TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ucy hoang dại…
“Răng như Quả bóng chày
Mắt như Lửa cháy”
Tôi đưa túi cho gã vừa lon ton chạy đến, và bảo hắn mang một vại Wild Turkey và hai chai Bacardi Anejo với đá dùng đủ cho cả đêm.
Phòng của chúng tôi nằm ở chái xa nhất của khách sạn Flamingo. Nơi này còn hơn cả một khách sạn: Nó là một dạng Câu lạc bộ Tay chơi khổng lồ không được đầu tư tài chính đầy đủ ngay giữa sa mạc. Có chín tòa nhà riêng biệt, được nối với nhau bằng những chiếc cầu và hồ bơi – một tổ hợp bao la, được phân cách bởi một mê cung dốc xe và đường xe chạy. Tôi mất đến hai chục phút đi bộ từ bàn lễ tân đến khu nhà xa tít mà người ta dành phòng cho tôi.
Ý tưởng của tôi là vào trong phòng, nhận rượu và hành lý, rồi hút nốt mẩu Singapore Grey to bự cuối cùng trong khi xem Walter Cronkite và đợi luật sư đến. Tôi cần sự nghỉ ngơi này, giây phút thanh bình và yên ổn này, trước khi chúng tôi đến Hội nghị Ma túy. Đó sẽ là nơi hoàn toàn khác với Mint 400. Việc ở giải đua kia là nghiêng ngó, nhưng hội nghị này thì cần tham gia – và một góc nhìn cụ thể: Ở Mint 400, chúng tôi phải đối mặt với đám đông dễ chịu, và nếu chúng tôi có cư xử thô lỗ và trắng trợn… vâng, thì cũng chỉ là vấn đề mức độ thôi.
Nhưng lần này, sự hiện diện của chúng tôi thôi cũng là trắng trợn rồi. Chúng tôi sẽ đến hội thảo bằng một trò giả dối, và ngay từ đầu phải đối mặt với một đám đông tụ họp về đây với mục đích tống những kẻ như chúng tôi vào tù. Chúng tôi là Mối đe dọa – không phải những con nghiện núp bóng, mà rõ rành rành ngay từ đầu, với hành vi như ngáo đá mà chúng tôi định đẩy đến giới hạn… không phải để chứng minh một quan điểm chung cuộc nào về xã hội, và thậm chí không phải nhạo báng có ý thức: Đó chủ yếu là vấn đề cách sống, một cảm nhận về nghĩa vụ và trách nhiệm. Nếu những Con Lợn này tụ tập ở Vegas vì một Hội nghị cấp cao về Ma túy, thì chúng tôi cảm thấy rằng văn hóa ma túy cũng nên có đại diện.
Hơn thế nữa, từ lâu tôi đã mất hết tỉnh táo rồi, nên có vẻ như công việc thế này là hoàn toàn hợp lẽ. Xem hoàn cảnh đó, tôi cảm thấy bị vướng hoàn toàn vào nghiệp của mình rồi.
Hay ít nhất tôi cảm thấy thế này tới khi tôi đến cánh cửa lớn màu xám dẫn vào phòng Mini–Suite 1150 ở Khu nhà Xa. Tôi tra chìa vào ổ khóa, và đẩy tung cửa, nghĩ rằng, “À, cuối cùng cũng về nhà!”… nhưng cánh cửa mắc phải gì đó, mà tôi nhận ra ngay là xác người: một cô gái, khó định tuổi, khuôn mặt vóc dáng của một con chó bun. Cô ta mặc cái áo lót xanh dương hình thù kỳ dị và đôi mắt giận dữ…
Thế nào đó mà tôi lại biết mình vào đúng phòng. Tôi muốn nghĩ khác đi, nhưng các rung chấn thì đúng không tài nào cưỡng nổi… và cô ta dường như cũng biết, vì cô ta chẳng ngăn cản gì khi tôi đi qua cô ta và bước vào phòng. Tôi quẳng chiếc túi da lên giường và nhìn quanh để tìm thứ mà tôi biết mình sẽ thấy… luật sư của tôi… trần nhồng nhỗng, đang đứng ngay cửa phòng tắm, nụ cười nhếch mép vì phê thuốc.
“Đồ biến thái,” tôi lẩm bẩm.
“Chẳng ích gì đâu,” hắn nói, gật đầu về phía cô gái chó bun kia. “Đây là Lucy.” Hắn cười điên dại. “Ông biết đấy – như Lucy trên bầu trời ngàn sao long lanh[22]…”
Tôi gật đầu chào Lucy, cô nàng đang nhìn tôi đầy vẻ nanh nọc. Tôi rõ ràng giống như kẻ thù, một kẻ xâm nhập vào hiện trường của cô ta… và điều đó thật rõ trong cách cô ta đi lại trong phòng, rất nhanh và bước chân căng thẳng, cô ta đang đánh giá tôi. Cô ta sẵn sàng ẩu đả, điều đó thì chẳng cần nghi ngờ nhiều. Dù luật sư đã nhận ra.
“Lucy!” hắn quát. “Lucy! Bình tĩnh nào, khỉ thật! Nhớ chuyện ở sân bay không… đừng làm thế nữa, OK?” Hắn cười lo lắng với cô ả. Cô ta trông như con thú vừa bị tống vào một sới vật để đánh nhau giành mạng sống…
“Lucy… đây là khách hàng của anh; đây là Duke, nhà báo nổi tiếng. Anh ta trả tiền phòng này, Lucy. Anh ta cùng phe chúng ta.”
Cô ta chẳng nói gì. Tôi có thể thấy là cô ta không hoàn toàn giữ tự chủ. Đôi vai cô ta rất lớn, và cái cằm như của Oscar Bonavena[23]. Tôi ngồi lên giường và điềm nhiên thò tay vào túi xách tìm bình xịt Mace… và khi cảm thấy ngón cái mình đặt trên nút Xịt, tôi thèm muốn được lôi nó ra và, theo bản năng, phun cho cô ta ướt sũng, tôi cần ghê gớm sự yên tĩnh, nghỉ ngơi, và nơi trú ẩn. Đời nào tôi lại muốn ẩu đả một trận tới cùng, ngay trong phòng khách sạn của mình, với một con quái vật bản năng đang điên thuốc.
Luật sư dường như hiểu chuyện; hắn biết tại sao tôi để tay trong túi.
“Không!” hắn quát. “Không phải ở đây! Chúng ta phải ra ngoài!”
Tôi nhún vai. Hắn xoắn hết cả lên. Tôi có thể thấy như vậy. Và Lucy cũng thế. Mắt cô ta lộ vẻ sợ hãi và điên dại. Cô ta nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một thứ gì đó cần phải vô hiệu hóa trước khi cuộc sống có thể trở lại ở mức cô ta coi là bình thường.
Luật sư thôi vẻ đờ đẫn rồi quàng tay lên vai cô gái. “Anh Duke đây là bạn anh,” hắn nói dịu dàng. “Anh ấy là người yêu mến nghệ sĩ. Hãy cho anh ấy xem tranh của em đi.”
Lần đầu tiên, tôi nhận thấy căn phòng đầy những tranh – có lẽ bốn hay năm chục bức chân dung, một số là sơn dầu, một số vẽ than, tất cả ít nhiều cùng kích cỡ và vẽ cùng một khuôn mặt. Cứ chỗ nào mặt phẳng là có tranh đặt lên. Khuôn mặt lờ mờ quen thuộc, nhưng tôi không thể dò ra được. Đó là một cô gái có cái miệng rộng, cái mũi lớn và cặp mắt sáng rực – một khuôn mặt đầy nhục cảm, ma mị; những nét thể hiện thái quá, ấn tượng đến bối rối mà bạn thường thấy trong phòng ngủ của các nữ sinh viên hội họa, những người thấy bối rối trên lưng ngựa.
“Lucy vẽ chân dung Barbra Streisand,” luật sư giải thích. “Cô ấy là họa sĩ ở Montana…” Hắn quay sang cô gái. “Cái thành phố em sống là gì nhỉ?”
Cô ta nhìn hắn chằm chằm, rồi nhìn tôi, rồi lại nhìn sang luật sư. Rồi cuối cùng cô nói, “Kalispel. Về phía bắc. Em xem tivi rồi vẽ lại.”
Luật sư gật đầu hăm hở. “Tuyệt lắm,” hắn nói. “Cô ấy đi chừng ấy đường đến chỉ để đưa toàn bộ số tranh chân dung này cho Barbra thôi. Tối nay chúng ta sẽ đến Khách sạn Americana để gặp cô ấy sau cánh gà.”
Lucy mỉm cười e thẹn. Ở cô không còn vẻ thù nghịch nữa. Tôi buông bình xịt Mace và đứng lên. Rõ ràng chúng tôi đang gặp một ca nghiêm trọng. Tôi chưa liệu đến được chuyện này: Tìm thấy luật sư đang điên đảo vì a–xit, và dính vào một cuộc ve vãn lạ đời siêu nhiên.
“Ờ,” tôi nói, “tôi đoán lúc này họ mang xe đến rồi. Chúng ta nên đưa tranh bỏ vào cốp.”
Hắn gật đầu hăm hở. “Nhất định rồi, chúng ta mang đi thôi.” Hắn cười với Lucy. “Bọn anh sẽ quay lại. Điện thoại đổ chuông cũng đừng trả lời nhé.”
Cô ta nhếch mép và dùng một tay làm dấu kẻ cuồng tín. “Chúa phù hộ,” cô ta nói.
Luật sư mặc vào chiếc quần ống loe và áo đen bóng, rồi chúng tôi vội ra khỏi phòng. Tôi có thể thấy hắn đang không biết đường nào mà đi, nhưng tôi quyết không chiều lòng hắn.
“Này…” tôi nói. “Kế hoạch của ông thế nào?”
“Kế hoạch nào?”
Chúng tôi đợi thang máy.
“Lucy,” tôi nói.
Hắn lắc đầu, vật lộn để tập trung vào câu hỏi. “Mẹ kiếp,” cuối cùng hắn nói. “Tôi gặp cô ta trên máy bay, và tôi có đủ loại a–xít đó.” Hắn nhún vai. “Ông biết đấy, mấy viên nho nhỏ màu xanh. Trời đất ơi, cô ta đúng là… sùng đạo. Cô ta đang trốn khỏi nhà đâu như là lần năm trong sáu tháng qua. Thật kinh khủng. Tôi cho cô ta viên đó trước khi tôi nhận ra… cứt thật, cô ta còn chưa bao giờ biết uống rượu!
“Ờ,” tôi nói, “vẫn có thể xử lý vụ này. Chúng ta cứ cho cô ta say xỉn rồi đem bán đứt ở hội nghị ma túy.” Hắn nhìn chằm chằm tôi.
“Cô ta thật quá hợp cho việc này,” tôi nói. “Bọn cớm mỗi tên sẽ đồng ý trả năm mươi đô để đánh cho cô ta quy phục rồi cưỡng hiếp tập thể cô ta. Chúng ta có thể đưa cô ta vào nhà nghỉ ở một phố vắng, treo những bức ảnh Chúa Jesus khắp phòng, rồi thả cho bọn cớm làm gì cô ta mặc sức… Quỷ thần ơi, cô ta khỏe quá; cô ta sẽ chịu được tất.”
Mặt hắn nhăn nhúm hết lại. Chúng tôi đã vào thang máy và đang xuống sảnh. “Trời đất ơi,” hắn lẩm bẩm. “Tôi biết ông bệnh hoạn, nhưng tôi không bao giờ nghĩ sẽ nghe ông nôn ra mấy thứ đó.” Hắn tỏ vẻ kinh tởm.
Tôi cười. “Đó là thuần túy kinh tế thôi. Cô gái này được Chúa phái xuống!” Tôi cười theo kiểu Bogart với hắn, lộ hết cả răng… “Mẹ kiếp, chúng ta sắp nhẵn túi! Và tự nhiên ông nhặt ở đâu được một con dở khỏe như trâu, lại có thể giúp chúng ta kiếm cả ngàn một ngày.”
“Không!” hắn quát. “Đừng nói cái kiểu đấy nữa!”
Cửa thang máy mở ra và chúng tôi đi về phía bãi đỗ xe.
“Tôi nghĩ cô ta có thể tiếp bốn tên một lúc ấy chứ,” tôi nói. “Chúa ơi, nếu chúng ta chuốc thuốc thì có khi được hai; thậm chí ba củ một ngày.”
“Đồ khốn tanh tưởi!” hắn cắm cảu. “Đáng lẽ tôi nên phay rụng cái đầu chó chết của ông!” Hắn nheo mắt nhìn tôi, tay che mắt cho khỏi nắng.
Tôi tia thấy chiếc Whale cách cửa năm mươi bước chân. “Nó đây rồi,” tôi nói. “Trông cũng không đến nỗi tồi, với một con điếm…”
Hắn gào lên. Khuôn mặt hắn phản ánh cơn vật vã mà tôi biết hắn đang gặp phải, ở trong đầu hắn, với những đợt công phá ngắt quãng của a–xít: những làn sóng căng thẳng đau đớn kinh khủng, tiếp theo là sự bối rối hoàn toàn. Khi tôi mở cốp xe Whale để lấy túi, hắn phát cáu. “Ông đang làm quái gì thế?” hắn càu cọ. “Đây không phải xe Lucy.”
“Tôi biết,” tôi nói. “Là xe tôi. Đây là hành lý của tôi.”
“Mẹ nó chứ!” hắn quát. “Tôi có là tên luật sư khốn nạn, thì cũng không có nghĩa là ông có thể đi lung tung ăn cắp đồ ngay trước mặt tôi nhá!” hắn lùi lại. “Ông bị cái quái gì thế? Chúng ta không bao giờ thoát chuyện này đâu.”
Sau nhiều khó khăn, chúng tôi quay lại phòng và cố nói chuyện nghiêm túc với Lucy. Tôi cảm giác như mình là một tên Nazi, nhưng đấy là việc phải làm. Cô ta không hợp với chúng tôi – trong hoàn cảnh mong manh này. Quả khá là tệ nếu cô ta đúng như cái vẻ bề ngoài kia – một cô gái trẻ kỳ quái trong cơn quằn quại của trận phê thuốc – nhưng điều làm tôi lo sợ hơn cả là khả năng vài tiếng nữa cô ta có thể sẽ tỉnh táo trở lại và sẽ rơi vào cơn cuồng nộ ghê rợn của một tín đồ khi lờ mờ nhớ ra mình đã bị tán tỉnh và dụ dỗ ở Sân bay Quốc tế Los Angeles bởi một gã Samoa thô bạo, kẻ đã đã chuốc rượu và cho cô ta dùng LSD, rồi kéo cô ta đến một phòng khách sạn ở Vegas, và đâm thọc một cách thô bạo vào từng cái lỗ trên cơ thể cô ta bằng một con giống sùng sục nguyên sơ[24].
Tôi hình dung một cảnh tượng khủng khiếp: cô ta lao vào phòng thay đồ của Barbra Streisand ở khách sạn Americana và kể lại câu chuyện tàn nhẫn đó cho Barbra. Thế sẽ kết liễu chúng tôi. Họ sẽ săn tìm chúng tôi và có lẽ thiến cả hai chúng tôi trước khi mang ra xử...
Tôi giải thích điều này cho luật sư, hắn đang đầm đìa nước mắt vì ý nghĩ phải bỏ Lucy đi. Cô ta còn rất xoắn quẩy, và tôi cảm giác giải pháp duy nhất là đưa cô ta khỏi Flamingo càng xa càng tốt, trước khi cô ta tỉnh táo nhớ lại mình đã ở đâu và chuyện gì xảy ra với mình.
Trong khi chúng tôi đang bàn cãi, Lucy nằm trên sàn phác họa than chì chân dung Barbra Streisand. Lần này là theo trí nhớ. Đấy là bức vẽ khuôn mặt chính diện, với răng như quả bóng chày và mắt như lửa cháy.
Sự căng thẳng tột độ của cảnh đó làm tôi lo lắng. Cô gái này là một quả bom di động. Chỉ Chúa mới biết ngay lúc này cô ta sẽ làm gì với nguồn sức lực đang bị vô hiệu kia nếu không có cuốn sổ ký họa. Và cô ta sẽ làm gì khi đủ tỉnh táo để đọc Du khách Vegas, như tôi đã đọc, và biết rằng ba tuần nữa Streisand mới đến Americana?
Cuối cùng luật sư cũng đồng ý rằng Lucy phải ra đi. Khả năng bị kết tội theo Luật Mann[25], mà hệ quả là bị tước quyền hành nghề luật sư và mất hẳn kế sinh nhai, là yếu tố then chốt trong quyết định của hắn. Một tên tội phạm liên bang ghê tởm. Nhất là khi một gã Samoa quái vật đối mặt với bồi thẩm đoàn trung lưu da trắng ở Nam California.
“Họ có thể gọi đó là bắt cóc,” tôi nói. “Cho luôn vào phòng khí ga, như Chessman. Và thậm chí nếu ông qua được hình phạt đó, bọn họ có thể đưa ông quay lại Nevada vì tội Hiếp dâm và Kê giao.”
“Không!” hắn gào. “Tôi thấy tội nghiệp cô ấy, tôi muốn giúp cô ấy!”
Tôi mỉm cười. “Fatty Arbuckle cũng nói thế, và ông biết người ta làm gì với hắn không.”
“Ai?”
“Đừng bận tâm,” tôi nói. “Cứ hình dung ông nói với bồi thẩm đoàn rằng ông đã cố giúp cô gái tội nghiệp này bằng cách đưa LSD cho cô ta, rồi đưa cô ta đến Vegas để thực hiện một kiểu cọ xát từ đằng sau của ông, với cơ thể trần truồng.”
Hắn lắc đầu buồn bã. “Ông nói đúng. Bọn họ có thể sẽ cho tôi lên giàn thiêu khốn kiếp... châm lửa đốt tôi ngay trước vành móng ngựa. Cứt thật, thời buổi này đi giúp người lại mang họa vào thân…”
Chúng tôi dụ Lucy xuống xe, bảo cô ta rằng chúng tôi nghĩ đã đến lúc “đi gặp Barbra.” Chúng tôi dễ dàng thuyết phục cô mang theo tất cả tác phẩm, nhưng cô ta không hiểu tại sao luật sư muốn mang theo cả va–li của cô ta. “Em không muốn cô ấy khó xử,” cô ta phản đối. “Cô ấy sẽ nghĩ em đang định đến ở cùng, hay gì đó.”
“Không, cô ta không nghĩ thế đâu,” tôi nói ngay… nhưng tôi chỉ có thể nghĩ được vậy để nói. Tôi cảm giác như mình là Martin Bormann. Điều gì sẽ xảy ra với con người tội nghiệp này nếu chúng tôi thả cô ta ra? Tù tội à? Nô lệ da trắng à? Ngài Bác sĩ Darwin sẽ làm gì trong những tình huống này? (Sự sống sót của… cá thể thích nghi nhất? Dùng từ như vậy đã đúng chưa? Đã bao giờ Darwin cân nhắc ý tưởng… không thích nghi tạm thời chưa? Như “cơn điên tạm thời.” Học thuyết của ngài bác sĩ có dành cho một món như LSD?)
Mấy thứ đó rặt là học thuật, dĩ nhiên. Lucy có tiềm năng là cái gông chết người lên cổ cả hai chúng tôi. Tuyệt nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dảy cô ta ra và hi vọng trí nhớ của cô ta sẽ tịt. Nhưng một số nạn nhân ma túy – đặc biệt là người mắc chứng Down – có khả năng dị biệt của nhà thông thái–khờ khạo, ghi nhớ được các chi tiết kỳ quặc và không gì khác. Có thể Lucy sẽ bị chứng quên hoàn toàn trong hai ngày nữa, rồi thoát ra khỏi giai đoạn đó mà không còn nhớ gì hết ngoài số phòng của chúng tôi ở Flamingo…
Tôi nghĩ đến khả năng này… nhưng lựa chọn duy nhất là đưa cô ta ra sa mạc và vứt xác cô ta cho lũ kỳ nhông. Tôi không sẵn sàng làm điều này; ấy dường như là việc khá nặng nề với điều chúng tôi đang bảo vệ: Luật sư của tôi. Chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến hắn. Nên vấn đề là tìm ra được một giải pháp cân bằng, theo hướng Lucy sẽ không bị mất trí và gây ra một phản ứng thật thảm khốc.
Cô ta có tiền. Luật sư xác nhận điều đó. “Ít nhất 200 đô,” hắn nói. “Và chúng ta có thể gọi cảnh sát ở Montana, nơi cô ta sống, và giao cho họ.”
Tôi dè dặt, không làm chuyện này. Tôi cảm tưởng điều duy nhất tệ hơn việc thả cô ta ở Vegas là giao cô ta cho “nhà chức trách”… và dù sao chuyện này rõ là khỏi phải bàn. Không phải lúc này. “Ông là loại quái vật gì thế?” tôi nói. “Ban đầu là ông bắt cóc cô ta, rồi ông hiếp, và giờ ông muốn cô ta vào tù à!”
Hắn nhún vai. “Tôi chợt nghĩ thôi,” hắn nói, “rằng không có ai chứng kiến cả. Bất cứ điều gì cô ấy nói về chúng ta đều hoàn toàn vô giá trị.”
“Chúng ta à?” tôi nói.
Hắn nhìn tôi chằm chằm. Tôi có thể thấy đầu óc hắn đang tỉnh táo. Ma túy trong người hắn đã tan. Nghĩa là Lucy có lẽ cũng đang tỉnh dần. Đây là lúc cắt dây.
Lucy đang đợi chúng tôi trong xe, đang nghe radio với một nụ cười méo mó trên khuôn mặt. Chúng tôi đứng cách xa chừng mười thước. Bất cứ ai từ xa nhìn chúng tôi hẳn nghĩ chúng tôi đang tranh cãi quyết liệt xem ai “có quyền đối với cô gái.” Đó là một cảnh tượng điển hình trong một bãi đỗ xe ở Vegas.
Cuối cùng chúng tôi quyết định đặt cho cô ta một phòng ở Americana. Luật sư thong thả bước lại xe, bịa lý do để hỏi họ cô ta, rồi tôi vội vã đi vào và gọi đến khách sạn nọ – nói rằng tôi là chú cô ta, và tôi muốn cô ta được “đối xử thật mềm mỏng,” vì cô ta là một nghệ sĩ và rất dễ bị kích động. Nhân viên lễ tân đảm bảo với tôi rằng họ sẽ nhã nhặn với cô ta hết mực.
Rồi chúng tôi chở cô ta ra sân bay, nói rằng chúng tôi định đổi chiếc Whale trắng lấy một chiếc Mercedes 600, và luật sư đưa cô ta vào sảnh khi cô ta đang xoắn quẩy. Cô ta vẫn mê mị và nói lẩm bẩm khi hắn dẫn cô ta đi. Tôi đỗ xe ở một góc đường và đợi hắn.
Mười phút sau, hắn lê bước đến xe và chui vào. “Đi chậm thôi,” hắn nói. “Đừng gây chú ý.”
Khi chúng tôi ra đến Đại lộ Las Vegas, hắn giải thích rằng hắn đã đưa 10 đô la cho một tên cò taxi ở sân bay để đảm bảo rằng “cô bạn gái say rượu” của hắn được chở đến khách sạn Americana, nơi cô ta đã có phòng đặt trước. “Tôi bảo gã kia cô ấy phải đến được đó,” hắn nói.
“Ông nghĩ là được à?”
Hắn gật. “Gã kia bảo tôi đưa thêm năm đô để hắn trả tiền cước, và bảo tài xế phải pha trò cho cô ta vui. Tôi bảo hắn là tôi có việc phải làm, nhưng tôi sẽ có mặt ở đó trong một tiếng nữa – và nếu lúc ấy cô gái chưa nhận phòng, tôi sẽ quay lại đây và moi phổi hắn ra.”
“Được đấy,” tôi nói. “Ở thành phố này thì đừng có mà xỏ lá.”
Hắn nhếch mép cười. “Là luật sư của ông, tôi khuyên ông nên cho tôi biết ông để mescaline khốn kiếp ở đâu.”
Tôi dừng xe. Túi hàng để trong cốp. Hắn lấy ra hai bi, chúng tôi mỗi tên ăn một viên. Mặt trời đang dần xuống sau rặng đồi cây phía tây bắc thành phố. Một giai điệu hay ho của Kristofferson đang rền rĩ trên sóng phát thanh. Chúng tôi thong thả chạy xe quay lại thành phố trong ánh chiều ấm áp, thư giãn trên ghế da màu đỏ của chiếc xe điện tử trắng Coupe de Ville.
“Có lẽ đêm nay chúng ta nên nghỉ ngơi,” tôi nói khi chúng tôi lao vụt qua Tropicana.
“Đúng”, hắn nói. “Tìm một nhà hàng hải sản thật ngon, và ăn chút cá hồi đỏ. Tôi thèm cá hồi đỏ không chịu nổi.”
Tôi đồng ý. “Nhưng trước tiên chúng ta nên quay lại khách sạn và nhận phòng. Có lẽ nên bơi một lát và uống chút rum.”
Hắn gật, ngồi dựa ra ghế và nhìn chằm lên bầu trời. Đêm đang dần đổ xuống.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas