Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Jinx Bị Buộc Tội
ặc dầu Freddy đã thành công với gần như mọi vụ làm thám tử, vẫn còn hai việc làm bận lòng chú rất nhiều. Một là bọn chuột cống vẫn còn trong khu chuồng trại, và mặc dầu từ nay chúng không thể bò tới thùng ngũ cốc mà không chịu nguy cơ bị Jinx - giờ luôn luôn canh gác - chụp gáy, nhưng vào cái thời còn đoàn tàu, chúng đã ăn trộm một lượng ngũ cốc đủ để qua hết mùa đông tới. Rồi, việc thứ hai, hai tên trộm vẫn còn sống trong cái nhà hoang, và Freddy vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đem chúng ra công lý. Một con trong đám chuột nhắt, Cousin Augustus, đã tình nguyện đến sống trong căn nhà đó cùng bọn trộm, và những báo cáo nó mang về tổ gây hoang mang. Bọn trộm dành cả ngày để ngủ, hoặc bắn súng vào ống khói, hay vá áo quần. Nhưng đêm nào chúng cũng ra ngoài và chui vào một cái ô tô rồi lái đi, sáng sớm quay về với những bị to toàn đô-la giấy bạc mà sau đó chúng cất trong một cái rương cổ trên gác mái. Tự chúng làm hết mọi việc - kể cả may quần áo - nhưng căn nhà, theo lời Cousin Augustus, kẻ vẫn quen với thói ngăn nắp nhà cửa của bà Bean, thì quá tởm. Nó bảo, “Dùng từ dơ dáy là chưa đủ! Rác vụn khắp sàn nhà, bông nhồi lòi khỏi ghế xô-pha, bồn rửa toàn chén dĩa bẩn. Và đống màn cửa sổ thì đen kịt! Mình cứ tưởng bọn chúng có tự trọng!”
Cousin Augustus đã thành công trong việc nhá một cái lỗ xuyên thủng lưng cái rương và kéo từ đấy ra một gói đô-la rồi mang tới cho Freddy. Nó bảo, không gì dễ hơn là mang cả một băng chuột nhắt tới trong đêm và lấy tất cả đống tiền về; nhưng Freddy quyết định rằng làm thế chẳng ích gì, vì chúng có biết tiền bị ăn cắp từ đâu đâu nên làm sao mà trả lại cho khổ chủ. Và dĩ nhiên một cái chuồng heo không phải là một nơi cất giấu. Nhưng Freddy vẫn giữ túi tiền Cousin Augustus mang về, hy vọng một ngày kia chú có thể có được một manh mối dẫn đến việc bắt gọn hai tên trộm và hoàn lại số tiền.
Thế rồi một buổi sáng kia, khi Freddy đang ở văn phòng, chú nghe tiếng một chiếc xe đỗ lại bên đường dối diện, và ngó qua cửa kính, chú thấy hai người đàn ông trườn ra và đọc cái bảng hiệu mà chú đã in. Người đàn ông lái xe là ông cảnh sát trưởng, sống ở gần Centerboro. Ông mặc áo sơ mi trần và có một túm râu xám mỏng trên cằm cùng một ngôi sao bạc trên áo khoác, và Freddy biết rõ ông vì ông sở hữu vài con heo là họ hàng xa của chú. Ông kia trông khá khó ưa với một gương mặt khắc nghiệt, có một mẩu xì gà cắn chặt ơi là chặt giữa hai hàm răng, đến nỗi trông nó như một phần của cái mặt ông.
“Ông có lẽ sẽ thấy tức cười,” cảnh sát trưởng nói, “các ông dân thành phố mà, nhưng tôi nói cho ông biết, đám súc vật này khác lắm. Mùa đông chúng đi du lịch Floria, còn mọi việc ở đây chúng tự làm hết, chẳng cần ai phải bảo ban, ông Bean còn nói với tôi, không con nào trong đám chúng là không biết đọc.”
“Gớm!” ông mặt khó chịu kêu lên vẻ phẫn nộ đến nỗi xém làm rớt luôn mẩu xì gà. “Tôi chưa bao giờ nghe cái gì vô lý thế! Mấy người nhà quê các ông bạ gì cũng tin. Ông đừng có mà nói với tôi con nào cũng có thể học đọc được đấy nhé, chưa kể lại còn lập dịch vụ thám tử và treo hẳn một cái biển. Ai in cái biển đó cho bọn nó đấy? Tôi đoán thể nào ông cũng lại bảo là chính bọn súc vật làm!”
“Chắc luôn, chúng nó làm mà!” ông cảnh sát trưởng trả lời. “Tôi nói ông nhé, bọn súc vật này còn khôn hơn khối thằng tôi biết.”
“Ông định nói tôi đấy hả?” ông kia nói giọng dọa nạt.
“Tôi chẳng nói ai cụ thể cả,” cảnh sát trưởng nói. “Nhưng tôi cũng chẳng tranh cãi vụ đó làm gì. Tôi chỉ muốn nói với ông rằng, nếu có quyền quyết định, tôi sẽ nhờ bọn súc vật ấy giúp tôi bắt mấy tên trộm kia. Dĩ nhiên, ông là cấp trên, vì người ta giao trách nhiệm vụ này cho ông mà. Nhưng ông là một thám tử thành phố. Tôi không định nói điều gì chống lại thám tử thành phố, cũng chẳng chống gì cá nhân ông. Tôi không biết gì về ông, nhưng hẳn ông phải là một người giỏi thì người ta mới cử ông về đây. Nhưng làm thám tử thành phố với làm thám tử ở quê là hai việc khác nhau. Tôi là một cảnh sát trưởng khá giỏi ở vùng quê này, tôi cho là thế, nhưng lên thành phố tôi sẽ chẳng được vậy, vì tôi có hiểu cung cách của thành phố đâu. Còn ông không biết cung cách nhà quê, cho nên tôi mới nói ông rằng...”
“Ối, ông nói nhiều quá đấy,” ông thám tử cắt ngang thô bạo. “Sao ông không đi mà tóm bọn trộm ấy đi nếu ông khôn ngoan thế?”
“Cùng một lý do như ông không bắt được thôi,” cảnh sát trưởng lặng lẽ đáp. “Tôi không đủ khôn ngoan. Có điều tôi sẵn lòng nhận thế, còn ông thì không. Và ở đâu có được trợ giúp là tôi sẵn lòng nhận ngay. Nếu một con heo mà giúp được tôi, tôi nhờ ngay con heo.”
“Một con heo!” thám tử kêu lên. Ông quá phẫn nộ đến nỗi nhai luôn một mẩu to đầu xì gà. Nhưng ông không nói gì thêm, vì đúng lúc đó Freddy, kẻ nãy giờ đã nghe hết, quyết định mình nên xuất hiện. Chú từ tốn bước ra khỏi văn phòng, đi bộ đến bên hàng rào, rồi đứng trên hai chân sau, tì hai chân trước lên hàng rào, hệt như một con người vẫn đứng, và đầy thắc mắc ngó hai ông trong xe.
Ông thám tử há hốc vì ngạc nhiên và nuốt luôn điếu xì gà, và mặc dầu trước đó ông đã nhai nhiều đến nỗi giờ nó chẳng còn bao, nhưng điếu thuốc vẫn làm ông đau đớn khi nó tọt xuống và mất vài phút ông mới nói được. Thế rồi ông chỉ vào Freddy và nói, giọng khản đặc: “Cái gì kia?”
“Một đứa trong bọn ấy đấy,” cảnh sát trưởng nói, “con heo mà tôi nói ông đấy.” Ông nhô người ra khỏi xe. “Ê, Freddy hả? Cậu là thám tử phải không?” ông nói.
Freddy nghiêm trang gật đầu, và ông thám tử lại há hốc miệng lần nữa.
“Tôi có một vụ muốn nhờ cậu giúp,” cảnh sát trưởng tiếp tục. “Tới đây và ngồi dưới cái cây để tôi kể cậu nghe vụ này,” và ông leo ra khỏi xe. Khi Freddy đã vượt qua hàng rào, họ ngồi xuống trên bãi cỏ, trong khi ông thám tử sửng sốt kia giương mắt nhìn mất một lúc rồi mới bước ra được mà nhập bọn.
“Cậu biết đấy, thế này này,” cảnh sát trưởng nói. “Dạo gần đây có nhiều vụ cướp trong vùng này. Bọn trộm phá vỡ cửa sổ hậu các nhà băng và cửa tiệm gần như trong tất cả các thành phố quanh đây rồi lấy đi toàn bộ tiền. Chúng tôi không biết chúng là ai. Cho đến giờ chúng tôi vẫn chẳng có manh mối nào, trừ một cái là chúng thường xuyên mang ủng cao su và đi lại bằng một cái ô tô có một bên bánh sau lảo đảo. Việc đã trầm trọng đến mức dạo này người dân đâm ngán rời sở làm ban đêm, vì sợ cướp, và hầu như toàn bộ nhân viên ngân hàng với dân kinh doanh phải thức cả đêm, lăm lăm súng ngắn súng dài để bảo vệ tiền nong. Vâng, cậu Freddy à, chuyện càng ngày càng tệ. Bởi vì bây giờ, cậu biết đấy, ban ngày dân kinh doanh thành ra quá buồn ngủ, đến nỗi tới làm ăn với họ, cậu sẽ thấy họ nói năng rất ngái ngủ sau quầy. Dạo gần đây ở Centerboro chẳng còn mấy hoạt động kinh doanh, chỉ vì dân làm ăn buồn ngủ quá.
“Mà đó là mới đơn cử một hệ quả xấu thôi đấy. Còn vô vàn tai nạn do ngủ gục không đúng lúc. Mới hôm qua thôi anh trai tôi ngủ gục trong lúc đang kiếm coi có gì trong tủ lạnh để ăn không, thế là anh ấy nằm gục đầu trên băng mất một giờ tụi tôi mới kiếm ra, đông cứng cả hai tai. Ngay giữa mùa hè mà thế... vâng đúng, cậu! Cả hai tai đông cứng. Cậu mà búng vào là chúng rụng ngay như bánh qui giòn ngay. Dĩ nhiên chúng tôi cẩn thận chứ. Chúng tôi xả đông chúng chầm chậm, giờ thì ổn lại rồi.
“Rồi lại còn ông Winch già nữa chứ. Ông ấy ngủ gật lúc đang lái xe trên đường Main, và cái xe chạy thẳng đến hàng hiên nhà Holcomb, đụng cho bốn cái ghế lắc lư gãy luôn thành mảnh vụn. Đáng ra cũng không phải gì tệ lắm, nhưng tại đúng lúc ấy cô Holcomb lại đang ngồi trong một cái ghế. Cô ấy giận ghê quá.
“Nhưng đó cũng không quan trọng. Cái tôi muốn nói cậu là chúng tôi hiện bí óc chẳng biết làm gì. Chúng tôi không sao tìm ra dấu vết nào của mấy tên trộm ấy, thậm chí chúng tôi đã mời ông thám tử đặc biệt này từ New York về... Ồ, tôi quên không giới thiệu cậu với ông ấy. Ông Boner, đây là Freddy.”
Freddy cúi đầu lịch sự, nhưng ông thám tử cau mày. “Tôi sẽ không bắt tay với bất kỳ con heo nào,” ông gầm gừ.
“Tùy ông thôi,” ông cảnh sát trưởng nói, nháy mắt với Freddy. “Heo hay không, vào thời cậu ấy, cậu ấy cũng từng bắt tay với Tổng thống rồi đấy, mà tôi cá là ông thua đứt việc này.”
“Ồ, thôi nào! Vào việc đi!” ông thám tử Boner kêu lên.
“Còn sớm chán!” cảnh sát trưởng đáp. “Đặc biệt khi chúng ta chẳng có nơi nào cụ thể để đi.” Ông quay sang Freddy. “Tôi chỉ nghĩ rằng, bây giờ khởi nghiệp thám tử rồi, có thể cậu sẽ sẵn lòng giúp chúng tôi một tay. Tôi không biết cậu sẽ làm việc đó ra sao, nhưng giờ chúng tôi là tắc tị rồi đấy. Cậu nói sao?”
“Nó nói được á?” ông Boner kinh ngạc hỏi.
“Dĩ nhiên là không!” cảnh sát trưởng nạt lại. “Có ai từng nghe một con heo nói được chưa!”
“Chà, theo ông thì nó hiểu được mọi thứ ông đang nói mà,” ông thám tử nói, vẻ lý lẽ.
“Cái đó khác,” cảnh sát trưởng nói.
Trong lúc họ đang cãi lộn ầm ĩ về việc này, Freddy đứng dậy, trèo qua hàng rào, và ngay lập tức quay trở lại với một gói toàn đô-la tiền giấy mà Cousin Augustus đã mang về từ cái rương trong ngôi nhà hoang. Vừa nhìn thấy, hai người đàn ông trở nên cực kỳ phấn khích. Họ xem xét cái gói kỹ càng, và rồi ông cảnh sát trưởng nói với Freddy: “Cái này là từ cửa hàng dụng cụ Herbie đây, bị cướp hồi tháng trước. Trời, tôi ước gì cậu nói được! Cậu có biết ở đâu còn tiền kiểu này không?”
Freddy gật đầu.
“Cậu sẽ dẫn tụi tôi tới đó chứ?”
Nhưng lần này Freddy lắc đầu. Dẫn họ đến đó để mà họ giành hết vinh quang bắt trộm sao! Không, chú định sẽ tự mình bắt trộm. Trong lúc hai người đang nói, chú đã nghĩ ra một kế hoạch. Đó cũng là một kế hoạch tốt, và chú định sẽ thử ngay. Nếu thất bại, chú mới nhờ tới cảnh sát trưởng.
Cảnh sát trưởng rất hẫng hụt trước lời từ chối. “Ô nào, Freddy,” ông dỗ ngọt, “cậu muốn giúp chúng tôi, đúng không nào?”
Freddy gật đầu.
“Nhưng cậu lại không chỉ cho chúng tôi số tiền còn lại nằm đâu?”
Freddy lại lắc đầu lần nữa.
“Ý cậu là cậu đã có âm mưu nào đó của riêng cậu để lấy tiền về rồi chứ gì?”
Freddy gật đầu dứt khoát.
“Ông biết đấy,” cảnh sát trưởng nói với ông Boner, “nó sẽ giúp chúng ta; nhưng sẽ làm theo cách của nó. Và tôi hiểu là không nên trách nó.”
“Vô lý!” ông thám tử kêu lên giận dữ. “Để tôi nói chuyện với nó.” Ông tiến về phía con heo, nhưng Freddy đã quá nhanh và vọt lẹ qua hàng rào. Ông Boner tính leo hàng rào rượt theo chú, nhưng cảnh sát trưởng đã giữ tay ông ta lại.
“Làm cách đó chẳng đi tới đâu đâu,” cảnh sát trưởng nói. “Để nó yên đi. Nó nói giúp chúng ta là nó sẽ giúp thôi. Tôi biết bọn súc vật này mà.”
“Ông hiểu chúng nó quá nhỉ,” ông Boner gầm lên. “Ông hẳn phải sống trong chuồng heo cùng chúng nó. Thôi tôi kệ ông chuyện này đấy. Khi nào đi được thì cho tôi hay.” Và ông ta leo lại vào xe, đốt một điếu xì gà.
“Chà, Freddy,” cảnh sát trưởng nói, “tôi đoán là cậu sẽ phải làm theo cách của riêng cậu. Ngày kia tôi sẽ quay lại, vào giờ này, và nếu lúc đó cậu có gì cho tôi thì cậu có mặt ở đây. Còn nếu muốn gặp tôi trước đó thì cậu đã biết tìm tôi ở đâu rồi. Cố hết sức lên nhé. Nếu cậu giúp được tôi bắt bọn bất lương ấy, tôi sẽ biết ơn cậu, cậu tin đi; và cậu biết tiền thưởng cho việc bắt bọn này là năm nghìn đô-la cơ đấy. Cậu sẽ có món đó, và tên cậu sẽ được trưng thật to trên các tờ báo. Tạm biệt. Tôi tin tưởng ở cậu.”
Ngay khi hai ông này đi khuất, Freddy bắt đầu chuẩn bị. Chú lấy ra một cây bút chì và giấy rồi vạch một kế hoạch mà bạn sẽ được nghe sau. Nhưng để đến thăm ngôi nhà hoang, chú cần phải cải trang, vì chú nhớ lại lần đó hai tên kia đã háo hức tóm chú như thế nào. Thám tử phần lớn làm việc dưới lốt cải trang - quần áo thợ thuyền và râu giả, vân vân - và Freddy cũng đã thâu nhặt một mớ quần áo thật to để cải trang cho chính mình, mặc dầu chú chưa dùng cái nào trong đấy. Hôm nay, chú chọn ra một bộ ria giả, một ống tẩu, một cái mũ giống mũ Sherlock Holmes, trước và sau đều có vành và hai cái bịt tai gắn trên đầu bằng một miếng băng keo, và một bộ đồ vest cũ của ông Bean mà phía chân có hơi dài, nhưng còn lại thì vừa khít.
Bước đi trên hai chân sau, với ống tẩu ngậm mồm và chiếc mũ lưỡi trai kéo che sùm sụp mắt, Freddy có lẽ trông giống một tên lang thang cực nhỏ thó với một cái mũi dài. Vì trong văn phòng không có gương soi, chú quyết định lên nhà trên và ngó xem mình trông như thế nào trong gương của bà Bean. Đồng thời, chú sẽ thử tác dụng của việc cải trang với vài tên bạn.
Thật ngạc nhiên, chú thấy chẳng có con nào trong cái sân sau vốn thường đông đúc. Chú cuốc bộ băng qua ngôi nhà và gõ nhẹ vào cửa sau. Bà Bean trả lời. “Chào buổi sáng,” bà nói lịch sự. “Tôi giúp được gì nào?”
Freddy ngượng nghịu sờ vào chiếc mũ lưỡi trai và rồi lướt qua bà, đi ngang qua nhà bếp, và sắp sửa lên cầu thang sau, trong lúc đó bà Bean sửng sốt và cảnh giác quan sát chú. “Này này, cậu thanh niên kia!” bà bắt đầu, nhưng đúng lúc đó Freddy gặp tai họa. Nhờ tập tành lâu mà chú đã biết cách đi trên hai chân sau, nhưng lên cầu thang lại là một vấn đề khác hẳn. Đến bậc thứ tư, chú mất thăng bằng và ngã lộn nhào.
Bà Bean nhìn chằm chằm mất một lúc, rồi phá ra cười. “Trời đất ơi, Freddy, ra là cậu! Mất một phút tôi cứ tưởng cậu là một thằng lang thang nào ấy chứ. Tôi đoán cậu lại đang làm mấy mẹo thám tử chứ gì. Đám súc vật các cậu còn thứ gì mà chưa làm đâu!” Bà nhặt ống tẩu của Freddy lên và đưa cho chú. “Chà, trong bộ đồ này cậu nom như em trai ông Bean ấy, trừ hai chân cậu không đủ dài, và cậu không có râu quai nón.”
Bà vỗ lưng Freddy và quay lại với công việc đan, còn Freddy leo lên lầu lần này bằng bốn chân và ngay sau đó chiêm ngưỡng bộ vó của mình trong chiếc gương to ở phòng ngủ trước. Đúng lúc quay lại và xoay người trước gương, thử chiếc mũ và chiếc tẩu ở các góc độ khác nhau, gật đầu và gập thân trước chính mình với những tiếng ụt ịt hài lòng, chú bỗng nghe một âm thanh kỳ quặc. Chú quay ngoắt lại. Ai đó, chú nghĩ bụng, vừa mới cười khúc khích. Nhưng chẳng có ai ở đó, thế là chú quay lại với công việc lúc nào cũng thích thú là chiêm ngưỡng chính mình.
Và một lần nữa, lại cái âm thanh ấy - lần này không thể lầm được, một tiếng khúc khích.
Freddy khom mình và ngó xuống gầm giường, và kia, cách lỗ mũi chú không tới một inch, là cái mặt nhăn nhở của Jinx, kẻ vẫn quan sát chú từ đầu tới cuối.
Bao giờ cũng thế, thật là ngượng ngùng khi phát hiện ra ai đó nãy giờ quan sát ta trong khi ta cứ tưởng ta đang một mình, ngay cả khi ta chẳng làm gì ngu ngốc; và Freddy hiểu rằng nãy giờ mình trông phải rất ngu ngốc trong gương. Thế là chú tức giận nói, “Anh đang làm cái gì ở đây hả? Sao không đi mà rình bọn chuột cống thay vì lủi ở đây mà do thám những kẻ nhạy cảm?”
Chú rất ngạc nhiên, Jinx thay vì nổ một tràng cười trêu ầm ĩ như mọi khi, lại chui ra từ dưới gầm giường và nói ngoan ngoãn: “Tha lỗi cho tôi, Freddy; cậu ngó tức cười lắm, cậu biết đấy. Nhưng tôi không do thám cậu đâu. Tôi đang đi trốn. Họ săn lùng tôi.”
“Ai săn lùng anh?” con heo hỏi.
“Bộ cậu không nghe à?” Jinx hỏi. “Cảnh sát săn lùng tôi - chó Robert và chó Jock. Nói cậu nghe, Freddy, tôi không biết phải làm sao. Là lúc nào khác thì tôi chẳng ngại gì chuyện vào tù đâu. Tôi nghe nói trong đó còn sướng hơn chúng ta ngoài này. Nhưng tôi không thể vào lúc này...”
“Anh đang nói cái quái gì vậy?” con heo ngắt lời.
“Vậy là cậu chưa nghe rồi,” Jinx nói. “Chà, để tôi kể cậu nghe chuyện - hoặc ít nhất là những gì ít ỏi mà tôi biết - vì tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu biết đấy, từ mấy tuần qua, kể từ khi chúng ta lấy lại đoàn tàu của Everett từ tay bọn chuột cống, tôi vẫn dành gần như toàn bộ thời gian ở trên gác mái, canh thùng ngũ cốc. Bọn chuột cũng đã thử đủ cách để đột nhập vào đó, bởi vì mặc dù chúng nói đã tích đủ ngũ cốc giấu trong lỗ chuột dưới khu chuồng tại cho cả mùa đông, tôi vẫn không tin chúng lấy được nhiều đến thế, và khi nguồn cung cấp cạn, chúng sẽ phải rời khỏi khu chuồng, quay lại về rừng.”
“Điều đó hẳn làm lão Simon điên lắm đấy nhỉ,” Freddy nói.
“Đúng, và đó chính là điều tôi đang làm. Phải cho lão biết ở đây ai là ông chủ. Nhưng nếu tôi vào tù, lão và gia đình lão có thể tùy thích chén bao nhiêu ngũ cốc thì chén. Freddy ạ, tôi không thể vào tù được.”
“Chà, nhưng sao anh phải vào tù cơ chứ?” con heo hoang mang hỏi. “Anh có làm gì đâu, đúng không nào?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng nghe chuyện này đã. Trưa nay tôi rời khu chuồng trại để về nhà ăn trưa. Lúc quay lại, ngang qua một góc gác mái, chỗ tôi vẫn hay ngồi, tôi thấy có cái gì đó mà lúc đi tôi chưa thấy. Tôi tới nhìn thì cậu biết đó là cái gì không? Không biết đứa nào đã ăn một con quạ ở đó và chỉ chừa lại có móng với lông.”
“Trời ơi!” Freddy kêu lên.
“Đúng như thế,” con mèo tiếp. “Thế là tôi đứng đó nhìn và cố hình dung làm cách nào chúng nó kéo lên đó được, thì tay Charles đi vào rất hách, rất ngạo mạn - cậu biết rồi đó, y không bao giờ bỏ qua cho tôi cái vụ ném cà chua vào y cái đêm y được bầu - và y hắng giọng vài lần rồi nói: ‘Ha, thế là đúng nhé. Đúng chưa? Đây là một vấn đề nghiêm trọng, Jinx,’ y bảo. ‘Chuyện này cần phải giải thích thôi.’
“‘Được thôi,’ tôi nói, ‘nếu mày giải thích được. Tao ước gì mày giải thích được đấy. Chứ việc này quá sức tao rồi.’
“‘Ồ, thật vậy sao?’ Charles nói, giọng rất châm biếm. ‘Chà, coi bộ thế cũng đủ rồi Jinx. Vâng, chắc chắn thế là đủ rồi.’
“‘Ồ, dẹp cái trò phách lối ấy đi, Charles,’ tôi nói, ‘tao đến đây và thấy đứa nào đã ăn con quạ này...’
“‘Đứa nào!’ y cắt ngang tôi. Thế rồi y cười to kiểu rất khốn nạn. ‘ Đứa nào! Hà hà, hay đấy.’
“Y làm tôi điên quá đến nỗi tôi xém thì táng cho y một cái. Nhưng tôi kìm được. ‘Nhìn đây, Charles,’ tôi bảo, ‘mày không nghĩ là tao dính líu đến chuyện này chứ, hả? Trời đất, đáng ra mày phải hiểu là đến một con mèo hoang cũng sẽ không bao giờ ăn quạ chứ!’
“‘Tại chúng nó đã biết mùi gà,’ y nói đầy ám chỉ. ‘Nhưng ta không sợ mi đâu Jinx. Ta báo cho mi biết, sẽ chẳng khôn ngoan đâu nếu định giở vũ lực. Jock và Robert ở ngay đây rồi. Mi chỉ cần giơ vuốt lên với ta thôi, ta chỉ cần gọi, và họ sẽ có mặt ở đây trong vài tích tắc.’
“Chà, Freddy, cái kiểu ăn nói huênh hoang đó của tay Charles, trước kia y vẫn là bạn tốt của tôi đấy, thế mà lúc ấy làm tôi điên quá đi mất. Nếu tôi mà không nhìn ra là đằng sau mọi chuyện này còn có cái gì đó nghiêm trọng hơn thì tôi đã cho y biết một trận mất vía nhớ đời rồi. Nhưng tôi cố biết điều. ‘Coi đây, Charles,’ tôi bảo, ‘nói chuyện kiểu đó đúng là ngu ngốc. Tao thậm chí còn chưa bao giờ săn một con chim bất cứ loại nào, chứ đừng nói là ăn một con, và mày thừa biết điều đó mà. Tao thấy con quạ này ở đây lúc đi ăn trưa về. Giờ mày biết điều đi và kể tao nghe có chuyện gì nào.’
“Ừ, thế rồi tôi cũng moi được từ y, mặc dù y chẳng được thân thiện cho lắm trong chuyện này. Có vẻ như trong lúc tôi đang ăn trưa, một trong mấy con chuột cống trẻ lẻn ra khỏi khu chuồng trại, chạy xuống khu chuồng gà, báo Charles đến ngay lập tức và nhớ mang theo mấy thằng cảnh sát. Con chuột ấy nói tôi đã bắt con quạ này vào trong khu chuồng trại và chén. Dĩ nhiên là Charles tới, và bắt gặp tôi với con quạ. Charles đáng ra phải biết rất rõ là tôi sẽ không bao giờ làm một việc như thế chứ, nhưng y đã nghĩ cách để trả thù tôi cái vụ cà chua, nên y muốn bắt tôi vào tù. Cho nên tôi chẳng việc gì phải đợi Jock và Robert ra tay. Chúng nó đang đợi ngay cửa. Tôi chạy xuống cầu thang và chui qua cửa sổ chuồng bác Hank, và tôi trốn ở đây từ lúc đó, giờ mới nói chuyện được với cậu. Cậu phải đi đến cùng chuyện này cho tôi, Freddy à.”
“Ồ, chúng ta sẽ cùng đi đến cùng thôi,” Freddy nói. “Nhưng có lẽ sẽ mất một thời gian. Tôi thấy có vẻ như đây là một âm mưu của bọn chuột cống lập ra để đưa anh vào tù, có thế chúng mới có đủ ngũ cốc chúng cần.”
“Chính xác,” con mèo nói. “Nhưng tôi làm gì được nào? Tôi phải ở trong khu chuồng trại, chứ không phải trốn chui trốn nhủi dưới cái gầm giường này.”
“Anh cứ ở đây thêm một tí,” con heo nói, “còn tôi sẽ xuống dưới đó xem có thể lấy được manh mối nào không.”
“Nhưng cậu phải tin là tôi không làm chuyện ấy, cậu tin chứ?” Jinx hỏi.
“Dĩ nhiên tôi tin anh rồi,” Freddy nói. “Nhưng tin thôi thì chưa đủ cho anh không phải vào tù. Chúng ta phải chứng minh kìa. Nhưng đợi đi; tôi quay lại ngay.” Và vật lộn để thoát ra khỏi mớ cải trang, chú vội vã xuống cầu thang.
Trong gác mái, chú thấy một đám súc vật đầy kích động, chính giữa là Charles. Con gà vội vã tới gặp con heo ngay khi Freddy bước vào. “À há, thám tử đây rồi!” y kêu lên. “Giờ chúng ta phải làm cho xong vài việc. Tội phạm đã bỏ trốn, Freddy. Cậu sẽ phải truy tìm hắn cho chúng tôi. Cậu hãy làm hết sức, vì lợi ích của công lý và an toàn cho khu sân sau tôn trọng luật pháp này...”
“Ồ, im đi, Charles,” con heo nói ung dung. “Tôi biết hết vụ này mà. Tôi không mảy may nghĩ Jinx giết con quạ này đâu. Giờ tránh ra nào, cả đám. Tôi muốn nhìn mọi thứ một tí.”
Đám súc vật lưỡng lự đi xuống lầu, và Freddy chăm chú nhìn ngó xung quanh. Hai chiếc móng quạ được xếp ngăn nắp cạnh nhau, và mấy cái lông được chất đống gọn gàng kế đó. “Làm ơn lưu ý giùm,” chú nói với Charles, y, do là quan tòa, nên được phép ở lại, “rằng không hề có dấu hiệu của một cuộc vật lộn. Nếu Jinx vồ con quạ ở đây, con quạ đã phải chống cự, và lông sẽ phải rắc khắp chỗ này.”
“Biết đâu hắn vồ bên ngoài,” Charles nói. “Mà điều đó cũng có gì khác nào? Tất cả những việc thám tử này của cậu cũng chẳng thể thay đổi sự thật là hắn có tội đâu.”
“Có thể lắm chứ. Có thể lắm chứ,” Freddy đăm chiêu nói. Chú đi vòng quanh đống lông, cứ vài bước lại dừng lại để xem xét kỹ càng, rồi hít hít. “Ha!” chú nói. “Hừm! Rất kỳ quái! Quả thực rất kỳ quái!”
“Rất ngớ ngẩn thì có, nếu cậu hỏi tôi,” một giọng khàn đục cất lên, khi Simon thò cái mũi lão ra khỏi lỗ chuột trên sàn. “Cậu nên lo mà tóm cổ tên mèo kia và tống hắn vào tù, hơn là chõ mũi quanh đây, Freddy à. Hắn là bạn cậu và đủ thứ vớ vẩn khác, nhưng lần này chúng tôi đã tóm được hắn.”
“Ý lão là sao, lão đã tóm được hắn?” Freddy sắc giọng hỏi.
“Ồ, không có gì,” con chuột cống nhe răng cười, “có điều chúng tôi thấy hắn vồ con quạ và ăn ngay trước mắt chúng tôi. Tôi cho rằng cậu không thể lật ngược chuyện đó được đâu.”
“Không, việc trông không phải thế, đúng không?” Freddy nói. Chú nhặt lên một cái móng và vài cọng lông rồi mang chúng ra ánh sáng, tại đó chú nghiên cứu mất một lúc lâu. Thế rồi chú nói, “Charles, chúng ta sẽ giữ những thứ này một lúc nhé. Tôi hoàn toàn không thỏa mãn rằng việc này chỉ đơn giản như ta thấy đâu... Hoàn toàn không thỏa mãn. Anh không thể kết án Jinx ngồi tù chừng nào anh ấy chưa có được một phiên tòa hợp thức. Chúng ta sẽ cùng triệu tập một bồi thẩm đoàn hợp thức, và đủ thứ khác nữa. Tôi sẽ để việc đó cho anh. Nhưng trước hết tôi muốn có vài ngày để làm một số cuộc thẩm vấn. Để coi, một tuần nữa tính từ hôm nay chúng ta sẽ có phiên tòa đó.”
Charles đồng ý, và hai bạn rời gác xép, theo sau là cái nhìn ác ý đầy hiểm ác của Simon. Chúng mang theo móng và lông rồi giao cho chó Robert, cậu này đã hứa sẽ giữ ở một nơi an toàn. Trước khi chia tay Charles, Freddy bắt con gà trống phải hứa rằng Jinx sẽ được phép tự do cho đến ngày diễn ra phiên tòa. “Nếu tìm ra anh ấy phạm tội,” con heo bảo, “anh có thể cho anh ấy một hạn tù dài vào. Nhưng cho tới lúc đó, cứ để anh ấy tiếp tục công việc của mình. Anh ấy sẽ không chạy mất đâu.”
“Cậu nói như thể cậu nghĩ hắn không có tội ấy,” Charles nói, “mà chứng cớ thì đã rành rành y như cái mũi trên mặt cậu vậy.”
“Cái mũi trên mặt tôi có thể rành rành hay không rành rành,” Freddy đáp. “Kẻ này nghĩ này, kẻ khác nghĩ khác. Đó là vấn đề quan điểm, ông bạn già Charlie ơi. Và cũng thế với vấn đề phạm tội của Jinx. Quan điểm của tôi là, anh ấy không có tội. Nhưng tôi sẽ không nói với anh vì sao đâu. Chuyện trong khu chuồng trại thì anh thấy cũng ngang tôi thấy. Còn nếu anh không thấy cái tôi thấy, anh sẽ phải đợi cho tới khi có phiên tòa để tìm ra đó là cái gì. Tạm biệt.”
Thế rồi Freddy quay về nhà và lên lầu nơi Jinx đang đợi; chú kể cho Jinx nghe chuyện gì đã xảy ra. “Anh cứ việc quay về khu chuồng tại và để mắt đến lũ chuột cống,” chú nói, “phần còn lại cứ để cho tôi. Tôi có việc khác phải làm ngay bây giờ nên sẽ bận mất một hai ngày, nhưng từ đây tới phiên tòa của anh còn khối thời gian để lấy được bằng chứng tôi cần hầu chứng tỏ anh không ăn con quạ ấy. Đừng có lo.”
Thế là Jinx quay lại khu chuồng tại, và Freddy bận đồ cải trang vào lần nữa rồi bắt đầu cuộc phiêu lưu.
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy