Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Văn
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Lạc Bối Bối
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2624 / 14
Cập nhật: 2015-12-01 17:54:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lời Bạt
ại bắt đầu viết, lúc trước là Đôi lời, bây giờ là Lời bạt, phải nói bản thân mình cũng thật nhiều chuyện, nhưng viết ra đơn giản chỉ vì muốn nói gì đó.
Lúc trước sau khi hoàn chính văn, những gì muốn nói thì đều đã nói rồi, giờ đây đọc ngoại truyện, cũng chỉ còn lại một chút suy nghĩ ít ỏi nữa thôi.
"Cách mà hai con nhím yêu nhau, không phải bắt nó nhổ hết gai trên người đi, mà là học được cách làm thế nào để tìm được khoảng cách thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau mà không làm đối phương bị thương"
Lúc đọc câu nói này, đột nhiên ngừng lại, nghĩ một lúc, tự hỏi, rốt cuộc khoảng cách thế nào mới là an toàn, thế nào mới là thích hợp? Muốn biết thì phải thử, nhưng liệu mấy ai có đủ cơ hội để thử cho đến khi tìm được khoảng cách ấy?
Ban đầu, là Thiên Lãng đã đến quá gần Vi Lam nên mới bị thương, hay thật ra, vì Vi Lam cố gắng đến quá gần Thiên Lãng mà khiến cả hai người đều bị thương?
Rồi sau đó, ai đã đi ra quá xa, khiến cả hai người đều lạnh lẽo?
Trong suốt một khoảng thời gian dài, cả hai người đó đã cố gắng đến gần nhau, chỉ khác là, một người biết mình đang đến gần cái gì, còn một người hoàn toàn không biết mình đang sử dụng gai của mình để đâm chính bản thân mình.
Nếu nói là hạnh phúc, có chăng nên nói là bất hạnh. Thiên Lãng và Vi Lam vốn là hai kẻ may mắn, giống như tất cả những nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình, trong những câu chuyện dài dằng dặc không mang màu sắc của hiện thực. Ở trong truyện, hai người ấy đã học được cách tạo cho mình một khoảng cách an toàn. Trải qua rất nhiều đau khổ, cuối cùng thì "Hoàng tử và công chúa cũng sống hạnh phúc bên nhau".
Bản thân mỗi người chúng ta thật ra cũng có một phần nào đó có gai, dù không nhiều như con nhím, nhưng cũng là một lớp gai sẵn sàng đâm vào người khác, sẵn sàng phòng bị. Nếu như vậy, liệu phải trải qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu cơ hội trôi qua, chúng ta mới có thể học được cách để tạo khoảng cách an toàn nhất cho mình, và cho đối phương?
Có những chuyện muốn nói, có những chuyện phải nói, nhưng nói ra rồi cũng chẳng để làm gì.
Đọc câu chuyện này, tôi tự hỏi, ngày đó, tình cảm của Vi Lam với Sở Hàm rốt cuộc là thứ tình cảm gì? Là tình yêu? Không đúng. Là Lợi dụng? Vậy thì ai mới là người lợi dụng ai?
Cả hai người đó, Vi Lam, Sở Hàm đều là những con nhím, sẵn sang phóng gai ra để bảo vệ bản thân, và vì vậy mà làm người khác bị thương. Nhưng hai người đã không thể học được "cách tạo khoảng cách", hay phải chăng, vì cả hai người đã không có đủ cơ hội và thời gian? Nếu năm ấy, Vi Lam và Sở Hàm có thêm một cơ hội để đến gần nhau hơn, để cách xa nhau hơn, liệu họ có thể ở bên nhau không?
Vẫn biết cứ nói "giá như" là không thể, nhưng người ta vẫn muốn nói "Giá như..."
Có những thứ chỉ có thể thuận theo tự nhiên, dù miễn cưỡng cũng không được. Vậy có phải, cách tốt nhất là, chúng ta chỉ ngồi đó chờ đợi, chờ cho thứ gọi là "tự nhiên" ấy đến, cuốn chúng ta đi?
Cứ kiên nhẫn tiếp tục bước đi, biết đâu một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời?
Xưa nay tôi đọc truyện, viết truyện, là để tự tìm cho mình một câu trả lời. Tôi viết truyện, để tự hỏi, tự trả lời. Tôi đọc truyện, để lắng nghe câu trả lời của người khác. Nhưng chưa bao giờ tôi tìm được một câu trả lời trọn vẹn. Có lẽ vì vậy, mà tôi vẫn tiếp tục đọc, tiếp tục viết, tiếp tục hỏi và tiếp tục trả lời.
Thành thật cám ơn vì mọi người đã cùng tôi đi đến cuối con đường này.
Cám ơn vì những động viên, quan tâm của mọi người.
Cám ơn vì tất cả tình cảm mà mọi người dành cho tôi.
Cám ơn vì chúng ta đã có thể mỉm cười!
Tháng Sáu Trời Xanh Nhạt Tháng Sáu Trời Xanh Nhạt - Tâm Văn Tháng Sáu Trời Xanh Nhạt