Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Bí Mật Nhỏ Của Tôi
– Ngọc này, tao nói cho mày nghe một bí mật nhá!
Buổi chiều sau giờ học, Nam với Phong đang ở sân tập bóng, đáng lẽ tôi cũng đi theo, nhưng mà hôm nay tôi có một chuyện quan trọng, rất quan trọng, rất rất quan trọng cần giãi bày, vì thế tôi ngồi lại với Ngọc, chờ nó trực nhật xong, chờ không còn ai trong lớp tôi mới thủ thỉ với nó.
Mà nhỏ Ngọc kia thì đang rất là thảnh thơi, trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn trong tôi lúc này. Ngọc ngồi bắt chéo chân trên ghế, trên bàn là một gói bim bim to bự, tay nhỏ còn cầm một chai nước mát lạnh từ từ nhâm nhi.
Tôi nghiêm trọng ghé sát vào Ngọc, tiếng bé như tiếng con muỗi:
– Tao nói mày nghe chuyện này, mày không được nói với ai đâu đấy!
– Ừ, nói nhanh nhanh đi tao nghe đây!
– Mày hứa trước đã! Kể cả thằng Phong mày cũng không được kể!
Ngọc thấy tôi nghiêm túc quá hay sao, cũng gật đầu đồng ý hứa.
Tôi há miệng, hít sâu một hơi, quyết định nói cho nó biết bí mật cất giấu bấy lâu nay của mình cho nó nghe.
– Tao…
– Bọn mày nói gì đấy? Nói tao nghe với!
Xin lỗi! Tôi vừa chửi thề!
Tôi quay ra phía tiếng nói của kẻ phá đám mà buột miệng chửi thề một câu, thấy Song Đình ngơ ngơ đứng nhìn tôi không hiểu mô tê gì hết. Cái mặt xinh xắn của nó lúc đó ngố không tả được.
– Sao mày chửi tao?
– Bởi vì đây là giây phút quan trọng của cuộc đời tao, giây phút tao chuẩn bị nói ra một bí mật mà đến tao cũng không thể tưởng tượng nổi. Tao chuẩn bị nói rằng tao thích thằng Nam.
Ôi! Định mệnh! Buột miệng rồi!
“Phụt!”
“Rầm!”
Song Đình phun hẳn một ngụm nước ra cái bàn bên cạnh, Ngọc ngã cái rầm từ trên cái ghế nó đang ngồi đung đưa.
Chắc bọn nó sốc lắm!
– Mày đùa tao đấy à Thuỳ?
Hai đứa nó đồng thanh hỏi tôi đấy. Mà bây giờ nói ra rồi tự nhiên tim đập nhanh kinh khủng khiếp. Tôi lắc đầu, trong lòng xáo trộn như kiểu biểu tình đòi khóc luôn ấy. Tự nhiên muốn khóc ghê gớm!
– Tao biết ngay mà. Hai đứa chúng mày ngày ngày có nhau, dính nhau như thế không thích mới lạ.
Song Đình khoái trí cười ha hả, còn Ngọc thì ngồi yên lắc đầu chép miệng.
– Cuối cùng thì mày lại là đứa thích thằng Nam trước, chứ không phải là Nam thích mày trước
Tôi cũng không ngờ được đâu, chỉ là hôm qua ngồi nhìn mấy đứa lớp 10 trốn học, tôi lại nhớ về tôi và Nam khi bằng tuổi chúng nó, là cách đây một năm.
Lớp 9 Nam mới cao bằng tôi, thế mà lên lớp 10 tự nhiên cậu ấy cao hẳn, đẹp trai hẳn, cũng chẳng cần tôi bảo vệ gì nữa. Đổi lại, toàn là Nam bảo vệ tôi, nắm tay tôi, quan tâm tôi. Tôi còn cho rằng vì tôi tốt với cậu ấy cho nên cậu ấy cũng tốt với tôi như vậy. Rồi dần dần, tự nhiên ngày nào tôi cũng muốn đi học cùng Nam, muốn nhìn thấy Nam, muốn nói chuyện thật nhiều với Nam. Đó là lí do tôi luôn kiên trì ngồi đợi cậu ấy sau mỗi giờ tập bóng.
Đến khi Nam ngày càng được nhiều người ngưỡng mộ, càng được nhiều nữ sinh thầm thích thì tôi lại càng cảm thấy khó chịu khi bất cứ cô gái nào nhìn cậu ấy. Chỉ nhì thôi nhưng tôi cũng không thích.
Tôi cố gắng thân thiết với Nam hơn cả trước, mặc dù trước đây chúng tôi thân nhau lắm rồi. Tôi nghĩ về Nam đầu tiên khi ai đó hỏi tôi đã thích ai chưa. Khi người ta hỏi tôi là bạn gái Nam à, tôi không trả lời là vì tôi thực sự muốn nói là phải.
Hình như tôi thích Nam từ lâu lắm rồi thì phải, từ tận năm lớp 10 cơ, đúng không nhỉ? Thế mà bây giờ tôi mới phát hiện ra đấy.
– Hai đứa chúng mày hứa sẽ không nói với ai chuyện này đi!
Tôi sốt sắng cầu xin Ngọc với Song Đình, tất nhiên là hai đứa đều gật đầu đồng ý. Thật khó tưởng tượng nếu như Nam biết tôi thích cậu ấy, vậy thì sẽ thế nào nhỉ?
Tôi ngồi trên băng ghế đáng lẽ ra là ghế của huấn luyện viên trên sân bóng của trường. Phía ngoài hàng rào có mấy nữ sinh cũng đang đứng nhìn về phía sân bóng, và tôi biết họ rất là ghen tị với vị trí đắc địa của tôi.
Tôi nhìn Nam, thấy cậu ấy đi một đường bóng lắt léo, thấy cậu ấy chuyền bóng chính xác, thấy cậu ấy sút bóng tuyệt đẹp. Tôi thích Nam vì cái gì nhỉ?
Tôi nghĩ đến lời khi nãy hai con bạn nói với tôi ở trong lớp, bọn nó nói biết đâu Nam cũng thích tôi. Tôi cũng mong là như thế, nhưng có lẽ không phải đâu.
Nam tốt với tôi là vì tôi cũng tốt với cậu ấy, không phải sao? Nam gọi tôi là chị cơ mà. Có lẽ cậu ấy xem tôi là chị, giống như trước đây tôi luôn cho rằng Nam là em tôi vậy.
Nam nắm tay tôi, đó đơn giản là vì thói quen từ bé đến lớn, chúng tôi lúc nào mà chả nắm tay nhau, và có lẽ việc nắm tay tôi như thế đã quá quen thuộc với Nam rồi.
Nam quan tâm tôi vì chúng tôi thân thiết, thân thiết với nhau những mười một năm cơ mà.
Nói chung, tôi thích Nam, có lẽ chỉ mình tôi thích thầm, và có lẽ cũng không cần nói Nam biết đâu nhỉ? Tưởng tượng nhé, tôi nói tôi thích cậu ấy, trong khi cậu ấy thích cô bé khác, như vậy không phải rất khó xử hay sao? Rồi tình bạn của chúng tôi cũng trở nên ngượng nghịu, chúng tôi sẽ không còn thân thiết hay thậm chí là ngại nói chuyện với nhau, Nam sẽ tránh mặt tôi, như vậy thật không tốt chút nào. Như bây giờ, ít nhất là tôi vẫn có thể thích Nam trong thầm lặng, vẫn có thể đi cùng Nam đến trường, vẫn có thể sánh bước bên cạnh cậu ấy, và vẫn có thể ở một ví trí tuyệt đẹp thế này để ngày ngày xem cậu ấy tập bóng.
Tôi thích Nam, đó là một bí mật nhỏ, một bí mật nhỏ của riêng tôi, và có hai đứa bạn biết. Nhưng tôi không cho Nam biết đâu. Tôi sẽ vẫn cứ như bình thường, vẫn xưng chị gọi mày với Nam.
Bí mật ấy, nói thế nào nhỉ? À, là: “Nam, chị thích mày!”
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị