Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Ngoại Truyện 2
rong một tháng khi Anh Thuỳ không nói được, chịu nhiều thiệt thòi nhất, có lẽ chính là bé Giềng.
Anh chị bé Giềng cãi nhau cả tháng, Giềng cũng bị quấn vào quá trình giận nhau của hai người, đến khi họ làm hoà chưa được bao lâu thì tự nhiên Anh Thuỳ nhập viện, tất nhiên bé Giềng vì thế cho nên đã phải chịu rất rất nhiều thiệt thòi, đến nỗi bé cảm thấy mình như bị hắt hủi ấy, thật là tổn thương nha!
Chị Thuỳ về nhà mà anh Nam vẫn ngày ngày ở bên cạnh chị, có ngó ngàng gì đến Giềng đâu. Rồi chị Thuỳ chị bế Giềng lên một lát, anh Nam nhìn thấy là anh ý bắt chị bỏ Giềng xuống ngay. Anh ý bảo chị là lông của Giềng không tốt cho họng chị đâu, bảo là chị mà bế Giềng nhiều quá thì cổ họng sẽ lâu khỏi, cho nên bắt chị cách li Giềng ra, để Giềng bên phòng anh Nam ấy, hoàn toàn không cho Giềng sang phòng chị Thuỳ luôn.
Sáng sớm Giềng ngủ dậy, thấy Nam đổ thức ăn vào bát cho nó, lại thấy Nam đổ sữa vào một cái bát khác, cũng chẳng thèm xoa đầu nó cái nào, ngay lập tức trèo sang phòng Anh Thuỳ ngay.
Giềng tội nghiệp mắt long lanh nhìn Nam, hai chân trước bé Giềng vịn lên thành ban công, hướng đến phòng Thuỳ mà sủa inh ỏi, nhưng rất tiếc, đáp lại nó vẫn là một anh Nam không thèm đoái hoài đến.
Giềng thấy anh Nam chăm cho chị Thuỳ từng chút một, chị ấy mà ho vài tiếng là anh Nam anh ấy cuống cuồng lên rồi, nhìn hai anh chị ấy như thế tự nhiên Giềng tủi thân ghê luôn.
Rồi đến khi đi dạo, may cũng nhờ chị Thuỳ nhìn anh Nam bằng ánh mắt cầu xin đáng yêu quá, làm cho anh Nam không biết làm thế nào, cuối cùng mới đồng ý cho chị Thuỳ cùng Giềng đi dạo. Mà chị Thuỳ rõ ràng bây giờ khoẻ hơn rồi, chỉ là vẫn bị mất tiếng thôi, thế mà anh Nam cứ làm như chị ấy đau tay đau chân không bằng ấy, cứ nhất quyết không cho chị Thuỳ dắt Giềng, càng không cho chị đi gần Giềng, thế là thành ra anh Nam một tay cầm cái xích giữ Giềng, cho Giềng đi trước, một tay còn lại thì nắm tay chị Thuỳ, để chị đi đằng sau. Rõ là lắm chuyện mà, nhỉ? Giềng nghĩ thế đấy!
Giềng gặp lại em cún xinh xinh nhà hàng xóm, ngay lập tức kể khổ đủ đường, cái ngôn ngữ “gâu gâu” của Giềng tất nhiên là anh Nam chị Thuỳ không hiểu được, cho nên Giềng rất là thoải mái trình bày nỗi khổ của mình cho bé cún hàng xóm nghe.
Mà bé cún hàng xóm, từ đầu đến cuối im lặng không phản ứng, lơ đãng phe phẩy cái đuôi cuối cùng cũng nghe hết câu chuyện, và tóm lại là bạn Giềng bạn ấy thấy mình bị đối xử bất công.
Anh Nam anh ấy không cho chị Thuỳ ôm Giềng, thế mà chị Thuỳ ôm anh Nam thì anh ấy lại chẳng nói năng phản đối gì.
Anh Nam không cho chị Thuỳ gần Giềng, dắt Giềng thôi cũng không cho, thế mà ngày nào di học anh Nam cũng kè kè bên chị.
Ức chế, rõ ức chế! Giềng là tức lắm rồi đấy! Nhưng mà nghĩ đến chị Thuỳ đang không khoẻ, thế cho nên Giềng mới nhịn, chứ nếu không, Giềng là Giềng sẽ sủa inh ỏi cả đêm cho anh Nam mất ngủ cho xem. Ai bảo anh ấy bắt Giềng với chị Thuỳ xa nhau, đúng là bực bội mà! Giềng nghĩ vậy đấy
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị