There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Tôi Không Phải Chị Nam
ạo này cô bé hotgirl tên Nhã đó hay đến tìm Nam lắm, lắm lắm luôn, và tất nhiên tôi luôn khó chịu vì điều đó.
Nhã và tôi chưa bao giờ nói chuyện, nhưng khi cô bé nói chuyện với Nam ngoài cửa lớp, thỉnh thoảng cô bé chạm mắt với tôi, và mỗi lần như thế cô bé luôn luôn mỉm cười. Nhã xinh xắn, và trong mắt tôi, ít nhất là lúc này, thì cô bé khá là thân thiện, khá là đáng yêu.
Tôi thật tệ, nhỉ? Nhã đáng yêu như thế, vậy mà tôi lại khó chịu với cô bé khi thấy cô bé nói chuyện cùng Nam.
Tôi đã cảm thấy thế đấy, cho đến ngày hôm nay.
Thì tôi vẫn ngồi tại một vị trí đắc địa, vẫn nhìn Nam tươi cười khi tập bóng, nhưng hôm nay, mọi chuyện hơi khác một chút, tại bởi vì có sự xuất hiện của Nhã.
Nhã đến cạnh tôi, cất tiếng chào tôi trước, giọng cô bé ngọt ngào, trong trẻo, dáng vẻ khi nói chuyện cùng tôi cũng rất thân thiết nữa.
– Chào chị, em là Nhã!
– Chị biết! Chào em!
Cô bé ngồi xuống bên cạnh tôi, cùng tôi nói qua một vài chuyện.
– Chị Thuỳ, thật ra, em rất hâm mộ chị!
Tôi có chút ngạc nhiên, hâm mộ tôi? Nhã xinh xắn thế này, em ấy có chuyện gì mà lại hâm mộ tôi cơ chứ?
– Vì sao lại hâm mộ chị?
– Bởi vì…chị rất thân với anh Nam!
Ra là vậy! Nhã hâm mộ tôi, vì tôi thân với Nam. Tôi không nói gì hết, bâng quơ nở một nụ cười, mắt bấc giác nhìn về phía Nam.
Cậu ấy ở đằng kia, ở cùng trái bóng trên sân cỏ khiến cho cậu ấy vui vẻ. Nam cười, và tôi thích nụ cười của cậu ấy, thích ngay từ khi tôi còn bé.
Một khi tôi đã nhìn về phía Nam, tầm mắt tôi lại không thể rời đi nhìn sang chỗ nào khác được, có lẽ là vì tôi thích Nam quá rồi chăng?
Chắc vậy!
– Chị…là bạn gái anh Nam phải không ạ?
Tôi không trả lời câu hỏi này của Nhã, mà đúng hơn là không biết làm sao để trả lời.
Tôi đã nói rồi đó, đối với những câu hỏi tương tự như thế này, tôi không muốn trả lời, bởi vì tôi mong mình có thể nói “phải”, trong khi thực ra, Nam còn chẳng biết tôi thích cậu ấy.
– Nhìn chị ấp úng như vậy, có lẽ là không phải rồi, em nói đúng chứ?
– Chị…
Tôi muốn phủ nhận, nhưng lại không thể nói được. Nhã đã biết rồi, tôi còn phủ nhận làm gì?
Cô bé thấy tôi không nói gì, ngay lập tức thở phào một hơi.
– Không phải thì may quá!
– May ư?
– Vâng ạ! Em rất quý chị, em không biết tại sao mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã cảm thấy quý chị rồi, và…em thích anh Nam!
Tim tôi thót lên một cái, nhưng ngay sau đó lại rất nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Chuyện Nhã thích Nam, tôi nghĩ rằng tôi đã biết từ lâu, chỉ là tôi một mực muốn phủ nhận nó mà thôi, bây giờ, khi nghe chính Nhã nói ra chuyện này, quả thật là tôi không cảm thấy quá bất ngờ.
Tôi có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc mà Nhã dành cho Nam, vậy có lẽ cô bé cũng biết tôi thích cậu ấy, cá luôn! Cho nên tôi không cần phải nói nữa đâu nhỉ, mà có muốn nói, cũng chẳng thể nói được đâu.
Nam không biết từ khi nào đã ở bên cạnh chúng tôi, cậu ấy cười với tôi, cũng cười với Nhã.
– Chào em!
– Chào anh Nam!
Nam chào Nhã một tiếng, sau đó là lại giống như bình thường, cầm lấy chai nước từ tay tôi mà tu ừng ực một hơi, còn dặn dò tôi ngồi đợi thêm một chút, cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ tập xong ngay.
Tôi biết bây giờ Nhã đứng bên cạnh đang cảm thấy hụt hẫng như thế nào, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, Nhã lại mạnh dạn đến thế.
– Anh Nam! Em có chuyện muốn nói!
Nam quay sang nhìn cô bé, vẫn tươi cười.
– Em nói đi!
– Em…em…em thích anh!
Nam và tôi cùng đờ người ra trước lời thổ lộ của Nhã, so với cô bé này, chắc chắn là tôi thua xa.
Tôi trông chờ câu trả lời của Nam, thật sự đấy! Nhưng mà trong khi Nam vẫn còn lưỡng lự chưa nói gì, thì Nhã đã lại tiếp tục lên tiếng.
– Em đã phải rất can đảm mới dám nói ra đấy, và tất cả, đều nhờ có chị Thuỳ ủng hộ em!
WTF???
Ủng hộ? Khi nào vậy?
Đầu óc tôi cố gắng lục lại mọi chi tiết của cuộc nói chuyện ban nãy giữa tôi và Nhã. Có đoạn tôi ủng hộ em ấy tỏ tình với Nam à? Sao tôi không nhớ?
– Chị Thuỳ, ủng hộ em ư?
Nam hỏi, giọng cậu ấy nghiêm túc lắm, và cậu ấy cũng không cười nữa.
– Vâng ạ! Nói thật là em rất quý chị Thuỳ, và em biết hai anh chị rất thân nhau. Em không muốn chị Thuỳ ghét em, cho nên trước khi quyết định nói cho anh biết tình cảm của mình, em đã hỏi chị Thuỳ. Em hỏi chị ấy có thích anh không, và nếu như em thích anh thì sẽ không sao chứ. Thật may, chị Thuỳ rất ủng hộ em anh ạ! Chị ấy nói, chị xem anh như em trai mình, dù chị không muốn anh hẹn hò với cô gái khác, nhưng nếu là em thì chị có thể ủng hộ. Chị nói nếu như là cô gái khác thì không được đâu, nhưng nếu là em, thì chị sẽ cho phép anh hẹn hò cùng em, bởi vì chị cũng quý em nữa. Những lời đó của chị Thuỳ đã giúp em rất nhiều đấy! Chị Thuỳ, em thật sự cảm ơn chị nhiều lắm, thực sự nhiều lắm chị ạ!
Ối ồi ôi! Chuối củ vãi! Em ý đang nói cái quái gì thế kia? Ủng hộ? Cho phép? Cái miệng nào của tôi nói ra mấy câu đó vậy?
Chất! Chất vật vã ra! Em này có tố chất, rất có tố chất! Xinh xắn đáng yêu lại còn diễn xuất đỉnh của đỉnh như thế, sau này không đi làm diễn viên thì phí lắm! Phí lắm!
Vợ nó chứ! Nói dối không chớp mắt! Bái phục! Bái phục!
Tôi cười còn không nổi, nói cũng chẳng biết nói gì luôn. Ngay trước mặt Nam, tôi bị chính cô bé Nhã xinh xắn này vu khống một cách trắng trợn.
Mà Nam, cậu ấy có lẽ đã bị diễn xuất thâm sâu của Nhã thuyết phục hoàn toàn rồi. Cậu ấy quay lại nhìn tôi, với khuôn mặt tức giận, cậu ấy gằn từng chữ:
– Cho phép sao? Chị cho phép Nam hẹn hò với em ấy sao?
Tôi không ngờ bản thân mình trong trường hợp này lại có thể thản nhiên đến thế, chính bản thân tôi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ cơ. Tôi đứng nhìn Nam, vẻ mặt không thay đổi.
– Chị chưa bao giờ nói thế!
– Chị, rõ ràng lúc nãy chị nói với em như vậy mà. Chính chị đã nói là chị ủng hộ em, chị cho phép anh Nam hẹn hò với em cơ mà. Chị đã nói vậy với em mà sao bây giờ chị lại chối? Em còn nghĩ chị thực sự quý em nữa!
Nhã, khóc luôn rồi kìa!
Định mệnh!
Diễn sâu vãi!
Ừ, ừ thì tôi quý Nhã đấy, nhưng mà bây giờ thì hết rồi, hết thật rồi!
Mặt tôi vẫn thản nhiên như không, tôi nhìn Nhã khóc mà lòng cũng chẳng cảm thấy gì nhiều ngoài việc cảm thán diễn xuất của cô bé. Và tôi cũng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa, không muốn bị cuốn vào vở kịch tự biên tự diễn của Nhã nữa.
Nhưng mà Nam, cậu ấy chẳng nhận ra gì cả. Cậu ấy thấy Nhã khóc thì ngay lập tức thực sự nổi giận mà nói với tôi:
– Chị nói thật đi, chị thực sự đã nói những lời đó, đúng không?
– Mày tin Nhã, hay tin chị?
– Nhã có lí do gì để nói dối ư?
Vậy có nghĩa là cậu ấy tin Nhã, đúng không?
Nước mắt của một cô gái, nó hữu dụng thật!
Nghe Nam nói xong, tôi bỗng dưng chẳng còn muốn đôi co hay biện minh gì thêm nữa. Nhã thì vẫn khóc, còn Nam thì vẫn vì những giọt nước mắt của Nhã mà gạt đi niềm tin với tôi.
Cậu ấy nói sẽ luôn thương tôi mà!
Cậu ấy nói sẽ luôn bảo vệ tôi mà!
Cậu ấy nói sẽ luôn đứng về phía tôi cơ mà!
Thế đấy! Nam là đồ đáng ghét!
– Chị nói thì sao?
Tôi hỏi Nam, và cậu ấy ngay lập tức cho rằng đó là lời thừa nhận của tôi.
– Sao chị có thể nói như vậy? Chị đâu phải là chị Nam!
Tôi…
Tôi không phải chị Nam!
Đúng vậy!
Tôi chưa bao giờ là chị của cậu ấy.
Chúng tôi làm gì liên quan đến nhau.
Chẳng qua tôi chỉ là một đứa đã luôn luôn ảo tưởng về mối quan hệ chị em này suốt mười mấy năm.
Chẳng qua tôi chỉ là một đứa đơn phương Nam như bao đứa con gái khác.
Tôi…không phải là chị của Nam!
Cảm giác thất vọng khi người mình thích không tin tưởng mình, hôm nay tôi trải qua rồi!
Cảm giác tổn thương khi Nam nói tôi không phải chị cậu ấy, tôi cảm nhận được rồi!
Điều tôi sợ, đó là Nam không muốn xem tôi là chị nữa, không muốn gọi tôi là chị nữa, cuối cùng cũng xảy ra rồi!
– Ừ, không phải chị mày!
Tôi quay người rời khỏi sân bóng, sau lưng tôi yên tĩnh khác thường. Nam không gọi tôi ríu rít như mọi ngày nữa, Nam không chạy đến ôm tôi như mọi ngày nữa. Chúng tôi, có là gì đối với nhau nữa đâu, chẳng có lí do gì để Nam giữ tôi lại, như mọi ngày.
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị