Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Việt Thi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1098 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4/4
Ðà Lạt sương mù. Ðà Lạt của những hàng thông xanh trùng điệp. Ðà Lạt đầy hoa thơm cỏ lạ. Ðà Lạt có danh lam thắng cảnh thu hút khách nhàn du. Ý Liên yêu Ðà Lạt biết bao! Yêu quê ngoại mờ ảo đẹp diệu kỳ.
Cuối cùng ba dì cháu quyết định đi vòng thăm lại Ðà Lạt, rồi sau đó đến thác Cam Ly.
Dì Thảo Ðằng nghiêng đầu ngó Ý Liên:
- Sao bây giờ định đi bộ thật, hay đón Honda ôm hở Ý Liên?
Ý Liên chưa kịp lên tiếng thì chiếc Honda đậu gần đấy từ hồi nào trờ tới. Ý Liên kinh ngạc tột cùng bật thốt lên:
- Ơ bác tài...!
Dì Thảo Ðằng cũng ngạc nhiên không kém:
- Ủa, Yên Ngạn!
Yên Ngạng thoáng luống cuống:
- Thảo Ðằng ở đây hả?
- Yên Ngạng đi đâu vậy?
- Chạy Honda ôm!
Yên Ngạn đáp và nhe răng cười. Dì Thảo Ðằng kêu lên:
- Trời đất!
Ý Liên ngó Yến Ly:
- Cầu gì được nấy, thấy chưa nhỏ?
Yên Ngạn chợt hỏi:
- Quý vị đi đâu đây? Ðủ xe rồi đó.
Biết Yên Ngạn không noi đùa, dì Thảo Ðằng đưa tay chỉ Ý Liên.
- Yên Ngạn chở nhỏ Ý Liên đi! Tui chạy đi đâu thì chạy theo đó.
Ý Liên lí lắc:
- Chạy theo đuôi dì hả?
- Ê dì không có đuôi nghe nhỏ!
Ý Liên lên xe Yên Ngạn và giục:
- Ðến thác Cam Ly đi bác tài!
- Gọi bằng Yên Ngạn đi! Mình học chung lớp với Thảo Ðằng.
- Biết vậy lúc nãy để Yên Ngạn chỏ dì Thảo Ðằng.
- Chở ai cũng vậy, công việc của mình mà.
Ý Liên bắt đầu điều tra Yên Ngạn:
- Yên Ngạn còn đi học không!
- Còn chứ!
- Thế sao chạy...
Hỏi nhưng Ý Liên chợt hiểu ra:
- Nghĩ hè Yên Ngạn định kiếm thiêm thu nhập phải không? Hay quá!
Giọng Yên Ngạn rất đỗi hiền từ:
- Nghỉ hè thấy người ta đi chơi nhiều mình cũng muốn lao vào cuộc chơi vậy mà?
- Chắc Yên Ngạn học giỏi lắm?
- Cũng tàm tạm thôi. Sao Ý Liên hỏi vậy?
- Ý Liên thấy người học giỏi hay chịu khó.
Yên Ngạn lém lỉnh đáp lại:
- Ngạn không chịu khó đâu, thích chịu dễ hà.
- Chịu dễ mà đội mưa nắng, sương gió chạy xe kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Yên Ngạn cười trần tình:
- Cũng là cách nghĩ hè vậy mà. Ðưa khách đi tham quan thắng cảnh xem như mình cũng đi!
Ý Liên thắc mắc:
- Bộ lúc nào Yên Ngạn cũng đưa khách đi tham qua à?
- Thỉnh thoảng thôi. Thường là đi chợ và ra bến xe.
Im lặng một chút rồi Yên Ngạn thích thú bảo:
- Cũng nhờ ra bến xe mà Ngạn được chở Ý Liên.
Ý Liên cất giọng bông đùa:
- Ý Liên tính đi bộ rồi đó. Tại Yên Ngạn mời nên phải leo lên xe.
Yên Ngạn cũng đùa lại:
- Ngạn tiếc là không để Ý Liên đi bộ thử coi sao. Ý Liên định trở lại cái thời cụ Nguyễn Ðình Chiểu lội bộ ra Huế đi thi rồi nghe tin mẹ mất phải lội bộ về hả?
- Nói thế, chứ có xe phải đi xe giống như mọi người.
- Chứ không phải tiểu thư như Ý Liên làm sao đi bộ được?
Nghe Yên Ngạn nhận định, Ý Liên bật hỏi:
- Bộ Ý Liên giống tiểu thư lắm hả?
Yên Ngạn nhe răng cười:
- Không tiểu thư thì cũng cô chiêu.
- Xí! Nếu cô chiêu thì không thèm đi xe Honda ôm của Yên Ngạn đâu.
- Chứ đi gì? Xe ngựa lộc cộc hả?
- Ði xe du lịch!
Yên Ngạn bỗng ngước lên vẻ đắc ý:
- Cám ơn trời Phật, Ý Liên không đi xe du lịch!
Ý Liên ra vẻ nghiêm túc nhắc:
- Thôi chú ý đi bác tài ơi, coi chừng lạc đó. Xem dì Thảo Ðằng đến đâu rồi?
Yên Ngạn chỉ:
- Phía trước kìa! Không lạc đâu.
- Coi chừng dì Thảo Ðằng quẹo mất!
- Ý Liên làm như Ngạn không biết đường đi vậy. Mình là thổ địa ở đây mà.
- Dì Thảo Ðằng cũng thổ địa vậy.
Yên Ngạn thắc mắc:
- Ý Liên là cháu của Thảo Ðằng hả?
Ý Liên dí dỏm noíi:
- Dì cháu bằng nhau lại thêm nhỏ em cũng bằng tuổi nữa.
- Vui quá nhỉ! Thế là ba người cùng sinh một lượt.
- Chỉ có hai người song đôi thôi nghe!
Yên Ngạn gật:
- Biết rồi. Bữa đó gặp lại hai chị em, Yên Ngạn đã ngẩn người. Giống sao mà giống quá, không phân biệt được.
- Dì Thảo Ðằng còn bảo đôi lúc dì không phân biệt được nữa là Yên Ngạn.
Mắt Yên Ngạn sáng lên vẻ tự hào:
- Thế mà Yên Ngạn đã phân biệt được Ý Liên với Yến Ly rồi đó.
Ý Liên tinh nghịch:
- Thì Ý Liên láy lại là Yến Ly.
- Ðó là hai cái tên, còn người kìa!
- Người thì sao?
- Ý Liên hay cười hơn Yến Ly.
Trước câu nhận xét của Yên Ngạn, đang cười Ý Liên chợt ngậm miệng lại ngay vì bỗng nhiên nhớ đến câu “chưa đi đã chạy chưa nói đã cười là người vô duyên”. Ôi chẳng biết Ý Liên có phải là người vô duyên?
May sao Yên Ngạn nói tiếp:
- Nụ cười làm cho Ý Liên luôn vui vẻ và làm cho người ta thấy dễ thân thiện gần gũi với Ý Liên hơn.
Câu nói làm cho Ý Liên thấy nhẹ thở và thầm cảm ơn anh tài xế xe ôm bất đắc dĩ dù không biết anh chàng Yên Ngạn nói thiệt hay nói lấy lòng Ý Liên.
Ý Liên nói với Yên Ngạn
- Mai mốt Ý Liên đứng với Yến Ly không thèm cười để xem Yên Ngạn nhận ra không?
Yên Ngạn đáp với vẻ tự tin:
- Chắc chắn nhận ra.
- Không dễ đâu.
- Dù khó nhưng Yên Ngạn vẫn nhận ra vì Ý Liên rất đặc biệt mà.
- Ý Liên chẳng có gì đặc biệt đâu.
Ý Liên đáp rồi hỏi:
- Yên Ngạn định làm tài xế bất đắc dĩ đến bao giờ?
- Hết ba tháng hè. Ðủ thu nhập chuẩn bị vào năm học tới.
- Không học thêm sao?
- Vào học sẽ tính. Còn Ý Liên ở Ðà Lạt bao lâu?
- Cũng hết ba tháng hè! Suốt năm học bù đầu được nghỉ hè, Ý Liên chỉ muốn ở Ðà Lạt rong chơi mãi.
Yên Ng.an buột miệng:
- Tiểu thư có khác!
Ý Liên hỏi lại:
- Bộ Ý Liên giống tiểu thư lắm hả?
- Tiểu thư nhưng dễ mến, không kiêu kỳ.
Ý Liên cười chơi chữ:
- Tại Ý Liên chưa thấy kỳ nên chưa kiêu lên đó.
Yên Ngạn cười pha trò:
- Ngạn chỉ mong Ý Liên kêu Ngạn chở thôi.
Ý Liên lém lỉnh:
- Lần sau để Yên Ngạn chở dì Thảo Ðằng đi. Hai người bạn chung lớp chắc có nhiều chuyện nói với nhau.
- Thôi, Thảo Ðằng nghiêm nghị khó tính lắm.
- Bộ khó tính rồi không nói chuyện được à?
- Thật đó, chung lớp mà Ngạn ít nói chuyện với Thảo Ðằng lắm.
- Ngạn nói sao chứ Ý Liên thấy dì Thảo Ðằng cũng vui vẻ cởi mở lắm mà.
Yên Ngạn nhận định:
- Thảo Ðằng chỉ vui vẻ cởi mở với bạn gái thôi.
Ý Liên tinh nghịch:
- Chắc tại bạn trai thấy ghét quá nên dì Thảo Ðằng không thích nói chuyện?
Yên Ngạn hóm hỉnh hỏi:
- Vậy Ý Liên thấy Yên Ngạn có thấy ghét không?
- Ghét hay không tùy người đối diện.
- Ngạn chỉ hỏi Ý Liên thôi!
- Ý Liên không trả lời.
Thương Nhớ Hoa Quỳ Thương Nhớ Hoa Quỳ - Việt Thi