vấn
đề.
Trong mắt Lục Vân lộ ra hàn quang, một cỗ áp lực cường đại bức tới.
Nhưng Dương Phàm lại không chút sợ hãi, thái độ cứng rắn:
- Nếu Vân thiếu gia không nói rõ thân phận cùa nàng, Dương Phàm sẽ không nói...
- Đây là ngươi tìm chết.
Con ngươi Lục Vân co rụt lại. một tav bóp mạnh cổ họng DươngPhàm.
Nhưng vừa mới nắm lấy hắn liền cảm thấy không đúng.
̀m
“Dương Phàm” hắn nắm trong tay trong nháy mắt bùng nổ. ánh sáng màu đất cường đại hóa thành ngàn vạn sóng xung kích bao phù phạmvi mười dặm này.
- A...
Bốn phía một số Thiên Vân Vệ không kịp phòng bị phát ra tiếng kêu thảm liên tục.
Hai ba gã Thiên Vân Vệ đứng quá gần không kịp tế ra Pháp bảo phòng ngự. trực tiệp tan xương nát thịt trong vụ nổ.
Thật lâu sau. đợi gợn sóng màu đất biến mất. ờ trung tâm một hố sâu. một thiếu niên máu thịt mơ hồ nằm đó. sinh từ không rõ.
- Thiếu gia.
Thiên Vân Vệ bốn phía sắc mặt trắng bệch, kinh hô một tiếng.
- Ta nhất định.sẽkhôngbò qua cho hắn...
Một giọng nói lạnh băng đến tận xương tủy vang lên. thiếu niên máu thịt mơ hồ kia miễn cưỡng từ mặt đất bò dậy. nửa cánh tay biến mất. trên người lộ ra một kiện tàm giáp như vân ti. lưu chuyển từngđợt vân quang.
Tuy hắn có thần thông cùng mật bảo trong người, nhưng lúc ấv cách Dương Phàm quá gần, gẩn như là dán sát vào một chỗ, pháp thuật phòng ngự cùng mật bảo giữ mạng đều sử đụng chậm một nhịp.
- Thiếu gia...
Chúng Thiên Vân Vệ nhìn thấy Lục thiếu gia máu thịt mơ hồ. bộ mặt không rõ. cả đám sờn tóc gáy. lo lắng đề phòng.
- Họ Dương kia, cho dù đuổi giết toàn bộ Đại Tần, bản thiếu gia cũng muốn bầm thâv ngươi vạn đoạn.
Lục Vân ngừa mặt lên trời thét dài, mặt đầy vết máu. đữ tợn âm lãnh, trong mắt đầy lừa giận khiến lòng người lạnh ngắt.
Thanh âm hắn cũng quanh quẩn phạm vi mấy trăm dặm, khiến khu vực này một mãnh yên tĩnh.
- Họ Dương kia, đù là truy sát khắp cả Đại Tầrụ bản thiếu gia cũng phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Cách đó bổn năm trăm dặm. Dương Phàm đang chui trong tầng đất bò chạy, nghe được tiếng nói lạnh, băng tràn ngập lừa giận oán hận, quanh, quân trong thiên địa vùng núi này.
"Ha ha, cho rằng thật sự là Dương mỗ sợ ngươi sao?"
Ánh. mắt Dương Phàm hiện lên vẻ trào phúng, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười.
Hiện giờ ở trên địa bàn Lục Vân Hầu, hắn tự nhiên sẽ không liều mạng với đối phương, lại thêm không có thực lực đứng đầu Đại Tần. sẽ không thể tùy tiện sừ đụng Chí Bảo Long Khí.
Lần này. hắn dùng Thạch Linh Thế Thân Thuật vừa mới sáng tạo. ra tay bất ngờ. trọng thương Lục Vân thực lực mạnh, mẽ, thậm chí suýt nữa đánh, chết, thật là xả được một hơi tức giận.
Đương nhiên, có thể trọng thương Lục Vân. quá nửa là bởi đối phương không rõ nguyên, nhân, gần như dán sát bên người, không ngã xuống trong vụ nổ, đã là vạn hạnh. rồi.
"Loại thuật thế thân này, vẫn còn có thể đào móc tiềm lực, có thể tăng cường mạnh năng lực sinh, tồn cùa ta ở Đại Tần."
Trong lòng Dương Phàm không khỏi sinh, ra mấy phần tự hào cùng cảm giác thành, tựu.
Nếu có thể vận dụng thuần thục cùng tăng loại thuật pháp này thêm một bước, dù là không có thực lực đinh cao, cũng có thể đi lại tự do nơi Đại Tần.
Lại bò chạy dưới tầng đất một thòi gian, Dương Phàm xoay người biến hóa thành một lão già tóc trắng, chọn một hướng Thiên Vân Châu bay đi.
Thiên Vân Châu phạm vi quá lớn, Dương Phàm tự nhiên muốn nhanh, chóng bay khỏi vùng này, nhưng như vậy càng đễ bại lộ hành tung.
Toản bộ Thiên. Vân Châu đểu là địa bàn Lục Vân Hầu. luôn nắm chắc ờ trong tay.
Dưới tình, huống Lục Vân Hầu bế quan quanh năm trùng kích ba bậc Thông Thiên, toàn Thiên Vân Châu do hai tiểu Hầu gia, cùng với Tứ Đại Vân Tướng tiếng tăm lẫy lừng cùng nhau nắm giữ.
Trong lòng Dương Phàm nhanh, chóng suy xét, nếu biết rõ tình, hình Đại Tẩn Vương Triều thậm chí là Thiên. Vân Châu, hắn quyết định tim một chỗ núi hoang rừng già. tiếp tục suy diễn công pháp, tranh, thù sớm ngày thăng cấp Hoán Nha Kv.
Hắn bay ra mấy trăm dặm. phía trước xuất hiện một mảnh rừng rậm vô biên, không chút do dự bay vào trong.
Càng là nơi bí mật, càng là con đường hắn phải đi.
Nhưng mà vừa bay vào trong rừng rậm. dựa vào một gốc cây to. ánh. mắt Dương Phàm chợt hiện dị sắc.
Oong xoạt-
Gốc cây bên cạnh chợt rang động, hóa thảnh, một cô gái áo gai, mắt ngọc mày ngài, dung mạo bình thường, nhưng không che giấu được khí chất tuyệt trần bất phàm.
- Đạo hữu làm sao học được thuật thế thân cùa ta?
Tiểu Hân áo gai dường như đã chờ ờ đây lâu ngày, thoáng có phần chất vấn.
Dương Phàm âm thầm kinh. ngạc, cô gái này làm sao biết mình sẽ tới vùng rừng rậm này?
- Tiểu Hân cô nương nói vậy không đúng, Dương mỗ chưa từng thấy cô thi triển, thuật này. lúc nào lại học trộm thuật thế thân cùa cô?
Trong mắt Dương Phàm hiện ra một tia ý cười, cũng cảm thấy rất hiếu kỳ với lai lịch Tiểu Hân này.
Trong ánh mắt Tiểu Hân áo gai lộ ra ý cười:
- Vừa rồi đạo hữu rõ ràng đùa giỡn đám Thiên Vân Vệ xoay vòng vòng, thậm chí trọng thương Lục Vân thực lực không kém, rõ ràng là vận dụng Tượng Gỗ Thế Thân Thuật.
- Nhưng Tượng Gỗ Thế Thân Thuật của các hạ lại có được sức chiến đấu không kém. thật khiến người ta kinh. ngạc. Nếu không phải học trộm, thì là có sư thừa chi dạy?
Tiểu Hân áo gai khó mà che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.
- Các hạ lai lịch không rõ. Dương mỗ cũng không đám tùy tiện nói ra sư thừa, tại hạ đi trước... sau này không hẹn gặp lại.
Dương Phàm trực tiệp lướt qua Tiểu Hân áo gai. bay vào sâu trong rừng rậm.
Hắn cũng không muốn có giao tiếp gì với Tiểu Hân áo gai lai lịch thần bí này.
- Đạo hữu chờ đã...
Tiểu Hân áo gai lộ ra ánh. mắt gấp gáp. thân hình nhoáng lên. biến mất không thấy.
Sau khoảng khắc, trên một gốc cây to trước mặt Dương Phàm, chợt thoáng hiện tia sáng xanh. Tiểu Hân áo gai hiện ra từ nơi đó. nhoáng cái xuất hiện trước mặt Dương Phàm, kéo lấy cánh, tay hắn.
- Mộc Độn Thuật?
Dương Phàm thất kinh.
Tiểu Hân áo gai nhoẻn miệng cười nói:
- Dương đạo hữu vừa đến Đại Tần, nhân sinh không quen, lẽ nào không muốn có thêm đồng bọn họp tác, như vậy cũng có lợi cho mình. sinh. tồn.
Dương Phàm chợt động tâm, hắn quả thật còn thiếu hiểu biết chiều sâu với Đại Tần.
- Đồng bọn họp tác? Chỉ sợ thực lực cùa cô còn không đù.
Dương Phàm cười nhạt, quanh, người đập dờn ánh sáng xanh. lục. hóa thành cọng cò xanh, trong suốt.
Tiểu Hân áo gai ngần ra. nhìn nửa gốc cò óng ánh. trên. tay. kinh, ngạc khó hiểu.
Đối phương sừ dụng thuật thế thân vào lúc nào?
Tiểu Hân áo gai tâm thần chẩn động, tiệp đó kinh, hô một tiếng:
- Không hay.
Gần như cùng lúc, dưới chân nàng vươn lên một cánh tay, nắm lấy chân nàng.
- A....
Nàng hét lên một tiếng, bản năng bò trốrụ xé nát ống quần cùng giày thêu, lộ ra bàn chân ngọc cùng nửa đôi chân trắng như ngó sen. trắng mịn như một tác phâm nghệ thuật làm từ tuyầ.
- Đồ lưu manh!
Nàng xấu hổ khẽ mắng một tiếng, chân ngọc vừa đậm xuổng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bắn ra. thoáng cái thoát khỏi bản tay Dương Phàm.
Lúc này Dương Phàm xuất hiện từ mặt đất, nhìn chẳm chẳm nửa phần chân ngọc trắng tuyết như ngó sen lộ ra ngoài cùa nàng.
- Tiểu nhân vô sỉ, không ngờ đạo hữu là lưu manh, vô lễ như thế.
Tiểu Hân vẻ mặt xấu hổ, đồng thời trong ánh. mắt nàng cũng chứa vài phẩn thất vọng. Vốn định kết đồng bọn với người này, cùng chung hoạn nạn. không ngờ tới đối phương là loại người này.
- Quả nhiên...
Dương Phàm gật đầu. ánh. mắt đòi khỏi chân ngọc của nàng, lại đừng trên, vẻ mặt. đường như có suy đoán.
Hai nơi này rõ ràng có màu đa khác nhau, chỗ trước trắng mịn như tuyết, như một tác phẩm nghệ thuật; còn trên mặt Tiểu Hân. màu đa chỉ thoáng trắng nõn. không khác gì cô gái bình, thường.
Ngược lại đôi mắt sáng kia. trong vắt như nước, còn chứa một loại khí chất khác thường.
-Ngươi...
Vẻ mặt Tiểu Hân hiện lên một tia kinh hoảng, có một loại ảo giác bị đối phương nhìn thấu.
- Thuật dịch dung rất cao minh, thế nhưng cô chỉ dịch dung cực hạn ở phần mặt cùng những nơi lộ ra bên ngoài...
Dương Phàm mỉm cười nóỊ ánh. mắt quét về phía bàn chân ngọc cùng đôi chân thanh tú mê người, so sánh với dung mạo bình thường, quả thật quá không tương xứng.
- Các hạ rất cao minh, mắt sáng như đuốc, chỉ là dùng loại thù đoạn đê tiện hạ lưu này chọc phá tiểu nữ. có thể không thòa đáng?
Tiên Hồng Lộ Tiên Hồng Lộ - Khoái Xan Điếm Tiên Hồng Lộ