We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Mưa
m!”Tiếng sấm vang lên giữa bầu trời tối đen.
“Rào!”Một trận mưa trắng xoá trút xuống.
– NAM!!!
Tôi hét, và ngay lập tức đôi mắt ướt đẫm của tôi nhìn thấy một bóng người, một bóng người vì tôi mà điên cuồng tung cú đấm về phía ba người vừa tát tôi. Là Nam, đúng là Nam của tôi mà!
Tôi chưa bao giờ thấy Nam tức giận hay điên cuồng đến thế, cậu ấy đấm ba kẻ kia cho dù chúng đang cố đánh trả hay cố chạy thoát. Tôi thấy Nam nghiến chặt hai hàm răng, đôi mắt cậu ấy đỏ hoe phẫn nộ, và cú đấm, giống như là Nam đã dồn toàn bộ sức lực vào những cú đấm mà cậu ấy tung ra vậy.
Mặt ba tên kia dần dần xuất hiện những vết máu, còn Nam thì vẫn không có dấu hiệu muốn buông tha cho bọn chúng.
– Nam, thôi mà Nam, đánh vậy đủ rồi!
Tôi chạy lại gần Nam, nhưng cậu ấy không nghe tôi mà vẫn tiếp tục trút giận lên ba kẻ kia.
– Dừng lại đi, không sao rồi, đánh nữa là bọn chúng nhập viện đấy!
Tôi cố gắng cản Nam, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn được cơn thịnh nộ của cậu ấy.
– Bọn người này dám động đến chị, chị hỏi làm sao Nam tha cho chúng được?
Nam gào lên, vừa gào vừa tiếp tục dồn sức đá thật mạnh vào một tên đang cố chạy thoát. Giọng Nam khàn hơn mọi khi, lại còn hét rất to, tôi có thể thấy được sự tức giận của Nam bây giờ.
Mưa vẫn trút xuống, gạt đi hết nước mắt của tôi. Tôi ôm chặt lấy Nam, ôm rất chặt.
– Chị không sao, không sao hết, đánh như vậy là đủ rồi! Nghe chị đi, đừng đánh nữa, chúng ta về!
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân ba tên kia đang vội vã chạy đi, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngày càng to xung quanh, có thể nghe thấy tiếng Nam thở dồn dập, có thể cảm nhận cả người cậu ấy đang run lên thế nào. Nam! Tôi tìm thấy Nam rồi! Cậu ấy không sao, thật tốt!
Nam bình tĩnh hơn một chút, cố gắng điều hòa nhịp thở. Cậu ấy nới lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình ra, sau đó chạm nhẹ hai má tôi.
– Để Nam xem!
Cậu ấy nhìn khuôn mặt tôi, tôi thấy hốc mắt cậu ấy đỏ hoe, và cũng thấy mắt mình cay xè.
– Nam xin lỗi!
Giọng Nam quả thực khàn hơn bình thường rất nhiều, cậu ấy nhìn tôi xót xa, và lặp đi lặp lại rất nhiều lần lời xin lỗi ấy.
– Nam xin lỗi!
– Nam xin lỗi!
– Nam xin lỗi!
– Đều tại Nam!
Mưa rất to, nước mưa làm chúng tôi ướt đẫm, xoá nhoà dấu vết của nước mắt, khiến cho tôi không thể thấy được, rằng Nam đang khóc!
Cậu ấy nhìn tôi một lúc, sau đó gục đầu lên vai tôi. Giữa trời mưa như vậy, Nam ôm tôi đứng giữa trời mưa như vậy, và tôi vẫn có thể nghe thấy giọng khàn khàn của cậu ấy vang lên bên tai:
– Nam xin lỗi! Đều tại Nam! Tại Nam ích kỉ! Tại Nam!
Bàn tay tôi đều đều vỗ lên lưng Nam, giống như cái cách tôi hay vỗ về cậu ấy mỗi lần cậu ấy khóc khi chúng tôi còn nhỏ vậy.
– Không sao! Chị không sao hết!
Nam siết chặt vòng tay của cậu ấy hơn, ôm tôi chặt hơn. Xung quanh chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi, và cứ như thế mãi một lúc sau, mãi một lúc mà tôi không biết cụ thể là đã bao nhiêu phút trôi qua, chỉ biết là khá lâu sau đó, Nam mới bắt đầu nói tiếp:
– Nam sợ lắm! Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều làm Nam sợ lắm! Nếu như ba Nam thực sự không muốn Nam được sinh ra, nếu như mẹ cũng hối hận vì đã sinh ra Nam, và nếu như lúc nãy Nam không đến kịp, chị có chuyện gì…
Tôi nghe giọng Nam nghẹn lại, lại thấy vai cậu ấy hơi run lên.
– Chẳng phải chị đã nói là không sao rồi à?
– Nhưng mà…
– Nghe chị này! Ba mẹ mày yêu thương mày nhất, họ tất nhiên muốn sinh mày ra chứ, nếu không thì họ sẽ chẳng có được một đứa con giỏi như mày để mà tự hào rồi. Tin chị đi, thật đấy! Cả ba cả mẹ mày đều đang tìm mày kia kìa, họ lo lắm đấy! Với cả không phải mày vẫn đến kịp đấy à, chị mới bị ăn có ba cái tát chứ mấy, bọn nó yếu xìu, chả đau tí nào. Cho nên nghe lời chị, chúng ta về nhà!
– Chị, Nam xin lỗi!
Tôi xoa đầu Nam, tóc cậu ấy ướt hết rồi, cả tôi cũng vậy. Tôi có thể thấy mưa rơi trên vai tôi, trên vai Nam, lạnh buốt!
Nước mưa trên trời trút xuống, giọt bắn trên nền đất, giọt chảy dài trên khuôn mặt, theo tóc chúng tôi nhỏ xuống.
Mưa “ào ào” không ngớt, mưa xoá nhoà mọi thứ, kể cả nước mắt, át đi tiếng nức nở của tôi, và mưa bao phủ tất cả, bao gồm sự run rẩy của Nam nữa.
Có thể người ta thấy Nam yếu đuối, nhưng tôi thì không. Cậu nhóc của tôi mạnh mẽ lắm mà, khóc thì sao? Con người ta ai cũng có quyền khóc, và Nam đã chọn cách để nước mưa lau đi nước mắt của mình, không để nước mắt lưu lại quá lâu, Nam không cho tôi thấy khuôn mặt cậu ấy khi cậu ấy khóc, như vậy không phải mạnh mẽ lắm sao?
– Chị! Đừng bao giờ để Nam lo nữa, được không?
– Ừm!
Mưa, lạnh lắm!
Mưa, ướt át!
Mưa, ồn ào!
Mưa, nhiều kỉ niệm!
Mưa, chân thật!
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể cười, và mưa sẽ hoà vào nụ cười cùng với ta, khiến cho nụ cười của ta thêm ý nghĩa.
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể khóc, và mưa sẽ lau đi những giọt nước mắt cho ta, khiến ta không còn phiền lòng nữa
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể hét thật to, và mưa sẽ che chở cho âm thanh ấy, sẽ không để ai nghe, mưa giữ bí mật cho ta mà.
Khi đứng dưới mưa, chúng ta có thể trao cho nhau những chiếc ôm thật chặt, ta sẽ cảm thấy vòng tay của người ta mến ấm áp như thế nào.
Tôi đang đứng dưới mưa, cùng Nam, và tôi vui vì điều đó.
Tôi đang đứng dưới mưa, khóc cùng Nam, và sẽ chẳng ai thấy chúng tôi đang yếu lòng.
Tôi đang đứng dưới mưa, ngân nga một câu hát, và sẽ chẳng ai biết được câu hát ấy nói về điều gì, chẳng ai biết tôi hát về Nam.
Tôi đang đứng dưới mưa, ôm Nam, và tôi có thể cảm nhận, vòng tay Nam sưởi ấm cho bờ vai ướt mưa của tôi.
Và, tôi thích cơn mưa này!
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị