When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Ngoại Truyện 3
u Bin càng lớn càng đẹp trai, đẹp trai y hệt anh Nam của thằng nhóc vậy, hai anh em nhà này, nhìn thế nào cũng thấy giống, giống, giống lắm luôn!
Mỗi tội, được cái khuôn mặt ngoại hình giống, ấy thế mà tính cách khác nhau một trời một vực.
Ừ thì cu Bin hồi được vài tháng công nhận là hay khóc thật đấy, nhưng mà được một tuổi tự nhiên ngoan hẳn ra, chả bao giờ nhõng nhẹo mè nheo với ai hết, ngoan lắm!
Hai tuổi, cu Bin ti toe tập nói, bi ba bi bô giọng ngọng nghịu nghe yêu chết đi được, nhưng mà cu cậu ngoài một số lần gọi ông gọi bà gọi ba gọi mẹ gọi Nam gọi Thuỳ, còn lại chả bao giờ nói câu gì dài quá đâu, như kiểu cu cậu không thích nói chuyện với người khác ấy, chỉ thích nhất là bám chân anh Nam nhà mình đu đi khắp nơi thôi.
Ba tuổi, cu Bin cuối cùng cũng bộc lộ tư chất, đích thị là một “lạnh lùng boy” chính hiệu, kiệm lời, ít nói, việc mình mình cứ làm, việc người khác, mặc kệ! Cu Bin ngày ngày ôm quyển truyện tranh của mình, đọc ngấu đọc nghiến mặc dù nhóc còn chưa biết chữ, thi thoảng cu cậu vẽ vời linh tinh lên quyển sổ bằng cây bút màu yêu thích, có đôi khi lại ngồi chọc chọc chơi với Giềng, chỉ khi có người hỏi này hỏi nọ, cu cậu mới một dạ hai vâng đáp, cũng chẳng thèm nói năng gì nhiều, và đặc biệt, mấy trò nghịch ngợm của bọn trẻ trong xóm, cu Bin chẳng bao giờ tham gia.
Bốn tuổi, cu Bin học mẫu giáo, có hôm Nam với Thuỳ đi đón cu cậu, mới đến cổng trường đã thấy cu Bin đứng cạnh một bạn nữ xinh xắn đáng yêu lắm nha, bạn nữ ấy chìa cho cu Bin mấy cái kẹo sặc sỡ gói gém cẩn thận, thế mà cu Bin thẳng thừng lắc đầu mới ghê chứ. Thằng nhóc bảo “Xin lỗi, mình không thích!”, nói xong cái bỏ đi luôn, chẳng đợi xem phản ứng bạn kia thế nào nữa. Đúng là, riêng cái điểm này thôi cũng thấy khác Nam rồi mà, ngày xưa Nam đi học mẫu giáo, mấy bạn nữ cho bao nhiêu kẹo Nam cũng nhận hết, xong rồi đem về đưa lại cho Thuỳ hết cơ! Giờ nghĩ lại Thuỳ vẫn thấy hồi đó Nam đáng yêu thật! Mà cu Bin bây giờ, mặc dù không giống anh nó, nhưng mà thằng nhóc ngầu chết đi được, cũng đáng yêu nữa.
Và thế đấy, cu Bin bạn ấy cứ lớn lên như thế đấy, càng lớn lại càng giống Nam về cái ngoại hình điển trai khỏi bàn, nhưng mà cũng càng lớn lại càng ít nói hơn. Những người mà cu Bin thân nhất, có lẽ chỉ có ông bà nội ngoại, ba mẹ, anh Nam với cả chị Thuỳ, ngoài ra, đi học cu Bin cũng không chơi với nhiều bạn lắm đâu, thằng nhóc chỉ thích đọc sách, rồi thích vẽ, với cả đặc biệt thích chơi với động vật thôi.
Cu Bin cứ ít nói thế, nhưng mà tình cảm lắm nha! Ông bà nội ngoại đến thăm kiểu gì thằng bé cũng lẽo đẽo đi theo cho bằng được, đến khi ông bà về thì thằng nhóc chẳng nói chẳng rằng gì đâu, chỉ cầm theo cái ba lô rồi nhảy tót lên xe ngồi, kiểu như cu cậu chuẩn bị về cùng ông bà, và kiểu như đó là một chuyện hết sức đương nhiên mà mọi người không cần phải hỏi ấy.
Rồi ba, mỗi lần ba cu Bin đi làm về muộn, kiểu gì cũng thấy thằng nhóc ôm một quyển sách ngồi đợi gần cửa, cứ thấy ba về là chạy lại ngay lập tức, có hôm ba về muộn quá, hơn mười giờ đêm rồi mới về, mà vừa mở cửa ra là đã thấy cu Bin ngồi trên sàn ngủ gà ngủ gật, thằng nhóc nhất quyết đợi ba về cho được đây mà!
Cu Bin cũng thương mẹ lắm, mẹ làm gì cu Bin cũng để ý hết, cu Bin rót nước cho mẹ, thỉnh thoảng lại bóp vai cho mẹ, thỉnh thoảng ba đi công tác, mẹ không ngủ được là cu Bin lại nằm với mẹ, đọc truyện cho mẹ nghe để mẹ ngủ. Cu Bin ngoan giống như anh Nam vậy đó!
Mà nhắc đến anh Nam mới nói, cu Bin thân nhất anh Nam chứ ai. Hồi bé anh Nam bế là thằng nhóc hay khóc thế thôi, chứ lớn hơn một chút là thằng nhóc quấn anh lắm, cam anh lắm. Dù là ai đang bế mà cứ thấy anh Nam về là thằng nhóc đòi anh nằng nặc, không đòi được thì không khóc, chỉ là không chơi đùa gì nữa mà thôi. Lớn hơn chút xíu nữa thì suốt ngày bám lấy chân anh Nam, bắt anh kéo mình đi khắp nhà. Lớn hơn một chút chút nữa thì có gì cũng tâm sự với anh Nam, thi thoảng buổi tối còn chạy sang phòng anh, chui tọt vào chăn rồi khi đó mới chịu ngủ.
Còn có chị Thuỳ nữa, từ khi thằng nhóc mới biết nói thì đã xem Thuỳ như chị gái ở trong nhà rồi, lúc nào cũng thương cũng quan tâm chị hết, thằng nhóc thân với Thuỳ cũng như thân với anh Nam ấy.
Khi đó cu Bin tám tuổi, anh Nam chị Thuỳ hai mươi lăm tuổi. Bữa đó không hiểu sao chị Thuỳ tự nhiên ngồi khóc nức nở ngoài cửa, mà tìm mãi chả thấy anh Nam đâu, cu Bin hoảng quá, sốt sắng hỏi chị bị làm sao thế, hỏi ai bắt nạt chị để cu Bin dằn mặt nó, để cu Bin cho nó một trận ra trò. Cu Bin hôm ấy hỏi nhiều như thế, mà chị Thuỳ chị ấy vẫn cứ sụt sịt không nói, xong rồi tự dưng chị còn cười nữa, làm cu Bin hết hồn.
Mà cu Bin chưa kịp hỏi tiếp, chị Thuỳ cũng chưa kịp nói gì thì anh Nam đã lù lù xuất hiện, trên tay còn cầm hộp kẹo xinh xinh. Anh ấy nhìn thấy chị Thuỳ khóc, lại nghe cu Bin kể lể, tự nhiên lại nói:
– Chị Thuỳ khóc là tại anh, Bin định cho anh một trận dằn mặt đấy à?
Cu Bin tá hoả, nhưng mà rất nhanh chóng cau có mặt mày, đứng chắn trước mặt chị Thuỳ, còn giơ rộng hai cánh tay, hét:
– Anh đừng có bắt nạt chị, Bin không cho ai bắt nạt chị Thuỳ đâu!
Anh Nam mặt mày rạng rỡ cười toe toét, một tay gạt phắt cu Bin sang một bên, anh ngồi xuống cạnh chị Thuỳ, lại nói với cu Bin:
– Bin về nói với ba mẹ, nói là anh đi thưa chuyện với nhà thông gia.
Nói xong anh quay lại chị Thuỳ, cầm hộp kẹo dỗ dành chị ý:
– Cầu hôn thế này đã đủ chưa, nhẫn anh đeo cho chị rồi, kẹo cũng tặng chị rồi, chị đã chịu cho anh vào nhà hỏi cưới chị chưa?
Cu Bin mặt nghệt ra, chả hiểu mô tê cái gì hết, chỉ thấy chị Thuỳ lại nức nở ôm anh Nam. Ơ thế hoá ra chị Thuỳ khóc là vì cảm động đấy à, cảm động vì anh Nam nhà cu Bin cầu hôn chị đấy à?
Anh Nam ôm chị Thuỳ, chị Thuỳ thì khóc, anh vỗ vỗ vai xoa xoa đầu chị ý, mà mặt anh cứ phải gọi là vui tươi phấn khởi hết chỗ nói, anh Nam tươi cười dặn dò cu Bin:
– Bin này, sau này em mà yêu ai, có cô gái nào mà quan trọng với em như chị Thuỳ quan trọng với anh như thế này, em chắc chắn phải gọi cô gái ấy là chị đấy, biết chưa?
Cu Bin gật đầu, nhìn sang vỉa hè phía đối diện. Không xa chỗ vỉa hè bên đó, nơi có anh nắng chiếu lên tán lá cây bàng, ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, qua những lỗ thủng trên những chiếc lá bàng, ánh nắng kia chiếu lên khuôn mặt một cô bé, làm bừng sáng và rạng rỡ khuôn mặt xinh xắn ấy. Cô bé ấy, tên gọi An Nhiên, và cu Bin sẽ gọi, là chị An Nhiên!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị