Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3:Nhẫn Cỏ Và Nhẫn Kim Cương
húng tôi mười tuổi, tôi cùng Nam, Phong và Ngọc vẫn thân thiết như vậy.
Nam có lớn lên một chút, tuy vẫn bé hơn tôi, vẫn hơi hơi nhát, nhưng cậu ấy hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Sau xóm tôi có một ngọn đồi, gọi là đồi, nhưng mà thực chất nó chỉ là một cái gò đất nhô cao hơn mấy cái gò đất bình thường khác một chút.
Bốn đứa chúng tôi kéo nhau ra ngọn đồi ấy chơi, ở đó cỏ mọc xanh mướt, tha hồ cho chúng tôi nô đùa chạy nhảy.
Chơi trò đóng giả gia đình, Phong là ba, Ngọc là mẹ, tôi là con gái, còn Nam là con trai.
Mấy đứa chơi với nhau cứ như thật, Phong với Ngọc thì cứ anh anh em em ngọt xớt, thỉnh thoảng nhỏ Ngọc nó quay sang nựng tôi với Nam như nựng hai đứa con nhỏ. Nhìn mặt nó diễn ra dáng bà mẹ bỉm sữa lắm, nhưng mà nghe cái giọng nó thì sởn hết cả da gà.
Mà hình như ba mẹ nhỏ Ngọc vừa đi chụp ảnh kỉ niệm đám cưới hay sao, bây giờ nó cũng nằng nặc đòi kỉ niệm đám cưới với thằng Phong, còn kéo thêm hai “đứa con” là chị em tôi đây vào hùa.
Ừ thì kỉ niệm đám cưới, cái đám cưới tốc độ nhất lịch sử. Cưới nhau năm phút có hai đứa con, mười lăm phút sau đi chụp ảnh kỉ niệm.
Chúng tôi tết cho nhỏ Ngọc cái vòng hoa đội trên đầu, tìm một đám cỏ may cho nó cầm cho giống cô dâu.
Còn thằng Phong, không hiểu nó học ở đâu cái trò này, đổ nước vào tay, sau đó vuốt vuốt lên đầu, được một lúc thì tóc ướt nhẹp, thế mà nó còn vỗ ngực tự hào bảo với tôi:
– Ba mày mới vuốt gel tóc mới đẹp được như thế.
Rốt cuộc là chỉ còn hai chị em tôi là hai đứa bình thường nhất cái nhà này. Đáng ra cái đầu của Nam cũng chịu chung số phận với thằng Phong cơ, nhưng mà tôi nhất quyết không cho, nhất quyết bảo vệ mái tóc mềm mại gọn gàng của Nam trước bàn tay đầy nước của thằng bạn.
Thằng Phong nó muốn xấu thì cứ xấu một mình, không được kéo Nam của tôi xấu theo.
Nhà bốn người, tạo dáng đủ kiểu trên ngọn đồi gió mát, uốn éo hết kiểu này kiểu nọ được một lúc, nhỏ Ngọc mới vỗ đùi nghe cái “đét” rồi la lên:
– Quên mất, đám cưới mà không có nhẫn à?
– Kỉ niệm thôi mà, cứ xem như mày gửi vào ngân hàng lấy tiền tiết kiệm rồi đi, chứ bây giờ kiếm đâu ra nhẫn cho hai đứa chúng mày đeo?
Cả cái ngọn đồi toàn cỏ thế này, kiếm đâu ra nhẫn?
Mặt nhỏ Ngọc ỉu xìu, thằng Phong thì vuốt cằm suy nghĩ.
Cái bọn này, mười tuổi mà còn chơi trò này đã là trẻ con lắm rồi, lại còn nghiêm túc thái quá như thế nữa. Tôi mặc kệ hai đứa nó, định kéo Nam đi chỗ khác.
Ơ nhưng mà, Nam chạy đi đâu mất rồi?
Ngó trước ngó sau, ngó tới ngó lui mãi một lúc, tôi mới phát hiện cái dáng người bé nhỏ của Nam đang lúi húi ở vạt cỏ đằng xa.
Cậu ấy lon ton chạy về phía chúng tôi, xòe hai bàn tay đưa cho Phong với Ngọc hai cái vòng tròn nhỏ nhỏ màu xanh.
– Nhẫn đấy.
Ờ, nhẫn thật kìa. Cái nhẫn làm bằng cỏ, nhìn rất xinh.
– Sao mày làm được thế?
– Bà ngoại dạy Nam đấy, chị thấy có đẹp không?
Tôi gật đầu, đẹp quá chứ lị. Thằng nhóc em tôi trông thế mà khá, khéo tay phết chứ đâu có đùa.
– Chị thích không?
Tất nhiên là có, tôi gật đầu, mắt chăm chú nhìn hai “vợ chồng” kia đeo nhẫn cho nhau. Bọn này định lấy nhau thật đấy à? Sao lại nhập tâm thế?
Có nhẫn rồi, bốn đứa tiếp tục diễn sâu. Mãi đến khi nghịch nhiều mệt quá mới nằm thẳng ra ngắm trời.
Ở đây thấy bầu trời xanh ghê, bỗng dưng tôi cảm thấy bản thân thật là sung sướng.
Nhà tôi ở ngoại ô thành phố, gần giống như là một vùng nông thôn. Ở thành thị bây giờ đông đúc, kiếm đâu ra sân chơi thoải mái cho con nít thế này? Năm năm đầu đời tôi cũng từng ở trung tâm thành phố, ở đó khói bụi ô nhiễm, không khí ngột ngạt, tôi suốt ngày phải ở trong nhà, rất chán. Về đây rồi thì ngày nào cũng được đi chơi, chơi rất nhiều trò. Bịt mắt bắt dê rồi thả diều, đến trèo cây hái quả tôi cũng thử rồi nữa.
Nằm ngửa trên đồi cỏ mát rượi, gió vi vu thổi bên tai cảm giác rất yên bình. Hai đứa Phong với Ngọc nằm bên cạnh tôi ngủ khì khì từ lúc nào mất rồi, còn Nam…
Lần thứ hai trong ngày tôi phải hỏi câu này, Nam đâu nhỉ?
Tôi bật dậy, nhìn không thấy lại phải chạy đi tìm.
Cái thằng này không biết đi đâu rồi, đúng là con nít, hở ra một tí là chạy ngay.
Nam nhìn thấy tôi thì cười như được mùa, vẫy vẫy tay gọi.
Tôi chạy lại, Nam cười toe toét.
– Chị đưa tay cho Nam!
Tôi giơ tay lên trước mặt, Nam cầm lấy, tay bên kia của Nam đeo vào ngón tay tôi một cái vòng tròn xinh xinh nhỏ nhỏ màu xanh lá, bên trên có thêm một bông hoa xiu xíu màu vàng.
– Mày làm gì đấy?
– Nam làm nhẫn tặng chị đấy. Nhẫn của chị đẹp hơn nhẫn của hai đứa kia nhiều.
Đúng là cái này đẹp hơn nhẫn Nam làm cho Phong với Ngọc thật, nhưng mà tôi không phải cô dâu, Nam không phải chú rể, tặng nhẫn làm gì?
Hồi đó trong đầu tôi, cái gì nó cũng phải đúng quy củ kìa, ví dụ như không phải cô dâu chú rể thì không được tặng nhẫn cho nhau chẳng hạn.
Nhưng mà Nam lại khác, cậu ấy ngây thơ, chỉ cần tôi thích, thì cho dù không chơi trò đám cưới cậu ấy cũng sẽ tặng nhẫn cho tôi.
– Chị thích không?
– Thích. Nhưng mà chị nói này, nhẫn là sau này lớn lên, mày cầu hôn ai mày mới tặng nhẫn cho người ta, cho nên không thể tặng nhẫn lung tung thế này được, nhớ chưa?
Nam gật đầu chắc nịch, đáp:
– Nam nhớ rồi. Chị yên tâm, sau này Nam không tặng nhẫn cho bất cứ ai nữa, đợi khi nào lớn lên, Nam sẽ mua nhẫn kim cương tặng chị.
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị