Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 75
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
rịnh sư bá không nên lừa đối để được sự công nhận và tôn trọng của người khác, vả lại con chỉ hỏi riêng ông ấy, không hỏi trước mặt mọi người, như vậy là đã suy nghĩ cho danh dự của Trịnh sư bá và võ quán Toàn Thắng rồi. Chỉ có điều không may bị phóng viên kia nghe được, đó cũng là điều con không mong muốn.”
Khúc Hướng Nam chậm rãi nói:
“Con là đứa trẻ ngoan, con không làm sai.”
Nghe những lời của sư phụ, hòn đá tảng đè nặng trong lòng Bách Thảo bấy lâu bỗng chốc như được nhấc đi, đột nhiên thấy nhẹ nhõm vô cùng. Mặc dù luôn tự nhủ rằng mình không sai, người sai không phải là mình, nhưng đêm nào Bách Thảo cũng không ngủ được, luôn day dứt, băn khoăn, liệu mình có sai không.
“Vậy con có thể trở về không?”
Khóe miệng Bách Thảo nhếch lên, vui vẻ, cố gắng kìm chế nỗi xúc động trong lòng, mắt sáng long lanh. Nếu cô đã không sai, vậy có thể trở về võ quán Toàn Thắng rồi.
“Bách Thảo…”
Khúc Hướng Nam nhíu mày, tránh ánh mắt của cô. Lúc còn ở quê, ông đã nghe nói chuyện này, cũng đã nói chuyện điện thoại với Trịnh sư huynh khi đó vẫn đang trong cơn thịnh nộ.
“Có phải Trịnh sư bá không muốn con…”
Nhìn vẻ mặt đau buồn của sư phụ, Bách Thảo lặng người. Vậy là cô đã gây tai họa nên đêm nào cũng ngủ không yên. Đã biết Trịnh sư bá xưa nay đối xử với sư phụ thế nào, vậy mà vẫn gây chuyện như vậy khiến sư phụ khó xử.
“Con đồng ý xin lỗi Trịnh sư bá! Con chấp nhận mọi hình phạt! Chỉ cần Trịnh sư bá tha thứ cho con, cho phép con trở về võ quán Toàn Thắng, dù bắt con làm gì, con cũng…”. Thấy sư phụ mãi không nói gì, cô cũng chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, bởi vì cảm thấy đó chỉ là tạm thời, chỉ cần sư phụ trở về là cô có thể quay trở lại, cô luôn tin như thế!
“Là sư phụ đã liên lụy đến con.”, Khúc Hướng Nam thở dài, giọng cay đắng: “Con là đứa trẻ có tư chất, nếu không phải do lỗi của sư phụ thì con đã có thể tham gia các giải đấu, cũng đã có thể tự khẳng định trong giới Taekwondo rồi. Chỉ vì sư phụ mà con bị người ta coi thường, chịu bao bất công, tủi nhục. có lúc ta đã nghĩ, nếu ngày trước con không nhận ta là sư phụ, tiền đồ của con nhất định đã sáng sủa hơn nhiều.”.
“Sư phụ!”, Bách Thảo đau đớn kinh ngạc kêu lên.
“Sư phụ bất tài, rõ ràng biết con phải chịu tủi nhục, thiệt thòi cũng không có cách nào giúp con lấy lại công bằng”. Khúc Hướng Nam đau xót thở dài, nhưng bản thân ông cũng phải nương nhờ võ quán Toàn Thắng. Nếu rời khỏi đây sẽ không một võ quán nào thu nhận ông, người bị coi là nỗi ô nhục của giới Taekwondo, lại còn Quang Nhã, con gái ông, nếu ông rời đi, nó cũng không thể ở lại võ quán Toàn Thắng. Ông đã nợ nó quá nhiều, sao có thể nhẫn tâm phá vỡ cuộc sống ổn định của nó.
“Con hiểu, sư phụ, xin lỗi, tất cả là do con đã gây chuyện… Con… con sẽ tự tìm cách, sư phụ đừng lo cho con.”. Lòng vừa đau đớn vừa hoảng loạn, mắt đã mờ vì nước mắt, nhưng không dám để mình khóc nữa, cô cắn chặt môi để không bật thành tiếng!
Từ nhỏ, Bách Thảo đã chăm chỉ tập luyện, chỉ mong có ngày trở nên vẻ vang rạng rỡ, để mọi người biết sư phụ Khúc Hướng Nam là một võ sĩ chân chính, tuyệt đối không phải là kẻ đã làm chuyện nhục nhã. Bây giờ còn chưa kịp làm sư phụ có thể tự hào khi đứng trước mặt người khác thì cô đã làm cho sư phụ khó xử.
“Bách Thảo, tạm thời con cứ ở lại võ quán Tùng Bách, đợi Trịnh sự bá nguôi giận, sư phụ sẽ xem có cách nào đưa con về không.”
Ông vỗ nhẹ cánh tay cô, nhưng bàn tay lạnh ngắt ấy khiến cô bỗng thấy hốt hoảng.
“Vâng, sư phụ!”
Đau khổ, bàng hoàng, lòng trống trải, trước kia dù bị các đệ tử của Toàn Thắng ghét bỏ xa lánh, cô cũng không quan tâm, bởi đã có sư phụ. Sư phụ đã dạy cô không nên quá quan tâm đến dư luận bên ngoài, chỉ cần giữ vững nguyên tắc và niềm tin của mình, nhưng bây giờ…
Trong ánh chiều chạng vạng.
Bách Thảo lặng lẽ rời khỏi phòng sư phụ, bỗng có một bóng người đứng chắn trước mặt cô.
“Hối hận rồi hả?”
Trong ráng chiều vàng nhạt, Quang Nhã trừng mắt nhìn cô, cười khẩy nói:
“Hai người nói chuyện gì tôi đều nghe hết. Ha ha, cuối cùng cô cũng biết mình nực cười thế nào! Mọi người đều khinh ghét ông ấy, chỉ có cái đồ đần độn là cô mới sùng bái ông ấy, nhận ông ấy là sư phụ! Năm ngoái, Trịnh sư bá định thu nhận cô làm đệ tử, cô lại từ chối ngay trước mặt mọi người, để sư bá mất mặt!”
“Thích Bách Thảo, có phải cô luôn cho rằng mình rất vĩ đại khi trung thành đi theo người mà ai cũng khinh ghét, dẫu vì người đó cô bị mọi người trong võ quán này cô lập và xa lánh, không được thi đấu, cũng không có cơ hội đại diện võ quán tham gia các giải đấu. Cô cảm thấy mình rất vĩ đại đúng không?!”
“Còn bây giờ? Thế nào, thất vọng rồi chứ gì? Khi cô gặp khó khăn, vì sự yên ổn của bản thân, ông ấy đã bỏ rơi đệ tử yêu quý nhất của mình không thương tiếc! Cho nên, ông ấy là người xấu xa không hơn không kém, còn cô là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ! Cuối cùng khi đã nhìn rõ con người ông ấy, cô vẫn tin tưởng, ha ha, cô không thấy mình quá ngu ngốc hay sao?”
Tiếng cười khinh miệt, khô khốc của Quang Nhã vang lên trong ánh chiều tà. Bách Thảo lặng lẽ nhìn, chờ đến khi Quang Nhã không cười được nữa, mới chậm rãi nói:
“Ông ấy là cha cậu.”
“Không phải, ông ấy là kẻ vô liêm sỉ!”. Mặt Quang Nhã trắng bệch, rít lên: “Tôi không nhận ông ấy, ông ấy đã làm chuyện nhục nhã, còn hại chết mẹ tôi, ông ấy không phải cha tôi!”.
“Quang Nhã, sư phụ rất yêu cậu, cậu thật sự không biết sao?”, Bách Thảo hít một hơi, bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng xưa nay cậu không thèm để ý, không hề nói chuyện với ông, cũng ghét bỏ, khinh rẻ ông như những đứa khác trong võ quán, sư phụ đau lòng thế nào cậu có biết không? Những chuyện xảy ra ngày trước, mặc dù sư phụ không nói, nhưng tôi không nghĩ sư phụ là người như bọn họ nói. Tôi là đệ tử, tôi còn tin tưởng sư phụ, cậu là con gái mà lại không tin ông sao?”.
“Ha ha, cô tin ông ấy, kết quả của lòng tin đó là cô làm theo lời dạy của ông ấy, bị đuổi đi nhưng ông ấy không nói được một câu cho cô!”, Quang Nhã nói với vẻ bất cần, “…Nếu ông ấy dám vì cô mà xung đột với Trịnh sư bá, dẫu vì vậy mà ông ấy bị đuổi đi thì còn có thể có chút tôn trọng!”.
Nói xong, Quang Nhã nhìn về phía căn nhà của Khúc Hướng Nam hừ một tiếng.
Khi Bách Thảo trở về võ quán Tùng Bách thì trời đã tối. Cô không về phòng ngay mà đi lấy chổi bắt đầu quét con đường nhỏ cạnh sân tập, đây là công việc lẽ ra phải làm buổi chiều. Các đệ tử của Tùng Bách đi qua đều nhìn cô bằng ánh mắt kì dị, sau đó có người chạy đến, hét lên:
“Bách Thảo, sao giờ cậu mới về?”
Đó là Hiểu Huỳnh.
Thấy khuôn mặt đỏ hồng như đang có chuyện vui của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo thấy lòng se lại, nếu lúc đó Hiểu Huỳnh không giúp đỡ thì lúc này cô đang ở đâu? Nhưng cô còn có thể ở lại võ quán này bao lâu nữa, võ quán Tùng Bách sao có thể dung nạp cô mãi.
“Ái chà, lúc cậu chưa về, ở đây đã xảy ra một sự việc kinh thiên động địa! Cái con bé Kim Mẫn Châu bị cậu đá bay hôm qua, lại đem các đệ tử của Xương Hải đến trả thù, rõ ràng là muốn đánh võ quán chúng ta! Nhưng đợi mãi mà cậu không về, hình như phải vội lên máy bay về nước, họ đành bỏ đi, khi đó cậu không thể tưởng tượng được sắc mặt họ hậm hực khó coi thế nào đâu!”, Hiểu Huỳnh nói một mạch như bắn súng liên thanh, đang phấn khởi nên cô hoàn toàn không chú ý tới vẻ khác thường của Bách Thảo.
“Sung sướng quá! Cuối cùng, võ quán Xương Hải không dám coi thường chúng ta nữa, ha ha ha! Ai bảo ngay từ đầu họ đã không cử những đệ tử xuất sắc đến giao hữu với chúng ta, kiêu quá mà, ha ha ha, đáng tiếc vừa rồi cậu không về, nếu không đã lại đánh cho họ một trận tơi bời nữa!”.
Ồ mà thực ra Bách Thảo chưa chắc đánh được anh chàng da đen đứng cạnh Kim Mẫn Châu, anh chàng này xem ra có vẻ rất lợi hại, Hiểu Huỳnh lập tức nghĩ lại.
“Nhưng cậu không ở nhà cũng tốt, hình ảnh cao thủ thần bí đã tạo nên rồi, bọn họ nhất định không thể nào quên cậu, họ sẽ còn bàn tán về cô gái nhỏ dọn vệ sinh của võ quán Tùng Bách nhưng võ công cao siêu thần bí. Tùng Bách đúng là ngọa hổ tàng long! Ha ha!”.
“Á, sư huynh Nhược Bạch.”
Thấy Nhược Bạch đang đi đến, Hiểu Huỳnh lập tức ngừng cười, đứng thẳng người, lễ phép cúi đầu chào.
“Chào sư huynh Nhược Bạch!”
Bách Thảo đang quét đường cũng đứng thẳng lên, lặng lẽ cúi chào.
Ánh mắt Nhược Bạch dừng lại trên người Bách Thảo.
Anh nhìn như lần đầu tiên thấy cô, vẻ thăm dò, đánh giá trong ánh mắt đó khiến cô bất giác ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt anh. Đó là đôi mắt vừa sáng như trăng rằm, lại vừa như ánh trăng xa xăm, mênh mang.
Cô hơi sững người.
Ánh mắt Nhược Bạch đã chuyển sang nhìn cây chổi trong tay cô, nói: “Từ nay không phải làm những việc này nữa.”.
“…”
“Tôi thay mặt Tú Cầm xin lỗi em, Tú Cầm không nên nói dối đó là yêu cầu của sư phụ bảo em làm vệ sinh, tôi lại không biết chuyện, xin em bỏ qua.”. Giọng Nhược Bạch cũng hư ảo như ánh trăng.
“Cái gì, sư tỷ Tú Cầm đã nói dối, bảo đó là yêu cầu của sư phụ để bắt Bách Thảo làm vệ sinh ư?!”, Hiểu Huỳnh ngẩn người, rồi phẫn nộ: “Sao sư tỷ Tú Cầm có thể làm như vậy chứ? Bách Thảo rất tốt bụng, không cản trở sư tỷ Tú Cầm lại còn nói tốt cho Tú Đạt, sao sư tỷ lại…”.
“Là do em thích làm những việc này, không liên quan đến sư tỷ Tú Cầm.”.
Ngay từ đầu cô đã biết Tú Cầm cố ý làm khó mình, nhưng chỉ có những lúc lao động vất vả, cô mới thấy hơi yên lòng, nếu không cô luôn cảm thấy mình là kẻ vô dụng, ăn không ở không của võ quán.
“Xin cứ để em tiếp tục làm việc này.”
Cô nín thở nhìn Nhược Bạch.
Nhược Bạch nhìn cô mấy giây, thấy vẻ cầu khẩn ẩn chứa trong mắt cô, lạnh nhạt nói:
“Tùy em.”
Bóng Nhược Bạch mất hút phía cuối con đường.
Hiểu Huỳnh lại tiếp tục chủ đề đang nói, líu lo với Bách Thảo đang cắm cúi quét dọn:
“Xem chừng Kim Mẫn Châu kia rất để ý đến cậu, sau này chắc chắn cô ta không dám coi thường người khác như vậy nữa! Vả lại, mọi người trong võ quán bắt đầu chấp nhận, yêu mến cậu. Bách Thảo, cậu không để ý ánh mắt mọi người nhìn mình sao… này, sao cậu không xúc động nhỉ? À, hôm nay tan học xong cậu đi đâu thế… hình như hôm nay càng ít nói, có chuyện gì không vui hả?”
Cô đang buồn sao?
Màn đêm sâu thẳm, ánh sao lấp lánh trong tán lá dày đặc, Bách Thảo ôm gối ngồi trên cành đa, lá đa nhè nhẹ đung đưa, xào xạc bên tai. Ngẩng đầu nhìn những vì sao lốm đốm qua kẽ lá, những vì sao trước đây luôn khiến lòng cô bình yên, nhưng lúc này hình như không giúp được gì cho cô, nỗi lo sợ, hoang mang như đóng băng trong lòng.
Sư phụ là người thân duy nhất của cô.
Cha cô vốn là bác sĩ một phòng khám nhỏ gần võ quán Toàn Thắng. Khi cha mẹ qua đời, sư phụ đã mang cô về nuôi, cho cô ăn, ở, dạy cô tập Taekwondo. Trước khi gặp sư phụ, cô chưa bao giờ biết Taekwondo là gì. Những khi nhìn cô tập Taekwondo, trong mắt sư phụ luôn thấp thoáng một tia sáng ấm áp, khi cô nhanh nhẹn tung chân tấn công sư phụ nhìn cô rất lâu, ánh mắt xúc động, bừng sáng như nhìn thấy ánh sáng hi vọng của đời mình.
Cho nên cô tập càng ngày càng chăm chỉ.
Nếu trở thành cao thủ Taekwondo có thể làm cho sư phụ vui, dù gian khổ thế nào cô cũng sẽ kiên trì tập luyện, chờ đến ngày thắng lợi.
Sư phụ luôn dạy cô, bất cứ lúc nào cũng phải biết kiềm chế, liêm sỉ, nhẫn nại và kiên cường. Bất luận việc gì, đều không nên làm trái nguyên tắc làm người. Lúc đầu, cô không hiểu vì sao sư phụ luôn luôn nhắc mình điều đó, mãi đến khi nghe kể về quá khứ của sư phụ qua những lời nhạo báng của người khác cô mới hiểu.
Cô không tin.
Sư phụ hiền từ không thể làm chuyện đó, mặc dù mỗi lần thử hỏi, ông đều lặng lẽ thở dài, không trả lời, nhưng cô vẫn tin rằng sư phụ tuyệt đối không phải là người như họ nói. Từ đó, cô càng nghiêm khắc với bản thân, ngay thẳng, chính trực và cố gắng vươn lên, tuyệt đối không thể khiến sư phụ xấu hổ về mình.
Nhưng, kết quả lại là…
Cô bị đuổi khỏi võ quán.
Trên một cành to, lá xum xuê.
Bách Thảo vùi mặt vào đầu gối, tiếng lá vẫn xào xạc không ngừng rung theo gió như tâm trạng của cô lúc này, ngơ ngẩn, hoang mang.
Cô cứ ngỡ rằng.
Chỉ cần sư phụ quay về là có thể kết thúc cuộc sống lang thang bên ngoài.
Mặc dù ở võ quán Toàn Thắng, ngoài sư phụ ra thì các sư bá và đệ tử đều xa lánh cô, coi cô như một cái bóng không nhìn thấy. Nhưng dù bị ghẻ lạnh đến mấy, Toàn Thắng vẫn là căn nhà duy nhất của cô, huống hồ cô còn có sư phụ nữa.
Cô không thể trở về được nữa ư?
Cô đã cảm nhận được sự bất lực và nỗi khổ tâm của sư phụ, cô hiểu sư phụ chắc đã phải nghĩ mọi cách nhưng vẫn không thể giúp cô trở về.
Cho nên, rốt cuộc cô đã sai ư? Nếu cô giả bộ không nhìn thấy tấm gỗ đã bị cắt sẵn đó, nếu cô không nói gì, chắc bây giờ vẫn ở trong võ quán vui vẻ đón sư phụ trở về, giúp sư phụ thu xếp đồ đạc, để sư phụ nhìn thấy sự tiến bộ của mình.
Ánh sao vẫn lấp lánh trong tán lá.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, từ từ ngẩng đầu, hít một hơi làn gió đêm mát mẻ, Bách Thảo bám tay vào cành cây xù xì chuẩn bị nhảy xuống thì bỗng sững người.
Có một người ngồi dựa vào gốc cây bên dưới.
Đó là một chàng trai, hình như đã ngồi đó rất lâu, ánh sao màu bạc lấp lánh bao phủ lên người chàng trai khiến toàn thân anh như đang phát sáng.
Bách Thảo ngẩn người trên cành cây.
Không biết nên nhảy xuống thế nào.
Lá cây vẫn xào xạc.
Đêm tĩnh mịch.
Anh ngồi một mình, lặng lẽ như đang ngủ, như cả thế giới này đều là của mình. Không dám kinh động đến người phía trước, hơi thở của cô bất giác cũng nhẹ hơn.
“Định đi sao?”
Hình như nhận ra động tĩnh của cô, chàng trai ngẩng đầu, hơi mỉm cười nhìn cô đang ngồi ngây giữa tán lá, trong ánh sao đêm, hình như có một ánh sao ấm áp dịu dàng như nước trong mắt anh.
Bách Thảo ngây người nhìn.
Đầu trống rỗng.
Anh đứng dậy, giơ cánh tay phải cho cô, hỏi: “Muốn xuống phải không?”
Cô nhún người nhảy xuống, tay phải rơi vào bàn tay giơ ra của anh, ấm nóng, ấm áp, cô đột nhiên đỏ mặt, vội rụt tay về.
“Anh… sao lại ở đây…”. Không biết nói gì, nhưng không nói sự yên lặng lại càng khiến tim cô đập loạn xạ.
“Tôi đến xem em thế nào”, Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói, giọng nói có một vẻ dịu dàng tự nhiên.
“Sao?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Em đã ngồi trên cây rất lâu, hình như có chuyện buồn.”
Từ cửa sổ căn nhà gỗ có thể nhìn thấy cây cổ thụ này, một cô bé đang ôm gối ngồi trên cành cây, cô đơn lẻ loi giống như bị toàn thế giới bỏ quên, dáng vẻ u buồn như ánh trăng. Nhìn từ xa, vẻ u buồn đó đột nhiên khiến anh không thể tiếp tục đọc sách được nữa.
“Có chuyện không vui sao, có muốn nói không?”
Lúc đó, Bách Thảo mới phát hiện, cô lại vô tình đi đến căn nhà nhỏ của Sơ Nguyên, cái cây to đó mọc thẳng hướng cửa sổ căn nhà đó. Những lời nói của Tú Cầm đột nhiên vẳng bên tai, sư huynh Sơ Nguyên thích yên tĩnh, bất kì ai cũng không được đến quấy rầy.
“Xin lỗi, đã làm phiền anh”, cô nói với vẻ căng thẳng.
“Em nhất định phải giữ khoảng cách như vậy với người khác sao?”, Sơ Nguyên nhìn cô bé có mái tóc ngắn, đôi mắt to đen như mắt nai trước mặt.
Cô mở to mắt, không biết anh có ý gì.
“Có chuyện vui thì cười, có chuyện buồn thì tâm sự với bạn bè, không nên ngồi một mình lẻ loi như vậy.”. Anh vuốt mái tóc ngắn của cô, giống như một người anh: “Trận đấu của em với cô gái Hàn Quốc hôm qua tôi đã xem rồi, ra chân rất nhanh, lời lẽ cũng rất thú vị, dáng điệu và khí phách đó mới hợp với em”.
“Em…”
Đột nhiên lại được khen, Bách Thảo đỏ bừng mặt, mắt sáng lên, rồi lại bối rối, bất an, cúi đầu, nhìn ngón chân của mình, nói:
“…Thực ra hôm qua em đã sai, em nên nhẫn nhịn, không nên cố tình đá cô ta văng ra ngoài, lúc đó em có ý trả thù, cố tình muốn hạ nhục cô ta…”
“Cô bé ngốc.”. Tiếng cười của anh rất hay, tay anh lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bốn.”
“Ra vậy, mới mười bốn tuổi, đúng là độ tuổi đầy nhiệt huyết, dễ xúc động, lại không phải là cao tăng đắc đạo.”
“…”
Cô ngẩn người nhìn anh.
“Hãy làm những việc em thích, những việc em cho là đúng, vậy là được rồi.”. Trong màn đêm, ánh mắt của Sơ Nguyên như ánh sao.
“Nhưng, hình như em đã làm sai”, cô lặng lẽ cắn môi, “Mọi người đều nói em đã làm sai, mặc dù sư phụ nói em làm đúng, nhưng sư phụ không có cách nào giúp em… em rất buồn…”
“Em có cảm thấy mình làm sai không?”
“Em không biết… nhưng em rất hối hận, nếu lúc đầu biết kết quả như vậy, có lẽ… có lẽ em sẽ không làm…”
“Vậy em cảm thấy mình làm sai?”
“Không, em không làm sai!”, ngực phập phồng, cô tiếp tục: “Em chỉ hơi hối hận một chút… Không, cũng không phải em hối hận thật… Em không biết sự thể lại thành ra như vậy…”. Những lời nói lộn xộn, anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, thực ra trong đầu cô cũng rối tinh, hoang mang, chỉ cảm thấy buồn tê tái, không thể nào chịu nổi.
“Có nghĩa là, em đã làm việc gì đó đến giờ em vẫn cho là đúng, phải không?”
“…Vâng!”
“Rất nhiều sự việc, bản thân em không thể nắm bắt, kiểm soát được hậu quả của nó”, anh nhìn cô nói, “Điều em có thể làm chỉ là cứ làm những việc mình cho là đúng, còn diễn biến phía sau nó, em đã không thể kiểm soát thì cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.”
“Nhưng…”
“Trên đời không có ngõ cụt nào không thể thoát ra, chỉ cần em kiên trì đi tiếp”, Sơ Nguyên nói, “Hãy tin vào phán đoán của chính mình”.
Gió đêm hiu hiu, dịu dàng.
Lá cây xào xạc trên đầu họ.
Đêm hôm đó, Bách Thảo ngủ rất say.
Từ khi bị đuổi khỏi võ quán, chưa bao giờ cô ngủ say đến thế, hình bóng chàng trai bao bọc bởi ánh trăng bạc trong mơ như vẫn ngồi dựa gốc cây, bên cô.
Những ngày sau đó, Bách Thảo cố gắng không nghĩ ngợi nhiều, vẫn đi học như bình thường. Sau khi tan học, cô càng ra sức chăm chỉ dọn dẹp, làm cho võ quán Tùng Bách chỗ nào cũng sạch bóng với hi vọng, nếu thật sự không thể quay trở về võ quán cũ thì võ quán Tùng Bách thấy cô được việc, có thể giữ cô ở lại. Ngoài ngày đầu tiên sư phụ trở về, dưới sự trông chừng của Quang Nhã, dù bí mật lẻn về võ quán Toàn Thắng nhưng cô vẫn không còn cơ hội gặp sư phụ nữa. Khi gặp Quang Nhã trong trường, cô rất muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ, nhưng Quang Nhã luôn sa sầm mặt không trả lời.
Hôm đó, Bách Thảo và Hiểu Huỳnh tan học về, vừa bước chân vào cổng võ quán đã cảm thấy bầu không khí khác lạ, vội nhìn vào sân võ quán vắng ngắt, không thấy một đệ tử nào. Hai người chạy thật nhanh về phía trước, phát hiện tất cả các đệ tử đều tập trung bên ngoài phòng tập, chen chúc nhau thò đầu nhìn vào bên trong.
Cô và Hiểu Huỳnh đi đến. Sự xuất hiện của cô khiến thần sắc các đệ tử Tùng Bách trở nên kì quặc, họ còn chủ động chừa ra một lối nhỏ dẫn đến phòng tập. Tất cả liếc nhìn Bách Thảo với ánh mắt kì dị khiến cô lạnh ngắt dù khi còn ở võ quán Toàn Thắng, mọi người cũng nhìn cô bằng ánh mắt như thế này.
Lẽ nào…
Không kịp nghĩ kĩ, từ lối đi các đệ tử chừa ra, cô đi lên phía trước mấy bước, nhìn thấy bóng người cao cao, tóc mai điểm bạc đang quỳ trên nền, mắt cô tối sầm, trong đầu như có tiếng nổ!
“Sư phụ!”
Bách Thảo lao đến, hoảng hốt định kéo sư phụ đang quỳ trước mặt Dụ quán chủ đứng dậy. Sao sư phụ lại ở đây, tại sao phải quỳ, tại sao lại thế?
“Bách Thảo, quỳ xuống!”
Khúc Hướng Nam vẫn quỳ, không để ý đến hai cánh tay luống cuống của cô.
“Quỳ xuống!”
Nghe lệnh của sư phụ, Bách Thảo phân vân một lát, cuối cùng vẫn quỳ xuống trước mặt Dụ quán chủ cạnh sư phụ.
“Xin ông hãy thu nạp nó.”
Khúc Hướng Nam phủ phục, thỉnh cầu Dụ quán chủ.
“Sư phụ, sư phụ nói gì thế?!”, Bách Thảo kinh ngạc, bất chấp tất cả đứng bật dậy rồi định dìu sư phụ đứng lên. Khúc Hướng Nam vẫn giữ nguyên tư thế, ấn vai cô xuống, ép cô phủ phục trước mặt Dụ quán chủ.
“Nó bẩm sinh đã có tư chấp tập Taekwondo, là một hạt giống hiếm hoi, chỉ vì tôi mà nó không có cơ hội được giao hữu, thi đấu”, Khúc Hướng Nam cay đắng nói, “Xin ông hãy thu nạp nó, tôi tin rằng nhất định có ngày nó sẽ đem lại vinh quang cho võ quán Tùng Bách”.
Đã mấy lần ông thương lượng với Trịnh sư bá nhưng ông ta vẫn không chịu nhận lại Bách Thảo, mà bản thân ông cũng không có khả năng từ bỏ võ quán để đưa cô đi chỗ khác. Dụ quán chủ là vị quân tử khiêm nhường được giới Taekwondo kính trọng, gia nhập võ quán Tùng Bách sẽ mang lại cho Bách Thảo cơ hội phát triển tốt hơn.
“Hình như có gì rất khác thường.”
Dụ quán chủ cau mày, đệ tử được sư phụ đích thân dẫn đi gia nhập võ quán khác là chuyện chưa từng có, Nhược Bạch đứng sau lưng ông, ánh mắt dửng dưng dừng lại trên người Bách Thảo đang ngơ ngác.
“Tôi cầu xin ông”, Khúc Hướng Nam cúi thấp hơn, “Nó không cha, không mẹ, bị đuổi khỏi võ quán, nếu ông không thu nhận thì nó không còn nơi nào để đi”.
“Con có thể! Sư phụ, con có chân có tay, con sẽ tự nuôi sống bản thân.”. Bách Thảo cắn chặt môi, nỗi cay đắng trong ngực lại dội lên. “Sư phụ, là con không ra gì, làm khổ sư phụ, sư phụ không cần lo lắng cho con, dù phải đi đến đâu con cũng sẽ tự lập được. Sư phụ là sư phụ của con, mãi mãi là sư phụ của con, con không cần nhận ai khác làm sư phụ!”.
“Con ngốc quá!”, Khúc Hướng Nam ngẩng đầu nhìn cô đệ tử nhỏ, mấy ngày không gặp, tóc mai sư phụ đã bạc thêm nhiều. “Sư phụ không muốn con từ bỏ Taekwondo, đi theo Dụ quán chủ tập luyện, sau này con sẽ trở thành tuyển thủ xuất sắc.”.
“Sư phụ!”
Cô không quan tâm sau này mình có thể trở thành tuyển thủ cừ khôi hay không, cô tập Taekwondo chỉ là do sư phụ muốn, thế thôi!
“Cho nên, xin ông thu nạp nó, nhất định có ngày ông sẽ tự hào vì nó.”
Dụ quán chủ kinh ngạc vội bước đến dìu sư phụ đứng dậy, nhưng ông vẫn quỳ trên sàn không chịu đứng lên. Dụ quán chủ thở dài, nói: “Ông hà tất phải khổ thế?”.
Chắc Khúc Hướng Nam đã phải sống rất cơ cực trong những năm qua. Cuộc thi Taekwondo thế giới tại Hàn Quốc nhiều năm trước ông cũng đi, cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng huy hoàng khi Khúc Hướng Nam đoạt chức vô địch và tình cảnh khốn khổ của ông ta khi bị kết tội sử dụng chất kích thích trong thi đấu. Sau khi trở về nước, ông nghe nói vợ Khúc Hướng Nam vốn bị bệnh tim, không chịu nổi cú sốc đó đã đổ bệnh qua đời, để lại một đứa con gái còn rất nhỏ.
Do sự việc đó, giới Taekwondo trong nước đã tước quyền thi đấu suốt đời của ông, cũng không cho ông dạy võ và thu nạp đệ tử ở bất kì võ quán nào, cuối cùng chỉ còn võ quán Toàn Thắng nghĩ tới duyên phận trước đây nên đã thu nạp ông.
Không ngờ ông vẫn bí mật thu nạp đệ tử.
Dụ quán chủ thầm đánh giá đứa bé gái quỳ bên cạnh Khúc Hướng Nam. Cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt trong sáng, kiên cường như mắt nai, thân hình gầy gò, chân dài. Cô bé đã sống một thời gian trong võ quán Tùng Bách, rất chịu khó, mặc dù không tận mắt chứng kiến trận đấu với Kim Mẫn Châu, nhưng nghe Nhược Bạch nói lại, ông cũng biết đứa bé này ít nhất cũng có vài phần tư chất tập luyện Taekwondo.
Nếu tiếp tục đi theo Khúc Hướng Nam cô bé này sẽ đúng là bị thiệt thòi.
“Tôi sẽ thu nhận cô bé. Bất luận sau này nó tập luyện thế nào cũng đều là người của võ quán Tùng Bách. Thực ra, tôi cũng mến cô bé. Nó rất chịu khó, nhẫn nại.”
Dụ quán chủ một lần nữa dìu Khúc Hướng Nam dậy, không đành lòng nhìn ông dập đầu trước mình.
“Cảm ơn ông!”
Khúc Hướng Nam từ từ đứng dậy. Phán đoán của ông quả nhiên chính xác, vì sự việc trước kia, giới Taekwondo đều kì thị ông, chỉ có Dụ quán chủ lịch sự gật đầu với ông trong mấy lần gặp mặt.
“Xin lỗi, Dụ quán chủ.”
Không ngờ Dụ quán chủ lại nhận lời sư phụ, Bách Thảo cảm kích sự khoan dung nhân hậu của ông, nhưng cô không thể làm vậy.
“Những ngày qua, võ quán Tùng Bách đã thu nạp con, con rất cảm kích. Nhưng con không thể quay lưng lại với sư phụ mình, sư phụ đã nuôi con, cho con học, dạy con tập Taekwondo, sư phụ là sư phụ suốt đời của con, là sư phụ duy nhất của con, xin quán chủ tha lỗi cho con.”
Cô cúi gập người, trong lòng mặc dù biết không thể ở lại võ quán Tùng Bách, nhưng ân tình của Dụ quán chủ cô sẽ suốt đời ghi nhớ.
“Ha ha, quả nhiên đứa học trò ngoan.”, Dụ quán chủ gật đầu, cười nói: “Tốt, con có tấm lòng với sư phụ như vậy quả là hiếm hoi đáng quý. Từ nay về sau, con ở lại võ quán Tùng Bách, có thể có cơ hội giao hữu, thi đấu nhưng không cần bái ta làm sư phụ, con thấy có được không?”.
“Dụ quán chủ…”, Bách Thảo kinh ngạc nói không ra lời, đồng thời cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Vậy cứ thế nhé! Nhược Bạch, sau này giúp Bách Thảo luyện tập”. Dụ quán chủ dặn dò rồi dìu Khúc Hướng Nam đứng dậy.
“Dạ!”, Nhược Bạch trả lời.
Hoàng hôn dần buông.
Ráng chiều bao phủ mọi nơi.
Bách Thảo tiễn sư phụ ra cổng võ quán.
“Dụ quán chủ là người tốt”, Khúc Hướng Nam cảm khái nói, “Cuộc thi đấu hàng năm giữa các võ quán sắp bắt đầu, ông ấy nói con cũng có cơ hội bình đẳng như các đệ tử của võ quán Tùng Bách.”
Bách Thảo sững người.
Cô cũng có cơ hội tham gia cuộc thi giữa các võ quán sao?
“Luyện tập cho tốt, nhớ lời sư phụ, con có tư chất trời phú, không được lãng phí.”. Trong ánh hoàng hôn, Khúc Hướng Nam lại dặn dò cô: “Điều quan trọng bây giờ là con phải tích lũy kinh nghiệm thi đấu… Trước đây, kinh nghiệm thi đấu của con hầu như không có, gặp cao thủ thực sự sẽ chịu thiệt… Sư phụ hi vọng có ngày con sẽ trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc, đứng trên bục vinh dự cao nhất…”
“Vâng, sư phụ!”
Nhìn theo bóng lưng sư phụ xa dần, Bách Thảo tự thề với bản thân, nhất định sẽ để sư phụ được thấy ngày đó.
Đêm, ánh trăng chiếu xuống căn nhà nhỏ, Sơ Nguyên ngồi bên bàn đọc một cuốn sách y học dày cộp, tiếng nước êm đềm hòa với tiếng lá cây xào xạc, tất cả trở nên đặc biệt tĩnh mịch. Thi thoảng ngẩng đầu, anh lại có thể nhìn thấy cây đa cổ thụ ngoài cửa sổ, cành lá xum xuê, ánh sao lấp lánh chiếu qua kẽ lá, nhưng không còn thấy bóng cô bé ngồi bó gối, cô đơn trên đó nữa.
“Cộc… cộc…cộc”
Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên.
“Mời vào!”
Sơ Nguyên buông sách đứng dậy, nhìn thấy cô bé tóc ngắn rụt rè đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy anh, đôi mắt như mắt nai của cô hình như hơi vui vui, sau đó khi ánh mắt cô dừng lại ở cuốn sách bên cạnh thì giọng nói có vẻ bất an.
“Em đến trả anh lọ thuốc.”
Bách Thảo vừa nói vừa nắm chặt lọ thuốc vẫn còn một nửa trên tay. Để lọ thuốc đã cầm nóng lên trong tay cạnh tủ thuốc trên bàn, cô cúi rất thấp, nói:
“Cảm ơn anh.”
“Đừng khách khí!”, Sơ Nguyên mỉm cười nói.
Nhìn vết bầm trên trán cô đã hết, da dẻ đã khỏe mạnh, trơn bóng như lúa mì mùa thu.
“Em..”. Nỗi xúc động trong lòng khiến cô không nén nổi muốn khoe với anh. “Từ nay, em được ở lại võ quán Tùng Bách, Dụ quán chủ đã thu nhận em.”.
“A, tốt quá!”
Nụ cười bên khóe môi vẫn nở thành một đường cong hoàn mỹ.
Cô ngây người nhìn anh mấy phút, đột nhiên lại hơi bối rối, vội nói: “Vậy em đi đây, không phiền anh nữa.”.
“Ừ!”
Sơ Nguyên đứng dậy, tiễn cô ra cửa.
“A, phải rồi.”
“Sơ Nguyên, nếu hằng ngày em quét dọn bên ngoài căn nhà này thì có làm phiền anh không?”, cô đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh hỏi.
“Không.”
Sơ Nguyên cười nhìn cô bé đáng yêu như một chú nai, mắt tràn đầy hi vọng.
“Cảm ơn anh!”
Bách Thảo vui như nhận được món quà tốt nhất, cuối cùng cô đã có thể làm gì đó giúp anh. Anh đã xoa bóp vết thương cho cô, khi cô buồn anh đã nói chuyện với cô, nhưng mãi cô không biết làm gì để đền đáp anh.
Ngày thứ hai sau hôm Dụ quán chủ thu nạp cô, khi các đệ tử của võ quán Tùng Bách vẫn còn đang ngủ, Bách Thảo đã dậy lau đệm đấu trong phòng tập, đem toàn bộ quần áo của các đệ tử giặt sạch sẽ, phơi gọn gàng trên dây ngoài sân.
Khi các đệ tử tốp năm, tốp ba ra khỏi phòng, bắt đầu khởi động thì Bách Thảo đã mặc xong võ phục, thắt đai lưng, chạy hết mười vòng, đang ôm gốc cây tập ép chân. Lâu lắm mới mặc lại bộ võ phục, trong lòng cô dội lên nỗi xúc động từ lâu không có, dường như mọi tế bào trên người đã sống lại.
Trong ánh nắng sớm, các đệ tử nhìn Bách Thảo như nhìn một người lạ, ánh mắt họ đều dừng lại trên bộ võ phục và đai lưng của cô, ngay đến Nhược Bạch cũng liếc nhìn cô rồi mới ra lệnh cho các đệ tử tập hợp bắt đầu luyện tập.
“Tập hợp!”
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Hiểu Huỳnh thở hổn hển, vừa may đến đúng lúc trước khi lời Nhược Bạch chấm dứt, phù, may không đến chậm.
Đầu chưa chải còn rối tinh, vừa chạy vừa búi tóc, đột nhiên phát hiện Bách Thảo trong hàng, mắt Hiểu Huỳnh chợt sáng lên, chen đến đứng bên cô.
“May quá! Phù, may không bị muộn, sư huynh Nhược Bạch rất đáng sợ!”. Vừa bắt đầu tập theo động tác của mọi người xung quanh. Nhìn Hiểu Huỳnh thở hổn hển, Bách Thảo hỏi nhỏ: “Chuông đồng hồ không reo hả?”.
Bách Thảo nhớ đã để đồng hồ báo thức ngay đầu giường Hiểu Huỳnh.
“Có reo, có reo, chỉ reo một tiếng là bị mình tắt ngay!”. Hiểu Huỳnh đắc ý, giọng hơi to một chút, ánh mắt Nhược Bạch xuyên qua đội hình dừng lại trên mặt cô khiến Hiểu Huỳnh sợ hãi im bặt.
Ánh nắng đầu xuân rực rỡ, trong trẻo và se lạnh.
Luyện xong các bài cơ bản, Nhược Bạch yêu cầu các đệ tử bắt đầu chia nhóm tập đôi, luyện các thế cơ bản: đá trước, đá sau, đá ngang.
Hiểu Huỳnh và Bách Thảo cùng một nhóm.
Hiểu Huỳnh giơ cao tấm bia vẽ bình bàn chân, kinh ngạc phát hiện, lực đá của Bách Thảo không ngờ lại mạnh đến thế, mỗi cú đá đều chính xác, mạnh như búa tạ và tấm bia trong tay cô rung lên. Nhưng điều khiến Hiểu Huỳnh ngạc nhiên hơn lại là bộ võ phục và đai lưng của Bách Thảo.
“Võ phục của cậu cũ quá rồi”, Hiểu Huỳnh cau mày nói.
Một bộ võ phục, nói thế nào nhỉ, hình như ít nhất cũng đã mặc đến mấy năm, màu trắng tinh vốn có đã ngả sang màu vàng nhạt, mặt vải trơn lỳ, khuỷu tay và đầu gối hầu như đều sờn, đã vá một lần, quần rõ ràng ngắn đi nhiều, ống quần gần chạm mắt cá, mặc như vậy có khó chịu không?
“Không bị rách mà.”
Bách Thảo cúi đầu kiểm tra võ phục của mình, không có chỗ nào bị rách, bởi vì những chỗ khớp khuỷu cô đã vá kĩ, rất chắc chắn.
“Xin cậu, nó cũ quá rồi”, Hiểu Huỳnh lừ mắt.
“Càng cũ càng mềm, mặc cũng dễ chịu.”, Bách Thảo xoay người tung một cú đá về phía tấm bia trong tay Hiểu Huỳnh. Bộ võ phục này là sư phụ tặng khi cô bắt đầu tập Taekwondo, lúc đó cô mặc rất đẹp, mấy ngày liền cứ ra đứng trước gương ngắm mãi.
“Được, vậy đai lưng cậu là thế nào?”
Tay bị rung đến sắp tê dại, Hiểu Huỳnh nhăn nhó xoay cổ tay, rồi trợn mắt nhìn chiếc đai lưng rất trắng trên thắt lưng Bách Thảo. Cô không nhìn nhầm, đó là đai trắng, là cấp thấp nhất.
Người mới học Taekwondo, chỉ cần tập một thời gian ngắn đã có thể thoát khỏi đai trắng, nâng cấp lên cao hơn. Sao đến giờ Bách Thảo vẫn thắt đai trắng? Mặc dù không rõ Bách Thảo đã tập bao nhiêu năm, nhưng ít nhất khi học cấp hai, ngồi cùng bàn với cô, Bách Thảo đã tập Taekwondo ở võ quán Toàn Thắng rồi.
Vậy mà bây giờ vẫn đai trắng.
Thật không thể nào hiểu nổi.
“Nghỉ năm phút.”
Cùng với lời tuyên bố của Nhược Bạch, các đệ tử tản ra, ngồi nghỉ trên đệm hoặc chạy đi chơi. Bình Bình lưng thắt đai vàng hiếu kì nhìn Bách Thảo thắt đai trắng đang đi đến, cũng hỏi một câu đúng như Hiểu Huỳnh:
“Bách Thảo, tại sao cậu lại thắt đai trắng thế?”
“Thì mình đai trắng mà”, Bách Thảo cười ngượng nghịu, “cho nên đương nhiên chỉ có thể thắt đai trắng.”
“Cậu không đùa chứ!”
“Sao có thể!”
Hiểu Huỳnh và Bình Bình đồng thanh nói to, nếu Bách Thảo mới đai trắng thì làm sao có thể đánh bại Kim Mẫn Châu, làm sao có thể đá văng cô ta ra ngoài chỉ bằng một cú đá chứ! Thấy phía bên này có nhiều tiếng ồn, các đệ tử tới tấp ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt hầu như đều dừng ở chiếc đai lưng màu trắng của Bách Thảo. Diệc Phong ngồi gần đó, nghe câu trả lời của Bách Thảo, uể oải ngáp một cái, nói:
“Có phải không dự thi nâng cấp trong võ quán nên vẫn đai trắng?”
Bách Thảo cúi đầu, sờ đai trắng của mình, các đệ tử cùng bắt đầu tập với cô, dù là mới nhập môn cũng là đai trắng vàng, còn cô vẫn thắt đai trắng mấy năm nay.
“Đúng, em chưa đi tham gia thi nâng cấp.”
Mỗi lần thi nâng cấp trong võ quán đều phải nộp lệ phí, đó cũng là một phần nguồn thu nhập của mỗi võ quán. Cô không có tiền, sư phụ định bỏ tiền để cô dự thi, cô đều từ chối. từng màu đai đều phải qua thi đấu, cũng tốn khoản tiền kha khá, bản thân sư phụ cũng đã khó khăn. Mặc dù khi còn ở võ quán Toàn Thắng, cô thường bị chế nhạo tập bằng ấy năm vẫn thắt đai trắng, nhưng kết quả tập luyện Taekwondo chẳng lẽ chỉ là dựa vào màu sắc của thắt lưng để chứng minh sao?
Bị chế nhạo quá nhiều, dần dần, cô ngày càng không quan tâm đến chuyện đó. Chỉ là có lúc nhìn người khác thắt đai đen thì cảm thấy màu đen làm nổi bật võ phục trắng, rất đẹp.
“Ra vậy, hi hi!”. Hiểu Huỳnh lắc đầu, vẻ bối rối.
Trời đất, sao mình lại quên Bách Thảo là trẻ mồ côi, sống rất tằn tiện, bữa cơm ở trường cũng rất đơn giản, nhiều lúc chỉ là một ít dưa muối và cái bánh bao cũng xong bữa trưa, làm gì có tiền nộp lệ phí thi nâng cấp.
“Tập hợp!”
Nhược Bạch yêu cầu các đệ tử tiếp tục luyện tập theo nhóm hai người, các khẩu lệnh vang lên đều đều:
“Đá trước!”
“Đá ngang!”
“Đá sau!”
“…”
Các đệ tử thực hiện từng động tác một cách đều tăm tắp, nhanh nhẹn, dứt khoát, tràn đầy khí thế, những bộ võ phục trắng muốt sáng lóa trong ánh mặt trời buổi sớm.
Nhưng trong giờ tập đầu buổi tối, Bách Thảo thực hiện một cú xoay người đá hậu, tấm bia trong tay Hiểu Huỳnh bị đá văng ra ngoài!
“Ái ôi!”
Hiểu Huỳnh lùi về sau hai bước, xoay cổ tay đau điếng, trán vã mồ hôi.
“Xin lỗi, mình đá vào tay cậu phải không?”Bách Thảo vội chạy đến, thấy cổ tay Hiểu Huỳnh hình như hơi bị trẹo.
“Không”, Hiểu Huỳnh hơi buồn, “Tại lực chân cậu quá mạnh, mình không cầm được bia cho cậu.”.
“A, Hiểu Huỳnh, cậu không cầm được bia cho Bách Thảo sao?!”
Các đệ tử xung quanh kinh ngạc hỏi. Chỉ khi thực lực hai bên chênh lệch rất lớn thì một bên mới không cầm được bia cho bên kia. Trong các nữ đệ tử của võ quán Tùng Bách, ngoài Sơ Vy và Tú Cầm, thì Hiểu Huỳnh là xuất sắc nhất.
Hiểu Huỳnh sa sầm mặt.
Thừa nhận điều này thì mất mặt quá. Mặc dù đã cùng Bách Thảo thử giao đấu mấy lần, lần nào cũng thua Bách Thảo, nhưng lẽ nào ngay đến bia của Bách Thảo cũng không cầm nổi thì… rõ ràng cả hai người đều mười bốn tuổi.
Nhược Bạch đi đến.
Anh cầm chiếc bia bị đá văng trên sàn lên, giơ trước mặt Bách Thảo nói: “Xoáy người đá hậu.”.
Bách Thảo ngây người.
Các đệ tử trố mắt, Sơ Vy và Tú Cầm đang tập với nhau cũng kinh ngạc ngoái nhìn, thấy Nhược Bạch cầm tấm bia chân, mắt nhìn Bách Thảo hô khẩu lệnh: “Xoáy người đá hậu.”.
“Rõ!”
Bách Thảo không do dự nữa.
Đứng thẳng!
Xoáy người!
Tung chân đá!
Khi ở võ quán Toàn Thắng, không có ai chịu tập đôi với cô, mỗi lần tập đều là sư phụ cầm bia cho cô.
Sư phụ bảo cô, phải để mục tiêu tấn công vào lòng, không nên nhìn bằng mắt, tập trung toàn bộ tinh thần, đá một cú trúng ngay!
“Phập!”
Một tiếng đanh gọn, lực chân căng tràn, sung mãn, xé không khí giống như tia sét đầu xuân, âm thanh nối tiếp nhau vang vọng trong phòng tập.
Các đệ tử ngây người nhìn Bách Thảo.
Hai hàng lông mày Tú Cầm thoáng cau lại, Sơ Vy nhìn Bách Thảo chăm chú, Diệc Phong ngáp ngắn. Hiểu Huỳnh hưng phấn hoan hô:
“Oa, đẹp quá! Bách Thảo, cậu giỏi quá!”
Không quen được khen như vậy, hai má Bách Thảo thoáng đỏ hồng, mỉm cười với Hiểu Huỳnh, sau đó lập tức lấy lại thăng bằng, đứng yên, nín thở quan sát biểu hiện của Nhược Bạch. Có phải anh đang kiểm tra lực chân của cô, sư phụ trước giờ chỉ bảo cô luyện tập cho tốt, nhưng không nói rốt cuộc lực chân của cô như thế nào.
Nhược Bạch để tấm bia xuống, không nhìn Bách Thảo, quay sang nói với Hiểu Huỳnh:
“Từ nay em tập cùng nhóm với Phong Thạch”.
“Sao?”
Hiểu Huỳnh há hốc mồm, có nghĩa là, Nhược Bạch vừa khảo sát lực chân của Bách Thảo, kết quả là cô không thích hợp tập đôi với Bách Thảo. Bách Thảo phải tập cùng người giỏi hơn? Oa! Bách Thảo thật lợi hại!
“Bách Thảo, em và…”
Ánh mắt Nhược Bạch dừng lại trên từng đệ tử, Tú Cầm cau mày cúi mặt, Sơ Vy hơi ngẩng đầu, ánh mắt anh dừng lại trên người Tú Đạt mấy giây, Tú Đạt lập tức kinh hoàng mặt trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy.
“Em và Diệc Phong cùng nhóm tập.”
Diệc Phong?
Câu nói này của Nhược Bạch không khác gì ném một quả bom trong phòng tập! Các đệ tử suýt ngất xỉu, Sơ Vy kinh ngạc nhìn Nhược Bạch, người Tú Cầm cứng lại như không tin câu nói đó là do Nhược Bạch nói ra, Hiểu Huỳnh đã hoàn toàn choáng váng.
Bách Thảo không hiểu lắm, vì sao mọi người lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng Nhược Bạch đã quyết định như thế, có lẽ anh có lý do riêng. Cô cúi gập người nói:
“Rõ!”
Sau đó, lại cúi gập trước Diệc Phong đang ngồi trên đệm đấu, nói:
“Xin được chỉ giáo.”
Diệc Phong liếc nhìn Nhược Bạch, vặn người một cái, từ đệm đấu đứng lên, vẻ tươi cười, thong thả nói với cô:
“Sau này cũng xin được cô chỉ giáo.”
“Diệc Phong là nhị sư huynh mà!”
Hiểu Huỳnh chưa hết choáng váng, không thể nào trấn tĩnh được, mãi đến khi làm xong bài tập buổi tối vẫn trở lại chủ đề cũ.
“Mỗi lần luyện tập và giao đấu sư huynh Nhược Bạch đều cùng tổ với Diệc Phong, cũng chỉ có sư huynh Diệc Phong mới có khả năng so tài với sư huynh Nhược Bạch. Cậu chớ coi thường, đừng thấy cái vẻ đù đờ, lúc nào cũng như buồn ngủ của Diệc Phong mà coi thường, thực ra võ công huynh ấy siêu lợi hại, mỗi lần thi đấu với các võ quán khác hầu như chỉ dựa vào sư huynh Diệc Phong và Nhược Bạch.”
Hiểu Huỳnh mắt long lanh như sao, nhìn Bách Thảo đang ngây người, nói vẻ phấn khích.
“Sư huynh Nhược Bạch để cậu tập cùng nhóm với sư huynh Diệc Phong, chính là công nhận thực lực của cậu, cảm thấy cậu rất lợi hại, chỉ có sư huynh Diệc Phong mới xứng đáng tập đôi với cậu! Oa, lẽ nào cậu có thể đánh bại sư tỷ Sơ Vy và Tú Cầm? Oa, Bách Thảo, mình yêu cậu quá đi! Sao trước đây cậu không nói với mình, cậu mới là cao thủ thật sự, một cao thủ thần bí mà khiêm nhường…”
Mình lợi hại vậy sao?
Tay cầm bút, Bách Thảo ngơ ngẩn, mặc dù vẫn biết Hiểu Huỳnh hay nói khoa trương, nhưng cô cũng không khỏi cảm thấy xúc động.
Lúc còn ở võ quán Toàn Thắng, ngoài lần ngẫu nhiên giao đấu với Tú Đạt, cô chưa hề có cơ hội tập đôi hoặc giao đấu với các đệ tử khác, càng không nói đến có thể đại diện Toàn Thắng tham gia thi đấu với các võ quán khác. Cô không biết thực lực của mình rốt cuộc thế nào, là trình độ gì, liệu có được như sư phụ hi vọng, có một ngày trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc, mang lại vinh quang cho sư phụ và cho bản thân?
Có lẽ…
Cô thật sự có thể sao?
Mím chặt môi, Bách Thảo cảm thấy tim nhảy loạn xạ. Trước đây, cô chỉ coi đó là giấc mơ, một giấc mơ xa vời không thể với tới, nhưng vẫn cố gắng nỗ lực.
Nhưng, lẽ nào cô có cơ hội thật sao?
Ngày thứ hai khi Bách Thảo chính thức gia nhập võ quán Tùng Bách, Dụ quán chủ được mời đi Canada làm huấn luyện viên đặc biệt cho phong trào Taekwondo vừa phổ cập ở đó. Thời gian tương đối dài, ngay cả cuộc thi giữa các võ quán sắp tới cũng không về kịp. Trước khi đi, như thông lệ, Dụ quán chủ giao hết mọi công việc huấn luyện và chuẩn bị thi đấu của võ quán cho Nhược Bạch toàn quyền xử lý.
Mọi người vẫn còn chưa hết lưu luyến vì sư phụ phải đi xa thì trong buổi tập tối, Nhược Bạch đã tuyên bố, thứ Bảy tuần này sẽ tiến hành thi đấu trong võ quán lựa chọn người đại diện cho Tùng Bách tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán năm nay, trong đó sẽ lựa chọn hai đại diện nam và một đại diện nữ.
Cuộc thi giữa các võ quán!
Các đệ tử của Tùng Bách nín thở.
Trong những cuộc thi hằng năm trước đây, Tùng Bách chỉ dừng lại ở vòng loại. Họ đã nén hận quyết chí phục thù, suốt một năm nay nằm gai nếm mật tập luyện không mệt mỏi, cuối cùng ngày rửa hận cuối cùng đã đến!
Từ giây phút Nhược bạch tuyên bố thứ bảy này bắt đầu thi đấu lựa chọn đại diện tham gia cuộc thi, các đệ tử như được tiêm chất kích thích!
“Hây!”
“A!”
“A ha!”
Những tiếng hô trong phòng tập hình như to hơn ngày thường, lực ra chân của mỗi đệ tử cũng mạnh hơn nhiều.
Cuộc thi đầu giữa các võ quán hằng năm là cuộc thánh chiến trong lòng các đệ tử mỗi võ quán ở đất Ngạn Dương.
Nhất là đối với các đệ tử võ quán Tùng Bách. Mấy năm nay, Tùng Bách dần trở thành võ quán hạng hai ở Ngạn Dương, cuộc đấu trên là cơ hội duy nhất để họ lấy lại uy tín của võ quán! Mà mấy cuộc thi trước, sau khi chật vật mới được vào vòng trong thì đã nhanh chóng bị loại, hoặc là ngay cả vòng loại cũng không qua nổi. nhưng lần này…
Có lẽ sẽ không như vậy nữa!
Không chỉ các đệ tử khác của Tùng Bách, ngay đến Hiểu Huỳnh cũng không chậm chạp, lề mề trong tập luyện như trước nữa, toàn tâm toàn ý tập trung tập luyện, cuối ngày, chân chỗ nào cũng đau nhức, mỏi nhừ.
“Đau quá!”
Hiểu Huỳnh than vãn, Bách Thảo không quan tâm, tiếp tục cúi đầu xoa dầu lên những chỗ đau cho Hiểu Huỳnh. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Hiểu Huỳnh luyện tập nghiêm túc như vậy.
“Nhẹ thôi! Nhẹ thôi! Á, đau chết được, sắp xong chưa?”
Hiểu Huỳnh kêu loạn xạ, cuối cùng thấy Bách Thảo ngẩng đầu, đóng nắp lọ dầu, vội nói:
“Ai da, từ từ, đừng dậy, đứng dậy, để mình xoa chân cho cậu!”
“Không cần, mình còn phải tập lát nữa.”
Bách Thảo cười, xoa xoa tay, ngồi trên mép giường bắt đầu thay võ phục. Ở trường, nhân lúc nghỉ giữa giờ cô đã tranh thủ làm xong bài tập để về võ quán là có thể dốc toàn bộ sức lực và thời gian luyện tập. Mặc dù bề ngoài sư huynh Diệc Phong lừ đừ như buồn ngủ, nhưng chỉ cần cô tỏ ý định muốn tập thêm, anh liền tập cùng. Tối nay, cô muốn tập thêm một lát, Diệc Phong lập tức ủng hộ.
Trong lòng Bách Thảo cảm thấy hơi áy náy.
Cô hiểu, mình đã làm phiền giờ nghỉ của sư huynh Diệc Phong.
Nhưng quả thật cô rất muốn tập thêm. Sư phụ luôn bảo cô còn quá thiếu kinh nghiệm giao đấu, bây giờ may mắn được tập cùng cao thủ Diệc Phong, cô không muốn lãng phí cơ hội quý báu.
“Ấy, vậy cậu đi đi, mình không đi nổi, đau đến không bước được nữa rồi.”. Hiểu Huỳnh lại đổ vật xuống giường, bỗng bật cười nói: “Bách Thảo, cậu biết không, mình rất khoái cuộc thi hàng năm giữa các võ quán! Hình như mọi người trong võ quán đều gắn bó với nhau hơn, cùng phấn đấu cho một mục tiêu!”.
Sao cô không biết?
Mặc dù năm nào Toàn Thắng cũng đứng cuối danh sách, ngay đến vòng trong cũng chưa bao giờ vào được, dù vậy, Bách Thảo vẫn nhớ trước mỗi cuộc thi đó, hầu hết các sư bá và đệ tử đều toàn tâm toàn ý luyện tập và chuẩn bị. Mặc dù thực lực của Toàn Thắng rất kém, bị các võ quán khác coi thường, nhưng nỗi khao khát vươn lên, đánh thắng một trận vẫn không thua kém các võ quán khác.
Chỉ có điều, cô chưa bao giờ có cơ hội tham gia.
“Thực ra, mình biết mình không thể đại diện cho võ quán tham gia thi đấu, nhưng vẫn muốn cổ vũ cho các sư huynh, sư tỷ”, Hiểu Huỳnh nằm bò ra giường, mắt sáng long lanh.
“Nhưng hình như chỉ cần mình cố gắng luyện tập một chút là có thể khiến bầu không khí chuẩn bị giao chiến trở nên náo nhiệt hơn!”
Đúng vậy.
Mấy ngày nay, thấy các đệ tử nỗ lực luyện tập với ngọn lửa bùng cháy trong lòng, mỗi tế bào trong người Bách Thảo đều bị kích động, tràn đấy khí thế.
“À, Bách Thảo, mình sẽ không nương tay đâu đấy!”, Hiểu Huỳnh đột nhiên rất nghiêm túc, nói: “Mặc dù mình với cậu là bạn tốt, nhưng trận thi đấu thứ bảy này, mình sẽ dốc hết sức để thắng cậu!”.
“Ừ, mình cũng thế”, cô gật đầu.
Dù là bạn thân đến mấy, một khi đã đứng trên sàn đấu thì đều là đối thủ, dốc hết sức thi đấu mới là tôn trọng bạn bè và đối thủ. Sư phụ đã dạy cô như vậy.
“Ha ha, ôi trời, cứ nghĩ tới cuộc tranh tài thứ bảy tới là xúc động quá đi! Không được, mình cũng không ngồi yên được, Bách Thảo, mình với cậu đi tập đi.”, Hiểu Huỳnh bật dậy, mặc võ phục.
Để chuẩn bị cho cuộc thi tuyển thứ bảy tới, các đệ tử của Tùng Bách đều thức khuya dậy sớm tập thêm, Bách Thảo là một trong những người chịu khó nhất.
Trời chưa sáng cô đã dậy.
Đêm rất khuya, mọi người đều ngủ cả, Diệc Phong quả thực không chịu nổi, cũng đã đi ngủ, cô vẫn một mình luyện tập trong phòng tập.
Đèn phòng tập dường như sáng thâu đêm.
Có mấy lần, Nhược Bạch đứng trong bóng tối ngoài cánh cửa giấy, nhìn cô gái vận võ phục đã cũ đứng trên đệm đấu.
Mặt đầy mồ hôi.
Mái tóc đen dính bết, dán vào thái dương.
Đôi mắt kiên cường, tinh thần tập trung cao độ, nhìn đăm đăm một điểm, hình như điểm đó chính là mục tiêu tấn công của cô! Tung người, phi chân!
Bách Thảo không hề hay biết sự xuất hiện và bỏ đi của Nhược Bạch.
Chỉ tiếc thời gian quá ngắn.
Giá như thời gian một ngày dài thêm chút nữa thì tốt nhưng thời gian vẫn vùn vụt trôi.
Hôm nay đã là thứ sáu.
Tan học, Bách Thảo vội vàng cầm cặp sách rảo bước đi ra, về sớm bao nhiêu là có thể tập sớm bấy nhiêu. Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy hết sức căng thẳng với cuộc thi đấu ngày mai, luôn cảm thấy đòn ra chân của mình không đủ nhanh, không đủ mạnh.
Cô vẫn phải tập thêm.
Đây là cơ hội chờ đợi bao năm, cuối cùng đã có hi vọng tham gia cuộc thi giữa các võ quán, dẫu là hi vọng mong manh, cô cũng sẽ không bỏ qua!
Nhưng, tại sao hôm nay trường lại đông đúc như vậy, người đông nghịt, cả một đám đông chen chúc, không đi nổi, Bách Thảo hơi cuống.
“Có chuyện gì thế?”
Hiểu Huỳnh cũng muốn nhanh chóng quay về võ quán, tranh thủ tập. Hôm nay, không biết xảy ra chuyện gì, các lớp cấp Hai và cấp Ba ở những địa điểm khác nhau, tuy cuối cùng đều phải theo con đường chính ra ngoài cổng, vào giờ tan học dòng người luôn đông đúc, nhưng chưa bao giờ đông đúc và chen chúc như vậy!
Hít một hơi thật sâu, Bách Thảo nén nỗi sốt ruột, sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở, tính cô quá nóng nảy, dễ xúc động, là điều đại kị trong thi đấu.
“Chỗ kia kìa.”
Bình tĩnh lại, nhìn thấy nguyên nhân gây ùn tắc. Ở một chỗ cách cổng trường mười mấy mét có một đám đông học sinh tụ tập chen chúc, hình như vây quanh ai đó, người mỗi lúc càng đông khiến đường tắc nghẽn.
Từ xa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng nói cười phấn khích và xúc động từ đám đông.
Hình như có ngôi sao nào đó xuất hiện.
Có lẽ đúng là ngôi sao, bởi vì mặc dù đứng cách khá xa, cũng hoàn toàn không nhìn thấy người bị đám đông bao vây là ai. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí hâm mộ cuồng nhiệt của đám đông.
Cuối cùng, khi cô cùng Hiểu Huỳnh cố chen ra khỏi cổng trường, về tới võ quán, thay xong võ phục, chạy suốt dọc đường đến gần phòng tập, lại một lần nữa chứng kiến bầu không khí tương tự.
Bách Thảo ngơ ngác nhìn vào bên trong phòng tập.
Thấy các đệ tử mấy ngày lao vào tập luyện căng thẳng chuẩn bị cho cuộc thi tuyển thứ bảy tới lại chưa triển khai tập luyện, mà cũng vây quanh một người nào đó như đám học sinh ngoài cổng trường, hào hứng náo nhiệt, tranh nhau nói.
Bách Thảo không nhìn rõ hai người bên trong, nhưng có thể nhận ra đó là một thanh niên và một thiếu nữ. Nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó là những nhân vật xuất chúng, quanh họ như có lớp hào quang tỏa sáng, ánh mắt nóng bỏng như ánh nắng hè.
Nhược Bạch đứng ngoài đám đông đó.
Dáng người thẳng tắp, thanh tú như thân tùng, vẫn vẻ lãnh đạm thường ngày, hình như không mấy quan tâm tới hai người đang được đám đông vây quanh, nhưng Bách Thảo cảm thấy anh có gì đó rất khác.
Cô bất giác nhìn anh chăm chú.
Một Nhược Bạch rất khác người mà cô nhìn thấy hàng ngày, mặc dù thoạt nhìn vẫn có vẻ lạnh lùng xa cách cố hữu, nhưng hình như từ ngón tay đến sống lưng, mỗi tế bào trên cơ thể anh đều căng thẳng.
Nhược Bạch ngẩng đầu.
Anh nhìn cô, ánh mắt hững hờ, lạnh lùng.
Bách Thảo vội cụp mắt, đột nhiên cảm thấy mình vừa xúc phạm đến bí mật riêng tư của người khác.
“Cho cậu biết nhá, thì ra là anh Đình Hạo và chị Đình Nghi!”. Lời nói vui vẻ của Hiểu Huỳnh từ vòng trong cùng đám đông vọng ra. “Thảo nào mà chấn động cả trường học, lần này hai người đi Hàn Quốc một thời gian dài, nhất định đã học được rất nhiều điều ở võ quán Xương Hải!”.
“Có thể học được những gì từ võ quán Xương Hải.”. Đó là giọng của Sơ Vy sư tỷ. “Người của Xương Hải hoàn toàn không thể là đối thủ của anh Đình Hạo.”.
“Đúng thế! Đúng thế!”
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách nghĩ đến trận đấu lần trước với Kim Mẫn Châu, đệ tử của Xương Hải.
“Võ quán Xương Hải cũng chẳng có gì ghê gớm!”
“Mấy hôm trước Xương Hải cũng từng giao hữu với bọn em, bị bọn em đá cho lăn lóc!”
“Một nữ đệ tử của Xương Hải không đánh được bọn em, còn òa khóc hu hu!”
“Đúng thế! Đúng thế!”
“Với trình độ của họ, thách cả bốn, năm người cùng ra tay cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của sư huynh Đình Hạo! Chưa biết chừng, có khi võ quán Xương Hải phát hiện trình độ Taekwondo của chúng ta tiến bộ quá nhanh, có thể không địch nổi nên mới mời sư huynh Đình Hạo và sư tỷ Đình Nghi đến giao hữu để ăn trộm cao thủ của chúng ta!”
“Đúng, chắc chắn là thế!”
“Trước khi tôi và anh trai đến đây, lúc ở võ quán Xương Hải cũng đã nghe nói.”. Giọng thiếu nữ trong trẻo, nhẹ nhàng như làn gió xuân lướt trên mặt nước: “…Có một cô bé tên là Thích Bách Thảo đã đánh bại Kim Mẫn Châu, đúng không?”.
“Ôi, chị Đình Nghi cũng biết rồi!”, Hiểu Huỳnh vui vẻ nói: “Chính là Thích Bách Thảo đánh bại cô Kim Mẫn Châu đó. Bách Thảo giỏi lắm, cô ấy là…”.
“A, Bách Thảo cậu đến rồi!”, ngoái đầu nhìn thấy Bách Thảo đứng ngoài đám đông, Hiểu Huỳnh vội vẫy tay gọi. “Mau vào đây! Nhanh lên! Đây là anh Đình Hạo và chị Đình Nghi của võ quán Hiền Võ! Chắc chắn trước đây cậu đã nghe đến tên các anh chị ấy, đúng không?”.
Cùng với cái vẫy tay của Hiểu Huỳnh, các đệ tử của Tùng Bách cũng dạt ra chừa một lối đi, Bách Thảo nhìn thấy hai nhân vật truyền thuyết, Đình Hạo của võ quán Hiền Võ và em gái Đình Nghi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy họ.
Chàng trai tuấn tú, chói lọi như ánh mặt trời, đôi mắt sáng đang nhìn cô. Bách Thảo ngây người, bối rối cụp mắt, anh ta lại mỉm cười, như nhìn thấy một nhân vật hết sức thú vị.
Cô thiếu nữ lại mang vầng hào quang khác, đó là hào quang của ánh trăng, nhu mì và thanh tĩnh, mỉm cười với Bách Thảo đang đứng ngây ra bên ngoài đám đông, hỏi:
“Em chính là Bách Thảo?”
Thiếu Nữ Toàn Phong Thiếu Nữ Toàn Phong - Minh Hiểu Khê Thiếu Nữ Toàn Phong