Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Đại Chiến Tại Nạp Hốt Nhai Bình Định Bộ Lạc Hải Man
ôm nay, chiếc lều riêng của Dã Toại phi được trang hoàng mới mẻ giống như chuẩn bị ăn mừng trận đánh thắng Vương Hãn, mà cũng giống như đón tiếp một vị khách quí từ xa tới.
Thiết Mộc Chân to tiếng nói cười, đi theo Dã Toại bước vào chiếc lều Mông Cổ, nói:
- Em bảo là ta hôm nay có hai chuyện vui đến cùng một lúc phải không? Đánh bại Vương Hãn là chuyện vui thứ nhất, thế còn một chuyện vui nữa là gì? Hãy mau nói cho anh nghe?
- Khả Hãn hãy ngồi xuống đã - Dã Toại đưa mắt ra hiệu cho Hợp Đáp An. Hợp Đáp An vội vàng bước ra ngoài.
- Chuyện gì mà có vẻ bí mật thế?
- Thiết Mộc Chân không hiểu hai cô gái này định bày trò gì.
Dã Toại tươi cười, nói:
- Để em cho Khả Hãn gặp một người, chắc chắn Khả Hãn sẽ vui mừng cực độ.
- Thế à? - Thiết Mộc Chân tỏ ra rất cao hứng, nói tiếp - Tôi đang chờ xem người đó đây! - Lúc bấy giờ Hợp Đáp An dẫn Đáp Lý Đài từ ngoài bước vào lều. Đáp Lý Đài bước tới thi lễ, nói:
- Thưa Khả Hãn, ngài mạnh khỏe đấy chứ?
Thiết Mộc Chân ngạc nhiên và liền sa sầm nét mặt:
- Té ra là chú ư? Chú trở về đây để làm gì? Hả?
Thiết Mộc Chân nhìn Dã Toại nghiến răng, nói:
- Trông thấy ông ta làm tôi quá vui mừng, vì tôi có thể an ủi được linh hồn của Thiết Mộc Luân, người em gái của tôi rồi đó!
Đáp Lý Đài cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, nên tự nhiên quì xuống, nói:
- Thưa Khả Hãn!
Dã Toại vẫn tươi cười bước tới đỡ Đáp Lý Đài, nói:
- Ôi chao! Việc gặp gỡ tư riêng giữa hai chú cháu sao lại quì gối như thế này? Mau đứng lên, mau đứng lên! Ông không nghe Khả hãn bảo gặp được ông là quá vui mừng đó sao!
Đáp Lý Đài muốn đứng lên nhưng hai chân không tuân lệnh. Ông ta nhìn thấy Thiết Mộc Chân vẫn nhìn mình với đôi mắt giận dữ, hai dòng lệ già từ hai khóe mắt trào ra nói:
- Thiết Mộc Chân ơi, tôi đã già, đại để cũng không còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Tôi chỉ muốn khi mình nhắm mắt, bên cạnh mình có một số người thân đó thôi!
- Trong khi chú ra đi mà không từ biệt, chú có nghĩ thế hay không? Trong khi chú sống chung với Vương Hãn để tôi ở lại tại Cáp Lan Chân Sa Đà, chú có nghĩ như thế không? Trong khi chú và cả Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàm dồn tôi tới bờ hồ Ban Chu Nê để uống nước bùn, ăn thịt ngựa rừng, chú có nghĩ thế không? Trong khi tôi có trong tay từ mấy vạn bộ hạ và bá tánh người Mông Cổ tại bộ lạc Khất Nhan chỉ còn lại 4600 người chú có nghĩ thế không?
- Chú... Chú luôn luôn nghĩ tới cháu!...
- Nói bậy! Chú lúc nào cũng mong cho cháu chết đi!
Dã Toại nói chen vào:
- Này Đáp Lý Đài thúc thúc, chú hãy đứng dậy đi. Thiết Mộc Chân đáng lý phải cảm ơn chú, có đâu chú lại làm ra vẻ như người mắc nợ vậy?
- Cái gì? - Thiết Mộc Chân trừng đôi mắt nhìn Dã Toại nói tiếp - Tôi còn phải cảm ơn ông ta nữa hả?
Dã Toại giữ thái độ bình tĩnh, ung dung đáp:
- Thưa Khả Hãn, ngài còn nhớ lúc chúng ta cùng Vương Hãn xây dựng lều trại mùa đông đấy không? Ngài còn nhớ việc Tang Côn nổ lửa đốt đồng cỏ, định cướp bá tánh của ta nhưng không thành công đó không? Tất cả những việc đó đều nhờ sự giúp đỡ ngầm của Đáp Lý Đài thúc thúc cả!
Thiết Mộc Chân ngạc nhiên hỏi:
- Thế ư?
Dã Toại nói tiếp:
- Chú ấy muốn bí mật báo cho mình biết để sớm đề phòng. Chính Khả Hãn sau khi biết được âm mưu của Tang Côn nên mới di chuyển bãi chăn nuôi. Nếu không có Đáp Lý Đài thúc thúc cứu ngài, thì lần đó cho dù ngài không bị Tang Côn và Trát Mộc Hợp giết chết, đến trận đánh Cáp Lan Chân Sa Đà, ngài cũng không thể chạy thoát độc thủ của họ!
Thiết Mộc Chân nhìn Đáp Lý Đài hỏi:
- Có thật thế không?
Đáp Lý Đài khóc òa. Dã Toại lên tiếng nói tiếp:
- Chỉ nói riêng trận đánh Cáp Lan Chân Sa Đà, nếu Vương Hãn quyết chiến tới cùng, thì bộ lạc Khất Nhan chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngài biết tại sao Vương Hãn ngưng cuộc chiến đấu hay không? Đó cũng do Đáp Lý Đài thúc thúc cả. Chính Đáp Lý Đài thúc thúc khuyên ngăn Vương Hãn nên rút ra khỏi chiến trường, giúp cho ngài có cơ hội rút lui và dưỡng quân. Chả lẽ những điều đó chẳng phải do tình cảm cốt nhục của dòng họ Bột Nhi Chỉ Cân đã thôi thúc ông ấy làm như vậy sao?
Thiết Mộc Chân lại đưa mắt nhìn Đáp Lý Đài. Ánh mắt của Thiết Mộc Chân đã dịu đi rất nhiều.
Đáp Lý Đài vừa khóc, vừa lắc đầu và đưa tay đấm ngực, nói:
- Thiết Mộc Chân ơi Thiết Mộc Chân! Từ trước tới nay chú chưa bao giờ có tham vọng muốn làm Khả Hãn, mà đó là do Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn đã dùng lời lẽ yêu ma lôi kéo chú. Nhất là do cháu có lần bắt giam chú lại không cho chú tham gia đại hội Khố Lý Đài, làm chú quá tủi nhục, không còn mặt mũi nào nhìn người chung quanh, nên chú mới bỏ đi. Không phải chú nói thế để ngụy biện cho việc chú ra đi. Kỳ thực cũng không muốn cầu xin cháu tha thứ chú. Nhưng chẳng qua vì hiện nay chú đã già rồi, trong lòng tha thiết muốn gần người thân, vậy mong cháu thương hại chú cho chú một mảnh đất nào đó để chú an dưỡng tuổi già, cháu có bằng lòng không?
Thiết Mộc Chân thở dài, hai mắt đỏ hoe đưa tay nắm lấy Đáp Lý Đài, kéo ông ta dậy, nói:
- Này thúc thúc, cháu rất căm hận chú nhưng dù căm hận đến đâu cũng không thể quên chú được! Bớ cụ già không ra gì của tôi ơi!
Hai dòng lệ đã từ hai khóe mắt của Thiết Mộc Chân trào ra. Dã Toại và Hợp Đáp An đứng cạnh đấy cũng sụt sùi.
Thái Dương Hãn, Cổ Nhi Biệt Tốc phi và Khuất Xuất Luật cùng lâm triều.
Phía trước mặt họ có để một bàn nhỏ, trên bàn có để một chiếc lồng gỗ, bên trong đựng thủ cấp của Vương Hãn.
Trát Mộc Hợp, Hốt Sát Nhi, A Lạc Đàn, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn Trát Hợp Cảm Bất cùng có mặt để nhận diện thủ cấp của Vương Hãn. Trát Hợp Cảm Bất quì hai đầu gối xuống rồi òa lên khóc:
- Ca ca ơi!
Thái Dương Hãn hỏi:
- Trát Hợp Cảm Bất, nhà ngươi có nhận lầm không? Trát Mộc hợp, các người có nhận ra không?... Nhóm người của Trát Mộc Hợp đáp:
- Chúng tôi đều nhận ra đúng là Vương Hãn. Trát Hợp Cảm Bất dùng đầu gối đi tới mấy bước, nói:
- Thưa Thái Dương Hãn vĩ đại, anh tôi chắc là không tìm được con đường nào khác, nên mới chạy tới bộ lạc Nải Man để xin che chở. Mặc dù giữa hai bộ lạc Nải Man và Khắc Liệt trước đây từng đánh nhau, nhưng nói cho cùng vẫn là hai bộ lạc tin theo đạo Gia Tô. Nhiều năm qua chung sống hòa bình không xảy ra chuyện gì đáng tiếc không ngờ hôm nay anh tôi lại chịu chết một cách bi thảm như thế này?
Thái Dương Hãn tức giận, nói:
- Này Tát Bốc Thích Hắc, mọi việc đều do ông điều khiển quân đội không nghiêm mà ra cả. Một vị Khả Hãn nổi tiếng từ lâu như thế này mà lại có thể tùy tiện giết chết hay sao?
Cổ Nhi Biệt Tốc phi nói chen vào:
- Dù sao thì ông ấy cũng đã bị chém đầu rồi, dù trách cứ gì đi nữa thì đầu ông ấy cũng không thể mọc trở lại nữa. Vậy chỉ còn cách mời một vị mục sư tới cử hành tang lễ long trọng cho ông ấy là xong.
Thái Dương Hãn ngồi xuống, nói:
- Đành phải thế thôi. Này, Trát Hợp Cảm Bất, ông hãy đứng lên Đi. Tôi sẽ cho văn võ bá quan của tôi cũng như con cái dâu rể của họ đứng ra tổ chức tang lễ cho người anh của ông, dùng nghi thức tang lễ của một vị quốc vương để chôn cất ông ấy giống như là tang lễ của tôi vậy.
Cổ Nhi Biệt Tốc phi đằng hắng một tiếng. Thái Dương Hãn biết mình nói lỡ lời, bèn vội vàng nói chữa:
- Này Đáp Đáp Thống A, hãy lấy ấn ngọc tới. Phải rồi, cần phải bọc bạc thủ cấp của Vương Hãn lại!
Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Thưa Thái Dương Hãn, ca ca của tôi chắc chắn cùng đi với người con trai của ông ấy là Tang Côn tới đây, vậy xin Đại Hãn cho người đi tìm và thu dụng Tang Côn.
- Tất nhiên rồi! Tất nhiên rồi! Nhưng chuyện đó phải do chính ông lo liệu!
Mười mấy người của Tang Côn đang buộc ngựa tạm nghỉ trên đỉnh núi. Tang Côn nói:
- Bây giờ chúng ta không còn gì để ăn nữa, vậy phải đi cướp thì mới có thể tiếp tục sống được.
Người giữ ngựa của Tang Côn vừa đưa mắt nhìn chiếc lều Mông Cổ ở phía dưới vừa nói:
- Thế nào? Bộ ông bảo chúng tôi đi làm những tên ăn trộm ngựa sao?
Tang Côn đáp:
- Chúa sẽ tha thứ cho chúng ta vì chúng ta, thật ra bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
Có người phụ họa theo:
- Nếu vậy thì đi mau!
Đàn bà ở lại trên núi, còn tất cả đàn ông thì đi theo tôi để đánh cướp. Tất cả những gì để ăn để dùng đều cướp hết, còn người, phàm ai biết nói chuyện thì giết! - Tang Côn ban bố lệnh đánh cướp và lệnh giết người, một người đàn bà - vợ của anh giữ ngựa, nói:
- Đánh cướp đã là một tội ác, thế mà còn giết người ư? Làm như vậy Chúa có thể tha thứ cho chúng ta sao? - Tang Côn nạt lớn:
- Ngươi là vợ của một tên giữ ngựa thì biết cái gì? Nếu để cho họ sống, binh sĩ Nải Man sẽ theo dấu chúng ta, tất cả chúng ta không còn mong chi sống sót! - Tang Côn đưa thanh mã tấu lên cao, nói tiếp - Hãy theo ta!
Mười mấy con ngựa từ trên đỉnh núi chạy bay xuống như một luồng gió hốt. Cư dân người Nải Man từ trong lều chạy túa ra đều bị người Khắc Liệt giết chết. Một phụ nữ quì xuống đất xin tha. Tên giữ ngựa đưa đao lên cao thì dừng lại. Nhưng, Tang Côn chạy đến hét lớn:
- Tha cho nó để nó tố cáo chúng mình ư? - Dứt lời anh ta huơ đao chém chết người phụ nữ.
Trải qua một cuộc giết người cướp của, nhóm Tang Côn đã cảm thấy mệt mỏi. Giữa đêm tối đốt lên hai đống lửa to rồi ngồi chung quanh cùng nướng thịt cừu ăn, Họ ăn uống như không kịp nhai.
Tên giữ ngựa thúc nhẹ bà vợ rồi hai người cùng bước đi. Sau khi hai người rời xa đống lửa, bà vợ hỏi tên giữ ngựa:
- Anh có chuyện gì?
Tên giữ ngựa đáp:
- Tôi không làm tên giữ ngựa cho bọn trộm cấp nấy nữa. Chúng ta hãy bỏ đi!
- Đi đâu bây giờ?
- Đi đầu Thái Dương Hãn.
- Ông ta có thể thu dụng mình sao? Bộ anh quên mất việc Vương Hãn bị giết chết đấy à?
- Tôi có cách để cho chúng ta được sống!
- Cách gì?
- Bắt Tang Côn đem nộp cho Thái Dương Hãn!
- Không, không, không! Chúa ơi! Xin tha thứ cho chồng tôi!
- Bộ em không bằng lòng sao?
- Ông ấy là chủ của anh kia mà!
- Nhưng anh ta còn độc ác hơn cả tên Du-đa bán Chúa nữa!
- Nếu thế thì để cho Chúa trừng phạt hắn, còn chúng ta cứ đi theo con đường của chúng ta!
Tên giữ ngựa kề dao vào cổ vợ nói:
- Em là một người đàn bà hồ đồ, không cho phép làm hư việc lớn của anh. Vậy em hãy ngồi yên tại đây, không được nói chuyện, không được cử động, để ta đi giết quách Tang Côn. - Nói dứt lời, anh ta cầm dao bước tới chỗ đống lửa, Tang Côn hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy? Sao không ăn? Hãy ăn thêm một tí đi để sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải đi đường. Đây, phần này của nhà ngươi!
Tang Côn đưa một miếng thịt cho tên giữ ngựa, rồi kéo anh ta ngồi xuống. Sau đó, hắn mới quay sang mọi người nói:
- Ta đã suy nghĩ rồi, chúng ta sẽ không làm bọn ăn trộm ngựa nữa,
Thái Dương Hãn không thu dụng chúng ta, thì chúng ta có thể đi xuống phía nam, nơi đó ở dưới chân trường thành có nước Uông Cổ Đô, họ cũng là tín đồ đạo Cơ Đốc cả...
Tang Côn nói tới đây thì câu nói bị đứt ngang, vì tên giữ ngựa đã thọc lưỡi dao vào bẹ sườn của hắn rồi.
Những người tùy tùng đều đứng phắt dậy, tuốt mã tấu ra khỏi vỏ, đôi bên chong mặt ghìm nhau. ở phía xa xa bà vợ của tên giữ ngựa bỗng la to:
- Người Nải Man tới rồi kia!
Tiếng nói vừa dứt thì hơn 100 binh sĩ Nải Man đã tràn tới bao vây số người của Tang Côn. Sau một trận sát phạt, mười mấy người Khắc Liệt đều bị giết chết.
Cuối mùa thu năm ấy, cung đình của Thái Dương Hãn thuộc bộ lạc Nải Man đã biến thành nơi làm ma chay.
Chiếc thủ cấp của Vương Hãn sau khi nạm bạc đã được đem đặt lên ngai vàng của Thái Dương Hãn.
Vị mục sư cất giọng khi cao khi thấp bắt đầu đọc điếu từ:
- Đời của ông ấy đã tạo ra vô số những thành tích vinh quang, thế nhưng ông ấy vẫn tỏ ra là người lương thiện khiêm tốn. Địa vị của ông ấy làm cho hằng nghìn hằng vạn nhân dân phải cúi đầu quì lạy, thế là ông ấy vẫn tỏ ra hiền lành như một con cừu non. Nay ông ấy đã lìa xa trần thế nhiễu nhương để trở về Thiên đường, hỡi Thượng đế, xin tiếp nhận linh hồn của con người vô tội này!
Thái Dương Hãn, Cổ Nhi Biệt Tốc phi, Khuất Xuất Luật, Thái Tử phi và Trát Hợp Cảm Bất cũng như quần thần vừa lần lượt làm dấu thánh giá, vừa kéo đi vòng quanh ngai vàng để tỏ lòng ai điếu.
Sau khi quần thần ra khỏi cung đình, Hốt Sát Nhi nói với Trát Hợp Cảm Bất:
- Này Trát Hợp Cảm Bất, ca ca của ngài sau khi chết được nghi lễ an táng danh dự như thế này là đủ để nhắm mắt yên nghỉ nghìn thu rồi, vậy ngài không nên quá bi thương.
Trát Mộc Hợp nói nhỏ với Hốt Sát Nhi:
- Xem qua trò hề của Thái Dương Hãn, tôi chỉ tức cười thầm.
Hốt Sát Nhi nhìn Trát Mộc Hợp với ánh mắt sửng sốt.
Bên trong cung đình, Khuất Xuất Luật đang ngồi đối diện với Thái Dương Hãn nói:
- Thưa Phụ Hãn, việc đặt chiếc đầu lâu của lão già này lên ngai vàng của cha để tiến hành tế lễ long trọng như thế này có cần thiết hay không?
- Ngươi mà biết cái gì? Ta làm như thế là để cho văn võ bá quan thấy được ta là một nhà vua có lòng nhân từ và là người trên cả thế giới này được chúa Jesus xem là con.
- Cũng sẽ có người xem cha là một quốc vương hồ đồ! - Khuất Xuất Luật nói dứt lời thì bỏ đi ra.
Thái Dương Hãn tức giận đến nghẹn họng, nhưng cố nói:
- Mày... mày... mày là thằng nghịch tử! Tại sao mày lại có thể nói với cha mày những lời nói như vậy? Bộ mày không sợ chúa trừng phạt hay sao? - Ông ta tức giận đến đỗi té ngồi xuống mặt ghế, nhìn về chiếc thủ cấp của Vương Hãn trút cơn thịnh nộ - Tất cả đều do con ma này gây ra cả!
Bỗng nhiên ông ta sững sờ, vì ông ta thấy đôi mắt của Vương Hãn híp lại và mỉm cười với ông ta, làm cho cả người ông ta đều rởn óc. Ông ta vừa làm dấu thánh giá, vừa quay xuống bọn thị vệ la to:
- Bây đâu, hãy dời chiếc đầu lâu của Vương Hãn ra khỏi ngai vàng, mau lên?
Bọn thị vệ vội vàng chạy tới rinh chiếc đầu lâu của Vương Hãn đi. Thái Dương Hãn chỉ vào một góc cung đình quát:
- Vứt đi! vứt đi! - Chiếc đầu lâu của Vương Hãn bị vứt xuống đất.
Thái Dương Hãn vẫn thấy chiếc đầu lâu của Vương Hãn nhìn về ông ta cười cợt, cho nên ông ta lại quát:
- Mau! Mau lên! Hãy dùng chân đạp nát nó ra cho ta! - Bọn thị vệ xúm nhau đạp bất kể lên chiếc đầu lâu.
Thái Dương Hãn nhìn thấy chiếc đầu lâu của Vương Hãn đã bị đạp dẹp nát, mới thở phào một hơi dài, nói:
- Chúa ơi! Xin Chúa hãy tiếp nhận linh hồn không nơi nương tựa của lão già này!
Trát Hợp Cảm Bất trở về đến chiếc lều riêng của mình, buồn bã ngồi xuống nói lẩm bẩm:
- Ca ca ơi! Sau khi anh chết mà vẫn không được an thân! - ông ta đấm ngực rồi khóc òa. Một lúc sau, ông tự lau nước mắt, nói tiếp - Ta phải giết chết Thái Dương Hãn. Ta phải báo thù cho ca ca của ta!
Trát Mộc Hợp vội vàng bụm miệng Trát Hợp Cảm Bất lại, nói:
- Này - Trát Hợp Cảm Bất nắm lấy bàn tay của Trát Mộc Hợp. Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn cũng đặt bàn tay của mình lên bàn tay của hai người. Tiếp đó, Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn cũng đặt bàn tay của họ lên. Đôi mắt của họ đỏ ngầu, thái độ của họ giận hầm hầm đáng sợ.
Tại hậu cung của Thái Dương Hãn, Cổ Nhi Biệt Tốc phi đang xoa bóp trước ngực và sau lưng cho Thái Dương Hãn, nói:
- Chắc là ông vì quá mệt, lại vì quá tức giận khiến đôi mắt bị hoa nên mới thấy đầu lâu của người chết cười với ông chứ gì?
Một tên thị vệ bước vào báo cáo:
- Tướng quân Tát Bốc Thích Hắc xin vào yết kiến!
Cổ Nhi Biệt Tốc phi bực bội nói:
- Không tiếp!
Nhưng, Tát Bốc Thích Hắc đã xông vào với một thái độ giận dữ.
Thái Dương Hãn tỏ vẻ bất mãn, hỏi:
- Tại sao nhà ngươi lại vô phép như vậy? Ta bảo là ta không tiếp ngươi kia mà!
Tát Bốc Thích Hắc giận dữ đáp:
- Vương Hãn đã chết rồi, thế mà ngài còn sai người đi chặt thủ cấp đem về để nhận diện. Làm như vậy có hợp lễ phép không?
- Ta đã cử hành tang lễ cho ông ta một cách long trọng, đã dùng bạc khảm chiếc thủ cấp của ông ta, vậy chả lẽ chưa phải là một nghi lễ cao quí hay sao? Nhà ngươi không thấy em trai ông ta là Trát Hợp Cảm Bất, đứng trước nghi lễ của ta cử hành đã sụt sùi rơi lệ đó sao?
Tát Bốc Thích Hắc cãi lại:
- Nhưng sau khi tang lễ vừa kết thúc, thì ngài lại cho thị vệ giẫm nát chiếc đầu của ông ta. Qua đó, cái gọi là tấm lòng nhân ái của ông đã bị hành động nói trên xóa sạch!
Thái Dương Hãn nói theo lý riêng của mình:
- Chiếc thủ cấp đó là vật bất thường, không đạp nát nó đi thì sự hủy diệt sẽ đỗ ập xuống đầu chúng ta!
Tát Bốc Thích Hắc không hề nhân nhượng:
- Chiếc thủ cấp của người chết thì có gì đáng sợ? Ngài là một Thái Dương Hãn oai danh lẫy lừng kia mà thảo nào tiên vương trước khi chết vẫn tỏ ra không an tâm đối với ngài, vẫn tỏ ra lo ngại cho tương lai của đất nước!
- Lo ngại cái gì? - Thái Dương Hãn hết sức bực mình.
- Lo ngại ngài là con cầu con khẩn, là một con ngựa con chưa có kinh nghiệm lại chưa được huấn luyện. Nhất là chưa trải qua trận mạc, nên rất khó trở thành một nhà vua trong thời loạn! - Tát Bốc Thích Hắc nói qua giọng vừa bi thương vừa phẫn nộ.
- Thôi, đủ rồi! - Thái Dương Hãn bực bội ngắt lời ông ta, nói tiếp - Ta không thích thời loạn, cảm ơn Chúa đã ban cho ta những ngày sống hòa bình an lành, giúp cho Hãn quốc Nải Man được thái bình vô sự.
Tát Bốc Thích Hắc cảm thấy ông ta là người không thể tranh cãi bằng lý thuyết, bèn dẫn chứng cụ thể:
- Cái gì là thái bình vô sự? Nếu thái bình vô sự thì Vương Hãn có bị mất đầu như thế không?
Thái Dương Hãn nói qua giọng khinh miệt:
- Chuyện đó thì có gì lạ đâu? Ở phía đông có một số ít người Mông Cổ đã dùng cung tên uy hiếp cho lão già vô dụng đó phải sợ mà bỏ chạy và sau khi tới biên giới của chúng ta, thì bị chết dưới tay của một tướng trấn giữ biên giới. Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, đó là chuyện có gì lạ đâu?
Tát Bốc Thích Hắc còn muốn tranh biện, nhưng Thái Dương Hãn đã ngắt lời ông ta, nói:
- Thiết Mộc Chân là cái thá gì? Nó chẳng qua cũng là một gã muốn làm mặt trời trên đồng cỏ đấy thôi. Chúa nói, trên trời, chỉ có một mặt trời, đó chính là ta. Nhà ngươi hãy xem bây giờ ta sẽ đi tóm ngay cái thằng Thiết Mộc Chân mà nhà ngươi vừa nghe nói tên là đã run rẩy đó!
Cổ Nhi Biệt Tốc Phi ngồi bên cạnh, đang bắt đầu chau mày im lặng. Nhưng sau khi nghe qua, bà ta đã trề môi cười nhạt. Đến khi nghe Thái Vương Hãn nói đến chuyện đi bắt Thiết Mộc Chân, bà ta mới dùng giọng nói của một hoàng hậu đại quốc, nói:
- Chúng ta bắt những tên Mông Cổ đó để làm gì? Bọn chúng khắp người đều có mùi tanh, y phục dính đầy dầu mỡ, nếu ngài thật sự bắt chúng nó về, thì phải để chúng cách xa tôi, vì tôi không thích ngửi cái mùi tanh trên người của chúng nó!
- Nếu vậy thì ta không cần thiết phải giữ một đứa nào trong chúng nó lại, mà đem chém hết chúng nó cho xong!
- Kìa! Nếu có những đứa con gái, những bà vợ xinh đẹp của chúng nó, thì tốt nhất nên chọn mấy đứa, bảo chúng nó tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xinh đẹp vào, để cho ta phái chúng nó đi vắt sữa bò, sữa dê cũng được. Phải rồi, nghe đâu người Mông Cổ hát múa giỏi, có thể giữ chúng nó lại để hát múa cho ta thưởng thức!
- Tốt! Ta sẽ tức khắc phái sứ giả đến Uông Cổ Đô để mời những người có chung tín ngưỡng với chúng ta cùng phát binh, chém sạch Hốt Tất cả bọn người Mông Cổ dã man, đoạt lấy hết những ống tên và những cung nỏ của chúng về cho mình!
Tát Bốc Thích Hắc dở khóc dở cười, nói:
- Có phải các vị đang nói đùa đó không? Thưa Thái Dương Hãn của tôi ơi! Chiến tranh là một chuyện lớn, có quan hệ đến sự tồn vong của quốc gia, chứ nào phải là trò đùa của con nít? Các vị định phát động chiến tranh với một thái độ hời hợt như vậy, thì rõ ràng là hồ đồ hết chỗ nói?
Thái Dương Hãn tức giận nói:
- Nhà ngươi nói chuyện với vua của nhà ngươi như thế ư?
- Đó là những lời giáo huấn của tôi đối với ngài, mà trước khi lâm chung tiên vương đã trao quyền cho tôi!
- Chính ông mới là một kẻ hồ đồ hết chỗ nói. Vừa rồi, ông bảo ta là người chưa từng trải chiến trận, bây giờ ông lại bảo ta không nên dụng binh, đúng là ăn nói không biết phân biệt người trên kẻ dưới. Này, Tát Bốc Thích Hắc, nhà ngươi hãy chờ xem có Thượng đế làm chứng, ta sẽ làm một ông vua trong thời loạn cho ngươi biết mặt!
Cổ Nhi Biệt Tốc phi đứng lên nói với Thái Dương Hãn:
- Các người tại sao luôn cao hứng nói tới chuyện chém giết vậy? Ngoài chuyện đó ra bộ không còn chuyện gì khác để nói hay sao? Này, Thái Dương Hãn, hãy đưa em đi xem bọn chúng nó may áo mới cho em ra sao rồi!
Hai người cùng bước đi bỏ một mình Tát Bốc Thích Hắc đứng ở đó.
Tát Bốc Thích Hắc giận dữ nói lẩm bẩm:
- Hỡi tiên vương! Khi ngài chết tại sao không mang người đàn bà đó đi theo? Để bà ta ở lại làm vợ đứa con u mê của ngài thì bộ lạc Nải Man của ngài sẽ có ngày bị diệt vong mất!
Sau khi rời khỏi cung đình, Cổ Nhi Biệt Tốc phi bắt đầu cằn nhằn:
- Con dê núi già đó kêu điếc cả tai, nó thật chán ngấy, vậy hãy giết quách nó đi!
Thái Dương Hãn thở dài nói:
- Tôi đâu phải không muốn giết lão ta, nhưng khổ nỗi tiên vương trước khi lâm chung, có dặn dò ta phải nghe theo lời dạy dỗ của lão ta. Mong linh hồn cha ta được yên nghỉ!
- Linh hồn của tiên vương đã được yên nghỉ rồi, nhưng còn chúng ta thì sống không yên đây!
Thái Dương Hãn lên tiếng an ủi người phi tử của ông ta:
- Em đừng sốt ruột, tôi sẽ nghĩ cách làm con cho con dê núi già đó sẽ vĩnh viễn câm mồm!
Mùa xuân năm 1204, Thiết Mộc Chân dời địa điểm cắm lều trại đến đồng bằng Thiếp Mạch Cai Xuyên để săn bắn và luyện binh.
Một hôm, Nạp Nha A hướng dẫn một đoàn sứ giả do Bất Nhan Tích Ban, con trai của thủ lãnh bộ lạc Uông Cổ dẫn đầu, mang theo 500 con ngựa, 1.000 con cừu và cho xe chở theo sáu hủ rượu lớn, áp giải sứ giả của Thái Dương Hãn bị trói, đến trước đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Đà Lôi, Bát Nhi Hốt đang đấu vật và một số người đứng ngoài cổ vũ như Oa Khoát Đài, Thoát Hổ nhìn thấy đám đông đi tới, liền dừng cuộc chơi lại.
Nạp Nha A hướng dẫn vị sứ thần của bộ lạc Uông Cổ và áp giải các sứ giả của Thái Dương Hãn cùng đi vào đại trướng.
Bốn người trẻ tuổi nói trên cùng đi theo. Đà Lôi nói:
- Ồ! đàn ngựa này đông có lẽ đến 500 con và đàn cừu kia có lẽ đông đến 1.000 con?
Người đuổi đàn cừu tươi cười nói:
- Tiểu tướng quân có cặp mắt thật tài!
Thoát Hổ nói:
- Ông ta chỉ đoán mò, còn tôi nhìn là biết ngay cỗ xe này kéo theo sáu hũ rượu!
Bát Nhi Hốt cho Thoát Hổ một đấm, nói:
- Tiểu tử nhà ngươi chỉ biết chọc tức người ta!
Oa Khoát Đài nói:
- Nếu anh ta không có miệng lưỡi, thì làm sao dối gạt được Vương Hãn - Mọi người đều cười rộ.
Oa Khoát Đài hỏi:
- Các anh từ đâu tới vậy?
Từ bộ lạc Uông Cổ.
- Bộ lạc Uông Cổ ư? - Thoát Hổ chưa từng nghe nói tới tên bộ lạc này bao giờ, bèn hỏi tiếp - Bộ lạc Uông Cổ ở đâu vậy?
Biệt Lặc Cổ Đài đứng sau lưng anh ta liền tiếp lời:
- Ở phía đông nam của bộ lạc Nải Man.
Người chăn dê nói:
- Phải, bộ lạc Uông Cổ chúng tôi từ đời này qua đời khác đều chịu trách nhiệm giữ biên cương phía bắc của nước Đại Kim.
Oa Khoát Đài nói:
- Cách đây rất xa phải không?
- Chúng tôi lên đường từ mùa đông năm rồi, mãi tới mùa xuân năm nay mới đến được vùng Thiếp Mạch Cai Xuyên để tìm gặp các anh.
Nạp Nha A đưa đoàn sứ giả đi ra và áp giải các sứ giả của Thái Dương Hãn đến chỗ giam giữ. Một Na Khả Nhi đánh mõ hiệu. Oa Khoát Đài nói:
- Phụ hãn bắt đầu triệu tập Đại Hội Khố Lý Đài để bàn chuyện quân sự đấy.
Thiết Mộc Chân và các tướng lãnh bắt đầu họp trong đại trướng.
Thiết Mộc Chân kê mũi ngửi thân người của mình, cười nói:
- Quốc hậu Cổ Nhi Biệt Thích của Thái Dương Hãn, tức người vợ mà ông ta kế thừa vợ nhỏ của cha mình có nói, thân mình của người Mông Cổ chúng ta có mùi tanh, thế tại sao ta lại ngửi không thấy hả? - Các tướng đều cười to.
Dã Lặc Miệt nói:
- Tôi có ý nghĩ này, chờ khi chúng ta bắt được bà ấy mang về, sẽ trao bà ấy cho người có mùi tanh nặng nhất, thế nào?
Tất cả mọi người đều cười rộ.
Thiết Mộc Chân hỏi Khoát Nhi Xích:
- Này, Khoát Nhi Xích, ngươi có mùi tanh nặng không? Trong số 30 mỹ nữ của ngươi nếu kể luôn cả bà ta vào có được không?
Khoát Nhi Xích đáp:
- Không được! Không được đâu! Anh ta chỉ vào Truật Xích Đài ngồi bên cạnh nói tiếp - Trên người của Truật Xích Đài thúc thúc có mùi tanh rất nặng, không tin các anh ngửi sẽ biết!
Truật Xích Đài là người kém ăn nói, nên nghe thế liền bước lùi ra sau. Thiết Mộc Chân cười nói:
- Được rồi, sẽ đem Cổ Nhi Biệt Tốc phi tặng cho chú Truật Xích Đài vậy!
Mọi người có mặt trong trướng đều cười rộ.
Sau khi tiếng cười vừa dứt, Thiết Mộc Chân trang trọng đứng lên, nói:
- Thái Dương Hãn của bộ lạc Nải Man phái sứ giả đi đến bộ lạc Uông Cổ định liên hệ với bộ lạc này cử binh đánh ta. Bộ lạc Uông Cổ cho rằng Thiết Mộc Chân tôi là quan viên của nước Đại Kim...
Tốc Bất Đài và Biệt Lặc Cổ đài ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Khả Hãn mà là quan viên của nước Đại Kim sao?
Thiết Mộc Chân cười đáp:
- Bộ các ngươi quên mất rồi sao? Tám năm trước đây chẳng phải Thừa tướng của nước Đại Kim là Hoàng Nhan Tương đã phong cho ta làm Trát Ngột Thích Hốt Lý, tức chức thống soái đứng đầu các bộ lạc ở vùng đồng cỏ này hay sao? Tốc Bất Đài và Biệt Lặc Cổ Đài chợt nhớ ra, nói:
- À, phải rồi, đúng là có chuyện đó!
Thiết Mộc Chân nói:
- Thủ lĩnh bộ lạc Uông Cổ cho rằng tôi và ông ta đều là quan của triều đình nhà Kim, cho nên đã bắt sứ giả của bộ lạc Nải Man, rồi phái con trai ông ấy đến đây báo cáo rõ tình hình quân sự cho chúng ta biết.
Bát Nhi Hốt nói:
- Trước đây, khi người Nải Man truy sát Vương Hãn, từng đọ sức với chúng ta một lần. Cần cổ của họ không cứng hơn người Khắc Liệt, người Tháp Tháp Nhi và người Miệt Nhi Khất đâu!
Thiết Mộc Chân nói:
- Này, nhà ngươi chớ có xem thường. Thái Dương Hãn đã tuyên bố là sẽ đoạt hết những ống đựng tên của các ngươi và sẽ xóa danh hiệu của các ngươi đó!
- Khi tóm được con ngựa đực đó, thì tôi sẽ thiến nó! - Truật Xích giận dữ, nhiều người cũng phụ họa theo.
Mông Lực Khắc nói:
- Thưa Khả Hãn, bây giờ là lúc giao mùa, các loài thủy thảo còn rất hiếm, chiến mã thiếu thức ăn nên rất gầy. Vậy nếu muốn đánh tốt nhất nên chờ qua mùa thu có nhiều thủy thảo, ngựa béo lên thì đánh sẽ hay hơn.
Sát Hợp Đài không đồng ý cách nghĩ của Mông Lực Khắc, nói:
- Ngựa gầy thì đâu phải là lý do? Nếu Thái Dương Hãn đánh chúng ta, chả lẽ vì lý do ngựa gầy mà chúng ta không ứng chiến?
Truật Xích chủ trương nên giành phần chủ động:
- Chúng ta không chờ đợi Thái Dương Hãn đến tóm chúng ta, mà chúng ta phải đi tóm hắn trước!
Khoát Nhi Xích tỏ vẻ sợ đánh nhau, nói:
- Đánh giặc đâu phải dễ dàng như lời nói, Bộ lạc Nải Man đất rộng người đông là một bộ lạc mạnh, nếu chúng ta liều lĩnh đánh họ, coi chừng chúng ta chưa tóm được Thái Dương Hãn, mà trái lại tự mình đến nộp mạng cho ông ta tóm mình!
Các tướng đưa mắt nhìn nhau. Không khí trong đại trướng im lặng một lúc.
- Tôi xin nói một câu - Biệt Lặc Cổ Đài vừa nói sắc mặt vừa bừng đỏ. Thiết Mộc Chân đưa ánh mắt khuyến khích nhìn về anh ta. Biệt Lặc Cổ Đài liền ưỡn ngực lên nói tiếp:
- Một dũng sĩ Mông Cổ nếu bị kẻ thù đoạt đi ống đựng tên, là một cái nhục to lớn không gì bằng! Nếu sự thật diễn ra như thế, thì sống chi bằng chết còn sướng hơn! Thái Dương Hãn đã nói như vậy, thì ta không bao giờ có thể tha thứ! Ta nhất định sẽ đoạt lấy ống đựng tên của chúng, xóa bỏ danh hiệu của chúng, bắt sống quốc hậu Nải Man, là con mụ làm vợ cho vua cha xong rồi lại làm vợ cho vua con, mang về đây vắt sữa ngựa cho chúng ta! Không làm như thế thì chúng ta không còn xứng đáng là những anh hùng chân chính tại vùng thảo nguyên này nữa!
Mọi người có mặt đều phấn chấn lên, nói:
- Phải! Nói như thế là rất đúng!
Biệt Lặc Cổ Đài cảm thấy có lòng tự tin hơn, bèn nói tiếp:
- Chúng ta từng đánh nhau với người Nải Man, bất luận giai đoạn đầu chúng ta mở cuộc tấn công vào thành trì của hắn cũng như về sau đánh dã chiến để cứu nguy cho Vương Hãn, đều nhận thấy được người Nải Man tuy đông, nhưng họ chỉ là một đám đông bất tài!
Mộc Hoa Lê nói:
- Biệt Lặc Cổ Đài nói rất đúng! Lần trước chúng ta từng đọ sức với họ, thấy rõ bọn người Nải Man cứ gặp cường địch thì bỏ chạy vào núi, y như những con thỏ!
- Lần này thì con người của họ có thể bỏ chạy, nhưng cung đình của họ thì không thể mang theo được - Viên chỉ huy trưởng của các tướng nói rõ thái độ của mình.
- Thái Dương Hãn nói lên những lời nói ngông cuồng như vậy, khiến chúng ta không thể chịu đựng được! - Người thiếu niên đẹp trai Bát Nhi Hốt kiên quyết chủ chiến!
Xích Thích Ôn là một trong Tứ kiệt nói:
- Ta cần phải đánh ngay chúng nó!
Dã Lặc Miệt quay sang Truật Xích Đài nói đùa:
- Được rồi, anh sắp sửa có một bà vợ không có mùi tanh!
Mọi người đều cười, nhưng tiếng cười liền chấm dứt ngay. Thiết Mộc Chân đã đứng lên kiên quyết nói:
- Có những tướng sĩ anh hùng như thế này, thì còn lo gì không đánh thắng trận? Vậy hãy ngưng ngay việc săn bắn để chuẩn bị quyết chiến với người Nải Man!
Sau cuộc hội nghị, Thiết Mộc Chân dời địa điểm cắm trại đến núi Kiến Thác Cai cạnh bờ sông Hợp Lặc Hợp để tiện việc chinh phạt một Ngột Lỗ Tư lớn nhất ở phía Tây là bộ lạc Nải Man. Thiết Mộc Chân đã tiến hành chỉnh đốn lại quân đội và tuyên bố hằng loạt quân lệnh.
Các tướng sĩ đứng thành đội ngũ dưới chân núi. Thiết Mộc Chân ngồi trên lưng ngựa đi thị sát qua một lượt rồi tuyên bố:
- Hỡi các dũng sĩ Mông Cổ, tôi sẽ dẫn các anh đi đoạt lấy những chiếc ống đựng tên của người Nải Man!
Toàn quân nhất loạt hô to:
- Thiết Mộc Chân Hãn! Thiết Mộc Chân Hãn! Thiết Mộc Chân Hãn! - Thiết Mộc Chân nói tiếp:
- Nhưng, tôi phải nói trước cho tất cả các ngươi biết, trận giặc này không phải là dễ đánh. Từ đồng cỏ Hô Luân Bố Nhĩ đi đến núi Altay xa đến năm sáu nghìn dặm. Ta phải vừa tiến hành chăn nuôi, vừa săn bắn để cung cấp lương thực cho toàn quân, vừa phải đi liên tục hơn 100 ngày đường!
Tiếng bàn tán nghe lào xào như tiếng gió thổi qua lá cây. Thiết Mộc Chân nói tiếp:
- Nhưng không sao, chúng ta sẽ không bao giờ đi lạc đường vì chúng ta có vị hướng đạo này - Thiết Mộc Chân đưa tay chỉ vào người sứ giả của bộ lạc Uông Cổ, nói tiếp - Vị sứ giả Uông Cổ này chính là công tử của thủ lĩnh bộ lạc Uông Cổ và cũng là người rể mới của ta, tên gọi Bất Nhan Tích Ban. Đây là người hướng đạo tốt của ta? Lại có tiếng sầm xì bàn tán. Thiết Mộc Chân tuyên bố chỉnh đốn lại hàng ngũ:
- Trước kia khi xuất chinh, chúng ta đều bắt đầu từ phòng ngự, cho nên phải dùng rất nhiều xe để xây thành Cổ Liệt Diên, vì đó là một trận thế rất có tác dụng. Nhưng bây giờ ta chủ động, nên không cần xây Cổ Liệt Diên nữa. Đồng thời, để thích ứng cho một đạo quân đông đến mấy vạn người trên đường bôn tập, tôi quyết định sắp xếp lại đội ngũ tướng sĩ, phá vỡ sự giới hạn của gia tộc và của bộ lạc, cứ 10 hộ thì cử ra một Thập Hộ Trưởng, cứ 100 hộ thì cử ra Bách Hộ Trưởng, cứ 1.000 hộ thì cử ra Thiên Hộ Trưởng. Bất luận trong việc chăn nuôi, săn bắn, hay là tác chiến, đều do Hộ Trưởng giữ vai trò chỉ huy. Ngoài ra, cần tuyển chọn một vạn người có sức khỏe tốt, có lòng gan dạ trong số con em của bộ lạc Khất Nhan, để giữ vai trò hộ vệ trung quân, cũng tức là Khiếp Tiết Quân. Sau khi chỉnh đốn xong thì vào ngày 16 tháng 4, chúng ta sẽ lấy đầu các sứ giả của Nải Man làm lễ tế cờ để xuất chinh.
Thiết Mộc Chân chỉ huy mấy vạn người ngựa, bắt đầu cuộc viễn chinh bộ lạc Nải Man thuộc vùng núi Altay, nằm về phía tây Mông Cổ Trên đường hành quân họ vừa chăn nuôi vừa săn bắn. Khi tiến tới biên giới của bộ lạc Nải Man thì đã vào đầu thu năm đó.
Bộ lạc Khắc Liệt đã bị tiêu diệt. Một việc làm cuối cùng của Thiết Mộc Chân để thống nhất cả đồng cỏ Mông Cổ là phải tiêu diệt bộ lạc Nải Man, là một nước lớn nằm tại phía Tây, một nước đã bao dung tất cả những kẻ thù của Thiết Mộc Chân. Việc khiêu khích của Thái Dương Hãn chính là một cơ hội tốt để Thiết Mộc Chân xuất quân đánh họ.
Quân đội của Thái Dương Hãn đang vượt qua dãy núi Altay.
Thái Dương Hãn ngồi trên lưng ngựa nhìn đoàn quân gồm những binh sĩ khỏe mạnh những con ngựa mập béo của mình tỏ ra rất đắc ý. Phía sau lưng của ông ta là Khuất Xuất Luật, Tát Bốc Thích Hắc, Trát Mộc Hợp, Thoát Hắc Thoát A, Hốt Đô, Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, Trát Hợp Cảm Bất, Tháp Tháp Thống A v.v...
Thái Dương Hãn tươi cười, lên tiếng cổ động binh sĩ:
- Ta vốn muốn đưa quân đến tận vùng thảo nguyên Hô Luân Bố Nhĩ, để đoạt lấy những ống đựng tên của người Mông Cổ mang về. Cảm ơn Thượng đế, Thiết Mộc Chân vì sốt ruột, nên tự anh ta đã kéo tới đây để nạp mạng!
Tất cả binh sĩ đều cười rộ. Thái Dương Hãn lại nói đùa:
- Nghe đâu anh ta chỉ đem theo có hai người đàn bà, thật quá ít. làm sao đủ chia cho binh sĩ của ta. Vậy không có cách nào khác hơn là chúng ta phải đến tận ổ của chúng để bắt thêm đàn bà cho đủ! - Ông ta nheo mắt nhìn các chiến sĩ, làm cho bọn binh sĩ lại cười rộ và tiếng cười của họ thể hiện rõ lòng tà dâm.
Tát Bốc Thích Hắc "Hứ" một tiếng, nói:
- Tốt nhất là nên lo bảo vệ đàn bà con gái của mình trước đi!
Thái Dương Hãn nghe tiếng nói của ông ta, đằng hắng hai lượt, thúc ngựa bỏ đi. Các tướng cũng thúc ngựa bám sát theo.
Trát Mộc Hợp nói riêng với A Lặc Đàn:
- Phải chuẩn bị xem sắp tới đây mình phải đi đầu hàng để nương tựa vào ai?
A Lặc Đàn không hiểu ý nghĩa câu nói của Trác Mộc Hợp, lên tiếng hỏi:
- Nói thế có nghĩa là sao?
Thiết Mộc Hợp đáp:
- Cái đầu của lão già này sắp rơi đến nơi rồi, nhưng chưa chắc có
ai nạm bạc cho thủ cấp của ông ta đâu!
A Lặc Đàn bực tức nói:
- Này Trát Mộc Hợp nhà ngươi là một con chim xui xẻo, chỉ biết hát những bài hát đưa tang. Thái Dương Hãn binh mạnh ngựa béo, lại là binh sĩ đang nghỉ ngơi nhàn hạ, còn quân đội của Thiết Mộc Chân đi đường xa mệt nhọc, vậy theo ta, ngày chết của Thiết Mộc Chân đã đến rồi!
Bỗng ở phía trước có tiếng ồn ào. Hai người họ cùng thúc ngựa đi nhanh tới, thấy đám đông đang vây quanh một con ngựa gầy, yên ngựa trễ xuống đến bụng.
Thái Dương Hãn cười to, nói:
- Chúng bây xem, chúng bây xem! Đây là con chiến mã của người Mông Cổ do quân tiền tiêu bắt được. Nó gầy đến đổi chiếc yên không thể buộc chắc được. Hả hả hả!...
Khuất Xuất Luật đưa cánh tay lên cao, nói:
- Cuộc đời của Thiết Mộc Chân sắp chấm dứt rồi! Trên trời chỉ có một mặt trời! Trên thảo nguyên chỉ có một quốc vương!
Binh sĩ cũng hô to:
- Trên trời chỉ có một mặt trời! Trên đồng cỏ chỉ có một quốc vương!
A Lặc Đàn nhìn Trát Mộc Hợp nói:
- Thế nào? Ngươi hãy chờ xem chiếc đầu của Thiết Mộc Chân sẽ rơi xuống đất!
Thiết Mộc Chân hạ trại tại đồng cỏ Tát A Lý Chi Xuyên. Ông dẫn Tứ đệ, Tứ kiệt đi tuần tiễu khắp vùng đóng quân. Mộc Hoa Lê nói với Thiết Mộc Chân:
- Thưa Khả Hãn, quân ta ít lại từ xa đến, đó là một điều bất lợi.
Thiết Mộc Chân nói:
- Tối đến thì mỗi binh sĩ phải đốt năm đống lửa.
Cáp Tát Nhi hỏi:
- Đốt lửa nhiều như thế để làm gì?
- Để tạo nghi binh! Biện pháp đó rất tốt, hãy đốt lửa cho cả đồng bằng Tát A Lý Xuyên này trở thành một biển lửa!
Mộc Hoa Lê hết sức tán đồng sách lược của Thiết Mộc Chân, nói:
- Để cho Thái Dương Hãn không biết chúng ta có bao nhiêu binh mã.
Cáp Tát Nhi bừng hiểu ra, nói:
- À phải! Thái Dương hãn chưa bao giờ đánh giặc, ông ta trông thấy binh mã của chúng ta đông, tất nhiên là sẽ hoảng sợ mất tinh thần!
Thiết Mộc Chân cười.
o O o
Đại tướng trung quân của Thái Dương Hãn đặt tại bờ sông Cáp Thụy. Thái Dương Hãn đang hối hả thúc ngựa đi lên đường núi. Trát Mộc Hợp, Tháp Tháp Thống A và một số thân binh đi theo phía sau.
Đừng trên đỉnh núi cao, Thái Dương Hãn nhìn về phía xa không khỏi hoảng hốt. Ông ta thấy cánh đồng bằng ở phía trước mặt ánh lửa sáng rực và ở phía xa hơn ánh đuốc nối tiếp nhau như hình con rắn đang đỗ về phía đồng bằng. Ông ta kêu lên:
- Ôi chao! Chúa ơi! Lửa trại của người Mông Cổ dầy đặc như sao trên trời. Chắc chắn là quân số của họ đông lắm. Vậy... Vậy.... vậy mà binh sĩ của họ còn liên tục kéo tới nữa! Các ngươi... các ngươi xem kìa!
Trát Mộc Hợp mỉm một nụ cười khinh miệt.
Tháp Tháp Thống A nói:
- Quân số của họ đông, nhưng sĩ khí chưa chắc cao.
Thái Dương Hãn hỏi:
- Này Trát Mộc Hợp, nhà ngươi là anh em khác họ với Thiết Mộc Chân, vậy nhà ngươi hãy nói cho ta biết, chúng ta nên tác chiến như thế nào đây?
- Bọn chúng ư? Biết nói thế nào đây? Đúng ra chúng không phải là con người! - Trát Mộc Hợp giới thiệu tình hình quân đội Mông Cổ đúng như sự thật, nhưng trong đó cũng có phần khoa trương thêm - ngài lấy giáo chĩa thẳng vào mắt họ thì mắt họ không hề nháy; ngài lấy giáo chĩa thẳng vào đầu họ, thì đầu họ không bao giờ né! Cứ nghe đánh trận thì họ liền xông tới trước nhanh như một mũi tên bắn; tay họ cầm thanh đao cong múa vun vút một cách thành thạo; họ cũng không cần thiết phải cưỡi ngựa, vì đôi chân họ chính là ngựa rồi; cứ nghe hiệu lệnh xung trận là họ đồng thanh hát lên, xem việc đi giết giặc là việc vui mừng y như đi dự tiệc vậy!...
Thái Dương Hãn và những người hiện diện nghe xong đều sợ hãi đến tái mặt, vội vàng quay ngựa đi trở lại.
Khi Thái Dương Hãn đi trở về đến đại trướng của trung quân thì màn đêm bắt đầu buông xuống. ông ta đóng dấu lên mặt tờ giấy xong, bèn trao cho Tháp Tháp Thống A, nói:
- Này, Tháp Tháp Thống A, nhà ngươi hãy đem quân lệnh của ta trao cho Khuất Xuất Luật.
Tháp Tháp Thống A vội vàng bước ra khỏi đại trướng, tới ngay lều của Khuất Xuất Luật trao tờ quân lệnh của Thái Dương Hãn. Khuất Xuất Luật mở tờ quân lệnh ra xem, nói:
- Tại sao vậy? Ra lệnh cho toàn quân rút lui ư? Tại sao vậy?
Tháp Tháp Thống A đáp:
- Thái Dương Hãn bảo tuy ngựa của quân Mông Cổ gầy, nhưng lửa trại của họ thì dầy đặc như sao trên trời, quân số chắc chắn rất đông. Ngoài ra, Thái Dương Hãn còn nghe nói quân Mông Cổ rất kiên cường, chĩa mũi giáo đến trước mắt họ thì mắt họ không nháy, chĩa mũi giáo vào mặt họ thì đầu họ không né!
- Dù cho có thực như vậy thì sao chứ?
- Thái Dương Hãn bảo chi bằng mình vượt qua núi Kim Sơn trước để chỉnh đốn binh mã, vừa đánh vừa rút lui để dụ quân địch đi sâu vào nội địa, rồi mới chờ cơ hội để phản kích giành thắng lợi!
- Ông nói hết chưa? - Khuất Xuất Luật cất tiếng lạnh lùng hỏi, nhưng Tháp Tháp Thống A không nói gì thêm nữa.
Khuất Xuất Luật xé nát tờ giấy, nói:
- Ta đang cùng các tướng lãnh bàn về việc phân phối tù binh của Mông Cổ, thì vị "Cân quốc anh hùng" Thái Dương Hãn cha ta, lại tỏ ra sợ hãi. Nay các vị, xin các vị đừng lấy làm lạ, cha tôi ngay từ lúc nhỏ đã sống sung sướng trong thâm cung, chưa từng bước chân ra bãi chăn nuôi và cũng chưa từng rời khỏi khu vực tiểu tiện của đàn bà!
Các tướng lãnh đều phá lên cười to.
Khuất Xuất Luật quay sang Tháp Tháp Thống A, nói:
- Này, Tháp Tháp Thống A, ông cứ lo giữ cho kỷ ngọc ấn của phụ hãn là được. Tôi nói cho ông biết, người chỉ huy quân đội khi mới phát hiện địch quân là tính tới chuyện rút lui, thì rõ ràng đó là người chẳng khác chi đàn bà!
Tháp Tháp Thống A trở về đến đại trướng của Thái Dương Hãn, liền đem tất cả những lời nói của Khuất Xuất Luật báo cáo lại cho Thái Dương Hãn nghe. Ông này hết sức giận dữ, nói với Tháp Tháp Thống A:
- Cái gì? Nó bảo ta chẳng khác gì đàn bà ư? Nó... Nó còn nói gì nữa?
Tháp Tháp Thống A liếc nhìn Trát Mộc Hợp. Trát Hợp Cảm Bấc và các tướng lĩnh Nải Man, ấp úng không nói tiếp. Thái Dương Hãn giận dữ quát:
- Nói!
Tháp Tháp Thống A đành phải nói đúng sự thật:
- Thái tử còn bảo ngài từ trước tới nay chưa bao giờ bước chân ra đến bãi chăn nuôi và cũng chưa bao giờ rời khỏi khu vực tiểu tiện của những người đàn bà!...
- Ai cho phép nó nói như vậy! - Thái Dương Hãn cắt đứt lời nói của Tháp Tháp Thống A.
Trát Mộc Hợp cố nhịn cười. Thái Dương Hãn tức giận đến hai mắt nổ đôm đốm, cứ bước tới bước lui trong vòng ba trượng, cuối cùng chừng như ông ta muốn lấy lại thể diện, bèn "Hứ" một tiếng, nói:
- Khuất Xuất Luật dũng cảm như vậy, cầu Chúa tôi phù hộ cho nó để nó có thể tiếp tục giữ được sự can đảm khi đôi bên bắt đầu giao chiến là tốt rồi! - Thái Dương Hãn quay sang đám đông nói tiếp - Các ngươi hãy chờ xem, nó không nghe lời ta, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi lớn. Bây giờ các ngươi phải trở về vị trí của mình để chấn chỉnh phòng tuyến, sáng sớm ngày mai này chắc chắn Thiết Mộc Chân sẽ mở cuộc tấn công.
Trát Mộc Hợp cùng đám đông bước ra ngoài.
Thái Dương Hãn nói với Tháp Tháp Thống A:
- Này, Tháp Tháp Thống A, hãy mang ngọc ấn cùng ta trở về vương đình.
Thái Dương Hãn và Tháp Tháp Thống A mới vừa bước ra khỏi đại trướng, thì trông thấy Tát Bốc Thích Hắc với vẻ mặt giận hầm hầm đứng chờ sẵn ở đấy. Thái Dương Hãn không khỏi ngạc nhiên. Tát Bốc Thích Hắc chỉ vào lỗ mũi của Thái Dương Hãn lên tiếng khiển trách:
- Thái Dương Hãn ơi, bớ Thái Dương Hãn! ông quả là... Trước kia, phụ thân của ông khi ra trận đánh giặc, chưa bao giờ để cho quân thù nhìn thấy lưng của các chiến sĩ mình, chưa bao giờ để cho quân thù nhìn thấy mông những con chiến mã của mình. Thế mà ngày nay ông đang trẻ trung khỏe mạnh, lại tỏ ra quá sợ hãi trước kẻ thù. Chưa đánh nhau với chúng thì đã vội vàng muốn rút lui. Nếu ta biết trước như thế, thà để cho Cổ Nhi Biệt Tốc phi chỉ huy quân đội còn hơn!
Thái Dương Hãn vì quá thẹn nên đổ quạu, nói:
- Này, Tát Bốc Thích Hắc! Nhà ngươi đừng ỷ được tiên vương xem là một công thần lớn tuổi mà muốn nói gì thì nói! Kẻ nam nhi ai lại không có một lần chết, vậy ông dám nói những lời khoác lác đó thì tôi cũng sợ gì không liều đánh một trận sống chết với quân địch! - Nói dứt lời, Thái dương Hãn quay trở lại đại trướng.
Tát Bốc Thích Hắc nói với các thân binh của mình:
- Hãy vây chặt đại trướng lại và chú ý bảo vệ Thái Dương Hãn cho tốt!
Thái Dương Hãn xuống lệnh cho toàn quân vượt qua sông Ngạt Nhĩ Hồn, dàn trận trước sườn núi Nạp Hốt Nhi. Quân đội của Nải Man và quân đội của Thiết Mộc Chân bắt đầu triển khai một trận quyết chiến để định đoạt số phận giữa đôi bên - trận đánh Nạp Hốt Nhi!
Thiết Mộc Chân dừng ngựa đứng yên dưới lá quân kỳ Thốc Hắc, đưa ngọn roi chỉ về phía trước. Tức thì Tứ dũng liền xua quân ồ ạt tiến vào trận địa của quân Nải Man. Quân Nải Man bị đẩy lui liên tiếp.
Trát Mộc Hợp đứng bên cạnh Thái Dương Hãn, thở dài nói:
- Tài chỉ huy của Thiết Mộc Chân càng ngày càng tỏ ra tiến bộ hơn nhiều!
Thái Dương Hãn cuống quít hỏi:
- Thế nào?
Trát Mộc Hợp đáp:
- Ngài xem quân đội của hắn dàn thành thế đánh bao vây, ào ạt tràn lên như sóng biển, đồng thời, lại giống như một mũi dùi nhọn dùi thẳng vào thân gỗ, nhằm thọc vào trung quân của chúng ta!
Thái Dương Hãn lộ sắc sợ hãi, đưa tay lên vừa chỉ vừa hỏi:
- Có mấy tên xông tới kia, hung dữ như những con sói lọt vào giữa bầy cừu, đó là ai vậy?
Trát Mộc Hợp đáp:
- Người Mông Cổ khi đi săn bao giờ cũng dùng chó săn để làm trợ thủ. Còn những người này chính là Giã Biệt, Tốc Bất Đài, Hốt Tất Lai, Dã Lặc Miệt. Họ chính là bốn hổ tướng của Thiết Mộc Chân. Trán của họ cứng như đồng, răng của họ bén như lưỡi cưa, lưỡi của họ rắn như mũi dùi, tim của họ là tim sắt, còn ngọn roi trên tay họ chẳng khác gì một thanh đại đao. Họ tiến lên như một ngọn cuồng phong, trong chiến tranh họ dùng thịt người để ăn cho no bụng. Người Mông Cổ gọi họ là "Tứ Cẩu" (Bốn con chó).
- Nhanh lên! - Thái Dương Hãn hốt hoảng nói với bộ hạ của mình - Chúng ta nên sớm rời xa bọn người không tin Chúa tốt hơn!
Thái Dương Hãn được thị vệ che chở bắt đầu rút lui xuống sườn núi.
Tại mặt trận đối diện, Thiết Mộc Chân lại đưa cao ngọn roi lên chỉ về phía trước. Tức thì Truật Xích Đài liền dẫn quân đội dàn thành một thế trận hình tròn. Thái Dương Hãn đứng trên sườn núi thấy vậy liền hỏi:
- Đó là những người gì? Họ định làm chi thế?
Trát Mộc Hợp đáp:
- Dựa vào màu áo mà đoán, thì đó chính là Truật Xích Đài. Binh sĩ dưới tay của hắn đều là những tên khỏe mạnh, chuyên cầm giáo dài, sẵn sàng cướp đoạt tài vật của đối phương. Chúng đi tới đâu là máu đổ tới đó!
Thái Dương Hãn lại leo lên lưng ngựa, nói:
- Cầu xin Chúa hãy tha tội cho chúng. Chúng ta nên di chuyển sang một địa điểm khác được không?
- Hãy chờ một chốc! - Trát Mộc Hợp to tiếng đáp.
- Giữa lúc đó thì Tứ Kiệt tẻ ra hai bên, còn Thiết Mộc Chân thì cưỡi ngựa đi chính giữa, cùng xua quân xông thẳng vào trận địa của người Nải Man. Thái Dương Hãn lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Thiết Mộc Chân tự giữ vai trò tiên phong đấy!
- Hắn là gã nào?
- Hắn là người sử dụng cây giáo dài "Tô lỗ đỉnh" đó!
- Tại sao hắn lại dám xung phong đi đầu như thế?
Trát Mộc Hợp đáp:
- Khắp người hắn đều được đúc bằng đồng, dù ta muốn dùng một ngọn giáo sắt đâm hắn cũng không tìm được khe hở.
Thái Dương Hãn đưa tay bụm mắt, nói: - Ôi chao! Ôi Thượng đế! Thật khủng khiếp quá! Mau lên, hãy mau chạy lên đỉnh núi!
Thái Dương Hãn sau khi bò lên được đến đỉnh núi, quay đầu nhìn trở xuống trận địa, thấy quân kỳ Thốc Hắc đang bay phất phơ, rõ ràng trung quân của Thiết Mộc Chân đã bắt đầu xung phong. Trát Mộc Hợp đưa tay chỉ, nói với Thái Dương Hãn:
- Đấy chính là người em trai của Thiết Mộc Chân tên gọi Cáp Tát Nhi. Còn lá quân kỳ Thốc Hắc chính là Soái kỳ. Người Mông Cổ đã bắt đầu tổng công kích!
Thái Dương Hãn la to:
- Nhanh lên! hãy mau thông báo cho thái tử Khuất Xuất Luật dốc hết toàn lực chống trả! Chống trả!
Binh sĩ truyền lệnh phi ngựa chạy xuống núi nhanh như bay.
Trát Mộc Hợp nói:
- Chống trả với Cáp Tát Nhi ư? Một bữa ăn hắn ăn hết một con bò ba tuổi, khi ra trận khoác ba lớp áo giáp và một mũi tên của hắn bắn ra xuyên thủng được 20 người!
Thái Dương Hãn thất sắc, nói:
- Như vậy nó là con cháu của quỉ Sa-tăng rồi! Chúng ta hãy mau rút lui là tốt nhất?
Nhóm người của Thái Dương Hãn liền bỏ chạy mất dạng.
Trát Mộc Hợp mỉm một nụ cười quỉ quyệt, nói:
- Hãy chạy đi nào! Ngươi chỉ là một thằng khốn cộng thêm một thằng nhát gan, vậy ta phải trốn sang Tây Hạ mới được! - Dứt lời, ông ta bèn dẫn số thân binh của mình theo một con đường khác chạy xuống núi.
Dưới chân núi là một trận ác chiến đang diễn ra. Tát Bốc Thích Hắc cùng nhóm thân binh của lão ta đang liều chết chiến đấu. Tát Bốc Thích Hắc chém chết từng binh sĩ Mông Cổ một khi xáp lại gần ông ta, nhưng ông ta đã bắt đầu kiệt sức và bị ba binh sĩ Mông Cổ bao vây. Dù vậy, ông ta vẫn cố sức chiến đấu. Cứ mỗi lần bị thương té xuống, ông ta lại nhảy phóc lên lưng chiến mã tiếp tục chiến đấu. Thoát Hổ, anh Râu Đen và Bách Linh Điểu cũng đồng loạt xông tới, đưa sáu thanh đao đâm thẳng vào người Tát Bốc Thích Hắc. Dù đã chết, nhưng Tát Bốc Thích Hắc vẫn ngồi sừng sững trên yên ngựa, không ngã xuống.
Quân độ Nải Man đã bị đánh tan rã toàn diện. Người Mông Cổ ào tới truy kích. Bên dưới sườn núi Nạp Hốt Nhai nằm la liệt những xác chết ăn mặc rất xinh đẹp...
Thiết Mộc Chân cùng Tứ Đệ, Tứ Kiệt, Bất Nhan Tích Ban cỡi ngựa đi tới. Thiết Mộc Chân ra lệnh:
- Này, Bất Nhan Tích Ban, nhà ngươi hãy đi nhận diện tử thi, xem họ là ai vậy?
Bất Nhan Tích Ban xuống ngựa đi xem xét, nói:
- Đây là lão tướng quân của Nải Man Tát Bốc Thích Hắc, còn đây giống như bọn thị vệ trong cung đình... à! Thái Dương Hãn đây rồi! Thiết Mộc Chân và đám đông cùng nhảy xuống ngựa, bước tới xem xét Mộc Hoa Lê nói:
- Lạ thật, tại sao trên người của Thái Dương Hãn không có thương tích chi đáng kể?
Thiết Mộc Chân nói:
- Tôi ra lệnh cho Giã Biệt bắn một mũi tên vào người của ông ta!
Bát Nhi Truật lật xác Thái Dương Hãn xem qua, nói:
- Đúng là có một mũi tên bắn trúng nhượng của ông ta, nhưng vết thương này không phải là vết thương trí mạng!
Xích Thích ôn kề tai vào ngực Thái Dương Hãn nghe ngóng một lúc, nói:
- Chết rồi! - ông ta đứng lên đá một đá vào xác chết của Thái Dương Hãn, nói tiếp - Đã chết cứng rồi!
Bát Nhi Hốt nói:
- Đúng rồi, ông ta chết vì quá khiếp sợ đấy thôi!
Mọi người sau giây phút ngạc nhiên lại phá lên cười. Vừa lúc đó, binh sĩ đã tìm được một người còn sống dưới đống xác chết, Người ấy bò ra thì sứ giả của bộ lạc Uông Cổ liền nhận diện được ngay, nói:
- Đó là Tháp Tháp Thống A!
Mọi người đều muốn xông lên, Tháp Tháp Thống A thấy vậy vội vàng ôm chặt chiếc ngọc ấn vào lòng, nói:
- Đừng cướp ngọc ấn của tôi, đây là ngọc ấn của Thái Dương Hãn!
Thiết Mộc Chân cười, nói:
- Thái Dương Hãn của ông đã thành một xác chết cứng rồi, vậy ông còn ôm chặt ngọc ấn đó để làm gì nữa? - Mọi người lại cười rộ.
Tháp Tháp Thống A té ngồi xuống đất, vừa khóc vừa nói:
- Thái Dương Hãn ơi! Hỡi Thái Dương Hãn ơi! Đáng lý ra ngài không nên đánh trận giặc này!
Mọi người nghe thế càng cười to hơn nữa!
Hốt Tất Lai từ xa phi ngựa nhanh tới, nói:
- Thưa Khả Hãn, tìm không được xác chết của thái tử Khuất Xuất Luật, Trát Mộc Hợp, Trát Hợp Cảm Bất, Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn, Tang Côn và hai cha con Thoát Hắc Thoát A đâu cả!
Thiết Mộc Chân nói:
- Chúng chạy thoát rồi ư? Này Giã Biệt, Nạp Nha A và Truật Xích Đài các ngươi hãy chia ra nhiều đường truy kích cho ta!
Hốt Tất Lai tuân lệnh, vừa định thúc ngựa chạy đi, thì Thiết Mộc Chân gọi ông ta trở lại, nói:
- Này, Hốt Tất Lai!
Hốt Tất Lai hỏi:
- Khả Hãn còn có lời dặn dò gì thêm?
Thiết Mộc Chân thở dài nói:
- Hãy nói lại với Giã Biệt và những người khác, nếu gặp Trát Mộc Hợp, thì hãy mở cho anh ta một con đường sinh lộ!
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao vậy?
Thiết Mộc Chân đáp:
- Anh ta đã cùng đường rồi, vây hãy để cho trời cao trừng phạt anh ta!
- Xin vâng! - Hốt Tất Lai thúc ngựa bỏ đi.
Thiết Mộc Chân được Tháp Tháp Thống A hướng dẫn đi vào vương đình của Thái Dương Hãn. Thiết Mộc Chân cầm ngọc ấn của Thái Dương Hãn trong tay lật qua lật lại để xem. Tháp Tháp Thống A ngồi ở bên cạnh.
Bốn người con nuôi của Kha Ngạch Luân và bốn đứa con của Thiết Mộc Chân bước vào ra mắt. Thiết Mộc Chân đứng lên quay sang Tháp Tháp Thống A nói:
- Này, Tháp Tháp Thống A, ông hãy ngồi lên chiếc ghế kia!
Tháp Tháp Thống A bước lùi, nói:
- Không dám! Đó là ngai vàng của Thái Vương Hãn!
Thiết Mộc Chân nói:
- Tôi bảo ông ngồi thì ông cứ ngồi!
Tháp Tháp Thống A rụt rè bước tới chiếc ngai vàng của Thái Dương Hãn ngồi xuống.
Thiết Mộc Chân quay sang tám tử đệ của mình nói:
- Hãy nghe đây, bắt đầu ngay từ bây giờ, các ngươi sẽ không cần đánh giặc nữa.
Bát Nhi Hốt hỏi:
- Hiện nay Khuất Xuất Luật, Hốt Sát Nhi và cha con của Thoát Hắc Thoát A vẫn còn chưa bắt được kia mà?
Truật Xích nói:
- Thưa Phụ Hãn, không thể để cho bọn chúng thoát được.
Thiết Mộc Chân cất giọng nghiêm nghị nói:
- Ta đã nói rồi, chuyện đó không cần đến các ngươi lo. Chuyện quan trọng nhất của các ngươi hiện giờ là lo học chữ Úy Ngột Nhi với ông thầy có học vấn này. Tại sao chưa quì xuống bái sư cho mau!
Trong khi Truật Xích còn ngạc nhiên, thì tất cả những người khác đều quì xuống dập đầu. Truật Xích há hốc mồm, nói:
- Ôi! Học thứ chữ đó thì có dùng vào đâu?
Thiết Mộc Chân quát:
- Quì xuống mau! - Truật Xích bất đắc dĩ cũng phải quì xuống.
Thiết Mộc Chân được Mộc Hoa Lê và các Na Khả Nhi đưa vào hậu cung của Thái Dương Hãn. Tại đây các tướng sĩ Mông Cổ đang lo sắp xếp tù binh thuộc người hậu cung của Thái Dương Hãn. Dã Lặc Miệt bước tới nói:
- Thưa Khả Hãn, Cổ Nhi Biệt Tốc phi của Thái Dương Hãn đã bị bắt làm tù binh rồi, bà ta nhiều lần cầu xin Khả Hãn nạp bà ta làm phi.
Thiết Mộc Chân vừa bước đi vừa hỏi:
- Có phải bà mẹ sau của Thái Dương Hãn khi lên nối ngôi đó không? Chắc là bà ta sắp sửa thành một cụ bà rồi chứ gì?
Dã Lặc Miệt chưa kịp trả lời thì Cổ Nhi Biệt Tốc phi đã bước ra, nói:
- Thần thiếp là Cổ Nhi Biệt Tốc phi, xin cung nghinh Khả Hãn!
Thiết Mộc Chân đứng lại đưa mắt nhìn Cổ Nhi Biệt Tốc Phi một lượt không khỏi ngạc nhiên. Cổ Nhi Biệt Tốc phi mỉm một nụ cười dịu dàng với Thiết Mộc Chân. Đối với dung nhan trẻ đẹp của Cổ Nhi Biệt Tốc phi, Thiết Mộc Chân không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Dã Lặc Miệt tươi cười nói:
- Tuổi của bà ta còn cách xa tuổi của một mụ già kia mà!
Thiết Mộc Chân cười to, bước tới một chiếc ghế ngồi xuống nói:
- Bà là quốc hậu cao quí Cổ Nhi Biệt Tốc đấy ư?
Cổ Nhi Biệt Tốc phi cất giọng ngọt ngào đáp:
- Thần thiếp không dám nhận danh hiệu đó, thần thiếp chỉ là Cổ Nhi Biệt Tốc!
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Không phải bà từng bảo trên thân thể của người Mông Cổ có một mùi tanh đó sao? Vì sao hôm nay bà chịu hạ mình để chung sống với một người Mông Cổ khắp thân thể đều dính dầu mỡ?
Cổ Nhi Biệt Tốc phi tươi cười đáp:
- Nước mất, giống dòng bị tiêu diệt, thì tất nhiên thần thiếp phải gởi thân cho người ta rồi. Thái Dương Hãn là kẻ bất tài, mong linh hồn của ông ta được an lành, còn việc hầu hạ Khả Hãn là điều tất nhiên của thần thiếp!
Thiết Mộc Chân cười to, nói:
- Bà là người rất dứt khoát. Đúng ra ta đâu sợ phải thêm một hậu phi nữa, mà chỉ sợ cái lỗ mũi của bà phải chịu khổ đó thôi!
Dã Lặc Miệt cũng lên tiếng pha trò:
- Ngửi quen mùi tanh trên cơ thể của Khả Hãn thì lỗ mũi của bà ấy cũng quen dần thôi!
Mộc Hoa Lê và các Na Khả Nhi có mặt đều phá lên cười to.
Thiết Mộc Chắn khoát tay, nói:
- Hãy tạm giữ bà ta đi đã!
Dã Lặc Miệt nói:
- Thôi, hãy đi! - Dứt lời, anh ta dẫn Cổ Nhi Biệt Tốc phi lui vào phía sau.
Sau khi Cổ Nhi Biệt Tốc phi đã lui đi, Thiết Mộc Chân lên tiếng hỏi:
- Có tìm được Đáp Diệc Ngột Tôn hay không?
Mộc Hoa Lê đáp:
- Ông ta đã cùng cha con Thoát Hắc Thoát A chạy sang Tây Hạ
rồi?
- Thế còn con gái của ông ta thì sao?
Mộc Hoa Lê ngạc nhiên trong giây lát. Dã Lặc Miệt bước tới lên tiếng đáp:
- Khả Hãn hỏi con gái của ai? Con gái của Thoát Hắc Thoát A hay là con gái của Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn?
- Tất nhiên là ta muốn hỏi con gái của Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn.
Dã Lặc Miệt đáp:
- Cô ta cũng chạy theo cha cô ta!
Thiết Mộc Chân nói:
- Đừng để cho họ chạy thoát!
Mộc Hoa Lê nói:
- Nạp Nha A đã truy đuổi theo họ rồi.
Thiết Mộc Chân vẫn tỏ ra không an tâm. Dã Lặc Miệt nhìn Mộc Hoa Lê nheo mắt ra hiệu và cả hai cùng cười.
o O o
Trên một ngọn núi hoang, số người của Thoát Hắc Thoát A, Hốt Đô, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn và mấy cô gái cùng ngồi quây quần bên đống lửa. Chung quanh đó là bộ hạ của họ. Tất cả mọi người đều tỏ ra rất mệt mỏi. Thoát Hắc Thoát A đấm vào lưng mình, nói:
- Ta đã già rồi, mới đi có ba ngày đường mà đã thấy mệt mỏi quá!
Hốt Đô nói:
- Cha không thấy trên đường bỏ chạy bao nhiêu người đã chết đó sao? Chúng ta chạy được đến Tây Liêu như thế này đã là may mắn lắm rồi.
- Bộ hạ của chúng ta quá ít, không biết vua Tây Liêu có chịu thu nạp chúng ta hay không? - Thoát Hắc Thoát A đang lo lắng cho tương lai của họ. Hốt Đô tỏ ra rất tự tin, nói:
- Nếu vua Tây Liêu không thu nạp chúng ta thì chúng ta sẽ sang Tây Hạ, sang Úy Ngột Nhi. Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn có một cô gái xinh đẹp như vầy, chính là một món quà quí giá đấy! - Nói dứt lời, ông ta cất tiếng cười với giọng nham hiểm tà ác.
Hốt Lan cúi đầu im lặng, còn Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn cũng làm thinh không nói gì. Ông ta đứng lên bỏ đi ra phía sườn núi. Hốt Lan cũng đứng lên đi theo và bỗng cất tiếng kinh hoàng kêu lên:
- Xem kìa, cha!
Mọi người đều giật mình, nhìn xuống chân núi, thấy nhiều đống lửa đang cháy sáng rực.
Hốt Đô nói:
- Đó là quân truy kích của người Mông Cổ! Mau dập tắt lửa đi.
Những người đàn bà con gái sợ hãi kêu lên:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn nói:
- Bọn họ đang hạ trại, chắc chắn đêm nay họ không vượt lên núi đâu vậy chúng ta hãy bình tĩnh đi ngủ, rồi sáng mai dây sớm một tí bỏ đi trước họ là yên thân!
Hai cha con Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn cùng dẫn nhau đến một địa điểm yên ổn trên sườn núi. Hốt Lan cỡi chiếc áo choàng ở bên ngoài trải xuống đất để làm nệm. Hai cha con cùng nằm xuống và lấy chiếc áo choàng của Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn làm mền đắp. Hốt Lan tựa mình vào lòng cha. Đưa mắt nhìn số người của Thoát Hắc Thoát A đang dập tắt đống lửa, rồi cũng đi tìm chỗ ngủ. Hốt Lan nói với cha:
- Phụ thân ơi, con cảm thấy sợ lắm!
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn an ủi con:
- Đừng sợ, đêm nay người Mông Cổ không lên núi đâu.
Hốt Lan nói:
- Con sợ Thoát Hắc Thoát A, sợ Hốt Đô, sợ vua Tây Hạ, sợ vua Tây Liêu và sợ cả người Úy Ngột Nhi.
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn ôm chặt lấy con gái vào lòng.
Hốt Lan nói:
- Tại sao chúng ta phải bỏ chạy? Chúng ta đầu hàng Thiết Mộc Chân có được không?
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, đáp:
- 25 năm về trước, khi hai cha con Thoát Hắc Thoát A xua quân cướp người vợ sau của Dã Tốc Cai và cướp phu nhân của Thiết Mộc Chân thì cha cũng có đi theo.
Hốt Lan nói:
- Điều đó đâu phải là lỗi của cha!
- Thiết Mộc Chân biết có nghĩ như thế không?
Hốt Lan thở dài nói:
- Phải, cướp vợ của người ta thì có khác nào đâm vào tim của người ta. Chính vì lẽ Bột Nhi Thiếp bị bắt giữ tại bộ lạc Biệt Nhi Khất chín tháng trời, nên huyết thống của Truật Xích trở thành lý do để cho Tang Côn từ chối việc trao đổi hôn nhân. Thiết Mộc Chân vì chuyện đó cảm thấy hết sức đau lòng!
Diệc Nhi Ngột Tôn nói:
- Có chuyện đó thì lại càng nguy hơn nữa!
Hai cha con im lặng không nói gì thêm.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn