People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7376 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 -
hăm chú nhìn vào tập hồ sợ bênh án, Ân Tuấn bắt mình thôi đừng nghĩ lung tung nữa. Nhưng thật vô hiệu. Cô gái có tên Tâm Như cứ hiện ra trước mặt anh với đôi mắt rưng rưng quấy rối.
Trong đời Ân Tuấn dường như mới gặp được một cô gái lạ đời như cô vậy. Mạnh mẽ, quyết liệt, đôi mắt cô lần đầu tiên làm anh phải chùn lòng, bối rối, nếu không muốn bảo là có chút run sợ.
Nhất là lúc nghe cô bảo sẽ bắt cái tên đã đụng mình ra trước đám đông làm sáng tỏ, trái tim của anh đã giật thót, đã đập lên những nhịp đập khác thường vì lo lắng. Không. Không thể nào để trường hợp ấy có thể có thể xảy ra. Trước hàng trăm ý bác sĩ, anh không thể để tên tuổi mình bị cô ta vấy bẩn.
Suy nghĩ suốt một buổi chiều, Ân Tuấn quyết định sẽ sa thải Tâm Như. Kể cũng lạ, cũng đáng ngạc nhiên khi một viện trưởng như anh phải ký giấy sa thải một viên hộ lý. Xưa nay, chuyện này, anh không bao giờ quan tâm đến. Thậm chí mặt mũi họ thế nào, cũng không thèm nhìn đến một lần.
- Sao cơ?
- Nhận tờ quyết định sa thải của Ân Tuấn, Y Loan cứ sững người ra như hóa đá. Giây lâu, cô mới kêu lên mừng rỡ
- Ồ, viện trưởng! Ông thật là sáng suốt. Cám ơn ông.
Vừa định quay lưng, Ân Tuấn bỗng quay lại, ngạc nhiên nhiều với vẻ vui mừng quá mức của Y Loan.
- Cô cũng không thích Tâm Như à?
- Vâng.
- Gật đầu, Y Loan trút luôn một hơi dài uất ức
- Chẳng những không thích mà tôi còn ghét nữa.
- Vì sao thế? - Ân Tuấn lại hỏi dù xưa nay tò mò không phải là tính của anh.
- Vì...
- Y Loan ấp úng - Cô ả cao ngạo lắm. Là hộ lý mà lúc nào mặt cũng vênh vênh, tựa như mình là bác sĩ không bằng. Thêm vào đó là bản tính gian ngoa, xảo quyệt. Lúc nào cũng tỏ vẻ ân cần, chu đáo với bệnh nhân. Thực chất chỉ muốn được họ "boa" tiền thôi.
- Có chuyện ấy sao?
- Đôi mày Ân Tuấn khẽ chau. Anh dường như không đồng ý với cách nói của Y Loan
- Mà thôi, được rồi. Quyết định sa thải đó, cô tự biết mình phải làm gì.
- Vâng.
- Y Loan mỉn cười đắc thắng
- Cảm ơn bác sĩ.
Cảm ơn? Y Loan đi lâu rồi mà Ân Tuấn vẫn còn ngẩn người ra vì hai tiếng "cảm ơn" của cô. Y Loan vừa cho anh một cảm giác như thể mình đã giúp cô một việc gì lớn lắm. Rồi Ân Tuấn lại thấy lạ lùng. Nếu Y Loan ghét Tâm Như như vậy, sao cô không đuổi? Cô là bác sĩ trưởng khoa, Y Loan có quyền hạn này mà? Thật là khó hiểu.
Càng khó hiểu hơn khi sán hôm sau, theo thường lệ, anh xuống thăm khám bệnh ở khoa cấp cứu. Vừa bước vào phòng, chưa kịp hỏi han bệnh tình, anh đã bị ngay một bệnh nhân nắm lấy tay mình.
- Viện trưởng! Có phải ông đã ký lệnh sa thải cô hộ lý Tâm Như không?
- Phải.
- Ân Tuấn gật đầu một cách ơ hờ.
Ống nghe chưa kịp gắn vào tai đã bị bà ta hỏi tiếp:
- Vì sao thế?
- À! Ờ...
- Vì lúng túng rồi chợt nhớ lời Y Loan, Ân Tuấn nói
- Vì cô ta thường lợi dụng quyền hạn của mình quấy nhiễu làm tiền bệnh nhân, nên...
- Có phải bác sĩ Y Loan nói với viện trưởng không?
Chẳng để Ân Tuấn nói hết câu, bà ta lập tức cắt ngang bằng một giọng bực mình:
- Đúng là gắp lửa bỏ tay người. Toàn vu khống, toàn bịa đặt.
- Ngưng một chút, bà hạ giọng
- Viện trưởng đừng tin lời bác sĩ Y Loan. Cô ta vì ganh ghét với Tâm Như thôi.
- Ganh ghét?
- Ân Tuấn trợn mắt rồi bật phì cười. Xưa nay anh chưa nghe chuyện một bác sĩ phải ganh ghét cùng một hộ lý bao giờ.
- Thật đó. Thấy Ân Tuấn phì cười, bà nghiêm giọng.
- Tôi không nói đùa đâu. Bác sĩ Y Loan ganh ghét vì thấy chúng tôi yêu mến Tâm Như, mà không yêu cô ấy.
- Yêu mến Tâm Như ư?
- Ân Tuấn thôi không cười nữa.
Bà ta nhẹ gật đầu:
- Phải. Không chỉ yêu mến mà tôi còn biết ơn cô ấy nhiều lắm đó. Nói bác sĩ đừng buồn, chứ tôi nói thật. Khắp bệnh viện, và cả thế gian này nữa, không có một người nào tốt bằng cô ấy đâu. Bác sĩ nhìn xem, có phải bệnh tình của tôi đã giảm thuyên nhiều không?
Để ý nhìn kỹ, bây giờ Ân Tuấn mới nhận ra. Sắc mặt bà bừng sức sống, dường như hồng hào hơn và lạ thật. Nếu như nhớ không lầm thì từ lúc bước vào đến bây giờ, bà chưa bị một cơn ho nào cả. Phép màu nào đã làm bà phục hồi nhanh thế?
- Là Tâm Như đó.
- Như đọc được ý nghĩ của Ân Tuấn, bà đáp như khoe
- Chính cô ta đã làm tôi được hồi sinh lần thứ hai. Không phải bằng phép nhiệm mầu, cũng không phải bằng những viên thuốc tròn tròn. Cô ấy đã thuyết phục con gái tôi đến thăm hỏi tôi. Bác sĩ biết không? Con tôi còn hứa sẽ cho cháu ngoại tôi vào thăm tôi nữa, nếu tôi chịu uống thuốc theo liều bác sĩ.
- Thế trước đây, bà uống thuốc chẳng đúng liều sao?
- Ân Tuấn ngạc nhiên.
Bà khẽ mỉm cười, biết lỗi:
- Lúc đó bị con gái tôi bỏ mặc, tôi buồn chán, chỉ muốn chết. Nên bao nhiêu thuốc bác sĩ cho, tôi đều đem bỏ cả.
Thảo nào. Ân Tuấn thở dài vỡ lẽ. Bà ta không uống thuốc, vậy mà bao nhiêu đêm dài anh cứ vắt óc ra mà nghĩ. Không hiểu sao bệnh tình của bà ngày cứ một tăng lên, trong khi mình đã sử dụng đến loại thuốc cực mạnh, cực tốt rồi?
- Tại sao lại như thế được?
- Ân Tuấn giận run người, anh quay sau gọi lớn
- Y tá trực đâu? Bệnh nhân bỏ thuốc tại sao không phát hiện ra? Bổn phận của cô là gì hả?
- Dạ.
- Cô y tá trực từ lúc nghe bà nói mình bỏ thuốc đã sợ xanh mặt, đứng nép vào tường. Giờ nghe Ân Tuấn hét, mới run run bước lên một bước
- Xin lỗi viện trưởng. Em vô ý.
- Vô ý? Ân Tuấn hét lớn
- Hai từ "vô ý" nói ra nghe dễ của cô suýt chút đã giết chết bệnh nhân rồi, cô có biết không? Hừ! Trách nhiệm như vậy thì làm điều dưỡng cái quái gì? Từ ngày mai, cô khỏi đi làm nữa.
- Viện trưởng!
- Cô y tá rưng rưng
- Em xin lỗi.
- Không lỗi phải gì.
- Ân Tuấn khoát tay
- Lập tức biến khỏi mắt tôi. Tôi không thích sử dụng những người vô trách nhiệm thiếu tinh thần phục vụ bệnh nhân.
- Nếu vậy thì sao viện trưởng lại đuổi một người tận tụy đầy trách nhiệm như Tâm Như chứ?
- Người đàn bà quay trở lại vấn đề của mình.
Ân Tuấn gỡ ống nghe ra khỏi tai, bực dọc:
- Cô ta chẳng trách nhiệm gì. Làm ra vẻ chỉ muốn nhận được từ bệnh nhân tiền thưởng thôi.
- Xin viện trưởng đừng hiểu lầm.
- Bà ta kêu to khi thấy Ân Tuấn dợm bước ra
- Tâm Như hoàn toàn không làm vì tiền. Cô ấy chưa bao giờ nhận tiền "boa" của chúng tôi đâu.
Hừ! Bỏ mặc ngoài tai lời cầu khẩn của bà, Ân Tuấn bước sang phòng bên cạnh. Nơi đâu và nhiều nơi khác nữa, nơi nào anh cũng nhận được lời cầu xin của bệnh nhân. Cũng một cách nói giống như nhau, rằng Tâm Như đã không phục vụ họ vì tiền. Cô chăm sóc họ bằng tấm lòng nhân hậu và ngược lại, bệnh nhân cũng đối với cô bằng tất cả yêu thương, kính trọng.
Bực mình, thật bực mình không thể tưởng. Đặt cây bút xuống bàn rồi bẻ cho những khớp xương tay kêu răng rắc, Ân Tuấn bực bội cho bản thân mình. Sao lại phải bận tâm vì một chuyện kể ơn như vậy? Đuổi một cô hộ lý thôi. Thế mà... cứ băn khoăn, suy nghĩ như đứng trước một căn bệnh trầm kha nan giải vậy.
Thôi, thôi. Đậy tập hồ sơ lại, Ân Tuấn quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa. Dù sao thì mình cũng đuổi cô ấy rồi, bận tâm làm gì?
Cốc... cốc... cốc.
Tâm trí chưa kịp thảnh thơi, tiếng gõ cửa đã vang lên dồn dập. Ân Tuấn lại phát sùng lên. Cáu kỉnh, anh gắt nhẹ:
- Ai đó? Vào đi!
Cánh cửa nhè nhẹ mở, Chí Bằng bước ngay vào. Nhận ra vị bác sĩ gây mê nổi tiếng nhất khoa phẫu thuật, mặt Ân Tuấn giãn ra:
- Phòng phẫu thuật có vấn đề sao?
Bước thẳng đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi đối diện với Ân Tuấn, Chí Bằng cất giọng ôn tồn:
- Phòng phẫu thuật không có vấn đề. Thưa viện trưởng, hôm nay tôi đến gặp ông vì một chuyện riêng, không thuộc phạm trù bệnh viện.
Chuyện riêng ư? Đôi mày Ân Tuấn khẽ chau. Anh không thíc bị làm phiền bởi chuyện riêng của bất cứ ai đâu. Tuy nhiên vì lịch sự, anh phải nở nụ cười:
- Chuyện gì thế?
- Số là...
- Hàm răng cắn nhẹ bờ môi, Chí Bằng sau vài giây ngừng rồi nói thẳng
- Nếu vì chuyện hai đứa bé sinh đôi mà viện trưởng đuổi Tâm Như thì thật là oan cho cô ấy.
- Lại Tâm Như? Quái! Hôm nay, mọi người hết đề tài hay sao ấy? Lúc nào cũng Tâm Như, Tâm Như cả. Như thể cô ấy là trung tâm của viện không bằng.
- Cả anh cũng vào xin cho cô ấy ư?
- Ân Tuấn hỏi, vẻ bất ngờ
- Tôi thật không hiển Tâm Như có ma lực gì khiến mọi người tin yêu như vậy?
- Chẳng ma lực gì đâu.
- Chí Bằng khẽ mỉm cười, đôi mắt như sáng ngời lấp lánh
- Cô ấy được mọi người tin yêu chỉ vì cô ấy có một trái tim nhân hậu, biết sông vì mọi người thôi.
Sống vì mọi người? Ân Tuấn nhẹ trề môi. Cái chân lý này không tồn tại tự điển sống của anh. Và anh cũng không tin rằng nó có tồn tai trên thế gian này. Chí Bằng và mọi người chẳng qua bị Tâm Như lừa cả.
- Nên sự ra đi của cô ấy sẽ là một tổn thất lớn cho bệnh viện.
- Thấy Ân Tuấn cứ lặng yên, Chí Bằng nói tiếp
- Với tư cách một bác sĩ, tôi thiết tha xin viện trưởng cho Tâm Như được trở về. Vì lợi ích của bệnh viện và cũng vì bản thân cô ấy.
- Nếu như tôi bảo không đồng ý?
- Ân Tuấn muốn nhìn rõ hơn trái tim bác sĩ Chí Bằng.
- Thì tôi sẽ xin từ chức ngay theo cô ấy.
- Chí Bằng nói ngay như đã có chủ kiến từ đầu.
- Từ chức?
- Đôi mắt Ân Tuấn mở tròn. Đã biết trước Chí Bằng sẽ có phản ứng sau câu nói của mình, nhưng Ân Tuấn không ngờ... anh ta dám đem cả sự nghiệp của mình bảo vệ cô gái ấy
- Anh định uy hiếp tôi phải không?
- Tôi không uy hiếp viện trưởng
- Chí Bằng trầm giọng
- Tôi chỉ nói bằng tất cả chân tình. Xin bác sĩ đừng đuổi Tâm Như. Thế gian này không dễ kiếm một người như cô ấy.
Điều này thì Ân Tuấn có thể tin Tâm Như đúng là một cô gái khác lạ trong đời. Không thì... Ân Tuấn đâu phải nhọc lòng bận bịu. Hừ! Nghĩ thật buồn cười. Chỉ là một cô hộ lý bị đuổi thôi, lại kéo theo cả một bác sĩ chuyên khoa tài giỏi của ngành phẫu thuật.
- Liệu cô ta có đáng cho anh hy sinh lớn thế không?
- Hoàn toàn xứng đáng.
- Chí Bằng gật đầu ngay
- Để viện trưởng hiểu về Tâm Như hơn, có lẽ tôi phải kể anh nghe hoàn cảng hiện tại của cô ấy.
- Hoàn cảnh? Tâm Như có hoàn cảnh gì?
- Hỏi rồi ngồi nghe Chí Bằng trầm giọng kể.
Ân Tuấn như quên mất lần đầu tiên trong cuộc đời, mình lắng nghe chuyện riêng tư của người khác. Mà người khác ấy lại là một người con gái nữa.
Có chuyện ấy thật sao? Nghe Chí Bằng kể mà tâm tư Ân Tuấn cứ ngẩn ngơ, ngớ ngẩn. Thì ra hoàn cảnh của Tâm Như như đặc biệt hơn anh tưởng tượng nhiều. Câu chuyện của cô lạ lùng, hy hữu như một tình tiết lỳ kỳ của quyển tiểu thuyết hay. Quên mất cương vị của mình, Ân Tuấn hỏi:
- Vậy ra, đến nay, Tâm Như vẫn sống với lão già quét chung cư, và cố dành dụm tiền cho ông ta phẫu thuật tim ư?
- Đúng vậy.
- Chí Bằng gật đầu, nghe lòng đầy hãnh diện
- Được quen một người như Tâm Như, quả thật là may mắn.
- Ngu ngốc!
- Nhưng Ân Tuấn chẳng thấy chút cảm phục nào. Mím môi, anh nhẹ lắc đầu
- Đúng là ngu ngốc quá. Việc gì phải lo cho người ta chứ?
- Cô ấy không ngu ngốc đâu.
- Cảm thấy tự ái, Chí Bằng cãi
- Đó là vì cô ấy biết thương người.
- Mặc kệ cô ta với tấm lòng bao la, nhân hậu ấy.
- Chợt nhận ra mình đã thâm nhập quá sâu vào tâm hồn một cô gái, Ân Tuấn vội gãi đầu
- Một khi tôi đã quyết định thì không thể thay đổi được đâu. Anh muốn nghỉ theo cô ấy thì cứ tự nhiên.
- Tôi thật không ngờ
- Đứng bật lên khỏi ghế Chí Bằng như giận dữ
- trái tim của viện trưởng lạnh lùng, chai cứng như đá vậy. Đây là đơn từ chức của tôi, xin gửi viện trưởng.
Nói xong, Chí Bằng rút từ trong cặp da ra một tờ đơn đánh sẵn, rồi quay lưng bước vội. Ân Tuấn ngơ ngẩn nhìn theo như thầm nói: "Mình đã quyết định đúng hay sai?" Thật tình, anh không muốn mất Chí Bằng chút nào. Trong đội ngũ bác sĩ gây mê của phòng phẫu thuật, Chí Bằng là người có tay nghề cao nhất. Anh dự định trong một thời gian nữa sẽ rút anh ta sang viện tim làm trợ lý cho mình. Vậy mà... Chí Bằng thật ngu ngốc. Vì một cô hộ lý chẳng ra gì đành đánh mất tương lai của mình đi.
- Viện trưởng! Viện trưởng!
Cánh cửa bỗng xộc ra, không báo trước làm Ân Tuấn giật bắn người lên. Đôi mắt mở to giận dữ dù nhận ra người đang đứng trước mặt mình là cô bác sĩ Y Loan xinh đẹp.
- Xin anh hãy thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
Lại Tâm Như? Ân Tuấn thấy đất trời như đảo lộn. Anh rít lên:
- Cô có biết phép lịch sự tối thiểu không? Tại sao vào phòng, cô không gõ cửa?
- Dạ...
- Bây giờ mới nhận ra mình quá đường đột, Y Loan cúi thấp đầu lo sợ
- Xin lỗi viện trưởng. Em vì quá nóng lòng nên quên mất...
- Nóng lòng? Nóng lòng chuyện gì chứ?
- Ân Tuấn trừng đôi mắt
- Cô Tâm Như kia đã làm điên đảo đầu óc các người hết rồi, có phải không? Hết Chí Bằng rồi đến cô xin cho cô ta. Đừng quên, lúc trước, chính cô là người đã vui mừng ra mặt khi nghe tôi sa thải Tâm Như.
- Dạ, em nhớ.
- Y Loan cúi thấp đầu buồn bã
- Và đến tận bây giờ kia còn hiệu lực. Nhưng mong hiệu trưởng hiểu cho... em không thể mất Chí Bằng.
- Cô không thể mất Chí Bằng?
- Ân Tuấn chợt hiểu ngay. Thì ra cô bác sĩ Y Loan này đã yêu thầm chàng bác sĩ Chí Bằng nên không muốn xa anh ta đây.
- Vâng.
- Đọc được ý nghĩ từ ánh mắt Ân Tuấn, Y Loan gật đầu
- Em yêu Chí Bằng... nên... Nếu anh ta rời bệnh viện thì... em cũng theo anh ta mất.
- Sao, cô lại muốn xin nghỉ à?
- Ân Tuấn bắt đầu nghe choáng váng.
Chuyện không nhỏ thật rồi. Mất một Chí Bằng đã là một tổn thất lớn cho bệnh viện. Nay, nếu để cô bác sĩ trưởng khoa tài giỏi nhất phòng cấp cứu ra đi thì... có lẽ bệnh viện của anh phải đóng cửa thôi. Bởi bác sĩ tuy có nhiều, nhưng kiếm một nhân tài đâu có dễ. Ai lại dám bảo đảm sau Y Loan sẽ không có bác sĩ khác vì cô mà xin nghỉ nữa. Mà tất cả chuyện rắc rối này đều từ cô Tâm Như mà ra cả. Không lẽ chỉ vì một con tốt mà đành phải thí cả xe lẫn mã cho một cuộc cờ đang chiếm thế thượng phong?
- Thôi, được rồi. Cô ra bảo Chí Bằng đừng đi nữa.
- Suy nghĩ một hồi, tính toán thiệt hơn, Ân Tuấn đành nhượng bộ
- Tôi thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
- Viện trưởng đã nhận lời?
- Như chưa tin, Y Loan còn hỏi lại.
Nhận được cái gật đầu của Ân Tuấn. Cô mừng quá, nhảy cẫng lên:
- Ồ! Hay quá! Em phải chạy tìm Chí Bằng ngay mới được.
Nhìn Y Loan hớn hở chạy đi ngay, Ân Tuấn bỗng nghe lòng trống rỗng một cách lạ lùng. Trạc tuổi họ, sao trông anh già nua quá. Có thật là trái tim của anh đã hóa thành đá như Chí Bằng nói để không còn biết rung động là gì? Ba mươi hai tuổi, anh vẫn chưa có được một mái gia đình theo đúng nghĩa.
Thiên Thần Không Cánh Thiên Thần Không Cánh - Hạ Thu