As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 5
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ó một con cá voi tên là Forever Alone. Nó có tên như thế là vì từ khi được con người phát hiện cho đến nay, đã hơn ba mươi năm trôi qua rồi, nó vẫn là một con cá voi cô độc, lang thang giữa đại dương bất tận. Nó không thể tìm cho mình một bạn đời, thậm chí chỉ là một con cá đồng loại khác làm bạn, đơn giản là vì trong khi hầu hết đồng loại của nó giao tiếp với nhau ở tần số 15 – 20 Hz, thì nó lại phát tín hiệu ở tần số 51,75 Hz. Vì thế, nó không thể giao tiếp với đồng loại. Mãi hoài cô đơn.
Tôi luôn tự hỏi lòng: Tại sao giữa biển người mênh mông này lại có một số người không thể tìm cho mình một bàn tay ấm, một trái tim có cùng nhịp đập. Có phải họ cũng giống như con cá voi cô đơn kia, vì nhịp đập trái tim họ không giống như nhịp đập trái tim của muôn vàn người khác, vì những tiếng lòng của họ không một ai có thể lắng nghe, không một ai có thể hiểu được?
Vì thế, họ mãi kiếm tìm, mà không biết rằng cuối cùng có gặp, hay thứ mà họ cả đời tìm kiếm ấy không bao giờ có thực, không bao giờ tồn tại. Họ mãi lang thang trong cõi cô đơn bất tận của cuộc đời.
*
Căn phòng của Hạc ồn ào hơn khi Hạc xảy ra chuyện. Khi tôi về, Bến Bình sang gặp tôi.
“Chị Hàm Yên. Em muốn nhờ chị một việc”.
“Việc gì?”.
“Chị để mắt đến chị em giúp được không? Mấy hôm nay nhà em bận quá”.
“Nhưng mình sẽ về thành phố sáng mai. Mình không còn ở đây nữa”.
Bến Bình tỏ vẻ bất ngờ.
“Sao nhanh thế? Em tưởng chị lâu lâu nữa mới về”.
“Mình làm việc ngẫu hứng mà, nếu không còn cảm thấy hứng thú, sẽ đi thôi”.
Bến Bình thở dài.
“Nhưng chị có thể ở lại thêm một hai hôm mà, có mất gì đâu. Chị để mắt đến chị em giúp em với. Chỉ có chị mới nói chuyện được với bà ấy thôi”.
Tôi không biết nói gì. Nhận lời hay từ chối đây. Thực lòng tôi rất thương Hạc, nhưng tôi không biết làm gì cho người phụ nữ ấy.
Thế là tôi đành nhận lời.
“Sau đó gia đình em định làm gì với Hạc? Không thể để Hạc sống một mình ở đây được”.
Bến Bình thở dài.
“Cũng khổ lắm chị ạ. Bố em không muốn nhìn mặt bà ấy. Mẹ em không dám lộng quyền. Em lấy chồng rồi, anh trai em có vợ con rồi. Bà ấy bị như thế này là do bà ấy tự chuốc lấy, phải chịu thôi”.
“Là sao?”.
Bến Bình nhận ra mình vừa hớ hênh một chi tiết, liền vội vàng lấp liếm.
“Bà ấy khó bảo lắm. Bố em không ưa từ ngày còn bé cơ. Nhé, chị để mắt đến bà ấy giúp em”.
Bến Bình ngoay ngoảy đi về phòng Hạc. Một lát, cô ta chở bà mẹ đi về. Chỉ còn một mình Hạc trong phòng.
Đêm hôm ấy không mưa, bầu trời ngàn vạn ngôi sao lấp lánh. Hạc mang ghế ra sân ngồi. Tôi cũng mang ghế ra ngồi cùng cô. Quện lấy chúng tôi là hương hoa hồng thơm mát.
Có thể người phụ nữ kia đang giữ một bí mật cuộc đời, một bí mật đầy những đau buồn, tổn thương. Nhưng tôi không còn muốn biết thêm điều gì nữa. Tôi không muốn biết thêm điều gì, vì tôi hiểu rằng điều tôi biết chỉ khiến lòng tôi thêm buồn bã.
Tôi và Hạc cứ ngồi ngắm sao khuya như thế rất lâu, những ngôi sao lấp lánh dường như sắp sà xuống ngoại tình với cỏ cây sông núi trần gian. Chúng vô can với mọi nỗi đau khổ ở trên đời.
Cũng chẳng nên đổ lỗi cho bất cứ điều gì. Tôi tin vào nhân duyên và những nợ nần tiền kiếp. Tôi tin kiếp trước tôi đã nợ ai đó rất nhiều, để kiếp này tôi trả họ bằng một nỗi buồn sâu thẳm.
“Em biết bay đấy. Em có một đôi cánh”.
Tôi đi ngủ với câu nói cuối cùng của Hạc. Có thể lắm, có thể Hạc có một đôi cánh của một nàng tiên chim, hay bay không cần đôi cánh nào ngoài đôi cánh tưởng tượng của nữ chúa thượng ngàn. Vì có đôi cánh diệu kì đó, Hạc đã bay xuyên thời gian, bay thấu tâm can người khác. Vì có đôi cánh ấy, Hạc có thể nhìn thấy tôi từng đi một chiếc xe đạp màu xanh, từng thấy một đứa trẻ chết cùng con trâu trước ngày lễ cúng trời thiêng liêng, có thể nhìn thấy một người nào đó đang tìm tôi trên đường đời hoang hoải.
Một ai đó đang tìm tôi…
Một ai đó đang tìm tôi…
Tôi mở cửa căn phòng đã vắng tôi gần ba mươi ngày. Những bông hoa trong bình đã khô, tôi thay bằng những bông hồng trắng mới. Con mèo trắng trên bàn đã bỏ đi từ một ngày xa xôi, lại xuất hiện một con mèo đen mượt, chỉ có bụng và bốn chân trắng như tuyết. Con mèo nép vào bức mành cửa sổ, nhìn tôi e dè. Tôi không biết nó lấy lí do gì mà tự mời mình đến sống trong căn phòng của tôi. Có thể nó bị bỏ rơi, nó cô đơn hoặc không tìm thấy sự ấm áp trong căn nhà của chủ. Có rất nhiều con mèo, không vì lí do gì hết, đã tự bỏ nhà đi.
Một bức thư viết tay được cài qua khe cửa. Có lẽ nó nằm trên sàn khá lâu, lớp bụi đã phủ nhẹ lên mình nó. Hurt không còn đến và vẽ tranh khi tôi đi vắng lâu ngày.
Ngồi một mình trong căn phòng với con mèo mới, tôi nghĩ về Hạc. Tôi không biết cuối cùng người ta sẽ làm gì với cô ấy, hay cô ấy tự biết thu xếp cuộc đời mình. Có thể mãi mãi cô ấy tin mình có đôi cánh, đôi cánh của một loài chim, hay bất kì loài nào có cánh.
Tôi nghĩ đến Tản, nghĩ đến lần tôi và cậu ấy đi uống rượu trong lễ cúng trời, một cơn mưa dài và lớn đã gần như sắp cuốn phăng cây cầu. Ở đầu cầu bên kia, người ta mang về xác đứa trẻ chết vì lũ cuốn, vì bảo vệ con trâu của mình. Khi chúng tôi đi qua xác cậu bé tội nghiệp, máu từ miệng cậu bé trào ra.
Có lẽ Tản không biết, dù chẳng ai giải thích được tại sao, rằng những người chết trôi sẽ trào máu miệng, khi người có chung huyết thống đầu tiên đến gần.
Tôi không vội mở bức thư, cho đến đêm hôm ấy, tôi ngồi nhìn thành phố qua ô cửa sổ. Mùa thu đã đến, vòm phượng vĩ lao xao trong những cơn gió mát lành.
Tôi mở bức thư.
Phố viết.
“Hàm Yên yêu dấu!
Em không thể nào gọi cho chị được. Trăm ngàn lần em bấm số của chị, rồi lại không dám gọi đi. Em sợ chị tắt máy, em sợ chị không trả lời, em sợ tất cả, dù em biết rằng chị sẽ không một lời trách em.
Em đã nhớ chị rất nhiều, em tin chị cũng nhớ em nhiều như em đã nhớ chị. Nhưng em còn sợ việc em không thể nào nhớ được những ngày ta bên nhau thưở bé hơn thế. Em không thể hiểu được tại sao em lại không có chút kí ức nào về những ngày ấy. Chị có biết điều đó khủng khiếp với em thế nào không?
Sẽ không có một sự phản bội nào ở đây, giữa hai chúng ta, sẽ không có ai phản bội ai cả, sẽ không có phản bội và hận thù, điều cuối cùng còn lại là tình yêu, và mãi là như thế. Thế là em đã quyết định ra đi, đi mãi mãi, vì em biết rằng nếu cứ ở bên nhau chúng ta sẽ tiếp tục làm tổn thương nhau. Trên đường đời rong ruổi, em sẽ mãi mãi nhớ về chị, như một kỉ niệm đẹp nhất của tuổi trẻ, và chị sẽ quên em, sẽ gặp một người tốt và hạnh phúc.
Nhưng em càng tìm cách quên chị thì em càng không thể nào quên được. Em cứ mơ hoài mơ mãi cái giấc mơ em ngồi cùng một người trên đồi hoa. Chị nhớ không, em đã nói rằng trong giấc mơ ấy em cứ gọi tên một người, nhưng khi tỉnh giấc thì không thể nào nhớ được tên người đó. Em hiểu rằng em sẽ không bao giờ gặp người ấy ngoài đời thực, nhưng tại sao em lại cứ đi tìm một người chỉ tồn tại trong một giấc mơ, một người không có thật. Rồi, em bỗng nhận ra rằng, mỗi khi tỉnh khỏi giấc mơ đó, dù không nhớ được tên người con gái trong mơ, nhưng em luôn nghĩ đến chị đầu tiên, và nhớ chị đến nỗi cảm thấy như bị người ta rút hết gan ruột ra ngoài. Em chỉ thấy mình mang một cơ thể trống rỗng, không có trái tim, không gì hết.
Em đã quyết định rằng sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa, vì có thể chị đã quên em rồi. Nhưng hôm nọ, tự nhiên em nhớ ra một chuyện, em không biết có thật là em đã nhớ ra, hay là em đã nằm mơ. Em nhớ, khi chúng mình còn nhỏ, một lần chị bị ngã xuống sông, em cứ đứng trên bờ khóc gọi tên chị. Chị nằm dưới nước trong suốt, chị không trả lời em…”.
Theo Đuổi Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy Theo Đuổi