When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36: 14/02 (3)
– Sáng nay Nhã đã nói thật với Nam, nói hết toàn bộ, nói rằng là em ấy nói dối, nói rằng chúng ta cãi nhau là vì em ấy dựng chuyện. Nhã nói em ấy làm thế chỉ vì em ấy thích Nam, nhưng em ấy cắn rứt khi thấy chị đau khổ, cho nên em ấy thật sự muốn xin lỗi chị, Nhã nói em ấy sẽ không thích Nam nữa. Nhã nói với Nam rằng nếu như Nam tha thứ cho em ấy, Nhã chỉ cần được Nam ôm một cái thôi. Cho nên Nam mới ôm Nhã, chị tin Nam đi, Nam chỉ thích một mình chị, một mình chị thôi!
Nam nói với tôi như thế, trong khi vẫn nắm chặt tay tôi và khuôn mặt cậu ấy nhìn tôi chân thành.
Tôi chẳng biết mình có bị làm sao không nữa, buổi chiều vừa mới hô hoán rằng sẽ quên Nam, quên Nhã này nọ, thế mà Nam vừa mới nói những lời này với tôi, tôi liền cảm động đến nước mắt chảy ròng ròng, đúng thật là không hiểu nổi mà!
Nhưng mà thế thì đã sao cơ chứ? Cảm giác vỡ oà khi mầm cây vừa bị quật ngã của mình lại được cứu sống, tươi tốt trở lại, cái cảm giác đó nó khiến tôi muốn khóc, vui đến mức muốn khóc.
Trời lất phất cơn mưa phùn, chỉ là mưa phùn thôi nhưng khuôn mặt tôi vẫn ướt đẫm, và người lau cho tôi những giọt nước mắt đang chảy dài, là Nam!
Lau chán lau chê, gạt đi không biết bao nhiêu giọt nước mặn chát từ mắt tôi rồi, cuối cùng tôi vẫn cứ khóc, nước mắt thì vẫn cứ tuôn ta như suối ấy! Hết nói nổi luôn, trong cái hoàn cảnh như này, khi mà nam chính cố gắng lau nước mắt cho nữ chính mà càng lau nước mắt nó lại cứ càng tuôn ra nhiều thì đúng là bó tay, không còn gì để nói! Tuột hết cả lãng với chả mạn, ai bảo tuyến lệ của tôi hoạt động hăng say quá làm gì?
Nam lau nước mắt cho tôi mãi mà vẫn thấy tôi vẫn khóc, cuối cùng cũng mặc kệ, Nam chuyển sang ôm tôi luôn làng nước ạ, ôm luôn cho tôi thích khóc bao nhiêu thì khóc, miễn là khóc khi cậu ấy vẫn ôm tôi là được rồi.
– Mày là đồ đáng ghét, không chịu tin chị.
– Ừ ừ, là Nam sai rồi, Nam xin lỗi!
– Mày ôm Nhã thì được, thế mà chị ôm Huy mày liền giận chị tận hai tháng.
– Cũng là Nam sai, Nam xin lỗi!
– Mày còn ôm Nhã ngay trước mặt chị, đúng ngày valentine.
– Nam xin lỗi!
– Mày để đến tận tối rồi mới xin lỗi chị là sao?
Tôi thấy Nam đơ hết cả người, lại thấy cậu ấy oan uổng nói:
– Cả ngày hôm nay Nam cố giải thích với chị mà chị có nghe đâu, là chị nhất quyết giận Nam đấy chứ.
– Ý là mày không nhận mày sai đúng không? Chị ghét mày! Hu hu!
– Thôi thôi! Nam sai rồi, là Nam sai, Nam xin lỗi!
Mặc dù tôi biết tôi thế này giống đứa thần kinh bất bình thường lắm, nhưng mà nũng nịu với Nam thế này thích cực, ai bảo cậu ấy gây nhiều lỗi thế làm gì cơ, ngay từ đầu đừng có giận tôi có phải là hay không?
Xem nào, cái câu “sáng nắng chiều mưa trưa có bão”, câu này đích thị là nói tôi đây mà.
Buổi sáng tôi tươi tỉnh đi tìm Nam, buổi trưa tìm được rồi thì buồn bã, mà đến tối cậu ấy tự tìm đến thì tôi lại như bây giờ đây, cứ như con dở ấy. Đúng là chẳng biết đường nào mà lần!
Tôi nín khóc từ lâu rồi, nhưng mà nhất quyết không chịu buông Nam ra, cảm giác trình độ mặt dày nó cứ phải gọi là tăng thêm mấy phần ấy. Tại tôi vui quá mà!
Tôi len lén liếc nhìn những cặp đôi xung quanh, họ đi qua thấy tôi và Nam ôm nhau thắm thiết thì ai cũng nhìn chằm chằm hết, ngại ghê!
Hai đứa chúng tôi đứng thế mãi một lúc, tự nhiên tôi lại nhớ ra chuyện quyển sổ, thế là tôi giả vờ hỏi Nam:
– Ik hou van jou nghĩa là gì hả Nam?
– Chị xem quyển sổ Nam tặng rồi à?
– Ừ, mà câu cuối mày viết nghĩa là gì đấy?
– Không biết!
Vợ cái thằng này! Viết ra mà không viết nghĩa, Nam nói thế có ai tin được không?
– Nói láo! Mày viết thì mày phải biết chứ! Nói chị nghe đi, ik hou van jou nghĩa là gì?
– Chị cũng biết rồi mà.
– Nhưng chị muốn mày nói chị nghe cơ, nói đi!
– Thế Nam nói nhá!
Nam buông tôi ra, để cho tôi đối diện với cậu ấy. Nam ậm ừ mãi một lúc, cười cười mãi một lúc, sau đó cậu ấy mới nói:
– Ik hou van jou…
“Reng reng reng!!!”
Ôi! Cái điện thoại của Nam, cái điện thoại của Nam nó kêu đúng lúc ghê gớm, đúng lúc kinh khủng! Có chút bực bội đó nha!
Nam nghe máy, hình như là ba cậu ấy gọi hay sao ấy. Tôi thấy Nam nghe rất nhanh, sau đó liền tắt máy, lắp ba lắp bắp nói với tôi:
– Mẹ Nam…
– Làm sao? Có chuyện gì à? A! Cô ấy…
– Sắp sinh!
Khi chúng tôi đến bệnh viện thì ba Nam đã bế trên tay một thằng nhóc đang khóc oa oa, mẹ Nam thì đang nằm nghỉ, mà trong phòng còn có cả mẹ tôi nữa.
Úi chà! Em bé nhìn giống hệt Nam, mắt giống, miệng giống, đến cả cái mũi bé xíu nhìn cũng rất có tương lai “cao chót vót” giống anh nó, sau này lớn lên chắc đẹp trai lắm đây.
Ba Nam bế, thằng nhóc khóc inh ỏi, chuyển sang cho Nam bế, thằng nhóc còn khóc to hơn nữa.
Nhóc này sau này ra dáng đại ca lắm đây này!
Tôi thấy Nam lúng túng, không biết bế em thế nào cho đúng, nhìn sang ba Nam thì thấy chú ấy cũng đang làm mọi cách để tránh phải bế thằng con đang khóc nhao nhác này, thôi thì để tôi bế vậy!
Mà lạ là vừa sang tay tôi, cu cậu nằm im thin thít luôn mới hay chứ, nằm im được một lát rồi ngủ khì, dễ thương lắm luôn ấy.
Tôi vỗ vỗ thằng nhóc, ngồi xuống ru ru cho thằng nhóc ngủ, nó ngủ say luôn cơ.
– Thuỳ khéo ghê, sau này rảnh thì sang bế em hộ cô chú với, thằng nhóc này hình như thích cháu lắm thì phải.
Ba Nam nói với tôi, tôi đương nhiên nhận lời, thằng nhóc dễ thương thế này cơ mà. Nhưng mà trong khi tôi vui vẻ đồng ý hứa với ba Nam, thì Nam lại một mực phản đối. Cậu ấy nói:
– Không được, chị Thuỳ mà sang bế thằng nhóc này thì còn đâu ra thời gian đi chơi với con nữa? Chị đừng có bế thằng nhóc nhiều quá, không lớn lên nó lại bám chị đấy! Chị vì thằng nhóc này mà quên Nam là không được đâu!
Ùi ôi, Nam đang ghen với cả em trai sơ sinh luôn cơ à, dễ thương ghê!
Ba mẹ Nam và mẹ tôi đều nhìn hai chúng tôi mà cười, thằng nhóc tôi đang bế cũng cười nữa!
Mười bốn tháng hai, valentine năm nay, có nước mắt, có cả nụ cười.
Tôi biết Nam thích tôi rồi, vậy là mầm cây của chúng tôi lại xanh tốt. Nam có thêm em trai rồi, vậy là cả nhà cậu ấy sẽ càng hạnh phúc.
Mười bốn tháng hai, valentine năm nay, vui hơn tôi đã nghĩ. Mối tình đầu của tôi không phải là đơn phương nữa, mà từ bây giờ, mối tình đầu của tôi chính là tình cảm từ cả hai phía, chính là thứ tình cảm xinh đẹp mà tôi cần nâng niu, cần yêu quý!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị