We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Nam Đáng Ghét!
ôi đi bộ trên vỉa hè, nước mắt thì đã ướt đẫm cả khuôn mặt từ lúc nào.
Tôi ghét Nam, rất ghét!
Cậu ấy không thèm tin tôi! Cậu ấy không muốn gọi tôi là chị nữa!
Bảo vệ tôi ư? Cái con khỉ!
Tin tưởng tôi ư? Chết tiệt!
Nam tệ lắm, đáng ghét lắm!
Tôi đi bộ về nhà, nhưng mà nước mắt che khuất tầm nhìn của tôi, khiến cho mọi thứ trước mắt tôi nhoè đi, và khiến cho tôi vấp ngã.
Tôi không đứng dậy được, chân tôi đau lắm! Nếu Nam ở đây, cậu ấy chắc chắn sẽ kéo tôi dậy, sẽ cõng tôi, sẽ dỗ dành tôi. Nhưng mà, Nam không có ở đây!
Tôi không nhìn chân tôi, tôi chỉ biết là nó đau lắm, tôi chỉ biết nó chính là một lí do tuyệt vời để ngay lúc này đây tôi có thể oà khóc.
Tôi còn tưởng mình mạnh mẽ, tôi còn tưởng tôi sẽ có thể quay đi mà không khóc, tôi tưởng tôi có thể quay lưng lại phía thằng Nam đáng ghét ấy mà không phải nức nở như bây giờ, nhưng tôi đã nhầm!
Tôi hoá ra lại yếu đuối thế này, mau nước mắt thế này.
Hu hu, không biết đâu! Tôi mong là Nam ngay bây giờ sẽ bị một quả bóng đập trúng mặt, cho chừa cái tội của cậu ấy đi! Nhưng mà thế thì tội cái mặt cậu ấy lắm! Mà khoan, gì chứ? Cái thằng đáng ghét ấy thì có gì mà tội nghiệp, tôi mặc kệ, mặc kệ, mặc kệ!
Ai ui! Chân đau không đi nổi nữa rồi! Ôi định mệnh! Tôi vấp ngã có một cái, thế quái nào lại bong gân được mới hay chứ!
Kiểu này lết về bằng niêm tin à?
Mà nghĩ đến là lại thấy tủi thân, vợ thằng Nam chứ, dám nổi đoá với tôi, làm cho tôi ra nông nỗi này, tất cả là tại Nam, tại Nam hết!
Bây giờ mà có đứa bạn nào đạp xe đi qua rồi chở tôi về thì tốt!
Nam thì chắc chắn là đang ai ủi dỗ dành Nhã, còn chờ Nhã thôi khóc, còn phải đưa Nhã về nhà, chẳng rảnh rỗi quan tâm đến tôi đâu.
Bọn bạn tôi thì giờ này về nhà hết rồi, có thằng Phong ở lại tập bóng, nhưng mà nhà nó rẽ vào con ngõ phía trước cơ, nó về cũng không đi qua đây, thành ra tôi không thể trông chờ gì ở thằng này hết.
Người còn lại tôi có thể trông mong, có lẽ chỉ còn…
“Reng reng!”
– Anh Thuỳ!
Oắt đờ heo! Tôi mới nghĩ thôi mà, mới chỉ nghĩ là biết đâu bạn Huy tốt bụng đạp xe ngang qua cho tôi đi nhờ một đoạn thôi mà, chỉ là nghĩ thôi mà sao bạn Huy bạn ấy xuất hiện thật luôn thế?
– Cậu không sao chứ?
– À, mình…
– Cậu khóc đấy à?
Tôi đưa tay lau nước mắt, nhưng không hiểu sao càng lau nước mắt nó lại càng chảy dài, tôi đang tủi thân muốn chết đây!
Người ta thì lo lắng hỏi xem tôi bị làm sao, hỏi xem tôi bị thế nào, mà cái thằng tôi thích thì lại đang ở bên cạnh người khác, lại còn vì người khác đó mà nổi giận với tôi. Tôi làm gì sai? Tôi nói gì với Nhã? Tại sao Nam không hiểu gì hết lại nghi ngờ tôi? Tại sao cậu ấy có thể thốt lên câu nói mà đáng lẽ ra cậu ấy phải biết là câu nói đó nó làm tổn thương tôi? Tại sao cậu ấy vì Nhã khóc mà không tin tưởng tôi nữa? Bây giờ thì tôi cũng khóc rồi đây, và Nam thì sao? Cậu ấy có ở đây để lau nước mắt cho tôi không? Sao cậu ấy nói sẽ bảo vệ tôi cả đời cơ mà?
– Thôi cậu đừng khóc nữa, đau chân à? Mình chở cậu về nhá!
Huy dịu dàng nói với tôi, sau đó dìu tôi ngồi lên xe, cậu ấy chở tôi về nhà.
Trên đường, tôi vẫn cứ ấm ức ngồi khóc, còn Huy thì chỉ im lặng đạp xe. Giống như lần trước khi cậu ấy giúp tôi tìm Giềng, Huy cũng chỉ im lặng như vậy, im lặng đạp xe như vậy mà thôi.
Tôi muốn mặc kệ Nam, muốn gạt phắt cậu ấy ra khỏi tâm trí cho khoẻ cái đầu, nhưng mà không được! Câu nói mà Nam nói với tôi, rằng tôi không phải chị cậu ấy, nó cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt, nó làm nước mắt tôi tuôn ra như mưa, tôi không kìm được nước mắt, ai bảo tôi thích Nam làm gì?
Chợt Huy hỏi, khi cậu ấy nghe thấy tôi khóc ngày một to:
– Cậu cãi nhau với Nam à?
– Ừ!
– Bạn trai bạn gái, cãi nhau là chuyện bình thường mà!
– Mình không phải bạn gái Nam!
– Ồ! Mình xin lỗi!
Sau đó thì Huy lại tiếp tục đạp xe mà không hỏi gì, và tôi phát hiện ra, tôi không còn khóc nữa.
Một lúc sau đó, Huy lại lên tiếng nói chuyện với tôi, khi mà cậu ấy tự nhiên thấy tôi bỗng im lặng:
– Mình biết cậu từ năm lớp 10 cơ, thế mà bây giờ lớp 12 rồi mới có cơ hội nói chuyện với cậu lần thứ ba.
– Thế à, mình thì gặp cậu lần đầu tiên vào cái hôm trời mưa lớp 11 ấy. Nhưng mà cậu có cái răng khểnh rất duyên, cho nên mình vẫn nhớ.
Nói chuyện với Huy, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Ít nhất là bây giờ tôi không nghĩ về Nam, cho nên tôi thấy nhẹ nhõm.
– Mình nhìn thấy cậu trong giờ họp đầu tiên của mấy đứa lớp trưởng, ấn tượng của mình về cậu khi đó là, cậu rất xinh!
– Nghĩa là bây giờ mình hết xinh rồi đúng không?
– Tất nhiên là không rồi, bây giờ cậu vẫn xinh như vậy mà!
Chúng tôi nói chuyện với nhau mãi như thế, cho đến tận lúc về đến nhà. Huy dìu tôi vào đến cổng, gặp ba tôi thì lễ phép chào một tiếng, sau đó không nán lại lâu mà về ngay. Huy, cậu ấy rất tốt!
Ba tôi thấy tôi không đi cùng Nam, lại thấy chân tôi bong gân thế này thì không khỏi thắc mắc.
– Nam đâu sao không về cùng con?
– Chúng con cãi nhau, con giận cậu ấy rồi!
Tôi còn nghĩ ba sẽ bênh vực tôi cơ, tôi còn nghĩ ba sẽ nói là Nam tệ quá, dám làm con gái ba buồn hay đại loại thế, ai ngờ ba lại nói:
– Mấy đứa các con thật là, hở tí là giận hở tí là cãi nhau. Mau mau làm hoà với thằng bé đi, Nam mà bị con giận là ăn không ngon ngủ không yên đâu.
Ơ thế rốt cuộc tôi là con gái ba hay Nam là con trai ba mà ba hiểu cậu ấy thế? Tôi có chút ấm ức, bây giờ lại càng bực hơn:
– Ba yên tâm đi chứ lần này Nam chắc chắn vẫn ăn no ngủ kĩ như bình thường, tại bởi vì cậu ấy giận con trước. Mà con thì không có ý định làm hoà trước đâu ạ. Con ghét Nam!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị