Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần II: Em Trở Mặt Còn Đáng Sợ Hơn Kẻ Thù - Chương 7: Trận Đánh Với 13 Bộ Lạc
ông Lực Khắc và Truật Xích Đài từ bấy lâu nay cùng nương nhờ vào Trát Mộc Hợp để lo việc chăn nuôi, hay tin Tháp Lý Hốt Đài đến bộ lạc Trát Đáp Lan hết sức giận dữ, đi thẳng vào chiếc lều lớn của Trát Mộc Hợp. Quả nhiên, họ trông thấy Trát Mộc Hợp và Tháp Lý Hốt Đài đang ngồi trong chiếc lều lớn uống rượu. Vừa nhìn thấy Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài bước vào, Tháp Lý Hốt Đài liền đứng lên tươi cười bước tới nghênh đón, nói:
- Đây không phải là Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài hay sao? Nhị vị huynh trưởng đều khỏe mạnh chứ?
Mông Lực Khắc không thèm nhìn anh ta, quay sang Trát Mộc Hợp nói:
- Thưa thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, anh chàng Khất Lân Thốc Hắc này có dịp đi ngang ghé lại uống một ngụm rượu sữa ngựa rồi lại đi, phải không?
Tháp Lý Hốt Đài vẫn tươi cười nói:
- Này lão huynh, đừng lập lại giọng nói của người đã chết Dã Tốc Cai! Tôi định tới đây để nghe theo mạng lệnh dưới lá cờ của Trát Mộc Hợp như các vị vậy. Từ nay về sau chúng ta sẽ có dịp cùng ngồi uống rượu sữa ngựa chung với nhau!
Trát Mộc Hợp cười nói:
- Cần gì phải chờ đến sau này! Bây đâu, hãy lấy thêm hai cái tô lớn ra đây để mừng sự trùng phùng của mọi người! - Người hầu lên tiếng tuân lệnh và tức khắc đưa ra dụng cụ uống rượu mới!
- Không cần! - Mông Lực Khắc từ chối hẳn, nói tiếp - Thưa lãnh tụ Trát Mộc Hợp, ngài và Thiết Mộc Chân là an đáp, trong khi đó Tháp Lý Hốt Đài là kẻ thù của Thiết Mộc Chân, vậy anh ta cũng phải là kẻ thù của ngài, thế tại sao ngài còn định giữ con chó chết chủ này ở lại?! Chả lẽ ngài đã quên mất ba lần thề nguyền trước trời cao để làm an đáp với Thiết Mộc Chân rồi hay sao?
Sắc mặt của Trát Mộc Hợp sa sầm, nói:
- Người quên lời thề không phải là tôi, mà chính là Thiết Mộc Chân! Trát Mộc Hợp tôi đã tổ chức một đạo liên quân đông 4 vạn người để đi báo thù, cướp lại người vợ cho Thiết Mộc Chân, thế mà tại sao Thiết Mộc Chân không từ giã tôi, lại âm thầm bỏ đi như vậy? Tại sao lại thu dụng A Lạc Đàn là người ở đây chạy sang bên đó. Ngoài ra, còn thu nạp người tộc đệ của tôi là Khoát Nhi Xích và mấy trăm bộ hạ của anh ta! Hả?
- Việc ông ấy ra đi mà không giã từ, chắc chắn có nguyên nhân không thể nói ra - Truật Xích Đài lên tiếng phản bác - Nhưng việc đó không phải là một hành động thể hiện sự phản bội minh ước. Riêng việc A Lạc Đàn và Khoát Nhi Xích chạy sang nương tựa vào Thiết Mộc Chân để cùng chăn nuôi, là hoàn toàn do sự tự nguyện của họ, nên cũng không thể nói là một sự phản bội đối với ngài!
- Thôi, đừng nói nữa! Thanh đao của Trát Mộc Hợp ta không phải dùng để chém những vị khách mộ danh ta tìm đến. Này, Tháp Lý Hốt Đài thúc thúc, xin mời! Ông ta nâng chén rượu lên. Tháp Lý Hốt Đài cũng nâng chén rượu lên và cắn trả ngay một miếng:
- Có phải Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài cũng muốn đi nương tựa vào Thiết Mộc Chân đó không?
Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài chỉ cười nhạt, rồi quay lưng bước ra khỏi chiếc lều lớn. Tháp Lý Hốt Đài quay sang nói với Trát Mộc Hợp:
- Thưa thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, tôi xem hai con chim này coi bộ không thuần dưỡng được, sớm muộn gì chúng cũng bay sang bên phía Thiết Mộc Chân mà thôi! - Trát Mộc Hợp bưng chén rượu lên uống ực một cái đến cạn chén.
Thế là Tháp Lý Hốt Đài đã ở lại khu vực dựng lều trại của Trát Mộc Hợp. Anh ta suốt ngày tìm cách nói xấu Thiết Mộc Chân. Giữa Trát Mộc Hợp và Thiết Mộc Chân do vậy càng ngày càng có sự hiểu lầm giữa nhau, nhất là khi Thiết Mộc Chân phái một đoàn sứ giả đến bộ lạc Trát Đáp Lan để báo tin lên ngôi kế vị. Theo tập quán của các bộ lạc ở vùng đồng cỏ, khi một Khả Hãn mới được đề cử lên kế vị thì phải phái sứ giả đi đến các bộ lạc có sự qua lại giữa nhau thường ngày để thông báo tin tức đó. Việc làm này được gọi là "báo tin nối ngôi". Giữa Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp là an đáp, đôi bên lại cùng sống chung lo việc chăn nuôi gia súc suốt hai năm qua, tất nhiên khi Thiết Mộc Chân lên làm Khả Hãn thì phải báo tin này đến cho Trát Mộc Hợp. Trát Mộc Hợp đối với việc Thiết Mộc Chân xưng Hãn là việc mà ông ta đã có sự chuẩn bị tư tưởng từ lâu, thế nhưng khi chuyện đó trở thành hiện thực, thì trong lòng ông ta lại tỏ ra hết sức bất mãn. Từ khi Thiết Mộc Chân và một số bộ hạ của anh ta bị bỏ rơi, chỉ còn lại trong tay có mấy con ngựa ngân hợp, thì bộ lạc Khất Nhan của Mông Cổ rõ ràng bị suy yếu một cách nghiêm trọng trong khi đó thì bộ lạc Trát Đáp Lan cứ ngày một giàu mạnh lên. "Chính do Trát Mộc Hợp ta chỉ huy bốn vạn liên quân đánh bại người Miệt Nhi Khất, cướp cô vợ của Thiết Mộc Chân là Bột Nhi Thiếp trở về; chính ta đã giúp đỡ cho Thiết Mộc Chân triệu tập bá tánh đang lưu lạc phân tán khắp mọi nơi, giúp Thiết Mộc Chân ngày càng đủ lông đủ cánh, vậy mà gần đây anh ta lại không từ giã mà tự bỏ đi. Còn bây giờ ngay đến việc thông báo trước anh ta cũng không thông báo, mà tự đứng lên xưng Khả Hãn, vậy dưới mắt Thiết Mộc Chân còn có Trát Mộc Hợp ta nữa không?! Nghe đâu Thoát Oát Lân Hãn đã thừa nhận việc xưng Hãn của Thiết Mộc Chân rồi. Lão già đó không phải là người Mông Cổ, cho nên ông ta không để ý đến việc ai là Khả Hãn của người Mông Cổ! Phương chi, ông ta lại là an đáp của Dã Tốc Cai, vậy việc ông ta ủng hộ Thiết Mộc Chân là lẻ tất nhiên rồi. Nhưng riêng Trát Mộc Hợp ta thì không bao giờ bằng lòng cúi đầu xưng thần trước Thiết Mộc Chân. Trong khi Trát Mộc Hợp đang có một tâm trạng như vậy, thì ông ta tiếp kiến đoàn sứ giả do Thiết Mộc Chân phái đến: Cáp Tát Nhi, Bác Nhi Truật và Dã Lặc Miệt.
Trát Mộc Hợp ngồi trên ghế cao tại chính giữa, hai bên là Đãi Sát Nhi, Mông Lực Khắc v.v... Sau khi Cáp Tát Nhi thi lễ xong, bèn nói:
- Quí tộc của bộ lạc Khất Nhan và thủ trưởng của các bộ lạc khác đã cùng chung đề cử Thiết Mộc Chân lên làm Khả Hãn của bộ lạc Khất Nhan, cho nên hôm nay chúng tôi được cử tới đây để thông báo với bộ lạc Trát Đáp Lan, mong Trát Mộc Hợp an đáp thừa nhận và có sự ủng hộ như một người bạn đồng minh.
Trát Mộc Hợp đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Cáp Tát Nhi, trong lòng hết sức bực bội. Một lát lâu sau, Trát Mộc Hợp mới nói:
- Đối với người an đáp của tôi ư? Thật ra tôi không có lời lẽ gì để nói. Nhưng tôi có mấy lời muốn nói với ba vị là khi trở về hãy nói riêng với Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn và Đáp Lý Đài, họ đều là huynh trưởng và cũng là chú của Thiết Mộc Chân, tại sao họ lại có thái độ như một con dê đực, luôn tìm cách khiêu khích, ly gián giữa tôi và Thiết Mộc Chân an đáp vậy!
- Hả? Tại sao tôi không được biết chuyện như thế? - Cáp Tát Nhi lấy làm ngạc nhiên hỏi.
- Có! - Trát Mộc Hợp vỗ bàn nói tiếp - Trong khi ca ca của anh đang cùng sống chung với tôi và chưa tách rời, tại sao họ không đề cử Thiết Mộc Chân làm Hãn? Giờ đây họ đề cử Thiết Mộc Chân làm Hãn là có dụng tâm gì? - ông ta hạ thấp giọng rồi nói tiếp - Anh hãy nói với họ là họ nên thực hiện lời hứa của mình, cho an đáp Thiết Mộc Chân của tôi an tâm và có ngôi vị vững vàng, đừng có thái độ lật lọng nữa. Bộ tộc có Khả Hãn cũng như áo có cổ có tay, tôi mong họ không nên xé rách cổ áo và tay áo của các anh!
- Điều đó ư? Xin an đáp của ca ca tôi hãy an lòng - Cáp Tát Nhi nói tiếp với giọng nói không tự ty mà cũng không tự cao - Khi có sự ủng hộ của anh em chúng tôi, cũng như có sự ủng hộ của một vị an đáp tốt như ngài, chúng tôi không bao giờ để cho bất cứ ai xé rách cổ áo và tay áo của chúng tôi đâu! - Trát Mộc Hợp to tiếng cười ha hả, nói:
- Thôi được, bây giờ tôi xin mời các sứ giả của người an đáp tốt của tôi hãy thường thức rượu sữa ngựa ngon tuyệt của bộ lạc Trát Đáp Lan!
Trát Mộc Hợp vỗ tay một tiếng, bọn tôi tớ liền bưng rượu sữa ngựa và thịt sườn nướng ra. Một tốp vũ nữ cũng xuất hiện, Hợp Đáp An và mấy cô gái nô lệ bưng mâm ra hầu rượu cho mọi người. Trát Mộc Hợp bưng tô rượu lớn lên, nói:
- Xin mời! Chúng ta cùng chúc mừng người an đáp tốt của tôi lên nối ngôi Khả Hãn của bộ lạc Khất Nhan. Mọi người hãy uống cạn tô này!
Mọi người đều đưa cao tô rượu lên. Đáp Lý Hốt Đài tươi cười nói với thái độ không có ý tốt:
- Phải đấy, chúng ta đã có một Khả hãn duy nhất của người Mông Cổ rồi! Từ nay trở về sau phàm là người Mông Cổ, đều phải tuân theo mệnh lệnh của Khả Hãn!
Khóe miệng của Trát Mộc Hợp co giật mấy lượt. Đãi Sát Nhi nhướng cao chân mày, nói:
- Có phải kể cả bộ lạc Trát Đáp Lan không?
Tháp Lý Hốt Đài vẫn có thái độ không tốt, cười nói:
- Điều đó phải hỏi ba vị sứ giả của Thiết Mộc Chân!
Lúc Tháp Lý Hốt Đài dẫn người trong bộ lạc rời đi, bỏ rơi gia đình của Thiết Mộc Chân ở lại thì Cáp Tát Nhi còn nhỏ. Đến nay anh ta không còn nhớ được Tháp Lý Hốt Đài là người ra sao. Anh ta chỉ cảm thấy lời nói của gã béo phì kia không có ý tốt, rõ ràng là luôn khiêu khích, nhưng không biết gã ta là ai. Vừa lúc đó Hợp Đáp An bước tới, quì xuống rót rượu cho Cáp Táp Nhi, cô ta bèn hạ thấp giọng nói:
- Gả béo ngồi đối diện với ngài đó là Tháp Lý Hốt Đài!
Trong khi đó, Dã lặc Miệt giả vờ ngạc nhiên nói:
- Thưa thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, trong một buổi tiệc rượu vui vẻ như vầy, tại sao ngài lại thả một con chó vào đây?
Đãi Sát Nhi nhìn khắp chung quanh, hỏi:
- Ở đâu?
Cáp Tát Nhi hiểu được Dã Lặc Miệt muốn nói gì, bèn phụ họa theo:
- Con chó đó vừa rồi còn sủa lung tung kia mà!
Tháp Lý Hốt Đài đứng phắt dậy, nói:
- Ngươi thật to gan! Nếu xét về vai vế thì ta đây là chú của ngươi!
Dã Lặc Miệt vẫn giữ thái độ châm biếm, quay sang hỏi Trát Mộc Hợp:
- Thưa thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, người đang nói chuyện thiếu lễ độ với đoàn sứ giả của chúng tôi là ai vậy?
- Tôi là Tháp Lý Hốt Đài đây! - Tháp Lý Hốt Đài không chờ Trát Mộc Hợp giới thiệu, mà tự mình nói rõ lai lịch của mình.
Dã Lặc Miệt làm ra vẻ như chợt hiểu, nói:
- Ồ! ông là người khi thủ lĩnh Dã Tốc Cai còn sinh tiền thường gọi là "Khất Lân Thốc Hắc", một tiểu nhân vừa ích kỷ vừa bủn xỉn đó phải không? Ôi chao chao! Té ra ông lại có một dáng vóc như thế này! Béo như một con lạc đà cái sắp sửa đẻ! - Có tiếng cười khúc khích trong số người dự tiệc.
Tháp Lý Hốt Đài vỗ bàn, nói:
- Các người không xem ai là tôn trưởng cả!
Cáp Tát Nhi cũng vỗ bàn nói:
- Ông suýt nữa đã hại chết cả nhà chúng tôi, vậy còn bảo là tôn trưởng cái gì?
Trát Mộc Hợp tuốt thanh đao ra khỏi vỏ, để đánh bốp xuống mặt bàn. Mọi người đều giật mình. Tốp ca múa cũng ngưng ngay. Trát Mộc Hợp lạnh nhạt nói:
- Người tới đây hát ca là người khách, còn người tới đây nói những lời lẽ thiếu tôn trọng thì bất luận là ai, tôi cũng không xem là bạn bè!
Cáp Tát Nhi muốn làm dữ, nhưng Mông Lực Khắc đã kịp thời nâng chén rượu lên, nói:
- Nếu vậy thì chúng mình cứ uống rượu thôi.
Truật Xích Đài cũng dịu giọng nói:
- Phải! Phải! Phải! Chỉ uống rượu thôi!
Bác Nhi Truật tươi cười đứng lên nói:
- Hai vị trưởng thượng nói rất đúng. Chúng tôi đến đây là để bái kiến thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, người an đáp tốt của vị Khả Hãn mới của chúng tôi. Thủ lĩnh Trát Mộc Hợp lại nhiệt tình đưa loại rượu sữa ngựa ngon tuyệt ra chiêu đãi, vậy chúng ta không thể phụ lòng tốt của chủ nhân. Xin tất cả uống rượu!
Dã Lặc Miệt cũng tươi cười rất ngọt ngào:
- Rượu sữa ngựa này rất thơm, các vị xem kìa, thủ lĩnh Trát Mộc Hợp chưa uống mà đã say rồi đấy!
Trát Mộc Hợp cười to. Mọi người cũng cười theo. Nhưng trong tiếng cười của mọi người đều chứa một tâm sự riêng.
Ba vị sứ giả trở về đến khu vực chăn nuôi của bộ lạc Khất Nhan, báo cáo lại cho Thiết Mộc Chân biết tình hình tại bộ lạc Trát Đáp Lan như họ đã chứng kiến. Thiết Mộc Chân và Kha Ngạch Luân, Bột Nhi Thiếp, Biệt Lặc Cổ Đài đều cảm thấy tâm trạng rất nặng nề.
Một lúc lâu sau, Biệt Lặc Cổ Đài không còn kềm chế được nữa, đứng phắt dậy nói:
- Ông ta mà an đáp cái gì. Ông ta thu dụng Tháp Lý Hốt Đài, kẻ từng muốn giết chết cả nhà chúng ta, như vậy là có ý nghĩa gì?!
Người em thứ tư Hợp Thích Ôn cũng tức giận nói:
- Theo tôi, sớm muộn gì rồi cũng có một trận thư hùng với Trát Mộc Hợp!
Người em thứ năm Thiết Mộc Cách nói:
- Đánh thì đánh, bây giờ chúng ta không còn sợ hắn nữa!
- Câm miệng lại! - Thiết Mộc Chân tức giận quát lớn, ngăn không cho các em nói thêm nữa. Mấy người em đều im lặng.
Kha Ngạch Luân ôn tồn nói:
- Chúng bây là huynh đệ của Khả Hãn, vậy ăn nói phải cẩn thận, gặp chuyện gì phải suy nghĩ kỷ rồi mới làm. Hiện nay chúng ta mặc dù đã có một hai vạn hộ dân, nhưng người Miệt Nhi Khất vẫn còn chưa bị tiêu diệt, cha con Thoát Hắc Thoát A đang thu gom bá tánh thất lạc của họ lại, chấn chỉnh binh mã để chờ cơ hội để trả thù. Riêng người Tháp Tháp Nhi được nước Kim ủng hộ, vậy họ cũng là một kình địch. Trong khi đó, kẻ thù không đội trời chung của chúng ta là người Thái Xích Ô cũng đang xúi bẩy chúng ta và Trát Mộc Hợp cùng đánh nhau một trận. Cho nên theo ta, dù Trát Mộc Hợp không phải là một an đáp tốt của Thiết Mộc Chân đi nữa, chúng ta cũng không nên xem hắn là thù địch. Này Thiết Mộc Chân, con suy nghĩ sao?
Thiết Mộc Chân suy nghĩ một chốc mới nói:
- Theo con nghĩ, bất luận thế nào trước đây Trát Mộc Hợp cũng đã từng giúp đỡ cho chúng ta vượt qua cơn hoạn nạn. Ân đức đó con không thể nào quên được. Tất nhiên con mong muốn anh ấy vẫn tiếp tục là người bạn đồng minh của chúng ta trong việc khôi phục lại sự nghiệp của tổ tông. Nếu anh ấy có trở thành kẻ thù của chúng ta ngoài ý muốn, thì nói cho cùng, nếu tôi và Trát Mộc Hợp phải gặp nhau ngoài chiến trường, tôi cũng bằng lòng để cho anh ấy chém tôi một dao trước!
Cáp Tát Nhi nói:
- Chính tôi cũng có sự suy nghĩ giống như ca ca, cho nên mới không gây sự với Trát Mộc Hợp tại chiếc lều riêng của ông ta khi đi sứ sang đó.
Kha Ngạch Luân nói qua giọng hài lòng:
- Này Thiết Mộc Chân, năm nay con đã 23 tuổi rồi và đứa em trai nhỏ nhất của con là Thiết Mộc Cách cũng đã trở thành một dũng sĩ 17 tuổi. Các con đều khôn lớn cả, cho nên dù mẹ tóc có bạc sớm đi nữa cũng vẫn vui! - Bà đưa tay lên chùi nước mắt.
Ngày hôm sau, Thiết Mộc Chân ban bố một chỉ thị cho tất cả các tướng lãnh thuộc bộ lạc Khất Nhan: Bộ lạc Trát Đáp Lan và bộ lạc Khắc Liệt đều là bạn đồng minh của bộ lạc Khất Nhan. Vậy đối với họ, chúng ta luôn phải nhẫn nhịn, phải tránh né, đừng để xảy ra chuyện hiểu lầm giữa nhau.
Nhưng, sự nhân nhượng của Thiết Mộc Chân vẫn không thể xóa bỏ được mối mâu thuẫn cơ bản với bộ lạc Trát Đáp Lan. Hai bộ lạc này lại ở kế cận nhau, nên việc đụng chạm lớn hoặc nhỏ tất nhiên vẫn luôn xảy ra. Cuộc chiến tranh giữa hai an đáp đã từ một chuyện rắc rối mà bùng nổ.
Ngày hôm ấy, những người chăn ngựa thuộc bộ lạc Khất Nhan đang thả bầy ngựa ăn cỏ tại bãi chăn nuôi. Họ nhìn thấy trên một ngọn đồi xa xuất hiện một đội kỵ mã xem ra rất giống người của bộ lạc Trát Đáp Lan. Vì Thiết Mộc Chân đã dặn dò trước, nên số người này sợ xảy ra việc hiểu lầm nhau, bèn huýt sáo cho bầy ngựa tập hợp rồi đuổi chúng đi về phía sau.
Những tay kỵ mã người Trát Đáp Lan do em trai của Trát Mộc Hợp là Đãi Sát Nhi và tên Thoát Đóa của người Thái Xích Ô cầm đầu trông thấy bầy ngựa của bộ lạc Khất Nhan thì nghề trộm ngựa của Thoát Đóa lại thôi thúc anh ta, cho nên anh ta cố ý nói lên những lời khiêu khích đối với Đãi Sát Nhi:
- Thưa thủ lĩnh Đãi Sát Nhi, đó là bầy ngựa của Thiết Mộc Chân vậy chúng ta không thể đụng chạm tới chúng, mà hãy tránh nó đi. Người ta là đại Khả Hãn của bộ lạc Khất Nhan kia mà!
Đãi Sát Nhi bừng bừng nổi giận, nói:
- Cái gì! Một con cừu mang một sợi dây nịt da vào eo lưng thì cũng có thể cai quản mọi người hay sao?
Thoát Đóa tiếp tục sách động:
- Chưa hẳn vậy đâu. Thủ lĩnh hãy xem bầy ngựa đó thật béo tốt, khỏe mạnh. Trước đây ông ta đâu có những bầy ngựa tốt như thế, nhưng kể từ ngày ông ta thu dụng gia tộc Chủ Nhi Khất gồm toàn những tên ăn trộm ngựa, nên bầy ngựa của ông ta mới ngày một đông lên. Không biết chừng trong bầy ngựa này có cả ngựa của bộ lạc Trát Đáp Lan đó!
- Hãy đến đấy xem sao. Ta nhất định phải xem chúng nó lợi hại đến mức nào? - Đãi Sát Nhi tuốt dao ra khỏi vỏ, rồi thúc ngựa xông lên trước. Toán kỵ binh của hắn cũng thúc ngựa chạy theo.
Khi Đãi Sát Nhi đuổi kịp bầy ngựa của bộ lạc Khất Nhan, hắn chẳng cần hỏi gì cả cứ huơ dao chém tới, làm cho những người chăn nuôi ngựa bị té xuống đất. Chỉ còn lại một người duy nhất chạy thoát. Người này đã gặp Dã Lặc Miệt đang đi canh tuần. Sau khi Thiết Mộc Chân xưng Khả Hãn, Dã Lặc Miệt và Bác Nhi Truật đều được phong làm người chỉ huy. Khi họ nghe tin người Trát Đáp Lan giết người cướp ngựa, thì Dã Lặc Miệt tất nhiên phải có trách nhiệm giải quyết. Anh ta dẫn người chăn ngựa đến báo cáo trở lại địa điểm xảy ra chuyện rắc rối.
Đãi Sát Nhi đang đuổi bầy ngựa trở về vùng chăn nuôi của mình, thấy có hai kỵ mã đuổi theo, bèn gò cương cho ngựa đứng lại, nói:
- Lại có thêm hai tên nữa tới nạp mạng. Tất cả đứng lại, chém nó cho ta!
Dã Lặc Miệt và người chăn ngựa cho ngựa chạy chậm lại và khi đến gần đối phương chừng mấy chục bước thì đứng yên tại chỗ. Dã Lặc Miệt khẽ cúi mình, hỏi:
- Có phải thủ lĩnh Đãi Sát Nhi đó không?
- Nhà ngươi là ai?
- Tôi là người chỉ huy được Khả Hãn Thiết Mộc Chân đề cử. Tôi từng gặp ông tại chiếc trướng lớn nóc vàng của anh ông. Thủ lĩnh Đãi Sát Nhi chắc là có sự hiểu lầm rồi, nên không nhận ra bầy ngựa mà các ông cướp đi khi nãy, chính là bầy ngựa của bộ lạc Khất Nhan chúng tôi.
Đãi Sát Nhi phá lên cười to, nói:
-Tôi xin lỗi! Vừa rồi tôi nhận ra chúng là bầy ngựa của bộ lạc Khất Nhan đấy chứ!
- Thế hả? Vậy trò đùa của ông có phải là quá đáng phải không?
- Tôi còn muốn tiếp tục đùa dai nữa. Bây đâu, hãy chém bay đầu tên chỉ huy của Thiết Mộc Chân cho ta, xem có vui không!
Bọn binh sĩ Trát Đáp Lan nhảy lên lưng ngựa múa đao xông tới trước. Dã Lặc Miệt nhanh nhẹn dùng sóng đao chém bốn tên ngã xuống ngựa, khiến chúng hoảng sợ, không dám xông tới nữa.
Dã Lặc Miệt nói với Đãi Sát Nhi:
- Này Đãi Sát Nhi, anh của ông đã cùng Thiết Mộc Chân kết giao an đáp ba lần, nên tôi không muốn vì mấy con ngựa mà làm tổn thương tới hòa khí giữa hai bên. Vậy xin ông hãy trả ngựa lại cho chúng tôi và để nguyên chiếc đầu trở về ăn thịt uống rượu, vui hơn là để nó rơi vào đất bùn, cỏ dại.
Đãi Sát Nhi tức giận thúc ngựa xông lên, múa dao chém tới. Dã Lặc Miệt tránh được đường dao, tươi cười nói:
- Này Đãi Sát Nhi, sao ông lại hung hăng như con ngựa rừng vậy?
Đãi Sát Nhi thúc ngựa xông lên chém ra một đao nữa. Dã Lặc Miệt lại tránh được, nói:
- Này, Thiết Một Chân Hãn có dặn, khi chạm trán với người Trát Đáp Lan thì phải nhường ba đường dao. Bây giờ thì ông đã chém hai đường dao rồi?
Đãi sát Nhi lại thúc ngựa xông lên, nói:
- Còn đường dao này sẽ cho đầu ngươi rời khỏi thân ngươi! - Câu nói vừa dứt thì đường dao đã chém tới. Dã Lặc Miệt xoay mình xuống bụng ngựa để tránh đường dao và thuận tay chém đứt đùi ngựa của Đãi Sát Nhi, khiến con ngựa té quỵ và hất tung Đãi Sát Nhi thật xa. Dã Lặc Miệt nói:
- Thôi đủ rồi! Này Đãi Sát Nhi, hãy trả ngựa lại cho chúng tôi rồi trở về luyện thêm đao pháp nhé!
Đãi Sát Nhi từ dưới đất bò lên, xô tên tùy tùng rời khỏi lưng ngựa, đoạt lấy con ngựa đó để xông về phía Dã Lặc Miệt một lần nữa. Đôi bên bắt đầu giao tranh thực sự. Hai lưỡi dao va chạm vào nhau tóe lửa. Đãi Sát Nhi lảo đảo mấy lượt, rồi té nhào xuống đất. Bọn Thoát Đóa sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
Trong khi sự kiện trên xảy ra thì Trát Mộc Hợp đang cùng Tháp Lý Hốt Đài ngồi ngoài trời uống rượu. Thủ lĩnh của các bộ lạc cũng có mặt tại đó. Mấy cô gái đang múa hát để giúp vui. Tháp Lý Hốt Đài nói:
- Này Trát Mộc Hợp, ngày nào cũng xem các cô gái này ỏng ẹo thật không có ý nghĩa gì. Trong bộ lạc Thái Xích Ô chúng tôi có một dũng sĩ tên gọi Nạp Nha A rất khỏe. ông ta có thể kéo thụt lùi một cỗ xe bò đang đi tới.
Trát Mộc Hợp nghe thế muốn được xem tận mắt. Tháp Lý Hốt Đài bèn sai người gọi Nạp Nha A đánh một cỗ xe có hai con bò kéo đến trước mặt. Sau đó anh ta đi ra phía sau cỗ xe, một tay nắm chiếc xe, còn tay kia tung roi đánh cho hai con bò đi tới. Lúc ban đầu, Nạp Nha A bị cỗ xe kéo đi về phía trước mấy bước, nhưng sau đó anh ta ném ngọn roi xuống rồi dùng hai tay chụp lấy phía sau cỗ xe ghì đứng lại. Trong khi mọi người đều trố mắt ngạc nhiên thì anh ta lại thét lên một tiếng lớn, rồi kéo cả cỗ xe lẫn hai con bò đi thụt lùi mấy bước. Mọi người có mặt đều vỗ tay hoan hô. Trát Mộc Hợp đứng lên cầm một tô rượu đi tới ban thưởng cho Nạp Nha A, nói:
- Quả dũng sĩ có một sức mạnh phi thường, vậy xin mời uống cạn chén rượu này!
Nạp Nha A đón nhận chén rượu, cúi đầu cảm tạ, rồi uống một hơi đến cạn. Tháp Lý Hốt Đài tươi cười nói:
- Bộ lạc Thái Xích Ô còn một nhân vật có kỳ tài nữa, tên gọi Chỉ Nhi Khoát A Đãi. Anh ta có tài bắn tên rất tuyệt.
Trát Mộc Hợp cười, nói:
- Bắn tên ư? Việc bắn tên là chuyện bình thường của người ở vùng thảo nguyên, vậy người này có tài đặc biệt gì?
Tháp Lý Hốt Đài vẫy tay gọi người hầu đến, nói:
- Ngươi bảo Chỉ Nhi Khoát A Đãi đến đây. Người hầu tuân lịnh bỏ đi. Tháp Lý Hốt Đài nói tiếp - Xin thủ lĩnh chọn giúp bốn người can đảm không sợ chết.
Trát Mộc Hợp chỉ bốn người đang đứng ở sau lưng mình hỏi:
- Số người này có được không?
- Thưa được! Xin các vị hãy bước qua đây - Tháp Lý Hốt Đài cầm lấy bốn cái tô uống rượu đang để trên mặt bàn, rồi bảo số người đứng đó xếp thành hàng ngang và lấy từng chiếc tô một đặt lên đầu và lên bàn tay mỗi người. Những chiếc tô còn lại ông ta giao hết cho gã người Na Khả Nhi, cuối cùng nói - Khi anh thấy người thiện xạ kia bắn vỡ hết những chiếc tô trên đầu và trên tay của những anh bạn đây, thì anh lập tức ném từng chiếc tô một lên giữa không trung, rõ chưa?
Người Na Khả Nhi đáp:
- Thưa rõ!
Chỉ Nhi Khoát A Đãi vừa bước ra, Tháp Lý Hốt Đài bèn gọi anh ta lại, nói:
- Này, Chỉ Nhi Khoát A Đãi, nhà ngươi hãy đứng cách xa 100 bước và thi thố tài bắn tên của nhà ngươi cho thủ lĩnh Trát Mộc Hợp xem!
Chỉ Nhi Khoát A Đãi lùi ra xa 100 bước rồi đứng yên tại chỗ giương cung bắn ra. Tức thì những chiếc tô đặt trên đầu và trên bàn tay của ba Na Khả Nhi kia đều bị bắn vỡ. Người thứ tư thấy vậy hết sức hoảng sợ. Mãi đến khi Tháp Lý Hốt Đài nhắc anh ta:
- Mau lên! Mau lên. Tới phiên anh rồi đó!
Người Na Khả Nhi giật mình, vội vàng ném từng chiếc tô một lên trời và hai chiếc tô cuối cùng anh ta ném chung cùng một lúc. Tất cả những chiếc tô đó đều bị bắn trúng, miếng vụn từ trên cao rơi lả tả xuống đất như hoa rụng. Đám đông đứng chung quanh đều la to hoan nghênh.
Trát Mộc Hợp cười nói:
- Thúc phụ Đáp Lý Hốt Đài có những người tài giỏi như thế, vậy còn lo gì không thể xưng bá tại vùng đồng cỏ này, để ra tay chấn hưng Mông Cổ?
Tháp Lý Hốt Đài cười to, nói:
- Tuổi tôi đã gần nửa trăm rồi, còn hiền điệt tuổi còn trẻ lại anh hùng, vậy tôi bằng lòng trợ giúp cho hiền điệt thống nhất Mông Cổ!
Hai người cùng nhìn nhau tươi cười.
Bỗng nhiên, đám đông xem ra có điều gì không bình thường, liền nhìn về phía đối diện, thấy có một toán người đang hốt hoảng chạy tới. Thoát Đóa đang dẫn một con ngựa, trên lưng để nằm ngang một xác chết. Tháp Lý Hốt Đài kinh ngạc, lên tiếng hỏi:
- Này Thoát Đóa, xảy ra chuyện gì vậy?
Thoát Đóa vừa nói vừa khóc.
- Nguy rồi! Chúng tôi đang chăn ngựa trong phạm vi vùng đất của mình, thì không ngờ Thiết Mộc Chân phái một viên chỉ huy của hắn đến định cướp ngựa của chúng tôi. Chúng tôi nói phải quấy nhưng hắn không nghe, còn giết chết bốn người chăn ngựa của chúng ta và người em trai của thủ lĩnh Trát Mộc Hợp là Đãi Sát Nhi nữa!
Trát Mộc Hợp chạy tới cạnh con ngựa để nhìn qua xác chết. Thoát Đóa nói:
- Ông ấy bị Dã Lặc Miệt chém đứt xương sống chết rồi!
Trát Mộc Hợp khóc thất thanh. Tháp Lý Hốt Đài đứng bên cạnh lên tiếng sách động:
- Mối thù này không trả thì thật không đáng làm con người! Ngay như tôi cũng không thể chịu đựng nổi!
Trát Mộc Hợp ngước đôi mắt đầm đìa ánh lệ lên, nói:
- Tôi phải tập hợp tất cả những người chống Thiết Mộc Chân lại, để tàn sát cho hắn không còn một manh giáp, trả thù cho em trai tôi!
Lúc bấy giờ, Thiết Mộc Chân hoàn toàn không hay biết gì và đang ngồi nhìn hai đứa con trai của mình vật lộn. Đứa con thứ hai là Sát Hợp Đài mặc dù nhỏ hơn, nhưng rất hung tợn, nó đã vật ngã người anh của nó là Truật Xích mấy lần, vậy mà nó còn tiếp tục nhảy bổ vào anh nó.
Bột Nhi Thiếp bước tới nhìn hai đứa con trai đang ôm nhau, liền nói:
- Thiết Mộc Chân, sao anh còn ngồi đó cười! Hãy mau kéo Sát Hợp Đài ra, anh không trông thấy nó quá hung dữ đó sao!
Thiết Mộc Chân cười thật to, nói:
- Giỏi! Giỏi!
Khoát A Hắc Thần ngồi bên cạnh, nói:
- Có phải Thiết Mộc Chân cười đấy không? Rõ ràng là ông ấy có tiếng cười vui vẻ hiếm thấy!
Thiết Mộc Chân nói:
- Khi vui chơi lúc rảnh rỗi thì phải vui vẻ như trẻ con, như những con ngựa, như những con chó, như những con nghé lên ba tuổi; còn khi đánh nhau với kẻ thù ngoài mặt trận, thì phải hung dữ như một con hổ như một con chim ưng đang đói!
Lần này thì Sát Hợp Đài bị quật ngã. Nó lồm cồm bò dậy và cắn vào chân của Truật Xích. Truật Xích la to rồi òa lên khóc, nói:
- Mầy đừng có chối, mầy cắn người ta! Bộ mầy là sói hả?
Thiết Mộc Chân cười càng to hơn.
Bột Nhi Thiếp kéo Truật Xích vào lòng, lên tiếng trách Thiết Mộc Chân:
- Đi đi! Đi đi! Anh làm cha như vậy đó hả?
Truật Xích vừa khóc vừa nói:
- Phụ Hãn! Tại sao không rầy đứa em trai? Phụ Hãn bênh vực nó!
Nụ cười trên khóe miệng của Thiết Mộc Chân biến mất. Ông ta kéo Truật Xích đến gần, nói:
- Này Truật Xích! Con phải nhớ đừng bao giờ muốn người khác che chở cho mình, đừng bao giờ xin xỏ người khác giúp mình chủ trì lẻ phải. Cả đời cha lúc nào cũng chỉ biết dựa vào bản thân mình. Con cũng phải như vậy. Dưới ánh sáng ban ngày, con phải thâm trầm và tế nhị như một con sói đực và trong bóng tối của ban đêm, con phải kiên cường và nhẫn nại như một con quạ. Chỉ khi nào biết sống bằng chính sức mạnh của mình, thì con mới được xem là một người Mông Cổ chân chính, mới là một người Mông Cổ không bao giờ bị kẻ khác đánh té xuống ngựa!
Bác Nhi Truật dẫn một người chăn ngựa bước vào, nói:
- Thưa Thiết Mộc Chân Khả Hãn! Xảy ra chuyện rồi! Dã Lặc Miệt đã bị gia tộc Chủ Nhi Khất bắt đi rồi!
Dã Lặc Miệt bị áp giải đến trước mặt Tát Sát Biệt Khất. Tát Sát Biệt Khất hỏi:
- Có phải anh đã giết người em trai của Trát Mộc Hợp là Đãi Sát Nhi không?
Dã Lặc Miệt làm ra vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Thế hả? người mà tôi giết vừa rồi là em trai của Trát Mộc Hợp sao? Ôi chao! Tôi chỉ biết là tôi đã giết chết một tên trộm ngựa không biết phải quấy!
Tát Sát Biệt Khất cả giận, nói:
- Ngươi có biết ngươi đã gây ra một đại họa như thế nào không?
Dã Lặc Miệt lắc đầu lia lịa, nói:
- Tôi không biết. Tôi thật không biết. Tôi chỉ biết ngựa của tôi không phải ai muốn cướp thì cướp, người của chúng tôi không ai muốn giết thì nhào vô giết được đâu!
- Nhưng anh ta là em ruột của Trát Mộc Hợp! Ngươi giết anh ta sẽ gây ra một cuộc chiến tranh giữa chúng ta và bộ lạc Trát Đáp Lan!
- Theo ý của ngài, vì anh ta là người Trát Đáp Lan thì có thể muốn bắt ngựa của chúng ta chúng ta cứ để cho anh ta bắt; muốn giết người của chúng ta, chúng ta cứ đưa cổ ra cho anh ta chém ư?
- Ngươi thực sự muốn biết ý của ta nói không?
- Tôi quá muốn đó chứ!
- Ta muốn đem ngươi, một người đã tạo ra sự kiện tầy trời này giao cho Trát Mộc Hợp, để cho ông ấy muốn xử trí ra sao cũng được, vì chỉ có làm như vậy thì mới có thể xóa bỏ được cuộc tranh chấp này!
Dã Lặc Miệt nhún hai vai đáp:
- Ngài nói câu nói đó thật giống như ngài là người Trát Đáp Lan!
Mộc Hoa Lê đang đứng sau lưng Tát Sát Biệt Khất lên tiếng nhắc nhở:
- Thưa thủ lĩnh, hay là trao anh ta lại cho Thiết Mộc Chân Khả Hãn xử trí tốt hơn.
Tát Sát Biệt Khất trừng mắt, nói:
- Thế nào? Bộ ta không có quyền xử trí một tên nô lệ làm thợ rèn hay sao? Bây đâu, bắt trói hắn lại cho ta!
Dã Lặc Miệt tuốt thanh đao ra khỏi vỏ, nói với những người muốn sấn tới gần:
- Như vậy là không thể được! Các anh trói hai tay tôi lại thì làm sao có tay để tôi uống sữa chua!
Tát Sát Biệt Khất cũng tuốt đao ra, định dựa vào số đông để tóm lấy Dã Lặc Miệt. Lúc bấy giờ Na Khả Nhi của anh ta là Hợp Đáp Cát Đãi nói to:
- Thiết Mộc Chân đến rồi kìa!
Tát Sát Biệt Khất tra đao vào vỏ, nói:
- Thôi được, ta để cho Thiết Mộc Chân giết ngươi được rồi! - Nói dứt lời, ông ta bước về phía Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân dẫn anh em của mình tới. Tát Sát Biệt Khất vừa trông thấy liền nói ngay:
- Này, Thiết Mộc Chân, người chỉ huy của anh đã gây ra đại họa, chỉ còn cách giao hắn cho Trát Mộc Hợp thì mới ngăn chặn được chiến tranh!
Thiết Mộc Chân hỏi chặn lại:
- Nếu giao Dã Lặc Miệt cho Trát Mộc Hợp, thì Trát Mộc Hợp sẽ không kéo quân sang đánh chúng ta, phải không?
Tát Sát Biệt Khất đáp:
- Cũng chưa chắc, vì người bị gã tiểu tử này giết chính là em trai của Trát Mộc Hợp.
- Nếu trao hắn cho Trát Mộc Hợp mà Trát Mộc Hợp chưa chắc xóa bỏ ý nghĩ tấn công chúng ta, thì tại sao chúng ta lại trao Dã Lặc Miệt cho Trát Mộc Hợp một cách phí uổng như vậy? - Thiết Mộc Chân nói.
Tát Sát Biệt Khất cứng họng. Dã Lặc Miệt cất tiếng cười, nói:
- Chính tôi cũng nhằm thanh toán món nợ đó!
- Câm miệng lại! - Thiết Mộc Chân giận dữ nói tiếp - Tôi đã từng nói, chúng ta cần phải nhẫn nại, nhẫn nại! Không thể cùng sống chung một nhà mà lại động đến gươm đao! Thế nhưng ngươi... ngươi!
Dã Lặc Miệt quì xuống nói:
- Bẩm Thiết Mộc Chân Khả Hãn, ngài có thể giết tôi vì tôi đã gây ra tai họa cho bộ lạc. Nhưng tôi xin nói rõ, là tôi đã nhường cho họ chém trước ba dao.
- Ngươi hãy đi chỗ khác cho ta!
Dã Lặc Miệt đứng sang một bên.
Tát Sát Biệt Khất giận dữ, lên tiếng chất vấn:
- Này Thiết Mộc Chân, anh che chở cho bộ hạ của anh đến thế hay sao?
Thiết Mộc Chân đáp qua giọng ăn miếng trả miếng:
- Tôi phải che chở cho tất cả những người Mông Cổ đi theo tôi. Nếu không, mọi người làm sao ủng hộ tôi lên làm Khả Hãn?
- Anh! Anh muốn kéo mọi người vào vòng chiến tranh, một cuộc chiến tranh tiêu diệt cả gia tộc!
- Có thể như vậy, nhưng không phải tôi muốn đánh giặc đâu. Kể từ ngày tôi chào đời cho tới nay, trên vùng thảo nguyên này, việc chém giết nhau chưa bao giờ chấm dứt. Tôi muốn trốn tránh chiến tranh, nhưng nếu không thể trốn tránh được, thì chúng ta chỉ còn có cách là chọn lựa chiến tranh.
Tát Sát Biệt Khất giũ tay áo bỏ đi. Những người Chủ Nhi Khất cũng đi theo. Mộc Hoa Lê đưa mắt nhìn Thiết Mộc Chân rồi cũng đi theo bọn họ. Cáp Tát Nhi cùng đi chung liền nói với Thiết Mộc Chân:
- Anh ta chừng như quên mất lời thề của anh ta trước đây rồi!
Thiết Mộc Chân nhìn theo bóng dáng của Tát Sát Biệt Khất rồi lại đưa mắt nhìn về hướng người Trát Đáp Lan dựng lều trại, trong lòng ngổn ngang tâm sự, nói:
- Việc gì phải đến thì hãy để cho nó đến vậy!
Những cuộc chiến tranh ở vùng thảo nguyên là để tranh đoạt bãi chăn nuôi, tranh đoạt những bầy gia súc và tranh đoạt quyền bá chủ vùng thảo nguyên. Đó là những cuộc đấu tranh một sống một chết. Thiết Mộc Chân sau khi xưng Khả Hãn, đã cố gắng kềm chế bộ hạ của mình, hy vọng tránh được mọi sự xung đột xảy ra với bộ lạc Trát Đáp Lan. Nhưng người em của Trát Mộc Hợp là Đãi Sát Nhi đã công nhiên cướp đoạt ngựa và sát hại bộ hạ của Thiết Mộc Chân, bắt buộc người chỉ huy của Thiết Mộc Chân phải chống trả và đã giết chết Đãi Sát Nhi. Trát Mộc Hợp trở mặt thành kẻ thù, tập họp 13 bộ lạc gồm người Tháp Tháp Nhi, Thái Xích Ô, v.v... để phát động một cuộc tấn công vào vùng đất chăn nuôi của Thiết Mộc Chân.
Trên đỉnh núi Đáp Lan Bản Chu Tư đã dựng lên một chiếc lều lớn của Trát Mộc Hợp. Chiếc lều này cũng giống như lời tuyên thệ của ông ta đối với Đãi Sát Nhi. Ông ta qui tụ 13 bộ lạc chống Thiết Mộc Chân lại với nhau, để cùng chia thành 13 đường kéo tới bao vây vùng thung lũng Đáp Lan Bản Chu Tư là nơi dựng lều trại và chăn thả gia súc của Thiết Mộc Chân.
13 thủ lĩnh của 13 bộ lạc cùng đứng vững giữa phương trận với Trát Mộc Hợp. Các dũng sĩ của họ đều mặc khôi giáp sáng choang, 13 chiếc trống da bò cùng đánh lên ầm ầm.
Thoát Đóa bưng một thao rượu sữa ngựa tới. Tháp Lý Hốt Đài dùng tay rưới rượu sữa ngựa lên bờm và lên lưng của những con chiến mã.
Đáp Lý Đài lại lấy từ trong tay Thoát Đóa một con dao nhọn, nhắm ngay trán một con ngựa dùng để tế lễ đâm mạnh xuống. Tức thì con ngựa ngã quỵ.
Binh sĩ đang dàn trận hô to rền trời:
- Hô thụy! Hô thụy!.. Hô thụy!...
Người thuộc bộ lạc Khất Nhan đang bị bao vây trong vùng thung lũng đều tỏ ra hết sức kinh hoàng. Tát Sát Biệt Khất là người vấn nạn Thiết Mộc Chân đầu tiên:
- Này Thiết Mộc Chân, tính sao bây giờ? Người Trát Đáp Lan đánh tới nơi rồi. Đó là Trát Mộc Hợp người an đáp tốt của anh, mà cũng là người mà tôi bảo anh đừng gây sự. Anh không nghe lời khuyến cáo của tôi, còn bảo là anh phải che chở cho thuộc hạ. Được, bây giờ cơ hội đã tới rồi đó, anh hãy che chở cho họ đi! Hãy che chở đi! Nhưng, anh phải trước tiên che chở cho được cái đầu của anh đã!
Thiết Mộc Chân sẵn sàng ăn miếng trả miếng, đáp:
- Tôi sẽ làm!
Tát Sát Biệt Khất cười nhạt, nói:
- Nếu nói láo mà thắng được giặc thì người ta cần chi phải mang đao theo cạnh sườn!
Anh ta bước trở ra ngoài cũng như lúc anh ta bước vào. Thiết Mộc Chân biết anh ta sẽ không bao giờ hợp lực với mình để đẩy lui quân địch. Các bộ lạc Trát Đáp Lan, Thái Xích ô, Nải Man đều là những đối thủ mạnh cả, trong khi các quí tộc trong gia đình mình thì lại mỗi người có sự tính toán riêng. Như vậy, trận giặc này thật là khó đánh. Giữa lúc Thiết Mộc Chân đang còn do dự chưa có quyết định dứt khoát, thì đứa con trai thứ tư của Mông Lực Khắc tên gọi Khoát Khoát Xuất đã xuất hiện tại đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Trong số lực lượng tham gia vào khối liên minh 13 bộ lạc của Trát Mộc Hợp có cả Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài. Họ đều là bạn bè tốt của Dã Tốc Cai lúc sinh tiền, nhất là Mông Lực Khắc. Ngay như lúc Đáp Lý Đài, Niết Côn Thái Thạch rời bỏ gia đình của Thiết Mộc Chân thì riêng Mông Lực Khắc vẫn còn ở lại cùng chăn nuôi với gia đình Thiết Mộc Chân thêm hai năm. Họ tham gia trận đánh này là do bị bắt ép, chứ họ không thể múa con dao trước mặt con cái của người bằng hữu tốt trước đây của mình. Sau khi biết được kế hoạch tác chiến của Trát Mộc Hợp, Mông Lực Khắc liền phái đứa con thứ tư là một đứa con thông minh nhất của ông ta - có thể cùng nói chuyện với các thiên thần tức người đang giữ chức vụ "Thiên vu" (thầy mo), có tên Khoát Khoát Xuất bí mật trốn ra khỏi trận địa, tìm tới doanh trại riêng của Thiết Mộc Chân để báo tin. Mông Lực Khắc cho biết vị trí đóng quân của mình và của Truật Xích Đài, bí mật giao ước với Thiết Mộc Chân là sẽ cho Thiết Mộc Chân rút lui qua vị trí đó để thoát khỏi sự bao vây của 13 bộ lạc. Thiết Mộc Chân liền triệu tập các anh em và những tướng lãnh thân cận đến, nói:
- Trát Mộc Hợp có ơn với ta, ta không muốn đánh nhau với ông ấy. Tuy nhiên, lần này dù không muốn đánh cũng không được. Vì nếu không đánh mà lại rút lui qua trận địa của Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài thúc thúc, cũng có nghĩa là ta bán đứng họ. Do vậy, chúng ta đánh nhau là để che giấu cho sự rút lui này. Dã Lặc Miệt, hãy thổi tù và lên!
Trận đánh này diễn tiến rất nhanh. Lực lượng của 13 bộ lạc không bị thương vong bao nhiêu là đã giành được thắng lợi. Trát Mộc Hợp ngồi tại chiếc lều to nhận được báo cáo là Thiết Mộc Chân đã bị đánh bại hoàn toàn. Quả nhiên, ông ta đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thấy bộ hạ của Tháp Lý Hốt Đài đang áp giải một toán tù binh. ông nhảy lên lưng con chiến mã phi nhanh xuống chân núi, vì ông muốn đích thân xem qua từng tên tù binh để tìm trong đó phải chăng có Thiết Mộc Chân.
Ngoài ra, còn có một người khác cũng đang nóng lòng muốn biết Thiết Mộc Chân có bị bắt làm tù binh hay không. Người đó là Hợp Đáp An. Cô ta chen vào giữa đám đông, muốn nhìn nhưng lại sợ. Đám tù binh đang dẫn đi ngang. Sau khi Trát Mộc Hợp đến nơi, ông ta liền xuống ngựa tiến đến gần đám tù binh đang bị áp giải và xem kỷ mặt từng người một. Tâm trạng của Hợp Đáp An rất căng thẳng. Cô ta đưa tay xoa nhẹ cổ họng đang nóng bỏng của mình. Chồng cô ta là Xõa Lạc Đà đang áp giải tù binh. Anh ta cầm một ngọn roi đánh vào một tên tù binh hối:
- Đi mau lên! Đi mau lên!
Đánh xong, anh ta liếc nhìn Hợp Đáp An mỉm cười, để chứng tỏ mình là người oai vệ. Tâm trạng của Hợp Đáp An càng căng thẳng thêm.
Tâm trạng của Trát Mộc Hợp càng căng thẳng không kém. Ông ta nhìn từng tên tù binh một đi ngang, nhưng mỗi lúc càng cảm thấy nôn nóng, vội vàng bước tới trước, chụp lấy một tên tù binh hỏi:
- Trong số tù binh các ngươi có Thiết Mộc Chân không?
Xõa Lạc Đà quất một roi vào tên tù binh hối:
- Nói mau! - nhưng người đó lắc đầu.
Trát Mộc Hợp xô tên tù binh ra và lại chụp lấy một tên tù binh khác, hỏi:
- Này, trong số tù binh có Thiết Mộc Chân không?
Đáp Lý Hốt Đài phi ngựa tới báo cáo:
- Thưa thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, Thiết Mộc Chân đã mở được một đột phát khẩu tại trận địa của Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài thoát ra bỏ chạy về hướng Triết Liệt Niết rồi! Hợp Đáp An thở phào, nhắm đôi mắt lại dùng tay xoa nhẹ lên lồng ngực còn đang phập phồng.
- Cái gì? - Trát Mộc Hợp giật mình, tuốt đao ra chém thẳng vào tên tù binh đang đứng trước mặt. Xõa Lạc Đà còn co chân đá vào xác tên tù binh một đá. Hợp Đáp An đưa tay bụm mắt rồi bỏ đi. Trát Mộc Hợp đang giận đến xanh mặt, cầm thanh đao đi trở lên núi. Tháp Lý Hốt Đài chạy theo nói:
- Truật Xích Đài và Mông Lực Khắc trước kia đều là bạn thân với Dã Tốc Cai. Tôi đã nói trước, họ là những con chim không thuần dưỡng được. Lần này có lẽ họ đã tự động mở một con đường cho Thiết Mộc Chân trốn thoát chăng? - Trát Mộc Hợp nghe qua, ánh mắt lộ rõ sát khí.
Cuộc chiến đấu đã kết thúc, thủ lĩnh của 13 lực lượng lần lượt cùng trở về gian lều to của Trát Mộc Hợp. Người trở về sau chót chính là Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài. Hai người này quần áo tả tơi mất cả khôi giáp. Trát Mộc Hợp vừa định lên tiếng chất vấn họ, thì hai người bỗng xông thẳng đến trước mặt Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn của bộ lạc Nải Man. Mông Lực Khắc chụp lấy cổ áo của ông ta, trừng đôi mắt đỏ ngầu lên trách hỏi:
- Nhà ngươi là một con chó Nải Man! Trong khi binh mã của Thiết Mộc Chân đánh vào trận địa của ta, tại sao nhà ngươi đang ở bên cánh trái của ta chỉ lo cướp ngựa, vậy lòng dạ của nhà ngươi là lòng dạ gì?!
Truật Xích Đài cũng chỉ vào mũi của Tháp Lý Hốt Đài mắng to:
- Còn ngươi nữa! Nhà ngươi đúng là một con dê béo của Thái Xích Ô, xem kìa, trên y phục của nhà ngươi có dính một vết bùn nào không? Trong khi chúng tôi chiến đấu đổ máu, thì nhà ngươi lại ngồi yên một chỗ để chờ dịp thủ lợi!
Mông Lực Khắc quay người lại nói:
- Không! Bọn họ tính làm ngư ông để thủ lợi đấy mà! Thưa thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, ngài là thống Soái Của 13 bộ lạc, vậy chúng tôi yêu cầu ngài đứng giữa mà xử vụ này, buộc họ phải bồi thường mọi sự tổn thất cho chúng tôi!
Lúc ban đầu Trát Mộc Hợp lộ sắc ngơ ngác, nhưng sau đó thì có vẻ suy nghĩ. Chờ cho Mông Lực Khắc lên tiếng hỏi ông ta, ông ta liền phá lên cười to, nói:
- Thưa các vị, thế là nghĩa làm sao? Chúng ta đã đánh thắng trận rồi kia mà! Còn việc chưa bắt sống được Thiết Mộc Chân, thì cứ để cho hắn ta nằm trên tấm thớt mà chờ, sớm muộn gì hắn cũng phải trở thành con quỉ không đầu dưới lưỡi đao của chúng ta mà thôi. Bây đâu, hãy truyền lệnh mở tiệc rượu cho thật long trọng!
Nói dứt lời, Trát Mộc Hợp đứng lên đi ra ngoài. Tháp Lý Hốt Đài cũng bám theo ông ta và nói thêm chi đó. Trát Mộc Hợp hạ thấp giọng nói:
- Thôi đừng nói nữa, ta biết xử trí đối với việc này ra sao!
Bên ngoài gian lều lớn, thủ lĩnh các lực lượng đã ngồi yên vào vị trí. Trát Mộc Hợp ngồi ở chính giữa, sắc mặt tươi cười nói:
- Thưa các vị thủ lĩnh, hôm nay thủ lĩnh bộ lạc Thái Xích Ô có chuẩn bị một món ăn đặc biệt cho các vị nhắm rượu, các vị có thấy một hàng chảo to bên kia không? Mọi người đưa mắt nhìn, thấy bên dưới 70 chiếc chảo to lửa đang cháy hừng hực.
Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn hỏi:
- Ồ, có phải sửa soạn nấu món dê toàn tính không?
Tháp Lý Hốt Đài nở một nụ cười nham hiểm, nói:
- Không, nấu người toàn tính đấy!
Tháp Lý Hốt Đài vừa nói ra thì tất cả mọi người đều lộ sắc kinh hoàng. Ông ta lại nói tiếp:
- 70 người đàn ông thuộc họ Xích Na Tư trong số tù binh bị bắt sống, đều là người thuộc bộ lạc Thái Xích Ô của chúng tôi cả, nhưng về sau họ đã chạy sang nương nhờ với thủ lĩnh Trát Mộc Hợp, rồi sau đó họ lại chạy sang hàng ngũ của Thiết Mộc Chân. Người Hán trong thời kỳ Tần - Hán có cách xử những người trọng phạm bằng cách bỏ vào một chiếc đỉnh to đựng dầu đang sôi. Chúng ta không có những chiếc đỉnh như thế, nhưng có 70 chiếc chảo to dùng trong lúc hành quân, vậy nay đem 70 chiếc chảo to đó để nấu chín 70 tên phản phúc vô thường, tạo hứng cho các vị nhắm rượu. Dẫn người ra!
Số người có nhiệm vụ hành hình áp giải những tù binh bị trói, thân thể trần truồng đi ra. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía họ. Trát Mộc Hợp đứng lên cất tiếng cười ghê rợn, nói:
- Trát Mộc Hợp tôi sẽ trừng trị những người phản bội như thế này, để xem từ nay về sau có ai dám phản bội tôi nữa không, có ai dám chạy sang nương nhờ Thiết Mộc Chân nữa không? - Ông ta hạ giọng nói tiếp - Tất nhiên các vị có mặt ở đây đều là những bằng hữu liên minh, không bao giờ tách rời chúng tôi. Này, không cần nhìn nữa, muốn nấu chín thịt người thì phải chờ đợi một lúc, vậy bây giờ chúng ta hãy cùng nhau uống rượu trước đi nào! Xin mời! Xin mời!
Mọi người cùng bưng tô lên uống rượu, trong khi 140 binh sĩ có nhiệm vụ hành hình đã ném 70 người Xích Na Tư vào chảo nước sôi. Tiếng thét hãi hùng vang lên không dứt...
Người Thái Xích Ô và người Trát Đáp Lan cùng trở về chung một đường. Xõa Lạc Đà cưỡi ngựa chạy tới, nói với Hợp Đáp An đang ngồi trên xe:
- Này, Hợp Đáp An, thủ lĩnh Trát Mộc Hợp có thưởng cho anh một con cừu non, vì anh đánh giặc rất dũng cảm.
Anh ta đưa con cừu non đang ôm trong lòng cho Hợp Đáp An. Hợp Đáp An nhìn con cừu sợ hãi như sợ rắn độc, cứ thối lùi ra sau, nói:
- Anh đừng đụng vào tôi!
Xõa Lạc Đà không biết do đâu Hợp Đáp An lại có thái độ như vậy. Hợp Đáp An nhanh nhẹn vứt con cừu non do Xõa Lật Đà đưa tới xuống đất, nói:
- Anh mau ôm lấy nó đi!
Trát Mộc Hợp và Tháp Lý Hốt Đài cùng cỡi ngựa đi song song nhau, mỗi đuôi ngựa đều có cột theo một thủ cấp, làm cho số Na Khả Nhi đi ở phía sau cảm thấy rất khó chịu. Thoát Đóa từ phía xa phi ngựa chạy tới, nói:
- Thưa thủ lĩnh, Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài đã dẫn bộ hạ của họ đi theo Thiết Mộc Chân rồi!
Trát Mộc Hợp dừng ngựa lại, hỏi:
- Cái gì?! Chúng nó dám phản bội ta ư! Ta phải bắt chúng nó trở về rồi bỏ vào chảo nấu chín!
Tháp Lý Hốt Đài cho gọi Nạp Nha A và Chỉ Nhi Khoát A Đãi dặn dò:
- Hai ngươi dẫn theo 5000 binh sĩ đuổi bắt hai tên phản bội Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài trở về cho ta!
Nạp Nha A và Chỉ Nhi Khoát A Đãi tuân lệnh truy đuổi theo Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài. Cha con của Tỏa Nhi Hãn Thất Thích cũng có mặt trong số binh sĩ này. 5000 người tiến vào cửa núi. Nạp Nha A gò cương ngựa đứng lại nhìn qua hẻm núi. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đứng sau lưng hắn cố ý nói:
- Ôi chao! Đi vào đây đừng gặp phục binh thì tốt!
Nạp Nha A giật mình, đưa mắt nhìn về phía Chỉ Nhi Khoát A Đãi. Tên này cũng tỏ ra do dự không muốn tiến vào hẻm núi. Xích Thích Ôn lên tiếng thăm dò:
- Địa hình trong đó ngày càng phức tạp, mà trời lại sắp tối, nếu gặp phục binh của Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài thì thực rắc rối. Vì chẳng những không bắt được người mang về nộp, mà còn bị hao binh tổn tướng, kẻ bị bỏ vào nồi nấu để xử tội chắc chắn là nhị vị rồi!
Chỉ Nhi Khoát A Đãi rùng mình quay sang hỏi Nạp Nha A:
- Anh thấy thế nào?
Nạp Nha A vốn không muốn đi làm việc này, nên anh ta trưng cầu ý kiến của Chỉ Nhi Khoát A Đãi:
- Vậy bây giờ đào bếp nấu cơm, rồi phái hai thám mã đi trinh sát được không?
Chỉ Nhi Khoát A Đãi lập tức đồng ý:
- Ờ, ý đó rất hay!
Nạp A Nha ra lệnh:
- Này Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, Xích Thích Ôn, hai cha con nhà ngươi hãy đi thám thính, nếu thấy tình hình có gì khả nghi thì hãy mau trở về báo cáo.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích và Thích Xích Ôn được cử đi làm nhiệm vụ này, liền cùng cỡi ngựa đi sâu vào phía trong. Đi được một đoạn đường, sau khi qua một khúc quanh, thấy bốn bên vắng vẻ không có người, Tỏa Nhi Hãn Thất Thích tươi cười nói:
- Nơi đây yên tịnh quá, vậy hãy nằm nghỉ một chút đi nào! - Hai người xuống ngựa rồi cùng nằm xuống đất nghỉ ngơi.
Qui luật trong cuộc đời, cứ ai có nhân đạo thì sẽ được nhiều người giúp đỡ, còn ai thiếu nhân đạo thì không được ai giúp đỡ bao giờ. Cuộc chiến tranh của 13 bộ lạc mặc dù giành được thắng lợi trên chiến trường, nhưng Trát Mộc Hợp đã cư xử tàn bạo với những người bộ hạ cũ của ông ta, làm cho những người chung quanh xa lánh. Trong khi đó, Thiết Mộc Chân chú ý đoàn kết rộng rãi với các bộ hạ thuộc thành phần nghèo, mặc dù trên chiến trường họ bị thất bại nhưng về mặt chính trị, về mặt đạo nghĩa thì họ lại thắng lợi to. Sau trận đánh với 13 bộ lạc liên minh, thực lực của Thiết Mộc Chân chẳng những không bị suy yếu, mà trái lại đã xuất hiện tình hình uy tín được càng cao, mọi người tìm về nương tựa ngày càng đông hơn.
Mẹ con Thiết Mộc Chân vừa từ chiến trường phá vòng vây chạy thoát ra, nghe tin Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài kéo tới nương tựa đều hết sức mừng rỡ, lập tức cưỡi ngựa đi nghinh tiếp.
Hai toán người vừa gặp nhau thì người nào người nấy đều rơi lệ.
Vợ chồng của Mông Lực Khắc vừa khóc vừa nói:
- Tẩu tẩu phu nhân ơi, chúng tôi đến quá muộn! - Mông Lực Khắc và cả nhà đều quì xuống.
Kha Ngạch Luân vừa đỡ bà vợ của Mông Lực Khắc, vừa quay sang nói với Thiết Mộc Chân:
- Mau, con hãy mau đỡ phụ thân Mông Lực Khắc đứng dậy!
Thiết Mộc Chân vừa đỡ Mông Lực Khắc vừa nói:
- Phụ thân Mông Lực Khắc, Truật Xích Đài thúc thúc, các vị đến nương nhờ vào chúng tôi giữa lúc chúng tôi bị bại trận phải bỏ chạy, vậy các vị đến đây chỉ có thể chia sẻ gánh nặng, sự khổ nhọc và những nỗi lo buồn với chúng tôi mà thôi. Chúng tôi hết sức cảm tạ các vị đến với chúng tôi. Đây là dấu hiệu bộ lạc Khất Nhan chuyển bại thành thắng. Vậy tôi phải mở tiệc để chúc mừng hai vị trưởng bối trở về!
Thiết Mộc Chân ra lệnh cho Bác Nhi Truật lập tức triệu tập thủ lĩnh bộ tộc lại để cùng dự tiệc.
Cáp Tát Nhi lo lắng nói riêng với Thiết Mộc Chân:
- Này ca ca, chúng ta vừa bị liên quân của 13 bộ lạc đánh, Trát Mộc Hợp có thể sẽ phái người truy kích chúng ta, thế mà chúng ta còn mở đại tiệc có tốt không?
Thiết Mộc Chân hạ thấp giọng đáp:
- Chính vì vừa bị 13 bộ lạc liên minh đánh bại, chúng ta mới cần phải ổn định tâm trạng của quân lính, cổ vũ sĩ khí. Vậy buổi tiệc này phải đốt lửa cho sáng rực lên! - Tuy nhiên, Thiết Mộc Chân không dám sơ hở, nên đã phái Tốc Bất Đài, Hốt Tất Lai cùng dẫn một số binh mã đi tuần tiễu trong phạm vi 40 dặm, đồng thời, dặn dò họ nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được làm náo loạn buổi tiệc.
Trên một bãi cỏ rộng, những đống lửa và những cây đuốc cháy sáng như ban ngày, thủ lãnh các bộ lạc và gia quyến của họ cùng ngồi chung một bàn và số bàn đó được sắp xếp thành một hình bán nguyệt, tại chính giữa đốt lên một đấng lửa to và để hai chiếc chậu lớn đựng đầy rượu sữa. Biệt Lặc Cổ Đài và Bất Lý Bột Khoát tay cầm dao, ngực ưỡn lên, mạnh dạn bước ra chính giữa, đồng thanh tuyên bố:
- Tuân theo lệnh của Khả Hãn, hai chúng tôi sẽ chủ trì buổi tiệc đêm nay, mong tất cả an vị để bắt đầu buổi tiệc!
Hai người quay lưng đi về hướng bàn chủ tọa. Họ đến trước bàn cùng quì xuống nói:
- Xin Khả Hãn phát biểu và mời rượu! - Nói dứt lời, họ bước đến hai bên bàn chủ tịch đứng nghiêm trang.
Thiết Mộc Chân nâng ly lên nói:
- Hôm nay để hoan nghênh hai vị trưởng bối là Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài, đồng thời, để chúc mừng hầu hết các thủ lĩnh có tiếng tăm và các danh môn đại tộc của bộ lạc Khất Nhan Mông Cổ đã cùng nhau tập họp dưới trướng, đánh dấu niềm hy vọng trung hưng của gia tộc hoàng kim, vậy xin tất cả cùng nâng ly uống rượu thật vui rồi mới giải tán. Tôi xin kính mời tất cả các vị một ly rượu trước, cạn!
Bách Linh Điểu vừa kéo cây đàn đầu ngựa, vừa cất tiếng hát, trong khi một toán nam nữ thanh niên cũng bước ra vừa ca vừa múa:
Trong ly vàng mỹ tửu đầy tràn,
Tất cả các thân bằng mừng tụ tập một nơi.
Những miếng thịt cừu béo đã được bưng lên rồi.
Vậy chúng ta hãy cùng nhau ăn uống vui vẻ!
Mọi người đều nâng ly uống một hơi đến cạn. Biệt Lặc Cổ Đài, Bất Lý Bột Khoát đồng thanh nói lớn:
- Rót rượu!
Hai cô gái từ hai bên bàn chủ tọa bắt đầu đi rót rượu theo thứ tự. Ngạch Lý Chân Phi và Tát Sát Biệt Khất cùng ngồi tại một vị trí gần ngoài bìa, nên tỏ ra hết sức bất bình. Ngạch Lý Chân Phi là người thắc mắc nhiều nhất. Bà nghĩ bụng: "Mông Lực Khắc và Truật Xích Đài là những người có đáng gì, thế mà được Thiết Mộc Chân đưa lên hàng thượng khách, còn ta vừa là trưởng bối vừa là chi họ gần, thế mà lại phải lùi về vị trí thứ yếu. Như vậy là có ý nghĩa gì?". Cô gái rót rượu cầm bầu rượu tới nơi nhưng đang rót được nửa ly thì bầu rượu cạn. Cô gái lễ phép nói:
- Xin bà chờ cho một chút - Dứt lời, cô để bình rượu đã cạn xuống, lấy một bình rượu mới định rót tiếp. Nhưng cô ta mới vừa rót thì Ngạch Lý Chân Phi liền lấy cớ gây sự. Bà ta cầm chiếc ly chỉ có phân nửa rượu tạt vào mặt cô gái, quát:
- Cút đi ngay đến nhà ngươi là một nô tài mà cũng dám xem thường ta, chỉ rót cho ta có nửa ly rượu. Ai xúi nhà ngươi làm thế?!
Cô gái sợ hãi quì xuống đất. Ngạch Lý Chân Phi liền đưa tay tát luôn cho cô gái mấy cái tát, nói:
- Ta xem nhà ngươi còn dám thế nữa không!
Thiết Mộc Chân bề ngoài tuy vui vẻ nhưng trong lòng thì hết sức căng thẳng. Chiếc ly đang cầm trong tay đã bị bóp dẹp. Kha Ngạch Luân và Bột Nhi Thiếp cùng một lúc đè bàn tay của Thiết Mộc Chân xuống. Thiết Mộc Chân nhìn mẹ và vợ cất tiếng cười to, nói:
- Thưa thím Ngạch Lý Chân Phi hà tất hạ mình để ăn thua với một tên nô lệ như vậy? Hạt minh châu dù để trong bóng tối nó vẫn cứ sáng, ngài là người có thân phận cao quí thì ai cũng không bao giờ quên được ngài. Này, Bột Nhi Thiếp, em hãy ra rót rượu cho thím Ngạch Lý Chân Phi.
Bột Nhi Thiếp nâng bình rượu lên, bước tới trước mặt Ngạch Lý Chân Phi. Ngạch Lý Chân Phi với một thái độ kênh kiệu, nói:
- Ôi chao! Để đại phi của Khả Hãn đến rót rượu như thế này, tôi đâu dám nhận! Bột Nhi Thiếp tươi cười nói:
- Thím là đại phi của tiên Khả Hãn, tất nhiên là có đủ tư cách để cháu đến đây rót rượu cho thím!
Ngạch Lý Chân phi sau khi giành lại được thể diện của mình, trong lòng cảm thấy hết sức thỏa mãn, ngồi tự nhiên cho Bột Nhi Thiếp rót rượu vào ly.
Thiết Mộc Chân nhìn thấy thái độ đắc ý của Ngạch Lý Chân Phi không khỏi khẽ cau mày. Tát Sát Nhi, Hợp Xích Ôn, Thiết Mộc Cách đều cảm thấy bực tức trong lòng. Thiết Mộc Chân nói lẫy:
- Này Biệt Lặc Cổ Đài, nhà ngươi là người chủ trì buổi tiệc, chả lẽ chỉ biết đứng nhìn thái độ của một người thôi sao? Nhà ngươi hãy đi khắp mọi nơi để xem thần dân của ta phải chăng cũng được vui vẻ như ở tại đây!
Biệt Lặc Cổ Đài tuân lệnh bước đi. Bất Lý Bột Khoát cúi mình nói:
- Tôi cũng cùng đi!
Từng chiếc bàn tiệc một đều có những cỗ xe vây tròn chung quanh, lại được từng đống lửa chiếu sáng, nên không khí hết sức vui tươi, đâu đâu cũng nghe tiếng nói tiếng cười. Người Mông Cổ trên đường hành quân khi hạ trại nghỉ ngơi, để đảm bảo an toàn, họ thường dùng những cỗ xe vây tròn lại để làm công sự chiến đấu khi bị kẻ địch tấn công. Đó là cách bố trí có tên gọi "Cổ Liệt Diên". Giờ đây bên trong những "Cổ Liệt Diên" đó, đều trở thành những bàn tiệc.
Biệt Lặc Cổ Đài và Bất Lý Bột Khoát đi song song nhau, bỗng họ trông thấy có một bóng đen thập thò. Biệt Lặc Cổ Đài quát to:
- Ai đó?
Bóng đen vẫn tiếp tục bỏ chạy, hai người liền đuổi theo. Bất Lý Bột Khoát vừa đuổi kịp thì dùng tay xô mạnh vào lưng đối phương, khiến anh ta té lăn quay ra đất. Bất Lý Bột Khoát tuốt dao kề vào cổ họng của anh ta, người đó hốt hoảng la to:
- Xin dừng tay, xin đừng hiểu lầm, tôi là Hợp Đáp Cát Đãi đây! Bất Lý Bột Khoát không khỏi giật mình. Hợp Đáp Cát Đãi thừa cơ hội đó đứng dậy, chấp hai tay ra sau lưng rồi vừa cười vừa đi thụt lùi. Bất Lý Bột Khoát phát hiện trong tay anh ta có một chiếc vàm ngựa, liền đằng hắng một tiếng, nói:
- Anh là Na Khả Nhi của thủ lĩnh Tát Sát Biệt Khất, thế tại sao anh không đứng hầu bên cạnh ông ấy, mà đi khắp mọi nơi để tìm rượu uống vậy?
Hợp Đáp Cát Đãi không hiểu được câu nói của Bất Lý Bột Khoát là có ý che chở cho mình, nên anh ta vừa đi thụt lùi, vừa muốn tìm cơ hội để bỏ chạy, bèn nói:
- A... A... thế thì bây giờ tôi đi!
- Hãy đứng lại! - Biệt Lặc Cổ Đài chận trước mặt anh ta nói tiếp - Trong tay anh đang cầm cái gì vậy?
- Không có... không có gì hết!
- Anh chìa tay ra xem! - Hợp Đáp Cát Đãi chìa một bàn tay ra. Biệt Lặc Cổ Đài nói tiếp - còn bàn tay kia?
Hợp Đáp Cát Đãi giấu bàn tay này ra sau lưng rồi đưa bàn tay khác ra.
- Anh hãy đưa cả hai bàn tay ra!
Hợp Đáp Cát Đãi đành phải chìa hai bàn tay ra phía trước mặt,
để lộ chiếc vàm ngựa đang cầm. Nhưng, anh ta vội vàng giấu cả hai
bàn tay ra sau lưng như trước. Biệt Lặc Cổ Đài hỏi:
- Vàm ngựa ư? Của ai vậy?
- À... À... của Tác thủ lĩnh Tát Sát Biệt Khắc.
Bất Lý Bột Khoát nói qua giọng nhắc nhỏ:
- Ông ấy bảo anh đi bắt kế ngựa phải không?
Hợp Đáp Cát Đãi vội vàng nói:
- Phải! Phải! ông ấy bảo tôi đi bắt kế ngựa!
Bất Lý Bột Khoát nhìn anh ta nháy mắt ra hiệu, nói:
- Nếu vậy thì anh hãy đi mau đi!
- Phải! Phải! Bây giờ tôi đi đây!
Hợp Đáp Cát Đãi muốn bỏ đi, nhưng bị Biệt Lặc Cổ Đài gọi lại, nói:
- Khoan đã? Anh bảo đi bắt kế ngựa cho Tát Sát Biệt Khất, thế tại
sao anh từ bàn tiệc của Khả Hãn đi ra?
Hợp Đáp Cát Đãi ấp úng. Biệt Lặc Cổ Đài liền ra lệnh:
- Hãy đưa chiếc vàm ngựa cho ta xem! Hợp Đáp Cát Đãi đành phải trao chiếc vàm ngựa cho Biệt Lặc Cổ Đài, nhưng Bất Lý Bột Khoát nhanh nhẹn giật lấy và ném đi ra xa. Tiếp đó, lại tát cho Hợp Đáp Cát Đãi một cái tát tay, quát:
- Cút đi!
Hợp Đáp Cát Đãi muốn bỏ chạy, nhưng Biệt Lặc Cổ Đài đã tóm lấy anh ta nói:
- Không được! Tên ăn trộm ngựa người Chủ Nhi Khất nhà ngươi hãy theo ta đi gặp Khả Hãn!
Bất Lý Bột Khoát sợ mọi người biết chuyện này sẽ làm mất mặt người Chủ Nhi Khất, bèn cản lại nói:
- Này, Biệt Lặc Cổ Đài, anh đừng hà hiếp người ta thái quá!
- Cái gì? Tại sao tôi lại hà hiếp người ta thái quá?
- Anh dựa vào đâu để mắng người Chủ Nhi Khất là ăn trộm ngựa?!
Biệt Lặc Cổ Đài dùng tay xoay người Hợp Đáp Cát Đãi lại, nói:
- Đi! Hãy đi gặp Khả Hãn để thủ lãnh các bộ lạc cùng phê phán
xem nhà ngươi phải chăng là một tên trộm!
Bất Lý Bột Khoát quýnh lên, bước tới xô Biệt Lặc Cổ Đài ra để tạo cơ hội cho Hợp Đáp Cát Đãi bỏ chạy.
Biệt Lặc Cổ Đài muốn đuổi theo nhưng bị Bất Lý Bột Khoát chận lại. Thế là hai người bắt đầu giằng co với nhau, không ai chịu nhường ai. Biệt Lặc Cổ Đài nhân lúc hai người vừa buông ra, liền nhanh chân đuổi theo Hợp Đáp Cát Đãi. Bất Lý Bột Khoát vì quá lính quýnh nên đã tuốt đao chém về phía Biệt Lặc Cổ Đài. Thế là cánh tay cởi trần của Biệt Lặc Cổ Đài bị lưỡi dao chém trúng. Biệt Lặc Cổ Đài quay lại trừng mắt giận dữ. Bất Lý Bột Khoát biết mình đã gây ra tai họa, vội vàng buông bỏ thanh đao đứng sững sờ.
Biệt Lặc Cổ Đài xé một vạt áo rịt vết thương, rồi kéo tay áo che lại Trong lúc đó Bác Nhi Truật đang dẫn một toán binh sĩ đi tuần tiễu. Trông thấy Biệt Lặc Cổ Đài bị thương, vội vàng hỏi anh ta xảy ra chuyện gì. Biệt Lặc Cổ Đài sợ gây ra chuyện lớn, làm rối loạn bầu không khí buổi tiệc của Thiết Mộc Chân, nên dặn Bác Nhi Truật làm thinh đừng nói gì cả.
Thế là Biệt Lặc Cổ Đài, Bất Lý Bột Khoát và Bác Nhi Truật cùng trở lại nơi bày tiệc. Cả ba người đến trước mặt Thiết Mộc Chân để báo cáo. Họ cho biết dưới ánh sáng của đống lửa, tất cả những bàn tiệc bày trong "Cổ Liệt Diên" đều vui vẻ bình thường. Thiết Mộc Chân nhìn thấy sắc mặt của Biệt Lặc Cổ Đài khác thường, lại phát hiện cánh tay của anh ta bị chảy máu, bèn hỏi:
- Cánh tay của ngươi làm sao vậy?
Biệt Lặc Cổ Đài giấu cánh tay phải ra phía sau, nói:
- Không!... Không sao cả!
- Máu?! - Kha Ngạch Luân giật mình kêu lên!
Thế là mọi người trong buổi tiệc đều để ly xuống. Thiết Mộc Chân nhìn thẳng vào Biệt Lặc Cổ Đài hỏi:
- Này, Biệt Lặc Cổ Đài, nhà ngươi có phải vừa đánh nhau với ai đó không?
Biệt Lặc Cổ Đài còn muốn che giấu, đáp:
- Thưa, không có!
- Nhà ngươi hãy kéo tay áo của nhà ngươi lên xem!
- Đây...
- Nhà ngươi cái gì cũng học được hết, nhưng chỉ có nói láo là chưa học được!
- Phải!... Tôi vừa đánh nhau!...
- Đánh nhau với ai? Tại sao lại đánh nhau!?
- Chỉ vì một chuyện bé nhỏ, xin Khả Hãn đừng hỏi nữa.
- Không, nhà ngươi hãy nói, nhất định hãy nói rõ ra!
Bác Nhi Truật bước tới một bước trả lời thay cho anh ta:
- Thưa Khả Hãn, vừa rồi Na Khả Nhi của thủ lĩnh Tát Sát Biệt Khất là Hợp Đáp Cát Đãi lấy trộm chiếc vàm ngựa bằng vàng của Khả Hãn, bị Biệt Lặc Cổ Đài tóm được nhưng quan chủ trì buổi tiệc là Bất Lý Bột Khoát lại có ý bảo vệ cho tên tội phạm, muốn thả Hợp Đáp Cát Đãi đi, Biệt Lặc Cổ Đài không đồng ý, do vậy hai người đã cãi vã đánh nhau, Bất Lý Bột Khoát cầm dao trên tay và chém bị thương Biệt Lặc Cổ Đài.
Lời nói của Bác Nhi Truật vừa dứt thì toàn thể buổi tiệc đều im phăng phắc. Thiết Mộc Chân và các anh em đều hết sức tức giận.
Kha Ngạch Luân nói nhỏ:
- Trời cũng khuya rồi, chấm dứt buổi tiệc cũng được rồi!
Nếu nghe theo lời của Kha Ngạch Luân thì một câu chuyện bé nhỏ như vậy có thể cho qua được. Nhưng Tát Sát Biệt Khất với nét mặt hầm hầm, đứng phát dậy, tức giận nói:
- Tôi tưởng Khả Hãn mở tiệc để cùng nhau vui mừng, không dè lại đặc bẩy để trả thù người Chủ Nhi Khất. Này, Bất Lý Bột Khoát, đi!
Tất cả người Chủ Nhi Khất đều đứng dậy bỏ đi. Thiết Mộc Chân vỗ bàn đứng lên nói:
- Hãy bắt bọn trộm ngựa này lại cho ta!
Cáp Tát Nhi xô ngã bàn ghế, nhảy bổ tới Bất Lý Bột Khoát và Tát Sát Biệt Khất. Số người này vừa chống trả vừa rút lui, làm cho cả hội trường đều hỗn loạn.
Số người của Tát Sát Biệt Khất sau khi bỏ chạy về tới "Cổ Liệt Diên" vẫn còn thở hào hển vì mệt. Bất Lý Bột Khoát tức giận nói:
- Này, Tát Sát Biệt Khất, tên Na Khả Nhi của anh đã làm mất hết thể diện của người Chủ Nhi Khất rồi. Vậy, Hợp Đáp Cát Đãi hiện giờ ở đâu? Tôi cần phải giết đi con chiên ghẻ đó!
Tát Sát Biệt Khất tức giận nói:
- Thôi hãy bỏ đi! Thiết Mộc Chân không khi nào tha thứ cho chúng ta, vậy chúng ta phải mau rời đi. Nhưng còn mẫu thân đâu? Ôi chao! mẫu thân của tôi đâu?
Đến chừng đó họ mới phát giác sự vắng mặt của Ngạch Lý Chân Phi.
- Chắc chắn đã bị Thiết Mộc Chân bắt rồi. Cướp lại ư? Rõ ràng là mình không đánh thắng được Thiết Mộc Chân. Vậy làm sao bây giờ?
Tát Sát Biệt Khắc hoàn toàn lúng túng. Mộc Hoa Lê đứng bên cạnh nói:
- Thưa thủ lĩnh, để tôi đi gặp Thiết Mộc Chân đòi Đại Phi lại.
Hai anh em Dã Lặc Miệt và Tốc Bất Đài một trước một sau dẫn Mộc Hoa Lê đi vào đại trướng. Thiết Mộc Chân nhìn thẳng vào Mộc Hoa Lê, lạnh lùng hỏi:
- Toàn bộ người Chủ Nhi Khất các ngươi đã phản ta bỏ đi rồi phải không?
Mộc Hoa Lê bình tĩnh trả lời:
- Tôi chỉ biết thủ lĩnh của chúng tôi dẫn toàn bộ gia tộc dời đến một vùng chăn nuôi khác.
Thiết Mộc Chân trừng mắt:
- Ngươi dám chống lại ta hả?!
Mộc Hoa Lê đứng yên lặng với thái độ không tự ti mà cũng không tự cao. Thiết Mộc Chân lại hỏi:
- Tát Sát Biệt Khất phái ngươi tới đây để làm gì?
- Yêu cầu Khả Hãn thả Ngạch Lý Chân Phi ra.
- Khẩn cầu hay là van xin vậy?
- Không, thủ lĩnh của tôi bảo là đến yêu cầu.
- Hả? nhà ngươi tên gọi là gì?
- Mộc Hoa Lê.
- Nhà ngươi là người gì của Tát Sát Biệt Khất?
- Là nô lệ.
Thiết Mộc Chân cả giận, thò tay tuốt thanh đao đang mang bên cạnh sườn của Dã Lặc Miệt và chỉ thẳng mũi dao vào cổ họng của Mộc Hoa Lê nói:
- Nhà ngươi là một tên nô lệ, mà cũng dám tới đây nói chuyện với Khả Hãn sao?!
Mộc Hoa Lê bình tĩnh đáp:
- Tôi là nô lệ của Tát Sát Biệt Khắc chứ là không phải nô lệ của Khả Hãn.
Thiết Mộc Chân huơ đao chém mạnh về phía Mộc Hoa Lê. Khi lưỡi dao sắp bổ tới đầu của Mộc Hoa Lê thì Thiết Mộc Chân láy lưỡi dao ra ngoài. Mộc Hoa Lê vẫn đứng thẳng không hề nhúc nhích. Thiết Mộc Chân cười, nói:
- Can đảm lắm! - dứt lời, Thiết Mộc Chân trả thanh đao lại cho Dã Lặc Miệt, rồi ngồi xuống nói tiếp:
- Này, Mộc Hoa Lê, đừng trở về nữa, ở đây làm Na Khả Nhi của ta được không?
Mộc Hoa Lê không đáp. Thiết Mộc Chân nhóng người tới trước, hỏi:
- Thế nào? Nhà ngươi cho rằng Thiết Mộc Chân ta không bằng tên ăn trộm ngựa Tát Sát Biệt Khất ư?
Mộc Hoa Lê tôi hết sức kính trọng và ngưỡng mộ Khả Hãn, nhưng tôi không thể không trung thực với chủ nhân của tôi. Hiện giờ tôi vẫn là nô lệ của ông ta.
Thiết Mộc Chân càng cảm thấy yêu thích Mộc Hoa Lê. Ông ta đi vòng quanh Mộc Hoa Lê một vòng, rồi vỗ vai Mộc Hoa Lê nói với Dã Lặc Miệt:
- Này, Dã Lặc Miệt, dẫn anh ta xuống dưới khoản đãi tử tế!
Dã Lặc Miệt dẫn Mộc Hoa Lê bước ra khỏi đại trướng. Thiết Mộc Chân nói với Tốc Bất Đài:
- Này, Tốc Bất Đài, mau đi mời thủ lĩnh các bộ lạc đến đại trướng để bàn việc.
Quí tộc và thủ lĩnh của các bộ lạc lần lượt đi vào đại trướng. Mỗi người đều nói lên ý nghĩ của mình khiến cả gian lều đều ồn ào. Đối với những con ngựa rừng đá hậu thì phải dùng roi mà đánh, đối với người Chủ Nhi Khất phản bội bỏ đi thì phải thảo phạt!
- Thưa Khả Hãn, ngài từng nói đối với những người đã bỏ đi trước kia đều có thể tha thứ, vậy từ nay về sau nếu ai có hành động bất trung như vậy nữa, thì ngài sẽ dùng mã tấu và giáo dài Tô lỗ đỉnh chăng?
- Bây giờ là lúc nên trút tai họa xuống đầu của người Chủ Nhi Khất rồi!
Mông Lực Khắc lên tiếng ngăn cản:
- Không thể được! Như chúng tôi đây được Khả Hãn không chê, thết tiệc hoan nghênh chúng tôi trở về. Vậy bằng hữu mới đáng hoan nghênh thì bằng hữu cũ cũng không nên vứt bỏ một cách dễ dàng. Phương chi người Chủ Nhi Khất lại là quí tộc trưởng chi của người Mông Cổ, vậy Khả Hãn càng nên độ lượng bao dung.
Đáp Lý Đài dù sao cũng là người lớn tuổi, không còn nóng tánh như người còn trẻ nữa. Ông ta nói:
- Lời nói của Mông Lực Khắc rất đúng. Chúng ta vừa mới đánh nhau với kẻ thù gồm 13 bộ lạc, vậy không nên tăng thêm nhiều kẻ thù nữa.
Cáp Tát Nhi lên tiếng phản đối:
- Nếu chúng ta ra tay sớm, thì chúng nó đã trở thành một đống xác
chết rồi, vĩnh viễn không thể trở thành kẻ thù của chúng ta được!
Có một số người phụ họa theo ý kiến đó. Khoát Nhi Xích là người nắm vững tình hình, liền nói:
- Theo tôi chưa hẳn như thế đâu. Như tôi được biết bộ lạc Chủ Nhi Khất trong khi tiên Khả Hãn còn sống, là một bộ lạc gan dạ nhất, có tài chinh chiến nhất và cũng có nhiều tay cung nỏ giỏi nhất trong các bộ tộc Mông Cổ. Cho nên cùng một lúc với việc biến chúng thành xác chết thì trong số chúng ta cũng có nhiều người nằm xuống!
Cáp Tác Nhi dùng giọng chế giễu nói:
- Anh sợ rồi sao, Khoát Nhi Xích?
Khoát Nhi Xích đáp:
- Tôi sợ, nhưng điều tôi sợ là trong khi Khả Hãn tương tàn với nhau, thì sẽ tạo cơ hội tốt cho Trát Mộc Hợp!
Thiết Mộc Chân thấy mọi người ai giữ ý kiến nấy của mình, tranh chấp không ngã ngũ, bèn chấm dứt cuộc họp và đi đến Khoát Nhi Đóa của Kha Ngạch Luân. Kha Ngạch Luân đoán biết sớm muộn gì Thiết Mộc Chân cũng sẽ đến. Bà chờ cho con mình thi lễ xong, bèn để cho Thiết Mộc Chân ngồi đối diện với Bột Nhi Thiếp rồi ung dung hỏi:
- Họ đã bàn nhau việc gì thế?
- Mọi người đều có ý kiến khác nhau, bàn cãi mãi mà không ngã ngủ.
- Có ai chỉ trích thái độ sơ thất của con trong buổi tiệc không?
- Dạ, chưa có.
Kha Ngạch Luân lắc đầu nói:
- Như vậy là rất không tốt, con vẫn chưa làm cho bộ hạ của mình biết là con sẵn sàng tiếp nhận những lời can gián. Con là Khả Hãn thế mà lại trở thành người chỉ huy cho một cuộc xung đột có vũ khí, còn thua cả thái độ nhẫn nhịn và tinh thần rộng lượng của Biệt Lặc Cổ Đài. Mẹ cho rằng điều đó họ đều thấy được, nhưng họ không dám nói ra đấy thôi.
Thiết Mộc Chân gượng cười của người biết nhận lỗi, nói:
- Vì lúc đó con bị bọn người của Ngạch Lý Chân Phi làm cho quá bực bội.
Bột Nhi Thiếp nói:
- Khả Hãn có thể khoan dung cái lỗi cũ của họ là từng cùng Tháp Lý Hốt Đài bỏ rơi chúng ta, vậy lần này cũng nên khoan dung cái lỗi so với trước bé nhỏ hơn nhiều mới phải.
Thiết Mộc Chân đứng lên, nói:
- Thôi được! Con sẽ phái ngay người hộ tống Ngạch Lý Chân Phi trở về và hòa giải với người Chủ Nhi Khất.
Trong khi Mộc Hoa Lê đi cùng Dã Lặc Miệt đến thả Ngạch Lý Chân Phi bị bắt trong cuộc hỗn chiến, thì bà ta đang bị giam giữ trong một chiếc lều Mông cổ và cũng đang la ó om sòm. Ngạch Lý Chân Phi nói cho cùng, vẫn là Đại phi của tiên Khả Hãn, cho nên khi bị bắt giam giữ bà ta đã gào la liên tục.
- Hãy thả ta ra! Bớ Thiết Mộc Chân đáng chết, nhà ngươi hãy mau thả ta ra!
Khoát Nhi Xích và Truật Xích Đài cùng hộ tống cỗ xe lạc đà đưa Ngạch Lý Chân Phi trở về cửa trại của người Chủ Nhi Xích. Mộc Hoa Lê đi theo sau xe liền xuống ngựa nói:
- Xin nhị vị hãy chờ một chốc để tôi vào trong bẩm lại với chủ nhân tôi rồi sẽ mời nhị vị đi vào. - Nói dứt lời, Mộc Hoa Lê trao ngựa cho người lính gác cửa rồi đi thẳng vào đại trướng.
Truật Xích Đài và Khoát Nhi Xích cũng xuống ngựa, nhẫn nại đứng chờ. Một lúc sau, trông thấy Hợp Đáp Cát Đãi từ trong đi ra nói với hai người:
- Thủ lĩnh chúng tôi có lịnh, mời các vị đưa cỗ xe của Ngạch Lý Chân Phi đi vào cửa doanh trại.
Truật Xích Đài và Khoát Nhi Xích đưa mắt ra hiệu cho nhau và cũng ra hiệu cho người đánh xe. Người đánh xe liền đánh cỗ xe đi vào cửa "Cổ Liệt Diên". Hai người cũng muốn đi vào nhưng bị Hợp Đáp Cát Đãi chận lại, nói:
- Thủ lĩnh Tát Sát Biệt Khất có lệnh, người ngoài không được đi vào trong.
Truật Xích Đài và Khoát Nhi Xích cùng ngơ ngác. Họ nhìn thấy Ngạch Lý Chân Phi bước xuống xe ở phía trong cổng doanh trại và số người của Tát Sát Biệt Khất và Bất Lý Bột Khoát cùng bước tới nghênh đón. Tát Sát Biệt Khất thi lễ nói:
- Thưa mẹ, chắc là mẹ bị một phen sợ hãi.
Khất Lý Chân Phi tỏ ra hết sức ngạo mạn, nói:
- Ta bị sợ hãi ư? Ai dám uy hiếp ta chứ? Ta là ai, là đại phi của tiên Khả hãn. Thiết Mộc Chân là cái quái gì, chỉ tự phong chức Khả Hãn cho mình. Con cừu đội nón thì thành người được sao? Ta đâu có sợ hắn?
Khoát Nhi Xích và Truật Xích Đài đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi quay lưng bỏ đi.
Thiết Mộc Chân sau khi nghe hai sứ giả trở về báo cáo, cảm thấy người Chủ Nhi Khất thật là quá đáng. Nhưng ông ta nghĩ, nên chờ đôi cánh của mình hoàn toàn cứng rắn và đến chừng đó dù có mưa sa có bão táp ta vẫn có thể bay bổng lên trời cao, Thiết Mộc Chân ngửa mặt nhìn lên trời tự nhủ: "Hãy nhẫn nại! và nhẫn nại", vì hiện nay ta vẫn chưa đủ sức mạnh, cho nên ta phải nhẫn nại, nhẫn nại một cách trái ngược với lòng mình! Nhưng hỡi những người Chủ Nhi Khất, các người hãy chờ đợi, hãy chờ đợi đến một ngày ta không còn có thể nhẫn nại và không còn cần thiết phải nhẫn nại nữa. Ngày đó sẽ đến không quá chậm đâu!
Đôi mắt của Thiết Mộc Chân hết sức kiên định, hết sức tự tin.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn