Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 5
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ôi muốn chìm hẳn vào cảm giác của cô đơn và đau khổ, để chắc chắn rằng sau này sẽ không còn gì thuộc về tình yêu có thể khiến tôi đau lòng hơn được nữa.
*
Nửa năm sau khi rời khỏi Thổ Châu, tôi trở về thành phố từ một chuyến đi xa và nhận được một lời nhắn của Dương. Dương nói cô đã xuống thành phố để tham gia một lớp tại chức đại học.
Tôi đến thăm Dương.
Dương tỏ ra xinh đẹp sành điệu không thua kém các cô gái ăn chơi chốn đô thành.
“Chị có gặp anh Phố không?”.
Câu đầu tiên Dương hỏi tôi như thế. Điều đó không khỏi khiến tôi ngạc nhiên.
“Không. Chị không gặp lại cậu ta nữa, từ hồi ở chỗ em về đây. Sao thế?”.
Dương vuốt tóc, nhìn tôi cười tủm tỉm.
“Không sao chị. Cũng lâu rồi em không gặp anh ấy”.
“Tại sao? Hai người vẫn chưa cưới à?”.
Tôi ngạc nhiên thực sự. Nghĩa là lại một cuộc đổ vỡ nữa đã xảy ra?
Dương không trả lời. Dương nhìn tôi, cứ như tôi đã biết tỏng mọi chuyện, chỉ là giả vờ, chỉ là đóng kịch cho cô thấy là tôi vô can mà thôi.
Điện thoại của Dương đổ chuông, và cô nghe máy. Cái cách cô nghe máy thừa sức chứng minh rằng cô và người đang nói chuyện điện thoại kia có mối quan hệ ái tình. Một mối quan hệ đang trong thời kì chớm xanh mơn mởn.
Dương kết thúc cuộc điện thoại, hỏi tôi: “Chị có ở đây lâu không, em thấy anh Giang bảo chị hay đi lắm, khó gặp được ở phố”.
Tôi cười.
“Ừ, chị cũng hay đi, nhưng có khi ở nhà mấy tháng liền, không đi đâu cả, vì thế khó tìm được một tri kỉ, người ta chưa kịp quen mình, mình lại khoác ba lô lên vai đến một miền đất khác. Nói chung chị ít có bạn thân, dù gặp rất nhiều người trong đời”.
“Chị lấy chồng đi, rồi ở yên một chỗ. Đàn bà cần yên ổn chị à”.
Tôi gật đầu.
“Cũng muốn yên ổn, nhưng tình yêu đâu phải cứ muốn là được”.
“Cần gì yêu hả chị. Em thấy chỉ cần gặp một người phù hợp là cưới được rồi. Yêu làm gì, rồi có vặt tình yêu ra ăn được đâu”.
Tôi phì cười.
“Em còn trẻ mà sao lại nghĩ những điều thực dụng thế? Tuổi trẻ được quyền lãng mạn, được quyền mưu cầu một tình yêu cơ mà. Chị khác người khác ở chỗ chị già rồi nhưng vẫn lãng mạn, vẫn cần được yêu rồi mới kết hôn”.
Chúng tôi kết thúc câu chuyện tạm thời ở đó. Tôi mời Dương về nhà tôi.
Tôi không hỏi Dương về nguyên nhân đám cưới của cô và Phố không thành.
Bữa tối, tôi mời vợ chồng Giang đến ăn cơm. Dương muốn gặp Giang, vì trước đây họ có quen biết nhau, và vì sự quen biết ấy mà Giang giới thiệu tôi gặp Dương khi tôi nói muốn tìm một miền đất để tìm hiểu về bùa yêu.
Vợ chồng Giang đến cùng hai đứa con nhỏ xíu. Họ đã kịp có thêm một bé gái nữa. Hai đứa trẻ sinh liền nhau, trông nom chúng rất vất vả. Vân phát tướng sau khi sinh, trông cô như một gấu mẹ vĩ đại, không còn vóc dáng thanh mảnh xinh đẹp như những ngày đầu tôi gặp. Giọng nói của cô không còn thanh trong, mà hơi khàn khàn, như có cái gì vướng trong cổ họng.
“Đàn bà mình khổ lắm chị ạ. Hi sinh cho con cái rất nhiều. Bây giờ anh Phố mà nhìn thấy em, chắc anh ấy khiếp lắm”.
Vân thì thào với tôi như thế khi cô tranh thủ vào bếp rửa tay.
“Vân có nghe tin gì về Phố không?”.
Vân lắc đầu. Từ gian ngoài, Giang gọi vợ vào trông con.
Vân uỳnh uỵch đi ra.
Bỗng dưng tôi thấy buồn tan nát. Chẳng hiểu buồn do đâu.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, cứ như cả tỉ năm rồi mới gặp lại nhau.
Đột nhiên Giang hỏi Dương: “Nghe nói Dương sắp cưới từ năm ngoái mà, đã cưới chưa? Ông xã đâu?”.
Dương hơi khựng lại, một nét buồn thoáng nhanh, Dương nhanh chóng lấy lại được vẻ bình thản.
“Chia tay rồi anh ạ”.
“Sao lại chia tay?”.
“Thì hôm nay yêu, mai chia tay là chuyện thường mà anh”.
Giang đưa mắt nhìn tôi thật nhanh, tôi chẳng còn cách nào khác là mỉm cười.
Bữa cơm sẽ tiếp tục vui vẻ, nếu Dương không nói thêm câu nữa: “Anh ấy là bạn chị Hàm Yên đấy. Bạn cùng quê nhé, mãi em mới biết”.
Và Giang thì hỏi thêm một câu ngu ngốc: “Ai đấy? Phố à?”.
Và Dương gật đầu.
“Vâng”.
Không khí trong căn phòng bỗng dưng như đông cứng, vì một lí do lãng xẹt, chẳng liên quan. Và tôi nhận ra, tất cả chúng tôi, những người ngồi quanh mâm cơm này, vô tình đều liên quan đến Phố, những người phụ nữ cậu ấy từng yêu và từng yêu cậu ấy.
Đứa con gái đầu của Giang và Vân nghịch đũa trong mâm cơm, và để dạy con, Vân tét nó một cái vào mông. Cú tét rất mạnh, và đứa bé khóc thét lên, giọng đầy oan ức. Giang vội bế con vào lòng, dỗ dành nó, nhưng nó cứ nức nở ngằn ngặt.
Bữa cơm kết thúc trong gượng gạo, tẻ nhạt. Giang và Vân bế hai đứa trẻ về. Đứa trẻ còn nấc sau một trận dỗi hờn kinh khủng.
Vân còn yêu Phố, và dù cô che giấu, thì cú đánh con vô cớ kia đã làm lộ tất cả. Nhưng để làm gì cơ chứ. Tất cả đều vô nghĩa. Vân đã chọn con đường của mình. Vân đã có một gia đình hạnh phúc, ít ra là người ta có thể nhìn thấy như thế từ bên ngoài.
Dương là một cô gái thông minh, có vẻ từng trải hơn tuổi hai mươi tư của mình, đã nhanh chóng nhận ra điều đó. Thực ra, Dương đã cố ý thông báo cho Vân rằng cô là người yêu mới của Phố. Phố đã quên Vân rất nhanh để yêu cô, khi Giang vô tình cho cô cơ hội. Khi họ ở bên nhau, chắc chắn Phố đã kể cho Dương nghe về mối tình thanh mai trúc mã khi còn ở trại trẻ, và cô gái ấy đã phản bội Phố, để lấy một người chồng phù hợp.
Một người chồng phù hợp. Phụ nữ tựu trung đều muốn yên ổn cơ mà.
Dương đã thú thật điều đó khi chúng tôi tắt đèn đi ngủ. Căn phòng của tôi rộng rãi và xa xỉ đủ để tôi chất những cuốn sách dày cộp trên các giá sách nhiều ngăn, và những lọ màu vẽ, những bức tranh không dang dở thì cũng buồn thăm thẳm, đau đớn thăm thẳm của cậu bạn họa sĩ gửi nhờ. Cậu ấy là một con người cô đơn, hoang hoải trong cõi cô đơn vô tận của chính mình. Cậu cô đơn vì không thể yêu ai trên cõi đời này. Cậu ấy nói rằng không thể có quan hệ tình dục với bất cứ ai.
Hurt, tạm gọi cậu bạn họa sĩ của tôi như vậy, cậu ta là họa sĩ, làm việc cho một hãng phim truyện tư nhân, kiêm một nhà biên kịch. Khi tôi từ Thổ Châu trở về, Hurt đã giới thiệu tôi với một người đàn ông. Người đàn ông này rất giàu có, có chức quyền trong thành phố. Ông ta đã li hôn nhiều năm, chưa tái hôn vì còn chờ đợi một người phụ nữ có tâm hồn đồng điệu với mình. Sự chênh lệch trong cách nghĩ, cách sống của người vợ trước đã dẫn đến cuộc đổ vỡ và nó trở thành một nỗi sợ hãi trước hôn nhân của ông ấy.
Điều tôi thích ở ông ta là ông ta trồng nhiều hoa trong vườn nhà. Do chính ông ta chăm sóc.
Có điều ông ta không thích đùa, không có óc hài hước, điều đó làm tôi chán ngắt.
Nhưng không hiểu sao tôi lại quyết định sẽ lấy ông ta.
*
“Chị Hàm Yên, chị ngủ rồi à?”.
Tôi biết cuối cùng Dương cũng sẽ hỏi tôi như thế, vì chắc chắn cô không dễ nhận lời ngủ lại cùng tôi, khi người tình đã hẹn gặp lúc ban chiều.
“Chưa. Chị đang nghĩ về em và Phố”.
Dương khẽ cựa mình.
“Chị em mình uống rượu tiếp đi. Em muốn uống quá”.
Dương vừa đề nghị vừa nhỏm ra khỏi giường, xăm xăm đi về phía tủ lạnh, mở tủ, lôi ra chai nước lạnh, tu một hơi rồi quay lại nhìn tôi.
“Được thôi. Nếu em muốn, chị sẽ uống cùng em hết mình đêm nay”.
Tôi ra khỏi giường, và chỉ trong vòng mười phút, chai rượu cùng đĩa thức ăn đã được bày ra. Dương rót rượu và chúng tôi dốc cạn li đầu tiên, chất lỏng đắng chát như mang lửa, thiêu cháy cổ họng.
“Em nhớ bà em quá. Chắc giờ bà em cũng đang uống rượu một mình”.
Tôi nhớ đến bà cụ bỏ bùa mê xứ Thổ Châu hoa sim tím. Buổi chia tay đó tôi còn nhớ, bà uống rượu cùng tôi trong đêm trăng lồng lộng và kể câu chuyện của đời bà. Cuối cùng, chỉ còn nỗi cô đơn ở lại. Nỗi cô đơn thăm thẳm cõi nhân gian này, vì yêu và vì chẳng được yêu.
“Chị, sao chị không hỏi vì sao em và Phố chia tay?”.
Dương dốc tiếp chén rượu thứ hai, đúng như kiểu các nhân vật đau tình trong các bộ phim trên truyền hình. Như thể dốc hết tình này ta trả nợ đời.
Lòng tôi cồn cào một cảm giác buồn thương lẫn lộn. Dự cảm là có một nỗi buồn sâu thẳm trong mối tình trắc trở kia. Lí do gì mà hai người quấn quýt bên nhau như phải bùa mê thuốc lú lại rời xa nhau?
Bùa mê thuốc lú?
Bùa mê thuốc lú?
“Chị Hàm Yên. Chị và anh Phố yêu nhau phải không?”.
Dương nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ, như hai chén rượu kia đủ mãnh lực để rút hết sinh khí người đối diện. Câu hỏi đó làm tim tôi nhói buốt, rồi đập dồn.
Tôi không sao nói được. Tôi muốn nói điều gì đó, tỉ dụ như phủ nhận, vì sự thực là tôi và Phố có yêu nhau đâu. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng có một thứ tình cảm rất không bình thường đã len vào đời tôi và có thể là Phố nữa. Chúng mơ hồ như sương khói, nhưng chúng không thể tan đi, chúng cứ lẩn quất, như thể một mối quan hệ lạ lùng, không yêu nhau, nhưng không quên nhau được.
Và nó bắt đầu từ thời thơ ấu, khi chúng tôi quyết định trở thành bạn của nhau, khi chúng tôi tay trong tay đến trường, khi cuộc sống với những lí do riêng đã đẩy chúng tôi rời xa nhau, hết lần này đến lần khác.
Ít ra là trong lòng tôi đối với Phố như thế.
“Chị không biết à? Chị và anh Phố rất giống nhau. Cách nói chuyện cũng giống nhau, giống lắm í, cứ như hai người là một”.
“Sao em lại nghĩ thế?”.
“Em nhận ra chứ. Khi nghe chị nói chuyện, em nhận ra”.
“Nhưng chị và Phố chỉ là chị em, từ lúc nhỏ, thế thôi”.
Dương im lặng, ngồi ôm gối, nhìn chai rượu. Tôi rót rượu, và Dương đón lấy chén rượu ấy.
“Vì thế mà hai người chia tay à? Ngốc đến thế à?”.
Dương uống chén rượu, cạn tới đáy. Cô để nó xuống mâm, hơi mạnh, khiến cái chén kêu một tiếng khô khốc.
“Không. Vì anh ấy không yêu em, em cũng không hoàn toàn yêu anh ấy”.
Một khoảng im lặng nữa bao trùm căn phòng, không khí lại đông cứng như hai giờ trước đó, khi Dương tiết lộ cho Vân biết cô là người yêu mới của người yêu cũ, người mà Vân đã từ bỏ trong cuộc lựa chọn đường đời.
“Chị Hàm Yên, chị biết là bùa yêu có thể được giải phải không? Chính bà em đã giải bùa cho chị, lúc chị bị ông Sáng bỏ bùa ấy”.
Tôi gật đầu.
“Nhưng có một thứ bùa không bao giờ giải được. Chị có biết là gì không?”.
Dương lại rót một chén rượu, và không cụng li với tôi, tiếp tục dốc cạn vào bụng.
“Là khi người con trai ăn phải bùa bẩn”.
“Bùa bẩn?”.
“Vâng. Tức là kinh nguyệt”.
Dương ngừng lặng giây lát, rồi hít một hơi dài.
“Nếu người con trai bị bùa có thứ đó, không bao giờ giải được, trừ khi một người chết và phải làm lễ cắt duyên”.
Tôi nghĩ đến người đàn ông giàu có mà tôi đã quyết định sẽ kết hôn.
Cuối cùng, tôi nghĩ có thể kết hôn được rồi. Cuộc đời này không có gì níu giữ tôi. Một tình yêu nào đó? Không. Tôi chẳng có tình yêu nào để quay đầu. Người duy nhất tôi nhớ đến cả trong vô thức là Phố cũng sắp kết hôn, và cậu ấy đi con đường của cậu ấy. Nếu cậu ấy không cưới cô gái tên Dương kia, cũng chẳng có lí do gì để đến với tôi. Chẳng có lí do gì để yêu tôi cả. Thế thì tôi mong đợi điều gì?
Tôi không còn trẻ nữa để mà lựa chọn. Phụ nữ, rút cuộc là chỉ muốn có một cuộc đời yên ổn. Bận bịu vì chồng con, đau khổ, lo lắng cho chồng con, với họ chính là hạnh phúc.
Tình yêu à? Tình yêu là gì mà khiến cho người ta tìm kiếm và đau khổ. Cuối cùng tôi cũng nhận ra thứ mà tôi dành một nửa cuộc đời tìm kiếm, và có khi cả cuộc đời, không thuộc về tôi. Tôi không bao giờ có được tình yêu mà tôi mong đợi. Nó thực tế không tồn tại.
Tôi và ông ta đi đến thống nhất làm đám cưới rất nhanh. Nhanh đến nỗi cả Hurt cũng ngạc nhiên.
“Cậu định lấy ông ấy thật đấy à?”.
“Hỏi lạ vậy? Chính cậu làm mối, tức là cậu muốn thế còn gì?”.
“Nhưng, đó là tớ muốn thế…”.
Mặc kệ những câu hỏi của Hurt, tôi quyết định cưới ông ta. Tôi không còn trẻ nữa, trái tim tôi đã mỏi mệt rồi. Một người đàn ông giàu sang, có địa vị trong xã hội, một người muốn kết hôn với tôi, vì tôi là một phụ nữ viết văn, không thực dụng, rất yếu mềm và cô đơn.
Cuối cùng, ông ta muốn kết hôn với một người cô đơn, như tôi.
Kết hôn với ông ta, tôi không phải làm gì cả, không phải đau đầu kiếm tiền để xây nhà, mua xe, không phải lo sinh một đàn con để vật vã vì chúng, nuôi chúng lớn lên. Tất cả đã có sẵn, tôi chỉ việc sống bên ông ta và những luống hoa của mình thôi.
Đó là một studio váy cưới lộng lẫy sang trọng bậc nhất thành phố. Tôi và ông ta sánh bước.
Nhân viên studio quá chuyên nghiệp đến mức thản nhiên hoàn toàn trước các cặp đôi đến thử váy cưới. Cứ nhìn thái độ của họ, có thể thấy việc tôi sánh vai cùng một ông cụ, hay một cậu bé, thậm chí là một cô gái là chuyện của tôi, chuyện của họ là quyến rũ được tôi mua hoặc thuê váy cưới của họ. Thế thôi.
Chiếc váy thứ ba khoác lên người, biến tôi thành một người xa lạ với chính tôi. Phòng thử váy tận tầng năm, một bức tường được dựng lên bằng kính trong suốt. Từ đây, các cô dâu trẻ có thể vừa ngắm mình, vừa được người khác ngắm và vừa ngắm thành phố từ trên cao với mây trời lồng lộng.
Trời xanh thăm thẳm, mây trắng nõn bồng bềnh trôi.
Và gió, có thể ngoài trời đang rất nhiều gió. Những cơn gió bay ngang thành phố, bay qua những dòng sông, từ nơi xa thẳm đến và đến những nơi xa thẳm. Nơi có những đàn chim…
Tôi ngắm mình trong gương. Chiếc váy làm tôi xinh đẹp hơn tôi vốn thế. Bên cạnh tôi, người đàn ông giàu có mỉm cười. Tôi nhìn gương mặt ông ta trong gương. Ông ta cũng nhìn tôi trong gương.
Vào giây phút ấy, đột nhiên tôi hỏi lòng tôi: Lẽ nào tôi chờ đợi rất lâu, rất lâu, để cuối cùng tôi mặc váy cưới, đi bên một người đàn ông mà tôi không hề yêu, không hề rung động hay sao?
Thế còn tình yêu?
Còn tình yêu?
Tôi cảm thấy tình yêu của tôi, thứ mà tôi theo đuổi suốt quãng đời đã qua đang đứng trước tôi với một hình hài. Tình yêu bên kia bức tường bằng kính. Tình yêu muốn chạm tay vào tôi, tôi muốn chạm tay vào tình yêu, nhưng không có cách nào chạm vào nhau được. Tình yêu nhìn tôi rất lâu, rất lâu mới lặng lẽ quay gót. Tình yêu bay lên trời, cùng các cơn gió, tình yêu bay đi với những cơn gió. Tình yêu của tôi là gió, vì thế, cuối cùng gió cũng bay đi...
Tôi xòe tay, nhìn bàn tay mình rất lâu. Và một giọt nước mắt lạnh rơi xuống bàn tay tôi.
Ông ta cưới một cô gái khác ba tháng sau đó. Hurt đi dự đám cưới về, vác sang nhà tôi gửi nhờ một bức tranh. Tôi không hiểu bức tranh nói gì, tôi không bao giờ hiểu thế giới màu sắc trong tranh của Hurt, cũng như cậu ấy không bao giờ hiểu thế giới ngôn ngữ trong các cuốn sách của tôi.
“Ông ấy lấy vợ để quên cậu”. Hurt nói.
Tôi cười khẩy.
“Sao cứ phải bao biện làm gì, tớ đã đi ra khỏi cuộc đời ông ta rồi, và không mảy may nuối tiếc”.
“Tớ chỉ thông báo với cậu thế, còn cậu tin hay không tùy cậu thôi”.
“Tớ đi và có để lại gì đâu mà nhớ rồi phải quên. Tớ và ông ấy, thậm chí còn mới cầm tay nhau, chưa từng hôn nhau bao giờ cơ mà”.
Hurt gãi mũi, nhìn bức tranh của mình.
“Có những người chẳng làm gì mình, mà mình vẫn nhớ suốt đời đấy thôi. Ông ấy bảo cậu là người đặc biệt kì lạ, vì thế mới đáng nhớ. Ông ấy không chịu nổi khoảng trống cậu để lại trong lòng ông ấy, nên phải cưới một cô khác về làm vợ”.
Tôi đã bỏ chạy khỏi đám cưới của mình, chỉ với tin nhắn ngắn ngủi gửi cho ông ấy: “Đừng bao giờ liên lạc với cháu nữa. Chú không thuộc về cháu đâu”.
Ông ta liên tục gọi cho tôi, hẹn gặp để nói chuyện. Tôi luôn từ chối. Và cái cách níu giữ của ông ta bỗng nhiên khiến tôi khó chịu, tôi chuyển mức độ từ bình thường sang căm ghét.
Cuối cùng, để chứng minh mình là người có học, đầy lòng tự tôn, ông ấy nói đã hiểu và để tôi ra đi.
Dương uống gần cạn chai rượu, không có vẻ đã say. Từ nhỏ cô đã uống rượu với bà ngoại. Bà ấy nấu rượu, chất đầy rượu trong những nậm bầu khô.
“Bà em thương em lắm, chị ạ. Thương nhiều lắm”.
Bà cụ rất thương cháu gái mình. Tình thương của người ta rất kì lạ, đâu cứ người khác trông đáng thương thì mới thương. Tình thương xuất phát từ ngẫu nhiên, như sinh ra đã là như thế. Khi người ta thương nhau, người ta sẵn sàng làm tất cả vì nhau, kể cả chuyện đau tình.
Tôi vẫn còn nhớ cái đêm trăng lộng lẫy, khi bà cụ uống rượu cùng tôi và kể về quãng thời gian đằng đẵng làm bùa yêu, xía mũi vào cuộc tình duyên của bao người. Nếu người ta làm một việc mà ai cũng biết mà không ai có thể làm gì, dần dà sẽ coi như chuyện bình thường, coi như chuyện tự nhiên, thì vào một ngày xa lạ, có một chàng trai miền xuôi với trái tim tan vỡ lên xứ sở hoa sim tím tìm thầy học nghề thuốc, lòng tốt và sự chân tình của chàng trai khiến bà cảm động. Bà biết cô cháu gái thầm thương nhớ cậu ta, mà cậu ta lại gửi trái tim ở tận nơi xa xôi nào đó. Trái tim chàng bị lấy cắp, và bà âm thầm giúp chàng lấy lại trái tim ấy, giúp cô cháu gái, để họ được ở bên nhau suốt đời. Để họ được ở bên nhau suốt đời…
Chuyến xe về xuôi ấy, bên những con người xa lạ, tôi đã khóc như vừa bị cả thế gian này bỏ rơi, như chỉ có mình tôi trên cõi đời. Tôi không thể nói cho Phố biết cậu ấy đã bị bỏ bùa. Phố và Dương đang hạnh phúc. Tôi chẳng biết làm gì. Tôi không oán giận bà cụ. Tôi không oán hận ai cả. Vào những giây phút tôi khóc thỏa thê cho những khi không thể khóc của mình, tôi tự quyết định rằng có lẽ đó là định mệnh. Họ đã được sắp xếp để thuộc về nhau từ tiền kiếp. Từ tiền kiếp.
Nhưng tôi và bà cụ đều không biết rằng Phố và Dương đã biết được điều đó, khi họ ngồi dưới gốc mai má đào, dưới trăng soi lồng lộng. Hôm đó trăng quá đẹp, họ muốn rủ tôi đi dạo, để chia tay trước khi tôi trở về thành phố.
“Phố đề nghị bà cụ giải bùa phải không?”.
Tôi uống một chén rượu. Rượu đắng như mật, cay như ớt.
“Không. Anh ấy không nói gì cả, vẫn đối với em bình thường như mọi khi. Mà em đã đòi bà giải bùa. Đó chưa phải là bùa bẩn. Bà chưa có dịp làm thứ bùa ấy cho cả hai đứa em”.
“Sao Dương lại làm như thế. Dương yêu cậu ấy mà?”.
“Để làm gì chị. Đúng là em rất thích anh ấy, nhưng em đâu có kém cỏi tới mức phải dùng bùa để giữ được anh ấy”.
“Bất chấp cả bùa ngải mà bà đã bỏ cho cả hai người?”.
“Em không biết. Nhưng em chẳng vui gì cả”.
“Sau đó cậu ấy đi đâu?”.
“Em cũng không biết. Anh ấy bảo đi tìm mấy thứ thuốc quý, chỉ mọc ở vùng khác”.
“Từ đó em và cậu ấy không liên lạc à?”.
Dương khẽ lắc đầu.
Chai rượu cạn. Đĩa thức ăn còn nguyên.
“Đi ngủ thôi chị. Chiều mai em về quê, tháng sau mới lại xuống học mấy buổi”.
Dương vịn thành bàn đứng dậy. Bất ngờ đổ sầm xuống sàn. Đầu óc Dương vẫn tỉnh táo, nhưng tay chân không sao theo ý chủ được nữa.
Theo Đuổi Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy Theo Đuổi