Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 5
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
húng ta đã bảo vệ nhau khỏi những tổn thương bằng cách giúp nhau tồn tại trong những ngôi nhà bằng kính. Qua những ô cửa kính trong suốt, chúng ta ngắm nhìn những cơn mưa, bão giông, nắng gió và bốn mùa trôi đi trên thế gian này. Chúng ta nhìn thấy nhau, yêu nhau, nhớ thương nhau, nhưng hại thay, không có cách nào chạm vào tay nhau được.
*
Tôi đứng trên cây cầu gỗ bắc qua dòng suối trong trước con đường vào Thổ Châu. Hoa cải nở trắng khắp các sườn đồi. Hoa cải đang nở rộ, cũng là lúc dân phượt từ khắp nơi kéo đến chụp ảnh. Từng tốp xe máy dừng lạ, họ trang bị chuyên nghiệp, cắm cả lá cờ tổ quốc nhỏ xíu trước xe. Họ, những nam thanh nữ tú dập dìu, tạo dáng, thu vào khuôn hình hàng trăm bức ảnh về hoa cải trắng.
Tôi chờ đợi một người, mà tôi không chắc là sẽ gặp. Nhưng bằng dự cảm, bằng sự thôi thúc vô hình, tôi tin mình giống như tiểu ngạ quỷ trên cầu Nại Hà, cứ đứng đó khi ngàn năm trôi đi, nhất định người tôi đợi sẽ đi qua cây cầu đó, dù có thể người ấy trong hình hài bất kì ai đó.
Một chiếc xe máy đơn độc dừng lại nơi đầu cầu. Trời lạnh, người đi xe máy mặc rất phong phanh, chỉ sơ mi trắng và quần jean xanh bạc. Người đó đứng nhìn tôi giây lát. Khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt người, người lập tức quay xe.
“Phố! Phố ơi…”.
Mặc cho tiếng gọi của tôi tan loãng vào không gian ngàn vạn những bông cải trắng đung đưa trong gió lạnh, Phố cứ đi, không hề ngoảnh lại.
Tôi nhìn ô cửa nắng mở ra phía đồi thông sau nhà. Trời không mưa. Có thể ở Cẩm Xuyên, mùa mưa sắp kết thúc.
Giấc mơ như tảng đá đè nặng lên người, tôi không có cách nào cựa quậy được. Cảm thấy trong cổ họng khô khốc, tôi với tay lên đầu giường tìm chai nước. Tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm, mát, nhưng làm tôi bủn rủn cả người.
Hạc ngồi phía đầu giường của tôi lúc nào không rõ. Cô đưa chai nước cho tôi. Tôi như người đói lâu ngày không được ăn, người khát cả tỉ năm rồi không được uống. Tôi cầm chai nước tu một hơi. Hạc đỡ tôi ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Tôi ngước nhìn Hạc, định nói lời cảm ơn.
Miệng tôi cứng đơ như bị đổ bê tông, như vừa bị đầu độc, không có cách nào nói được. Đối diện tôi là Hạc mảnh mai, trắng xanh đến gần như trong suốt, với cái đầu trọc nham nhở.
Mái tóc dài của Hạc đã biến mất.
Hạc bảo đã cất kĩ kéo trước khi đi ngủ, mà không hiểu sao, mỗi sáng thức dậy cô lại thấy chiếc kéo có tay cầm bọc nhựa màu xanh, lưỡi kéo sắc lẻm lại nằm trên đầu giường. Có buổi sáng nó nằm đó, vô hại, nhưng có buổi sáng nó nằm bên mớ tóc đen mượt nhức nhối đã bị cắt rời. Hạc không sao nhớ được mình đã đi lấy kéo và tự cắt tóc mình như thế nào. Hạc đã khóc rất nhiều.
Tôi không biết mình đã ốm và sốt li bi suốt hai ngày trời. Trong cơn sốt, tôi nhớ mang máng rằng tôi chỉ trở dậy tìm nước uống, rồi không ăn gì, cứ thế thiếp đi. Điện thoại hết pin nằm im lặng trên bàn. Có lẽ trước khi chìm vào cơn sốt sâu, tôi đã không cài cửa, vì thế Hạc đã vào phòng và ngồi đợi tôi thức dậy.
“Chị ngủ lâu thế. Em sợ chị chết”.
Tôi gượng cười với Hạc. Phải rồi, lâu lắm tôi không bị ốm kiểu như thế. Trong hai ngày miên man li bì, tôi đã mơ hàng tỉ giấc mơ, giấc mơ nào cũng đầy ắp hình ảnh Phố cùng những người con gái của cậu ấy. Giấc mơ nào Phố cũng bỏ tôi đi, giấc mơ nào cũng là khó khăn lắm mới gặp được nhau, nhưng Phố vẫn quay lưng. Vậy là trong cả giấc mơ cũng nghìn trùng xa cách.
Tôi cảm giác bị suy sụp hoàn toàn không phải do đói, khát, mệt vì sốt, mà vì những giấc mơ. Chúng khiến tôi bồn chồn và đau khổ.
“Sao Hạc không nhớ mình đã cắt tóc? Thế là mộng du đấy”.
“Mộng du thì sao?”.
“Thì người ta sẽ không nhớ những việc mình làm trong giấc mơ, làm như khi đang tỉnh”.
Hạc im lặng.
“Chị có quen một cậu bạn, cậu ta không biết rằng cậu ta đã đá bóng, một quả bóng tưởng tượng và hò hét suốt mấy chục phút trong khi đang ngủ”.
“Vậy à?”.
“Vấn đề là cậu ta làm việc đó trên sân thượng. Nhà cậu ta hai tầng, có sân thượng không rào chắn. Có lẽ cậu ta cực kì may mắn nên không bị rớt xuống đất khi đá bóng và hò hét”.
“Sao cậu ta lại trèo lên sân thượng để đá bóng?”.
“Không biết. Có lẽ giấc mơ của cậu ta đã chọn sân thượng”.
“Cậu ta có sợ không?”.
“Không, khi nghe kể lại cậu ta vẫn không tin”.
“Vậy ai đã chứng kiến chuyện đó?”.
“Những người bạn, họ cùng ngủ ở nhà cậu ta để xem trận chung kết World Cup 1994”.
Hạc về phòng, mười phút sau trở lại, mang cho tôi một bát cháo tía tô.
“Chị ăn cháo tía tô đi để giải cảm”.
Tôi ăn hết bát cháo. Hạc ngồi nhìn ra đồi thông sau nhà.
“Chị Hàm Yên, em thấy một người đang đi tìm chị”.
Tôi tròn mắt nhìn Hạc.
“Ai thế?”.
“Một người đàn ông”.
“Trông anh ta thế nào?”.
“Em không nhìn rõ mặt”.
“Sao Hạc nghĩ anh ta đi tìm chị?”.
Hạc không trả lời, và vẫn ngồi nhìn ra đồi thông sau nhà. Một cơn mỏi mệt lại ụp xuống, tôi có cảm giác thèm được đắm chìm trong nước. Một nỗi nhớ mơ hồ xa xăm trong lòng. Tôi nhớ những cơn mưa và muốn được ở một mình. Có thể những hành vi khó hiểu của Hạc khiến tôi lo ngại. Chẳng phải đó là những hành vi bất thường hay sao, làm sao để khẳng định một ngày nào đó Hạc không tự đâm chính mình bằng chiếc kéo màu xanh kia, mà không hề hay biết mình đã làm điều đó. Tôi ngạc nhiên là nửa tháng sống cạnh Hạc, tôi không hề thấy người thân của cô ghé thăm, kể cả Bến Bình, người tự xưng là em gái của Hạc. Và không hiểu sao họ lại thờ ơ với cô như thế, khi chắc chắn cô đã có những biểu hiện của căn bệnh trầm cảm.
“Chị Hàm Yên. Em còn nhìn thấy một đứa bé bị chết cùng một con trâu”.
Tôi sốc.
Rõ ràng câu chuyện của cậu bé trong bản xa kia chết cách đây ba hôm không thể đến tai Hạc được, khi Hạc không hề ra ngoài. Không lẽ Hạc đã vào thị trấn trong hai ngày tôi ốm li bì, không lẽ ai đó đã đến và kể cho Hạc nghe câu chuyện đó?
“Em nhìn thấy hay ai kể cho em nghe?”.
Để chắc chắn, tôi hỏi lại, và Hạc vẫn nhìn ra đồi thông bằng đôi mắt vô hồn.
“Em nhìn thấy. Nó ngồi trong hốc đá bên cạnh con trâu. Rồi lũ đến…”.
Bất ngờ, Hạc òa khóc. Người Hạc rũ xuống sàn nhà, tay vò ngực, như thể trái tim trong lồng ngực kia vừa nhói lên một cơn đau dữ dội.
Tôi sững người.
Trong vài phút khi Hạc khóc, tôi không biết làm thế nào, đến việc cử động tay chân tôi cũng không nhớ ra.
Tại sao Hạc khóc?
Tại sao lại khóc một cách đầy đau đớn như thế?
Tôi gọi điện cho Hải Đường.
“Ừ. Tớ gọi cho cậu nhưng cậu tắt máy. Tớ đang đi họp ở tỉnh, ngày kia mới về”.
Giọng Hải Đường lẫn với tiếng xôn xao, tiếng cười nói và tiếng nhạc xập xình. Tôi buông điện thoại và Hải Đường còn thao thao một lúc cho đến khi cậu ấy nhận thấy tôi đã buông máy.
Tôi nghĩ mình nên gọi cho Tản.
Tản gặp tôi ở quán cà phê bên bờ vực.
“Sao tự dưng lại muốn gặp em?”.
Tản có đôi mắt đẹp, trẻ trung và rất đa tình. Không hiểu sao tôi rất e ngại khi nói chuyện mà nhìn thẳng vào khuôn mặt Tản.
Mà tôi muốn gặp Tản để nói chuyện gì nhỉ? Có nên nói cho Tản biết việc Hạc đã tự tay cắt đi mái tóc dài của mình trong những cơn mộng du triền miên? Một dấu hiệu của căn bệnh trầm cảm đang trở lại? Nếu tôi nói điều đó, liệu Tản có giúp được gì? Tản từng nói, họ đã yêu nhau, và vì lí do nào đó chia tay nhau. Trong tình yêu, chia tay là chuyện bình thường. Người ta giống như gặp nhau, nợ nần nhau ở một kiếp nào đó, kiếp này đau khổ và yêu thương cho hết ân tình.
Có những việc trả nợ khiến mối nợ càng chồng chất, và người ta buộc phải tìm nhau ở kiếp sau để tiếp tục món nợ tiền kiếp. Nhưng trong đời, món nợ tình yêu là món nợ không khi nào sòng phẳng được. Hạnh phúc khổ đau, tận hưởng hay đáp đền đều không thể nào cân đong đo đếm.
Nên người ta cứ triền miên đau khổ và oán hận.
Hạc có phải đã gặp một bi kịch tình yêu không? Cô quá bí ẩn và tôi ngay từ đầu đã không có ý tò mò về cô. Nhưng hẳn điều đã xảy ra vô cùng đau đớn. Nó khiến con người cô thay đổi. Nó khiến cô sống trong những cơn mộng du bất tận, và kì lạ, có thể nó khiến cô có khả năng nhìn thấy một vài điều đã từng xảy ra trong quá khứ, những quá khứ của những người mà cô đối diện.
Việc cô nói chính xác tôi từng có một chiếc xe đạp màu xanh, tôi từng đi chiếc xe đạp ấy thời học đại học đã khiến tôi nghĩ rất nhiều, nhưng rồi tôi lại tự nhủ rằng cô chỉ là một trong số những người có khả năng đặc biệt, và điều đó chẳng tổn hại hay thúc đẩy đến cuộc sống xung quanh. Nhưng khi cô nói có một người đàn ông đang đi tìm tôi, dù tôi không có cách nào xác minh điều đó đúng hay không, cũng khiến lòng tôi bất ổn. Tôi bồn chồn và hồi hộp, hệt như người đàn ông ấy đang đến rất gần tôi, sắp chạm tay lên cánh cửa màu xanh trước mặt tôi, và dự cảm rằng không biết người ấy sẽ đem lại cho tôi điều gì, hạnh phúc hay đau khổ.
Nhưng khi cô nói cô nhìn thấy một đứa trẻ chết cùng con trâu thì tôi kinh hoảng thực sự. Cô chưa từng gặp đứa trẻ đó, làm sao cô nhìn thấy cái chết của nó, trong khi mỗi ngày có hàng tỉ người đã chết ở trên đời.
“Nếu bây giờ Hạc muốn đi cùng cậu, cậu có đi cùng cô ấy không?”.
Tản nhìn tôi như nhìn xác ướp Ai Cập biết bay.
“Hạc nói với chị thế à?”.
“Không? Mình chỉ hỏi thôi”.
Tản dời ánh mắt đi chỗ khác, nơi chỉ nghe thấy tiếng nước suối réo ầm ầm và bóng tối thẳm sâu sẵn sàng nhấn chìm cả nhân loại nếu lỡ làm nó nổi giận.
“Hai người từng yêu nhau trong bao lâu?”.
“Ba năm”.
“Ba năm?”.
Ba năm, thời gian đủ dài rộng để phôi phai những mối tình vô nghĩa.
“Bố mẹ em không muốn bọn em lấy nhau”.
“Vì cô ấy quá xinh đẹp, hay quá mong manh?”.
Tản lắc đầu.
“Em không muốn từ bỏ, nhưng cô ấy đã từ bỏ”.
“Chuyện xảy ra trước khi cô ấy nghĩ mình là chim à?”.
“Vâng”.
Câu chuyện kết thúc một cách nhạt nhẽo. Thị trấn nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng. Nơi núi rừng thâm u này, đêm nhanh chóng chiếm lĩnh ưu thế. Con người có cảm giác bị bỏ rơi, bé nhỏ, cô đơn và bất lực khi đêm xuống. Chỉ có sương mù, tiếng thác nước và tiếng gió cùng những chấm sáng xa xôi trong những ngôi nhà lác đác sườn núi mới làm chủ.
Tôi nghĩ đến cái cây thần rừng.
Tôi nghĩ đến đứa trẻ đặc biệt đã đưa con trâu của mình bỏ trốn. Đứa trẻ không quan tâm đến những lễ nghi thần thánh, đến vận mệnh của cộng đồng. Với nó, chỉ có con trâu bè bạn. Và con trâu sắp chết vì người ta tế thần, nên nó chỉ đưa bạn nó bỏ trốn mà thôi.
Tản đưa tôi về, và lần này cậu ấy quyết định sẽ đến thăm Hạc.
Có một người đàn bà đang khóc lóc trong căn phòng của Hạc. Không thấy Hạc, có lẽ Hạc ngồi khuất sau bức tường. Không khí trong căn phòng vẻ tang thương như có ai đó vừa đi qua cuộc đời.
Tản không vào, tôi cũng thế, chúng tôi lặng lẽ đứng bên những khóm hoa hồng đang tỏa hương thơm. Tản nói người đàn bà đang khóc đó là mẹ Hạc.
Chiếc xe máy đắt tiền trong sân cho tôi biết không chỉ có mẹ Hạc, mà Bến Bình có thể là người thứ ba trong căn phòng kia. Có điều cô ta đang ngồi hoặc đứng hoặc nằm nơi nào đó khuất sâu khỏi tầm mắt tôi, hoặc cũng có thể cô ta đang đứng trong bóng tối ngoài kia, nhìn người mẹ đang khóc và người chị gái tội nghiệp đang chịu đựng căn bệnh tái phát.
Con suối trước khu nhà tiếp tục sôi ầm ào. Và một cơn mưa đổ xuống.
Theo Đuổi Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy Theo Đuổi