Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Ngoại Truyện 1
hã bảy tuổi, và cô bé gặp Nam lần đầu tiên.
Khi đó Nhã là khán giả ngồi phía dưới, vừa xem được tiết mục trình diễn của Nam trong một cuộc thi piano thì trong lòng liền vô cùng ngưỡng mộ.
Trong mắt cô bé khi đó, Nam là cậu bé hơn mình một tuổi, tuy trông có vẻ nhỏ con nhưng những ngón tay điêu luyện lướt trên phím đàn của Nam lại khiến cho Nhã có ấn tượng sâu sắc.
Và cũng từ đó, Nhã chăm chỉ học piano, với mong muốn một ngày nào đó gặp lại Nam, Nhã đã cố gắng rất nhiều.
Tám năm, cô bé tham gia rất nhiều cuộc thi, nhưng đều không gặp lại Nam. Cho đến khi lên lớp 10, khi cô bé nghe đồn về một đàn anh lớp trên, khi cô bé trực tiếp nhìn thấy anh ta trên sân trường, khi đó cô bé mới biết, hoá ra mình đang học cùng trường với Nam.
Nam lớn lên rồi, rất khác!
Nam không nhỏ con như cái hồi Nhã gặp anh lần đầu nữa, bây giờ Nam cao lắm rồi, đẹp trai lắm rồi, cũng nổi tiếng lắm rồi.
Nhã quan sát Nam suốt mấy tuần liền, rồi cô bé phát hiện ra, bên cạnh Nam có một cô gái.
Cô gái kia xinh lắm, nghe đâu là lớp trưởng của Nam, tên Anh Thuỳ, và cô ấy cùng Nam chính là một đôi thanh mai trúc mã.
Nhã thấy Nam nắm tay Anh Thuỳ rất tự nhiên mà đi dạo trên sân trường, lại thấy anh gọi cô một tiếng chị, hai tiếng chị. Anh Thuỳ đi một bước, Nam cũng đi một bước. Anh Thuỳ nói gì, Nam cũng đều nghe. Và tiếng chị mà Nam gọi Anh Thuỳ, nó tha thiết đến vô cùng. Điều này không khỏi khiến cho Nhã cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Giây phút ấy, giây phút mà Nhã thấy Nam cùng Anh Thuỳ sóng vai sánh bước, khi lòng cô bé bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu lạ lùng, đó cũng chính là lúc cô bé biết, mình thích Nam!
Nam ở trong đội bóng của trường, chiều chiều anh tập bóng, Nhã đều đến xem. Mỗi khi cô bé đứng bên ngoài hàng rào và nhìn vào trong sân, ánh mắt cô bé không khỏi chú ý đến bóng lưng Anh Thuỳ ngồi trên băng ghế đang chăm chú dõi theo Nam.
Anh Thuỳ xinh lắm, Nhã thấy vậy. Từ cô có một vẻ gì đó khiến cho Nhã cảm thấy yêu quý cô lạ thường, mặc dù hai người chưa bao giờ nói chuyện.
Anh Thuỳ có chút gì đó đằm thắm, lại cũng có chút tinh nghịch hoạt bát. Đặc biệt, khi ở cạnh Nam, cô đặc biệt cười rất nhiều.
Mà Nam, ở cạnh Anh Thuỳ, anh cũng cười nhiều lắm, nói nhiều lắm, giống như là một con người khác, luôn luôn ân cần và dịu dàng bên cô gái anh vẫn gọi là chị.
Hai người họ, rõ ràng là thích nhau!
Nhã chỉ mất có một tháng để nhận ra tình cảm mà Nam và Anh Thuỳ dành cho nhau, nhưng hai người họ thì lại không như vậy. Hai người họ một người tuy biết nhưng lại không nói gì, còn một người thậm chí còn không biết mình thích người kia.
Và cũng chính vì thế, mà Nhã mới quyết định, quyết định sẽ tự trao cho mình một cơ hội để được đến bên cạnh Nam.
Mùa hè, Nhã tình cờ gặp Nam khi anh cùng gia đình mình đi du lịch. Ba của hai người hợp tác làm ăn, cho nên cô bé còn có dịp gặp Nam thêm vài lần nữa vào dịp hè. Và rồi thì sao chứ, mỗi lần gặp nhau, cô bé lại nhận ra Nam thích Anh Thuỳ nhiều như thế nào. Anh nói chuyện cùng Nhã, nhưng lại toàn nói về cô bạn mà anh gọi là chị kia, nói về Anh Thuỳ khiến cho Nam trông hạnh phúc, cực kì hạnh phúc. Nam nói về Anh Thuỳ bằng những lời đẹp đẽ nhất, bằng ánh mắt trìu mến nhất, bằng giọng điệu dịu dàng nhất. Nhã còn biết, khi hai người gặp lại nhau sau ba tháng hè, Nam đã ôm Anh Thuỳ rất chặt.
Nhã học lớp 11, Nam và Anh Thuỳ giờ học lớp 12, vào một ngày khi Nam đang tập bóng, Nhã đã đến tìm Thuỳ, và cô bé chuẩn bị nói chuyện với Thuỳ lần đầu tiên.
Cô bé đoán không sai, Anh Thuỳ là một người chị rất đáng quý, nhưng cô ấy lại thích Nam.
Nhã nói hết với Anh Thuỳ toàn bộ những điều mà cô bé muốn nói, rằng cô bé quý Thuỳ, và rằng cô bé thích Nam.
Nhã nói dối, nói dối với Nam rằng động lực để cô bé bày tỏ tình cảm với anh đều là do có Anh Thuỳ ủng hộ, cô bé đã nói dối, rồi khiến Nam và Anh Thuỳ cãi nhau.
Nhã có thể thấy Anh Thuỳ bị tổn thương như thế nào khi Nam không tin cô, khi Nam nói cô không phải là chị anh. Nhã biết là Anh Thuỳ đã khóc, nước mắt cô rơi ngay khi cô quay người rời khỏi sân bóng, và cũng chính lúc đó Nhã cảm thấy trái tim mình có chút gì đó không đành.
Nhã chưa từng thấy Nam tức giận trước đây, nhưng hôm đó, chính cô bé thấy Nam ném chiếc khăn mà Anh Thuỳ đưa cho anh lên trên ghế, thật mạnh! Chính cô bé thấy anh thất vọng cơ nào khi tin rằng Anh Thuỳ chỉ xem mình là em trai. Điều này lại càng khiến cho Nhã thêm cắn rứt.
Cô bé, sai rồi chăng?
Ngày hôm sau Nhã đến lớp Nam tìm anh, và cô bé gặp cả Anh Thuỳ.
Anh Thuỳ bị đau chân, còn Nam nhìn cô xót xa vô cùng.
Nhã đau lòng, ánh mắt Nam khi nhìn Anh Thuỳ khập khiễng bước ra cửa lớp cho biết anh quan tâm Anh Thuỳ nhiều như thế nào, cho biết anh thích cô nhiều như thế nào. Và nó khiến cho sự khó chịu trong lòng Nhã lại một lần nữa trỗi dậy, khiến cho cô bé không kìm lòng được mà lại tiếp tục diễn tiếp một vở kịch đáng thương. Tất cả những gì cô bé muốn, đơn giản chỉ là ánh mắt quan tâm của Nam, giống như cách anh nhìn Anh Thuỳ, thế thôi!
Rồi lần thứ ba, khi Nhã đến nhà Nam, khi Nhã thấy Anh Thuỳ cũng ở đó, và những chuyện tiếp diễn, nó đều nằm ngoài dự đoán của Nhã.
Nhã nói lời xin lỗi với Anh Thuỳ, lần này là thật, nhưng cô bé không ngờ Anh Thuỳ lại giận mình như thế, dù rằng từ đầu đều là cô bé đã sai.
Rồi Anh Thuỳ bị ho, Nhã lo lắng cho cô, cũng là thật, nhưng cô bé không ngờ Anh Thuỳ lại đẩy mình ra, càng không ngờ Anh Thuỳ lại nói Nhã đừng lại gần. Cô bé, quả thật không ngờ được đâu!
Sau khi Nam và Anh Thuỳ lại giận nhau tiếp, sau khi Anh Thuỳ bỏ chạy về nhà, và sau khi mẹ của Anh Thuỳ giải thích mọi chuyện, rằng Anh Thuỳ dị ứng hoa hồng, Nhã mới biết mình lại vừa mắc thêm sai lầm nữa. Trên người Nhã có mùi hoa hồng, điều này bỗng dưng lại vô tình khiến cho Nam và Anh Thuỳ cãi nhau thêm, chuyện lần này, lại là Nhã sai tiếp rồi!
Cô bé thấy Anh Thuỳ đau khổ, thấy Nam buồn bã, thực sự không chịu đựng nổi mà nói hết mọi chuyện với Nam. Từ việc cô bé nói dối ở sân bóng đến việc cô bé đóng kịch trước cửa lớp Nam, Nhã nói hết, thú thật hết. Nhã thích Nam, cô bé cũng quý cả Anh Thuỳ nữa, nhìn hai người giận nhau vì mình, cô bé thực sự không nỡ.
Cho nên, tuyên bố sau này không thích Nam nữa, đổi lại là một cái ôm xem như được tha thứ, lại vô tình giúp cho Nam và Anh Thuỳ mau chóng hiểu được lòng nhau, xem như Nhã vừa lấy công chuộc tội.
Ấy thế mà, thích một người nào đó, muốn nói không thích nữa cũng chẳng thể không thích nữa được ngay. Nhìn thấy Nam và Anh Thuỳ bây giờ chính thức là một đôi, Nhã lại một lần nữa thấy đau lòng.
Nhưng chỉ là đau lòng, đau lòng thôi!
Ngày Anh Thuỳ bị Huy nhốt trong nhà kho, mọi chuyện Nhã đều thấy hết.
Cô bé không biết tại sao Huy lại làm vậy, chỉ biết, khi đó cho dù nhìn thấy Anh Thuỳ đi vào bên trong và cánh cửa bị đóng, không hiếu sao chân của Nhã lại tự động bước đi, bước đi về hướng ngược lại, ngược lại với nơi mà Anh Thuỳ bị nhốt.
Cô bé không biết tại sao mình lại làm như vậy. Ghen tị ư? Chắc là thế! Nhưng may mắn làm sao, cô bé chợt tỉnh ngộ, tỉnh ngộ ngay sau đó rất nhanh.
Nhã nghe ai đó nói trong nhà kho cất mấy chậu hoa hồng, ngay lập tức cô bé liền nghĩ đến Anh Thuỳ. Anh Thuỳ bị dị ứng hoa hồng, nếu như bị nhốt trong nhà kho đó quá lâu, vậy thì sẽ không ổn rồi!
Cô bé chạy đi tìm Nam, tìm mãi, tìm mãi cuối cùng mới thấy bóng lưng Nam cũng đang tìm Anh Thuỳ. Cô bé cùng Nam và bạn anh đến nhà kho, mở cửa ra liền thấy Anh Thuỳ nằm bất tỉnh trên sàn.
Anh Thuỳ như không còn sức sống, bàn tay lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt đến đáng thương, quả thật doạ cho mọi người một phen hốt hoảng.
Nam bế Anh Thuỳ chạy ra ngoài rất nhanh, Nhã thì cuống cuồng gọi xe cấp cứu. Cô bé đã nghĩ, nếu như Anh Thuỳ có chuyện gì, có lẽ cả đời cô bé ân hận không thôi mất.
Thật may, Anh Thuỳ không sao!
Sau chuyện này, Nhã tự trách mình rất nhiều. Cô bé cho rằng bản thân mình quá ích kỉ, lòng ghen tị với người khác quá lớn, còn suýt chút nữa phạm phải sai lầm khiến cho bản thân hối hận cả đời.
Cô bé quả thực từ đó không đến tìm Nam nữa, Anh Thuỳ nằm việc hơn một tuần cô bé cũng không dám đến thăm, cô bé sợ bản thân mình bị Anh Thuỳ ghét, cho nên không dám đến.
Mãi đến lúc tốt nghiệp, Anh Thuỳ đến tìm Nhã trước, ôm Nhã trước, và nói rằng cô ấy cũng quý cô bé trước, khi đó Nhã mới dám tha thứ cho mình.
Cô bé ôm lấy Anh Thuỳ mà sụt sùi khóc, còn vừa khóc vừa nức nở nói rằng:
– Em cũng rất quý chị, chị Thuỳ ạ! Em quý chị, là em nói thật đấy!
Sau một số chuyện, có thể mọi người đều thấy Nhã đáng ghét, rất đáng ghét! Nhưng quan trọng hơn hết, là cô bé biết mình sai ở đâu, biết mình đáng ghét thế nào, biết tự dằn vặt bản thân mình ra sao, để rồi từ đó biết hối lỗi, biết trưởng thành.
Còn người ta ai cũng có lúc bồng bột, nhưng sau này nhìn lại, thấy giây phút bồng bột đó cho ta bao nhiêu là bài học, giúp chúng ta chín chắn hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn, đó mới là điều đáng nói!
Nhã, cô bé quả thật mạnh mẽ, lại còn dũng cảm, giống như lời Anh Thuỳ đã nói. Cô bé dám nói ra những suy nghĩ trong lòng, lại dám vì sai lầm mà đối mặt. Cho dù ban đầu cô bé đi sai đường, nhưng lại nhanh chóng biết mình sai mà quay đầu rẽ ngoặt, chọn lại con đường đúng đắn cho bản thân. Cô bé có thể trước đây đáng trách, nhưng sau này, cũng là đáng khâm phục. Vì người mình thích, vì người mình quý, cũng vì bản thân, cô bé trưởng thành rồi, biết vì tất cả mọi người mà đưa ra quyết định đúng đắn, như thế là trưởng thành rồi!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị