He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Dẹp Yên Bộ Lạc Tháp Tháp Nhi
àn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, trên đồng cỏ đã xuất hiện màu xanh mới.
Sau khi chiến thắng kẻ cường địch là người Thái Xích Ô, các tướng sĩ của Thiết Mộc Chân đang đắm chìm trong một bầu không khí vui mừng thắng lợi.
Thiết Mộc Chân và bốn đứa con trai tiễn Đức Tiết Thiền ra khỏi đại trướng. Ông cụ nhất định phải trở về bộ lạc Hoằng Cát Thích.
Thiết Mộc Chân, nhất là anh em của Truật Xích hết sức mong muốn ông cụ có thể ở chơi thêm vài ngày nữa, thậm chí có thể cùng họ về nơi dựng lều của bộ lạc một chuyến. Thiết Mộc Chân không còn cách nào khác hơn, đành thở dài nói:
- Bột Nhi Thiếp vẫn luôn tưởng nhớ đến nhạc phụ!
- Này Thiết Mộc Chân, Bột Nhi Thiếp đã có con chăm sóc, lại có cả bốn đứa con trai tốt như thế này, trong khi đó người bạn già của cha là Sóc Thiện hiện đang sống rất cô đơn - Đức Tiết Thiền cố ngăn dòng lệ để nó không trào ra ngoài, nói tiếp - Hiện nay các thủ lãnh của bộ lạc Hoằng Cát Thích đã qui thuận bộ lạc Khất Nhan, vậy chỉ cần cha chết sau Sóc Thiện, thì cha vẫn có cơ hội để góp một tí sức lực với con, - phụ tá cho con!
Thiết Mộc Chân hết sức cảm động, nói:
- Mong hai cụ chú ý bảo trọng nhiều!
- Này Sát Hợp Đài, này Đà Lôi! - Đức Tiết Thiền quay sang nói với hai người cháu - Chúng con không phải bảo là sẽ cùng Thiết Mộc Luân cô cô trở về đầu sông Onon đó sao?
- Phụ Hãn cho phép con trở về trước để chăm sóc mẫu thân và tổ mẫu - Hai người đồng thanh đáp:
- Con về nói lại với mẹ con là Bột Nhi Thiếp, ông luôn luôn thương nhớ đến nó. Ông và bà ngoại của các con, ngày đêm đều cầu xin với trời xanh phù hộ cho mẹ các con!
- Thưa vâng! Chúng con nhất định sẽ nói lại cho mẹ chúng con biết.
- Được rồi, bây giờ ông đi.
Đức Tiết Thiền dẫn ngựa ra đi. Bốn đứa cháu ngoại đều quì xuống nói:
- Chúng cháu xin chào ông ngoại!
Nhóm năm người của Đức Tiết Thiền cùng phi ngựa chạy bay về hướng bắc.
Trát Hợp Cảm Bất cùng toán thân binh của mình đang đi về phía đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Bác Nhi Truật vào bẩm báo:
- Thưa Khả Hãn, Trát Hợp Cảm Bất vừa đến. Bên phía Vương Hãn chắc có tin vui.
Thiết Mộc Chân vui mừng bước ra nói:
- Chào Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc!
- Thưa Thiết Mộc Chân Hãn, bộ lạc Trát Đáp Lan đã bị chúng ta đánh bại hoàn toàn rồi - Sắc mặt của Trát Hợp Cảm Bất hết sức vui vẻ, bước nhanh đến trước mặt Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân trước tiên nghĩ đến người an đáp của mình, lên tiếng hỏi ngay:
- Thế còn Trát Mộc Hợp đâu?
Đang bị áp giải ở phía sau - Trát Hợp Cảm Bất dùng tay chỉ về một hướng, nói tiếp - ông ta yêu cầu Khả Hãn đích thân xử trí ông ta. Điều đó cũng phù hợp với ý muốn của Vương Hãn ca ca tôi.
- Hãy dẫn ngựa đến cho ta! - Thiết Mộc Chân to tiếng ra lệnh.
Người hầu liền dẫn ra một con tuấn mã đến trước mặt Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân nhảy lên lưng ngựa. Mộc Hoa Lê, Nạp Nha A bám sát theo phía sau. Bác Nhi Truật cũng thúc ngựa chạy theo. Thiết Mộc Chân và Trát Hợp Cảm Bất đều phi ngựa rất nhanh, một lúc sau, Thiết Mộc Chân bỗng cau mày, trong đầu óc của ông ta hiện lên hình ảnh Trát Mộc Hợp cùng với mình đã ba lần kết giao an đáp... bỗng Thiết Mộc Chân gò cương cho con chiến mã đứng lại. Trát Hợp Cảm Bất lên tiếng hỏi:
- Thiết Mộc Chân Hãn, tại sao không tiếp tục đi nữa?
Một toán binh sĩ đã xuất hiện từ xa ở phía trước, áp giải Trát Mộc Hợp bị đóng gông, toán người ngựa đó cũng dừng chân đứng lại.
Trát Mộc Hợp và Thiết Mộc Chân đưa mắt nhìn nhau. Thái độ của Trát Mộc Hợp hiện rõ nét trào lộng, còn thái độ của Thiết Mộc Chân thì hiện rõ nét nặng nề.
Thiết Mộc Chân xuống ngựa đi từng bước đến bên cạnh Trát Mộc Hợp nói:
- Trát Mộc Hợp người an đáp tốt của tôi. Có lẽ anh vẫn còn nhớ trong chiến dịch của liên quân 13 bộ lạc, anh đã sát hại không biết bao nhiêu là bộ hạ của tôi chứ?
- Này Thiết Mộc Chân, anh còn nhớ cuộc chiến tranh do tôi chỉ huy đánh nhau với người Miệt Nhi Khất để đoạt lại vợ anh bị Xích Lặc Cách Nhi cướp lấy đó không?
- Nhưng lần này anh lại liên hợp với những kẻ thù truyền kiếp của người Mông Cổ như người Miệt Nhi Khất, Tháp Tháp Nhi để đối phó với an đáp của anh, người an đáp mà đã ba lần cùng nhau kết bái!
- Lần trước, anh không kể gì tôi là một người bạn, một ân nhân của anh, chỉ vì mấy con ngựa mà anh đã gây thương tích cho một số nô lệ của tôi và giết chết đứa em trai ruột của tôi nữa. Trong thời điểm đó anh còn nghĩ tới việc chúng mình đã ba lần kết bái an đáp không?
Thiết Mộc Chân nghẹn lời.
Nét mặt của Trát Mộc Hợp vẫn giữ vẻ trào lộng, nói:
- Thôi! đừng có lý luận với tôi nữa. Nay tôi đã rơi vào tay anh, thì anh có thể giết chết tôi. Này Thiết Mộc Chân, anh hãy xem tôi vẫn còn đeo miếng thạch bội của anh trao cho khi chúng mình cùng kết bái an đáp đây. Hôm nay để tôi dùng máu đào của tôi nhuộm đỏ món quà kỷ niệm tình hữu nghị này vậy!
Hai khóe mắt của Thiết Mộc Chân đã trào lệ. Ông cắn chặt vành môi, nói:
- Hãy tháo gông cho ông ta!
Dã Lặc Miệt và Tốc Bất Đài bước tới tháo bỏ gông trên cổ cho Trát Mộc Hợp.
Thiết Mộc Chân từ trên cổ của trát Mộc Hợp bứt đứt tấm thạch bội xuống, rồi bứt đứt tấm thạch bội của mình đang mang nhập vào nhau, trao cho Trát Mộc Hợp:
- Tình bạn và hận thù, ân và oán giữa hai chúng ta hôm nay xem như đã thanh toán xong. Tôi sẽ nhờ Vương Hãn, người an đáp của cha tôi thu dụng anh. Từ nay về sau, hy vọng chúng ta không trở thành thù địch, được không?
Trát Mộc Hợp không trả lời, đôi mắt vẫn hiện vẻ trào lộng và nhìn thẳng vào Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân quay đầu lại nói với Trát Hợp Cảm Bất:
- Xin ngài mang anh ấy trở về giao cho phụ Hãn, xin phụ Hãn ân dưỡng và đối đãi tốt với anh ấy!
Thiết Mộc Chân nhảy lên ngựa đi trở về đường cũ. Nhóm người của Bác Nhi Truật cũng lên ngựa bám sát theo sau. Nét trào lộng trên mặt của Trát Mộc Hợp đã biến mất.
Bác Nhi Truật thúc ngựa đi sát Thiết Mộc Chân nói:
- Thưa Khả Hãn, con người Trát Mộc Hợp không thể để cho hắn sống được!
- Thưa Khả Hãn, hãy giết hắn đi! - Các tướng đều đồng thanh nói: Tốc Bất Đài cũng lên tiếng nhắc nhở:
- Thưa Khả Hãn, Trát Mộc Hợp đã hai lần huy động bao nhiêu kẻ thù của ngài, định dồn ngài vào con đường chết!
- Phải đấy, thưa Khả Hãn - Bác Nhi Truật thấy mọi người đều ủng hộ ý kiến của mình, nên lại nói rõ hơn cách nhìn vấn đề của mình đối với Trát Mộc Hợp - Trát Mộc Hợp là một con người tâm địa hẹp hòi lại độc ác, chắc chắn không bao giờ nhớ ơn đức của ngài đâu. Sau này nếu có cơ hội hắn lại sẽ đối đầu với ngài.
Thiết Mộc Chân cảm thấy bực bội, nên to tiếng quát:
- Thôi đừng nói nữa!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau không còn ai dám nói gì thêm.
Dã Lạc Miệt bỗng cất tiếng hát:
Chiếc áo đấu vật nạm vàng đáng giá 10 lạng bạc... hò ơ...
Trước ngực, sau lưng đều lấp lánh ánh sáng,
Tay đấu vật trẻ tuổi, hò ơ...
Chỉ khi nào vật ngã được đối thủ mới chứng tỏ được uy phong!
Tốc Bất Đài cũng lên tiếng hát theo:
Chiếc áo đấu vật đáng giá 20 lạng bạc, hò ơ...
Sau lưng trước ngực đều lấp lánh ánh sáng,
Một tay đấu vật xuất chúng hò ơ...
Quật ngã được đối thủ mới gọi là oai thần!
Thiết Mộc Chân liếc xéo hai người, nói:
- Chúng bây hát thua xa cha chúng bây là Bách Linh Điểu, vậy hãy câm mồm lại đi!
Dã Lặc Miệt và Tốc Bất Đài không hát nữa. Các tướng cũng đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Thiết Mộc Chân lẩm bẩm như nói một mình và cũng như dặn dò những người chung quanh:
- Ta nói cho các ngươi biết, Trát Mộc Hợp là người từng có ân đối với ta. Chỉ một điều đó thôi, ta cũng không thể giết anh ta được.
Hiện giờ số người của Cáp Tát Nhi đang bám chặt theo những người thuộc bộ lạc Tháp Tháp Nhi, vậy chúng ta hãy dồn tất cả tâm trí vào việc đối phó với bọn thù địch truyền kiếp này!
Thiết Mộc Chân đưa cao ngọn roi lên, rồi mới từ từ hạ thấp xuống, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa, chạy bay về phía trước. Đám đông liền bám sát theo sau.
Tại nơi cắm lều trại của Vương Hãn cũng tràn ngập không khí vui tươi vì thắng lợi.
Vương Hãn ngồi ngay ngắn trong đại trướng, con trai của ông là Tang Côn bước tới báo cáo:
- Thưa Phụ Hãn, Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc đã trở về tới nơi.
Trát Hợp Cảm Bất bước vào đại trướng thi lễ:
- Thưa Hãn huynh!
Vương Hãn sau khi ban chỗ ngồi xong, bèn hỏi:
- Thiết Mộc Chân con ta đã giết chết Trát Mộc Hợp rồi chăng?
- Thưa chưa?
- Ồ! Đó là do chúa Jesus đã ban cho anh ta một tấm lòng bác ái. Anh ta không muốn tự mình xuống tay, thì ta sẽ giúp cho anh ta vậy!
- Thiết Mộc Chân bảo Trát Mộc Hợp từng là an đáp của ông ấy, từng là người có ân đối với ông ấy, nên Thiết Mộc Chân hy vọng Hãn huynh ân dưỡng và đối đãi tốt với Trát Mộc Hợp.
- Thế hả? - Vương Hãn cảm thấy hết sức bất ngờ, nói tiếp - Điều đó là điều ta chưa từng nghĩ tới.
- Thưa Phụ Hãn, Thiết Mộc Chân quả là người biết đóng vai trò là người tốt, vậy chúng ta hà tất phải đi làm người xấu cho ông ta? - Tang Côn dùng một giọng nói kiêu ngạo của mình nói tiếp - Trát Mộc Hợp là một kỳ tài ở vùng thảo nguyên, vậy bộ lạc Khắc Liệt muốn xưng hùng tại vùng thảo nguyên, ông ấy sẽ là người giúp ích cho chúng ta rất nhiều. Xin phụ Hãn hãy thu dụng ông ta dưới trướng để chờ nghe lệnh.
- Nhưng, con người đó sẽ không bao giờ chịu ở dưới quyền của người khác lâu dài - Trát Hợp Cảm Bất không khỏi lo ngại nói tiếp - Đối với hắn tốt nhất Hãn huynh không nên trọng dụng.
Vương Hãn cất tiếng cười to, nói:
- Hắn có trong tay thiên quân vạn mã mà còn bị ta đánh bại, vậy huống hồ chi hiện nay hắn chỉ còn có một cái miệng và một cái lưỡi thôi!
- Thúc thúc khỏi phải lo lắng, Thiết Mộc Chân không phải để cho chúng mình đối xử tốt với hắn đó sao? Vậy chúng ta cứ ngày ngày cho hắn ăn toàn loại cỏ béo bổ là được rồi - Tang Côn tự cho mình là người có sự tính toán sâu sắc, nên tươi cười nói tiếp - Chỉ cần không cho hắn ta nắm giữ binh quyền, dù hắn là người có mưu sâu tới đâu, thử hỏi còn xưng Cổ Nhi Hãn trong bầy cừu được nữa không chứ?
Vương Hãn cả cười, nói:
- Còn chờ gì nữa? Hãy mời hắn vào trướng đi!
Tiệc rượu đã bày xong. Trát Mộc Hợp ngồi vào vị trí của người khách.
Vương Hãn tiếp đón Trát Mộc Hợp rất khách khí, nói:
- Xin mời, Trát Mộc Hợp, ta cảm ơn chúa đã ban cho nhà ngươi một mạng sống thứ hai. Mong chúa Jesus sẽ cùng tồn tại với ông!
Cha con và anh em của họ cùng làm dấu thánh giá trước ngực.
Trong đại trướng của Thiết Mộc Chân thật vắng lặng. Một tia nắng từ cửa sổ trên nóc lều soi xuống. Thiết Mộc Chân nằm trên giường có lót thảm len, trông có vẻ mệt mỏi. Hợp Đáp An bưng một ly trà sữa đến nói:
- Thưa Khả Hãn, ngài uống một tí trà sữa đi.
Thiết Mộc Chân ngồi dậy, đón lấy ly trà sữa.
- Thưa Khả Hãn!
Thiết Mộc Chân ngước mắt nhìn Hợp Đáp An:
- Em có chuyện gì phải không?
- Nghe nói Khả Hãn ngày mai sẽ đi đánh người Tháp Tháp Nhi. Tôi muốn theo cha tôi đến sông Onon để ra mắt đại phi Bột Nhi Thiếp và Ngột Chân Kha Ngạch Luân.
Thiết Mộc Chân ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao vậy?
- Vì cha tôi tuổi đã lớn, không còn đi đánh giặc với Khả Hãn nữa.
- Tôi muốn hỏi, tại sao em phải đi?
Hợp đáp An lúng túng khó trả lời, chỉ nói:
- Tôi...
- Em ở lại đây. Từ nay về sau bất luận anh đi đâu thì em đi theo đó, em luôn luôn phải theo anh!
Hợp Đáp An nín lặng. Thiết Mộc Chân hỏi:
- Thế nào? Em không bằng lòng ư?
- Hợp Đáp An là nô lệ của Khả Hãn tất nhiên phải tuân theo mạng lệnh của Khả hãn. Nhưng...
Hợp Đáp An nói đến đây thì dừng lại. Thiết Mộc Chân tỏ ra nóng lòng muốn nghe nên lên tiếng hối:
- Em muốn nói gì? Em cứ nói ra đi!
Hợp Đáp An thở ra một hơi nhẹ.
- Theo bên anh, em cảm thấy không vui sao? Này hợp Đáp An, anh hiện nay là Khả Hãn, mà Khả Hãn trong một bộ lạc là người có quyền uy cao tột. Với địa vị cao tột đó làm cho anh cảm thấy lẻ loi buồn tẻ. Với địa vị cao tột hiện nay, anh có thể nhất hô bá ứng, nhưng lại không có một người để cùng tâm sự. Này Hợp Đáp An, em đừng xa rời anh! - Thiết Mộc Chân nắm lấy cánh tay của Hợp Đáp An. Hợp Đáp An xoa đầu Thiết Mộc Chân như một đứa trẻ, nói:
- Khả Hãn nên cưới thêm mấy phi tử nữa đi!
Không, anh chỉ cần em!
- Tôi là nô lệ, là tôi tớ của Khả Hãn!
- Em đừng nói như vậy. Em biết không? Chỉ khi nào anh cùng sống chung với em thì cõi lòng và cả thân người anh mới cảm thấy được thư giãn nhẹ nhàng, mới giống một con người sống chứ không phải là một pho tượng được mọi người tôn sùng!
- Khi Khả Hãn cùng sống chung với đại phi Bột Nhi Thiếp, cũng cảm thấy như thế chăng?
- Thiết Mộc Chân buồn ra mặt, đứng lên bước tới trước cửa lều, đưa mắt nhìn ra ngoài rồi thở dài nói:
- Phải nói với em thế nào đây?
- Thì Khả Hãn suy nghĩ thế nào cứ nói thế ấy.
Thiết Mộc Chân trở lại bên cạnh Hợp Đáp An, ngồi xuống, đặt hai bàn tay lên hai đầu gối của Hợp Đáp An, nói:
- Kể từ khi Bột Nhi Thiếp bị Xích Lặc Cách Nhi bắt giữ chín tháng và khi trở về hạ sinh Truật Xích giữa đường, thì tình hình không còn giống như vậy nữa.
- Tại sao không còn giống như vậy nữa?
- Lý trí của tôi lúc nào cũng nhắc nhở tôi, Truật Xích là con trai tôi, Bột Nhi Thiếp là một người phụ nữ phi thường, vậy tôi cần phải yêu Truật Xích, yêu thương Bột Nhi Thiếp. Cho nên đối với Truật Xích, Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài, Đà Lôi tôi không thương đứa nào nhiều hơn đứa nào cả, Đối với Bột Nhi Thiếp tôi tỏ ra hết sức ôn tồn, hết sức tế nhị. Tôi biết, phụ thân tôi chẳng qua chỉ là một thủ lãnh, thế mà còn có một người vợ nhỏ. Trong khi đó, tôi đã là Khả Hãn, tôi có thể có càng nhiều đàn bà hơn, nhưng tôi không nở làm như vậy, tôi không muốn để cho Bột Nhi Thiếp cảm thấy tôi lãnh đạm đối với nàng!
Hợp Đáp An hỏi:
- Nhưng trong lòng của Khả Hãn cảm thấy đau khổ lắm phải không? - Thiết Mộc Chân thở dài. Hợp Đáp An nói tiếp - Hơn nữa, tất cả những điều đó là do Khả Hãn cố gắng làm như vậy phải không? Thiết Mộc Chân, tôi là một người đàn bà nên tôi biết, nếu Bột Nhi Thiếp nhận thấy thái độ đó thì bà ấy sẽ hết sức đau khổ.
Thiết Mộc Chân dang rộng hai cánh tay, nói:
- Nhưng, tôi không có cách nào khác hơn.
- Nếu vậy thì Khả Hãn phải tự mình thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn đó trước tiên đi, cũng như thoát ra khỏi một vòng vây vậy - Hợp Đáp An đưa tay ra bộ, nói tiếp - Nói cho cùng Khả Hãn không có biện pháp nào làm cho Bột Nhi Thiếp được vui, vậy thì Khả Hãn nên dành địa vị cao nhất để cho bà ấy, tạo điều kiện cho bà ấy hưởng thụ được những gì cao quí nhất, danh dự nhất. Riêng Khả Hãn thì có đầy đủ quyền bính, vậy Khả Hãn cần có những cái gì khác - như một người đàn bà để an ủi quả tim vốn đã bị lạnh nhạt vì chinh chiến, cũng như một tâm hồn cô độc do quyền thế tạo ra.
Câu nói đó đánh trúng vào chỗ đau thầm kín trong lòng Thiết Mộc Chân. ông ta nói:
- Cho nên anh rất cần em!
- Nếu trước đây hai năm thì tôi đồng ý. Còn bây giờ thì không thể được - Một lần nữa Hợp Đáp An lại từ chối lời yêu cầu của Thiết Mộc Chân và nói ra ý nghĩ chân thực của mình - Tôi có thể làm chị cả, thậm chí làm mẹ của Khả Hãn để chăm sóc thương yêu Khả Hãn, nhưng tôi không thể trở thành một bà vợ yêu kiều mang đến sự vui vẻ cho Khả Hãn được. Đây là lời nói thật của tôi.
Thiết Mộc Chân im lặng. Ông lại nằm xuống chiếc giường trải thảm len, nói:
- Vậy thì anh cần em đi theo anh để đánh người Tháp Tháp Nhi.
- Được, thưa Khả Hãn!
Thiết Mộc Chân bật ngồi dậy, nói:
- Này Hợp Đáp An, em đừng gọi anh là Khả Hãn, mà cứ gọi thẳng tên anh được không? Em gọi anh là Thiết Mộc Chân!
Hợp Đáp An tỏ ra lúng túng, đáp:
- Nếu thế... người chung quanh nghe được sẽ không hay.
- Thế thì khi nào không có ai em sẽ gọi anh là Thiết Mộc Chân, được không? Anh đang cần một người không xem anh là Khả Hãn!
- Thôi được, anh Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân ôm lấy hai đầu gối của Hợp Đáp An nói:
- Hợp Đáp An của anh, em là người đàn bà đầu tiên chứng minh anh là một người đàn ông. Tại sao giờ đây em lại lớn như vậy? Đây là sự bất hạnh của em hay là sự bất hạnh của anh?
o O o
Bột Nhi Thiếp đang đứng bên ngoài gian lều của mình. Một đám đông nữ nô đang ngồi dệt thảm len. Họ dệt thành hình dáng của một chiếc áo choàng đi mưa. Một số nữ nô khác bắt đầu bôi mỡ bò lên những chiếc áo đi mưa đã dệt xong. Bột Nhi Thiếp đi tới đi lui chỉ huy tất cả mọi việc làm này. Xích Lặc Cách Nhi đem con ngựa buộc tại bìa rừng ở phía xa, rồi nhắm hướng những cô gái đang làm việc đi tới.
Bột Nhi Thiếp nói với một nữ nô:
- Tấm thảm này làm áo đi mưa cho Đà Lôi, vậy có thể dệt nhỏ hơn một tí. Bộ hết mỡ bò rồi sao? Hãy đi lấy thêm một thùng nữa.
Xích Lặc Cách Nhi xách một thùng mỡ bò để trước mặt Bột Nhi Thiếp, nói:
- Mỡ bò đây!
- Hãy đưa cho cô ta - Bột Nhi Thiếp ra hiệu trao thùng mỡ bò cho một nữ nô, nói tiếp - Hãy bôi nhiều vào, phải bôi cho thật đều mới không thấm nước mưa.
Xích Lặc Cách Nhi đứng bên cạnh nói chen vào:
- Áo đi mưa cho Truật Xích bà cũng đích thân lo liệu như thế chăng?
Bột Nhi Thiếp ngạc nhiên quay đầu nhìn Xích Lặc Cách Nhi.
Người này lên tiếng gọi:
- Thưa phu nhân!
Bột Nhi Thiếp ngạc nhiên, hỏi:
- Anh là ai?
Xích Lặc Cách Nhi dùng một giọng nói khiêu khích đáp:
- Một người mà phu nhân không thể nào quên được!
- Nhà ngươi hãy ngửa mặt lên xem!
- Mặt tôi từng bị rắn cắn, vậy phu nhân nhìn qua đừng hoảng sợ nhé?
Xích Lặc Cách Nhi ngửa mặt lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Bột Nhi Thiếp và Bột Nhi Thiếp đã nhận ra người này, buột miệng kêu lên:
- Ngươi!...
- Tôi là một con quạ đen chỉ xứng đáng ăn thịt thừa đồ cặn, thế nhưng cũng từng làm bẩn đến tiên hạc một cách quá đáng!
Bột Nhi Thiếp đã hiểu rõ tình hình trước mắt. Những bắp thịt trên mặt nàng đều căng thẳng, kêu to:
- Bây đâu!
Các nữ nô giật mình, nhìn chung quanh không thấy có đàn ông, liền bỏ chạy đi tìm người.
Xích Lặc Cách Nhi vẫn đứng yên tại chỗ, nói:
- Tôi cần thăm con trai tôi!
Bột Nhi Thiếp kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? nhà ngươi nói cái gì?
Xích Lặc Cách Nhi vẫn bướng bỉnh nói tiếp:
- Tôi cần thăm con trai tôi là Truật Xích!
- Ngươi nói bậy, nó không phải là con trai của ngươi. Nó là con trai
của Thiết Mộc Chân!
- Bao giờ bà mới cho phép tôi thăm con trai tôi? - Xích Lặc Cách Nhi vẫn hỏi dồn. Bột Nhi Thiếp la càng to:
- Bây đâu! - Vệ binh đang tuần tiểu từ xa nghe tiếng la phi ngựa chạy tới, hỏi:
- Có chuyện gì, thưa đại phi?
Bột Nhi Thiếp chỉ Xích Lặc Cách Nhi, nói:
- Hãy bắt giữ người này lại cho ta!
Sát Hợp Đài và Đà Lôi phi ngựa chạy tới, thấy vậy liền nhảy xuống ngựa. Sát Hợp Đài hỏi:
- Thưa mẹ, người này là ai vậy?
Bột Nhi Thiếp nhận ra hai đưa con trai của mình đã chạy đến sát cạnh mình. Sau giây phút ngạc nhiên, liền đáp:
- Hắn đã ăn cắp chiếc roi ngựa nạm vàng của mẹ?
- Thế thì chém quách nó cho xong - Sát Hợp Đài vừa nói vừa tuốt thanh mã tấu ra chém thẳng về phía Xích Lặc Cách Nhi. Tên này nhanh nhẹn né khỏi lưỡi dao, rồi xoay lại xô ngã một tên lính vào người của Sát Hợp Đài. Trong khi Sát hợp Đài còn lúng túng thì hắn đã quay lưng bỏ chạy. Hắn huých lên một tiếng sáo dài. Con ngựa của hắn từ xa chạy tới.
Nhóm người của Sát Hợp Đài liền đuổi theo. Xích Lặc Cách Nhi phóng mình lên lưng ngựa bỏ chạy như bay.
Hai binh sĩ cũng phóng ngựa đuổi theo. Sát Hợp Đài và Đà Lôi ra lệnh cho binh sĩ xuống ngựa, để cho hai anh em cùng đuổi theo đối phương.
Bột Nhi Thiếp lảo đảo mấy lượt, đưa tay vịn lấy cửa lều, nói như rên rỉ:
- Hỡi trời xanh! Con người đó còn tồn tại để gieo đau khổ cho tôi mãi sao?
Sát Hợp Đài và Đà Lôi quay ngựa trở lại. Trên lưỡi dao của Sát Hợp Đài còn dính máu, nói với mẹ:
- Thưa mẹ, con đã chém hắn rồi.
Bột Nhi Thiếp nhìn qua Sát Hợp Đài và Đà Lôi, hỏi:
- Tại sao hai con lại trở về?
Sát Hợp Đài đáp:
- Phụ Hãn bảo con và Đà Lôi trở về lo hầu hạ mẹ.
- Phụ Hãn của con khỏe mạnh không?
- Phụ Hãn rất khỏe mạnh. Trong trận đánh tại Khoát Diệc Điền, Phụ hãn trúng tên bị thương. Bột Nhi thiếp giật mình hỏi:
- Thế hả? vậy có sao không?
- Nay Phụ Hãn đã khỏi rồi.
- Cảm ơn trời xanh! Này các con hãy đi theo mẹ vào ra mắt tổ mẫu của các con.
Mùa xuân năm 1202, Thiết Mộc Chân với tuổi 40, đã chỉ huy đoàn quân chiến thắng của mình chuẩn bị đánh nhau một trận sống chết với người Tháp Tháp Nhi. Nhằm đối phó với người Tháp Tháp Nhi, mấy thế hệ qua người Mông Cổ đã nhiều lần cử binh phục thù nhưng đều chưa thể đạt được nguyện vọng mong muốn. Sự chiến thắng trong trận đánh tại Khoát Diệc Điền đã tạo điều kiện cho Thiết Mộc Chân chiến thắng người Tháp Tháp Nhi. Mối thù trải qua mấy thế hệ đã đến thời điểm thanh toán toàn diện.
Thiết Mộc Chân và các tướng lĩnh cùng đi về hướng đại trướng của Cáp Tát Nhi. Mấy anh em của Cáp Tát Nhi và bốn người con nuôi của Kha Ngạch Luân từ trong trướng đi ra nghênh đón. Họ chờ Thiết Mộc Chân đi tới nơi, lại theo chân ông trở vào đại trướng. Các tướng đứng thành hai hàng trong khi Thiết Mộc Chân ngồi xuống một chiếc ghế đặt ngay chính giữa.
Cáp Tát Nhi bước ra khỏi hàng ngũ báo cáo:
- Thưa Hãn huynh, hiện nay chúng tôi đã bao vây tất cả người của bộ lạc Tháp Tháp Nhi vào chính giữa rồi. Trát Lân Bất Hợp đã trở thành một con ngựa rừng ở giữa vòng vây!
- Tốt! Bốn em trai của ta và bốn người con nuôi của mẫu thân ta đã lập được một chiến công to lớn, vậy bây giờ, chỉ còn chờ hành động của chúng ta nữa mà thôi. Một con cọp trúng tên vẫn có thể nhảy tới sát hại đối thủ, do vậy, trận đánh này tuyệt đối không thể khinh địch - Thiết Mộc Chân như có điều gì suy nghĩ, liền đứng lên ban bố một đạo mệnh lệnh hết sức quan trọng:
- Các cánh quân của chúng ta đều có y phục khôi giáp riêng biệt, cờ xí khác nhau, nhưng cần phải có hiệu lịnh thống nhất, phải có hành động nhất trí, khi tấn công bất cứ ai cũng không được vì tham lam tiền bạc của cải mà giành lấy phần riêng. Tất cả những chiến lợi phẩm sẽ được chia đều sau khi trận đánh kết thúc. Nếu bị kẻ địch dồn ta vượt ra ngoài trận địa, thì nhất định phải phản công mãnh liệt chứ không thể để chúng tiếp tục đẩy lui ta. Ai tùy tiện cướp bóc sẽ bị trừng trị, ai bị đẩy lui ra khỏi trận địa mà không ra sức chiến đấu thì sẽ trảm! Tất cả nghe rõ chưa?
Các tướng sĩ đều đồng thanh nói lớn:
- Chúng tôi đều tuân theo mạng lệnh của Khả Hãn!
Đây là lần đầu tiên sau khi Thiết Mộc Chân được đề cử làm Khả Hãn đã ra một mệnh lệnh quan trọng. Tại sao Thiết Mộc Chân phải ra một mệnh lệnh như vậy? Vì trải qua thực tiễn chiến tranh, Thiết Mộc Chân phát hiện được một số quí tộc cũ trong khi tác chiến không tuân lệnh chỉ huy, chỉ lo cướp đoạt tài sản, mỗi người điều động bộ hạ của mình tùy tiện tiến thoái. Nếu vấn đề này không được giải quyết, thì sẽ khó chỉ huy thống nhất, khó có hành động thống nhất. Vì chiến tranh bao giờ cũng rất tàn khốc, nếu không có sự chỉ huy thống nhất và tập trung cao độ, thì sẽ không hình thành được lực lượng mạnh mẽ vững chắc. Nếu mạnh ai nấy tiến, nấy lùi, mạnh ai nấy cướp, những người dũng cảm tiến lên, còn những người yếu hèn tìm cách tụt lại sau. thì đó chỉ là một đạo quân ô hợp khó giành được thắng lợi trong chiến tranh. Mệnh lệnh của Thiết Mộc Chân vừa ban ra đã quyết định Khả Hãn sẽ là người đứng ra phân phối chiến lợi phẩm, sẽ luận công để ban thưởng; yêu cầu tất cả các tướng sĩ phải phục tùng lệnh chỉ huy thống nhất trong đó còn có một ý nghĩa khác hơn, ấy là tiến lên một bước nâng cao uy quyền của Khả Hãn, hạn chế các quí tộc cũ, cho nên đó cũng là một sự đấu tranh trong vấn đề tập quyền và phân quyền.
Thiết Mộc Chân nghĩ rằng, sẽ có người nêu lên ý kiến khác, nhưng không ngờ tất cả tướng sĩ đều nhất trí ủng hộ mạng lệnh của mình. ông vui vẻ nói lớn:
- Thôi được! bây giờ tất cả mọi người hãy ăn uống cho nô nê, rồi ngủ một giấc cho thật ngon lành, chờ sáng sớm ngày mai sẽ dùng thừng để bắt lấy con ngựa rừng Tháp Tháp Nhi.
Màn đêm đã buông rũ, khắp cả vùng đóng quân có một sự im lặng khác thường. Đó là sự im lặng tạm thời trước khi bùng nổ một cuộc đại chiến.
Hợp Đáp An từ chiếc lều Mông Cổ riêng của mình dựng lên bên cạnh đại trướng của Thiết Mộc Chân, tiếp tục đi về hướng lều của Khả Hãn. Khi đến bên ngoài đại trướng, Hợp Đáp An gặp Xích Thích Ôn đang có nhiệm vụ canh gác. Hợp Đáp An bèn bước tới gọi:
- Này ca ca, tới phiên trực của anh rồi đấy hả?
Xích Thích Ôn nhận ra em gái của mình, bèn gọi:
- Hợp Đáp An!
- Này ca ca, em có một việc muốn nhờ anh làm giúp.
- Việc gì thế?
- Ngày mai này Khả Hãn sẽ tấn công người Tháp Tháp Nhi, vậy anh hãy lưu ý xem có những cô gái nào xinh đẹp thì bắt về cho Khả Hãn!
Xích Thích Ôn do dự một chốc, hỏi:
- Việc này... là do ý kiến của Khả Hãn ư?
- Không, đây là ý kiến riêng của em.
Xích Thích Ôn có vẻ lo lắng, hỏi:
- Làm như vậy... có được không?
Hợp Đáp An dùng giọng nói quả quyết như dao chém sắt:
- Anh cứ làm theo ý em đi!
Hợp Đáp An bước vào đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Sáng sớm ngày hôm sau, hằng vạn tướng sĩ của bộ lạc Khất Nhan đứng thành đội ngũ chờ xuất phát.
Có người dâng lên cho Thiết Mộc Chân một chiếc mâm. Thiết Mộc Chân trịnh trọng bưng lấy chén sữa ngựa thứ nhất, hất mạnh lên bầu trời; ông lại bưng chén sữa ngựa thứ hai rải đều xuống mặt đất; tiếp đó ông bưng chén sữa ngựa thứ ba dùng ngón tay vô danh chấm vào chén sữa rồi búng về hướng các binh sĩ đang đứng và bôi đều lên bờm con chiến mã của mình. Sau cùng, ông hướng về mọi người ngửa mặt uống cạn chén sữa ngựa.
Thiết Mộc Chân nhảy lên lưng con chiến mã phấn khởi nói lớn:
- Hỡi những chàng trai khỏe mạnh người Mông Cổ! Sau cuộc chiến thắng tại Khoát Diệc Điền, các bộ lạc Trát Đáp Lan, Thái Xích Ô đã bị tiêu diệt triệt để! Riêng bộ lạc Miệt Nhi Khất đã được Thoát Hắc Thoát A dẫn một số bộ hạ rất ít chạy đến vùng phía đông của hồ Baikal để tạm lẩn trốn; còn bộ lạc Hoằng Cát Thích thì đã đầu hàng. Như vậy, chỉ còn lại bộ lạc Tháp Tháp Nhi có thể uy hiếp đến chúng ta - Nói tới đây, Thiết Mộc Chân đứng cao lên bàn đạp, nói tiếp - Tổ tiên của bộ lạc Khất Nhan chúng ta có hai vị đã chết dưới tay người Tháp Tháp Nhi. Lần này chúng ta nhất định phải tiêu diệt toàn bộ kẻ thù! Hãy gióng trống chiến bịt bằng da bò lên!
Toàn thể tướng sĩ la to:
- Hãy gióng trống chiến da bò lên!
Thiết Mộc Chân đưa cao ngọn giáo Tô lỗ đỉnh nói lớn:
- Hãy đưa cao thanh mã tấu sắc bén!
Toàn thể tướng sĩ đồng thanh la to:
- Hãy đưa cao thanh mã tấu sắc bén lên!
-Hãy đi theo quân kỳ Tô lỗ đỉnh! - Toàn thể các tướng sĩ cùng hô to rung chuyển cả trời xanh.
Thiết Mộc Chân lại hô to:
- Hãy trả thù cho cha ông!
Tướng sĩ toàn quân cũng la to theo:
- Hãy trả thù cho cha ông!
- Phải đưa ngựa tới uống nước tại hồ Hô Luân, hãy bắt bò và ngựa của chúng!
- Hãy cướp vợ và con gái của chúng, hãy cướp tài vật của chúng!
Thiết Mộc Chân ra lệnh:
- Tất cả lên ngựa!
Các tướng sĩ đều nhảy lên lưng chiến mã. Những chiếc trống da bò đánh lên ầm ầm, rung chuyển cả một góc trời!
Đáp Lý Đài với sắc mặt xám xịt đang cùng đứng so đầu ngựa với Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn. Phía sau lưng họ cờ bay phất phới, đội ngũ chỉnh tề.
A Lặc Đàn thở dài nói:
- Này Đáp Lý Đài, hôm qua lúc ở trong đại trướng ngươi có nghe nói không? Thiết Mộc Chân tuyên bố không cho phép cướp giật, ta nghĩ rằng câu nói đó là muốn ám chỉ lão đệ đấy!
Đáp Lý Đài không đồng ý, nói:
- Tại sao vậy?
Lão đệ quên việc vừa rồi chúng ta cướp tài vật của người Thái Xích Ô đã bị Thiết Mộc Chân bắt giam đấy sao?
Tháp Lý Đái cắn chặt hàm răng mấy lượt.
A Lặc Đàn cười, nói:
- Ta buồn cười cho lão đệ, khòm lưng xuống tưởng đâu bắt được con thỏ béo, ai ngờ khi chụp vào tay mới biết nó là một con nhím có gai! - Ông ta quay sang Đáp Lý Đài nói qua giọng nửa kín nửa hở - Lão đệ dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, là người con gái mà lão đệ muốn cướp, ngay đêm hôm đó đã vào ngủ trong đại trướng của Thiết Mộc Chân!
Hốt Sát Nhi đứng bên cạnh cất tiếng cười hô hố.
Đáp Lý Đài tức giận nói:
- Cười cái gì chớ? Không cho cướp giựt cũng có thể là việc đúng đối với anh. Các anh sau khi chém giết bất kể mạng sống, chắc là chỉ chia được một tí xíu cơm thừa canh cặn của Thiết Mộc Chân đó thôi!
Hốt Sát Nhi nói qua giọng bất phục:
- Ta không cần đếm xỉa tới lệnh của anh ta. Các tướng sĩ của chúng ta tại sao dám đánh giặc gan dạ như vậy? Nếu không phải vì họ có thể cướp đoạt tài vật, bắt đàn bà con gái, bắt bò cừu, xe ngựa, thì họ đâu có chịu chiến đấu dũng cảm như thế? Không cho họ cướp giật, thử hỏi ai bằng lòng đi bán mạng không công cho mình?
Đáp Lý Đài đưa tay chỉ về hướng quân kỳ nói:
- Xem kìa, lá quân kỳ Thốc Hắc đã lay động rồi, mau!
Ba người tuốt đao ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía trước, quân đội bắt đầu tiến lên.
Cuộc quyết chiến giữa bộ lạc Khất Nhan của người Mông Cổ với người Tháp Tháp Nhi đã bắt đầu.
Bên dưới lá quân kỳ Thốc hắc đang đứng chỉnh tề một đội quân dự bị.
Thiết Mộc Chân, Cáp Tát Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài, Mộc Hoa Lê, Bác Nhi Truật, Xích Thích Ôn, Giã Biệt cùng đứng tại một điểm cao để quan sát tình hình chiến đấu. Bỗng thấy Hốt Tất Lai phi ngựa chạy lên, nói:
- Thưa Khả Hãn, Dã Lặc Miệt đang gặp sức phản kháng ngoan cường của Trát Lân Bất Hợp, ba lần bị đẩy lui ra khỏi trận địa xếp đặt sẵn và ba lần đã quay lại chiến đấu quyết liệt, hiện đang lâm vào một tình thế hết sức nguy hiểm.
Thiết Mộc Chân quay sang hai người em trai nói:
- Này Cáp Tát Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài, hãy dẫn binh mã của các ngươi đi chi viện cho Dã Lặc Miệt!
Cáp Tát Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài khoát tay cho binh sĩ của họ cùng xông trở xuống phía chân núi.
Tốc Bất Đài phi ngựa tới, nói:
- Thưa Khả Hãn, cánh quân của Mông Lực Khắc, Truật Xích Đài tấn công vào Cổ Liệt Diên của người Tháp Tháp Nhi từ lâu mà không thể chiếm được, thương vong rất nặng nề!
Thiết Mộc Chân xuống lệnh:
- Này Bác Nhi Truật, Xích Thích Ôn, hãy dẫn đội dự bị của trung quân đi chi viện cho hai cha con Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài thúc thúc!
Hai người tuân lịnh thúc ngựa chạy bay. Nhưng, chỉ trong phút chốc thì họ dừng lại. Bác Nhi Truật lo ngại hỏi:
- Thưa Khả Hãn, xung quanh ngài không có người bảo vệ thì làm thế nào được?
Thiết Mộc Chân không do dự đáp:
- Chiến trường ở phía trước, vậy không thể để lỡ thời cơ, hãy đi mau!
Bác Nhi Truật và Thích Xích Ôn dẫn quân đội chạy bay xuống chân núi.
Ở bên cạnh Thiết Mộc Chân chỉ còn lại Mộc Hoa Lê, Nạp Nha A và hơn 10 Na Khả Nhi.
Một toán binh mã vượt lên đỉnh núi. Người cầm đầu toán binh mã này là Trát Lân Bất Hợp. Ông ta đứng lên lưng ngựa để quan sát tình hình, nhìn thấy bên dưới lá quân kỳ Thốc Hắc chỉ có lèo tèo mấy người thì đôi mắt bừng sáng lên, nói:
- Hỡi các tướng sĩ! Xem kìa, Thiết Mộc Chân đang đứng đó! Chúng ta đến đấy bắt sống Thiết Mộc Chân!...
Trát Lân Bất Hợp thúc ngựa chạy đi trước tiên. Toán người của Dã Khách Xa Liên cũng thúc ngựa đuổi theo.
Mộc Hoa Lê cả kinh, nói:
- Người Tháp Tháp Nhi đến kìa!
Thiết Mộc Chân nhìn thấy toán người người ngựa từ dưới chân núi vượt lên, tẻ ra thành hai cánh định bao vây đỉnh núi. Tiếng la "Bắt sống Thiết Mộc Chân" liên tiếp nổi lên.
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Chúng nó từ đâu xuất hiện một cách bất ngờ như thế?
Mộc Hoa Lê quan sát tình hình một lúc, nói:
- Chúng từ phía trận địa của Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn và Đáp Lý Đài chạy lên đấy?
Nạp Nha A cuống quít, nói:
- Thưa Khả Hãn, hãy mau đột phá vòng vây. Để cho người Tháp Tháp Nhi bao vây thì nguy lắm?
Thiết Mộc Chân phóng lên lưng ngựa, nói với hai người:
- Hãy đột phá vòng vây về hướng Hốt Sát Nhi, để xem ở đấy xảy ra chuyện gì?
Mộc Hoa Lê thúc ngựa chạy đầu tiên, quay sang nói với Nạp Nha A:
- Để tôi mở đường, còn anh thì đoạn hậu, tất cả chúng ta xông lên!
Một đoàn người cùng phi ngựa xông thẳng vào hướng giặc. Bảy người của Mộc Hoa Lê đã mở được một con đường máu và năm người của Nạp Nha A thì vừa đánh vừa chạy theo bảo vệ Thiết Mộc Chân rồi phi ngựa ra khỏi vòng vây.
Người Tháp Tháp Nhi chuyển đội hình truy đuổi theo. Trát Lân Bất Hợp la to:
- Đừng để Thiết Mộc Chân chạy thoát!
Giữa một trận mưa tên, có mấy Na Khả Nhi của Thiết Mộc Chân bị té xuống ngựa.
Trong giờ phút nguy hiểm đó, bốn đứa con nuôi của Kha Ngạch Luân chỉ huy một đoàn binh mã dàn hàng ngang chạy tới chận đứng cánh quân truy đuổi của Tháp Tháp Nhi, khiến chúng bỏ chạy toán loạn. Trát Lân Bất Hợp vì không thể chống trả nổi nên cũng bỏ chạy theo.
Bốn người con nuôi phi ngựa đuổi theo Thiết Mộc Chân. Số người của Thiết Mộc Chân đã đến được một bãi chiến trường vừa kết thúc. Nơi đây tập trung hằng đống tài vật, xe cộ và từng đám đông tù binh bị người Khất Nhan gom lại canh giữ.
Giã Biệt, Khoát Nhi Truật cũng chạy tới nơi. Thiết Mộc Chân hỏi:
- Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn, Hợp Lý Đài ở đâu?
Bác Nhi Truật đáp:
- Đáp Lý Đài chừng như bị thương nhẹ, còn A Lặc Đàn và Hốt Sát Nhi vẫn còn xua quân đi cướp đoạt tài vật!
Thiết Mộc Chân giận đến sắc mặt tái xanh, nói:
- Đi theo ta xem thử.
Thiết Mộc Chân thúc ngựa đi ngay. Mộc Hoa Lê và Nạp Nha A cũng thúc ngựa đi theo. Khoát Nhi Xích nói với Giã Biệt:
- Hãy dẫn binh mã theo để đề phòng bất trắc!
Tại một chiến trường khác nơi diễn ra cuộc chiến đấu với người Tháp Tháp Nhi, bọn binh sĩ của Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn đang đua nhau cướp giật. Họ thu gom được rất nhiều đàn bà con gái, bò, cừu, lạc đà. Những tấm thảm len để căn lều, những thức ăn làm từ sữa, làm từ thịt, thứ gì cũng có. Họ bắt đầu chở hết lên xe để đi về.
Thiết Mộc Chân từ phía xa đuổi theo. Nạp Nha A to tiếng quát:
- Hãy đứng lại, Khả Hãn đến!
Bọn binh sĩ của Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn đều đứng lại. Hốt Sát Nhi và A Lạc Đàn cũng phải đứng lại.
Thiết Mộc Chân đi đến gần, lên tiếng hỏi:
- Này huynh trưởng Hốt Sát Nhi, này bá phụ A Lặc Đàn, trước khi xảy ra trận đánh tôi đã nói, trong khi tấn công giặc thì bất cứ ai cũng không được vì tham lam tài vật mà bỏ nhiệm vụ chiến đấu kia mà! Tôi hứa tất cả những tài vật chiếm được sau khi chiến tranh kết thúc sẽ đem ra phân phối đồng đều cho mọi người, vậy các người có nghe rõ không?
Hết Sát Nhi đáp:
- Có nghe rõ.
- Thế tại sao các người lại không chấp hành?
- Vì ý kiến đó không đúng! - Hốt Sát Nhi trả lời mạnh mẽ một cách ngang bướng - Nếu không phải vì cướp đoạt đàn bà con gái và tài vật trong chiến tranh, thử hỏi có ai chịu đi đánh giặc?
- Tôi đã nói, tất cả những gì lấy được, sau khi chiến tranh chấm dứt chính tôi sẽ đem ra chia đều cho tất cả.
A Lặc Đàn phá lên cười to. Thiết Mộc Chân hỏi:
- Bá phụ cười cái gì?
A Lặc Đàn đáp:
- Khi đánh giặc, không phải tất cả ai ai cũng đều đổ máu như nhau, vậy tại sao khi thu được chiến lợi phẩm lại đem phân phối bình quân?
Thiết Mộc Chân chất vấn:
- Những lời nói này của bá phụ, tại sao lúc tôi ban lệnh không chịu nói ra?
Hốt Sát Nhi tự cho là mình có đủ lý lẽ, nên trả lời:
- Vì lúc bấy giờ anh không hỏi ý kiến của chúng tôi?
- Này, Hốt Sát Nhi, này A Lặc Đàn! - Thiết Mộc Chân không thể nào nhẫn nại được nữa, nói tiếp - Cho dù lời nói của các người có một vạn lần lẽ phải đi nữa, nhưng trong chiến tranh mà các người chỉ lo cướp đoạt tài vật bỏ cho tên thủ lãnh người Tháp Tháp Nhi là một tên tội ác tày trời Trát Lân Bất Hợp chạy thoát, thì chả lẽ các người thoát khỏi sự xử trí của quân pháp hay sao?
Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn đưa mắt nhìn nhau một lượt, lộ sắc sợ hãi. Hốt Sát Nhi nói:
- Vậy anh... anh định làm gì?
- Trong khi tôi xưng Hãn, các người đều có tuyên thệ kia mà?
Hốt Sát Nhi tuốt thanh đao ra khỏi vỏ nghe một tiếng "rẻng". Bộ hạ của anh ta cũng đồng loạt đưa ngang thanh đao tới trước.
Mộc Hoa Lê và bốn đứa con nuôi cũng lập tức tuốt đao ra cầm chắc trong tay, lên tiếng hỏi:
- Các người muốn làm gì?
Đôi mày của Thiết Mộc Chân dựng đứng, nói:
- Hừm?!
A Lặc Đàn nhìn thấy xung quanh khu đất cao đã xuất hiện đội ngũ của Khoát Nhi Truật và Nạp Nha A, cho nên ông ta liền ném thanh đao xuống dưới đất.
Lúc bấy giờ Hốt Sát Nhi cũng nhìn thấy đội ngũ của Khoát Nhi Xích, tay bắt đầu run và thanh kiếm cũng rơi xuống đất. Bọn họ vội vàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quì cả xuống, nói:
- Việc để cho Trát Lân Bất Hợp chạy thoát là cái lỗi của tôi. Không, là cái tội của tôi? vậy xin Khả Hãn nể tình chúng tôi với Khả Hãn đều cùng một tổ phụ, đừng giết chúng tôi cũng như đã giết Tát Sát Biệt Khất!
A Lặc Đàn cũng quì xuống, nói:
- Thưa Thiết Mộc Chân Khả Hãn? Tôi từng rời bỏ Trát Mộc Hợp chạy sang hàng ngũ của Khả Hãn, trong khi hoàn cảnh của Khả Hãn còn hết sức khó khăn. Vậy Khả Hãn có thể tha thứ cho Trát Mộc Hợp, chả lẽ lại không thể tha thứ cho tôi sao?
Thiết Mộc Chân khẽ híp đôi mắt lại, cắn chặt hai hàm răng, nói:
- Cút đi! Các người hãy cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa!
Không chờ cho Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn đứng dậy, Thiết Mộc Chân quay đầu ngựa bỏ đi. Mộc Hoa Lê cũng thúc ngựa đi theo.
Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn cùng đứng lên. Hốt Sát Nhi phun một bãi nước bọt xuống đất, nói:
- Thiết Mộc Chân, nhà ngươi sẽ phải trả giá đắt cho mọi việc xảy ra ngày hôm nay!
Tại khu vực lều trại của người Tháp Tháp Nhi, hiện lên một cảnh tượng tan hoang đổ nát. Các tướng sĩ vứt bỏ khôi giáp, khắp mặt đất đâu cũng thấy từng đốm máu.
Trát Lân Bất Hợp và số người tùy tùng của ông ta cũng đi theo ông ta vào trướng. Trát Lân Bất Hợp quay đầu lại gầm lên:
- Các người đừng đeo theo ta nữa! - Nhưng liền đó ông ta giữ bình tĩnh trở lại, dùng một giọng nói đau thương nói với những người chung quanh - Tháp Tháp Nhi đã thua rồi, bị đánh bại rồi, bị diệt vong rồi! Vậy các người hãy chạy trốn để tự tìm con đường sống đi nào!
Dã Khách Xa Liên lên tiếng an ủi:
- Thưa thủ lĩnh, binh sĩ của ta còn đang đánh nhau chết sống với Thiết Mộc Chân, thắng bại chưa ngã ngũ, vậy ngài...
Trát Lân Bất Hợp khoát tay rồi đi thẳng vào đại trướng. Số người của Dã Khách Xa Liên đưa mắt nhìn nhau, đứng im lặng.
Trên một chiếc bàn đặt bên trong đại trướng đã bày sẵn rượu thịt. Trát Lân Bất Hợp chụp lấy một tô rượu uống cạn rồi lại rót thêm một tô khác uống cạn luôn. Ông ta dừng tô rượu trên khóe miệng, nhắm đôi mắt lại một lúc lâu mới từ từ để tô rượu xuống. Ông ta từ trong áo móc ra một túi nhỏ, tháo sợi dây cột miệng túi, rồi đổ một loại thuốc bột trắng ra tô.
Trát Lân Bất Hợp đau đớn hồi ức lại chuyện xảy ra mấy mươi năm trước: Lúc Trát Lân Bất Hợp vừa mới 12 tuổi, đã đem loại thuốc độc này đổ vào tô rượu. Dã Tốc Cai bưng tô rượu lên uống, trong khi Trát Lân Bất Hợp hát lên một bài hát chúc rượu!
Trát Lân Bất Hợp rót rượu vào tô thuốc, miệng lẩm nhẩm:
- Oan oan tương báo, vậy ngươi trách ai? Ha ha! Tất cả cuộc đời ta bắt đầu bằng chén rượu độc và số mệnh đã định sẵn cũng được kết thúc bằng chén rượu độc!
Ông ta bưng chén rượu lên, dùng một ngón tay quấy đều chất thuốc. Bên lỗ tai ông ta văng vẳng tiếng gầm thét của Dã Tốc Cai: "Rồi sẽ có một ngày, hậu duệ của ta khi phục thù cho ta, sẽ bắt hết những đàn ông con trai, kể cả những đứa bé đứng cao hơn bánh xe đều giết sạch không chừa một tên nào!".
Trát Lân Bất Hợp tiếp tục lẩm nhẩm: "Không, ta không nỡ tiếp tục sống để chứng kiến người Tháp Tháp Nhi bị hủy diệt!". Ông ta quì xuống: "Hỡi người cha bị trời xanh xóa sổ từ lâu của ta là Thiết Mộc Chân Ngột Cách, con của cha đang bị một người cũng có tên Thiết Mộc Chân khác, dồn vào tình cảnh không còn đường thoát thân. Có lẽ đấy là lý do tại sao hắn đã dùng lại tên của cha. Dưới lá quân kỳ Thốc hắc, hắn cầm giáo phi ngựa, cứ đến chỗ nào thì người Mông Cổ cũng hoan hô như sấm dậy, còn người Tháp Tháp Nhi thì bị chiến bại tan tành. Hắn xông vào đâu, thì ở đấy xác chết của người Tháp Tháp Nhi chồng chất thành đống. Cha ơi, xin cha đừng trách con, thương hại con ở chỗ con không để cho nó bắt sống và làm nhục mình, xin tiếp nhận linh hồn cô độc chơi vơi của con!". Ông ta bưng tô rượu độc lên uống cạn.
Mặt trời chiều đỏ như máu tại nơi dựng lều trại của người Tháp Tháp Nhi đang đứng trơ trơ không biết bao nhiêu tướng sĩ mệt mỏi, kiệt sức.
Dã Khách Xa Liên từ đại trướng bước ra, cất giọng buồn đau nói:
- Ông ấy đã chết rồi! Người lãnh tụ anh dũng của chúng ta là Trát Lân Bất Hợp đã bỏ rơi chúng ta, vậy chúng ta hãy tự đi tìm chỗ yên ổn mà sống - Nói dứt lời, ông ta ném thanh mã tấu xuống đất.
Mọi người ai này đều im lặng bước tới và cũng ném thanh mã tấu trong tay xuống đất. Đống mã tấu dần dần cao lên như một hòn núi.
Dã Khách Xa Liên nói:
- Thiết Mộc Chân có thể cắt lấy thủ cấp của Trát Lân Bất Hợp mang về tế vong linh của phụ thân ông ta, vậy chúng ta hãy thiêu hủy xác chết của thủ lĩnh Trác Lân Bất Hợp đi!
Người con gái lớn của Dã Khách Xa Tiên bước tới phóng hỏa đốt chiếc lều đại trướng. Ngọn lửa bốc lên thật cao.
Cô gái kế Dã Tốc Can bỗng kêu lên những tiếng kinh hoàng:
- Người Mông Cổ tới kia rồi!...
Mọi người đều hỗn loạn. Đội kỵ mã của người Mông Cổ ào ào tràn tới nơi.
Dã Khách Xa Liên đưa hai tay lên cao, nói:
- Mọi người đừng hỗn loạn!...Chúng ta xin đầu hàng!...
Đội kỵ binh của người Mông Cổ bao vây chặt chẽ xung quanh người Tháp Tháp Nhi.
Tại nơi đóng quân của Thiết Mộc Chân, sau khi chiến tranh chấm dứt, đâu đâu cũng mở những tiệc rượu tưng bừng, đâu đâu mọi người cũng vừa ca vừa múa.
Cụ già Bách Linh Điểu kéo cây đàn đầu ngựa, trong khi Dã Lặc Miệt và Tốc Bất Đài cùng cất cao tiếng hát:
Từng cỗ xe bò một,
Vây tròn thành Cổ Liệt Diên.
Những chàng trai Mông Cổ khỏe mạnh đang vui vẻ uống rượu.
Hãy cùng nhảy múa cho thỏa lòng vui nhộn.
Từng đàn chim nhạn một cất tiếng kêu,
Bay ngang qua bầu trời doanh trại.
Hãy mau mang tin vui thắng lợi truyền đi khắp nơi nơi,
Đừng để mẹ ta phải nặng lòng mong đợi.
Hỡi con ngựa vàng yêu quí của ta ơi,
Với đôi chân khỏe ngươi có thể vượt qua dãy núi Altay.
Mẹ ta đã già và tóc đã bạc phơ, khiến ta lúc nào cũng thương cũng nhớ.
Trên mặt mẹ vết nhăn mỗi năm một nhiều,
Mười ngón tay vắt sữa từ thẳng trở thành cong.
Thế nhưng mối huyết thù của bao nhiêu thân nhân, vẫn còn in đậm trong lòng người không thể nào xóa sạch,
Mau báo tin cho bà biết các binh sĩ của Khả Hãn,
Đã dùng mã tấu tấn công chiếm thành lũy quân địch.
Kẻ thù bị mất mạng, máu đào của họ đã trở thành đen.
Đang rưới lên tế đàn của tiên tổ!
Hát lên! Hát lên! Hát lên! Hát lên!
Nhảy múa! Nhảy múa! Nhảy múa! Nhảy múa!
Hò ơ! Hò ơ!...
Quân đội của Khả Hãn bước tiến không bến bờ!
Thiết Mộc Chân dẫn Giã Biệt và Mộc Hoa Lê đi đến từng Cổ Liệt Diên một. Đi tới đâu họ cùng nhảy múa và ca hát với các tướng sĩ tới đó.
Sau khi rời khỏi Cổ Liệt Diên cuối cùng, Thiết Mộc Chân đi thẳng về đại trướng của mình. Đi một đoạn, ông bỗng quanh qua một khúc quanh, nói với Dã Lặc Miệt còn đang nhảy múa:
- Này Dã Lặc Miệt, nhà ngươi hãy đưa rượu sữa ngựa đến cho người Tháp Tháp Nhi. Hãy đưa nhiều một tí, để cho họ uống đến say mới thôi!
Cảnh trời đêm của mùa xuân thật xinh đẹp, khiến mọi người đều thấy rất dễ chịu. Nhưng những tù binh người Tháp Tháp Nhi chịu sự giám sát dưới những thanh mã tấu của người Mông Cổ thì không hề cảm thấy được sự ấm áp của mùa xuân. Họ túm tụm vào nhau, chừng như để lấy hơi ấm chống lại với cái giá rét của mùa đông còn sót lại.
Dã Lặc Miệt tươi cười bước tới nói:
- Này, tất cả những người Tháp Tháp Nhi nghe đây, các ngươi đừng làm ra vẻ âu sầu như người chịu tang mẹ. Hãy xúm lại đây cùng uống rượu sữa ngựa cho vui! Trát Lân Bất Hợp của các anh đã chết rồi, vậy hãy xem đó như một con dê bệnh vừa mới chết! Từ nay về sau, các anh sẽ trở thành bộ hạ của Khả hãn chúng tôi, như vậy sẽ tốt hơn biết bao nhiêu!
Tất cả những người Tháp Tháp Nhi đều im lặng không nói gì. Dã Lặc Miệt càng cười to hơn, nói tiếp:
- Hãy bỏ qua tất cả đi! Các anh là ai chứ? Là người gì của Trát Lân Bất Hợp? Cho dù các anh có là người thân cận bao nhiêu thì các anh cũng chỉ là những người nô lệ trong gia đình của hắn! Thay đổi chủ nhân thì chúng ta cũng phải làm việc, cũng phải tiếp tục uống sữa ngựa như trước kia. Thiết Mộc Chân Khả Hãn sai tôi đưa rượu sữa ngựa tới đây, nếu các anh cao hứng thì hãy cùng uống cho vui; không cao hứng thì cũng lấy rượu này để giải sầu. Nói cho cùng, rượu sữa ngựa không hề biết phân biệt bạn hay thù, ai uống nó vào bụng thì người đó cảm thấy vui!
Các binh sĩ người Mông Cổ khiêng từ thùng rượu vào đám đông.
Dã Khách Xa Liên bước tới bên cạnh Dã Lặc Miệt, hỏi:
- Tôi xin hỏi vị tướng quân này, các vị đã mang con gái tôi đi đâu vậy?
Dã Lặc Miệt trố mắt kinh ngạc:
- Con gái của ông bị người ta mang đi hả? Không thể có như vậy được! Khả Hãn đã nói, tất cả các chiến lợi phẩm cũng như tù binh đều được mang ra phân phối chung.
- Đúng là đã mang đi! - Dã Khách Xa Liên cố đè nén sự phẫn nộ trong lòng nói tiếp - Một ngươi đàn ông hơn 30 tuổi, trông như một Na Khả Nhi của Khả Hãn.
- Không sao, anh hãy đi theo tôi - Dã Lặc Miệt tươi cười an ủi Dã Khách Xa Liên - Tôi là chỉ huy trưởng của những người ở chung quanh Khả hãn, chỉ cần anh chỉ được gã tiểu tử đã bắt con gái anh, thì tôi sẽ cho hắn không còn bao giờ được uống rượu sữa ngựa nữa!
Dã Lạc Miệt dẫn Dã Khách Xa Liên cùng bước đi.
Xích Thích Ôn đang đứng gác bên ngoài đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Mộc Hoa Lê và Giã Biệt cùng bước tới. Thiết Mộc Chân nói với Xích Thích Ôn:
- Này Xích Thích Ôn, hãy mau đi gọi em gái của anh tới!
Thiết Mộc Chân bước vào đại trướng. Giã Biệt cũng bước vào theo.
Còn Xích Thích Ôn thì tuân lệnh rời đi. Mộc Hoa Lê liền thay thế vào vị trí canh gác.
Sau khi Thiết Mộc Chân bước vào trướng, liền nằm xuống chiếc giường có trải thảm len, rồi dang rộng hai chân hai tay ra thành hình chữ "Đại" nói:
- Ôi thật là khỏe! Đã từ lâu không khi nào được nằm thoải mái như thế này! - Thiết Mộc Chân vỗ nhẹ lên chiếc giường trải thảm len, nói tiếp - Đúng là người Trung Nguyên giỏi. Họ lúc nào cũng ngủ trên một chiếc giường có bốn chân.
Giã Biệt không hiểu, hỏi:
- Nó giống con ngựa ư?
Thiết Mộc Chân đáp:
- Không phải!
- Vậy chắc là giống con bò?
- Cũng không phải!
Giã Biệt có sức tưởng tượng nói:
- À, như vậy chắc là nó giống con lạc đà.
Thiết Mộc Chân phá lên cười to, nói:
- Ngươi, ngươi làm sao có thể nói được một thứ đồ vật mà trong vùng thảo nguyên này hoàn toàn không có?
Giã Biệt cũng bật cười.
Hợp Đáp An đang sắp đặt một "chuyện vui" đầy bí mật trong gian lều Mông Cổ của cô ta.
Hợp Đáp An nói với người con gái thứ hai của Dã Khách Xa Liên là Dã Tốc Can:
- Này Dã Tốc Can, những lời tôi nói cô đã hiểu rõ chưa?
Dã Tốc Can khẽ gật đầu. Hợp Đáp An liền đứng lên nói với Xích Thích Ôn:
- Anh hãy ở đây trông chừng cô ấy, tôi đi một chốc sẽ trở lại - Nói dứt lời, Hợp Đáp An đứng lên bước ra khỏi lều.
Sau khi bước vào đại trướng của Thiết Mộc Chân, Hợp Đáp An trông thấy Thiết Mộc Chân đang nằm trên giường thiu thiu ngủ, bèn bước tới ngồi xuống bên cạnh ông ta và đưa một bàn tay ra vuốt nhẹ lên mặt. Thiết Mộc Chân mở to đôi mắt, chụp lấy cánh tay của Hợp Đáp An, nói:
- Em Hợp Đáp An!
Hợp Đáp An ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, nói:
- Ngài đã uống bao nhiêu rượu sữa ngựa rồi?
Thiết Mộc Chân nói:
- Tôi không biết. Ngày hôm nay tôi quá vui, chừng như là một ngày vui nhất trong đời, kể từ khi tôi được sinh ra! Trước đây khi tôi nhìn thấy gương mặt đã xanh của phụ thân tôi, thì tôi luôn mong chờ có một ngày như hôm nay và ngày đó rốt cục rồi nó cũng đến. Nó đến quá chậm, em xem, hai bên tóc mai của anh đã bắt đầu bạc. Nhưng dù sao đi nữa anh cũng chứng thực mình là con trai của Dã Tốc Cai! Là con trai của người Mông Cổ!
- Đúng thế! Ngày hôm nay thì tất cả mọi người đều hết sức vui! - Hợp Đáp An không thực sự hiểu hết ý nghĩa câu nói của Thiết Mộc Chân. Nàng nói tiếp - Mọi người đều nói là từ nay có thể trở về nhà đoàn tụ với mọi người trong gia đình, an tâm chăm lo việc chăn nuôi bò, cừu, ngựa và lạc đà rồi!
Thiết Mộc Chân dùng hai tay ôm lấy Hợp Đáp An nói:
- Chờ khi trở về đến sông Onon, anh sẽ nói với mẹ để nạp em làm thứ phi!
Hợp Đáp An vẫn giữ sắc mặt bình thường, nói:
- Xin tạ ơn Khả Hãn.
Thiết Mộc Chân trách nàng lại gọi mình là "Khả Hãn". Ông giả vờ làm mặt giận nói:
- Nè, em đã quên rồi sao? Chúng mình giao ước với nhau từ trước rồi kia mà?
Hợp Đáp An tươi cười, nói:
- Xin đa tạ Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân ôm lấy Hợp Đáp An và đè nàng xuống phía dưới thân người của mình.
Hợp Đáp An đưa tay chận đôi môi của Thiết Mộc Chân áp sát vào đôi môi của nàng, nói:
- Hãy chờ một chốc!
- Sợ chi chứ? Anh đã dặn mọi người rồi, đêm nay không ai được bước vào đây.
- Đây là chuyện đàn bà, anh hãy chờ em một chốc em sẽ trở lại.
Hợp Đáp An ra đến cửa lều, quay lại nói - Anh hãy bảo mọi người tắt hết đèn đuốc đi.
Thiết Mộc Chân hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong giây lát thì tươi cười trở lại:
- Được! Được!
Xích Thích Ôn và Hợp Đáp An dẫn Dã Tốc Can đến bên ngoài đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Giã Biệt quát hỏi:
- Ai đó?
Xích Thích Ôn bình tĩnh đáp:
- Tôi đây, Xích Thích Ôn đây!
Ba người của Xích Thích Ôn cùng bước tới trước. Giã Biệt nhìn thấy rõ mọi người. Xích Thích Ôn mỉm một nụ cười bí mật.
Hợp Đáp An dẫn Dã Tốc Can đến sát đại trướng, cất tiếng dặn dò:
- Những lời tôi nói với cô, chắc là cô đã nhớ rõ cả chứ?
Dã Tốc Can trả lời qua giọng nói sợ sệt:
- Nhớ rõ cả, chỉ có điều là tôi hơi sợ.
- Đừng sợ, tất cả có tôi mà.
Dã Tốc Can bước vào đại trướng. Hợp Đáp An đứng bên ngoài lóng tai nghe ngóng mọi sự động tịnh.
Trong trướng có tiếng nói của Thiết Mộc Chân:
- Hợp Đáp An, em đi đâu mà lâu dữ vậy?
Dã Tốc Can không trả lời.
Thiết Mộc Chân lại vui vẻ nói:
- Lại đây, cô gái thân yêu mà anh đã ngày trông đêm nhớ!
Hợp Đáp An nói với Nạp Nha A đang có nhiệm vụ đứng canh gác:
- Khả Hãn có nói, đêm nay người không tiếp bất cứ ai cả - Nói dứt lời thì Hợp đáp An bước đi.
Đại khái đã quá nửa đêm. Dã Lặc Miệt dẫn theo mấy binh sĩ và Dã Khách Xa Liên cầm đuốc cùng đi đến đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Giã Biệt phát hiện người cầm đầu đám đông là Dã Lặc Miệt, hỏi:
- Có phải chỉ huy trưởng đó không? Khả Hãn bảo bất cứ ai cũng không được vào yết kiến.
- Tôi không yết kiến Khả Hãn, mà tôi đi tìm một người.
Giã Biệt cảm thấy khó hiểu:
- Đến đây để tìm người ư? Ai vậy?
- Tìm một con ngựa con đang động đực! Dã Lặc Miệt dùng giọng nói vừa bực tức vừa hài hước, nói tiếp - Hắn không kể gì đến mạng lệnh của Khả Hãn, đã cướp con gái của người này.
- Tại sao ông cho rằng người đó chắc chắn ở đây?
- Vì những chỗ khác tôi đã tìm khắp cả rồi.
Giã Biệt không tiện ngăn cản, nói:
- Thôi được, tất cả những người trực gác đều ở đây vậy ông cứ tìm thử?
Dã Lặc Miệt quay đầu lại nói với Dã Khách Xa Liên:
- Này, Dã Khách Xa Liên, ông hãy nhìn kỹ xem, có phải anh ta không?
Dã Khách Xa Liên nhìn mặt Giã Biệt.
Giã Biệt nói:
- Đây là chuyện có thể bay đầu như chơi, vậy anh hãy nhìn kỹ đấy nhé!
- Anh không được nói gì hết! - Dã Lặc Miệt khoát tay ngăn rồi nói tiếp Này Dã Khách Xa Liên, có phải anh ta không?
Dã Khách Xa Liên nói:
- Có hơi giống!
- Hả?! - Giã Biệt cả kinh.
Dã Khách Xa Liên lại nhìn kỹ hơn một lúc, nói:
- Người đó không to lớn như người này và tuổi thì lớn hơn một tí.
Giã Biệt gạt mồ hôi trán.
Cây đuốc trên tay Dã Lặc Miệt chuyển sang người khác. Dã Khách Xa Liên nhìn mặt từng người một và đều phủ nhận tất cả. Kịp khi nhìn đến Xích Thích Ôn, thì Dã Khách Xa Liên đưa tay chỉ, nói:
- Đúng là anh ta!
Dã Lặc Miệt ngạc nhiên, nói:
- Anh ta ư?
Dã Khách Xa Liên với một giọng nói quả quyết:
- Chính anh ta đã cướp con gái của tôi!
Dã Lặc Miệt hỏi Xích Thích Ôn:
- Đối với chuyện này anh có ý kiến gì?
Xích Thích Ôn bình tĩnh như không, đáp:
- Tôi ư? Tôi không có ý kiến gì cả!
- Này ông bạn, ông bạn là người có ơn cứu mạng đối với Khả Hãn, nếu ông bạn cần một cô gái thì có thể nói với Khả hãn thưởng cho một người kia mà! - Dã Lặc Miệt dang rộng hai cánh tay, nói tiếp qua giọng hối tiếc - Cần chi phải đi cướp? Nhưng bây giờ không còn cách nào khác hơn là tôi phải bắt ông bạn!
Xích Thích Ôn bó tay chịu bắt, nói:
- Được anh không cần khách sáo!
- Con người tôi cũng có nhiều thói hư tật xấu, nhưng cái tật khách sáo thì tôi không bao giờ có - Dã Lặc Biệt ra lệnh cho bộ hạ - Trói anh ta lại?
Các binh sĩ bước tới trói Xích Thích Ôn. Dã Lặc Miệt hỏi:
- Còn con gái của ông này đâu?
- Cái đó tôi không tiện nói cho anh biết? - Xích Thích Ôn từ chối không trả lời, chừng như anh ta có chỗ dựa nên chẳng cần sợ.
Dã Lặc Miệt không cần biết điều đó, nói:
- À, anh giống như một con ngựa con chưa bao giờ bị bắt kế! Vậy thì tôi đem nhốt anh trước, chờ sáng mai Khả Hãn sẽ đích thân xử trị!
Các binh sĩ xô Xích Thích Ôn nói:
- Đi! - Họ đem Xích Thích Ôn nhốt vào khám tạm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiết Mộc Chân thức giấc vui vẻ xô nhẹ vào người Dã Tốc Can, nói:
- Mau thức dậy đi Hợp Đáp An, một chốc nữa các tướng sẽ vào đây để bàn công việc.
Dã tốc Can giựt mình thức giấc, vội vàng ngồi dậy, lấy áo che ngực. Thiết Mộc Chân nhìn thấy cô ta không phải là Hợp Đáp An, liền hỏi:
- Ủa? Cô là ai vậy?
Dã Tốc Can vừa thẹn vừa sợ, đáp:
- Nô tỳ là người Tháp Tháp Nhi.
- Cô... cô làm thế nào vào đây được? Dã Tốc Can cúi đầu làm thinh.
Hợp Đáp An nghe tiếng động liền bước vào đại trướng, nói:
- Thưa Khả Hãn, mời ngài rửa mặt.
Thiết Mộc Chân bừng hiểu ra, hỏi:
- À, này Hợp Đáp An, có phải em sắp đặt không?
Hợp Đáp An đặt chậu nước xuống rồi đi trở ra.
Đến chừng đó Thiết Mộc Chân mới nhìn kỹ Dã Tốc Can, nói:
- Ôi! Trông em thật là xinh đẹp mỹ miều làm sao! Em tên gọi là gì?
Dã Tốc Can dịu dàng đáp:
- Em là Dã Tốc Can.
Thiết Mộc Chân bước xuống giường, ra cửa to tiếng gọi:
- Ai trực gác bên ngoài vậy?
Nạp Nha A trả lời:
- Người trực gác là Nạp Nha A tôi!
Thiết Mộc Chân bèn ra lệnh:
- Hãy nói lại với chỉ huy trưởng Dã Lặc Miệt, nếu ta không gọi thì bất cứ ai cũng không được vào.
Dặn dò xong, Thiết Mộc Chân lại bước lên giường và ôm Dã Tốc Can vào lòng, nói:
- Bắt đầu từ nay em là Dã Tốc Can phi tử của anh!
Dã Tốc Can tươi cười đáp:
- Đa tạ ân điển của Khả Hãn!
- Ồ! Em cười càng thêm đẹp! - Thiết Mộc Chân hết sức vui vẻ. Dã Tốc Can cúi mặt thở dài. Thiết Mộc Chân thấy vậy liền hỏi - Tại sao em lại thở dài?
Dã Tốc Can quì xuống nói:
- Thần thiếp đã mạo phạm Khả Hãn, vậy xin Khả Hãn giảm tội cho!
Thiết Mộc Chân cười to, nói:
- Hãy nói cho anh biết, việc gì làm cho em buồn? Hãy đứng lên nói đi!
Dã Tốc Can không đứng, nói:
- Khả Hãn hứa đừng giận thì em mới dám nói.
- Được, ta không giận.
- Thưa Khả Hãn thần thiếp là tù binh của ngài, vậy không dám chờ được ngài sắc phong làm phi tử, mà chỉ cần được ngài xem như một người thông thường hoặc một nô lệ như gia súc, thì thiếp cũng xem đó là một ân điển rồi, vậy còn gì khiến thần thiếp không vui nữa? Nhưng, chỉ có điều là phụ thân của thần thiếp là Dã Khách Xa Liên một lãnh tụ của người Tháp Tháp Nhi, chỉ kém hơn Trát Lân Bật Hợp một bậc!
- Chỉ cần ông ấy chịu qui phục anh thì chẳng những anh không giết ông ấy, mà còn cho ông ấy được làm tướng dưới trướng của anh.
- Đa tạ Khả Hãn! - Dã Tốc Can quì xuống lạy rồi nói thêm - Em còn có một người chị.
- Chị ư? Thì để cho chị ấy trở thành một người tự do được rồi!
- Chị ấy còn đẹp hơn em nữa, lại là người thông minh lanh lợi, chị ấy mới xứng đáng làm phi tử cho Khả Hãn.
- Thế hả? - Thiết Mộc Chân tươi cười nói - Đúng như vậy ư?
Dã Tốc Can không dám nói dối.
Thiết Mộc Chân nói một cách nghiêm trang:
- Thôi được, để anh lập tức cho người đi tìm chị ấy. Nhưng, sau khi tìm được chị ấy rồi, em có chịu nhường địa vị của em cho chị ấy không?
- Chỉ cần Khả Hãn gia ân, thì Dã Tốc Can này bằng lòng nhường địa vị của mình cho chị ấy ngay.
Thiết Mộc Chân kéo Dã Tốc Can đứng lên, nói:
- Ồ! Thật không ngờ dung nhan của em đẹp như một đóa hoa, mà lòng dạ của em còn đáng quí như vàng nữa!
Thiết Mộc Chân ôm Dã Tốc Can vào lòng. Dã Tốc Can vừa thẹn vừa sợ nói:
- Khả Hãn, ngài bằng lòng những điều em xin chứ?
Thiết Mộc Chân tươi cười buông Dã tốc Can ra, bước đến cửa trướng nói với Dã Lặc Miệt đang ngồi trực:
- Này Dã Lặc Miệt, truyền lịnh cho người đến nơi giam giữ tù binh Tháp Tháp Nhi, để tìm một cô gái tên gọi Dã Toại. Tìm được cô ấy thì lập tức đưa đến đây cho ta.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn