You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 907 / 9
Cập nhật: 2017-08-25 16:08:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cơn Mưa Không Dừng Lại - Hoàng Thanh Hương
ánh cổng mở he hé, sân rải rác lá dâu vàng héo, mấy chậu hoa cảnh khô róc, đất trên bề mặt văn tròn trăng trắng. Cái va ly kéo nặng nề sau chân, vướng vào khấc cửa lôi mãi không bật qua được. Mệt mỏi cô thả ngang ngay cửa bước như lê vào phòng khách, thả người xuống nệm ghế. Cổng ngõ tênh hênh. Chuyến xe đường dài khiến cô lử lả vì say. Có tiếng động trong phòng, cô cất tiếng gọi: Huệ à. Tiếng động lớn dần, tiếng thở, tiếng vật gì đó lăn trên nền sàn, cô giơ tay giữ ngực, cảm giác gấu váy rung rung theo mỗi nhịp run rẩy. Hai đôi dép vải lộn xộn trước cửa, cô rùng mình, cánh cửa lộ một khoảng đủ để cô nhìn rõ tấm lưng bóng mồ hôi của anh, đôi chân ngăm ngăm của Huệ.
Tiếng sập cửa phòng khiến họ giật nảy, Huệ ôm quần áo thút thít chạy vụt. Tờ lịch đỏ chói ngày chủ nhật, chỉ còn 5 ngày nữa là Tết. Anh vật xuống đống chăn nệm sực nồng mùi mồ hôi xen mùi sữa tắm hương nhài dịu mát bay ra từ góc buồng, nơi tiếng nước đang xả rào rào và tiếng ho sặc của cô.
Cô không bắt anh ngủ riêng, gần một tháng cô không lần nhìn anh, bữa cơm nặng nề trôi qua mỗi ngày, con Huệ không được cô cho nghỉ việc, nó quỳ lạy xin tha thứ, nhìn nó khóc cô càng điên tiết. Cái Tết đầu tiên trong đời cô để nhà cửa trống trơ, không hoa quả mứt rượu, không chuông khánh. Cô gầy đi nhưng vẫn rực rỡ trong những trang phục hợp mốt, thanh lịch nói cười khoác tay anh về thăm hai bên gia đình, còn anh hơi chút là giật mình, đi đứng lúng túng, nhiều lần cô phải nhắc anh tập trung lái xe. Cô nén thở dài, lồng ngực như đeo đá cục, chỉ muốn hét lên, gào oang oảng cho bõ ấm ức nhưng không thể, sĩ diện của người đàn bà mang danh trí thức, có lúc cô cười vào mặt mình trong gương. Cô dành toàn sức cho công việc, những hôm cô không về trưa, anh lên cơ quan đón, cô lạnh lùng:
- Hai vị cứ tự nhiên.
Anh lùi lũi đi, cô biết câu nói của cô làm anh thêm đau đớn, ân hận và những buổi trưa như thế anh thường nhịn rồi lên cơ quan, nhưng cô mặc kệ. Đó là cách cô trừng phạt anh. Huệ trốn về quê, nó không chịu đựng nổi khuôn mặt lạnh lẽo của cô và cái nhìn dặt vặt hối lỗi của anh. Nó thừa biết nó chẳng là gì trong suy nghĩ của anh nhưng nó yêu anh phát điên, nếu hôm ấy nó không cố tình cạ cưỡm khi cạo gió cho anh thì anh chắc cũng không đè nó ra vội vã. Nó mê anh như bị bỏ ngải, nó ăn cắp hình thẻ trong hộc bàn làm việc của anh giấu dưới gối, hằng đêm khi cả hai đã ngủ hay đi khỏi nhà nó lấy ra nâng niu ngắm nghía say sưa, nói với tấm ảnh đủ thứ chuyện trên đời bằng giọng điệu âu yếm, nũng nịu. Anh hiền và đẹp hơn tất cả những người đàn ông mà nó từng thấy từ khi nó biết liếc trộm bọn con trai. Cô lúc nào cũng bận. Nhiều hôm chỉ có nó và anh ở nhà, hai người đã cùng ăn cơm nói chuyện thật vui. Nhiều đêm nó không ngủ được vì nhớ và thèm được như cô đang cười đùa nhún nhẩy trong lòng anh. Nhiều đêm nó nín thở ghé mắt nhìn qua rèm trộm xem cảnh họ yêu nhau mà tim muốn nhảy khỏi ngực, cơ thể căng bỏng như có lửa thiêu. Nó mơ được ân ái với anh, tỉnh dậy nó đỏ mặt đi vội vào phòng tắm. Anh yêu vợ lắm, cưới nhau năm năm mà chưa có con, đi hết các bệnh viện lớn nhỏ bác sĩ bảo cô có bệnh ở buồng trứng nên không thể sinh nở, mỗi lần đi khám về cô buồn phờ phạc, có lúc nó nghe thấy họ bàn nhau xin con nuôi, nhưng cô không chịu, cô bảo sẽ tìm người đẻ thuê, anh sẽ có một đứa trẻ bụ bẫm thông minh giống cha. Nó ước ao mình được làm người đẻ thuê cho anh, nó mơ đến lúc được nằm bên anh, thụ thai đứa con từ lâu anh mong đợi. Cả đời nó chỉ mong đem lại niềm vui cho người mà nó thầm yêu quý hơn bản thân. Công việc nhà họ nhàn, căn nhà không quá rộng, thiết kế giống những ngôi nhà ở trong phim nó hay xem trên ti vi, trong nhà cái gì cũng sạch bóng và chạy bằng điện, một đứa từ bé đến giờ chỉ luẩn quẩn ở cái làng miền núi heo hút giờ được ở thành phố thấy cái gì cũng mới mẻ, hấp dẫn. Nó nhớ lại ngày nó gặp cô lúc làm chân chạy hàng ở nhà bà con xa, cô tới cửa hàng đặt mua cà phê cho cơ quan làm quà biếu, nó ngắm trộm cô vì cô đẹp như mấy cô diễn viên trong phim, lúc cô đi qua nó nghe thơm ngát mùi hoa hồng, họ nói chuyện thật lâu, thỉnh thoảng liếc nhìn nó, đến tối bà cô họ gọi nó lại nhủ:
- Chỗ cái cô hồi chiều ấy là bạn thân của tao, cô ấy giàu có lắm, nhà họ đang cần người giúp việc, thấy mày sáng sủa họ muốn đưa về, ý mày thế nào?
- Cháu đang làm cho cô mà?
- Thì vẫn biết, nhưng chỗ họ là mối hàng sộp của tao vả lại qua đấy cũng nhàn hạ hơn ở đây, lương cũng dầy.
- Tùy ý cô, cháu thì sao cũng được. - Nó trả lời thế nhưng trong bụng chả mấy thích chuyển việc vì nó bắt đầu thạo công việc ở xưởng và nó cảm giác anh Hồng đứng máy xay hình như mến nó.
Một chiều trời mưa nhỏ, anh Hồng trùm lên người nó chiếc áo mưa màu vàng trong suốt chở nó đến nhà cô, nó bần thần mãi mới bấm chuông cổng. Anh Hồng chẳng nói tiếng nào thả nó xuống là quay xe đi liền. Tự dưng nó ứa nước mắt, ngỡ đang bị bỏ rơi.
Cuộc sống vẫn diễn ra như nó vốn thế, cô cũng dần nguôi ngoai, đàn ông nào chả thích ăn ngon và gái, biết anh chỉ nhất thời động lòng, lỗi cũng tại cô, lắm khi mải việc mà sao lãng chăm chút anh, từ ngày Huệ đi cô phải về nhà sớm hơn các buổi chiều lo cơm nước. Bữa cơm có canh nóng, cá kho tiêu thơm phức, tiếng bát đũa va vào nhau lách cách cũng khiến hai người bớt xa cách. Sau chuyện với Huệ anh trầm lặng hơn, nỗi ân hận dày vò anh từng ngày từng đêm khiến anh rộc đi, da mét xanh và tóc lấm chấm vài sợi bạc, cô thôi nằm quay lưng lại, đã gác đầu lên cánh tay anh mỗi đêm và hôn nhẹ anh trước khi ngủ, nhưng mỗi khi anh định âu yếm, cô co rúm đờ đẫn. Anh chỉ còn biết luôn miệng xin lỗi và úp mặt vào lưng cô thức đến sáng. Có nhiều thứ cần phải chờ thời gian làm cho bạc phai đi, những ám ảnh càng cần phải có thời gian, cô và anh đều hiểu thế và đành đợi.
Cô hay tin Huệ có thai từ bà cô họ, bà cứ nắm tay cô mà van: Em thương tình mà tha tội cho nó, tội lỗi này có phần tôi trong ấy, nó giờ bụng mang dạ chửa, sống nhục nhã ở quê đấy, cho đáng đời cái thứ lang chạ. Tự nhiên lòng cô bừng bừng giận dữ rồi hả hê nhưng chợt lóe lên một tia hy vọng, dù gì đó cũng là giọt máu của anh, biết mình chẳng bao giờ có được diễm phúc như bao người đàn bà khác, cô hận ông trời, cô thèm đến lồng lộn một đứa con quẫy đạp trong vòm bụng, có những thời gian cô luôn tưởng tượng mình có thai, cô ăn chua, đi đứng nhẹ nhàng, nôn ọe khi gặp mùi đồ ăn chiên xào… vòi vĩnh anh mua hình em bé đẹp về treo khắp các phòng, anh lặng lẽ chiều chuộng cô và thở dài. Cô gần như mất trí lúc dòng kinh đỏ bầm tuôn xuống bệ cầu, cô tức tối vứt tung tất cả những thứ có trước mặt, gầm gừ như bị điên, đập đầu vào tường đến chảy máu, cài chặt cửa buồng ngồi khóc uất ức mặc tiếng anh đập cửa nài nỉ dỗ dành. Anh yêu cô và bao lần từng nói: Anh luôn yêu em và vẫn yêu em nhiều kể cả chúng ta không thể có em bé. Em đừng bao giờ nặng nề vì điều đó. Anh không suy nghĩ gì, thật đấy. Nhưng cô biết dù yêu cô vô tận anh vẫn ước ao có một đứa bé để cưng nựng bồng bế, để cuối tuần cả nhà đưa nhau về ông bà nội ngoại thăm chơi như bao cặp vợ chồng khác, được dắt díu chạy đùa trong công viên những đêm trăng rằm… Bây giờ anh sắp có nó, đứa con anh thụ thai với người đàn bà không phải cô. Tim cô như vỡ vụn, mắt lòa nhòa bởi màn nước mỏng không thể kiềm chế. Nợ đời, trớ trêu. Cô quyết định lên quê Huệ. Hai người ngồi đối diện, nhìn vào vồng bụng to tròn sau lớp áo khoác gió của Huệ, cô chậm rãi:
Minh họa: Phạm Minh Hải
- Về dưới đó mà sinh nở, tôi sẽ lo cả, đứa bé này nên để cha nó và tôi nuôi dạy. Em còn trẻ, nên tìm lấy một đám mà gửi đời. Em biết đấy tôi không sinh nở được, chuyện qua thì cho qua.
- Lạy cô, em là đứa có tội, cô nuôi con em để đời nó có chút hy vọng, em đội ơn cô cả đời cả kiếp. Em chỉ xin thỉnh thoảng cho em đến ngó nó một chút rồi đi ngay. Dù gì cũng là máu thịt em rứt ruột… hu hu...
- Ai cấm em đến thăm nó. Thôi, thu xếp đi tuần tới tôi cho xe lên đón. Cố mà giữ gìn, tôi đã lo xong chỗ ăn ở cho em rồi.
Cô đưa khăn giấy cho Huệ chấm nước mắt, vỗ nhẹ vào lưng nó rồi bước chậm chạp ra ngoài. Chiều xóm núi mù mù sương và lành lạnh. Dưới phố giờ này tan tầm.
Tết năm nay vợ chồng cô bận búi xúi, thằng Quạt Mo bò lê la trên nền thảm nhìn ba mẹ dọn dẹp trưng treo, anh đang sắp ban thờ, mâm ngũ quả đủ sắc màu, mứt rượu đủ đầy. Cô nghiêng ngó chỉ anh xích bên này dịch bên kia cho cân xứng, ánh mắt long lanh, âu yếm nhìn anh nhìn con, nhìn căn phòng sáng bừng trong đủ thứ màu sắc Tết, thằng cu bám gấu quần mẹ miệng dẩu dẩu đòi bế, cô phủi tay nâng nó lên nựng nịu:
- Ngậm bậy bẩn hết miệng xinh của mẹ rồi, măm bột nào, con tôi đói rồi. - Cô gọi vọng xuống nhà bếp:
- Bà Thảo ơi, pha bột cho Quạt Mo nào.
Anh cắm nén nhang, thành kính lạy ba vái rồi xuýt xoa khấn cầu, mùi nhang thoảng nhẹ tan loãng khắp nơi, trong cô như có một dòng nước xanh biếc mát dịu vỗ về, cô dựa vào người anh tủm tỉm:
- Tết này ba Quạt Mo lì xì cho mẹ phong bao to nha.
Anh ngùi ngùi ấp đầu vào ngực cô, rồi đỡ lấy thằng bé đang bò níu chân mẹ ọ ẹ.
Cái cảm giác được vui vầy hú hí với một đứa trẻ thật lạ, nó làm cô mềm dịu và tươi tắn lạ thường, cô tất bật với nó cả ngày cả đêm mà không thấy mệt, cái bàn tay nhỏ xíu trắng hồng của nó bấu vào mặt cô khi chơi đùa, khi ăn, ngủ khiến trái tim cô rộn rã, sung sướng không thể tả, cô trào nước mắt hôn tới tấp lên khuôn trán xinh xinh của con và quên hết.
Từ ngày trao con cho vợ chồng cô hơn năm Huệ chưa đến lần nào, nghe đâu nó theo anh đứng máy xay cà phê ở xưởng bà cô họ xa vào Đăk Lăk lập nghiệp, lúc tới nhận thằng cu, cô đưa nó gói tiền nhưng nó không nhận, cứ ôm chặt cô mếu máo, nước mắt lem ướt một vạt ngực áo cô. Đời đàn bà khổ lắm, cái khổ ấy nhiều khi ngậm đắng nuốt cay một mình, cô buồn nỗi buồn của người đàn bà bất lực không thể có đứa con do chính mình thai nghén, Huệ khổ nỗi khổ của người đàn bà đơn phương yêu chồng người, sinh con mà không được nuôi một ngày. Đời người ta có số phận, có duyên nợ, cô nghĩ có lẽ đây là duyên nợ mà ba người mắc với nhau ở kiếp này. Dúi vào tay nó bọc tiền cô nghẹn ngào:
- Yên tâm mà đi đi, thằng bé đã có tôi và cha nó lo.
Cô ấp đứa bé đỏ hỏn vào lòng đi như chạy khỏi bệnh viện sợ Huệ thay đổi, cả tháng sau đấy ngày nào cô cũng khóa chặt cổng phấp phỏng lo Huệ đến đòi đứa bé. Cô kể cho anh nghe về thằng cu, anh quỳ dưới chân cô nước mắt nối nhau rơi. Hai vợ chồng ngồi bên thằng bé hết đêm ấy, mỗi người một dòng suy nghĩ riêng và chỉ từ sau đêm ấy cô mới biết mình yêu thằng bé như ruột thịt và đã tha thứ.
Năm nay mưa xuân muộn, mọi năm độ này trời đã lây phây, mẹ sinh cô vào mùa hạ, những cơn mưa cuối hạ rào rào xối xả rồi nghỉ bặt, anh sinh vào mùa đông, đêm đó mưa phùn gió bấc lạnh cắt gan ruột, ông nội chất một đống gộc tre trong cái chậu sành mẻ đặt ngay mép giường mà mẹ anh vẫn rét tím tái. Cuộc đời cô như có nợ với những cơn mưa, thằng Quạt Mo cũng đẻ vào một ngày mưa do ảnh hưởng bão, cô ngồi đợi Huệ sinh trong những cơn gió giật quằn quã ngoài cửa sổ và tiếng thét đau đớn trở cơn của nó, tiếng khóc thằng bé bị tiếng mưa át đi lúc rõ lúc mờ, phải căng tai mới nghe nổi. Từ khi lấy anh lúc nào cô cũng ước được đau đớn như thế, tự dưng nghe bụng dưới cũng quặn thắt như có ai lấy dây thít… Đang lan man hồi tưởng về những cơn mưa như được sắp đặt vào đời mình, chuông cổng leng keng. Cô ngó ra, bóng hai người co ro đứng chờ, có lẽ mấy cô bác ở quê ra, Tết năm nay rét đậm, anh đang ầu ơ con ngủ, cô với áo khoác chạy ra mở cửa. Mưa bám nhẹ trên tóc và áo. Cả ba đi vào, tiếng bước chân nhẹ đến nỗi cảm giác không đụng đến nền gạch, không nghe tiếng cô anh hỏi với ra:
- Ai thế em?
- …
- Vợ chồng em chào… ạ.
Anh đứng ngây nhìn hai người đang cúi chào trước mặt, cô ngồi xuống ghế từ lúc nào, khuôn mặt mơ hồ, gọng kính trễ xuống sống mũi. Bắt đầu có tiếng thút thít, anh mời họ ngồi, rót nước trà gừng đẩy về phía họ, người đàn bà vò vò gấu áo lí nhí:
- Tiện đường vợ chồng em về quê, đến xin cô cho nhìn cháu một tẹo rồi đi ngay.
Cô bế thằng bé đặt vào lòng Huệ, thằng bé lạ hơi khóc ẩy ra, Huệ xiết nó vào lòng đứng lên rung rung:
- Cu chó ghét quá, biết lạ cơ đấy. Tôi bồng tí rồi tôi phải đi, chắc cả năm nữa mới gặp, thế mà lẫy à, hư à?
Chồng Huệ ngồi im nhấm nhấp ly trà bốc khói nghi ngút, vầng trán nhiu nhíu. Không khí ngồm ngộp, lặng phắc và ngượng ngập, chỉ có tiếng nựng con nuốt nghẹn của Huệ và tiếng u ơ của thằng bé. Cô ngó lơ mơ những hạt mưa li ti bắn vào cửa kính, vẩn vơ nghĩ không biết bao giờ cơn mưa kia dừng lại, lòng cô trồi lên những khó chịu và lo lắng mơ hồ, như cả sự ghen tị khi thấy Huệ vừa khóc vừa ủ ấp nựng vỗ con.
Một lúc, Huệ trả con về cho cô, mặt nó đỏ sưng vì rét vì tủi, nó lại lí nhí:
- Cám ơn cô, trăm nhờ cô thương em… Nó lại khóc, gục mặt vào cái nón mới quai nâu nức nở, anh chồng nắm vai vợ dỗ dành:
- Ơ hay nhỉ, sao năm mới đến chúc Tết vợ chồng bác ấy mà cứ khóc lóc thế. Cu tí được thế này là phúc lắm đấy, thôi chào hai bác vợ chồng em đi kẻo muộn xe.
- Thế vào trong đó làm ăn thế nào? - Cô cất lời.
- Dạ, đủ sống thôi ạ.
- Ờ, thế cũng mừng, làm lụng vừa thôi nhìn em xanh lắm.
- Nhà cháu có thai được hai tháng rồi, đang nghén chả ăn được gì, năm nay dành dụm được chút cháu dẫn nó về ra mắt đằng nội.
- Mừng cho vợ chồng em. - Chị nắm tay Huệ bóp nhẹ, thế là sinh cuối năm nhỉ?
Chị trao con cho anh, đến đầu tủ xếp ít quà vào túi, tìm ví lấy tiền mới bỏ phong bì đặt vào tay Huệ.
- Vợ chồng tôi gửi biếu ông bà hai bên, năm mới bình an.
Huệ ngân ngấn nước mắt nhận gói quà từ tay cô, run run theo chồng bước ra cổng, lúc lúc ngoảnh lại nhìn thằng cu đang toe miệng cười. Cô đưa họ ra tận đường, mưa lây phây dính đầy tóc và áo. Mưa rơi cả vào mắt rằm rặm.
Anh chạy ra đưa cô vào nhà. Những cơn gió bị chặn lại sau tiếng sập nhẹ của cánh gỗ mới đánh vécni. Căn phòng ấm áp và thơm mùi hương hoa. Cô ôm con đứng sát bên cửa sổ nhìn khu vườn nhỏ ướt rượi xanh non. Và anh cũng sát bên cô im lặng tự lúc nào.
Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh - Nhiều Tác Giả Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh