There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ạm biệt Vegas…
“Chúa tha thứ cho lũ bẩn thỉu các người!”
Khi tôi đang lén lút quanh sân bay, tôi nhận ra mình vẫn đeo phù hiệu cảnh sát. Đó là một tấm thẻ hình chữ nhật màu cam, được bọc nhựa trong suốt, trên đó ghi: “Raoul Duke, Điều tra viên đặc biệt, Los Angeles.” Tôi nhìn thấy trong gương trên bồn tiểu.
Vứt xừ cái này đi, tôi nghĩ. Xé đi. Công việc đã xong… và nó chẳng chứng minh được gì. Ít nhất không phải cho tôi. Và chắc chắn với luật sư lại càng không – hắn cũng có một cái thẻ – nhưng giờ hắn đã về Malibu, đang chăm sóc những cơn đau hoang tưởng của hắn.
Quả lãng phí thì giờ, một chuyện rỗi hơi, mà khi nghĩ lại cho kỹ thì đấy chỉ là một cái cớ rẻ tiền để một ngàn tên cớm đến Las Vegas chơi vài ngày và bắt người đóng thuế phải trả tiền. Không ai học được gì cả – hay ít nhất không có gì mới. Ngoại trừ, có lẽ tôi… và tôi chỉ biết ra rằng Hiệp hội Quốc gia Ủy viên Công tố tụt hậu mười năm so với thực tại khắc nghiệt và sinh động của cái mà mới gần đây thôi họ mới biết gọi là “Văn hóa Ma túy” trong cái năm Thiên Chúa kinh tởm 1971 này.
Bọn họ vẫn đốt hàng ngàn đô la tiền của người đóng thuế để làm phim về “sự nguy hiểm của LSD,” vào thời điểm a–xít được biết rộng rãi – tất cả mọi người trừ bọn cớm – là Studebaker của thị trường ma túy; nhưng sự ưa chuộng đối với thuốc gây ảo giác đã suy giảm thảm hại đến mức đa số dân buôn lớn không còn đánh hàng a–xít hay mescaline chất lượng, ngoại trừ để chiều lòng khách hàng: Chủ yếu là những tay chơi ma túy ngoài ba mươi, mệt mỏi – như tôi, và luật sư.
Thị trường lớn, vào thời này, là chất Thuốc giảm đau. Viên đỏ và hàng trắng – Seconal và heroin – và một hỗn hợp cỏ trồng kém phẩm chất được phun đủ các thứ từ arsen đến thuốc giảm đau cho ngựa. Thứ rao bán hiện nay là bất cứ cái gì Làm Nổi Điên – bất cứ cái gì làm não bộ chập mạch và cho nó tiếp đất càng lâu càng tốt. Tại các khu ổ chuột vùng ngoại ô, thị trường này mọc lên như nấm. Một kẻ ở Miltown, đã hoàn toàn chuyển sang tiêm dưới da và thậm chí chích ven… và cứ mỗi một con nghiện amphetamin chuyển sang dùng hàng trắng, thì có hai trăm đứa trẻ chơi ngay bằng tiêm Seconal. Bọn chúng không bao giờ thèm thử tốc độ[36].
Thuốc gây hưng phấn không còn là thời thượng nữa. Trên thị trường năm 1971, methedrine gần như khan hiếm chẳng khác gì a–xít nguyên chất hay DMT. “Mở rộng tiềm thức thức” ra đi cùng LBJ… về lịch sử, nên chú ý rằng thuốc giảm đau xuất hiện vào thời Nixon.
Tôi khập khiễng bước lên máy bay không gặp vấn đề gì ngoại trừ một làn sóng những rung động khó chịu từ phía những hành khách khác…nhưng đầu óc tôi lúc ấy đã mệt mỏi đến mức tôi không quan tâm xem mình trần truồng leo lên máy bay hay là người đầy ung nhọt mưng mủ. Hẳn sẽ cực kỳ tốn công sức mới buộc được tôi rời khỏi chiếc máy bay đó. Tôi đã vượt qua cái ngưỡng mệt mỏi bình thường đến mức tôi bắt đầu cảm thấy thích nghi một cách dễ chịu với ý tưởng về cơn cuồng loạn bất tận. Tôi cảm giác như một sự hiểu lầm nhỏ nhất với tiếp viên cũng làm tôi hoặc phát khóc hoặc phát điên… và người phụ nữ ấy dường như cảm nhận được điều này, bởi vì cô ta đối xử với tôi rất nhã nhặn.
Khi tôi muốn thêm chút đá cho ly Bloody Mary, cô ta nhanh chóng mang tới… và khi tôi hết thuốc lá, cô ta lấy một bao từ trong ví riêng đưa cho tôi. Lần duy nhất cô ta dường như lo lắng ấy là khi tôi lấy trong túi xách ra một quả bưởi và bắt đầu dùng con dao săn cắt ra từng lát. Tôi nhận thấy cô ta theo dõi tôi sát sao, nên tôi cố mỉm cười. “Tôi chưa bao giờ đi đâu mà không mang theo bưởi,” tôi nói. “Thật khó kiếm được loại bưởi ngon – trừ phi cô là người giàu.” Cô ta gật.
Tôi thoáng nhe răng/mỉm cười, nhưng thật khó mà biết cô ta đang nghĩ gì. Tôi biết, hoàn toàn có thể rằng cô ta đã quyết định cho tôi xuống máy bay trong một chiếc lồng khi chúng tôi đến Denver. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta một hồi nhưng cô ta vẫn điềm tĩnh.
Tôi đang ngủ thì máy bay chạm đường băng, nhưng cú giật làm tôi tỉnh lại ngay tức thì. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy Rặng Núi Đá. Tôi đang làm quái gì ở đây? Tôi tự hỏi. Chẳng có nghĩa lý gì cả. Tôi đã quyết định gọi luật sư ngay khi có thể. Bảo hắn chuyển cho tôi ít tiền để mua một con Doberman bạch tạng khổng lồ. Denver là nơi tiêu thụ chó Doberman bị ăn trộm; chúng được mang từ khắp cả nước về đây.
Vì tôi đã ở đây, tôi nghĩ mình cũng nên chọn một con chó xấu xa. Nhưng trước hết, tìm cái gì đó cho bộ não của tôi đã. Ngay sau khi máy bay hạ cánh, tôi vội chạy dọc hành lang ra quầy thuốc của sân bay và hỏi mua một hộp amyl.
Cô ta bắt đầu bồn chồn và lắc đầu. “Ồ không” cuối cùng cô ta nói. “Tôi không thể bán thứ đó trừ phi có đơn thuốc.”
“Tôi biết,” tôi nói. “Nhưng cô thấy đấy, tôi là đốc tờ[37]. Tôi không cần đơn.”
Cô ta vẫn bồn chồn. “À… thế ông phải cho tôi xem giấy căn cước.” cô ta phàn nàn.
“Dĩ nhiên,” tôi giật ví ra và để cô ta nhìn thấy thẻ cảnh sát trong khi tôi lục giữa mớ thẻ cho đến khi tìm được Thẻ Giảm giá cho Thầy Tu – trong đó ghi tôi là Tiến sĩ Thần học, một mục sư đã được chứng nhận của Nhà thờ Chân lý mới.
Cô ta dò xét cẩn thận, rồi trả lại. Tôi đánh hơi thấy một sự tôn trọng mới trong cung cách của cô ta. Mắt cô ta trở nên ấm áp. Cô ta dường như muốn chạm vào tôi. “Tôi hy vọng ông sẽ tha thứ cho tôi, thưa Bác sĩ,” cô ta nói với một nụ cười duyên dáng. “Nhưng tôi buộc phải hỏi như vậy. Ở nơi đây có những người nghiện thực sự. Mọi dạng nghiện nguy hiểm. Ông không bao giờ tin được đâu.”
“Đừng lo,” tôi nói. “Tôi hoàn toàn hiểu mà. Nhưng tôi bị đau tim và tôi hi vọng…”
“Dĩ nhiên rồi!” cô ta thốt lên – và trong mấy giây cô ta quay trở lại với một tá thuốc amyl. Tôi trả tiền mà không quên nhắc đến thẻ giảm giá. Rồi tôi mở hộp và bẻ ngay một viên đặt dưới mũi, trong khi cô ta quan sát.
“Cô nên vui mừng vì tim cô còn trẻ và khỏe,” tôi nói. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không bao giờ… à… mẹ kiếp!… sao cơ? Vâng, cô sẽ thứ lỗi cho tôi; tôi cảm thấy nó sắp đến rồi.” Tôi quay đi và xoắn quẩy bước theo hướng quán bar.
“Chúa khoan dung cho lũ bẩn thỉu các người!” tôi quát hai tên lính Hải quân từ nhà vệ sinh nam đi ra.
Bọn họ nhìn tôi, nhưng không nói gì. Lúc này tôi đang cười điên dại. Nhưng cũng chẳng có gì khác biệt. Tôi chỉ là một gã mục sư khốn kiếp bị đau tim. Cứt thật, bọn họ sẽ yêu mến tôi ở Brown Palace. Tôi hít một viên amyl khác, và khi tôi đến quầy bar tim tôi đầy rộn rã. Tôi cảm thấy mình như hiện thân quái vật của Horatio Alger… Một người Hành động, và bệnh hoạn đến mức hoàn toàn tự tin.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas