There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Tầm Hương Sư
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Vipvandan
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 848
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2493 / 34
Cập nhật: 2015-07-07 01:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 312: Tiểu Tư Tình Điều
ần Tiêu không khỏi nghe được cười: lộn xộn cái gì nha, ở bên trong Bạch Xà Truyện có như vậy sao? Rõ ràng cho thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói bừa bịa đặt ah!
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng giãy dụa:
- Đừng mà, thật nhiều người tại đấy, thiếp xấu hổ lắm.
Tần Tiêu một tay ôm lấy nàng, xấu xa nói:
- Lão bà đại nhân, sợ cái gì mà! Ra đây, kỳ lưng cho ta cùng nhau tắm giặt rửa. Chúng ta kết hôn lâu như vậy, còn không có tắm uyên ương đâu.
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa!
Lý Tiên Huệ e lệ giậm chân lôi kéo Tần Tiêu về phía nhà tắm:
- Thiếp sợ chàng rồi, tắm rửa thì tắm rửa.
Tần Tiêu cởi sạch sẽ xong liền nhảy thẳng vào trong thùng nước ấm đầy tràn, nhịn không được mà kêu lên:
-Đúng là sảng khoái mà.
Nước ấm chảy ra từ trong miệng của tiên hạc bằng đá xối thẳng lên đầu, lên mặt, vừa ấm áp vừa sảng khoái, cơ thể mệt mỏi tới mức rã rời cùng với thần kinh đang căng thẳng lập tức được thả lỏng.
Lý Tiên Huệ cởi bỏ giày, để lộ ra đôi chân châu tròn ngọc sáng trắng nõn nã của nàng, đi tới bên cạnh hồ tắm giúp Tần Tiêu nhặt quần áo vất lung tung lên, nhịn không được mà thấp giọng ồ lên:
-Lão công, đây là thứ gì vậy? Khối kim phiến lớn quá!
Tần Tiêu ngâm mình trong hồ nước, nhắm mắt lại hưởng thụ dòng nước ấm xối thẳng xuống đầu mà nói:
-Là Võ Hoàng ban thưởng cho đấy, là lễ vật mừng tân hôn của chúng ta.
Lý Tiên Huệ bước tới vài bước ngồi xuống cạnh vai Tần Tiêu, đôi chân trần nhẹ nhàng nghịch nước:
-Hoàng đế…. nàng đã biết rõ chuyện của ta, chẳng những không trách cứ ngươi mà ngược lại còn ban thưởng cho ngươi nữa, thật đúng là kỳ quái!
Tần Tiêu duỗi một tay ra vuốt ve bàn chân ngọc của Lý Tiên Huệ, nói một cách thản nhiên:
-Hôm nay nháo hết một tràng chính biến xong, Võ Hoàng giữ ta lại, nói rất nhiều thứ. Trong đó cũng có chuyện liên quan tới ngươi. Nàng nói…. Kể từ sau khi nàng hạ chỉ xử tử các ngươi xong đều vẫn vô cùng hối hận. biết rõ ngươi vẫn còn sống rất tốt thì nàng rất vui vẻ. hơn nữa, nàng kỳ thật đã sớm biết ngươi vẫn ở bên cạnh ta rồi, một mực ẩn nhẫn không nói ra không phải là đã tỏ vẻ không tiếp tục truy cứu chuyện của chúng ta nữa đấy sao?
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng vuoote ve cái kim giản, suy nghĩ tới nhập thần:
-Kỳ thật, lúc trước khi xảy ra chuyện đó, Võ Hoàng đều rất mực thương yêu ta. Hơn nữa, mặc dù mọi người đều sợ nàng, nhưng ta lại không sợ, thường cùng nói đùa giỡn nói cười, nàng cũng như một người bà hiền lành một mực thương yêu ta. Chi là không ngờ tới. chỉ chọc giận nàng một chút. Hậu quả lại chính là…. Ai, không nói nữa. kỳ thật ta lại cảm thấy Võ Hoàng thật sự rất đáng thương. Người đã bảy tám mươi tuổi rồi, nhưng bên cạnh lại không có nổi một tri kỷ. như ta bây giờ đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, sống trong nội cung cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Tần Tiêu thấy Lý Tiên Huệ lại nghĩ tới chuyện đau lòng lúc xưa liền nghịch ngợm đưa tay gãi lòng bàn chân của nàng, Lý Tiên Huệ liền bật cười khúc khích, lấy chân hất nước về phía Tần Tiêu, Tần Tiêu thuận thế ngồi bật dậy. một tay ôm lấy nàng, hai người nhất tề rơi tõm xuống nước.
-Ai nha, ngươi làm gì vậy! Ta còn chưa cởi y phục cơ mà, ướt hết cả rồi!
Lý Tiên Huệ oán trách nhéo lỗ tai Tần Tiêu:
-Như vậy quá thô lỗ, báo hại ta sợ tới mức kêu to!
Bên trong màn hơi nước mờ mịt, Tần Tiêu nhìn thấy đôi má trắng ngần những vẫn ửng hồng cùng với đôi mắt to lúng liếng của Lý Tiên Huệ. Nhịn không được mà thầm cảm thấy một trận vui mừng, xộc tới hôn lên một nàng một cái. Lý Tiên Huệ giơ tay cản môi hắn lại, quay đầu qua chỗ khác:
-Đừng có đùa dai nữa, mau tắm rửa cho xong đi rồi đi ngủ sớm!
Tần Tiêu ôm Lý Tiên Huệ ngồi xuống, nước vừa vặn dâng tới bả vai của hai người, toàn thân Lý Tiên Huệ đã ướt sủng, phía sau áo tơ mỏng, da thịt mềm mại trắng nõn loáng thoáng ẩn hiện.
Lý Tiên Huệ phát hiện Tần Tiêu có chút không thành thật, trên mặt thoáng cái đã đỏ bừng:
-Ngươi muốn làm cái gì vậy? Hoang đường. Không được đâu! Chỗ này là phòng tắm mà!
Tần Tiêu một tay ôm Lý Tiên Huệ, tay kia nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của nàng một cách nhanh chóng, chỉ chừa lại một chiếc áo yếm màu hồng phấn che trước ngực, sau đó cười gian mấy tiếng, đưa tay dò vào trong chiếc yếm.
Lý Tiên Huệ xấu hổ nhăn nhó:
-Mau dừng tay lại đi! Mấy chuyện thế này sao có thể làm ở chỗ này được chứ… vạn nhất để người khác nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?
-Vậy thì khóa cửa lại thôi, không sao hết.
Tay Tần Tiêu trượt một cái, cái yếm che ngực đã bị ném qua một bên, hắn cười xấu xa nói:
-Uyên ương ngịch nước nha, thú vị lắm đấy!
Lý Tiên Huệ xấu hổ vô cùng, trên mặt đã đỏ bừng bừng, một phát ôm chặt lấy Tần Tiêu, dán sát lên người hắn, không cho hắn nhìn thấy cơ thể mình, chôn đầu trên vai của hắn nói:
-Vậy mà ngươi cũng nghĩ được! Ngươi cũng đã mệt muốn chết rồi, vẫn là nghỉ ngơi đàng hoàng đi, hơn nữa, ở đây không có cái kia!...
-Cái gì cơ?
Tần Tiêu biết rõ còn cố hỏi, miệng cười khúc khích.
-Thì chính là cái đó đó!
Lý Tiên Huệ xấu hổ khẽ nói:
-Chính là thứ mà không mang vào thì sẽ có thai đấy! Chúng ta bây giờ không tiện để có con, vẫn còn chưa công khai hôn sự mà…
-A, ngươi nói là ruột dê ấy à, thứ ấy dùng không thoải mái chút nào!
Tần Tiêu cười xấu xa,
-Vậy cũng được, tranh thủ tắm cho nhanh rồi đi về phòng thôi!
Lý Tiên Huệ giãy ra khỏi vòng tay của hắn, đi ra sau lưng hắn, nhéo lên lưng hắn một cái:
-Không đứng đắn chút nào! Ta đấm bóp cho ngươi nha, lần trước ngươi dạy ta một lần, xem thử tay nghề của ta bây giờ thế nào.
Tần Tiêu ngoan ngoãn xoay người lại, để Lý Tiên Huệ nhéo mấy cái trên vai, khẽ rên mấy tiếng:
-Thoải mái quá…. Không tệ, tay nghề cao hơn nhiều rồi.
Lý Tiên Huệ lập tức vui vẻ ra mặt, càng thêm ra sức xoa bóp. Từ Tiểu Nguyệt thả lỏng toàn thân một lúc, cơn buồn ngủ liền đánh úp lại, cư nhiên cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Lý Tiên Huệ nghiêng đầu nhìn Tần Tiêu một cái, đau lòng đỡ hắn ôm vào trong ngực, thấp giọng ấp úng nói:
-Lão cộng…. người đã vất vả nhiều rồi….
Tần Tiêu phảng phất như đang nói mớ vậy:
-Không có gì hết, chính là nghĩ tới chuyện sinh vài đứa con là cảm thấy sợ rồi. nhất là nghĩ tới quá trình tạo ra ấy.
-Lại nữa rồi!
Lý Tiên Huệ vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ lên mặt hắn một cái:
-Được rồi, tắm nhanh lên rồi về ngủ một giấc đi. Ta không thể điên cùng với ngươi được, trong nhà vẫn còn khách nhân đây này.
Lúc Tần Tiêu tỉnh giấc, trợn mắt nhìn kỹ thì cư nhiên trời đã tối mịch rồi, trên cái bàn ở giữa phòng có đốt một ngọn đèn, không khỏi thở dài một hơi:
-Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, lại cứ thế mà ngủ quên mất, đúng là đáng tiếc! ngay cả quá trình vận động sản xuất con cái cũng không hưởng thụ được.
Nhảy xuống giường, ngáp một cái thật dài rồi duỗi thắt lưng cho bớt mỏi, khí lực toàn thân thập phần dồi dào, tinh lực dư thừa!
Tần Tiêu mặc quần áo chỉnh tề, đi ra đại đường, cư nhiên chẳng có bóng một người nào, không khỏi buồn bực nói:
-Mọi người đều đi đâu hết cả rồi?
Hình Trường Phong nghe được thanh âm nên từ ngoài đi vào bên trong đại đường:
- Đại soái, ngài tỉnh rồi.
- A, Trường Phong huynh đệ.
Tần Tiêu cảm thấy kỳ lạ liền lên tiếng hỏi:
- Mấy người Tiên Nhi đi đâu hết cả rồi?
Hình Trường Phong cười nói:
- Tây khóa viện ở hậu đường đó, hóng gió chơi mạt chược gì gì đấy, còn mời cả người đánh đàn nhảy múa để xem nữa cơ, chơi vui lắm!
- Chơi mạt chược?
Tần Tiêu không khỏi cảm thấy đau đầu, buồn bực nói:
- Các nàng chơi thế nào được nhỉ? Đi, đi xem một chút đi!
Mới vừa đi tới sân Tây khóa viện đã nghe được thanh âm của Tử Địch:
- Ha ha, bảy vạn và chín vạn, cộng lại là mười sáu điểm nha!
Thanh âm của một người khác, rõ ràng là của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ai nha, vận khí của Tử Địch tốt thật đấy. Ngươi xem ta này, một cái một vạn, cái kia hai vạn, cộng lại mới có ba điểm!
Tiếng của Mặc Y:
- Ta hai cái năm vạn nha! Các ngươi nói đi, ai là lớn nhất!
Lý Tiên Huệ cười hì hì nói:
- Ta hai cái tám vạn!
Tam nữ đồng thời kêu to:
- Gì chứ hả, lại là ngươi lớn nhất!
Tần Tiêu không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười: Đây là kiểu chơi loạn thất bát tao gì đây!
Đi tới đại sảnh của Tây khóa viện, thật sự là có nghệ kỹ đang đánh đàn ca múa. Bốn nữ nhân thì ngồi quanh một cái bàn, cao hứng bừng bừng chơi không biết mệt, nhìn thấy Tần Tiêu đi tới thì đồng thành nói:
- Ngươi tỉnh rồi sao!
Tần Tiêu đi tới bên cạnh bàn, nhìn mấy thứ trên bàn. Tất cả đều là con vạn, vừa cười vừa nói:
- Các ngươi chơi kiểu gì thế này! Đồng tử với điều tử à?
Tử Địch nói:
- Ta nghĩ ra cách này đó nha! Mấy con cờ kia khó nhớ muốn chết luôn, mất cả buổi cũng chưa nhớ hết được! Còn mấy con vạn này thì dễ nhớ, dễ đếm, hắc hắc! Chơi một ván mười văn tiền! Ai nha, toàn bộ đều bị một mình Tiên Nhi ăn hết! Ta cũng phải thua mấy lượng bạc rồi, ta mặc kệ, ngươi phải đền cho ta!
Tần Tiêu cầm lấy một con mạt chược nhìn một hồi. Mấy con bài này toàn làm bằng xương trâu tốt nhất, hơn nữa chữ số bên trên đều được khắc vô cùng cẩn thận khéo léo. Tần Tiêu cười nói:
- Tử Địch, dựa vào cái gì mà bắt ta đền cho ngươi! Có chơi có chịu, còn trách được ai nữa?
Tử Địch cười hắc hắc:
- Cũng đúng nha. Dù sao thì chìa khóa kho tiền cũng là do ta giữ, thế thì ta cứ cố mà thua, thua nhiều vào, mượn hoa dâng phật nha!
Tần Tiêu túm cổ Tử Địch lắc mấy cái:
- Tiểu tham quan, coi chừng ta xử ngươi bây giờ!
Sau đó liền ngồi xuống bàn:
- Tới, ta dạy các ngươi cách chơi, cho các ngươi thấy cái gì là mạt chược chân chính!
Lý Tiên Huệ đứng dậy, cười khẽ nói:
- Ngươi ngủ suốt cả ngày hôm nay, cũng chưa ăn uống gì hết, ta đi nói nhà bếp chuẩn bị chút gì cho ngươi ăn.
Tần Tiêu nắm tay kéo nàng ngồi xuống:
- Đừng có thắng rồi bỏ chạy nha, người ta sẽ bị mọi người mắng đấy! Tùy tiện gọi một hạ nhân nào đó đi lấy chút gì ăn là được, hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi chơi mạt chược, chơi suốt đêm luôn! Tới đi, bây giờ mỗi người lấy ra mười lượng bạc đi trước đi, mỗi ván một lượng, người đầu tiên thua hết tiền thì phải ca hát ngâm thơ hay khiêu vũ múa kiếm gì cũng được, biểu diễn một tiết mục cho tất cả mọi người xem!
Hình Trường Phong đứng bên cạnh cười ha hả:
- Đại soái, ta tới nhà bếp gọi hạ nhân chuẩn bị thức ăn cho ngài.
- Lát nữa ngươi cũng vào chơi cùng đi, Trường Phong! Lấy nhiều đồ ăn một chút, hâm mấy bình rượu ngon nữa, mọi người cùng nhau ăn đêm!
Tần Tiêu vui vẻ cười nói:
- Hiếm khi mới có thời gian nghỉ ngơi thế này, phải tranh thủ tận hưởng tiểu tư tình điều mới được! Ê, mấy cô nương các ngươi đàn nhiều thêm mấy khúc, nhảy thêm vài điệu hay hay, kiểu nào mới lạ một chút ấy, sẽ được trọng thưởng!
Mọi người cùng nghi vấn, đồng thanh hỏi:
- Tiểu tư tình điều có nghĩa là gì?
Tần Tiêu cười ha hả:
- Không có gì, chính là.... Một cuộc sống sung sướng, với những ngày rất vui vẻ rất nên thơ ấy! Nghe ta chỉ đây này.
Bốn nữ tử đều chụm đầu lại, vây quanh người Tần Tiêu, cẩn thận nghe hắn chỉ dạy các loại quy tắc và kỹ xảo khi chơi mạt chược, vất vả lắm mới hiểu được đại khái, hứng thú của mọi người đều bị khơi dậy, Tử Địch vỗ bàn:
- Tới đây, bắt đầu nhanh lên đi! Vận khí của ta hôm nay rất vượng, nhất định sẽ đại sát tứ phương!
- Xì.
Ba nữ nhân còn lại đều xì một tiếng khinh bỉ, Mặc Y cười nói:
- Ngươi đúng là chúa liều mà, chưa gì hết mà đã khoát lác rồi! Để xem lát nữa ngươi làm được gì nào!
Tần Tiêu cười ha hả đứng dậy:
- Được rồi, các ngươi đánh đi, ta đứng bên cạnh chỉ đạo!
Bốn nữ tử thất thủ bát cước xào bài, sau đó lần lượt đánh, mơ hồ nửa ngày, Tần Tiêu chỉ các nàng bốc bài thật tốt, xếp ở trước ngực. Tần Tiêu đứng sau lưng Lý Tiên Huệ, nói cho nàng biết phải xếp bài thế nào, con nào nên đánh.
Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng kêu lên:
- Mau tới đây xem đi, bây giờ phải bốc bài thế nào, mau xem hộ ta đi!
Tử Địch cũng vội vội vàng vàng:
- Bài thế này thì phải làm như thế nào bây giờ?
Mặc Y mơ hồ:
- Ta cũng vậy, không hiểu lắm!
Tần Tiêu cười ha hả:
- Được rồi, đừng nóng vội, ta dạy các người đánh.
- Vậy không được nha!
Tử Địch cau mày nói:
- Nhất định cuối cùng sẽ là Tiên Nhi ăn bài, bọn ta chung tiền! Ngươi nhất định sẽ thiên vị!
- Cứ yên tâm đi, không có chuyện đó đâu!
Đêm đầu thu, gió lạnh khẽ thổi, nước gợn lăn tăn. Trong Tây khóa viện vang lên tiếng đàn tranh du dương, khinh ca mạn vũ, một tràng tiếng cạch cạch cùng với tiếng cười đùa phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, truyền đi thật xa, thi thoảng lại vang lên tiếng kêu sợ hãi của nữ tử:
- Oa, tự mạc rồi! Cuối cùng cũng có thất đồng rồi!
- Gì chứ hả, lại là Tiên Nhi ăn bài, ta đã nói rồi mà, có người sẽ thiên vị mà!
- Có trời đất chứng giám, ta không có thiên vị ai hết, Tử Địch ngươi dám chơi thì dám chịu đi!
- Tử Địch, ta đã nói rồi mà, ngươi khoát lác sớm quá!
- Tỷ tỷ ngươi thật là nham hiểm, gà nhà mà lại bôi mặt đá nhau! Bà nó chứ, ta... ta hết tiền rồi!
Tam nữ đồng thanh kêu lên:
- Khiêu vũ đi!
- Không được!
- Vậy thì hát!
- Không có bài nào ta thuộc hết nguyên bài cả!
- Ngâm thơ cũng được!
-... Ta, vậy để ta múa kiếm đi!... ai, đúng là xui xẻo mà!
Bốn nữ nhân chơi tới cao hứng bừng bừng, không bao lâu sau đều hiểu rõ mọi quy tắc chơi, Tần Tiêu mỉm cười vui vẻ đi ra ngoài đình viện tản bộ, thầm nghĩ: Cuộc sống như thế này thật đúng là an nhàn, vui vẻ! Lúc đánh giặc xong trở về, còn có thể mở một bàn mạt chược trong nhà, nghe hát xem múa, có người ca hát, có người múa kiếm, còn có người ngâm thơ... thật đúng là cuộc sống khoái hoạt của đại Đường! Một tiểu tử nghèo bình thường xuyên việt mà tới đây, trong vòng một năm ngắn ngủn cũng có thể lăn lộn tới địa vị như bây giờ, đúng là chỉ có một chữ thôi, sảng!
Một lát sau, hạ nhân đã chuẩn bị xong một bàn tiệc rượu đầy đủ ở lương đình trong Tây khóa viện, Tần Tiêu vỗ vỗ tay:
- Mấy con bạc, mau ra đây ăn khuya đi!
Bốn nữ tử đồng loạt đi ra, cười nói hớn hở thảo luận chiến quả: Tiên Nhi thắng đậm, chiến tích của Uyển Nhi với Mặc Y thì cũng bình thường.
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên - Tầm Hương Sư Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên