The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
gười đẹp Cửa sau…
Cuối cùng là Một chút về cuộc đua xe nghiêm túc trên phố Strip
Đôi khi, vào nửa đêm, luật sư muốn cà phê. Hắn nôn khá thường xuyên khi chúng tôi lái xe quanh phố Strip, và sườn phải con xe Whale nham nhở ghê gớm. Chúng tôi đờ đẫn ở đèn giao thông trước Silver Slipper bên cạnh một xe Ford xanh to vật mang biển số Oklahoma… hai cặp trông như lợn ngồi trong xe, có lẽ là cảnh sát từ Muskogee, tranh thủ Hội nghị Ma túy để cho vợ mình đi Vegas một chuyến. Bọn họ trông như vừa ăn được Caesar’s Palace chừng 33 đô tại bàn blackjack, và bây giờ bọn họ tiến đến Circus–Circus để ăn mừng…
…nhưng đột nhiên, bọn họ thấy mình đang ở cạnh một chiếc Cadillac mui trần màu trắng, khắp xe đầy chất nôn mửa và một gã người Samoa nặng gần 140 cân mặc áo phông lưới màu vàng gào thét với họ:
“Này! Các người muốn mua heroin không?”
Không lời đáp. Không dấu hiệu nhận thấy. Bọn họ đã được cảnh báo về chuyện tào lao thế này: Cứ lờ đi…
“Này, lũ da trắng!” luật sư rú lên. “Mẹ kiếp, tôi nói thật! Tôi muốn bán cho các người hàng nguyên chất!” Hắn đang nhoài người ra khỏi xe, rất gần họ. Nhưng vẫn không ai trả lời. Tôi liếc nhìn sang, rất nhanh, và thấy bốn khuôn mặt người Mỹ trung lưu đơ ra vì sốc, họ cứ nhìn chằm chằm về đằng trước.
Chúng tôi ở làn xe giữa. Rẽ trái đột ngột là phạm luật. Chúng tôi phải đi thẳng và khi đèn đổi màu thì trốn thoát ở góc phố tiếp theo. Tôi chờ đợi, nóng lòng kê chân lên ga…
Luật sư đang mất kiểm soát: “Heroin rẻ tiền thôi!” hắn hét. “Đây là hàng xịn! Các người không bị nghiện đâu! Mẹ kiếp, tôi biết mình có chứ!” Hắn đập vào thành xe, như để gây chú ý… nhưng họ không muốn dính vào chúng tôi.
“Các người chưa bao giờ nói chuyện với cựu binh à?” luật sư nói. “Tôi vừa từ Vịt Noam về. Đây là xì ke! Nguyên chất!”
Đột nhiên đèn đổi màu và chiếc xe Ford lao lên như quả tên lửa. Tôi đạp mạnh ga và chạy bên cạnh họ khoảng chừng hai trăm thước, nhìn trong gương để canh chừng bọn cớm, trong khi luật sư cứ gào rú với bọn họ: “Bắn đi! Mẹ kiếp! Xì ke! Máu! Heroin! Hiếp dâm! Rẻ tiền! Cộng sản! Đâm ngay vào mắt chúng mày đi!”
Chúng tôi chạy tốc độ cao đến Circus–Circus và chiếc xe Oklahoma rẽ trái, đang cố vào làn đường rẽ. Tôi đạp số cho xe chạy chậm hơn, và chúng tôi chạy sát nhau một lúc. Hắn không định đâm vào tôi; trong mắt hắn là nỗi hoảng hốt…
Gã ngồi ghế sau đã mất tự chủ… gã luồn qua người vợ và gầm gừ điên dại: “Lũ khốn chúng mày! Dừng lại tao sẽ giết! Mẹ cha chúng mày! Đồ khốn nạn!” Hắn dường như sẵn sàng thò ra cửa sổ và nhảy vào xe chúng tôi, tức điên máu. Thật may, chiếc Ford là loại xe hai cửa. Hắn không thể chui ra ngoài được.
Chúng tôi sắp đến chỗ đèn giao thông và chiếc Ford vẫn cố rẽ sang trái. Cả hai xe đều chạy kịch kim. Tôi liếc ra sau và thấy chúng tôi đã bỏ dòng xe cộ rất xa; có một khoảng trống phía bên phải. Nên tôi đạp phanh, luật sư dúi vào bảng điều khiển, và trong tích tắc chiếc xe Ford vọt lên trước, tôi cắt đuôi hắn và đánh vào lề đường. Một pha rẽ ngoặt ba làn. Nhưng đã thành công. Chúng tôi bỏ chiếc xe Ford nằm trơ giữa đoạn giao cắt, đang kẹt giữa cú rẽ trái chát chúa. Nếu không may, gã kia sẽ bị bắt vì lái ẩu.
Luật sư cười khi chúng tôi chạy số chậm cà giật, vào ban đêm, qua con phố nhỏ bụi bặm sau Desert Inn. “Trời đất ơi,” hắn nói. “Cái bọn Okie phấn khích đấy. Gã ngồi ghế sau định cắn tôi kia! Ghê thật, hắn sùi cả bọt mép.” Hắn gật đầu nghiêm nghị. “Đáng ra phải dùng bình xịt cho hắn… thằng tội phạm tâm thần, bệnh toàn tập... ai biết được lúc nào chúng lên cơn.”
Tôi đánh xe vào đoạn rẽ dường như dẫn ra khỏi mê cung – nhưng thay vì trượt dài, con xe của nợ suýt thì lật ngược.
“Vãi cả cứt!” luật sư gào lên. “Bật cái đèn chết tiệt lên!” Hắn đang bám vào kính chắn gió… và đột nhiên hắn lại nghiêng sang sườn xe và lại Phun Nước Đại.
Tôi không chịu giảm tốc độ chừng nào biết chắc không còn ai đuổi theo – nhất là chiếc Ford Oklahoma kia: mấy kẻ đó cực kỳ nguy hiểm, ít nhất là cho tới khi bọn họ bình tĩnh trở lại. Họ có báo cảnh sát cuộc đụng độ chớp nhoáng kinh hoàng này không? Có lẽ không. Chuyện xảy ra quá nhanh, không có nhân chứng, và khả năng cao là không ai tin bọn họ. Cái ý nghĩ có hai tên nghiện trên xe Cadillac mui trần, chạy lăng nhăng dọc phố Strip, quấy rối những người hoàn toàn xa lạ chỗ đèn giao thông, mới nghe qua thì quả là lố bịch. Cả Sonny Liston cũng không mất kiểm soát đến thế.
Chúng tôi lại rẽ tiếp, và cũng suýt nữa lật xe. Coupe de Ville không phải là cỗ máy lý tưởng để cua góc tốc độ cao trong khu vực dân cư. Vô–lăng xoay nhẹ quá… không giống như Red Shark, vốn là loại xe đáp ứng rất tinh tế trong những tình huống đòi hỏi cú drift nhanh bốn bánh. Nhưng xe Whale – thay vì trượt đi vào thời khắc quan trọng – thì nó có xu hướng hãm lại, nên mới có cảm giác “bắt đầu nào” đến buồn nôn đó.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là vì lốp non, nên tôi đưa nó vào trạm Texaco cạnh Flamingo và bơm căng mỗi lốp năm chục cân Anh – khiến gã nhân viên hoảng hốt, cho tới khi tôi giải thích rằng đó là lốp “thử nghiệm”.
Mỗi lốp năm chục cân không giúp gì bẻ góc, nên vài tiếng sau tôi quay lại và bảo gã tôi muốn thử bảy mươi lăm cân. Gã lắc đầu lo lắng: “Tôi không làm đâu,” gã nói, đưa cho tôi cần bơm hơi. “Đây này. Lốp của ông. Ông đi mà bơm.”
“Có chuyện gì thế?” tôi hỏi. “Anh nghĩ chúng không chịu được à?”
Gã gật đầu bỏ đi khi tôi khom người xử lý lốp trước bên trái. “Ông nói đúng,” gã nói. “Xe này lốp trước cần bơm hai tám cân, còn lốp sau là ba hai. Trời đất ơi, năm mươi là quá nguy hiểm, còn bảy mươi lăm thì đúng là điên. Chúng sẽ nổ mất.”
Tôi lắc đầu và vẫn bơm lốp trước. “Tôi đã bảo rồi,” tôi nói. Phòng nghiên cứu Sandoz đã thiết kế loại lốp này. Chúng là loại đặc biệt. Tôi có thể bơm lên tận một trăm cân Anh.
“Lạy Chúa toàn năng!” gã rên rỉ. “Đừng bơm ở đây.”
“Hôm nay thì không,” tôi đáp. “Tôi muốn xem bảy lăm cân thì chúng cua góc làm sao.”
Gã cười khục khặc. “Ông muốn cua cũng chả được.”
“Để rồi xem,” tôi nói, và cầm cần bơm hơi ra chỗ lốp sau. Quả thật, tôi cũng lo lắng. Hai lốp trước còn căng hơn cả mặt trống; trông chúng như thể gỗ tếch khi tôi lấy gậy gõ lên. Nhưng cái quái gì thế? Tôi nghĩ. Nếu chúng nổ, thì có làm sao? Không phải bao giờ người ta cũng có cơ hội chạy thử nghiệm giới hạn trên một chiếc xe Cadillac còn gin và bốn chiếc lốp 80 đô mới cứng. Tôi chỉ biết con xe sẽ bắt đầu cua góc như một chiếc Lotus Elan. Nếu không, tôi chỉ cần gọi đại lý VIP và bảo họ đưa chiếc khác đến đây… có lẽ dọa sẽ kiện họ ra tòa nếu cả bốn lốp đều nổ khi tôi đang lái trên đường đông người. Lần tới sẽ yêu cầu một chiếc Eldorado, với bốn quả lốp Michelin X. Và cứ tính cả vào thẻ… cho St. Louis Browns thanh toán.
Hóa ra, chiếc Whale cư xử rất tử tế khi áp lực lên lốp xe thay đổi; Xe chạy hơi cứng, tôi có thể cảm thấy từng viên sỏi trên đường cao tốc, cảm giác như trượt pa–tanh trên bãi đá sỏi… nhưng con xe lại bắt đầu cua góc một cách rất chất chơi, rất giống lái một chiếc mô tô ở tốc độ kịch kim trong trời mưa nặng hạt: một cú trượt và XOẸT, xe nằm nghiêng, người lộn xuống đất, hai tay ôm đầu.
***
Chừng ba mươi phút sau vụ đụng độ với bọn Okie, chúng tôi ghé vào quán ăn tối mở suốt đêm trên đường cao tốc Tonopah, ngoại ô một khu ổ chuột/ bần tiện tên là “Bắc Las Vegas.” Đó thực sự đúng nghĩa là ngoài phạm vi thành phố Vegas. Bắc Vegas là nơi bạn có thể đến khi bạn dính quá nhiều phốt ở phố Strip, và khi bạn không được chào đón ngay tại những khu nhà giá rẻ ở trung tâm thành phố quanh Casino Center.
Đây là câu trả lời của Nevada với Đông St. Louis – một khu ổ chuột, một bãi tha ma, điểm dừng cuối cùng trước khi lưu vong vĩnh viễn đến Ely hay Winnemuca. Bắc Vegas là bến đỗ của cô điếm già bước sang tứ tuần và khi băng đảng ở phố Strip đã quyết không còn hợp với công việc cùng các tay chơi lớn… hay một kẻ ma cô nợ đậm Sands… hay loại mà ở Vegas người ta vẫn gọi là “con nghiện.” Đấy có thể gần như bất cứ ai, từ một tên nghiện rượu đến nghiện ma túy, nhưng theo ngôn ngữ chuyên môn mà người ta thừa nhận, thế nghĩa là đã hết chỗ ở những nơi tử tế.
Những khách sạn và sòng bạc lớn trả rất nhiều cho bảo kê để đảm bảo rằng những tay chơi lớn không gây rắc rối, dù là tạm thời, bằng những “hành động không mong muốn.” An ninh ở chỗ như Ceasar’s Palace là cực kỳ thắt chặt và nghiêm ngặt. Ở bất kỳ thời điểm nào, khoảng một phần ba số người trên sàn hoặc là cò mồi hoặc là chó canh. Những kẻ say xỉn chốn công cộng và dân móc túi nổi tiếng bị xử lý ngay lập tức – tống ra bãi đỗ xe bởi lũ côn đồ hoạt động như Mật Vụ, rồi được cho một bài học cá nhân chớp nhoáng, mà học phí phải trả là phần răng lợi cộng với những khó khăn khi kiếm sống bằng hai cánh tay gãy.
“Phần chìm” của Vegas có lẽ là một dạng xã hội khép kín nhất kiểu tây Cicily – và xét về phía cạnh lối sống hàng ngày của nơi này, thì nó không khác mấy, dù Ông Trùm là Lucky Liciano hay Howard Hughes. Trong một nền kinh tế mà Tom Jones có thể kiếm 75.000 đô la một tuần cho hai buổi diễn một đêm ở Caesar, thì vệ sĩ là không thể thiếu được, và bọn họ không quan tâm ai ký tên lên tờ séc. Một mỏ vàng như Vegas tự nuôi dưỡng quân đội của riêng nó, giống như bất cứ mỏ vàng nào khác. Những tên vai u thịt bắp đánh thuê có xu hướng tích tụ thành những lớp xung quanh các trụ tiền bạc/quyền lực… và ở Vegas, càng nhiều tiền thì càng nhiều quyền lực bảo vệ.
Nên một khi bạn vào danh sách đen ở phố Strip, vì bất kỳ lý do nào, thì bạn hoặc là ra khỏi thành phố hoặc là phải về nghỉ ngơi tại một chốn bỏ quên, tồi tàn và rẻ tiền ở Bắc Vegas... ở đấy với những tên tội phạm, gái điếm, con nghiện và đủ hạng bỏ đi khác. Có nghĩa nếu đang đêm bạn muốn mua ma túy mà không được ai chỉ trỏ, thì cứ đến Bắc Vegas.
Nếu bạn tìm cocaine, và bạn đã có sẵn mấy tờ tiền mặt và biết mật ngữ, thì bạn nên ở lại phố Strip và kiếm một ả điếm quan hệ rộng, kẻ mua lần đầu sẽ chịu mất ít nhất một tờ.
Và quá nhiều cho mấy chuyện đó. Chúng tôi không hợp khuôn. Không có công thức chung, nghĩa là đến Vegas trên chiếc Cadillac trắng đầy ma túy và không ai lẫn lộn với ai cả. Phong cách Fillmore không bao giờ bám trụ được ở đây. Những người như Sinatra và Dean Martin vẫn được xem như là “lập dị” ở Vegas. “Báo chí ngầm” ở đây – Báo Tự do Las Vegas – là tiếng vọng thận trọng của tờ Nhân dân Thế giới, hay có lẽ Người bảo vệ Quốc gia.
Một tuần ở Vegas giống như sểnh chân vào một Hộp Thời gian, một cuộc quay về cuối những năm năm mươi. Điều này hoàn toàn có thể hiểu được khi bạn thấy những người đến đây, Những Kẻ Vung Tay Quá Trán từ những nơi như Denver và Dallas. Cùng với Hội nghị Câu lạc bộ Quốc gia Nai Sừng Tấm (dân mọi không được tham gia) và Cuộc Tuần hành của Tình nguyện viên Chăn cừu miền Tây. Những người này sẽ phát điên toàn tập khi thấy cảnh một mụ điếm già thoát y đến trên người chỉ còn miếng che ngực, rồi vừa nhảy cỡn vừa đi vào trên nền âm thanh chát chúa của hàng chục con nghiện tuổi ngũ tuần đang gào rú “Khúc ca tháng Chín.”
Tầm ba giờ, chúng tôi dừng ở bãi đỗ xe tại quán ăn đêm ở Bắc Vegas. Tôi đang tìm một tờ Thời báo bản Los Angeles, để đọc tin tức thế giới bên ngoài, nhưng liếc qua chồng báo thôi cũng đủ khiến ý tưởng đó trở thành câu chuyện cười vô vị. Ở Bắc Vegas người ta không cần Thời báo. Không có tin nghĩa là tin tốt.
“Báo chí khốn kiếp,” luật sư nói. “Cái chúng ta cần ngay lúc này là cà phê.”
Tôi đồng ý, nhưng tôi đã trộm được một tờ Sun bản Vegas. Đó là số báo ngày hôm qua, nhưng tôi không quan tâm. Cái ý nghĩ đi vào quán cà phê mà không có nổi tờ báo trong tay làm tôi lo lắng. Bao giờ cũng có Mục Thể thao; phát hoảng vì tỉ số bóng chày và những tin đồn về giải bóng đá chuyên nghiệp: “Bart Starr thua Thugs ở Chicago Tavern; Packers Muốn Thương lượng”… “Namath bỏ Jet để làm Thống đốc bang Alabama”… và một phỏng đoán trên trang 46 về một tân binh tên Harrison Fire, mục Cá cược: chạy một trăm mét hết đúng chín giây, 344 cân Anh[27] và vẫn tăng.
“Anh Fire này đúng là một hứa hẹn,” huấn luyện viên nói. “Hôm qua, trước giờ tập, anh ta chỉ dùng tay không mà phá một xe buýt Greyhound, và đêm qua anh ta làm hỏng cả một đường hầm. Anh ta có tố chất lên ti–vi màu. Tôi không phải là người thiên vị, nhưng có vẻ như chúng ta phải dành chỗ cho anh ấy.”
Quả vậy. Bao giờ cũng có chỗ trên truyền hình cho một người có thể đánh người khác thành bột nhão trong đúng chín giây… Nhưng đêm nay, không có nhiều người hạng này quy tụ trong Coffe Lounge Sao Bắc. Chúng tôi có chỗ cho riêng mình – quả là may mắn, bởi vì chúng tôi đã ăn thêm hai miếng mescaline trên đường tới đây, và hệ quả bắt đầu hiển thị.
Luật sư không còn nôn mửa, cũng không hành động bệnh hoạn. Hắn gọi cà phê với phong thái một kẻ đã từ lâu quen được phục vụ nhanh. Cô phục vụ có dáng vẻ một ả điếm già cuối cùng đã tìm thấy chỗ của mình trên đời. Cô ta chắc chắn trông nom chỗ này, và cô ta nhìn chúng tôi với thái độ khó chịu thấy rõ khi chúng tôi ngồi lên ghế.
Tôi chẳng mấy để ý. Quán Coffee Lounge Sao Bắc dường như là nơi khá an toàn để chúng tôi tránh cơn bão trong người. Có những nơi bạn bước vào – trong công việc như thế này – và biết sẽ rất nặng nề. Vấn đề không phải các chi tiết. Điều bạn biết chắc ấy là bộ não của mình bắt đầu rập rình theo những rung chấn dữ dội khi bạn bước đến cửa. Cái gì đó hoang dã và ác độc sắp sửa xảy ra; và nó sẽ dính líu đến ta.
Nhưng không khí ở Sao Bắc không có gì làm tôi phải cảnh giác. Cô phục vụ thù nghịch một cách bị động, nhưng tôi đã quen với điều đó. Cô ta là một phụ nữ phốp pháp. Không béo, nhưng to lớn theo mọi chiều kích, cánh tay dài gân guốc và quai hàm của kẻ lắm lời. Một tác phẩm biếm họa Jane Russell đã bị phai nhòe: cái đầu lớn với mái tóc đen, khuôn mặt như bị rạch ra vì son môi và bộ ngực cỡ 48 Double–E hẳn là vô cùng nổi vào khoảng hai mươi năm trước khi cô ta là Hàng dùng chung của Thiên thần Địa ngục phân hội Berdoo[28]… nhưng giờ đây cô ta mắc kẹt trong một bộ áo ngực hồng khổng lồ co giãn trông như băng cứu thương lộ ra dưới những sợi tơ trắng mướt mồ hôi trên bộ đồng phục của cô ta.
Có lẽ cô ta đã kết hôn, nhưng tôi không muốn phỏng đoán. Điều tôi muốn ở cô ta, đêm nay, là một ly cà phê đen và một chiếc bánh hamburger 29 xen có dưa góp và hành. Không phiền hà, không chuyện trò – chỉ là một chốn dừng chân và nghỉ ngơi. Tôi còn không thấy đói.
Luật sư không có báo hay gì khác để thu hút tập trung của hắn. Nên buồn chán quá, hắn nhắm vào cô phục vụ. Cô ta đang chờ chúng tôi gọi món như một con robot, thì hắn thụi một cú xuyên qua cái vẻ câng câng kia bằng yêu cầu “hai cốc nước mát – có đá.”
Luật sư uống một hơi, rồi gọi cốc khác. Tôi nhận thấy rằng cô phục vụ dường như căng thẳng.
Khỉ thật, tôi nghĩ. Tôi đang đọc truyện cười.
Chừng mười phút sau, khi cô ta mang bánh đến, tôi thấy luật sư đưa cho cô ta chiếc khăn có viết gì trên đó. Hắn làm một cách ngẫu nhiên, nét mặt không tỏ vẻ gì. Nhưng tôi biết, từ những xung động, rằng sự bình yên của chúng tôi bắt đầu tan tác.
“Cái gì thế?” tôi hỏi hắn.
Hắn nhún vai, cười mơ hồi với cô phục vụ, cô ta đang đứng cách chừng mươi bước chân, ở phía quầy, lưng quay về chúng tôi trong khi cô ta mải suy nghĩ về chiếc khăn. Cuối cùng cô ta quay sang nhìn chằm chằm… rồi bước đến quyết đoán và vứt cái khăn vào người luật sư.
“Thế này là sao?” cô ta cáu.
“Một chiếc khăn,” luật sư nói.
Một thoáng yên lặng ghê tởm, rồi cô ta bắt đầu gào: “Đừng vớ vẩn với tôi! Tôi biết thế nghĩa là sao! Đồ ma cô béo ị khốn kiếp!”
Luật sư nhặt khăn lên, nhìn thứ hắn viết, rồi thả xuống bàn. “Đó là tên một con ngựa trước đây của tôi,” hắn điềm tĩnh nói. “Cô bị làm sao thế?”
“Cái đồ–con–hoang nhà ông!” cô ta thét. “Ở đây tôi chịu đủ thứ cứt đái, nhưng mẹ kiếp, tôi chắc chắn không phải cởi đồ một tên ma cô mọi! [29]”
Chúa ơi! Tôi nghĩ. Chuyện gì thế này? Tôi đang nhìn bàn tay người đàn bà đấy, hi vọng cô ta không cầm thứ gì đó sắc hay nặng. Tôi cầm chiếc khăn lên và đọc xem tên khốn đã ghi lên đó, chữ màu đỏ viết rất cẩn thận: “Người đẹp Cửa sau?” Dấu hỏi được nhấn mạnh.
Người phụ nữ lại gào tiếp: “Trả tiền và cút ra khỏi đây! Hay muốn tôi gọi cảnh sát?”
Tôi lấy ví, nhưng luật sư đã đứng lên rồi, không rời mắt khỏi người phụ nữ kia… rồi hắn thò tay qua áo, không phải vào túi, và bất ngờ lôi ra con Gerber Mini–Magnum, lưỡi dao màu bạc ghê rợn mà cô phục vụ dường như hiểu ngay lập tức.
Cô ta đờ người: mắt điên dại nhìn lưỡi dao. Luật sư, vẫn nhìn cô ta, bước dọc lối đi sáu bước và nhấc điện thoại lên. Hắn cắt dây, rồi mang ống nghe đến ghế và ngồi xuống.
Cô phục vụ không cử động. Tôi ngây ra vì sốc, không biết nên bỏ chạy hay bắt đầu cười.
“Bánh trứng chanh giá bao nhiêu?” luật sư hỏi. Giọng hắn thản nhiên, như thể hắn vào quán và đang tranh luận xem gọi món gì.
“Ba lăm xen!” người phụ nữ thốt ra. Mắt cô ta căng lên vì sợ, nhưng bộ não dường như vẫn hoạt động nhờ động cơ sinh tồn cơ bản nào đó.
Luật sư bật cười. “Ý tôi là nguyên cả chiếc bánh,” hắn nói.
Cô ta rên rỉ.
Luật sư mang hóa đơn đến quầy. “Cứ tính năm đô đi,” hắn nói, “được chưa?”
Cô ta gật đầu, vẫn cứng người, nhìn luật sư khi hắn bước quanh quầy và lấy chiếc bánh ra khỏi hộp trưng bày, tôi chuẩn bị ra đi.
Cô phục vũ rõ ràng vẫn đang sốc. Cái cảnh con dao được rút trong khi cãi cọ chắc hẳn châm ngòi cho những ký ức tồi tệ. Cái nhìn trừng trừng trong mắt cô ta như muốn nói cổ họng cô ta đã bị cắt. Cô ta vẫn trong cơn bất động khi chúng tôi đi ra.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas