Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uy sụp ở Đại lộ Thiên đường
• Lời người biên tập:
Ở thời điểm này của ký sự, tiến sĩ Duke dường như đã suy sụp hoàn toàn; bản thảo đầu tiên tản mạn đến mức chúng tôi buộc phải tìm cuốn băng ghi âm ban đầu và gỡ băng theo đúng nguyên văn. Chúng tôi không hề sửa lại phần này, và tiến sĩ Duke không chịu đọc. Không cách nào liên lạc với ông ấy. Địa chỉ liên lạc duy nhất chúng tôi có, trong thời gian này, là một chiếc điện thoại lưu động đâu đó trên đường cao tốc 61 – và mọi nỗ lực liên lạc với Duke theo số điện thoại đều vô ích.
Để đảm bảo sự thuần túy báo chí, chúng tôi xuất bản phần sau đây như khi gỡ băng – một trong nhiều cuốn băng tiến sĩ Duke gửi nhằm mục đích xác minh – cùng bản thảo của ông. Theo cuốn băng, phần này xảy ra sau một cơn phê thuốc liên quan đến Duke, luật sư của ông ấy và một người phục vụ tại một quán ăn mở suốt đêm ở Bắc Vegas. Căn nguyên cuộc trò chuyện sau đây dường như dựa trên một cảm nhận – mà cả Duke và luật sư của ông cùng chia sẻ – rằng phải tìm Giấc mơ Mỹ ở đâu đó ngoài không gian ảm đạm của Hội nghị Quốc gia Các Ủy viên Công tố về Ma túy và các loại thuốc nguy hiểm.
Bản gỡ băng bắt đầu ở đâu đó ngoại ô phía đông bắc Las Vegas – khi đang chạy dọc phố Paradise trên chiếc xe White Whale…
Luật sư: Boulder City phía bên phải. Đó có phải thành phố không?
Duke: Ừ.
Luật sư: Vậy cứ đến Boulder City.
Duke: Được. Kiếm chỗ nào uống cà phê đã…
Luật sư: Ngay đằng kia, Quầy Taco của Terry, Mỹ. Tôi có thể gọi bánh taco. Một đô được năm cái.
Duke: Nghe kinh thật. Tôi thà đi chỗ khác bán năm mươi xu một cái còn hơn.
Luật sư: Không... đây có lẽ là cơ hội cuối chúng ta mua được bánh taco.
Duke:… Tôi cần cà phê.
Luật sư: Tôi muốn taco…
Duke: Một đô năm cái, nghe như… một đô mua được năm cái bánh kẹp thịt. Không… đừng đánh giá bánh taco qua giá bán. Ông nghĩ ông mua được à?
Luật sư: Có chứ. Có loại bánh kẹp thịt giá 29 xu. Bánh taco giá 29 xu. Chỗ này rẻ bèo, thế thôi.
Duke: Đi mà mặc cả với họ…
[Đoạn này chỉ có tiếng lạo xạo. – Bt.]
Luật sư:… Xin chào.
Phục vụ: Tôi giúp gì được ông?
Luật sư: À vâng, ở đây bán bánh taco không? Là loại bánh Mexico hay là bánh thường? Ý tôi là, cô có thêm ớt hay gì đó không?
Phục vụ: Chúng tôi thêm pho mát và rau diếp, chúng tôi có nước sốt, ông biết đấy, để rưới lên…
Luật sư: Ý tôi là, cô có bảo đảm chúng là bánh taco Mexico xịn không?
Phục vụ: Tôi không biết. Này Lou, chúng ta có loại bánh taco Mexico xịn không?
Giọng nữ từ trong bếp: Gì cơ?
Phục vụ: Bánh taco Mexico xịn.
Lou: Chúng ta có bánh taco. Tôi không biết chúng Mexico đến thế nào.
Luật sư: Vâng, ừ, tôi chỉ muốn biết chắc sẽ mua đúng thứ mình bỏ tiền ra. Vì giá bán là một đô la năm cái đúng không? Tôi lấy năm cái.
Duke: Bánh mỳ kẹp nhân taco à, là cái gì thế?
[Tiếng động cơ xe chạy dầu – Bt.]
Luật sư: Là bánh mỳ kẹp, có taco ở giữa.
Phục vụ:… chứ không phải mỗi vỏ bánh.
Duke: Một bánh tròn nhân taco.
Luật sư: Tôi cá bánh của cô là vỏ thường chứ không phải vỏ tròn.
Phục vụ: Tôi không biết…
Luật sư: Cô mới làm ở đây à?
Phục vụ: Hôm nay.
Luật sư: Tôi nghĩ thế, trước giờ tôi chưa thấy cô ở đây. Cô học ở đây hả?
Phục vụ: Không, tôi không đi học.
Luật sư: Ồ? Tại sao không? Cô bị ốm à?
Duke: Quan tâm làm gì. Chúng ta đến đây mua bánh taco.
[Tạm ngưng.]
Luật sư: Là luật sư của ông, tôi khuyên ông lấy loại bánh cay. Bánh nhân thịt có rưới cay.
Duke: Cái đó quá sức tôi. Vậy tôi khuyên ông lấy bánh nhân taco, thử xem.
Luật sư: … bánh nhân taco. Tôi sẽ thử loại đó. Và cà phê. Ngay và luôn. Để tôi uống trong khi chờ.
Phục vụ: Có thế thôi, một bánh nhân taco ư?
Duke: Vâng, tôi sẽ ăn thử, biết đâu tôi sẽ ăn hai cái.
Luật sư: Mắt cô xanh dương hay xanh lá vậy?
Phục vụ: Ông hỏi gì cơ?
Luật sư: Xanh dương hay xanh lá?
Phục vụ: Chúng thay đổi ấy mà.
Luật sư: Như con kỳ nhông à?
Phục vụ: Như mèo.
Luật sư: Ồ, kỳ nhông thay đổi màu da…
Phục vụ: Còn đồ uống thì sao?
Luật sư: Bia. Tôi có bia trong xe. Hàng tấn. Nguyên hàng ghế sau.
Duke: Tôi không thích trộn dừa với bia và bánh nhân thịt.
Luật sư: À, cứ nghiền nát cái của nợ này… ngay giữa đường cao tốc… Boulder City có ở gần đây không?
Phục vụ: Boulder City à? Ông dùng đường không?
Duke: Có chứ.
Luật sư: Chúng ta đang ở Boulder City à? Hay rất gần rồi?
Duke: Tôi không biết.
Phục vụ: Chỗ này. Biển báo cho biết đây là Boulder City, OK. Các ông không phải người Nevada à?
Luật sư: Không. Chúng tôi chưa bao giờ đến đây. Chỉ đi qua thôi.
Phục vụ: Ông đi thẳng đường này.
Luật sư: Ở Boulder City có gì không?
Phục vụ: Đừng hỏi tôi. Tôi không…
Luật sư: Ở đấy có đánh bạc không?
Phục vụ: Tôi không biết, chỉ là một thành phố nhỏ thôi.
Duke: Sòng bạc ở đâu?
Phục vụ: Tôi không biết.
Luật sư: Đợi đã, cô là người vùng nào?
Phục vụ: New York.
Luật sư: Và cô mới tới đây một ngày thôi à.
Phục vụ: Không, tôi ở đây cũng một thời gian rồi.
Luật sư: Ở đây thì có gì chơi? Giả sử như cô muốn đi bơi hay gì đó không.
Duke: Trong sân nhà tôi. Địa chỉ thế nào?
Phục vụ: Ừ, đến chỗ… à… Bể bơi chưa mở cửa.
Luật sư: Để tôi giải thích cho cô nhé, tôi sẽ tóm lược ngắn gọn nhất có thể. Chúng tôi đang tìm Giấc mơ Mỹ, và chúng tôi nghe nói ở đâu đó trong vùng này… Ờ, chúng tôi đang tìm, vì người ta cử chúng tôi từ San Francisco đến đây để tìm. Thế nên họ cho chúng tôi chiếc Cadillac màu trắng này, họ nghĩ rằng chúng tôi có thể bắt kịp…
Phục vụ: Này Lou ơi, chị biết Giấc mơ Mỹ ở đâu không?
Luật sư: (nói với Duke): Cô ta đang hỏi đầu bếp xem hắn có biết Giấc mơ Mỹ ở đâu không đấy.
Phục vụ: Năm bánh taco, một bánh mỳ kẹp nhân taco. Cô có biết Giấc mơ Mỹ ở đâu không?
Lou: Cái gì kia? Là cái gì thế?
Luật sư: À, chúng tôi không biết, chúng tôi được một tạp chí cử đến đây, từ San Francisco, để tìm Giấc mơ Mỹ, để đưa tin về nó.
Lou: Ồ, ý ông đó là một địa danh à.
Luật sư: Một nơi gọi là Giấc mơ Mỹ.
Lou: Có phải là Câu lạc bộ Bác sĩ tâm thần hồi trước không?
Phục vụ: Tôi nghĩ vậy.
Luật sư: Câu lạc bộ Bác sĩ tâm thần hồi trước ấy à?
Lou: Hồi trước có Câu lạc bộ Bác sĩ tâm thần, nó ở trên (phố) Thiên Đường… Các ông hỏi thật chứ?
Luật sư: Ồ, không hẳn, nhìn cái xe kia kìa, ý tôi là, trông tôi có giống người sở hữu cái xe kia không?
Lou: Có thể là Câu lạc bộ Bác sĩ tâm thần cũ kia? Đó là một sàn nhảy…
Luật sư: Có thể lắm chứ.
Phục vụ: Nó trên Thiên Đường và sao nào?
Lou: Ross Allen sở hữu Câu lạc bộ Tâm thần. Bây giờ ông ta còn làm chủ không nhỉ?
Duke: Tôi không biết.
Luật sư: Chúng tôi chỉ nghe có vậy, đi cho tới khi tìm được Giấc mơ Mỹ. Lấy chiếc xe Cadillac trắng này và đi tìm Giấc mơ Mỹ. Nó ở đâu đó trong khu vực Las Vegas.
Lou: Chắc chắn là cái Câu…
Luật sư:… Câu chuyện này thật ngớ ngẩn, nhưng các cô biết đấy, tôi được trả tiền để viết về nó mà.
Lou: Các ông chụp ảnh, hay là…
Luật sư: Không, không – không chụp ảnh.
Lou:… Hay có ai đó cử các ông đến săn ngỗng hoang[30]?
Luật sư: Đại khái là một cuộc săn ngỗng hoang, ít nhiều như thế, nhưng về cá nhân, chúng tôi cực kỳ nghiêm túc.
Lou: Chắc là cái Câu lạc bộ Tâm thần đó, nhưng chỉ có những hạng người bán ma túy, buôn lậu các thể loại mới lui tới đó.
Luật sư: Có lẽ như vậy. Ở đấy họ mở cả đêm hay chỉ ban ngày…
Lou: Ồ, bạn thân mến à, nó không bao giờ nghỉ cả. Nhưng không có sòng bạc.
Duke: Thế nó thuộc kiểu gì?
Lou: Nó ở phố Thiên Đường, ừ, cái Câu lạc bộ Tâm thần ở Thiên Đường.
Luật sư: Nó gọi là gì nhỉ, Câu lạc bộ Bác sĩ tâm thần cũ à?
Lou: Không, trước đây thì gọi là thế, nhưng có người mua nó… nhưng tôi không nghe ai gọi nó là Giấc mơ Mỹ cả, cái gì đó kiểu như vậy, có liên quan, ờ ừ… đó là điểm tụ tập của dân tâm thần, nơi đủ loại nghiện ngập buôn bán ma túy lai vãng.
Phục vụ: Điểm tụ tập của dân tâm thần à? Ý cô như là bệnh viện tâm thần à?
Lou: Không, bạn thân mến, đó là nơi dân buôn ma túy, buôn lậu, mọi người hay lai vãng. Trẻ con mà vào đây là người ta dụ dỗ chơi thuốc, và mọi thứ… nhưng người ta không gọi như ông đâu, Giấc mơ Mỹ ấy.
Luật sư: Cô có biết nó được gọi là gì không? Hay ít nhất là nó nằm ở đoạn nào?
Lou: Ngay cuối Thiên Đường và phố Đông.
Phục vụ: Nhưng Thiên Đường và phố Đông song song mà.
Lou: Ừ, nhưng tôi biết đi hết phố Đông sẽ đến Thiên Đường…
Phục vụ: Vâng, tôi biết rồi, vậy đi hết Thiên Đường, gần Flamingo, đi thẳng từ đây. Tôi nghĩ có ai đó đã…
Luật sư: Chúng tôi ở Flamingo. Tôi nghĩ đây là nơi cô nói và cách cô mô tả, thì tôi nghĩ có thể là nơi đó.
Lou: Đó không phải điểm du lịch.
Luật sư: Vâng, thế nên người ta mới phái tôi đến. Anh ta là nhà văn: Tôi là vệ sĩ. Vì tôi đoán chắc là…
Lou: Mấy đứa này điên hết rồi… bọn trẻ này điên rồi.
Luật sư: Không sao.
Phục vụ: Vâng, bọn chúng có luật lệ mới.
Duke: Bạo lực hai tư giờ một ngày à? Chúng ta đang nói thế sao?
Lou: Chính xác. Đây là Flamingo… Ô, tôi không thể chỉ theo kiểu này được; tôi có thể chỉ theo cách riêng của tôi. Ngay ở đây, trạm xăng đầu tiên đoạn Tropicana, rẽ phải.
Luật sư: Tropicana rẽ phải.
Lou: Trạm xăng đầu tiên là Tropicana. Rẽ phải ở đoạn Tropicana và đi theo đường này… rẽ phải ở Tropicana, rẽ phải trên phố Thiên Đường, các ông sẽ thấy một tòa nhà lớn màu đen, nó được sơn toàn bộ màu đen, và trông thực sự kỳ quái.
Luật sư: Rẽ phải ở Tropicana, rẽ phải ở Thiên đường, tòa nhà màu đen…
Lou: Và có biển hiệu bên hông tòa nhà, trên đó viết Câu lạc bộ Bác sĩ tâm thần, nhưng người ta đang sửa sang toàn bộ và mọi thứ.
Luật sư: Được rồi, như thế là đủ rồi…
Lou: Nếu có thể giúp gì ông, bạn thân mến… Tôi không biết có phải là nơi đó không nữa. Nhưng có vẻ là thế đấy, tôi nghĩ các ông đang đi đúng đường rồi.
Luật sư: Được rồi. Đó là đầu mối khả dĩ nhất chúng tôi có được hai ngày qua, chúng tôi đã hỏi biết bao nhiêu người.
Lou:… Tôi có thể gọi vài cú điện thoại và chắc chắn sẽ tìm ra.
Luật sư: Thật ư?
Lou: Tất nhiên rồi, tôi có thể gọi Allen và hỏi anh ta.
Luật sư: Ôi, tôi rất là cảm kích đấy.
Phục vụ: Khi ông đến Tropicana, đó không phải là trạm xăng đầu tiên, mà trạm thứ hai.
Lou: Có một bảng hiệu lớn ngay trên phố này, ghi là Đại lộ Tropicana. Rẽ phải, rồi ông đến phố Thiên Đường, rồi rẽ phải tiếp.
Luật sư: OK. Tòa nhà lớn, rẽ phải ở Thiên Đường: bạo lực hai tư tiếng một ngày, ma túy…
Phục vụ: Khoan đã, đây là Tropicana, và đây là đường cao tốc Boulder đi thẳng như thế này.
Duke: Vậy là vào khá sâu trong thành phố.
Phục vụ: À, có một đoạn cắt Thiên Đường đâu quanh đây. Kia là Thiên Đường. Vâng, chúng ta đang ở dưới đây. Xem này, đây là Cao tốc Boulder… và Tropicana.
Lou: À, không hẳn, gã đứng quầy bar ở đó cũng là dân chơi cỏ…
Luật sư: Vâng, à, đó cũng là một đầu mối.
Lou: Ông sẽ thấy vui vì đã ghé qua đây.
Duke: Giá như chúng tôi tìm thấy.
Luật sư: Nếu như chúng tôi viết được bài và đăng lên.
Phục vụ: À, tại sao các ông không vào trong và ngồi xuống?
Duke: Chúng tôi đang cố hưởng nắng nhiều nhất có thể.
Luật sư: Cô ấy sẽ gọi điện hỏi xem nó ở đâu.
Duke: Ô. OK, vâng, vào trong đã.
• GHI CHÉP BIÊN TẬP (tiếp)
Cuốn băng cassette không thể nào gỡ tiếp được, vì có chất lỏng sệt nào đó đính ở đầu băng. Giữa những âm thanh lạo xạo méo mó đấy, có một sự nhất quán, gợi ý rằng gần hai tiếng sau tiến sĩ Duke và luật sư của ông đã tìm được tàn dư của “Câu lạc bộ Bác sĩ tâm thần cũ,” – một tấm bê tông khổng lồ, bị rạn rứt và cháy xém nằm ở một bãi đất trống đầy cỏ hoang mọc cao. Chủ trạm xăng phía bên kia đường cho biết nơi này đã “bị thiêu trụi cách nay ba năm.”
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas