I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Đánh Nhau Lần Đầu Với Tháp Tháp Nhi
ăm sau, tức là vào năm 1196, vùng đất chăn nuôi và lều trại của Thiết Mộc Chân đã xuất hiện cảnh tượng thịnh vượng, giàu có. Ngày hôm đó, bên ngoài gian lều nóc vàng to lớn có hai hàng binh sĩ oai hùng đứng dài đến tận cổng doanh trại. Cáp Tát Nhi đi song đôi với sứ thần của triều đình nhà Kim là Gia Luật A Hải. Biệt Lặc Cổ Đài cùng đi song đôi với phó sứ triều đình nhà Kim là Gia Luật Bất Hoa ở phía sau hai bước; và đi sau nữa là Dã Lặc Miệt, Tốc Bất Đài mang đao bên cạnh sườn cùng đi với hai tùy tùng người Kim. Số người này từ cổng lớn của doanh trại đi thẳng vào đại trướng.
Bên trong đại trướng, Thiết Mộc Chân ngồi ở ngay chính giữa, còn các tướng lĩnh thì chia nhau ngồi hai bên. Sứ thần của triều đình nhà Kim cùng ngồi xuống vị trí của khách. Thiết Mộc Chân mở chiếc bao bằng lụa vàng do Dã Lặc Miệt dâng lên và nhìn bức thư viết tay được niêm phong bằng khằng nói:
- Tôi không hiểu văn tự của triều đình nhà Kim, vậy nhờ sứ thần của đại quốc đọc thay cho, được không?
Gia Luật A Hải đứng lên nói:
- Tôi bằng lòng làm điều đó cho Khả Hãn.
Dã Lặc Miệt lại từ tay Thiết Mộc Chân nhận lấy bức thư đưa đến cho Gia Luật A Hải. Gia Luật A Hải mở bức thư ra đọc lớn: "Thừa tướng của đại Kim quốc là Hoàn Nhan Tương gợi ý cho Thiết Mộc Chân, Khả Hãn nước Mông Cổ: Nước đại Kim ta giang sơn nghìn dặm, tám phương đều đến chầu, chỉ riêng có hai bộ lạc Hợp Đáp Cân và Sơn Chỉ Côn ở phương bắc là không chịu sự ràng buộc, cử binh làm phản. Hoàng đế đưa quân đi thảo phạt và đã đánh bại thê thảm bọn chúng, nhưng trên đường rút quân trở về không ngờ thủ lĩnh của Tháp Tháp Nhi là Miệt Ngột Chân Thiếu Lý Đồ đã thấy lợi mà quên nghĩa, chận đường tập kích quân ta, cướp đi nhiều tài vật và vô số bò ngựa. Hoàng đế hết sức giận dữ, khởi binh vấn tội. Bọn chúng không đủ sức chống trả dù chỉ một trận đánh, buộc phải chạy về hướng tây và khi đến Tùng Thọ Trại, Phong Thọ Trại là nơi ranh giới của nước đại Kim thì cố thủ để tiếp tục chống trả. Hoàng thượng được biết Thiết Mộc Chân đã xưng Hãn ở vùng sa mạc phía bắc, có nhiều tinh binh, có nhiều ngựa khỏe, nên đặc biệt ra lệnh cho ngươi dẫn bộ hạ đi tấn công bọn này. Việc thành sẽ có thưởng, thất bại sẽ bị phạt, mong ngươi thận trọng! Thủ thư của Hoàn Nhan Tương, thừa tướng của nước đại Kim. Mùa thu niên hiệu Thừa An nguyên niên".
Gia Luật A Hải đọc xong bức thư, lại trao nó cho Dã Lặc Miệt và Dã Lặc Miệt lại trình lên cho Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân nhìn qua bức thư, bình thản nói:
- Sứ thần của thượng quốc đi đường nhọc mệt, vậy xin mời tạm nghỉ ngơi. Chuyện này là chuyện lớn, vậy để tôi cùng các tướng lĩnh bàn bạc qua sẽ quyết định. Tiễn khách!
Cáp Tát Nhi đưa bàn tay ra, nói:
- Xin mời!
Bốn vị sứ thần cùng bước ra khỏi trướng. Cáp Tát Nhi và một số người nữa cùng đưa sứ thần về nơi tạm nghỉ.
Thiết Mộc Chân chờ cho các sứ giả đi ra ngoài, bèn cầm bức thư viết trên lụa màu vàng đưa cao cho mọi người xem, rồi nói:
- Vuông lụa này xinh đẹp lắm. Có ai cần lấy nó để bó chân không?
- Mọi người nghe qua đều phá lên cười.
Cáp Tát Nhi đi trở vào đại trướng. Thiết Mộc Chân ra hiệu im tiếng cười, nói:
- Các ngươi hãy nói thử, làm cách nào để đuổi hai sứ thần nhà Kim?
- Tôi có cách. Mau khiêng vào! - Biệt Lặc Cổ Đài vừa nói vừa bước ra ngoài cửa trướng vẫy tay, tức thì hai binh sĩ khiêng vào một con lừa bằng gỗ và đặt xuống trước mặt mọi người. Mọi người không khỏi giật mình. Biệt Lặc Cổ Đài trừng đôi mắt đỏ ngầu lên nói:
- Trước đây, Kim Hy Tông đã đem Yểm Ba Hài Hãn của Mông Cổ đóng lên con lừa gỗ như thế này cho đến chết, vậy oan oan tương báo, chúng ta hãy đem hai tên sứ giả ngạo mạn như hai con chó đực của thừa tướng Hoàn Nhan đóng lên con lừa gỗ như chúng đã làm!
Tâm trạng của nhiều người có mặt đều sôi nổi lên. Thiết Mộc Chân nhìn thẳng vào con lừa gỗ. Hai bàn tay đè mạnh xuống mặt bàn, hai hàm răng nghiến chặt khiến cho những bắp thịt trên hai gò má đều nổi vòng. Nhưng, chỉ một chốc sau, ông ta thong thả ngồi trở xuống và nói lên một câu nói ngoài dự đoán của mọi người:
- Có lẽ chúng ta nên đánh trận giặc này!
Câu nói đó chẳng khác gì nắm một nắm muối ném mạnh vào chảo dầu đang sôi, khiến cho chảo dầu bị rạn nứt.
- Cái gì? Chúng ta đánh giặc giúp cho lũ chó Kim sao?!
- Người Tháp Tháp Nhi chẳng qua là một con chó của triều đình nhà Kim. Chủ đánh chó thì có can hệ gì tới chúng ta?
- Triều đình nhà Kim và người Tháp Tháp Nhi đều là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, vậy hãy để cho bọn chúng đánh nhau?
- Phải! Như vậy chính là chúng ta ngồi trên núi để xem hai con cọp đánh nhau đó!
Thiết Mộc Chân bèn quay sang Khoát Nhi Xích từ nãy giờ vẫn ngồi im lặng, hỏi:
- Anh suy nghĩ sao?
- Hãy ra quân đánh Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ - Khoát Nhi Xích trả lời một cách quả quyết. Mọi người đều nhao nhao lên tiếng:
- Khoát Nhi Xích, anh nói tầm bậy?
- Anh không phải là người Mông Cổ, người của bộ lạc Khất Nhan; Khả Hãn bị Kim quốc sát hại không phải là Khả Hãn của anh!
- Hãy bắt anh ta đóng lên con lừa gỗ!
Dã Lặc Miệt tươi cười nói:
- Các anh phản đối anh ta om sòm chi thế? Anh ta chẳng qua là nói theo ý của Khả Hãn, với mục đích là sớm được cung cấp cho đủ 30 bà vợ!
Mọi người cùng phá lên cười.
- Chuyện đó không phải là chuyện cười! - từ bên ngoài cửa lều bỗng có tiếng nói của một người đàn bà vang lên. Tất cả đều quay mặt nhìn và tức khắc cùng đứng lên - Đó là Kha Ngạch Luân đang dẫn Bột Nhi Thiếp bước vào đại trướng.
Thiết Mộc Chân rời chỗ ngồi, cung kính chào:
- Thưa mẹ!
- Có phải vừa rồi con nói sẽ phụng mệnh nước Kim cử binh đi đánh người Tháp Tháp Nhi đó không?
- Thưa phải, con có ý định đó!
- Bộ con quên mất nước Kim là người gì của chúng ta sao? Nó là giặc? Nó là giặc! Bộ con muốn nhận giặc làm cha hay sao?!
- Thưa mẹ?!
- Ngươi hãy quì xuống cho ta! Hãy hướng về ngọn núi Bất Nhi Hãn; nãy hướng về bầu trời cao mà ngươi từng tuyên thệ; hãy hướng về vong linh của Yểm Ba Hài Hãn và Hợp Bất Lặc Hãn ở trên trời. Ngươi quì xuống!
Bột Nhi Thiếp hối:
- Thiết Mộc Chân, anh mau quì xuống kẻo mẹ lại giận!
Thiết Mộc Chân quì xuống đất.
- Ngươi hãy tỏ lòng sám hối với họ đi! - Kha Ngạch Luân ra lệnh - Thiết Mộc Chân quì trên đất suy nghĩ rồi nói:
- Hỡi ngọn núi Bất Nhi Hãn vĩ đại; hỡi trời cao vĩnh hằng; hỡi nhị vị tiên Khả Hãn của người Mông Cổ bị nước Kim đóng chết trên con lừa gỗ, tôi là Thiết Mộc Chân, từ ngày chào đời cho tới nay, tôi luôn luôn ghi tạc mối thù phải trả của cha ông và xem việc đánh bại nước Kim là trách nhiệm của mình. Chính vì vậy mà tôi đã trải qua bao nhiêu gian truân, nhưng ý chí vẫn không dời đổi. Chỉ vì tôi chưa đủ lông đủ cánh vì người trên thảo nguyên còn chia rẽ phân tán, cho nên ý chí đó đến nay vẫn chưa thực hiện được! - Nói đến đây, hai mắt của Thiết Mộc Chân lóng lánh ánh lệ, nhưng sau đó giọng nói của ông bỗng chuyển thành rắn rõi và nhanh nhẹn hơn - Nước Kim là kẻ thù chủ yếu và là kẻ thù mạnh nhất của tôi. Từ bấy lâu nay chúng đã nuôi dưỡng hai con chó dữ trên vùng thảo nguyên: người Miệt Nhi Khất và người Tháp Tháp Nhi. Chúng từng bị tôi đánh bại nhiều lần, nhưng sau đó chúng lại được nước Kim nuôi dưỡng và khôi phục lại được sức mạnh của một con chó dữ để tiếp tục cắn người. Lần này nước Kim đã bỏ rơi con chó Tháp Tháp Nhi. Vậy, tôi có thể đánh bại bọn Tháp Tháp Nhi mà không sợ bị Kim quốc can thiệp, để trả mối thù sát phụ của tôi, Xin chư vị phù hộ cho tôi!
- Nhà ngươi?! - Kha Ngạch Luân hết sức ngạc nhiên.
Thiết Mộc Chân đứng lên nói với Kha Ngạch Luân:
- Thưa mẹ, vừa rồi Biệt Lặc Cổ Đài còn nói chúng ta sẽ không ra quân mà chỉ ngồi xem nước Kim đánh người Tháp Tháp Nhi, tức là "Tọa sơn quan hổ đấu".
Biệt Lặc Cổ Đài lên tiếng:
- Đúng!
Thiết Mộc Chân quay sang Biệt Lặc Cổ Đài nói:
- Nói như vậy thì ngươi cũng đã thừa nhận triều đình nhà Kim và người Tháp Tháp Nhi đều là cọp. Thế thì, nhà ngươi bằng lòng đứng trước mặt ngươi chỉ có một con cọp hay là có đến hai con cọp?
Khoát Nhi Xích bổ sung:
- Phải, kẻ thù của kẻ thù có thể trở thành bạn của chúng ta, cho dù là bạn tạm thời đi nữa cũng tốt!
Kha Ngạch Luân ngắt lời:
- Chúng nó bất luận là ai, cũng không thể trở thành là bạn của chúng ta!
Khoát Nhi Xích sợ hãi lùi ra sau một bước. Thiết Mộc Chân nói:
- Phải! Ý của con là tạm thời lợi dụng sự liên hợp với triều đình nhà Kim, để thanh toán người Tháp Tháp Nhi trước.
Khoát Nhi Xích như có được sự khuyến khích, lại bước tới một bước, nói:
- Đánh chết một con trước rồi sẽ chờ cơ hội đánh chết một con
sau. Ý của tôi là thế.
Bác Nhi Truật suy nghĩ một chốc, nói:
- Tôi cảm thấy chủ trương của Khả Hãn là đúng. Chúng ta đánh bại người Tháp Tháp Nhi bề ngoài được ngụy trang là làm theo mệnh lệnh của nước Kim. Như vậy, chúng ta không bộc lộ ý đồ của mình trước nước Kim quá sớm, làm cho chúng để ý tới mình. Chúng ta chờ khi đủ lông đủ cánh và chụp lấy cơ hội nước Kim không chú ý, tức vào một ngày giờ thích hợp, sẽ tung cánh bay cao lên tận trời xanh. Đến chừng đó, chính là ngày cùng của nước Kim vậy!
Thiết Mộc Chân cắn chặt hai hàm răng, nói:
- Tới chừng đó sẽ đến lượt Thiết Mộc Chân tôi đóng đinh hoàng đế nước Kim trên con lừa gỗ!
Kha Ngạch Luân hoàn toàn bị thuyết phục trước kế hoạch sâu sắc và lâu dài của Thiết Mộc Chân, thở phào một hơi dài nói:
- Mẹ đã già rồi, tóc tuy mọc trước nhưng không trường cửu bằng râu; lỗ tai tuy có trước nhưng không cứng rắn bằng sừng. Này, Thiết Mộc Nhi, từ nay về sau chúng ta không nên can thiệp vào chuyện đất nước của Thiết Mộc Chân nữa!
Thiết Mộc Chân chân thành nói:
- Thưa mẹ, con thật sự vẫn còn cần đến sự nhắc nhở và dạy dỗ của mẹ.
Kha Ngạch Luân lắc đầu, đáp:
- Không, con thực sự không còn cần nữa. - Tâm trạng của bà vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy một nỗi buồn khó diễn tả, quay lưng bước đi.
Ánh mắt của Thiết Mộc Chân hiện rõ nét phấn khởi, nói:
- Này, Cáp Tát Nhi, Bác Nhi Truật, Dã Lặc Miệt!
Ba người cùng đứng lên:
- Có!
- Các ngươi hãy lập tức đến Hắc Lâm mời an đáp của phụ thân ta là Thoát Oát Lân Hãn, điều động binh sĩ đến vùng thượng du sông Ngô Lặc Trác để hợp chung với binh sĩ của ta. Còn Đáp Lý Đài, Mông Lực Khắc, Khoát Nhi Xích!
Ba người cũng liền đứng lên:
- Có!
- Các người hãy đến vùng dựng lều trại của Chủ Nhi Khất, thuyết phục Tát Sát Biệt Khất cùng chúng ta đối phó với kẻ địch.
Đáp Lý Đài lộ vẻ ái ngại nói:
- Suốt năm năm qua Tát Sát Biệt Khất từ chối không hề chịu qua lại với chúng ta, vậy lần này họ...
- Ngươi sợ họ không đến chăng? Người Tháp Tháp Nhi chẳng những đầu độc giết chết phụ thân ta, mà họ còn hại chết Khả Hãn chung của chúng ta là Yểm Ba Hài; phụ thân của Tát Sát Biệt Khất cũng bị người Tháp Tháp Nhi bắt đem giao nộp cho nước Kim giết chết bằng cách đóng lên con lừa gỗ - Thiết Mộc Chân như đang suy nghĩ, nói tiếp - Có thể lần này họ lấy việc phục thù cho huyết tộc làm trọng, nên sẽ cùng chúng ta hòa giải trở lại chăng?
Đáp Lý Đài không tin người Chủ Nhi Khất sẽ ra quân ủng hộ Thiết Mộc Chân. Tuy nhiên, anh vẫn tuân lệnh:
- Được rồi!
Thiết Mộc Chân nói qua giọng hăng hái:
- Thủ lĩnh của các bộ lạc khác hãy theo tôi đi dự tiệc khoản đãi các sứ thần nước Kim - nói tới đây, Thiết Mộc Chân đưa mắt nhìn mọi người, nói tiếp - ôi chao! không nên lộ vẻ miễn cưỡng như thế nữa! Tôi mời các anh đi uống rượu, chứ nào phải đi uống thuộc độc đâu! - Thiết Mộc Chân phá lên cười trước tiên, mọi người thấy vậy cũng cười theo.
Đám đông đang bước ra ngoài thì Bột Nhi Thiếp hối hả chạy tới nói:
- Thiết Mộc Chân, không biết mẹ đi đâu mất rồi?
Anh em của Thiết Mộc Chân hối hả chạy vào lều của Kha Ngạch Luân, thấy bên trong vắng ngắt. Đôi mắt của Thiết Mộc Chân bỗng sáng lên, nói:
- Núi Bất Nhi Hãn! - Mọi người lại hối hả chạy ra khỏi cửa lều.
Anh em của Thiết Mộc Chân thúc ngựa phi nhanh về núi Bất Nhi Hãn. Sau khi qua một khúc quanh trong núi, mọi người nhìn thấy Kha Ngạch Luân đang quì dưới chân núi Bất Nhi Hãn và đang khóc - đó là địa điểm mà trước đây bà từng dẫn các con đến để cúng tế Dã Tốc Cai. Thiết Mộc Chân vội vàng xuống ngựa chạy đến bên cạnh Kha Ngạch Luân quì xuống, gọi:
- Mẹ ơi!
Kha Ngạch Luân ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn đỉnh núi Bất Nhi Hãn, nói:
- Dã Tốc Cai ơi! Anh đã xa chúng tôi 26 năm rồi! Trong vòng 26 năm đó, một con cừu cái lạc bầy và tự mình phải nuôi dưỡng sáu anh em Thiết Mộc Chân. Ông có biết tôi đã chịu đựng bao nhiêu khốn khổ hay không? Để cho các con đừng mất đi lòng dũng cảm và lòng tự tin, tôi không bao giờ dám khóc cho chúng thấy, mà phải đợi đến đêm khuya lén khóc một mình. Tôi đã khóc ướt và khóc mục biết bao nhiêu tấm thảm len!
- Mẹ ơi!
- Con đừng ngắt lời mẹ, mẹ phải nói cho cha con biết bao nhiêu nỗi đau trong lòng mẹ đã qua - Bà lại nhìn đỉnh núi cao nói tiếp - Dã Tốc Cai ơi, ông đã bị người Tháp Tháp Nhi dùng rượu độc để giết chết. Khi chết ông đau đớn biết bao nhiêu. Nhưng ông biết không, tôi còn sống nhưng phải chịu đựng bao nhiêu gian nan còn đau khổ hơn ông chết nữa! Suốt 26 năm qua, biết bao nhiêu là ngày là đêm! Tấm thân yếu đuối của tôi mà phải gánh vác đến chín miệng ăn trong gia đình. Tôi đã chịu đựng tất cả mọi sự ấm lạnh trong cuộc đời, cũng như mọi sự lãnh đạm của nhân tình thế thái. Bao nhiêu thân nhân, bao nhiêu bạn bè ai ai cũng có chuồng cừu riêng của mình, nhưng không ai chịu nhường một chiếc lều Mông Cổ của họ cho tôi chăm sóc những con cừu non đói lạnh giữa bầu trời tuyết giá. Tất cả đều phải dựa vào bản thân. Chính tôi đã dạy dỗ các con trong hoàn cảnh như vậy. Cũng may là ngoại trừ Biệt Cách Thiết Nhi, mỗi chúng nó đều sống tất cả. Thiết Mộc Chân còn trở thành Khả Hãn của bộ lạc Khất Nhan. Tôi không hề phụ lòng ông. Hôm nay tôi đã già rồi, tóc đã bạc trắng, vậy cái ngày chúng mình gặp nhau trên trời sẽ không còn xa nữa. Xin anh đừng nôn nóng, không phải tôi lưu luyến muốn hưởng vinh hoa phú quí do các con tạo nên, mà tôi chỉ muốn nhìn tận mắt cái ngày chúng nó trả thù rửa hận. Dã Tốc Cai ơi, anh hãy chờ em, anh hãy nhẫn nại chờ em!
Thiết Mộc Chân khuyên mẹ:
- Mẹ ơi, nếu mẹ không bằng lòng thì con sẽ không cử binh đánh Trại Tùng Thọ; con sẽ từ chối với các sứ giả của nước Kim, vậy mẹ đừng khóc nữa mà có hại cho sức khỏe!
Kha Ngạch Luân bật cười dù đôi mắt vẫn còn ướt đẫm lệ, nói:
- Này, Thiết Mộc Chân, ai bảo là mẹ không muốn cho con đi đánh Trại Tòng Thọ?
- Thế tại sao mẹ...
- Con đã trưởng thành và đã trở thành một dũng sĩ càng kiên cường hơn, càng có kiến thức hơn so với cha con. Trong lòng mẹ quá vui nên không thể làm thinh được, mẹ mới đến đây để nói rõ cho cha con biết!
Mấy anh em của Thiết Mộc Chân cùng mỉm cười vì đã hiểu được lòng mẹ.
Tại vùng thượng du con sông Ngô Lặc Trát, binh sĩ của Thiết Mộc Chân và binh sĩ của Thoát Oát Lân Hãn đã gặp nhau. Họ đang chờ đợi binh sĩ của người Chủ Nhi Khất tới.
Một trận đánh lớn sắp bùng nổ. Trong Trại Tùng Thọ, người Tháp Tháp Nhi đang hối hả củng cố bức tường cao để tăng cường sự phòng ngự. Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ hai bên tóc mai đã bạc hoa râm đang ngồi trong doanh trại, tự biết mình không phải là đối thủ của người Mông Cổ và bộ lạc Khắc Liệt. Ông ta nhận thấy ở phía bắc là một vùng bỏ trống, nên bảo Dã Khách Xa Liên bảo vệ cho Trát Lân Bất Hợp cấp tốc bỏ trốn. Chỉ có làm như vậy mới tránh khỏi bị tiêu diệt toàn bộ. Trát Lân Bất Hợp không muốn bỏ rơi người chú ở lại một mình, nên yêu cầu Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ cùng đi với mình. Nhưng ông này lắc đầu nói:
- Không thể được, Thiết Mộc Chân đã tới rồi! Đó là Thiết Mộc Chân đã hạ sinh trong ngày cha ngươi bị giết và đã lấy tên cha ngươi để mệnh danh! Trước đây ngươi dùng rượu độc để giết chết cha nó, bây giờ nó tới đây để báo thù! - ông ta đưa tay chỉ ra ngoài bức tường của doanh trại nói tiếp - Ngươi xem, binh sĩ của nó đông nhìn nhức mắt. Nếu chúng ta triệt thoái toàn bộ thì sẽ bị những con thiết mã của nó giẫm nát xương thịt, vậy nhà ngươi hãy mau dẫn quân sĩ cấp tốc bỏ trốn còn ta ngồi lại đây chờ nó dùng ngọn giáo dài Tô lỗ đỉnh đâm toạc lồng ngực của ta!
Trát Lân Bất Hợp vừa khóc vừa nói:
- Chú ơi!
Miệt Ngột Chân Tiểu Lý Đồ nói:
- Ngươi chớ đau lòng, ta sẽ chết như một người anh hùng chân chính. Ta chỉ mong ngươi sẽ nhớ mãi là giữa chúng ta và người Mông Cổ lại ghi thêm một món nợ. Mai sau chỉ còn mong dựa vào ngươi để thanh toán món nợ này. Đi nhanh lên!
Trát Lân Bất Hợp đi lùi ra sau rồi bỗng quì xuống đất dập đầu một cái thật mạnh, mới bước nhanh ra ngoài.
Bên bờ sông Ngô Lặc Trát, Thiết Mộc Chân dùng cán roi ngựa nhịp nhẹ vào lòng bàn tay nôn nóng đi tới đi lui. Một phi mã từ xa chạy tới và Tốc Bất Đài nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy đến trước mặt Thiết Mộc Chân:
- Thưa Khả Hãn, không có tin tức gì của người Chủ Nhi Khất cả, còn Trát Lân Bất Hợp thì hướng dẫn một toán đông binh sĩ của người Tháp Tháp Nhi bỏ chạy về hướng bắc rồi?
Thiết Mộc Chân nhảy lên lưng con chiến mã của mình. Con ngựa giậm bốn vó có vẻ nôn nóng. Thiết Mộc Chân cặp nách cây giáo dài Tô lỗ đỉnh, nói:
- Nghe đây! Ta không cần tù binh đàn ông người Tháp Tháp Nhi, vậy ai bắt được phụ nữ và lấy được tài sản của chúng thì người đó được quyền làm của riêng. Nhưng, bất cứ ai để cho Miệt Ngột Chân Tiểu Lý Đài kẻ thù đã hại chết cha ta chạy thoát thì ta sẽ chặt đầu không bao giờ tha thứ! Sát!
Con chiến mã của Thiết Mộc Chân phóng tới đầu tiên. Các tướng sĩ hò reo nhiệt liệt và cùng thúc ngựa phi nhanh về hướng bức tường của doanh trại địch. Một cuộc chém giết ác liệt đã bắt đầu.
Đêm đến, Trát Lân Bất Hợp đứng trên đỉnh núi cao từ xa nhìn về hướng Trại Tùng Thọ đang có ánh đèn leo lét. Dã Khắc Xa Liên đang đứng bên cạnh anh ta thở dài nói:
- Trại Phong Thọ lửa đã tắt rồi, còn Trại Tùng Thọ lửa cũng sắp tắt đến nơi, e là thủ lĩnh Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đài...
Trát Lân Bất Hợp nói qua giọng căm thù:
- Chú ơi! Trát Lân Bất Hợp tôi nhất định sẽ dùng máu tươi của Thiết Mộc Chân để xoá bỏ món nợ ngày hôm nay!
Mấy người họ từ trên đỉnh núi cao đi trở xuống. Đội ngũ của Trát Lân Bất Hợp dần dần khuất mất trong màn trời đêm.
Trời sắp sáng. Giữa ánh lửa bập bùng, Thiết Mộc Chân đang phi ngựa tới:
- Có tìm được xác chết của Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ không?
Mọi người đáp:
- Thưa, không có!
Bỗng nhiên có người la to:
- Có người bỏ chạy kìa! - Giữa ánh sáng bình minh mờ tỏ, có một con ngựa xông ra khỏi cửa doanh trại. Thiết Mộc Chân lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ thúc ngựa chạy như bay. Số người của Thiết Mộc Chân cũng bám theo sát bên cạnh. Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ khi chạy tới bờ sông thì không còn đường nào để chạy nữa. ông ta quay đầu ngựa lại để tiếp tục chạy theo bờ sông, nhưng số người của Thiết Mộc Chân đã nhanh nhẹn chận đường và bao vây ông ta vào chính giữa. Thiết Mộc Chân nói:
- Nhà ngươi có phải là Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ, ngươi đã hại chết cố Khả Hãn Yểm Ba Hài và phụ thân ta không?
Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ ung dung đáp:
- Nói như vậy thì ngươi là Thiết Mộc Chân đây hả?
- Không sai!
- Cha ngươi là Dã Tốc Cai do ta đầu độc giết chết, còn cái chết của Yểm Ba Hài không có dính dấp chi tới ta. Đó là việc làm ngu ngốc của Thiết Mộc Chân Ngột Cách, một tên hèn đốn muốn lấy lòng với nước Kim. Không ngỡ tới ngày hôm nay lại có một Thiết Mộc Chân khác cũng đang cố gắng để lấy lòng nước Kim nữa!
- Ta thấy ngươi là một người đàn ông, được, ta sẽ cho ngươi một danh dự cùng quyết đấu với ta. Này Cáp Tát Nhi, Bác Nhi Truật các ngươi hãy lui ra xa?
- Mọi người tuân lệnh lui ra xa, trong khi Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ lại phá lên cười to. Thiết Mộc Chân hỏi:
- Ông cười cái gì?
Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ ngưng tiếng cười, nói:
- Nhà ngươi đã là khuyển ưng của nước Kim, thì đâu có xứng đáng được danh dự quyết đấu với ta. - ông ta nói dứt lời, bèn dùng thanh đao trong tay đâm thẳng vào ngực mình.
Thiết Mộc Chân quát to một tiếng, xông tới dùng cây giáo dài đâm thẳng vào người Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ, khiến ông ta té nhào xuống ngựa. Thiết Mộc Chân đưa cao cây giáo lên trời nói to:
- Hỡi phụ thân, linh hồn của cha trên trời có nghe được không? Hôm nay con đã trừ được tên độc ác Tháp Tháp Nhi rồi, ngày mai này con sẽ tiếp tục trừng phạt người Nữ Chân!
Tháp Tháp Nhi dựa vào sự giúp đỡ của triều đình nhà Kim, suốt một thời gian dài trở thành một kình địch ở phía đông của bộ lạc Khất Nhan người Mông Cổ. Nó đã làm cho bao nhiêu thế hệ anh hùng của bộ lạc Khất Nhan phải đổ máu, phải mất mạng. Thiết Mộc Chân đã lợi dụng mối mâu thuẫn giữa họ, phối hợp với triều đình nhà Kim lần đầu tiên kéo binh đánh Tháp Tháp Nhi, phá vỡ được cục diện xưng bá tại vùng thảo nguyên của người Tháp Tháp Nhi với ông chủ của nó. Kể từ nay so sánh lực lượng tại vùng thảo nguyên đã có sự thay đổi rõ rệt. Sự nghiệp của Thiết Mộc Chân đã bắt đầu vươn lên ngày càng mạnh.
Thừa tướng Hoàn Nhan Tương của Đại Kim Quốc tiếp kiến Thoát Oát Lân Hãn và Thiết Mộc Chân tại dinh tạm của ông ta đặt tại trại Tùng Thọ. Gia Luật A Hải và Gia Luật Bất Hoa đứng hầu hai bên. Thiết Mộc Chân và Thoát Oát Lân cùng cúi mình rồi quì lạy nói:
- Bộ lạc Khắc Liệt và bộ lạc Khất Nhan thuộc Mông Cổ xin tham kiến Hoàng Nhan thừa tướng! - Tất cả các tướng đi theo ở phía sau cũng quì lạy.
Hoàn Nhan Tương rời khỏi ghế ngồi bước tới đỡ Thiết Mộc Chân và Thoát Oát Lân Hãn, nói:
- Xin mời nhị vị Khả Hãn hãy ngồi - Thiết Mộc Chân đứng dậy và ngồi vào một bên. Hoàn Nhan Tương quay sang các tướng nói tiếp - Các vị thủ lãnh hãy bình thân - mọi người cùng đứng dậy. Hoàn Nhan Tương tươi cười dùng một giọng thân thiết nói tiếp - Lần này Thoát Oát Lân Khả Hãn và Thiết Mộc Chân Khả Hãn đã tuân thiên mệnh cùng liên quân đánh bại kẻ địch, giết chết tên đầu sỏ của giặc là Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ, giành được đại thắng, chịu nhiều khó nhọc và có công rất lớn. Đó là việc thật đáng khen... Hả hả hả...
Thiết Mộc Chân với một thái độ cung kính, nói:
- Đâu nào! Cuộc chiến thắng lần này hoàn toàn là nhờ vào sự tính toán tài ba cũng như nhờ vào diệu kế của Hoàn Nhan thừa tướng, cũng như nhờ vào uy danh của quân đội thiên triều. Nếu bảo rằng có công lao, thì công lao đó hoàn toàn thuộc về sự tương trợ mạnh mẽ của Thoát Oát Lân phụ hãn.
Hoàn Nhan Tương nói:
- Thiết Mộc Chân Khả Hãn quá khiêm tốn đó thôi. Nhị vị có công đối với hoàng thượng, nhất định hoàng thượng sẽ xét công ban thưởng. Nay chẳng qua vì kinh đô quá xa, tại hạ chưa kịp tâu lên triều đình, vậy trong phạm vi quyền hạn của tại hạ, xin tạm thời phong Thoát Oát Lân Khả Hãn làm Vương.
Mọi người cùng hoan hô:
- Vương Hãn! Vương Hãn! Vương Hãn! - Thoát Oát Lân Hãn rời chỗ ngồi để tạ ân:
- Cảm tạ sự cất nhắc của thừa tướng! Mong thượng đế sẽ phù hộ cho ngài!
Hoàn Nhan Tương nói:
- Còn riêng Thiết Mộc Chân thì có công rất lớn, nhưng lại khó phong, cần phải tâu rõ về cho hoàng thượng ban phong hiệu sau, nhưng tạm thời có thể phong chức Trác Ngột Thích Hốt Lý, cũng tức là chức vị thủ lĩnh chịu trách nhiệm thống soái các bộ lạc. Vậy mong rằng ông sẽ chỉ huy binh lính của các bộ lạc để trấn giữ biên cương phía bắc của nước đại Kim!
Thiết Mộc Chân rời chỗ ngồi nói:
- Thiết Mộc Chân nhất định sẽ không phụ lòng trọng vọng của triều đình!
Thiết Mộc Chân, Vương Hãn cùng bước ra khỏi đại trướng. Trên mặt của Hoàn Nhan Tương hiện lên một nét đắc ý. Từ xưa tới nay triều đình nhà Kim luôn ủng hộ một bộ lạc này để đánh một bộ lạc khác tại vùng thảo nguyên. Trước kia, họ ủng hộ người Tháp Tháp Nhi và người Miệt Nhi Khất để đánh người Mông Cổ, lần này họ lại lợi dụng các bộ lạc Mông Cổ để làm suy yếu người Tháp Tháp Nhi vì gần đây tỏ ra không phục tùng họ. Chiêu này được thành công, làm cho thừa tướng Hoàn Nhan hết sức thỏa mãn. Riêng Thoát Oát Lân từ nay đã trở thành Vương Hãn mà ai cũng biết, tất nhiên là cũng rất thỏa mãn. Chỉ có Thiết Mộc Chân thì trong lòng ra sao khó ai đoán được.
Đối với sự phong thưởng của Hoàn Nhan Tương, các bộ tướng của Thiết Mộc Chân tỏ ra hết sức bất mãn. Họ bàn bạc với nhau rất nhiều:
- Tôi cho là không công bằng. Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ là do chúng ta khử. Vậy tại sao Thoát Oát Lân lại được phong Vương, còn Khả Hãn của chúng ta chỉ được phong cho cái chức Trác Ngột Thích Hốt Lý gì đó!
- Phong Vương là chức vụ cao nhất của triều đình, còn Trát Ngột Thích Hốt Lý thì là cái quái gì?
- Chúng ta bỏ ra rất nhiều công sức để khống chế con ngựa rừng, nhưng giờ đây thì Vương Hãn tin theo đạo Cơ Đốc lại nhảy phóc lên ngồi trên lưng con ngựa đã có yên sẵn!
- Làm thống soái các bộ lạc ở thảo nguyên cũng tốt, có được danh nghĩa này thì Khả Hãn sẽ quất những ngọn roi vào lũ súc sinh ngạo mạn, không biết phục tùng theo sự chỉ huy một cách ngôn chính danh thuận. Như vậy cũng là đã xưng hùng trên vùng thảo nguyên rồi!
- Việc tranh hùng ở vùng thảo nguyên là phải dựa vào ngựa béo binh mạnh của chính bản thân chúng ta, vậy hắn phong cho chức Trát Ngột Thích Hốt Lý thì có tác dụng gì?
- Lời nói đó thật là đúng. Nếu chúng ta không có sức mạnh, mà chỉ dựa vào cái chức Trát Ngột Thích Hốt Lý khỉ khô gì đó để bắt người ta phải phục tùng theo sự chỉ huy của mình, thì chắc chắn không bị người ta quất roi vào mông mới là chuyện lạ!
Giữa tiếng cãi vã ồn ào đó, Thiết Mộc Chân chỉ ngồi lắng nghe và to tiếng cười, không hề nói chi cả. Tốc Bất Đài đang giữ phiên trực bỗng từ ngoài bước vào báo cáo:
- Thưa Khả Hãn, người đặc sứ nước Kim đó lại tới và đi một mình vào xin ra mắt Khả Hãn.
Thiết Mộc Chân tuy lộ sắc ngạc nhiên, nhưng vẫn cho phép ông ta vào gặp. Tốc Bất Đài lui ra ngoài. Thiết Mộc Chân bèn quay sang mọi người nói:
- Các người không cần phải tranh cãi nữa, vậy hãy trở về ngủ một giấc cho thật ngon. Có lẽ khi các người thức dậy thì sẽ hiểu ra vấn đề. Thử hỏi lúc ban đầu chúng ta bằng lòng trợ giúp cho nước Kim để đánh người Tháp Tháp Nhi là có dụng ý gì?
Cáp Tát Nhi đưa tay vỗ vai Khoát Nhi Xích nói:
- Đúng rồi, không phải chúng ta cần đánh bị thương cho một trong hai con cọp đấy sao? Vậy cần gì phải thắc mắc đối với vấn đề phong tước của họ!
Dã Lặc Miệt vừa gãi đầu vừa nheo mắt nói:
- Không cần phải ngủ cũng đã nghĩ ra được rồi!
Mọi người đều cười to một cách hả hê. Dã Lặc Miệt lên tiếng nói đùa:
- Chờ khi nào chúng ta có đủ sức mạnh đánh thêm một con cọp nữa, thì chừng đó con dê đực già Hoàn Nhan dù có muốn xin giữ chức Bách Phu Trưởng cũng phải chờ khi Khả Hãn của chúng ta uống xong trà sữa và có hứng thú mới ban cho! - Mọi người lại phá lên cười to rồi cùng đi ra khỏi trướng.
Trong đại trướng bây giờ chỉ con một mình Thiết Mộc Chân, ông ta không cười nữa, mà hai ánh mắt tràn đầy lửa giận, tự nhủ: "Hãy chờ xem, Hoàn Nhan Tương, ngươi chính là một con chồn giảo hoạt, một con lạc đà ngu xuẩn. Việc hôm nay ta phải quì lạy ngươi, mai sau ngươi phải bồi thường lại cho ta bằng nước mắt và máu!"
Có người đội nón kéo xuống sát mắt từ ngoài bước vào đại trướng. Thiết Mộc Chân nhận ra người đó chính là Gia Luật A Hải. Gia Luật A Hải bỗng quì xuống đất, nói:
- Thưa Khả Hãn, Gia Luật A Hải xin ra mắt Khả Hãn là để nhờ Khả Hãn rữa giúp mối nhục mất nước trước kia!
- Xin đứng dậy mau! - Thiết Mộc Chân đỡ Gia Luật Khả Hãn đứng lên, nói tiếp - Có việc gì hãy ngồi xuống rồi thong thả nói.
Gia Luật A Hải nói qua giọng xúc động:
- Thần nguyên là người Khiết Đan, tổ tiên luôn luôn làm quan ở nước Đại Liêu. Về sau, do nước mất nhà tan nên phải chịu quì gối để phụng sự cho kẻ thù, nhẫn nhục chờ đợi thời cơ. Trước đây tôi đi sứ sang Mông Cổ, biết Khả Hãn là người có hùng tài đại lược, tương lai chắc chắn sẽ trở thành vị chúa chung trong thiên hạ. Do vậy, hôm nay tôi lén tới đây để xin nương tựa, mong Khả Hãn thu dụng!
Trong khi Gia Luật A Hải nói thì trong đầu óc của Thiết Mộc Chân đang suy nghĩ rất căng thẳng: "Con người này phải chăng do nước Kim phái tới để thăm dò ta, nếu ta thu dụng hắn thì nước Kim sẽ lấy cớ phái quân đánh ta; trái lại, nếu hắn ta thực sự không phải là một tên gian tế của nước Kim, thì ngay bây giờ ta cũng không thể thu dụng ông ta, vì làm như vậy sẽ bộc lộ ý đồ chống Kim quá sớm. Bất cứ thế nào cũng không thể thu dụng ông ta được". Do vậy, Thiết Mộc Chân bèn cười to, nói:
- Này, Gia Luật A Hải, Thiết Mộc Chân tôi từ việc tổ tiên là Yểm Ba Hài bị giết, cũng như việc người Tháp Tháp Nhi bị đánh bại ngày hôm nay, đã thấy rõ oai trời của nước đại Kim. Do vậy, từ đây về sau tôi nhất định ngoan ngoãn tuân theo mạng lệnh của thừa tướng Hoàn Nhan. Hả hả! Mai sau tôi còn phải nhờ ông cụ đề bạt nữa kia mà!
Gia Luật A Hải ngạc nhiên, nói:
- Bộ Khả Hãn muốn nối giáo cho giặc hay sao?! Hoàn Nhan Tương lần này muốn che giấu việc ông ta bị người Tháp Tháp Nhi đánh bại và cướp sạch của cải, nên mới lợi dụng Khả Hãn để tiêu diệt Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ. Đồng thời, ông ta muốn giấu chiến công của Khả Hãn để tâu lên hoàng thượng ban thưởng riêng cho ông ta? - Thiết Mộc Chân mỉm cười lắc đầu. Gia Luật A Hải cuống quít lên nói tiếp - Ngài không tin hay sao? Thưa Khả Hãn, Hoàn Nhan Tương rất sợ Khả Hãn, nếu Khả Hãn không đề phòng, thì sớm muộn gì ông ta cũng dồn Khả Hãn vào chỗ chết!
Thiết Mộc Chân bước ra cửa lều, nói:
- Này, Tốc Bất Đài, hãy đuổi người này ra khỏi doanh trại - Tốc Bất Đài và hai binh sĩ khác bước vào đại trướng, xốc nách lôi Gia Luật A Hải đi. Ông ta lớn tiếng mắng:
- Bớ Thiết Mộc Chân, tôi đã nhìn lầm ông rồi. Tôi tưởng ông là một vị chúa, một vị anh hùng, nhưng không ngờ ông chỉ là một tên thất phu có tầm nhìn như loài chuột!
Tốc Bất Đài tát cho ông ta một cái tát, quát:
- Lôi ông ta đi!
Khóe miệng của Gia Luật A Hải bị chảy máu và bị lôi ra khỏi trướng. Nhưng ông ta vẫn còn nhảy tưng lên mắng:
- Bớ Thiết Mộc Chân, nếu ông không nghe theo lời khuyến cáo của tôi thì sớm muộn gì ông cũng bị người Nữ Chân đóng lên con lừa gỗ giết chết! Ông được chúng ban cho chức ngũ phẩm Trát Ngột Hốt Lý mà đã thỏa mãn rồi. Chức đó chỉ là một cục xương ném cho chó của Hoàn Nhan Tương mà thôi! Sau này hắn sẽ giết ông, lột da ông ra đó!...
Tiếng la của Gia Luật A Hải đã bị tấm màn cửa chắn mất. Hai khóe mắt đang mở to của Thiết Mộc Chân trào ra hai dòng lệ nóng, nghĩ bụng: "Xem ra Gia Luật A Hải thực lòng muốn chạy sang hàng ngũ của ta, nhưng bây giờ ta vẫn chưa đủ sức mạnh để đánh con cọp đó!"
Thiết Mộc Chân dẫn đội ngũ vừa chiến thắng trở về con sông Onon, con sông đã tạo ra cuộc sống cho Thiết Mộc Chân. Trước lều của Kha Ngạch Luân, đang có mặt Kha Ngạch Luân, Bột Nhi Thiếp, Thiết Mộc Luân và bốn đứa con của Bột Nhi Thiếp, ba đứa con nuôi của Kha Ngạch Luân và Khoát A Hắc Thần đôi mắt đã mù cùng nghênh đón anh em của Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân ngồi trên cỗ xe có lều trướng lớn do 20 con bò kéo, còn bốn người em trai và các tướng lãnh thì cưỡi ngựa đi theo sau. Tất cả mọi người khi đến gần đều đua nhau nhảy xuống xe, nhảy xuống ngựa để thi lễ trước bà mẹ.
Kha Ngạch Luân đã biết tin chiến thắng từ trước, giờ đây hai mắt ứa lệ, tươi cười nói:
- Này Thiết Mộc Chân, mẹ nghe nói con đã diệt trừ được Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ, như vậy linh hồn của cha con ở trên trời sẽ cảm thấy vui lắm đó.
- Nhưng Trát Lân Bất Hợp và một số đông người Tháp Tháp Nhi khác vẫn còn chưa bị trừng phạt! - Thiết Mộc Chân nói.
- Một nhát búa làm sao đốn ngã được một thân cây to cả ôm? - Kha Ngạch Luân nói tiếp - Mẹ phải thết tiệc để chúc mừng sự thắng lợi của năm anh em con.
Thiết Mộc Chân từ trên xe lấy xuống một cái bao nhỏ, trao cho Kha Ngạch Luân nói:
- Thưa mẹ, Biệt Lặc Cổ Đài đã từ chỗ người Tháp Tháp Nhi lấy được hai chiến lợi phẩm quí giá: một cỗ xe đại trướng và một chiếc áo lông chồn, con xin dâng cho mẹ.
Xe đại trướng tức là một loại xe do 20 con bò kéo, bên trên có dựng một chiếc lều to; còn chiếc áo lông chồn nạm rất nhiều hạt ngọc, thuộc loại ngọc đặc sản ở vùng Quan Đông, có thể nói là hết sức quí giá. Nhưng Kha Ngạch Luân tươi cười lắc đầu, nói:
- Lòng tốt của các con mẹ đã biết, nhưng nay mẹ đã già rồi vậy giữ nó có dùng vào đâu? Cỗ xe đại trướng thì con hãy giữ mà dùng, còn chiếc áo lông chồn có kết châu ngọc thì mẹ ban tặng cho Bột Nhi Thiếp vậy. Cô ta đã sinh cho con bốn đưa con trai và dạy dỗ đứa nào đứa nấy đều trở thành người dũng cảm và lương thiện, vậy cô ta mặc chiếc áo lông chồn này mới xứng đáng!
Bột Nhi Thiếp vội vàng từ chối, nói:
- Thưa mẹ, con không dám nhận đâu?
Tiểu muội Thiết Mộc Luân đứng bên cạnh khuyên chị dâu:
- Này chị dâu, mẹ ban thưởng cho chị thì chị cứ nhận đi, bằng không thì em sẽ nhận đó! - Mọi người đều cười rộ.
Thiết Mộc Luân hỏi Thiết Mộc Chân:
- Này anh, tại sao không thấy ông chồng nho nhã yếu đuối của em đâu?
Anh phái nó đi tặng chiến lợi phẩm cho người Chủ Nhi Khất rồi - Thiết Mộc Chân đáp.
Người con trai lớn của Thiết Mộc Chân là Truật Xích liền nói chen vào:
- Người Chủ Nhi Khất không phái một binh sĩ, một cỗ xe nào để phối họp tác chiến, vậy tại sao họ cũng được chia chiến lợi phẩm?
Con trai thứ hai của bà là Sát Hợp Đài cũng giận hầm hầm nói qua giọng bất bình:
- Nên tặng cho họ một trận roi ngựa, để cho họ biết thế nào là người Mông Cổ mới phải!
Bột Nhi Thiếp nạt con:.
- Này Truật Xích, Sát Hợp Đài, chuyện đứng đắn của người lớn con không được nói chen vào!
Thiết Mộc Chân nhìn hai đứa con trai tươi cười. Ông ta muốn cho con mình sớm được tham gia vào việc nghị luận đối với những vấn đề lớn của bộ lạc. Do vậy, ông ta bèn quay sang đứa con trai thứ ba là Oa Khoát Đài vẫy tay. Oa Khoát Đài liền bước tới gần cha. Thiết Mộc Chân xoa đầu Oa Khoát Đài, hỏi:
- Này! Oa Khoát Đài, đối với chuyện này con thấy thế nào?
Bột Nhi Thiếp lên tiếng trách:
- Nó chỉ là một thằng bé 12 tuổi thì biết cái gì chứ?
- Hãy cứ để cho nó nói?
Oa Khoát Đài suy nghĩ một chốc, đáp:
- À, lần này người Chủ Nhi Khất không hề ra quân, đó là việc không đúng. Còn việc phụ Hãn chia chiến lợi phẩm cho họ là có ý nhắc nhở họ, phải thân mật giữa nhau như người một nhà. Nếu họ nhận lấy thì hai nhà sẽ hòa họp trở lại với nhau, trái lại, nếu họ không nhận lấy thì chính là họ không muốn hòa hợp với chúng ta. Qua đó, người ở vùng thảo nguyên sẽ hiểu người Chủ Nhi Khất là không đúng, còn phụ thân là đúng.
Thiết Mộc Chân cười to ha hả. Người đứng chung quanh cũng phá lên cười theo. Oa Khoát Đài xấu hổ chạy đến sau lưng Khoát A Hắc Thần để trốn. Thiết Mộc Chân nói:
- Này Oa Khoát Đài, để ban thưởng cho ý kiến hay của con, cha cho phép con được yêu cầu một việc.
Oa Khoát Đài rụt rè nói:
- Con, con muốn ngồi chiếc xe đại trướng đó, để cùng với cô, chú, các anh, các em trai, các em gái... đi một vòng chơi!
Thiết Mộc Luân vốn có tánh vui vẻ, mạnh dạn như con trai, bèn nói:
- Vậy còn chờ gì nữa! Cô sẽ dẫn chúng bây đi một vòng!
Bọn trẻ con đua nhau leo lên xe. Bỗng nhiên, từ trong cỗ xe chui ra một đứa con trai 7, 8 tuổi, hai mắt vẫn còn có vẻ buồn ngủ. Nó vừa giụi đôi mắt vừa lên tiếng hỏi:
- Đến đây là đâu vậy?
Thiết Mộc Chân cười to, nói:
- Con quên mất nó rồi chứ. Thưa mẹ, đây là một thằng bé trai chúng con nhặt được ở trại Tùng Thọ. Trong khi đó cổ nó đeo kiềng vàng, trước ngực còn cột một cái yếm da chồn có may biên bằng lụa vàng. Theo tập của người Mông Cổ, cứ khi nào nhặt được những đứa trẻ như thế đều phải xem như là người nhà. Cho nên con mang nó về đây.
- Thằng bé thật đáng yêu. Nhà ngươi tên gì vậy? - Kha Ngạch Luân hỏi thằng bé.
- Thưa phu nhân cao quí, tiện danh của con không đáng nói ra đâu!
Ta muốn biết tiện danh của nhà ngươi đó chứ!
- Con gọi là Thất Cát Hốt Thốc Hốt.
Mọi người nhìn nó tuy còn bé nhưng lại khôn ngoan không thua người lớn nên đều bật cười. Thất Cát Hốt Thốc Hốt không cười, nói:
- Tôi xin hỏi, vị nào là Kha Ngạch Luân phu nhân cao quí và hiền lành đâu?
- Chính ta đây!
- Ồ! Thiết Mộc Chân Khả Hãn có nói ngài sẽ thu dụng tôi làm con
nuôi, vậy lời nói đó có đáng tin không?
- Tất nhiên!
- Tôi có thể nhìn lên trời cao để thề: Trời xanh ở trên, Thất Cát Hốt Thốc Hốt ở dưới...
Kha Ngạch Luân không chờ cho thằng bé nói hết lời, cảm thấy nó thật đáng yêu quá. Bà ôm chầm thằng bé vào lòng, hôn nó mấy lượt, nói:
- Mẹ tin rồi, mẹ tin rồi, con trai của mẹ!
Mọi người hết sức vui vẻ. Thiết Mộc Luân gọi các đứa bé chung quanh:
- Mau lên xe, cả Thất Cát Hốt Thốc Hốt nữa, chị sẽ chở các em đi một vòng cho vui.
Bốn đứa con nuôi của Kha Ngạch Luân gồm Khúc Xuất, Khoát Khoát Xuất, Bác Nhi Hốt, Thất Cát Hốt Thốc Hốt, bốn đứa con trai của Thiết Mộc Chân và hai đưa con gái cùng hò reo rồi trèo cả lên xe. Thiết Mộc Luân tung ngọn roi, tức thì cỗ xe đại trướng mang theo bao nhiêu tiếng cười đã chạy nhanh vào đồng cỏ. Kha Ngạch Luân tươi cười nói:
- Xem hai đứa em gái của con đã gần 30 tuổi, rồi thế mà vẫn như con nít!
Cáp Tát Nhi nói:
- Mẹ còn nói nữa, mẹ đối với bọn anh em trai chúng con lúc nào cũng nghiêm khắc như một con ó trên trời sa xuống, còn đối với Thiết Mộc Luân thì mẹ dịu dàng nuông chiều giống y như một con cừu mẹ để mặc cho cừu con muốn đến bú lúc nào cũng được. Mọi người đều cười, ngay đến Kha Ngạch Luân cũng cười. Khoát A Hốt Thần ngơ ngát hỏi:
- Các người cười chi thế!
Bột Nhi Thiếp nói to để cho bà ta nghe:
- Cười mẹ của con có lòng thiên vị đó mà!
- Khoát A Hắc Thần vẫn nghe không rõ, nên nhắc lại sai lệch câu nói của Bột Nhi Thiếp, làm mọi người lại cười rộ lên. Người lão bộc Khoát A Hắc Thần vừa mù lại vừa điếc, thật là đáng thương. Tuy nhiên, Kha Ngạch Luân đối xử với bà ta như người nhà, lúc nào cũng để cho bà ta sống chung với mình, có đồ ăn ngon cùng ăn, có y phục đẹp cùng mặc. Những đứa con nuôi và những đứa cháu của Kha Ngạch Luân lúc nào cũng quanh quẩn bên Khoát A Hắc Thần để chơi đùa, nhưng tuổi của bà đã lớn quá rồi, cứ mỗi ngày bà càng gầy yếu hơn.
Trên đồng cỏ, Thiết Mộc Luân vừa đánh cỗ xe chạy như bay, vừa cao hứng cất tiếng hát:
Người lương thiện thì đông bằng hữu,
Con tuấn mã hay thì nhiều chủ nhân,
Đường sá thênh thang thì nhiều vết xe chạy,
Anh em đã nhiều mà thân nhân lại càng nhiều!
- Kìa cô hãy xem! - Truật Xích đưa tay lên chỉ về phía xa - Thiết Mộc Luân thấy ở đó có một toán chừng 50 người, mình trần đóng khố và đang khiêng gì đó đi chầm chậm về phía cỗ xe.
Thiết Mộc Luân cho xe chạy chậm lại. Lúc bấy giờ cô ta trông thấy số người của Thiết Mộc Chân cũng đang phi ngựa chạy nhanh về phía đám người kia, nên đoán biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Thiết Mộc Luân lại đánh xe chạy nhanh về đám người đó.
Đám người đó đã dừng chân đứng lại. Họ đặt đồ vật họ đang khiêng xuống đất. Thì ra, đó là một xác chết. Số người của Thiếp Mộc Chân quì xuống, Thiết Mộc Luân giật mình đoán biết người chồng của mình đã gặp nạn, nên vội vàng nhảy xuống xe chạy bay tới đó Những đưa trẻ cũng nhảy cả xuống xe. Thiết Mộc Luân vạch đám đông chen vào, hỏi:
- Anh ấy làm sao rồi? Anh ấy làm sao rồi?
Bác Nhi Truật ứa lệ trả lời:
- Anh ấy... Anh ấy dẫn 60 binh sĩ mang chiến lợi phẩm đi tặng Chủ Nhi Khất, nhưng người Chủ Nhi Khất đã giết chết hơn 10 binh sĩ của ta, rồi lột sạch quần áo của 50 người này thả cho về. Riêng chồng em thì cũng bị người Chủ Nhi Khất sát hại!
Thiết Mộc Luân sững sờ quì xuống đất. Thiết Mộc Chân an ủi:
- Này, Thiết Mộc Luân, em phải cứng cỏi lên chứ!
Hai mắt Thiết Mộc Luân nhắm lại, ngất xỉu, té xuống đất. Anh em của Thiết Mộc Chân lay gọi một lúc, Thiết Mộc Luân mới từ từ mở mắt ra, vừa thở nặng nhọc vừa thốt lên hai tiếng:
- Báo thù!
Thiết Mộc Chân quát to một tiếng:
- Hãy lên ngựa! - Mọi người đua nhau nhảy lên chiến mã của mình. Mối mâu thuẫn giữa Thiết Mộc Chân và Tát Sát Biệt Khất rốt cục rồi phải giải quyết bằng chiến tranh. Sau một trận đánh Tát Sát Biệt Khất bị đánh bại. Người Chủ Nhi Khất như một bầy ruồi không còn đầu đàn, kêu réo hỗn loạn giữa một vùng thung lũng. Binh sĩ của bộ lạc Khất Nhan đứng trên đỉnh đồi chật nứt. Bỗng nhiên có một tiếng pháo hiệu làm cho mọi người đều hốt hoảng. Bác Nhi Truật la to:
- Khả Hãn có lệnh: Hiện nay Trát Sát Biệt Khất, Bất Lý Bột Khoát đứng lên làm phản đã bị bắt sống cả rồi. Tất cả những người Chủ Nhi Khất và người Bột Nhi Chỉ Cân đều là đồng tông đồng tộc, vậy nếu họ không chống trả nữa thì chúng ta vẫn xem họ là người một nhà! - đến chừng đó, người Chủ Nhi Khất mới thấy an tâm.
Tát Sát Biệt Khất, Bất Lý Bột Khoát, Mộc Hoa Lê, Hợp Đáp Cát Đãi đều bị trói giật cánh khuỷu ra sau lưng, giải đến trước mặt Thiết Mộc Chân. Tát Sát Biệt Khất, Bất Lý Bột Khoát và Mộc Hoa Lê đi tới mấy bước thì quì cả xuống đất, còn Hợp Đáp Cát Đãi vì quá sợ nên đã tiểu ra quần. Hai binh sĩ kè hai bên để anh ta quì xuống đất. Thiết Mộc Chân nhận ra Mộc Hoa Lê, nói:
- À, anh ta không phải Mộc Hoa Lê đấy sao? Này, Dã Lặc Miệt, tại sao lại phải xử tử một tên nô lệ?
Dã Lặc Miệt sờ lên vết thương đã rịt vải nhưng còn rướm máu trên đầu, đáp:
- Gã tiểu từ này đã bảo vệ chủ nhân của nó, liên tiếp giết chết hơn mười mấy binh sĩ của ta và làm bị thương sáu bảy binh sĩ khác.
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Vết thương trên đầu của nhà ngươi cũng bị nó chém phải không?
Dã Lặc Miệt chỉ biết nở một nụ cười chữa thẹn. Thiết Mộc Chân ra lệnh:
- Thả nó ra!
Dã Lặc Miệt chần chừ trong giây lát mới cắt bỏ sợi thừng trói Mộc Hoa Lê. Thiết Mộc Chân hỏi:
- Còn mã tấu của nó đâu?
Dã Lặc Miệt dùng hai tay đưa thanh mã tấu cho Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân trả lại cho Mộc Hoa Lê, nói:
- Từ nay trở đi, nhà ngươi làm Na Khả Nhi luôn theo sát bên ta. Ta cho phép nhà ngươi được mang mã tấu ra vào đại trướng của ta bất kể ngày đêm.
Đối với quyết định đó mọi người chung quanh đều giật mình. Mộc Hoa Lê dập đầu nói:
- Thưa Khả Hãn, Mộc Hoa Lê tôi từ nay về sau nếu có một tí hành động bất trung bất tín, bất nghĩa nào với ngài, thì xin ngài cứ cắt gân chân của tôi, cứ moi ruột gan của tôi! - Thiết Mộc Chân kéo Mộc Hoa Lê đứng dậy!
Giữa lúc đó Thiết Mộc Luân từ xa chạy bay tới. Cô ta nhảy xuống con ngựa đang chạy như bay và xông vào đám đông tóm lấy Tát Sát Biệt Khất, nói:
- Này Tát Sát Biệt Khất, chả lẽ nhà ngươi không phải cùng chung một ông cố với tôi sao? Chả lẽ tôi không phải là em gái họ của nhà ngươi sao? Thế tại sao ngươi quá tàn ác, đang tâm giết chết người chồng yếu đuối lương thiện của tôi? Nhà ngươi nói đi, hãy nói đi!
Thiết Mộc Chân giận dữ chỉ vào mặt Tát Sát Biệt Khất nói:
- Tát Sát Biệt Khất, lúc ban đầu nhà ngươi đề cử ta làm Khả Hãn đã hướng về trời xanh tuyên thệ: nếu Thiết Mộc Chân làm Khả Hãn, Tát Sát Biệt Khất tôi nếu có làm gì trái với lời thề, thì bằng lòng đầu rơi xuống đất. Bây giờ nhà ngươi còn gì để nói nữa không?
Tát Sát Biệt Khất cúi gầm mặt. Thiết Mộc Chân vừa định quay sang bộ hạ ra lệnh, thì từ trong đám đông Ngạch Lý Chân Phi chui ra la lớn:
- Khoan đã! Này Thiết Mộc Chân, ngươi... ngươi hãy giết chết ta trước đi! - Thiết Mộc Chân không khỏi giật mình.
Đôi mắt của Ngạch Lý Chân Phi trào lệ nhưng vẫn tỏ ra ngạo mạn, nói:
- Bớ Thiết Mộc Chân, ta không thể chứng kiến con trai ta bị ngươi giết! Nếu ngươi để ta trở thành một bà mẹ cô đơn không người nuôi dưỡng, thì chi bằng nhà ngươi hãy giết ta đi! - Vừa nói bà ta vừa ngồi bẹp xuống đất, ôm lấy đứa con trai.
Thiết Mộc Luân xông vào, nói:
- Bà... bà là một mụ già ác độc như ma quỉ! Bây giờ bà mới biết mất đi người thân là đau khổ ra sao ư? Còn tôi? Tại sao bà lại để cho con trai bà giết chết chồng tôi? Bây giờ thì đến lượt bà rồi. Bà hãy chứng kiến con trai bà bị giết! Rồi sau đó tới lượt bà! Tất cả đều chết như loài sâu bọ!
Tát Sát Biệt Khất vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng đau buồn nữa, mẹ hãy quay mặt đi chỗ khác đi. Món nợ của con gây ra thì con phải tự trả!
- Bớ Tát Sát Biệt Khất! - Ngạch Lý Chân Phi khóc rống lên hết sức thảm thiết.
Thiết Mộc Chân tức giận nói:
- Thôi, đủ rồi! Bây giờ các người có nước mắt rồi phải không? Còn trước đây thì sao? Lúc các ngươi gây ra tội ác thì sao?
Ngạch Lý Chân Phi bỗng từ dưới đất đứng phắt dậy, xông về phía Thiết Mộc Chân, gào lên:
- Thiết Mộc chân ngươi hãy giết ta đi. Món nợ của chúng tôi thiếu các người, hôm nay chúng tôi bằng lòng lấy máu của người Chủ Nhi Khất để trả!
Thiết Mộc Chân xô Ngạch Lý chân Phi ra nói:
- Hãy mang bà ta đi
- Bớ Tát Sát Biệt Khất, con trai của mẹ!... - Ngạch Lý Chân phi bị một số binh sĩ lôi đi ra xa.
Thiết Mộc Chân quay sang Tát Sát Biệt Khất, nói:
- Này Tát Sát Biệt Khất ta có thể để cho Bất Lý Bột Khoát sống để anh ta chăm sóc cho Ngạch Lý Chân Phi. Không phải ta thương hại bà mẹ của anh đâu. Mà ta kính trọng đại phi của tiên Khả Hãn. Nhưng riêng ngươi thì phải chịu chết! Vì ngươi đã từng hướng lên trời cao để thề: Bằng lòng tôn Thiết Mộc Chân lên làm Khả Hãn; ngoài chiến trường nếu cãi lệnh của Khả Hãn thì bằng lòng chịu đầu rơi xuống đất; trong những ngày thái bình không tôn trọng mạng lệnh của Khả Hãn, thì bằng lòng bị xóa bỏ vợ con, bằng lòng bị vứt bỏ ở một vùng đất vô chủ!
Tát Sát Biệt Khất ngửa mặt lên, nói:
- Ngươi đừng nói nữa, ta bằng lòng dùng máu của ta để thực hiện lời ta đã thề!
- Thế thì tốt, Này Tát Sát Biệt Khất. Nhà ngươi là người Mông Cổ, nên ta không muốn để cho ngươi bị đầu rơi khỏi cổ, mà chỉ gói ngươi vào một tấm da bò!
Có người mang đến một tấm da bò vừa mới lột trải xuống đất, binh sĩ khiêng Tát Sát Biệt Khất bỏ vào giữa tấm da bò rồi gói lại cột thật chặt. Tát Sát Biệt Khất giãy giụa một lúc thì chết vì ngạt thở.
Thiết Mộc Chân nhìn Hợp Đáp Cát Đãi đang nằm chết trên mặt đất quát ra lệnh:
- Trảm! - Một binh sĩ đưa cao mã tấu lên rồi chặt xuống tức thì chiếc đầu của Hợp Đáp Cát Đãi liền bị rơi xuống đất, Thiết Mộc Chân bỏ đi đến cạnh con chiến mã của mình.
Trong gian lều riêng của Kha Ngạch Luân, Thiết Mộc Luân đang chải đầu cho mẹ, cô ta nói qua giọng xót xa:
- Thưa mẹ, tóc mẹ càng ngày bạc càng nhiều.
Kha Ngạch Luân gượng cười đáp:
- Con chỉ biết nói dại. Mẹ của con đã hơn 60 tuổi rồi kia mà. Con ngựa Ô già lông nó cũng trở thành bạc nữa là.
Thiết Mộc Luân buồn bã nhớ lại thời gian đi qua thật nhanh. Ngày nào mẹ mình còn dẫn bọn mình đến bờ sông Onon để móc rau rừng, anh cả dẫn mình đi tát suối bắt cá. Những ngày đầy máu và nước mắt đó chỉ trong chốt lát đã trôi qua 30 năm. Như vậy, mẹ không già sao được? Trong vòng 30 năm đó, có ngày nào lại không gối đầu trên giáo trên đao, sẵn sàng chiến mã để đối phó với mọi bất trắc? Có năm nào mà không chém giết nhau, phải luôn sống trong sự hồi hộp kinh hoàng.
Thiết Mộc Luân chải xong tóc cho mẹ, lại thở dài, nói:
- Thưa mẹ, con đi về đây! - Nàng đứng dậy muốn bước đi.
Kha Ngạch Luân gọi nàng lại, nói:
- Này Thiết Mộc Luân, con lại đây.
Thiết Mộc Luân ngồi đối diện với mẹ. Kha Ngạch Luân kéo lấy tay con gái, nói:
- Này Thiết Mộc Luân, chồng con qua đời đã năm năm rồi, thế mà con vẫn lẻ loi như một con nhạn cô độc, bộ con tính sống một mình mãi hay sao?
- Thưa mẹ, mẹ lại nói tới chuyện đó rồi.
- Năm nay mẹ đã 61 tuổi, rồi đây có ngày mẹ sẽ già, sẽ mù, sẽ điếc, như Khoát A Hắc Thần. Tới chừng đó ai lo chuyện hôn nhân cho con?
- Năm cha con bị hại mẹ mới có 28 tuổi, không phải mẹ vẫn ở thế hay sao? Con năm nay đã ngoài 30 tuổi rồi.
- Nhưng mẹ có đến bốn đứa con trai và một đứa con gái đáng yêu là con. Hiện nay mẹ lại có thêm bốn đứa con nuôi nữa. Thế còn con? Ngay đến một đứa con cũng không có. Khi mẹ nhớ đến hoàn cảnh của con thì tim mẹ rướm máu!
Kha Ngạch Luân nói đến đây đã bật tiếng khóc. Thiết Mộc Luân cắn chặt môi dưới, cố dằn không cho hai dòng lệ chảy ra, một lúc lâu sau mới nói:
- Con là em gái của một Khả Hãn, chả lẽ lại đi làm vợ bé của một tướng lãnh đã kết hôn, hay là đi ưng một nô lệ chưa lập gia đình? Hạnh phúc và tình yêu của con đã chôn theo chồng con từ năm năm trước rồi. Nhưng đáng mừng là con có chiến mã, có cung tên, có mã tấu và còn có sự hận thù luôn ghi nhớ trong lòng. - Thiết Mộc Luân nói xong bèn rút bàn tay ra khỏi tay mẹ, nhảy lên lưng ngựa bỏ chạy như bay.
Kha Ngạch Luân bước ra cửa lều, nhìn theo con gái đã phi ngựa chạy xa, đôi mắt bắt đầu mờ đi vì ánh lệ.
Bên ngoài gian lều riêng của Kha Ngạch Luân, Truật Xích và bốn anh em đang học cách chém bằng mã tấu, cách đâm bằng giáo dài. Để chuẩn bị cho những ngày tháng chém giết dai dẳng sau này, con cháu của Kha Ngạch Luân đều lấy việc học tập chiến đấu làm bài học đầu tiên trong đời sống. Chúng đã căng một tấm da bò mới lột giữa hai thân cây để làm một tấm bia. Đà Lôi là con út của Thiết Mộc Chân phi nhanh ngựa tới, huơ dao chém mạnh vào tấm da bò, nhưng chỉ để lại một vệt trắng trên đó. Oa Khoát Đài là người thứ hai phi ngựa tới huơ đao chém mạnh lên tấm da bò và để lại trên mặt da một vết chém khá sâu. Người thứ ba phi ngựa tới là Sát Hợp Đài. Anh ta trước khi lao đến tấm bia tỏ ra hoàn toàn tự tin cho ngựa chạy một vòng tại chỗ rối mới cắn chặt hai hàm răng lao tới tấm da bò, vận dụng tất cả sức mạnh chém xuống một dao, làm cho tấm da bò bị chém đứt một đường khá lớn. Truật Xích cười nhạt và cũng không chuẩn bị lấy thế, phóng ngựa tới huơ đao chém mạnh, tức thì tấm da bò đã bị chém đứt làm hai.
Sát Hợp Đài bỗng xông về phía Truật Xích, huơ dao chém tới. Truật Xích dùng dao đỡ lưỡi dao của Sát Hợp Đài. Đà Lôi đứng ngoài thấy vậy không khỏi hốt hoảng, la to:
- Nhị ca, anh định làm gì vậy?
Sát Hợp Đài tỏ vẻ giận dữ, nói:
- Truật Xích là một kẻ tiểu nhân chỉ biết lợi dụng? Vừa rồi tôi đã chém tấm da bò đứt một đường lớn và anh ta đã lợi dụng vết chém trước của tôi để chém đứt tấm da bò ra làm đôi!
Truật Xích cãi lại:
- Không phải như vậy! Tôi không có làm như vậy!
- Chính anh đã làm như vậy!
- Tôi không có kia mà!
Oa Khoát Đài đứng bên cạnh nói:
- Chuyện đó mà có gì phải tranh cãi? Chúng ta cùng đến đó xem lại thì sẽ rõ ngay. Bốn anh em cùng nhảy xuống ngựa đi đến xem tấm da bò. Khi họ vạch ra thì ở một nửa của tấm da bò vết chém trước của Sát Hợp Đài vẫn còn y nguyên. Truật Xích được thế bèn nói:
- Thế nào? Tôi đâu có lợi dụng vết chém trước để chém đứt tấm da bò ra làm đôi?
Sát Hợp Đài vẫn còn tức giận, vứt bỏ nửa tấm da bò xuống rồi bỏ đi.
- Đứng lại! Truật Xích làm như vậy là không đúng! - Đó là tiếng nói của Kha Ngạch Luân. Những đứa trẻ đều giật mình. Kha Ngạch Luân nói tiếp - Này Truật Xích, vừa rồi chắc là con phải vận dụng với một sức mạnh to lớn lắm phải không?
- Đúng vậy, con đã vận dụng toàn lực của con!
- Trước đó Sát Hợp Đài đã chém rách một đường trên tấm da bò, nếu con biết lợi dụng đường rách có sẵn để chém thêm một nhát dao, thì chẳng phải con đỡ dùng sức hơn hay sao?
- Tất nhiên, nhưng con không muốn làm như vậy.
- Đó chính là chỗ sai của con, các con đều là anh em phải không? Chỉ dựa vào sức mạnh của một mình con cũng không thể nào đánh bại được nước Kim, cũng như bao nhiêu đối thủ mạnh mẽ khác. Nhưng, nếu tất cả anh em các con đồng tâm hiệp lực thì sức mạnh sẽ lớn hơn nhiều. Có hiểu rõ không?
Oa Khoát Đài lên tiếng đầu tiên:
- Con hiểu rồi. Điều đó cũng giống như tổ mẫu A Lan đã dùng cách bẻ tên để dạy con đó mà!
Thiết Mộc Chân đã xuất hiện trước mặt các con, nói:
- Lời nói của Oa Khoát Đài là đúng. Thôi, các con đừng ở đây chém da bò nữa. Ta sẽ dẫn các con đi tham gia luyện quân như một người chiến sĩ chân chính.
Kha Ngạch Luân nói:
- Này Thiết Mộc Chân, bọn trẻ còn quá bé.
- Đó là con muốn chúng trưởng thành trên lưng ngựa - Thiết Mộc Chân thúc ngựa bỏ đi. Tất cả những đứa trẻ đều hoan hô rồi thúc ngựa chạy theo.
Trong lòng Kha Ngạch Luân có một cảm giác khó tả.
Những cuộc chiến tranh liên tục không bao giờ dứt trên thảo nguyên lại cuốn hút con cháu của bà ta vào trong đó. Kha Ngạch Luân đi khấp khểnh trở về gian lều của mình và kề miệng gần lỗ tai của Khoát A Hắc Thần nói lớn:
- Này Khoát A Hắc Thần, chúng ta cùng đi ăn cơm tối. Khoát A Hắc Thần vẫn ngồi yên. Kha Ngạch Luân dùng tay xô nhẹ bà ta một lượt nói tiếp - Thoát A Hắc Thần! Khoát A Hắc Thần...
Chiếc đầu của Khoát A Hắc Thần nghiêng qua một bên. Kha Ngạch Luân cả kinh, dùng bàn tay kề sát mũi bà ta để thăm dò hơi thở rồi đau đớn buông thõng cánh tay xuống... Bột Thiếp Nhi ẵm một bé gái từ ngoài chạy vào lên tiếng hỏi:
- Bà ấy ở đâu?!
- Kha Ngạch Luân dùng ánh mắt để chỉ cho Bột Nhi Thiếp trông thấy Khoát A Hắc Thần đang nằm dài trên tấm thảm. Bột Nhi Thiếp trao đứa con cho mẹ, rồi chậm chạp tới bên cạnh và ngồi xuống sát bà ta. Kha Ngạch Luân thở dài, nói:
- Như vậy có lẽ tốt hơn đối với bà ta. Bột Nhi Thiếp nhìn người lão bộc sống với mình trong cảnh bị giam cầm tại khu vực của người Miệt Nhi Khất và đã chăm sóc cho mình suốt trong thời gian đó, nay đã rời nhân thế ra đi vĩnh viễn. Bột Nhi Thiếp nấc lên thành tiếng.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn