Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Sáu Uống Nước Đục, Đánh Trướng Vàng
rát Hợp Cảm Bất nói với Tang Côn đang chận đường:
- Này Tang Côn, hãy để cho họ đi, đấy là ý của phụ vương ngươi!
Tang Côn với một thái độ kiêu ngạo và ngang ngược, đưa cao lưỡi đao trong tay lên, nói:
- Tôi phải cho chúng biết ý nghĩa của thanh mã tấu này!
Tang Côn lại huơ đao chém về phía Biệt Lặc Cổ Đài. Biệt Lặc Cổ Đài vừa đưa đao lên đỡ vừa trở sóng đao chém mạnh vào Tang Côn, làm cho anh ta té xuống ngựa.
Tang Côn vừa nhục vừa quá tức giận, nên quay sang bọn thân binh tùy tùng quát lớn:
- Tiến lên! Hãy bằm chúng nó thành một đống thịt vụn cho ta!
Bọn thân binh tuân lịnh tràn tới. Trát Hợp Cảm Bất không ngăn chặn. Biệt Lặc Cổ Đài và Khoát Nhi Xích buộc phải chống trả. Một trận hỗn chiến đã diễn ra.
Biệt Lặc Cổ Đài tập trung tinh thần để ứng chiến, đao pháp rất thuần thuộc lại có sức mạnh nghìn cân, nên đã chém hạ mấy đối thủ.
Trong khi đó, Khoát Nhi Xích tỏ ra lực bất tòng tâm, ứng phó một cách lúng túng, nhiều lúc hết sức nguy hiểm cũng may là mấy lần được Biệt Lặc Cổ Đài và Trát Hợp Cảm Bất tiếp sức nên thoát được tai họa. Nhưng, Khoát Nhi Xích cuối cùng đã bị đánh té xuống ngựa. Giữa lúc một tên thân binh đưa cao mã tấu định bổ xuống thì Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn và Vương Hãn phi ngựa tới nơi. Vương Hãn quát lớn:
- Dừng tay lại!
Bọn thân binh của Tang Côn dừng nhưng thanh mã tấu mà họ còn đang đưa cao lên trời. Tang Côn hết sức tức giận, huơ đao một lúc rồi cũng đành phải dừng lại.
Vương Hãn giận dữ nói:
- Này Tang Côn, trước khi ta bị tử thần gọi đi, ngươi hãy để cho ta được yên ổn một tí nào!
Bọn thân binh thối lui ra sau, trong khi Tang Côn vẫn không chịu nhượng bộ, nói:
- Phụ vương, bộ cha bị loài ma quỉ ám ảnh rồi sao? Cha hãy chờ xem sớm muộn gì Thiết Mộc Chân cũng sẽ lấy xương sọ của cha nạm bạc để làm ly uống rượu đấy!
- Ta không cho phép ngươi nguyền rủa ta! - Vương Hãn vừa làm dấu thánh giá vừa nói lẩm nhẩm - Chúa ơi, xin Chúa hãy tha thứ cho nó!
- Con không có gì sai, vậy xin Chúa hãy tha thứ cho thái độ thiên vị của cha đối với bọn gian ác! - Tang Côn ra lịnh cho bọn thân binh - Bây đâu, hãy bắt giữ vợ con của Cáp Tát Nhi lại cho ta!
Bọn thân binh của Tang Côn tràn lên vây chặt lấy vợ con của Cáp Tát Nhi.
Biệt Lặc Cổ Đài nói to:
- Thưa Vương Hãn, ngay đến con của ông mà ông cũng không dạy được hay sao?
Tang Côn quát:
- Mi hãy câm miệng! Vợ con của Cáp Tát Nhi là tù binh do ta bắt được trên chiến trường, vậy chỉ có ta mới có quyền tha hay giữ chúng?
Vương Hãn đành bó tay, nói:
- Này Biệt Lặc Cổ Đài, thôi hãy bỏ qua, dù sao Cáp Tát Nhi hiện nay sống chết chưa rõ, vậy các người hãy về trước đi!
Tang Côn nói với Biệt Lặc Cổ Đài:
- Này Biệt Lặc Cổ Đài, hai người hãy cụp đuôi như loài dê Hồi Hồi bỏ chạy về nhà đi. Ta sẽ tuyên chiến với Thiết Mộc Chân, nếu hắn bị thua thì ngôi vị Ngột Lỗ Tư sẽ thuộc về ta!
Biệt Lặc Cổ Đài cất giọng lạnh lùng hỏi vặn:
- Còn nếu nhà ngươi thua thì sao?
- Thì địa vị Ngột Lỗ Tư của ta thuộc về hắn! Tóm lại, ta và hắn không thể cùng đội trời chung!
Vương Hãn liên tục làm dấu thánh giá trước ngực, nói:
- Chúa ơi! Xin Chúa mau đến cứu vớt linh hồn của con trai tôi!
Biệt Lặc Cổ Đài quát lên một tiếng "đi", rồi dùng hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa. Con ngựa co bốn vó chạy như bay. Khoát Nhi Xích cũng thúc ngựa chạy theo.
Vợ con của Cáp Tát Nhi cùng òa lên khóc.
Trát Hợp Cảm Bất thở dài nói:
- Bộ lạc Khắc Liệt sắp diệt vong rồi.
Tang Côn giận dữ quát mắt nhìn người chú, rồi thúc ngựa bỏ đi.
Thiết Mộc Chân cho quân đội nghỉ ngơi tại Đồng Ca Trạch gần hồ Bối Nhĩ để chờ đợi hai sứ giả trở về.
Thiết Mộc Chân ngồi bên cạnh vũng nước nhỏ đục ngầu hiện ra giữa mặt băng, sau khi nghe xong lời kể lại rất sinh động của Biệt Lặc Cổ Đài và Khoát Nhi Xích, thì híp cả hai mắt lại.
Khoát nhi Xích và Biệt Lặc Cổ Đài nhìn Thiết Mộc Chân đang chìm sâu vào sự suy nghĩ. Một lúc lâu, Biệt Lặc Cổ Đài mới nói qua giọng nói của một người có lỗi:
- Ôi! Tôi không thể làm tốt việc nghị hòa vừa rồi!
Thiết Mộc Chân vứt bỏ chiếc túi da nhỏ trong đó có đựng mấy giọt máu, nói:
- Không! Các ngươi đã làm được khá tốt việc này. Chúng ta nhờ đó cũng biết rõ tình hình chia rẽ giữa Vương Hãn và Tang Côn và cũng biết rõ Tang Côn sẽ mở một cuộc tập kích đối với chúng ta. Bao nhiêu sự cực nhọc của các ngươi đi trong chuyến này không phải hoang phí. Này Biệt Lặc Cổ Đài, từ nay trở đi ngươi sẽ được tham dự những cuộc hội nghị như các tướng lãnh khác!
Biệt Lặc Cổ Đài cảm động đến hai dòng lệ trào ra, nói:
- Xin đa tạ Hãn huynh.
Khoát Nhi Xích kiến nghị:
- Thưa Khả Hãn, chúng ta không thể ngồi đây chờ bị họ đánh.
- Chúng ta nên chủ động xuất kích! - Biệt Lặc Cổ Đài nắm chặt quả đấm nói tiếp - Hãy đánh bại cái quân ngông cuồng đó!
- Đi! - Thiết Mộc Chân chừng như đồng ý với kiến nghị của họ.
Khoát Nhi Xích vui mừng vỗ tay, nói:
- Phải! Chính tôi cũng có ý nghĩ đó.
Biệt Lặc Cổ Đài hỏi:
- Đi ư? Đi đâu bây giờ?
Thiết Mộc Chân đáp:
- Đi về phía tây nam, cách xa người Nải Man và người Khắc Liệt chừng nào tốt chừng đó! - Nói dứt lời, Thiết Mộc Chân đi về hướng lều trại đóng tạm của mình.
o O o
Ánh nắng ban mai rọi vào cánh rừng già. Trên mặt tuyết có mười mấy người đang nằm ngủ. Một người đã thức giấc liền lay gọi người nằm bên cạnh, thế là hai người cùng lẳng lặng rời đi. Tiếng bước chân của họ làm cho một binh sĩ khác giật mình thức dậy. Ông ta thấy số người kia rời đi, cũng lay gọi hai người bạn đang nằm bên cạnh, thế là ba người lại tiếp tục rời đi.
Một ngươi đàn ông râu đen phủ cả mặt cũng ngồi dậy. Anh ta thở dài rồi đưa mắt nhìn chung quanh. Sau đó moi tuyết lên để tìm một viên đá, rồi đứng dậy bước đi.
Sau một lúc lâu anh râu đen xách một số con chồn đèn đồng cỏ (Marmota bobak - ND) và ôm một ôm củi khô từ xa đi trở lại. Ông ta lay gọi người con trai của Cáp Tát Nhi là Thoát Hổ. Sau khi Thoát Hổ thức dậy, người râu đen hạ giọng nói khẽ:
- Cháu hãy đi tìm một số đá cội lại đây!
Thoát Hổ vui vẻ hỏi:
- Chồn đèn đồng cỏ đấy hả? - Dứt lời anh ta hăng hái đi tìm đá cội. Người râu đen dùng lưỡi liềm đánh lửa và bỏ tất cả những viên đá cội của Thoát Hổ tìm được vào đống lửa để nung. Anh ta một mặt dùng dao mổ ruột những con chồn đèn để lấy tạng phủ, một mặt dùng nhành cây gắp những viên đá cội nóng nhét vào bụng những con chồn đèn.
Thoát Hổ đánh thức những người chung quanh dậy:
- Dậy mau! Dậy mau! Cha ơi, anh râu đen đang chuẩn bị cho chúng ta một bữa ăn rất ngon. Chúng ta có thể ăn đến no!
Mọi người lòm còm bò dậy! Người nào người nấy mặt mày dơ bẩn, họ vừa nhìn thấy những con chồn đèn thì hiện sắc tươi cười ngay.
Anh râu đen phân phối từng con chồn đèn cho mọi người, cứ hai ba người vây thành một khóm với một con chồn đèn đã được nướng chín. Họ dùng dao cắt thịt chồn đèn để ăn.
Cáp Tát Nhi vừa ăn vừa hỏi người râu đen:
- Tại sao chỉ còn lại có mấy người vậy?
Anh râu đen đáp:
- Họ nhân lúc ngài ngủ mê đã bỏ trốn rồi.
Cáp Tát Nhi hỏi:
- Tại sao anh không trốn?
- Vì tôi là người Tháp Tháp Nhi.
Thoát Hổ và Cáp Tát Nhi cùng trao đổi sự ngạc nhiên qua ánh mắt.
Người râu đen chỉ vào bốn năm người kia nói:
- Ngoài Na Khả Nhi của ngài, còn tất cả chúng tôi đều là người Tháp Tháp Nhi được ngài giải cứu trước kia!
Cáp Tát Nhi không khỏi xúc động, đến đổi nghẹn không nuốt được miếng thịt đang nhai.
Người râu đen quì xuống nói:
- Với một người có lòng tốt như ngài, rồi sẽ được sự đền đáp tốt. Chúng tôi còn sống ngày nào sẽ tuyệt đối không bao giờ rời bỏ ngài nửa bước! - Mấy người Tháp Tháp Nhi kia đều quì xuống.
Cáp Tát Nhi đỡ từng người đứng lên. Anh râu đen được đỡ đứng lên sau cùng. Cáp Tát Nhi hỏi:
- Tên anh gọi là gì?
Anh râu đen đáp:
- Tôi xấu hổ là không có tổ tông nên họ tên cũng không đáng kể vậy ngài cứ gọi tôi là "thằng râu đen" được rồi!
Cáp Tát Nhi nói:
- Tốt! Này anh râu đen, chúng ta nhất định phải tiếp tục sống để tìm cho được Khả Hãn!
Đoàn người lại bắt đầu lặn lội ra đi!
Tại nơi dựng lều trại tạm thuộc trung quân của Thiết Mộc Chân, trời đã khuya. Kha Ngạch Luân bỗng từ trong giấc mộng bật ngồi dậy, nói to:
- Cáp Tát Nhi! Cáp Tát Nhi! Con đã trở về đấy hả?
Thiết Mộc Chân cũng giật mình thức giấc, lên tiếng hỏi:
- Ở Đâu? Cáp Tát Nhi ở đâu?
Kha Ngạch Luân biết là mình đang nằm mộng, nên đưa tay bụm mặt vừa khóc vừa nói:
- Cáp Tát Nhi, đứa con ngoan của mẹ. Bao nhiêu năm qua nó đã cùng con chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ. Vậy bây giờ nó không thể bỏ chúng ta ra đi quá sớm!
Thiết Mộc Chân nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng làm thế, chính vì Cáp Tát Nhi ngay từ lúc nhỏ đã quen chịu cảnh khổ, nên dù khổ tới đâu nó vẫn tiếp tục sống, không xảy ra chuyện gì đâu!
- Nhưng bây giờ nó ở đâu? Bây giờ nó ở đâu chứ?
- Nó chắc chắn đang trên đường đi tìm chúng ta và đang nhắm nơi chúng ta ở để đi tới.
Nhưng chúng ta càng đi càng xa, vậy nó có thể đuổi kịp chúng ta hay không? Trời lạnh như thế này mà chúng nó lại không có gì để ăn!
Thiết Mộc Chân tỏ ra phấn chấn hơn nói:
- Còn có thảo nguyên mà! Chỉ cần còn có thảo nguyên thì người Mông Cổ nào cũng có thể sống được!
Dưới sự che chở của màn đêm, Trát Mộc Hợp đang soạn thảo một âm mưu mới tại khu vực cắm lều trại của anh ta. Tất cả các bộ hạ của anh ta đều nai nịt sẵn sàng chờ lệnh.
Đáp Lý Đài và A Lặc Đàn theo Hốt Sát Nhi đi về hướng đại trướng của Trát Mộc Hợp. Đáp Lý Đài lên tiếng hỏi:
- Bây giờ...Bây giờ định làm gì đây?
Hốt Sát Nhi tươi cười, đáp:
- Cứ đến chỗ Trát Mộc Hợp thì sẽ rõ.
Từ phía xa có một cặp mắt cảnh giác - Đó là cặp mắt theo dõi của Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn.
Trát Mộc Hợp, Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn, Đáp Lý Đài cùng ngồi trong gian lều của Trát Mộc Hợp để cùng bí mật thương nghị. Trát Mộc Hợp nói:
- Sau chiến dịch Cáp Lan Chân Sa Đà, lực lượng của Thiết Mộc Chân đã bị tổn thất nặng nề, còn Vương Hãn cũng bị tổn thất không kém, hơn nữa, hai cha con họ đang chia rẽ nhau, vậy họ không còn là cây đại thụ để cho chúng ta lấy bóng mát nữa, vậy chi bằng chúng ta hãy đốn ngã nó để làm củi chụm thôi!
Đáp Lý Đài cảm thấy không nỡ, nói:
- Vương Hãn đã cho chúng ta nương nhờ, ngay đến bộ hạ hiện có của Trát Mộc Hợp anh, cũng là do Vương Hãn ban cho. Vậy, chúng ta làm thế có ổn không?
Hốt Sát Nhi nói qua giọng phấn khởi:
- Có chi gọi là không ổn? Khu vực đầu nguồn ba con sông này trước kia chính là đất cũ của người Mông Cổ ta, vậy nhất định không thể nhường cho người Khắc Liệt!
Đáp Lý Đài hỏi:
- Nếu thế... Sau khi giết chết Vương Hãn và Tang Côn, chúng ta sẽ làm gì?
- Chúng ta sẽ tự lập làm vua!
Trát Mộc Hợp sững sờ trong giây lát mới nói: - Còn việc ai lên làm Khả Hãn, tất nhiên sẽ do mọi người cùng đề cử.
A Lặc Đàn lên tiếng hòa giải:
- Nói chung chúng ta đều là người Mông Cổ, vậy chuyện gì cũng dễ giải quyết thôi!
- Các anh dám chắc thành công hay không? - Đáp Lý Đài hỏi tiếp - Xem chừng sợi dây cung giương lên để bắn địch, lại cắt đứt mất cái lỗ tai của mình đấy!
- Tất cả những điều đó tôi và Hốt Sát Nhi đã có bàn qua từ trước rồi - Trát Mộc Hợp chừng như đã có sẵn kế hoạch trước, nên nói tiếp - Tất nhiên, bộ hạ dưới tay của bốn người chúng ta vẫn chưa đủ chống trả Vương Hãn. Nhưng, nếu chúng ta dùng cách đánh lén, ập vào trướng vàng của Vương Hãn, giết chết Vương Hãn, người em trai của ông ta và Tang Côn, thì bộ hạ của họ chẳng qua cũng giống như một bầy cừu mà thôi!
Hốt Sát Nhi tỏ ra rất nôn nóng nói:
- Bây giờ thì sao? Chúng ta tiến hành ngay chứ!
Đáp Lý Đài cũng lên tiếng phụ họa:
- Nếu các anh đã quyết định thì chúng ta sẽ ra tay ngay!
Bỗng nhiên, ở phía ngoài có tiếng vó ngựa và tiếng hò reo sát phạt nổi lên như sấm. Hốt Sát Đài hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Không xong rồi, chắc chắn đã bị bại lộ! - Trát Mộc Hợp nhảy dựng lên! A Lặc Đàn hối hả nói to:
- Bỏ chạy mau! - số người của Trát Mộc Hợp cùng thoát ra khỏi lều!
Ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu sáng khắp nơi nơi. Vương Hãn, Trát Hợp Cảm Bất, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn đang chỉ huy binh sĩ ào tới bao vây nơi đóng lều trại của Trát Mộc Hợp.
- Hãy theo tôi! - Trát Mộc Hợp nhảy lên lưng ngựa, huơ đao phá vòng vây. Mọi người cũng thúc ngựa chạy theo.
Mấy trăm người đã mở được một con đường máu và nhắm hướng đồng cỏ hoang vắng đang nằm dưới bầu trời đêm bỏ chạy như bay.
Sau một đêm tháo chạy, số người của Trát Mộc Hợp mới thoát khỏi sự truy kích của Vương Hãn. Khi mặt trời bắt đầu nhô lên, họ cùng ngồi xuống cánh đồng hoang để nghỉ ngơi. Bốn người gồm Trát Mộc Hợp, A Lặc Đàn, Hốt Sát Nhi và Đáp Lý Đài cùng bàn bạc hướng đi của họ trong tương lai.
Đáp Lý Đài thở dài nói:
- Trát Mộc Hợp ơi, Trát Mộc Hợp! Tôi cho rằng việc gì anh cũng tuyệt vời cả. Trong bụng anh chứa đầy mưu kế, chỉ đáng tiếc là tất cả những mưu kế đó đều tan thành bọt nước rồi. Chúng ta cùng xây dựng một túp lều để sống dưới một gốc cổ thụ to, thế mà cũng bị anh phá sạch. Vậy bây giờ theo anh chúng ta phải làm gì?
Trát Mộc Hợp cuống cuồng cả lên, đáp:
- Lão già ơi, không biết chừng chính ông đã để lộ tin tức đấy!
Đáp Lý Đài gượng cười nói:
- Nếu đúng là tôi để lộ tin tức thì tôi đâu có trở thành một con chó chết chủ như các anh bây giờ!
A Lặc Đàn cố khuyên giải:
- Các anh đừng gây gổ nữa. Bây giờ chúng ta đang ở trong tình cảnh không nhà để về, không đất nước để đến, vậy tốt nhất anh nên suy nghĩ để tìm cách gì mưu sinh đây!
Trát Mộc Hợp nói:
- Có một biện pháp.
Ba người đồng thanh hỏi:
- Biện pháp gì?
- Kéo tới nương nhờ Thái Dương Hãn ở bộ lạc Nải Man - Mọi người đều im lặng, Trát Mộc Hợp nói tiếp - Hiện giờ chúng ta không thể trở lại với Vương Hãn nữa, còn Thiết Mộc Chân thì lánh xa đến tận vùng thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ rồi, hơn nữa, chúng ta đã gây thù gây oán với hắn quá nhiều, vậy chỉ còn Thái Dương Hãn là nơi từ trước tới nay chúng ta chưa bao giờ có dịp qua lại. Ông ta lại là kẻ thù của Vương Hãn và Thiết Mộc Chân, vậy chắc chắn ông ta sẽ thu dụng và hậu đãi chúng ta!
A lặc Đàn nói:
- Theo tôi thì chỉ còn cách đó!
Hốt Sát Nhi cũng ngỏ ý đồng tình, nói:
- Nếu tính đi thì đi ngay. Chỉ cần nơi nào là kẻ thù của Vương Hãn và Thiết Mộc Chân thì đều là bạn của chúng ta cả.
- Nếu đi thì các anh cứ đi - Đáp Lý Đài không đồng ý với chủ trương đó.
Ba người đồng thanh hỏi:
- Thế còn anh?
- Tôi sẽ đi tìm Thiết Mộc Chân!
Trát Mộc Hợp nhảy tưng lên, nói:
- Cái gì? Anh phản bội chúng tôi hả? Anh đã có ý nghĩ đó từ lâu rồi phải không?
- Đáng lý ra tôi không nên rời bỏ Thiết Mộc Chân.
- Anh?! Anh định đi đầu Thiết Mộc Chân để chống đối lại chúng tôi hả? Tôi giết anh!
Trát Mộc Hợp tuốt mã tấu ra muốn chém Đáp Lý Đài, nhưng bị A Lạc Đàn cản lại, nói:
- Này Trát Mộc Hợp, nhà ngươi định làm gì vậy?
- Này chú Tư ơi, một con ngựa hay thì không bao giờ trở lại ăn vùng đồng cỏ cũ. Chú đi đầu Thiết Mộc Chân, thử hỏi chú có trà sữa ngon để uống không? - Hốt Sát Nhi vội vàng lên tiếng chất vấn.
Trát Mộc Hợp tiếp tục xông về phía Đáp Lý Đài nói:
- Các anh đừng can tôi!
Đáp Lý Đài hoàn toàn không có ý nghĩ chống trả, nói:
- Này, A Lặc Đàn, ngươi cứ để cho anh ta giết tôi đi. Râu tóc tôi đã bạc phơ rồi, được chết có lẽ còn sung sướng hơn là phải lặn lội bôn ba như thế này!
Hốt Sát Nhi xô Trát Mộc Hợp ra, nói:
- Trát Mộc Hợp, anh hãy bỏ thanh đao xuống. Này chú Tư, việc đã như thế này rồi, vậy ai lo tìm tương lai nấy vậy!
Đáp Lý Đài đi từ từ về phía bộ hạ của mình.
Trên thảo nguyên mênh mông nhìn mút mắt. Số người của Trát Mộc Hợp sau khi đột phá trùng vây đã chia thành hai toán, mỗi toán đi về một hướng và đôi bên mỗi lúc càng xa.
Thiết Mộc Chân phái sứ giả đi cầu hòa bị Tang Côn cự tuyệt, còn Vương Hãn quyết định nghị hòa lại dẫn đến sự chia rẽ nội bộ. Mùa hè năm 1203, Thiết Mộc Chân vì phải đề phòng sự tập kích bất ngờ của Tang Côn một lần nữa, nên bắt buộc phải dời khu vực cắm lều trại của mình đến bên bờ hồ nhỏ Ban Chu Nê nằm về phía tây nam của hồ Hô Luân. Trong khi Thiết Mộc Chân rút lui thì hầu hết quân đội của ông ta bị ly tán. Lúc bấy giờ Thiết Mộc Chân đang lâm vào một hoàn cảnh hết sức khó khăn. Trên đường rút lui đội ngũ của ông lại tiếp tục tản mát, số thành viên sút giảm nghiêm trọng. Có một số tướng lãnh chủ yếu chịu trách nhiệm đối với những bộ đội khác hoặc chịu trách nhiệm đoạn hậu thu gom người thất tán đã cùng Thiết Mộc Chân kéo tới hồ Ban Chu Nê. Lúc bấy giờ thủ lãnh các cấp chỉ còn lại chừng mười mấy người. Thiết Mộc Chân, Truật Xích Đài Tốc Bất Đài và mười mấy tướng lĩnh khác đứng bên bờ hồ không ngớt thở dài. Thiết Mộc Chân nói:
- Người ta bảo bị bại trận giống như núi đổ. Kể từ sau trận đánh Cáp Lan Chân Sa Đà, chúng ta phải liên tục di chuyển đến mấy nghìn dặm, từ chỗ có mấy vạn bộ hạ nay chỉ còn lại có mấy nghìn người. Nếu tiếp tục như thế này nữa thì Thiết Mộc Chân ta sẽ trở thành "Cô gia quả nhân" mất!
Truất Xích Đài nói:
- Đâu có thể như thế được? Ngài còn Tứ kiệt, còn bốn đứa con đang chia nhau đi khắp mọi nơi để thu gom binh mã kia mà!
Tốc Bất Đài nói:
- Phải đấy, vùng thảo nguyên ở phía đông trời cao đất rộng, bộ hạ đông đảo chỉ trong nháy mắt là có thể chiêu tập được mấy vạn binh mã ngay!
Thiết Mộc Chân cất tiếng cười, nói:
- Điều đó ta biết! Ta biết! Nhưng, việc bị tổn thất bao nhiêu bộ hạ, bao nhiêu tài sản, phải khó khăn lắm mới thu gom được, lại bị chết đi quá nhiều tướng sĩ và người thân, vậy thử hỏi không có tâm lý hoang mang sao được!
Mọi người nghe qua ai ai cũng cảm thấy bùi ngùi.
Bỗng nhiên, từ phía xa có tiếng người huýt sáo và tiếng lục lạc ngựa reo vang. Số người của Thiết Mộc Chân đều ngạc nhiên, vội vàng chạy ra trước cửa lều để nhìn.
Mọi người trông thấy một đoàn người ngựa đang chạy về hướng cắm lều của Thiết Mộc Chân. Tất cả họ đều ăn mặc theo người Kim.
Trong số đó có một người ngưng huýt sáo, còn ba người kia sau khi xuống ngựa đi mấy bước tới trước mặt Thiết Mộc Chân thì quì xuống, nói:
- Thưa Khả Hãn, không rõ ngài còn nhớ chúng tôi không?
Thiết Mộc Chân ngạc nhiên, hỏi:
- Nhị vị có phải là sứ giả của nước đại Kim không? Không nên quì lạy như vậy được!
Một người trong đó nói:
- Thần đây là Gia Luật A Hải, còn đây là em ruột của thần tên gọi Gia Luật Bất Hoa và vị này là một phú thương người úy Ngô Nhĩ tên gọi Trấn Hải từng đi khắp cả thiên hạ.
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Ba vị đến đây để...
Ba người đồng thanh đáp:
- Để qui thuận Khả Hãn!
Thiết Mộc Chân, hỏi:
- Qui thuận tôi ư? Tôi hiện nay đang bị người ta đánh bại, quân đội gần như tan rã!
- Không! Khả Hãn ngài đã sinh ra trong gian khổ và cũng lớn lên trong gian khổ, là người có chí lớn, là người anh minh, có nhiều mưu lược, giỏi quả đoán, lại có cả uy quyền và đức hạnh, chắc chắn sau này sẽ tạo dựng được đại nghiệp. Tôi và em tôi bằng lòng theo Khả Hãn để xây dựng lại sự nghiệp gia đình, mưu đồ sự trung hưng, báo thù việc người Nữ Chân đã tiêu diệt nước Liêu của chúng tôi. Vậy mong Khả Hãn thu nhận! - Anh em của Gia Luật cùng quì xuống.
Trấn Hải nói:
- Trấn Hải tôi là một người doanh thương, từng đi khắp trong thiên hạ, thấy Khả Hãn là người vừa có mưu trí lại vừa dũng cảm, vừa có đức lại vừa có oai, mai sau chắc chắn là người làm nên sự nghiệp lớn. Do vậy, Trấn Hải tôi bằng lòng bỏ nghề doanh thương để đi tùng quân và đem hết tài sản của mình hiến dâng cho Khả hãn làm quân phí, mong Khả Hãn vui lòng nhận cho! - Nói dứt lời ông ta cũng quì xuống đất.
Thiết Mộc Chân cảm động đỡ họ cùng đứng lên, nói:
- Tốt! Tốt! Đa tạ! Xin đa tạ các vị! Này Gia Luật A Hải, trước kia tại trại Tùng Thọ, tôi bất đắc dĩ phải làm như vậy, xin tha thứ cho!
- Lúc bấy giờ chúng tôi cũng hành động quá liều lĩnh!
Thiết Mộc Chân cười to, nói:
- Xin mời mọi người cùng ngồi tạm xuống đất. Này Gia Luật A Hải, tôi muốn nghe anh em của ông nói về tình hình hoàng đế, đại thần và dân chúng ở nước Kim, cũng như muốn nghe tất cả tình hình có liên quan tới nước Kim.
- Vậy tôi xin nhường cho Trấn Hải huynh nói, vì ngoại trừ nước Kim, ông ấy có thể nói rõ tình hình của triều đình nhà Tống, tình hình Tây Liêu, Đại Hạ, Khwarezm, Irakq, Azerbaijan và Oát La Tư.
Thiết Mộc Chân vui vẻ nói:
- Xin mời! Tất cả các anh đều nói, cứ nói liên tục bảy ngày bảy đêm đi!
Tốc Bất Đài nói:
- Vừa rồi Khả Hãn buồn bã sắp trở thành "Cô gia quả nhân" rồi, thế mà bây giờ lại quan tâm đến mọi việc ở bên ngoài thảo nguyên!
Trấn Hải hết sức vui vẻ nói:
- Ồ! Khả Hãn xưng mình là Cô, xưng mình là Quả, chính là một điềm cát tường đấy!
Thiết Mộc Chân ngạc nhiên một lúc, mới phá lên cười to. Mọi người có mặt cũng cười theo.
Bộ lạc Nải Man là một bộ lạc lớn nằm về phía Tây của thảo nguyên, do Thái Dương Hãn và người em trai là Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn cùng chia nhau cai trị. Thái Dương Hãn chiếm cứ những phần đất chủ yếu của bộ lạc Nải Man và dựa theo phong tục "cưới mẹ sau làm vợ", ông ta đã cưới người sũng phi của Phụ Hãn là Cỗ Nhi Biệt Tốc làm quốc hậu. Riêng Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn thì chỉ chiếm đóng những vùng núi non.
Triều đình của Thái Dương Hãn vàng son lộng lẫy. Thái Dương Hãn và Cổ Nhi Biệt Tốc quốc hậu ngồi tại ghế giữa. Thái tử Khuất Xuất Luật ngồi bên cạnh, còn văn võ bá quan thì chia nhau đứng hai hàng hai bên, trong đó có cả cha con của Thoát Hắc Thoát A.
Riêng tướng Tát Bốc Thích Hắc dẫn Trát Mộc Hợp, Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn bước vào kim điện. Ba người quì cả xuống đất. Tướng Tát Bốc Thích Hắc tâu:
- Thưa Thái Dương Hãn vĩ đại, thần là Tát Bốc Thích Hắc phụng chỉ dẫn những người đầu hàng là Trát Mộc Hợp vào đây.
Thái Dương Hãn khoát tay. Tát Bốc Thích Hắc đứng sang một bên. Thái Dương Hãn rời chỗ ngồi, bước đến gần ba người đi một vòng tròn chung quanh, lỗ mũi luôn hít ngửi rồi mới quay trở lại chỗ ngồi cũ.
Quốc hậu Cổ Nhi Biệt Tốc chồm người tới hỏi:
- Thế nào? Phải trên người của họ có mùi tanh đặc biệt không?
Thái Dương Hãn đáp:
- Ờ! Quả không sai! - Nói dứt lời thì phá lên cười to. Bá quan văn võ đứng hai bên cũng đồng loạt cười rộ. Khuất Xuất Luật đằng hắng một tiếng, tỏ ra bất mãn. Thái Dương Hãn liếc mắt nhìn con trai rồi ngồi ngay ngắn trở lại.
Những bắp thịt trên nét mặt của Trác Mộc Hợp đều căng thẳng.
Riêng Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn thì tỏ ra hết sức lúng túng. Thái Dương Hãn lên tiếng hỏi:
- Ba người các ngươi là người Mông Cổ phải không?
- Dạ phải!
- Có phải từ Vương Hãn ở bộ lạc Khắc Liệt đến đây không?
- Dạ phải!
- Có phải tới đây để làm nội ứng cho Vương Hãn không? - Thái Dương Hãn bỗng nổi nóng, quát to.
- Dạ không! Chúng tôi đến đây là để nương tựa với Thái Dương Hãn vĩ đại! - Trát Mộc Hợp nhìn thấy tình thế không tốt, nên lập tức bày tỏ ngay lòng dạ của mình - Chúng tôi đến đây để góp sức với ngài tiêu diệt bộ lạc Khắc Liệt, giúp ngài làm bá chủ trên đồng cỏ này!
- Nhà ngươi làm sao chứng minh lời nói của nhà ngươi là chân thực?
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không có cách nào để trả lời.
Thái Dương Hãn bèn quay sang các vệ sĩ xuống lệnh.
- Bây đâu! Hãy dẫn chúng nó ra ngoài chém đầu!
Các vệ sĩ ập tới Trát Mộc Hợp la to:
- Thưa Thái Dương Hãn, ngài có thể phái người đi điều tra đó mà!
Thái Dương Hãn cười đáp:
- Ai đi làm cái chuyện phí công đó! Chi bằng đem chúng bây ra chém đầu sẽ dễ dàng hơn. Có phải không quốc hậu A Cổ Nhi Biệt túc?
Quốc hậu Cổ Nhi Biệt Tốc ngáp dài, đáp:
- Mau đi, em mệt quá rồi đó!
Các võ sĩ kéo ba người của Trát Mộc Hợp ra ngoài. Cả ba đều to tiếng kêu oan.
Cha con Thoát Hắc Thoát A rời hàng ngũ bước ra ngoài, quì xuống đất nói:
- Thưa Thái Dương Hãn vĩ đại, tôi có thể chứng minh nhóm người của Trát Mộc Hợp là muốn đầu hàng thực sự!
Thái Dương Hãn khoát tay, các võ sĩ buông ba người ra. Thái Dương Hãn hỏi:
- Có phải thế không?
Thoát Hắc Thoát A đáp:
- Ba người này...
Thái Dương Hãn quay sang Thoát Hắc Thoát A khoát tay, nói:
- Không cần nói nữa - ông ta quay sang ba người của Trát Mộc Hợp nói tiếp - Ba người hãy ở lại đây vậy. Này thái tử Khuất Xuất Luật, con hãy dẫn họ đến nhà thờ làm lễ rữa tội, rồi sau đó xem có quan chức gì thích hợp thì phân phối cho họ làm. Cầu mong Chúa phù hộ họ! - Nói xong thì dẫn quốc hậu thoái trào!
Ánh mắt của Trát Mộc Hợp thoáng hiện vẻ thù hận và khinh bỉ.
Đây là một ngôi nhà thờ được xây dựng bằng những tấm thảm len, bên trên có một cây thập tự giá. Bên trong giáo đường có một vị mục sư đang đứng trước một chiếc bàn thờ xinh đẹp. Sau lưng ông ta là tượng thánh mẫu Maria, tượng thánh John và tượng hai thiên thần. Một đám tín đồ đang hát thánh ca và gõ nhịp lên một tấm ván theo kiểu người Hy Lạp. Họ đang đọc kinh cầu nguyện.
Khuất Xuất Luật dẫn ba người của Trát Mộc Hợp bước vào giáo đường. Ông ta để ba người đứng chờ ở bên dưới, còn bản thân ông ta đi đến trước bàn thờ quì xuống cầu nguyện, rồi sau đó mới bước lên bục cao nói với mục sư vài câu gì đó.
Mục sư bước xuống bàn thờ, đến bên cạnh ba người của Trát Mộc hợp, đưa mắt nhìn kỹ, nói:
- Đây là những con chiên lạc bầy phải không? - Khuất Xuất Luật đáp:
- Dạ phải!
- Ồ! Cầu nguyện Chúa tha thứ cho các con. Bắt đầu từ ngày nay, các con sẽ trở thành những tín đồ Cơ Đốc ngoan đạo. Sau khi làm lễ rửa tội thì linh hồn của các con sẽ được cứu rỗi. Đi nào, các con của ta!
Vị mục sư đi ra phía ngoài. Số người của Trát Mộc Hợp đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi bước theo.
Một hồ nước nhỏ dùng làm lễ rữa tội được xây dựng bên trong giáo đường. Vị mục sư hỏi Trát Mộc Hợp:
- Có phải con tin tưởng một vị thần chân chính và duy nhất - Jehovah không?
Trát Mộc Hợp trả lời:
- Con tin!
- Phải chăng con tin Chúa cứu thế của chúng ta là Jesus Christ?
- Dạ phải!
- Tốt! Bây giờ ta sẽ lấy danh nghĩa Cha, Con, Thánh Thần để rửa tội cho con.
Nói dứt lời, vị mục sư để cho Trát Mộc Hợp ngửa mặt nhìn lên trời rồi ấn đầu ông ta vào hồ nước. Trát Mộc Hợp giãy giụa ngồi dậy và bò ra khỏi hồ.
Mục sư quay sang A Lặc Đàn gọi:
- Bước vào!
A Lặc Đàn tỏ ra do dự. Vị mục sư đẩy ông ta vào:
- Nhanh lên! A Lặc Đàn đành phải bước vào hồ nước và ngồi xuống. Hơi nước làm cho ông ta cảm thấy rất lạnh.
- Có phải con chỉ tin duy nhất một vị chân thần - Jehovah hay không?
A Lặc Đàn không biết "Jehovah" là gì, bèn hỏi:
- Hả? À tôi tin!
- Phải chăng con chỉ tin Jesus Christ duy nhất?
A Lặc Đàn hỏi:
- Cái gì?
Vị mục sư lập lại câu hỏi vừa rồi. A Lặc Đàn bực mình quá nói:
- Được làm nhanh đi!
- Tốt, bây giờ cha lấy danh nghĩa Cha, Con, Thánh Thần để làm lễ rửa tội cho con!
Nói dứt lời liên đè đầu A Lặc Đàn xuống nước, ngước mặt lên trời, hai lỗ mũi A Lặc Đàn không ngớt sủi bọt, cuối cùng ông ta bị uống một ngụm nước. Sau khi giãy giụa ngồi lên, ông ta bò ra khỏi hồ nước. Hốt Sát Nhi thấy vậy không chờ vị mục sư nói gì, tự mình bước vào hồ nước.
Vị mục sư hỏi:
- Con phải chăng chỉ tin duy nhất một vị chân thần - Jehovah?
Hốt Sát Nhi nhanh nhẩu đáp:
- Con tin!
Phải chăng con chỉ tin Chúa cứu thế của chúng ta là Jesus Christ?
- Phải!
Mục Sư nói:
- Tốt! bây giờ cha sẽ lấy danh nghĩa Cha, Con, Thánh Thần để làm lễ rữa tội cho con!
Nói dứt lời, mục sư đè đầu hốt Sát Nhi. Nhưng Hốt Sát Nhi đã tự mình nhúng đầu vào nước trước, rồi ngồi dậy bò ra khỏi hồ nước.
A Lặc Đàn liên tục lấy tay quẹt mũi, còn Hốt Sát Nhi vì bị nước vô lỗ tai nên không ngớt dùng một ngón tay để ngoái.
Mục sư nói: - Tốt rồi, từ nay về sau các con sẽ là tín đồ Cảnh giáo (một phái của đạo Cơ Đốc)
Trát Mộc Hợp cắn chặt hai hàm răng, Hốt Sát Nhi vừa ngoái lỗ tai vừa nói:
- Ôi chao! Sao lại cưỡng bách người ta phải tin Jesus vĩ đại hơn cả ông trời? Này Trát Mộc Hợp, Thái Dương Hãn này là thứ đồ khốn gì vậy?!
A Lặc Đàn vẫn lấy tay chà lỗ mũi, nói:
- Điều đáng giận hơn ấy là ông ta lại tin theo lời nói của bà vợ.
Đứng trước mặt bá quan văn võ, mà ông ta bước đến gần chúng ta để ngửi xem chúng ta có mùi tanh hay không? Ông ta xem chúng ta gần như không phải là con người!
Hốt Sát Nhi nói:
- Nếu biết trước như vậy chúng ta thà là đi theo Đáp Lý Đài thúc thúc đến đầu hàng Thiết Mộc Chân còn hơn!
Trát Mộc Hợp chỉ cắn chặt hai hàm răng không nói một lời.
Thiết Mộc Chân, Truật Xích Đài, Tốc Bất Đài, Gia Luật Bất Hoa, Trấn Hải, bốn đưa con và các binh sĩ cùng kéo tới cạnh hồ Ban Chu Nê để săn bắn.
Trấn Hải đi bên cạnh Thiết Mộc Chân, cất giọng háo kỳ hỏi:
- Thưa Khả Hãn, người Mông Cổ đi săn, tại sao lại giống như đi đánh giặc vậy?
- Lời nói của tiên sinh đúng lắm, trong khi không đi đánh giặc, chúng tôi cần phải đi săn cho người ngựa, đặc biệt là để cho những đứa trẻ vị thành niên có dịp tham gia. Chúng tôi dạy con em của chúng tôi đi săn bắn dã thú để tập cho chúng có thói quen chịu cực khổ, có ý chí và có sức khỏe tốt. Chỉ có như vậy, sau này ra chiến trường đối đầu với những kẻ thù hung dữ như những con mãnh thú, thì chúng mới có thể chiến đấu một cách dễ dàng - Vừa nói, Thiết Mộc Chân vừa đưa tay chỉ - Xem kìa!
Trấn Hải nhìn theo ngón tay chỉ của Thiết Mộc Chân, thấy một con hươu đang đứng ngó dáo dác, tức thì mấy con chiến mã phóng tới cùng đuổi theo con hươu. Chỉ trong phút chốc, không còn thấy bóng dáng của họ đâu nữa.
Trấn Hải vừa vỗ tay vừa cười:
- Ôi chao! Tôi đi từ đông sang tây, từ nam chí bắc, đi khắp nhiều quốc gia, nhưng chưa bao giờ trông thấy một đạo quân dũng cảm như thế này!
Những người săn bắn đã tiếp cận được con hươu. Con hươu sau khi chạy tới một gốc cổ thụ, thì Thoát Hổ từ trên cây nhảy xuống, tuốt mã tấu đâm về phía con hươu. Trấn Hải hốt hoảng la to:
- Kìa! Người rừng.
- Nghe la, Thoát Hổ giật mình, vừa muốn bỏ chạy thì trông thấy chung quanh mọi người đều giương cung nên vội vàng trèo lên cây trở lại. Tốc Bất Đài nhảy khỏi lưng ngựa ra lệnh:
- Người rừng cũng bắn như hươu.
Thoát Hổ nhận ra đó là Tốc Bất Đài, liền la to:
- Bớ Tốc Bất Đài! - Dứt lời Thoát Hổ từ trên cây nhảy xuống mặt đất nói tiếp - Bớ Tốc Bất Đài thúc thúc.
Số người của Tốc Bất Đài đều hết sức kinh ngạc, nói:
- Ai? Anh là ai?
- Con là Thoát Hổ? Con là Thoát Hổ đây nè!
Trong một hang động, Cáp Tát Nhi, anh râu đen và mười mấy người nữa trông chẳng khác nào người rừng. Vì quá đói nên họ nằm la liệt trên mặt đất.
Thoát Hổ chạy vào hang động gọi:
- Cha ơi! Tìm được rồi! Bác Cả ở đây rồi! - Nói dứt lời, Thoát Hổ quì xuống mặt đất òa lên khóc - Trời xanh đã phù hộ chúng ta, nên mới có thể tìm được họ!
Cáp Tát Nhi và tất cả mọi người đều ngồi dậy, nhìn thấy Thiết Mộc Chân, Truật Xích Đài và Tốc Bất Đài từ ngoài bước vào. Cáp Tát Nhi đứng lên chạy ra cửa hang, đôi môi co giật, muốn nói không nên lời, hai chân tự nhiên mềm nhũn, té quỵ xuống mặt đất.
Thiết Mộc Chân chạy tới ôm chặt lấy Cáp Tát Nhi, nói:
- Ôi, Cáp Tát Nhi, người em yêu quí của ta! Rốt cục rồi em cũng trở về được. Mau lên, hãy lấy cho cậu ta một ít nước!
Thoát Hổ từ trong túi móc ra một trứng chim nói:
- Ở đây có trứng chim rồi!
Cáp Tát Nhi bỏ nguyên cái trứng chim vào miệng. Ông ta ăn luôn hai trứng chim thì sắc mặt hiện nét vui cười. Hai mắt lóng lánh ánh lệ, nói:
- Đây có phải là sự thật hay không? Không phải là giấc mơ chứ?
Thiết Mộc Chân nói:
- Đây hoàn toàn là sự thực!
- Anh em chúng ta còn sống và được gặp nhau đây ư? - Cáp Tát Nhi không dám tin cảnh tượng trước mặt là sự thật. Thiết Mộc Chân ứa lệ khẽ gật đầu.
Cáp Tát Nhi đau đớn nói:
- Đứa con trai, đứa con gái và mẹ nó nữa đều bị Vương Hãn bắt sống mang đi rồi. Bá tánh và tài sản của tôi cũng bị chúng cướp sạch trơn!
Thiết Mộc Chân cắn chặt hai hàm răng nói:
- Tôi biết! Tôi biết! Tôi nhất định sẽ cứu họ từ trong tay Vương Hãn ra, tôi sẽ cướp họ trở về và trả lại cho em tất cả, không thiếu một món nào!
Mọi người đi trở lại nơi cắm lều trại tạm. Bên trong gian lều, Thiết Mộc Chân và các tướng lãnh sung sướng nhìn Cáp Tát Nhi đang húp cháo lỏng ngon lành.
Thiết Mộc Chân chỉ vào hai anh em Gia Luật hỏi Cáp Tát Nhi:
- Chắc em đã từng gặp hai vị này rồi chứ?
Cáp Tát Nhi đáp:
- Đây là sứ thần của nước Kim, có ý định đầu hàng Hãn huynh tại trấn Tùng Thọ trước đây chứ gì?
Mọi ngươi đều cười. Thiết Mộc Chân chỉ Trấn Hải, nói:
- Trấn Hải tiên sinh là một đại phú thương, người Uy Ngột Nhĩ từng đi khắp mọi nơi trong thiên hạ. À, ông ấy gần như biết hết tình hình của các nước. Trong những ngày qua chúng tôi đã nghe ông ấy kể chuyện đến say mê. So với những chuyện cổ tích trong thánh kinh do Vương Hãn kể còn có ý nghĩa hơn nhiều!
Cáp Tát Nhi lấy làm lạ hỏi:
- Thế ư?
Thiết Mộc Chân đáp:
- Thí dụ như ông biết cả quốc gia có tên gọi như Oát La Tư, Khwarezm và nước Azerbaijan chi đó nữa. Tất cả những nước đó ông ấy cũng từng đi tới.
- Trấn... Tôi phải xưng hô với ông ấy như thế nào? - Cáp Tát Nhi vừa chỉ Trấn Hải vừa hỏi.
Thiết Mộc Chân đáp:
- Chúng ta nên gọi ông ấy là Trấn Hải tiên sinh như tập quán của người Trung Nguyên.
- Chờ có dịp tôi cũng muốn nghe Trấn Hải tiên sinh kể chuyện về nước Oát La Tư.
Hai người đã ăn hết chén cháo và liếm sạch cả bát đựng. Thiết Mộc Chân hỏi:
- Thêm một tí nữa không?
Cáp Tát Nhi hỏi trở lại:
- Đây là thức ăn gì vậy?
- Đây là lương thực của người Trung Nguyên quen dùng, do Trấn Hải tiên sinh mang tới.
Cáp Tát Nhi đã tỉnh táo trở lại, nói:
- Ăn ngon quá!
- Cho thêm một chén nữa đi!
- Không được! Không thể hưởng cái ngon trên đời trong một ngày được! - Mọi ngươi đều cười rộ!
- Mẫu thân và tẩu tẩu hiện ở đâu?
- Họ và Giã Biệt giữ nhiệm vụ hậu đội - Thiết Mộc Chân nói tiếp - Bát Nhi Hốt và một số người nữa đang lo việc thu gom những người trong bộ lạc bị thất tán.
Cáp Tát Nhi lấy tay quẹt miệng, đưa mắt nhìn chiếc lều Mông Cổ nói:
- Ôi chao! Còn có cả lều Mông Cổ nữa! Đời sống của các anh kể như còn khá?
Sát Hợp Đài nói:
- Đây là chiếc lều Mông Cổ do Trấn Hải tiên sinh mang tới. Trước đây tất cả chúng tôi đều ngủ bờ ngủ bụi suốt mấy tháng qua. Cáp Tát Nhi sa sầm nét mặt, nói:
- Lão già Vương Hãn đã hại chúng ta, mối thù này nhất định phải trả!
Thiết Mộc Chân nói:
- Sắp sửa rồi! Em trở về đây thật đúng lúc! Chờ cho em nghỉ ngơi khỏe lại chúng ta sẽ bàn bạc việc cử binh đánh Vương Hãn.
- Thế hả? Em chờ đợi cái ngày đó đến sốt ruột!
Từ phía ngoài có tiếng hí của một con ngựa rừng. Tiếp đó là tiếng người la to:
- Kìa, ngựa rừng, hãy bắt lấy nó!
Cáp Tát Nhi đứng phắt dậy chạy ra ngoài. Mọi người cũng chạy ra khỏi trướng.
Cáp Tát Nhi phi thân lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy như bay. Số người của Thiết Mộc Chân đứng nhìn theo Cáp Tát Nhi truy đuổi con ngựa rừng. Chỉ một phát tên bắn ra, con ngựa rừng đã ngã quị. Tất cả mọi người đều chạy tới và tiếng hò reo vui mừng cũng vang dội cả lên.
Trấn Hải đưa cao ngón tay cái, nói:
- Cáp Tát Nhi tướng quân đúng là một tay thần tiễn!
Gia Luật A Hải chỉ vào Thiết Mộc Chân nói:
- Khả Hãn đây cũng là một tay thần tiễn. Năm 16 tuổi ông đã nổi tiếng là anh hùng xạ điêu tại vùng đồng cỏ!
Thiết Mộc Chân cười đáp:
- Đâu nào! Anh em của chúng tôi nếu so sánh với một trong Tứ Dũng là Giã Biệt thì không đáng kể chi cả!
Trấn Hải cất tiếng khen:
- Ở Mông Cổ rõ ràng là nhân tài thật đông đảo!
Các chiến sĩ chạy tới chỗ con ngựa cùng khiêng nó về.
Tốc Bất Đài bước tới với hai bàn tay đầy máu ngựa, nói:
- Thưa Khả Hãn, ngựa đã lột da xong.
Thiết Mộc Chân vui vẻ nói:
- Tốt, đây là ông trời đãi cho chúng ta một bữa tiệc ngon trong dịp anh em chúng ta được đoàn tụ!
Tốc Bất Đài nói:
- Nhưng chúng ta không có nồi để nấu thịt!
Thiết Mộc Chân vui vẻ đáp:
- Không sao cả, hãy lấy một phiến đá để làm nồi, đánh đá lấy lửa, lấy nước làm rượu... Hả hả hả... Đây là một bữa tiệc rượu nhớ đời!
Thiết Mộc Chân, Cáp Tát Nhi và các chiến sĩ cùng đặt một phiến đá lên trên bốn cục đá được kê làm bếp. Chính tay Thiết Mộc đánh đá lấy lửa, còn Cáp Tát Nhi thì thổi cho lửa bùng cháy lên. "Nồi" đã bắt đầu bốc khói nóng. Tốc Bất Đài hỏi người chịu trách nhiệm trông coi chiếc "nồi" là Dã Lặc Miệt.
- Chín chưa?
Dã Lặc Miệt đáp:
- Vừa mới sôi thôi!
Thiết Mộc Chân nói:
- Được rồi! Được rồi! Mau vớt ra đi! ăn nửa sống nửa chín thấy ngon hơn!
Thoát Hổ cũng nói lớn:
- Hãy nhanh lên, nước miếng của tôi đã chảy đầy bụng rồi đây!
Dã Lặc Miệt to tiếng gọi mọi người:
- Hãy lại ăn thịt ngựa mau lên!
Mọi người cùng ngồi quanh bờ hồ ăn thịt ngựa! - Thoát Hổ cao hứng nói:
- Ôi phải có một tí rượu sữa ngựa thì ngon tuyệt!
- Ôi chao! Rượu sữa ngựa hả? Có đây! - Dã Lặc Miệt chạy đến bên cạnh bờ hồ, từ trong vũng bùn bụm lên một bụm nước, rồi đưa cao khỏi đầu nói - Rượu này thật là đặc!
Mọi người đua nhau đi bụm nước. Thiết Mộc Chân lấy một bụm nước đổ vào vạt áo để lược bùn đất, nói:
- Cáp Tát Nhi, hãy kê miệng vào uống!
Mọi người đều áp dụng phương pháp đó để lọc nước bùn, cùng uống với nhau. Thiết Mộc Chân nói:
- Xin mời, hãy cạn ly! - Mọi người đều uống hết số nước trong tay của mình bụm. Thiết Mộc Chân nói:
- Dã Lặc Miệt, thứ rượu này không gọi là rượu đặc, mà gọi là cồn đấy! Xin mời, tất cả hãy cùng uốn cạn ba ly!
Nét vui cười trên mặt mọi người bỗng biến mất, thay vào đó là sự trang nghiêm và phẫn nộ. Thiết Mộc Chân quì xuống, mọi người cũng im lặng quì theo.
Thiết Mộc Chân đưa cao một cánh tay đấm vào ngực, rồi thề với trời:
- Hỡi trời cao! Hôm nay chúng tôi cùng ăn thịt ngựa rừng, cùng lấy nước đục của hồ Ban Chu Nê làm rượu. Cho dù gặp cảnh gian truân như thế này, nhưng 19 tướng lĩnh đều trung thành như xưa. Nếu trời cao ban ân, phù hộ cho tôi có một ngày nào đó dựng nên đại nghiệp, thì Thiết Mộc Chân tôi quyết định sẽ đồng cam cộng khổ với họ, vĩnh viễn không bao giờ quên! Nếu tôi làm trái lời thề ngày hôm nay, thì tôi sẽ giống như dòng nước, trôi đi không bao giờ trở lại!
Mọi người đều dập đầu, rồi cùng bụm lấy nước đục dưới hồ lên, hai khóe mắt của mọi người đều trào lệ. Những giọt lệ đó rơi vào bụm nước trong tay họ và họ đã uống hết số nước đó vào bụng mình!
Cây đàn đầu ngựa của Bách Linh Điểu bắt đầu ngân vang. Dã Lặc Miệt cất giọng trong trẻo hát:
Trong nồi đá đang nấu thịt ngựa rừng nửa chín nửa sống,
Bụm từng bụm nước đục trong hồ để xem đó là rượu ngon.
Chớ cười chúng tôi y phục lam lũ,
Chớ chê chúng tôi mặt mày đều dơ.
Ý chí của chúng tôi được trui luyện trên chiến trường.
Vì sự nghiệp lớn của Khả Hãn chúng tôi không dừng chiến đấu...
Việc 19 thủ lĩnh cùng uống nước hồ Ban Chu Nê, trở thành một giai thoại trong lịch sử dấy nghiệp của Thiết Mộc Chân. Nó phản ánh tinh thần không sợ gian khó, thất bại vẫn tiếp tục phấn đấu của Thiết Mộc Chân.
Mùa thu năm 1203, sau một thời gian dưỡng sức chấn chỉnh đội ngũ, Thiết Mộc Chân đã hoàn toàn khôi phục lại được sức mạnh của mình và bắt đầu phát động một cuộc chiến tranh với bộ lạc Khắc Liệt.
Thiết Mộc Chân và Cáp Tát Nhi tiễn đưa Thoát Hổ và anh râu đen ra đi...
Tang Côn dẫn Thoát Hổ và anh râu đen đi vào trướng vàng của Vương Hãn. Hai người quì xuống. Vương Hãn lên tiếng hỏi:
- Nghe Tang Côn nói, cha ngươi là Cáp Tát Nhi muốn đầu hàng ta phải không?
Thoát Hổ đáp:
- Dạ phải!
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn nói chen vào:
- E rằng đây là một sự trá hàng chăng?
Thoát Hổ òa lên khóc to. Vương Hãn hết sức ngạc nhiên hỏi:
- Nhà ngươi... Nhà ngươi khóc cái gì thế?
- Dạ, con nhớ mẹ con! - Nói dứt lời, Thoát Hổ lại òa lên khóc.
Vương Hãn sụt sùi, nói:
- Này thằng bé, ngươi chớ nên khóc nữa, Chúa phù hộ cho mẹ của ngươi, hiện giờ bà ta vẫn khỏe mạnh. Chờ một chốc nữa ta sẽ cho người dẫn nhà ngươi đi gặp mẹ, vậy bây giờ nhà ngươi hãy nói rõ cha nhà ngươi cho ta nghe!
- Cha con vốn muốn đi tìm bác cả của con là Thiết Mộc Chân, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng ở đâu. Chúng tôi đi tới đâu hỏi thăm tới đó, nhưng không ai được biết cả. Chúng tôi trèo lên những ngọn đồi cao để to tiếng gọi, nhưng vẫn không bao giờ nghe được tiếng trả lời. Mãi cho tới ngày nay, chúng tôi vẫn không nhà để ở lấy bóng cây làm lều trại, lấy đá làm gối nằm, đêm đêm ngửa mặt nhìn sao trên trời mà không thể ngủ được!
Vương Hãn thở dài nói:
- Được ta sẽ thu dụng cha con ngươi!
Thoát Hổ nói:
- Đa tạ Vương Hãn! Nhưng, cha con bảo ngài nên phái một người tâm phúc đến minh thệ với cha con, thì cha con mới dám đến phục vụ cho Vương Hãn!
Vương Hãn đứng lên, lấy ra một con dao nhỏ cắt đứt ngón tay út để cho máu chảy vào một chiếc túi da bò nhỏ, nói:
- Này Thoát Hổ, nhà ngươi hãy về nói lại với Cáp Tát Nhi, chính ta đã thích máu ăn thề, vậy đối với một tướng có tài như cha nhà ngươi khi đến đây ở thì ta nhất định sẽ trọng dụng, sẽ trọng thưởng! Nói dứt lời, Vương Hãn trao chiếc túi da nhỏ cho Thoát Hổ nói tiếp - Hãy lấy mang về!
Thoát Hổ nhận lấy chiếc túi da, nói:
- Xin đa tạ Vương Hãn, trong vòng bảy ngày sau chúng tôi sẽ đến.
Trong gian đại trướng của Trát Hợp Cảm Bất, Trát Hợp Cảm Bất đang ngồi buồn uống rượu một mình.
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn bước vào đại trướng của ông ta, nói:
- Vương Hãn vừa mới trích máu ăn thề với Thiết Mộc Chân để giữ tình hòa hiếu, nay lại trích máu ăn thề để thu nạp người anh em của Thiết Mộc Chân, thử hỏi với một thái độ luôn luôn phản phúc như vậy, làm sao người ta tin được? Tại sao ngài không đến khuyên Vương Hãn một lời?
Trát Hợp Cảm Bất lắc đầu thở dài, đáp:
- Người anh của ta có bao giờ chịu nghe lời khuyên đâu? Bộ lạc Khắc Liệt đã bị tổn thất nặng nề, tương lai chắc chắn sẽ bị bại vong dưới tay hai cha con của anh ấy mà thôi!
- Nhưng, ngài làm thế nào ngồi yên đưa mắt nhìn bộ lạc Khắc Liệt đi vào con đường diệt vong chứ?
- Này Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, nhà ngươi là quí tộc của bộ lạc Miệt Nhi Khất, nay Thoát Hắc Thoát A và Hốt Đô đang sống tại bộ lạc của người Nải Man...
- Ý của ngài là...
- Ta muốn dẫn bá tánh của ta đi đầu hàng để nương tựa Thái Dương Hãn, vậy nhà ngươi hãy thông qua hai cha con Thoát Hắc Thoát A để giới thiệu cho ta được không?
- Ngài và Dương Hãn là anh em ruột thịt, mà còn có thể chia tay, vậy tôi là một tên tù binh dưới trướng của ngài, thử hỏi có việc gì mà làm không được?
- Tốt! Vậy đêm nay chúng ta cùng đi!
Trát Hợp Cảm Bất và Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn đứng nhìn bộ hạ và bá tánh của mình kéo đi giữa đêm tối.
Hốt Lan đứng thẳng chân trên bàn đạp ngựa, nhìn về hướng đông.
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn nói với Hốt Lan:
- Thôi, đi mau, Hốt Lan!
Hốt Lan thở dài, nói:
- Hãy lên đường, đi càng xa càng tốt!
Đội ngũ của Trát Hợp Cảm Bất tiếp tục đi giữa đêm tối.
Sáng ngày hôm sau, Tang Côn hối hả chạy vào đại trướng của Vương Hãn, nói: - Thưa phụ vương, Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc đã dẫn Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn rời bỏ Hắc Lâm rồi!
Vương Hãn đang đọc kinh sáng quay lại hỏi:
- Nó bỏ đi đâu?
- Nghe nói đi đầu hàng Thái Dương Hãn ở bộ lạc Nải Man!
- Tại sao vậy? Tại sao vậy chớ?
Tang Côn hỏi vặn lại cha:
- Cha có cần con đuổi theo bắt chú ấy trở về để cha hỏi hay không?
- Không! Bộ lạc Khắc Liệt sau trận đánh với Thiết Mộc Chân đã bị tổn thương nghiêm trọng, sau đó nhóm Trát Mộc Hợp và Đáp Lý Đài lại bỏ đi, khiến lực lượng của ta càng suy yếu hơn. Bây giờ thử hỏi làm sao có thể gây sự đánh nhau trong nội bộ?
- Cha để cho chú ấy bỏ đi, không phải lực lượng của chúng ta càng suy yếu hơn hay sao?
- Cũng may là có Cáp Tát Nhi đến qui thuận. Chỉ cần một khi chúng ta cường thịnh lên, thì cũng giống như trước, các anh hùng ở vùng thảo nguyên này sẽ kéo nhau tới xin qui thuận ta!
- Hứ! với một người nhu nhược và thiếu sự quả đoán như cha, thì một ngày như thế sẽ không bao giờ có nữa!
Vương Hãn giận dữ, nói:
- Ngươi hãy câm mồm lại cho ta! Nếu không phải ngươi có hành động liều lĩnh, ham lập công lớn, thì sự liên minh giữa ta và Thiết Mộc Chân đâu có tan rã, dẫn đến tình trạng người thân cũng phản bội bỏ ra đi như hiện nay?
- Xem cha kìa! Cha càng già lại càng hồ đồ đấy! - Tang Côn quay lưng bỏ đi ra ngoài.
- Tại sao ngươi lại dám ăn nói với cha ngươi như vậy? - Vương Hãn giận dữ nói tiếp - Chúa ơi! Tôi đã phạm tội tày trời gì mà Chúa phái một tên yêu nghiệt này đến đây trừng phạt con! - Vương Hãn nhìn lên tượng Chúa làm dấu thánh giá liên tiếp.
Tại doanh trại Hắc Lâm đang bao trùm bầu không khí của một ngày lễ hội. Hai cha con Vương Hãn thết tiệc để nghênh đón Cáp Tát Nhi vừa mới đến đầu hàng.
Tang Côn và Cáp Tát Nhi tay nắm tay cùng đi, còn Thoát Hổ và hơn 100 binh sĩ quần áo rách rưới cũng nối gót theo sau. Họ cùng đến đại doanh của Vương Hãn.
Bên ngoài đại trướng của Vương Hãn đặt rất nhiều bàn tiệc. Bà vợ, con gái, con trai của Cáp Tát Nhi cũng có mặt tại đó. Vương Hãn hết sức vui vẻ, nói:
- Ô kìa! Họ đã đến rồi kìa!
Một đội nhạc đông hằng trăm người bắt đầu tấu lên những bản nhạc của đạo Cơ Đốc.
Trong khi Cáp Tát Nhi sắp sửa đi tới đại doanh thì bỗng nghe có vô số tiếng vó ngựa nện đất rền trời từ xa ập tới.
Vương Hãn phát hiện được tình thế bất thường, vội vàng lên tiếng hỏi:
- Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?
Tiếng hò hét sát phạt của đoàn người ngựa vừa ập tới làm cho ai nấy đều kinh hoàng.
Số người của Cáp Tát Nhi vừa tuốt mã tấu ra khỏi vỏ vừa quát:
- Bớ Vương Hãn, bớ Tang Côn, ngày chết của các ngươi đã tới rồi?
Tang Côn thấy nguy liền nhanh chân nhảy phóc lên lưng ngựa tháo chạy.
Vương Hãn gọi lớn:
- Bớ Tang Côn! Ta sinh ra một đứa con như ngươi để làm gì, mà nay ngươi lại bỏ rơi ta để tháo chạy một mình như vậy?
Người con trai lớn của Cáp Tát Nhi là Dã Cổ, người con trai thứ là Dã Tòng Cách cũng tuốt đao ra khỏi vỏ, tràn lên tấn công Vương Hãn.
Bọn thân binh của Vương Hãn vội vàng tuốt đao chống trả, bảo vệ cho Vương Hãn nhảy lên lưng ngựa, rồi nhắm hướng Tang Côn vừa tháo chạy hối hả chạy theo. Bộ hạ và bá tánh của bộ lạc Khắc Liệt đua nhau giơ tay xin đầu hàng, riêng những người chống trả đều bị chém té xuống ngựa.
Thiết Mộc Chân ngồi trên lưng ngựa la to:
- Hỡi bá tánh của bộ lạc Khắc Liệt, các người nếu buông bỏ vũ khí thì sẽ trở thành thần dân của Thiết Mộc Chân.
Trải qua cuộc tập kích lều vàng của Vương Hãn lần này, Thiết Mộc Chân rốt cục đã đánh bại bộ lạc Khắc Liệt. Từ đó, trên vùng thảo nguyên Mông Cỏ, Thiết Mộc Chân đã chiếm được 2/3 thiên hạ.
Mặt trời đã sắp lặn xuống núi, Vương Hãn và Tang Côn dẫn theo mấy chục kỵ binh tiếp tục chạy bay trên đồng cỏ hoang vắng. Đến lúc mặt trời lặn xuống đường chân trời thì họ mới bắt đầu chạy chậm lại.
Vương Hãn ngồi trên lưng ngựa, vừa đấm vào đầu mình vừa nói:
- Ôi! Ta đã rời bỏ những người không đáng rời bỏ, hay là ta đã rời bỏ những người nên rời bỏ vậy. Giờ đây bộ hạ và bá tánh của ta đã ly tán, ta không còn biết dựa vào đâu. Tất cả những điều đó đều do tên nghiệt chướng có một vết thương sưng to trên mặt kia gây ra!
Tang Côn sờ lên vết thương sưng to trên mặt, vì quá thẹn nên đổ quạu, nói:
- Cha nói những lời nói đó thì có ích lợi gì? Điều quan trọng hiện nay là phải tức khắc quyết định xem ta nên đi về đâu?
- Chú của ngươi đã chạy đi đầu hàng Thái Dương Hãn rồi, vậy ta còn đi đâu nữa? Tất nhiên là cũng tìm tới bộ lạc Nải Man để thử thời vận xem sao!
Đoàn người của Vương Hãn tiếp tục đi sâu vào bóng tối.
Nơi đóng doanh trại cũ của Vương Hãn đâu đâu cũng thấy ánh đuốc. Nạp Nha A bước đến gần Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân lên tiếng hỏi:
- Có tìm được Hốt Sát Nhi không?
- Thưa, chưa được, nghe đâu ông ta đã đi đầu hàng bộ lạc Nải Man rồi.
- Còn Trát Mộc Hợp, A Lặc Đàn và Đáp Lý Đài thì sao?
Nạp Nha A đáp:
- Nghe nói họ cũng đi chung với nhau.
Thiết Mộc Chân buồn bã như bị đánh mất một cái gì.
Mặt trời chiều đang chiếu nhợt nhạt trên biên giới của bộ lạc Nải Man. Vương Hãn đang bị mấy tên binh sĩ Nải Man áp giải.
Trên một đỉnh núi cách đó khá xa, Tang Côn và những thân binh của anh ta đang ẩn núp sau tảng đá lớn để theo dõi tình hình.
Một viên tiểu lại canh gác biên giới của bộ lạc Nải Man đang ngồi ăn thịt uống rượu, thản nhiên lên tiếng hỏi:
- Có phải đây là tên gian tế mà các ngươi vừa mới bắt được đấy không?
Bọn binh sĩ đáp:
- Chính là anh ta!
Vương Hãn kêu oan:
- Không! Không! Không! Tôi không phải là gian tế, tôi là Vương Hãn của bộ lạc Khắc Liệt, tên tôi là Thoát Oát Lân.
Viên tiểu lại có vẻ ngạc nhiên, rồi phun mạnh ngụm rượu trong miệng ra, phá lên cười to, nói:
- Cái gì? Ngươi... Ngươi là Vương Hãn của bộ lạc Khắc Liệt ư? Có Chúa làm chứng, nếu ngươi là Vương Hãn thì ta đây sẽ là Hoàng đế của nước đại Kim!
- Tôi đúng là Vương Hãn thật. Thái Dương Hãn của các anh từng gặp tôi. Phải rồi, trước đây không bao lâu, thái tử Khuất Xuất Luật của các anh từng đánh nhau với tôi. Chỉ cần các anh dẫn tôi vô gặp họ thì họ sẽ nhận tôi ra ngay!
Viên tiểu lại làm ra vẻ thông minh, nói:
- Bộ ngươi muốn hại ta hả? Ta dẫn ngươi vào vương đình gặp Thái Dương Hãn, khi họ nhận ra ngươi là một thằng khùng, một gã lừa bịp, thì chiếc đầu của ta còn có dính trên cần cổ được nữa không?
- Tôi không phải là thằng khùng, mà cũng không phải là tên lừa bịp, tôi chính là Vương Hãn!
Viên tiểu lại bật cười, khiến mớ thịt đang nhai trong miệng của anh ta phun thẳng vào mặt Vương Hãn, nói:
- Hứ! Ngươi là Vương Hãn ư? Thế đội nhạc 100 người của ngươi đâu? Đội nghi trượng 1.000 người của ngươi đâu? Chiếc chiến bào bằng da chồn của ngươi đâu?
- Tôi bị bại trận rồi, Hãn quốc của tôi đã bị diệt vong rồi, cho nên tôi mới đến đây để đầu hàng Thái Dương Hãn.
- Thôi, nhà ngươi đừng bịa chuyện nữa! - Anh ta quay sang,tả hữu nói tiếp - Hãy chém đầu nó đi!
Binh sĩ kéo Vương Hãn đi chém. Vương Hãn kinh hoàng la to:
- Đừng! Xin các người hãy nể Chúa dẫn tôi đi gặp Thái Dương Hãn đi!
Viên tiểu lại đang bực bội liền quát:
- Ông hả? Bây giờ ông hãy đi gặp Thượng đế trước! - Nói dứt lời, hắn tuốt thanh mã tấu ra đâm thẳng vào bụng Vương Hãn. Vương hãn kinh hoàng thất sắc, gào lên:
- Nhà ngươi!...
Viên tiểu lại nói:
- Ta sẽ đem câu chuyện bịa đặt của ngươi nói lại cho Thái Dương Hãn nghe.
Vương Hãn ngã quị xuống đất, hai mắt nhìn trời, rên rỉ:
- Chúa ơi! Tôi thực ra có nên đến nơi này hay không? Con trai tôi là Thiết Mộc Chân cho dù có tiêu diệt Hãn quốc của tôi đi nữa, chắc nó cũng cho tôi sống trọn tuổi già kia mà!
Vương Hãn, một vị anh hùng uy danh vang vội một thời trên đồng cỏ đã chết dưới tay của một tên tiểu lại canh gác biên cương của bộ lạc Nải Man, mang theo bao nhiêu điều hối tiếc.
Tang Côn, đứa con duy nhất của Vương Hãn núp trên đầu núi để theo dõi, dù thấy nguy vẫn không ra tay cứu cha, mà chỉ biết hốt hoảng bỏ chạy.
Đáp Lý Đài sau khi rời khỏi Hắc Lâm, trải qua một chặn đường gian truân cuối cùng mới tìm được nơi cắm doanh trại của Thiết Mộc Chân tại hồ Ban Chu Nê, ông ta không dám trực tiếp gặp Thiết Mộc Chân nên trước tiên tìm tới lều riêng của Kha Ngạch Luân.
Với số tuổi lục tuần, sức khỏe của Kha Ngạch Luân không còn như trước. Bà nằm quay mặt vào phía trong, còn Hợp Đáp An thì đứng bên cạnh đuổi ruồi muỗi.
Đáp Lý Đài đứng xuôi hai tay, sắc mặt đau khổ. Một lúc lâu sau, Kha Ngạch Luân mới lên tiếng hỏi:
- Đáp Lý Đài đi rồi chưa? - Hợp Đáp An không trả lời.
Đáp Lý Đài đằng hắng một tiếng, nói:
- Thưa chị dâu?
Kha Ngạch Luân trở mình, quay mặt ra ngoài, nói:
- Bộ ngươi không biết tiếng Mông Cổ hay sao? Ta đã nói rồi, Thiết Mộc Chân nay đã ngoài 40 tuổi, ta không còn can dự vào chuyện của nó nữa, vậy ngươi hãy chờ đợi một lúc, khi nó đánh giặc xong trở về, ngươi sẽ nói chuyện thẳng với nó tốt hơn!
Đáp Lý Đài có vẻ bối rối, nói:
- Nhưng, tôi sợ nó...
- Dù ngươi có sợ nó tới đâu đi nữa, cũng vẫn phải nói chuyện thẳng với nó tốt hơn. Bây giờ ta không cần nghe lời nói của ngươi nữa. Này, Hợp Đáp An hãy đưa anh ta ra ngoài!
Hợp Đáp An khách sáo nói:
- Xin mời ngài đi ra!
Đáp Lý Đài bất đắc dĩ phải đi ra. Hợp Đáp An nói:
- Thưa phu nhân!... Trông ông ta thật đáng tội nghiệp.
Kha Ngạch Luân "hứ" một tiếng, nói:
- Thật đáng ghét! Nó đã hai lần rời bỏ chúng ta, đến bây giờ thấy con trai ta bắt đầu có sự nghiệp thì nó lại quay trở về, rõ là không biết xấu hổ!
Ông ta tuy có chỗ đáng ghét, nhưng ông ta là một người chú ruột duy nhất còn lại của Khả Hãn Thiết Mộc Chân!
Kha Ngạch Luân thở dài, nói:
- Này Hợp Đáp An, ngươi hãy dẫn ông ta đến chỗ Dã Toại phi, nói rõ ý định của ta để Dã Toại phi nài nỉ Khả Hãn giúp cho Đáp Lý Đài.
Hợp Đáp An lên tiếng tuân lệnh, rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài lều riêng của Kha Ngạch Luân, Đáp Lý Đài đang đứng tuyệt vọng, bổng nghe lời nói của Hợp Đáp An, ông ta cảm thấy hết sức bất ngờ, hỏi:
- Có phải đấy là lời dặn dò của chị dâu ta không? - Trên đôi mắt già nua của ông ta bắt đầu trào lệ - Nói đúng ra, ta cũng có nhiều lỗi lầm to lớn, ta thật không xứng đáng đối với cả nhà Thiết Mộc Chân. Nhưng, này Hợp Đáp An, ta có thể thề với trời, là trong những ngày ta xa rời Thiết Mộc Chân, lúc nào ta cũng nghĩ tới tình mẫu tử của họ cả. Dòng máu chảy trong huyết quản của ta, nói cho cùng là dòng máu cao quí của dòng họ Bột Nhi Chỉ Cân.
Hợp Đáp An nói:
- Lều riêng của Dã Toại phi ở phía trước kia, vậy ngài hãy đi theo tôi.
Tại triều đình của bộ lạc Nải Man, Thái Dương Hãn và Cổ Nhi Biệt Tốc phi vừa uống rượu vừa thường thức các vũ nữ đang hát múa.
Viên Chưởng ấn quan là Tháp Tháp Thống A thì đứng hầu một bên.
Khuất Xuất Luật từ ngoài đi vào, đến gần Thái Dương Hãn nói nhỏ mấy câu gì đó. Thái Dương Hãn tỏ ra ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Tại sao lại có chuyện như vậy?
Cổ Nhi Biệt Tốc phi hỏi:
- Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà ông có vẻ kinh ngạc đến như vậy?
Khuất Xuất Luật nói:
- Bẩm mẫu hậu có một viên tiểu lại ngoài biên cương, bắt được một người tự xưng là Vương Hãn của bộ lạc Khắc Liệt, không rõ là thật hay giả.
Cổ Nhi Biệt Tốc phi nói:
- Hãy dẫn ông ta vào đây thì sẽ rõ ngay!
Khuất Xuất Luật đáp:
- Người đó đã chém ông ta ngay tại chỗ, xem như một tên gián điệp!
Cổ Nhi Biệt Tốc phi quay sang Thái Dương Hãn lên tiếng trách:
- Ôi chao! Chúa của tôi ơi! Này Thái Dương Hãn ơi là Thái Dương Hãn! Quân đội của ông tại sao lại xử lý mọi việc như thế? Một tên tiểu lại ở biên cương mà dám hành sự theo ý riêng của mình, không cần xin thánh chỉ sao? Chồng trước của tôi tức là phụ thân của ông khi còn sống, không bao giờ lại để xảy ra chuyện như vậy!
Khuất Xuất Luật đuổi các vũ nữ đi ra ngoài, nói:
- Bây giờ biết tính sao?
- Thái Dương Hãn lặp đi lặp lại câu hỏi của Khuất Xuất Luật một cách vô ý nghĩa.
- Phải đấy, bây giờ thì biết tính sao? Bây giờ thì biết tính sao?
Khuất Xuất Luật nói:
- Người tự xưng là Vương Hãn đó, bị người Mông Cổ là Thiết Mộc Chân đánh bại nên mới chạy sang để đầu hàng chúng ta.
Thái Dương Hãn đứng lên lộ sắc ngạc nhiên, nói:
- Không đúng! Vương Hãn là một đại Khả Hãn, tiếng tăm lẫy lừng, làm sao lại bị Thiết Mộc Chân, một tên vô danh tiểu tốt đánh bại được?
- Thưa Phụ Hãn, bộ cha quên rồi sao? Năm trước con và Tát Bốc Thích Hắc đã đánh bại Vương Hãn, nhưng bị Thiết Mộc Chân đưa quân tới cứu viện, buộc chúng ta phải rút lui. Anh ta không phải là một tên vô danh tiểu tốt đâu!
- Thiết Mộc Chân ư? - Cổ Nhi Biệt Tốc phi suy nghĩ giây lát - nói tiếp - phải! Chuyện ấy trước đây một năm Tát Bốc Thích Hắc và thái tử Khuất Xuất Luật có kể lại rồi, bộ ông không nhớ hay sao? Tuy nhiên, trước đây ít lâu Trát Mộc Hợp tới qui thuận có cho biết, Thiết Mộc Chân đã bị đánh tan nát rồi kia mà!
Thái Dương Hãn hỏi:
- Trát Hợp Cảm Bất có nói đến Thiết Mộc Chân không? Tại sao ta không nhớ rõ? - Cổ Nhi Biệt Tốc Phi đáp:
- Vì lúc đó hai con mắt của ông cứ nhìn mê mệt con gái út của Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn thì còn nghe gì nữa!
Thái Dương Hãn đằng hắng hai tiếng. Khuất Xuất Luật bực bội nói:
- Nên nói trở lại vấn đề Vương Hãn đi thôi!
Cổ Nhi Biệt Tốc Phi nói:
- Chuyện đó thì có chi khó. Bảo chúng nó cắt thủ cấp của người đó về đây để cho em ruột ông ta nhìn qua là biết rõ ngay chứ gì?
- Đấy là một ý hay! - Thái Dương Hãn lập tức xuống lệnh - Này Tháp Tháp Thống A, ngươi hãy thay mặt quả nhân viết một tờ chiếu, đóng dấu vào rồi phái người đưa ra biên cương, bảo tên tiểu lại kia cắt thủ cấp của người tự xưng là Vương Hãn mang về cho ta xem. Phải nhanh một tí kẻo nó thối đấy!
Tháp Tháp Thống A tuân lệnh, nói:
- Thần xin tuân chỉ!
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn