Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 5
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hông phải thứ gì không đếm được cũng là vô tận. Tình yêu vô bờ thì càng hoang hoải đến tận cùng cô đơn, đau khổ.
*
Hải Đường gọi cửa lúc nửa khuya.
“Có chuyện gì mà cậu đến lúc nửa đêm thế?”.
Hải Đường mỉm cười, bước vào phòng. Phòng bên cạnh, Hạc đã tắt điện.
“Cậu nói nhỏ thôi, cho hàng xóm ngủ”.
Hải Đường nhắc khẽ, rồi không đợi tôi mời, tự nhiên ngồi xuống ghế. Cậu ta ăn mặc chỉn chu như vừa bước ra từ một cuộc họp quan chức.
“Tớ về chiều nay, nghe tin cậu ốm li bì hai ngày liền. Sao cậu ẩu đoảng thế, lỡ không may xảy ra chuyện xấu thì làm thế nào?”.
“Ai bảo cậu tớ ốm?”.
“Còn ai nữa. Hai người thân nhau nhanh thật nhỉ”.
Tôi nghĩ đến lần gặp Tản, tôi đã nói tôi bị ốm.
“Tớ không nghĩ đến chuyện này, lần đầu tiên tớ bị ốm kiểu đó. Tớ không biết mình lại bị chìm vào một cơn sốt sâu như thế. Quả thực, nếu tớ chết ở đây, chắc liên lụy cậu lắm nhỉ”.
Hải Đường tự tay rót một cốc nước.
“Cậu chẳng chịu lo cho bản thân gì cả. Nếu lấy chồng, thì cậu đã phải lo cho chồng con rồi đấy. Đằng này…”.
Tôi nhìn ra ngoài trời. Bầu trời tối đen như mực. Nguy cơ một cơn mưa có thể đổ xuống thình lình.
“Nhưng Hải Đường, cậu đến lúc nửa khuya thế này, chỉ để hỏi tớ thế thôi à? Chúng ta có thể gặp vào sáng mai được cơ mà”.
Hải Đường đứng dậy. Bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
“Tớ nhớ cậu”.
Tôi choáng.
“Cậu làm sao thế? Buông tớ ra đi!”.
Hải Đường càng xiết tay thật chặt. Tôi cuống, vội vàng cắn thật mạnh lên vai cậu ta. Bị cắn đau. Hải Đường lơi tay, tôi nhân đó đẩy cậu ta, mạnh đến nỗi cậu ta đổ chổng kềnh lên ghế. Tạo ra một loạt những tiếng động mạnh.
Bừng bừng vì giận dữ, tôi nhìn Hải Đường như nhìn kẻ thù giết cha, chỉ muốn vác ghế phang cho một cú vào đầu.
“Cậu đứng lên, đi đi! Đừng để tớ cáu nữa!”.
Hải Đường có lẽ quá sững sờ trước phản ứng của tôi. Cậu ta lồm cồm bò dậy. Nhưng thay vì đi ra khỏi cửa, cậu ta ngồi lại trên chiếc giường, nơi tôi để máy tính với bản word đang viết dở.
“Em làm sao phải thế. Em cô đơn, anh cũng cô đơn. Chúng ta…”.
“Cậu im mồm! Cút đi!”.
Không những to tiếng, tôi còn sấn đến, túm tay cậu ta lôi dậy.
Hải Đường không nhúc nhích, cậu ta quá to béo, quá nặng để sức vóc mảnh mai của tôi có thể lay chuyển. Khi đó, rất nhanh, tôi nhận ra mình đã mắc một sai lầm lớn: không những không kéo được Hải Đường đứng lên để tống ra cửa, tôi lại bị cậu ta kéo ngã chồng lên cậu ta. Nhân đó, cậu ta một lần nữa ôm chặt lấy tôi.
Tôi cuống. Không thể nào. Hải Đường không thể làm như thế với tôi được.
Bị cậu ta giữ chặt hai tay, tôi không còn có thể làm gì, bất giác, tôi hét to: “Hạc ơi!”.
Hải Đường sững người, vội lơi vòng tay. Tôi nhân đó vùng dậy.
Bất ngờ, ngoài sân sáng đèn. Cả tôi và Hải Đường đều nhìn thấy. Khu nhà hoang vắng, chỉ có tôi và Hạc sống sát nhau. Ánh sáng ngoài sân kia chỉ có thể là từ phòng Hạc hắt sang.
Hải Đường vội đứng dậy, đi ra cửa.
“Tớ xin lỗi”.
Cậu ta vội vã đi qua vùng ánh sáng, xuống đường. Lát sau, tiếng xe máy nổ và phóng vút đi. Tôi vẫn đứng bên chiếc bàn, nơi cốc nước đổ tung tóe. Cảm giác bị coi thường, bị phản bội khiến nước mắt tôi trào ra.
Tôi gặp Hạc sáng hôm sau, khi cô đang hái hoa cắm bình. Tôi ngủ ngon, không hề bận tâm đến việc của Hải Đường lúc đêm. Mặc dù tức giận, nhưng tôi nhanh chóng nguôi, và không cảm thấy có thể giết cậu ta nếu một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi được.
Hạc mang sang cho tôi mấy bông hoa. Tôi nhận hoa, cắm vào chiếc cốc thủy tinh sẵn có của người chủ trước đã ở căn phòng này. Hạc đưa cho tôi chiếc kéo có tay cầm bọc nhựa xanh.
“Chị cắt lại tóc hộ em với”.
Tôi nhìn mái tóc Hạc. Tóc đã bị cắt y như kiểu một cô gái bị tình địch đánh ghen, nham ở, chỗ dài bằng ba đốt ngón tay, chỗ lại gần sát da đầu. Quả thực, không thể để Hạc ra ngoài với cái đầu như thế được.
Tôi đành cắt lại mái tóc cho Hạc. Không còn cách nào khác là cắt toàn bộ bằng nhau, thế là sau một hồi lâu chỉnh sửa, mái tóc của Hạc chỉ còn dài nửa phân, lởm chởm như bàn chải đinh.
“Hôm qua… em nghe tiếng chị gọi à?”.
“Vâng. Lúc anh ta đến, em có nhìn thấy”.
Chúng tôi ngồi nhìn nhau, bình hoa trước mặt tỏa hương thơm dịu.
“Hầu hết người ta nghĩ rằng một phụ nữ ngoài ba mươi chưa kết hôn thì có thể dễ dàng cặp bồ, hoặc buông thả các mối quan hệ”.
Hạc lặng im nghe tôi nói, không nhìn tôi nữa. Cô xếp những ngón tay thon mảnh mai, xanh xao lên bàn, rồi chăm chú nhìn chúng.
“Anh ta không xứng được yêu một người như chị. Chị đừng buồn”.
Tôi mỉm cười.
“Ồ không. Chị không so sánh bản thân với cậu ta. Chị cũng không buồn, chỉ tức giận, rồi hết tức sau một giấc ngủ. Cậu ta nghĩ lầm về chị thì mặc cậu ta thôi, có lẽ tự cậu ta sẽ thấy xấu hổ, nếu gặp lại chị”.
Hóa ra Hải Đường không hề tỏ ra xấu hổ vì hành vi hôm trước. Ngay chiều tối hôm sau, Hải Đường lại đến tìm tôi.
“Cậu thông cảm. Tớ nghĩ vớ vẩn quá. Chuyện hôm qua bỏ qua nhé”.
“Tớ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho bạn bè vì những chuyện kiểu như thế. Cậu đã xúc phạm tớ”.
“Tớ chỉ tây tây vì uống nhiều rượu quá thôi mà”.
Tôi cười khẩy.
“Hải Đường. Cậu đừng nghĩ tớ là một đứa trẻ con, trẻ con bây giờ cũng chẳng cả tin cho lắm đâu”.
Hải Đường nhìn sang phòng Hạc. Cửa phòng khép hờ.
“Thôi được, tớ sẽ đền cho cậu”.
“Tớ không cần tiền, cũng không cần đi ăn uống với mấy ông sếp của cậu”.
Tôi tiếp tục tỏ ra khinh khỉnh, Hải Đường hạ giọng.
“Tớ sẽ tiết lộ một chuyện, được chưa?”.
Theo Đuổi Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy Theo Đuổi